Chương : 29
Thời gian thấm thoát trôi cũng đã mấy tháng sau đó, cả Lãnh Bạch Ngôn và Thích Ngọc Phi đều muốn sau khi sinh đứa bé thì mới làm lễ kết hôn. Cả hai bên gia đình cũng đồng ý như vậy, và cũng là để cho đôi trẻ bù đắp thêm tình cảm
Sáng sớm, Lãnh Bạch Ngôn không về công ti mà ở nhà với Thích Ngọc Phi. Sáng sớm Thích Ngọc Phi thức dậy, theo thói quen cô sẽ sờ bên cạnh giường
Nếu như thường ngày, sờ lên sẽ là một mảng lạnh tanh, nhưng hôm nay vẫn còn hơi ấm và thoang thoảng mùi hương quen thuộc của anh. Thích Ngọc Phi ngồi bật dậy, cặp mắt đảo đi đảo lại qua căn phòng. Nhưng căn phòng vắng tanh, chỉ duy nhất có tiếng động
" Bụp, Bụp"
Tiếng này vang lên từ vườn qua bên ngoài. Thích Ngọc Phi vươn tay lấy áo choàng từ đầu giường khoác lên thân hình tròn trịa của mình. Đi đôi dép lê đến bên cạnh cửa sổ, nhìn theo hướng tiếng gõ vang lên bên ngoài. Trước sự ngỡ ngàng của Thích Ngọc Phi là thân hình vạm vỡ của Lãnh Bạch Ngôn. Anh mặc đồ thoải mái ở nhà, chân mang giày thể thao. Tay áo được xăn đến khuỷu tay, anh khom người tay đang đống một chiếc xích đu to bằng gỗ
Thích Ngọc Phi nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cô vệ sinh cá nhân xong liền thay một chiếc đầm dành cho phụ nữ mang thai. Do hiện tại bụng của cô cũng đã lớn không thể mặc gì ngoài đầm
Bước xuống nhà, Thích Ngọc Phi không đi thẳng ra vườn gặp Lãnh Bạch Ngôn mà cô đi xuống bếp
- Phu nhân mới dậy _ Má Hà cùng vài người làm trong nhà cung kính chào hỏi
- Má Hà, lấy hộ con một ly nước cam _ Cô mỉm cười
- Dạ phu nhân
Má Hà muốn mang hộ ly nước cam cho cô, nhưng Thích Ngọc Phi đã từ chối. Cô muốn đích thân mang đến cho anh
Thích Ngọc Phi tay cầm cái khay, trên khay có một ly nước cam và một cái khăn lông trắng. Cô bước đi nhẹ nhàng đến phía sau lưng anh, do anh đang bận rộn nên không để ý
- Thưa thiếu gia, mời ngài dùng nước cam _ Cô giả giọng người giúp việc nói
Lãnh Bạch Ngôn mỉm cười, xoay người một cái liền đem cô ôm vào lòng. Cũng may thân thủ của Thích Ngọc Phi không quá tệ. Cô nhanh tay cầm chặt ly nước cam lên.
- Ai anh cũng đều ôm như vậy sao? _ Thích Ngọc Phi đánh nhẹ lên người anh, hờn dỗi
Lãnh Bạch Ngôn cười tươi, anh khều nhẹ lên mũi của Thích Ngọc Phi rồi nói
- Thứ nhất, ngoài Má Hà ra thì không ai có thể tiếp xúc trực tiếp với anh. Thứ hai, làm sao anh có thể quên mùi hương vốn dĩ là của riêng anh?_ Nói xong, Lãnh Bạch Ngôn đặt lên môi của cô một nụ hôn
Cô cười ngọt ngào, cầm khăn lông lên lau đi những giọt mồ hôi cho anh. Lãnh Bạch Ngôn hưởng thụ sự sủng ái của cô, anh ngoan ngoãn ngồi yên để bàn tay mềm mại của Thích Ngọc Phi chạm lên khuôn mặt cương nghị của mình. Thích Ngọc Phi đặt khăn lông lên khay, tay với lấy ly nước cam đưa cho Lãnh Bạch Ngôn
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi làm những chuyện như này. Sao không để người làm trong nhà làm những việc nặng nhọc này?
