Chương : 12
Mạc Như nghiến răng nghiến lợi: “Vô sỉ! Đê tiện! Tiểu nhân! Cầm thú!”
Qua một cuộc trò chuyện vô cùng không đáng tin với nhau, bốn người đã an bài người đánh phó bản ổn thỏa. Về phần chuyện Tiểu Ngư thì không nói bao nhiêu, dù sao cũng là bang hội đồng minh, ở bên nào mà chả được. Ba người bọn họ đều biết, cách thức Tiểu Ngư chơi game với đám nhàn tản bên Cẩm Lân Đường có phần tương tự, bang hội họ thì toàn những con người cực kỳ nhiệt huyết, không thích hợp với cậu nhỏ. Bây giờ xuất hiện một tên tham ăn có tiền thích đi theo một tên đầu bếp tham tiền, quả là một tổ hợp vô cùnghài hòa.
Tuy nhiên, vui đùa thì vui đùa, hai người này dường như muốn phát triển JQ, ba anh em bọn họ có lẽ nênkiểm tra trước. Dẫuchưa từng nghe tinBang chủ bệ hạ Cẩm Lân Đường thần thông quảng đại có bóng gió yêu đương gì với các ‘nàng’, song ba người họ vẫn cảm thấy, ai trong trò chơi mà không có chuyện bí mật. Có điều, dựa vào quan hệ hiện giờ giữa hai bang, chỉ cần đi hỏi thăm bang chúng của Cẩm Lân Đường vềBang chủ bọn họ một chút là được, hẳn không có gì khó khăn.
Đối với bang vụ bên ngoài, Kiều Lân vốn không để trong lòng. Anh sở dĩ thích Sơn Hà là vì Sơn Hà có nhiều điều mà trong hiện thực không có. Thứ nhất là có rất nhiều món ăn ngon đã tuyệt tích trong hiện thực, thứ hai chính là cổ phong Trung Hoa. Về phần hương vị đồ ngon đã tuyệt tích có giống như hiện thực không?Đó là thứ yếu. Tựa như, kiến trúc cổ, y phục cổ được dung hợp từ các triều đại khác nhau cùng với các nhân vật NPC trong tiểu thuyết cổ đại đều không thực tế vậy. Âu chỉ là vấn đề tâm tình mà thôi.
Nhàn tản chơi game chính là quan niệm đồng lòng củabang hội Cẩm Lân Đường, cho nên Kiều Lân thân là Bang chủ một bang mới có thể rảnh rỗi đến Tân thủ thôn “trấn lột” một tân nhân. Phải biết, những game toàn tức như Sơn Hà đây, khả năng muốn xóa acc chơi lại là rất thấp.
Có một em gái trong Phi Long bang nhờ lão đại kéođi đánh phó bản nhỏ, cho nên Phi Long Tại Thiên và Giải Giáp Quy Điền phải đi ngay, để lại Không Cho Sờ bàn chuyện thương vụ với Kiều Lân.
Không Cho Sờ: “Bệ hạ, ngài có đủ 200 khối ô thiết không?”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Hửm? Chú em cần 200 khối ô thiết sao, định thăng cấp bang hội?”
Không Cho Sờ gật đầu: “Đúng vậy. Anh cũng biết bang chúng tôi toàn dân cuồng đánh phó bản,kỹ năng sinh hoạt chẳng khác gì rác rưởi. Đó giờtoàn thăng cấp phụ trợ chiến đấu, lần này định thăng cấp hiệu thuốc.”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Làm gì phải lao lực như thế. 200 khối ô thiết không rẻ đâu, không bằng trực tiếp mua thuốc bên tôi. Cậu biết đấy, dược của Tiểu Tử là tốt nhất.”
