Chương : 21
Tối ngày thứ hai, sau khi Thích Ngọc Phi thay băng cho anh, Lãnh Bạch Ngôn đã bước xuống giường, anh bước đến thư phòng để xử lí của công ti cũng như việc của bang Lãnh Tôn
Khi Thích Ngọc Phi bưng chén canh do cô tự tay nấu khi nảy lên thư phòng cho anh. Thì cô vừa định đẩy cửa vào thì Thích Ngọc Phi nhìn thấy Quân Phán và Quân Phàn đang đứng trước bàn làm việc của Lãnh Bạch Ngôn, trong vẻ mặt có vẻ không được tốt cho lắm
Quân Phán lên tiếng
- Lão đại, lô hàng vũ khí của chúng ta vận chuyển sang Trung Đông đã bị bang Tinh Uy đoạt lấy. Ngoài ra.... Một số anh em của Lãnh Tôn cũng bị thương
Lãnh Bạch Ngôn ngồi ở ghế da, tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền như đang định lại tinh thần. Vài giây sau, Lãnh Bạch Ngôn từ từ mở mắt, đôi mắt sắc bén mang nặng sự tàn ác nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như sắp thủng cả bầu trời. Màn đêm đen như mực chỉ có những ánh đèn yếu ớt cùng ánh trăng mờ đang chiếu vào khuôn cửa
- Chuyện ám sát lần trước tôi vẫn chưa tính. Bây giờ lại dám động đến lô hàng của tôi!?
Lãnh Bạch Ngôn nói với giọng điệu đầy sát khí. Lãnh Bạch Ngôn hừ lạnh một tiếng rồi lại nói tiếp
- Điều quan trọng hiện tại chính là điều tra xem lô hàng đang ở đâu và đoạt lại, để giao hàng qua Trung Đông cho kịp thời hạn. Còn việc ám sát... Tôi sẽ trả lại hắn gấp 10 lần _ Lãnh Bạch Ngôn nhếch mép lên
- Dạ lão đại _ Quân Phán và Quân Phàn đồng thanh
Vừa nói xong cả hai liền xoay người rời đi, liền nhìn thấy Thích Ngọc Phi đứng ở cửa. Cả hai người nhìn Thích Ngọc Phi cung kính gật đầu chào cô một cái rồi bước đi ra ngoài
Thích Ngọc Phi tay cầm chén canh, đi đến trước bàn làm việc của anh, cô cẩn thận để xuống
- Còn bị thương sao lại không nghỉ ngơi? _ Cô nói với giọng trách móc
Vừa nói xong, cả cơ thể của Thích Ngọc Phi lập tức bị mất thăng bằng vì một bàn tay to và bá đạo kéo cô lại và hiện giờ, Thích Ngọc Phi đang an tọa trên đùi của anh. Lãnh Bạch Ngôn yêu chiều dịu dàng vuốt ve mái tóc dài màu hạt dẻ của cô. Anh nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ
- Anh không sao, vết thương con cỏn này. Làm sao có thể làm khó Lãnh Bạch Ngôn anh!
Thích Ngọc Phi bị động tác dịu dàng của anh làm cho xao xuyến. Trong lòng cô xuất hiện một loại cảm giác khiến người ta thở không thông. Mặt đỏ, tim đập mạnh, Thích Ngọc Phi nhanh chống đổi tư thế. Bước đến đưa chén canh cho anh
- Anh uống đi, sẽ tốt cho sức khỏe
Lãnh Bạch Ngôn cầm chén canh, uống một hơi sạch, trong lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào. Trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp. Lãnh Bạch Ngôn vươn tay ôm lấy cô vào lòng
- Cả đời này, em chỉ có thể và duy nhất có thể ở bên cạnh anh
Một lời nói vừa thâm tình vừa bá đạo thoát ra từ miệng của Lãnh Bạch Ngôn làm cho Thích Ngọc Phi chỉ biết cười trừ
[...................................................]
Vì Lãnh Bạch Ngôn còn bận vài việc của công ti, nên Thích Ngọc Phi cũng không làm phiền nữa. Thích Ngọc Phi về phòng lấy di động ra gọi điện cho Hiểu Nhiên
- < Ai đó! CMN sao lại gọi vào giờ linh như vậy? >
- Là mình!
- < Ô Tình Tình, tớ còn tưởng là ai. À, sao cậu không an phận làm Lãnh thiếu phu nhân đi, còn gọi cho mình làm gì vào nửa đêm nửa hôm như vậy? >
- Nhiên Nhiên, nghiêm túc vào. Tớ muốn nhờ cậu điều tra bang Tinh Uy, nhớ... Là tất cả! Không được sót chuyện gì
- < Ok con gà đen, cứ giao cho mình >
Nói xong, Thích Ngọc Phi liền tắt máy. Cô ngồi tựa lưng vào tường, Thích Ngọc Phi lấy Laptop mà Lãnh Bạch Ngôn đã chuẩn bị cho cô lúc cô buồn chán có thể dùng lên mạng. Tay cô gõ rất nhanh, thao tác rất thành thạo. Không lâu sau, trên màn hình nhấp nháy hàng chữ liên tục
Thích Ngọc Phi mỉn cười, cô đã thành công hack vào máy tính nội bộ của bang Tinh Uy. Những thông tin về nơi cất giữ lô hàng vũ khí của Lãnh Bạch Ngôn điều hiện lên trước mắt của cô
Thích Ngọc Phi vừa định đến nói cho Lãnh Bạch Ngôn nhưng vừa đến nơi thì cô nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại với Khải Huấn
[...................................................]