Lãnh Bạch Ngôn uống cạn ly nước cam, anh dùng tay sửa lại mái tóc của Thích Ngọc Phi
- Để người khác làm anh không yên tâm, việc gì có liên quan đến em và tiểu bảo bối, anh sẽ đích thân phụ trách
Thích Ngọc Phi nghe anh nói vậy liền choàng tay qua cổ anh hôn lên má anh một cái thật ngọt ngào
- Cảm ơn anh, ông xã ~
Lãnh Bạch Ngôn nghe cô gọi như vậy, cặp mắt thường ngày lạnh lùng bây giờ lại dịu đi và còn đang sáng lên
- Em vừa gọi anh là gì? Gọi lại một lần nữa!
Khuôn mặt của Thích Ngọc Phi đỏ ửng, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy. Nó ngượng ngùng làm sao ấy
- Ủa? Em mới nói gì nhỉ? À. Hình như là cảm ơn anh
- Không, không phải cảm ơn. Anh muốn nghe em gọi, gọi anh bằng ông xã. Ngoan, mau... Mau gọi một lần nữa!
Thích Ngọc Phi cười híp mắt, nhìn vào dáng vẻ sung sướng của Lãnh Bạch Ngôn. Cô cười đùa
- Ông xã, ông xã, ông xã... Vậy đã được chưa Tổng Giám Đốc Lãnh _ Vừa nói cô vừa cười
- Chưa, từ nay về sau chỉ gọi anh như vậy _ Lãnh Bạch Ngôn sung sướng, đôi tay sờ lên mái tóc của cô
Thích Ngọc Phi đứng lên đi một nước vào nhà, chỉ bỏ lại cho Lãnh Bạch Ngôn một câu
- Mới không thèm, nghe mà nổi da gà
Lãnh Bạch Ngôn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô mà bật cười
Sáng sớm, Lãnh Bạch Ngôn không về công ti mà ở nhà với Thích Ngọc Phi. Sáng sớm Thích Ngọc Phi thức dậy, theo thói quen cô sẽ sờ bên cạnh giường
Nếu như thường ngày, sờ lên sẽ là một mảng lạnh tanh, nhưng hôm nay vẫn còn hơi ấm và thoang thoảng mùi hương quen thuộc của anh. Thích Ngọc Phi ngồi bật dậy, cặp mắt đảo đi đảo lại qua căn phòng. Nhưng căn phòng vắng tanh, chỉ duy nhất có tiếng động
" Bụp, Bụp"
Tiếng này vang lên từ vườn qua bên ngoài. Thích Ngọc Phi vươn tay lấy áo choàng từ đầu giường khoác lên thân hình tròn trịa của mình. Đi đôi dép lê đến bên cạnh cửa sổ, nhìn theo hướng tiếng gõ vang lên bên ngoài. Trước sự ngỡ ngàng của Thích Ngọc Phi là thân hình vạm vỡ của Lãnh Bạch Ngôn. Anh mặc đồ thoải mái ở nhà, chân mang giày thể thao. Tay áo được xăn đến khuỷu tay, anh khom người tay đang đống một chiếc xích đu to bằng gỗ
Thích Ngọc Phi nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cô vệ sinh cá nhân xong liền thay một chiếc đầm dành cho phụ nữ mang thai. Do hiện tại bụng của cô cũng đã lớn không thể mặc gì ngoài đầm
Bước xuống nhà, Thích Ngọc Phi không đi thẳng ra vườn gặp Lãnh Bạch Ngôn mà cô đi xuống bếp
- Phu nhân mới dậy _ Má Hà cùng vài người làm trong nhà cung kính chào hỏi
- Má Hà, lấy hộ con một ly nước cam _ Cô mỉm cười
- Dạ phu nhân
Má Hà muốn mang hộ ly nước cam cho cô, nhưng Thích Ngọc Phi đã từ chối. Cô muốn đích thân mang đến cho anh
Thích Ngọc Phi tay cầm cái khay, trên khay có một ly nước cam và một cái khăn lông trắng. Cô bước đi nhẹ nhàng đến phía sau lưng anh, do anh đang bận rộn nên không để ý
- Thưa thiếu gia, mời ngài dùng nước cam _ Cô giả giọng người giúp việc nói
Lãnh Bạch Ngôn mỉm cười, xoay người một cái liền đem cô ôm vào lòng. Cũng may thân thủ của Thích Ngọc Phi không quá tệ. Cô nhanh tay cầm chặt ly nước cam lên.
