Chương : 34
Bốn vị phụ huynh nghe như vậy liền vặn óc suy nghĩ.
Và hiển nhiên có những cái tên được đưa ra
Ví dụ như:
Lãnh Tâm Nhi, Lãnh Nhược Cơ, Lãnh Tiểu Bối, Lãnh Bối Bối và còn có một cái tên bá đạo do Lãnh Thiếu Phàm đặt đó là Lãnh Khuất Hoa
Theo Lãnh Thiếu Phàm giải thích, Khuất chính là trong bất khuất, cương trực. Hoa, Hoa trong loài hoa. Chính là một đóa hoa mạnh mẽ bất khuất
Nhưng....
Cuối cùng, Hoắc Tiệp Dao và An Lam Nhi đã chốt cái tên cuối cùng chính là
Lãnh
Bối
Lạc
"Bối" trong bảo bối.
"Lạc" trong an lạc.
Họ hi vọng rằng đứa bé này sẽ mãi mãi là Bảo Bối nhỏ và sống một đời An Lạc vô tư vô lo.
[......................................................]
Sau khi tất cả mọi người ra về, Lãnh Bạch Ngôn bảo y tá dỗ cho Lãnh Bối Lạc ngủ ở phòng bên cạnh. Anh ngồi xuống bên cạnh Thích Ngọc Phi, anh đưa cho xô một ly nước ấm. Thích Ngọc Phi uống một hớp rồi đưa lại cho Lãnh Bạch Ngôn, anh ôm cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn cảm kích.
- Cảm ơn em, cảm ơn vì em đã về bên anh, cảm ơn vì em đã cho anh biết thế nào ấm áp, cho biết thế là gia đình trọn vẹn. Gặp và được yêu em là sự may mắn lớn nhất trong đời của Lãnh Bạch Ngôn này
Thích Ngọc Phi ngước mắt lên nhìn Lãnh Bạch Ngôn, cô có thể thấy được tình yêu sâu đậm của anh giành cho cô từ trong ánh mắt của anh
Lãnh Bạch Ngôn âu yếm sờ lên khuôn mặt xanh xao của cô. Thích Ngọc Phi ngồi dậy hôn nhẹ lên môi anh. Hai người vì sự thương yêu của đối phương mà không thể tách rời
Cô và Lãnh Bạch Ngôn xem như là Nguyệt Lão se tơ, ông trời sắp đặt. Cho dù là cách xa nhau 17 năm nhưng trái tim vẫn hướng về nhau
[.....................Hết........................]
Đôi lời cùng Yu:
Có nhiều người trải qua trăm đắng ngàn cay, vượt qua bao nhiêu trở ngại thử thách, mới đến được với nhau. Vậy mà có những người lại không hề biết điều này
Họ cứ vô tình làm tổn thương người kia, họ cho rằng chỉ có "ngoại tình" mới là sự phản bội. Không! Chỉ cần lạnh nhạt, thờ ơ. Đã là sự phản bội lớn nhất rồi
Như Lãnh Bạch Ngôn, cách xa Thích Ngọc Phi 17 năm. Nhưng trong sâu thẳm vẫn còn vương vấn tình cảm giành cho cô khi! Khi lúc đó anh còn rất nhỏ
Còn Thích Ngọc Phi thì sao? Có phải rất tội nghiệp hay không? Đáng lẽ ra 17 năm thanh xuân của cô phải ở bên gia đình hạnh phúc. Đường đường là một đại tiểu thư lại bị lưu lạc đến một mái ấm nhỏ. Nhưng! Cô vẫn cố gắng sống, cố gắng tìm ra gia đình
Vậy tại sao? Tại sao những bạn có một gia đình hoàn chỉnh,một mái ấm hoàn chỉnh lại không biết trân trọng nó?
Qua câu chuyện "Vợ Yêu! Muốn Trốn" các bạn rút ra được việc gì?