Không Cho Sờ khinh bỉ: “Gian thương! Cả bang mấy người đều gian thương! Mua dược không cần tiền chắc, có bản lĩnh anh bảo Gia Tử không đi đòi tiền tụi tôi đi!”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ lắc đầu: “Đây là cậu không đúng. Bọn tôi sao lại là gian thương? Toàn trò chơi bán dược rất nhiều, nhưng chỉ có ở đây là bán giá hợp lý. Nếu không Cẩm Lân Đường sao có thể yên ổn sống trong Sơn Hà.”
Nói xong còn nhấp nhấp cốc trà, bộ dạng “đối phương hoàn toàn không hiểu khổ tâm của mình”.
Không Cho Sờ giật giật khóe miệng: “Tôi cũng lười tranh cãi với anh. Bao nhiêu tiền một khối, còn phải đi mua mấy thứ khác nữa.”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Quy định cũ, 80 ngân một khối. Có điều, tôi có thể miễn phí cho cậu 50 khối.”
Không Cho Sờ trợn to mắt: “Gì? Anh đệ nhất đại gian thương còn có chuyện tốt bụng cho không?”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ mỉm cười: “Trẫm ngẫu nhiên cũng sẽ vì dân một phen. Nhưng, có điều kiện.”
Không Cho Sờ: “Đã bảo không đơn giản như vậy rồi! Nói, anh muốn gì?”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Lại nói, chuyện này cũng là chuyện cậu phải làm. Tôi nhớ chủ tu sinh hoạt kỹ năng của chú em cậu là may mặc. Bộ trang bị Thiệu Hoa 30 cấp, 50 cấp, 80 cấp mỗi cấp một bộ là được. Thiếu nguyên liệu thì đi hỏi Tiểu Hồng.”
Không Cho Sờ kinh sợ : “Anh muốn bộ trang bị Thiệu Hoa làm gì?”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ chỉ chỉ phòng ngủ: “Tiểu Ngư gia nhập Thiệu Hoa lâu, bộ trang bị cấp độ này không ai làm tốt hơn cậu. Thân là bạn tốt của Tiểu Ngư Nhi, không phải nên bỏ ra chút sức lực sao?”
Không Cho Sờ hiểu ra: “Hóa ra là thế. Xem ra lão tứ theo anh là đúng. Cơ mà anh nhất định sẽ được ăn mệt xỉu, tay nghề Tiểu Ngư cũng không phải tầm thường.”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ gãi cằm gật gù: “Trẫm cũng cho rằng như thế.”
Tiểu Ngư đồng học sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất làm chính là cẩn thận quan sát gian phòng đang ở. “Đẹp! Quá đẹp!” Tuy rằng nhà của Hiểu Ngu chính là tứ hợp viện cổ ở khu dân cư, nhưng cũng có chút khác biệt với loại kiến trúc cổ phong này. Dù sao thì, TV trong nhà, máy tính, tủ lạnh, máy giặt linh tinh cái gì cũng có. Nhưng trong trò chơi thì những thứ đó không tồn tại. Chủ yếu nhất là những đồ vật trong phòng này đều rất quý giá, bản thân trước đây cũng chỉ thấy trong những cửa hàng đồ cổ hay TV mà thôi. Bài trí của trò chơi này thật không tồi nha! Nhà mình nếu cũng có Đa Bảo các [1] như vậy, tháp La Hán [2] như vậy thì thật tốt! ! !
Ảo giác rất nhanh liền bị hoàng đế bệ hạ đánh vỡ: “Tỉnh rồi sao? Ngủ thế nào?”
Tiểu Ngư thấy Kiều Lân đứng tựa vào khung cửa, ôm bả vai cười nhìn về phía mình, đột nhiên cảm thấy nếu tên này ngậm một cọng cỏ trên miệng thì đúng chuẩn lưu manh. “Rất thoải mái. Tôi phát hiện cảm giác ngủ trong trò chơi đặc biệt tốt, khi tỉnh lại cả người đều khoan khái dễ chịu, hơn nữa cũng không nằm mơ.”