- Ai anh cũng đều ôm như vậy sao? _ Thích Ngọc Phi đánh nhẹ lên người anh, hờn dỗi
Lãnh Bạch Ngôn cười tươi, anh khều nhẹ lên mũi của Thích Ngọc Phi rồi nói
- Thứ nhất, ngoài Má Hà ra thì không ai có thể tiếp xúc trực tiếp với anh. Thứ hai, làm sao anh có thể quên mùi hương vốn dĩ là của riêng anh?_ Nói xong, Lãnh Bạch Ngôn đặt lên môi của cô một nụ hôn
Cô cười ngọt ngào, cầm khăn lông lên lau đi những giọt mồ hôi cho anh. Lãnh Bạch Ngôn hưởng thụ sự sủng ái của cô, anh ngoan ngoãn ngồi yên để bàn tay mềm mại của Thích Ngọc Phi chạm lên khuôn mặt cương nghị của mình. Thích Ngọc Phi đặt khăn lông lên khay, tay với lấy ly nước cam đưa cho Lãnh Bạch Ngôn
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi làm những chuyện như này. Sao không để người làm trong nhà làm những việc nặng nhọc này?
Lãnh Bạch Ngôn uống cạn ly nước cam, anh dùng tay sửa lại mái tóc của Thích Ngọc Phi
- Để người khác làm anh không yên tâm, việc gì có liên quan đến em và tiểu bảo bối, anh sẽ đích thân phụ trách
Thích Ngọc Phi nghe anh nói vậy liền choàng tay qua cổ anh hôn lên má anh một cái thật ngọt ngào
- Cảm ơn anh, ông xã ~
Lãnh Bạch Ngôn nghe cô gọi như vậy, cặp mắt thường ngày lạnh lùng bây giờ lại dịu đi và còn đang sáng lên
- Em vừa gọi anh là gì? Gọi lại một lần nữa!
Khuôn mặt của Thích Ngọc Phi đỏ ửng, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy. Nó ngượng ngùng làm sao ấy
- Ủa? Em mới nói gì nhỉ? À. Hình như là cảm ơn anh
- Không, không phải cảm ơn. Anh muốn nghe em gọi, gọi anh bằng ông xã. Ngoan, mau... Mau gọi một lần nữa!
Thích Ngọc Phi cười híp mắt, nhìn vào dáng vẻ sung sướng của Lãnh Bạch Ngôn. Cô cười đùa
- Ông xã, ông xã, ông xã... Vậy đã được chưa Tổng Giám Đốc Lãnh _ Vừa nói cô vừa cười
- Chưa, từ nay về sau chỉ gọi anh như vậy _ Lãnh Bạch Ngôn sung sướng, đôi tay sờ lên mái tóc của cô
Thích Ngọc Phi đứng lên đi một nước vào nhà, chỉ bỏ lại cho Lãnh Bạch Ngôn một câu
- Mới không thèm, nghe mà nổi da gà
Lãnh Bạch Ngôn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô mà bật cười