Hết ý tưởng cmnr:<
Khi Thích Ngọc Phi bưng chén canh do cô tự tay nấu khi nảy lên thư phòng cho anh. Thì cô vừa định đẩy cửa vào thì Thích Ngọc Phi nhìn thấy Quân Phán và Quân Phàn đang đứng trước bàn làm việc của Lãnh Bạch Ngôn, trong vẻ mặt có vẻ không được tốt cho lắm
Quân Phán lên tiếng
- Lão đại, lô hàng vũ khí của chúng ta vận chuyển sang Trung Đông đã bị bang Tinh Uy đoạt lấy. Ngoài ra.... Một số anh em của Lãnh Tôn cũng bị thương
Lãnh Bạch Ngôn ngồi ở ghế da, tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền như đang định lại tinh thần. Vài giây sau, Lãnh Bạch Ngôn từ từ mở mắt, đôi mắt sắc bén mang nặng sự tàn ác nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như sắp thủng cả bầu trời. Màn đêm đen như mực chỉ có những ánh đèn yếu ớt cùng ánh trăng mờ đang chiếu vào khuôn cửa
- Chuyện ám sát lần trước tôi vẫn chưa tính. Bây giờ lại dám động đến lô hàng của tôi!?
Lãnh Bạch Ngôn nói với giọng điệu đầy sát khí. Lãnh Bạch Ngôn hừ lạnh một tiếng rồi lại nói tiếp
- Điều quan trọng hiện tại chính là điều tra xem lô hàng đang ở đâu và đoạt lại, để giao hàng qua Trung Đông cho kịp thời hạn. Còn việc ám sát... Tôi sẽ trả lại hắn gấp 10 lần _ Lãnh Bạch Ngôn nhếch mép lên
- Dạ lão đại _ Quân Phán và Quân Phàn đồng thanh
Vừa nói xong cả hai liền xoay người rời đi, liền nhìn thấy Thích Ngọc Phi đứng ở cửa. Cả hai người nhìn Thích Ngọc Phi cung kính gật đầu chào cô một cái rồi bước đi ra ngoài
Thích Ngọc Phi tay cầm chén canh, đi đến trước bàn làm việc của anh, cô cẩn thận để xuống
- Còn bị thương sao lại không nghỉ ngơi? _ Cô nói với giọng trách móc
Vừa nói xong, cả cơ thể của Thích Ngọc Phi lập tức bị mất thăng bằng vì một bàn tay to và bá đạo kéo cô lại và hiện giờ, Thích Ngọc Phi đang an tọa trên đùi của anh. Lãnh Bạch Ngôn yêu chiều dịu dàng vuốt ve mái tóc dài màu hạt dẻ của cô. Anh nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ
- Anh không sao, vết thương con cỏn này. Làm sao có thể làm khó Lãnh Bạch Ngôn anh!
Thích Ngọc Phi bị động tác dịu dàng của anh làm cho xao xuyến. Trong lòng cô xuất hiện một loại cảm giác khiến người ta thở không thông. Mặt đỏ, tim đập mạnh, Thích Ngọc Phi nhanh chống đổi tư thế. Bước đến đưa chén canh cho anh
- Anh uống đi, sẽ tốt cho sức khỏe
Lãnh Bạch Ngôn cầm chén canh, uống một hơi sạch, trong lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào. Trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp. Lãnh Bạch Ngôn vươn tay ôm lấy cô vào lòng
- Cả đời này, em chỉ có thể và duy nhất có thể ở bên cạnh anh
Một lời nói vừa thâm tình vừa bá đạo thoát ra từ miệng của Lãnh Bạch Ngôn làm cho Thích Ngọc Phi chỉ biết cười trừ
[...................................................]
Vì Lãnh Bạch Ngôn còn bận vài việc của công ti, nên Thích Ngọc Phi cũng không làm phiền nữa. Thích Ngọc Phi về phòng lấy di động ra gọi điện cho Hiểu Nhiên
- < Ai đó! CMN sao lại gọi vào giờ linh như vậy? >
- Là mình!
- < Ô Tình Tình, tớ còn tưởng là ai. À, sao cậu không an phận làm Lãnh thiếu phu nhân đi, còn gọi cho mình làm gì vào nửa đêm nửa hôm như vậy? >
- Nhiên Nhiên, nghiêm túc vào. Tớ muốn nhờ cậu điều tra bang Tinh Uy, nhớ... Là tất cả! Không được sót chuyện gì
- < Ok con gà đen, cứ giao cho mình >
Nói xong, Thích Ngọc Phi liền tắt máy. Cô ngồi tựa lưng vào tường, Thích Ngọc Phi lấy Laptop mà Lãnh Bạch Ngôn đã chuẩn bị cho cô lúc cô buồn chán có thể dùng lên mạng. Tay cô gõ rất nhanh, thao tác rất thành thạo. Không lâu sau, trên màn hình nhấp nháy hàng chữ liên tục
Thích Ngọc Phi mỉn cười, cô đã thành công hack vào máy tính nội bộ của bang Tinh Uy. Những thông tin về nơi cất giữ lô hàng vũ khí của Lãnh Bạch Ngôn điều hiện lên trước mắt của cô
Thích Ngọc Phi vừa định đến nói cho Lãnh Bạch Ngôn nhưng vừa đến nơi thì cô nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại với Khải Huấn
[...................................................]
Hết ý tưởng cmnr:<