Kiều Lân nở nụ cười: “Đương nhiên, khi ngủ trong trò chơi, hệ thống sẽ tự động che chắn tạp niệm, trên thực tế, thời gian cậu ngủ không lâu, căn bản không kịp nằm mơ, tất nhiên sẽ cảm thấy thư thái. Sao vậy, bình thường ngủ không ngon?”
Tiểu Ngư thở dài: “Cũng không hẳn. Chỉ là luôn nằm mơ, lúc nào cũng thấy, mơ xong còn nhớ rất rõ, có khi nhớ hết từ đầu đến cuối. Oảimuốn chết.”
“Vậy mà cậu còn thích ngủ?” Xem ra Tiểu Ngư luôn ngủ không ngon.
Tiểu Ngư nhún vai: “Bởi vì luôn nghĩ ngủ không thấy mệt mỏi, cho nên mới thích ngủ nhiều! Đúng rồi, chúng ta bây giờ nên đi tìm Mạc Như để trả nhiệm vụ. Ổngnhất định đã chờ lâu rồi.”
Kiều Lân nhếch khóe miệng: “Uh, yên tâm, ổng chắcnửa tháng mười ngày cũng không dịch sang đượcchỗ khác.” Đây là sai lầm của NPC khi giao nhiệm vụ rồi thông báo chính xác địa điểm trả nhiệm vụ.
Cho đến khi Tiểu Ngư gặp Mạc Như, dáng vẻ tên kia như vừa bị chọi cà chua, cúi đầu ảo não. “Ngài saomệt mỏi vậy? Ngủ ở phòng chứa củi không thoải mái? Tôi bảo này, có thiếu tiền cũng không được để bản thân ngủ không ngon, ngài xem tôi đây, tuy tham tiền nhưng lúc ăn lúc ngủ lại không bao giờ ngược đãi bản thân.”
Mạc Như khóe miệng run rẩy: “Đại gia ta ở trong tuyết cũng có thể ngủ ngon! Quan trọng là có được ngủ hay không!!” Nói xong y quay đầu trừng Kiều Lân đằng sau Tiểu Ngư, “Ngươi! Ngươinói cho người khác biết ta ở đây phải không?”
Kiều Lân một bộ “ông làm khó dễ được tôi”: “Nói có sách, mách có chứng. Hơn nữa, có nhiều người tìm ngài nhận nhiệm vụ vậy chứng tỏ ngài nhân khí cao.”
Mạc Như nghiến răng nghiến lợi: “Vô sỉ! Đê tiện! Tiểu nhân! Cầm thú!”
Kiều Lân nói xen vào: “Muốn mắng thì chờ chúng tôi trả nhiệm vụ rồi mắng tiếp, bằng không tôi sẽ báo ngài bị BUG.”
Mạc Như: “! ! ! ! ! Xem như thằng ranh mi lợi hại! !”
Vì thế Tiểu Ngư rốt cục thuận lợi trả xong nhiệm vụ. Do trước đó đã giếthắc xà tinh mà thăng lên cấp 18, được thêm chút kinh nghiệm, bây giờ tăng lên nửa cấp 18. Nhận được 1 ngân và 2 loại quyển trục, Tiểu Ngư thậthàilòng. Cậu vui vẻ cảm tạ Mạc Như, sau đó kéo Kiều Lân đi, ồn ào vội chạy đi học nấu nướng, sau đó tự mình làm một bữa sáng đơn giản.
Vì thế dưới nanh vuốt phẫn nộ của vị NPC xấu số Mạc Như, Bang chủ bệ hạ bình tĩnh ôm bả vai Hoàng hậu… nghệnh ngang bước ra khỏi phòng chứa củi của khách *** Duyệt Lai.