Yu chỉ muốn nói một câu với những bạn đã và đang nhớ da diết về ai đó. Mà người kia cũng muốn thay đổi bản thân để làm con người mới hơn
"Còn yêu, xin hãy quay trở về"
Câu truyện đến đây là hết. Yu xin cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Yu trong thời gian ~ Kamsamita ~
Và hiển nhiên có những cái tên được đưa ra
Ví dụ như:
Lãnh Tâm Nhi, Lãnh Nhược Cơ, Lãnh Tiểu Bối, Lãnh Bối Bối và còn có một cái tên bá đạo do Lãnh Thiếu Phàm đặt đó là Lãnh Khuất Hoa
Theo Lãnh Thiếu Phàm giải thích, Khuất chính là trong bất khuất, cương trực. Hoa, Hoa trong loài hoa. Chính là một đóa hoa mạnh mẽ bất khuất
Nhưng....
Cuối cùng, Hoắc Tiệp Dao và An Lam Nhi đã chốt cái tên cuối cùng chính là
Lãnh
Bối
Lạc
"Bối" trong bảo bối.
"Lạc" trong an lạc.
Họ hi vọng rằng đứa bé này sẽ mãi mãi là Bảo Bối nhỏ và sống một đời An Lạc vô tư vô lo.
[......................................................]
Sau khi tất cả mọi người ra về, Lãnh Bạch Ngôn bảo y tá dỗ cho Lãnh Bối Lạc ngủ ở phòng bên cạnh. Anh ngồi xuống bên cạnh Thích Ngọc Phi, anh đưa cho xô một ly nước ấm. Thích Ngọc Phi uống một hớp rồi đưa lại cho Lãnh Bạch Ngôn, anh ôm cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn cảm kích.
- Cảm ơn em, cảm ơn vì em đã về bên anh, cảm ơn vì em đã cho anh biết thế nào ấm áp, cho biết thế là gia đình trọn vẹn. Gặp và được yêu em là sự may mắn lớn nhất trong đời của Lãnh Bạch Ngôn này
Thích Ngọc Phi ngước mắt lên nhìn Lãnh Bạch Ngôn, cô có thể thấy được tình yêu sâu đậm của anh giành cho cô từ trong ánh mắt của anh
Lãnh Bạch Ngôn âu yếm sờ lên khuôn mặt xanh xao của cô. Thích Ngọc Phi ngồi dậy hôn nhẹ lên môi anh. Hai người vì sự thương yêu của đối phương mà không thể tách rời
Cô và Lãnh Bạch Ngôn xem như là Nguyệt Lão se tơ, ông trời sắp đặt. Cho dù là cách xa nhau 17 năm nhưng trái tim vẫn hướng về nhau
[.....................Hết........................]
Đôi lời cùng Yu:
Có nhiều người trải qua trăm đắng ngàn cay, vượt qua bao nhiêu trở ngại thử thách, mới đến được với nhau. Vậy mà có những người lại không hề biết điều này
Họ cứ vô tình làm tổn thương người kia, họ cho rằng chỉ có "ngoại tình" mới là sự phản bội. Không! Chỉ cần lạnh nhạt, thờ ơ. Đã là sự phản bội lớn nhất rồi
Như Lãnh Bạch Ngôn, cách xa Thích Ngọc Phi 17 năm. Nhưng trong sâu thẳm vẫn còn vương vấn tình cảm giành cho cô khi! Khi lúc đó anh còn rất nhỏ
Còn Thích Ngọc Phi thì sao? Có phải rất tội nghiệp hay không? Đáng lẽ ra 17 năm thanh xuân của cô phải ở bên gia đình hạnh phúc. Đường đường là một đại tiểu thư lại bị lưu lạc đến một mái ấm nhỏ. Nhưng! Cô vẫn cố gắng sống, cố gắng tìm ra gia đình
Vậy tại sao? Tại sao những bạn có một gia đình hoàn chỉnh,một mái ấm hoàn chỉnh lại không biết trân trọng nó?
Qua câu chuyện "Vợ Yêu! Muốn Trốn" các bạn rút ra được việc gì?
Yu chỉ muốn nói một câu với những bạn đã và đang nhớ da diết về ai đó. Mà người kia cũng muốn thay đổi bản thân để làm con người mới hơn
"Còn yêu, xin hãy quay trở về"
Câu truyện đến đây là hết. Yu xin cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Yu trong thời gian ~ Kamsamita ~