Trong Sơn Hà, kỹ năng sinh hoạt rất đa dạng. Tổng thể chia làm hai hệ: thu thập và chế tác. Một người chơi chỉ có thể chủ tu một hệ chế tác và hai hệ thu thập, đương nhiên tất cả kỹ năng sinh hoạt đều có thể học, nhưng chỉ có thể chủ tu ba cái trên, những kỹ năng khác cao nhất chỉ đạt tới cao cấp. Sẵn đây nói một chút, kỹ năng sinh hoạt trong Sơn Hà tổng cộng có bảycấp bậc. Bao gồm: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đặc cấp, Đại sư, Ngự dụng, Tông sư. Đương nhiên cấp Tông sư hiện tại còn chưa mở ra. Cấp bậc cao nhất hiện nay chính là Ngự dụng. Mà khái niệm ‘Cao cấp’ chính là có khả năng thu thập hoặc chế tác các loại trang bị, tài liệu dưới cấp 50.
Cho nên Tiểu Ngư dưới sự chỉ đạo của Kiều Lân, học hếttất cả sinh hoạt kỹ năng học, mất hơn 10 ngân. May mắn tiền chẵn của cậu nhỏ không mất đồng nào.
NPC kỹ năng sinh hoạt và NPC kỹ năng võ công môn phái đều không có trí năng, cho nên muốn nói chuyện với bọn họ rất đơn giản, họ không yêu cầu bạn phải hoàn thành nhiệm vụ gì đó. Chẳng qua, NPC kỹ năng sinh hoạt không cung cấp các loại công cụ cần dùng để chế tác, thu thập. Đương nhiên Kiều Lân sao có thể lại để cho đầu bếp ngự dụng Tiểu Ngư làm việc tay không. Cẩm Lân Đường họ còn có một phần nhỏ người rảnh rỗi có kỹ năng sinh hoạt cấp bậc Ngự dụng. Vì thế Tiểu Ngư được một bộtrù cụ (làm bếp)bậc nhất làm bằng tinh thiết.
Nói đến tinh thiết, đây là một trong những quặng sắt trung cấp, cho nên vũ khí và đạo cụ tihn thiết không quý giá mấy. Nó quý ở chỗ có thể xuất ra “Hồng Ngọc trù cụ sáo” mà cấp bậc Ngự dụng có thể dùng, bộ trù cụ duy nhất có thể gói lại được đặt vào túi trữ vật. Nói cách khác, kéo, dao, thớt thái rau, chảo sắt vân vân có thể trở thành một vật phẩm đặt trong một ô trữ vật. Mà Hồng Ngọc trù cụ sáo chỉ có người có kỹ năng lấy quặng cấp Ngự dụng mới có thể chế tác được quặng hồng ngọc. Cho nên người sở hữu đượckhông nhiều, chủ yếu là do giá cả đắt đỏ. Thật ra trong thực tế, giá cả này rất hợp lý, bởi vì khi sử dụng Hồng Ngọc trù cụ sáo, đồ ăn đồ uống làm ra được gia tăng 5% BUFF là cao nhất. Vì thế,mấy vị đầu bếp Ngự dụng Cẩm Lân Đường luôn sử dụng bộ tinh thiết này. Dựa theo lời Gia Tử nói: “Hồng Ngọc sáo trang? Không có đồ dư, nhưng tài liệu trong kho bang hội làm được 5 bộ cũng không thành vấn đề, vấn đề là bán được bao nhiêu tiền!” Mọi người thấy không, Tiểu Ngư theo chân bọn họ là rất đúng đắn.
Nhận bộ trang bị trù cụ từ Kiều Lân, Tiểu Ngư thật vui vẻ, liền thể hiện tài nghệ ngay, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ nhận từ tân thủ thôn, trực tiếp cầu bệ hạ dẫn mình đi phòng bếp, cậu phải làm món điểm tâm thịnh soạn nhất! Đương nhiên tài liệu đều do Tiểu Hỉ Tử bỏ ra.
Bang chủ bệ hạ tất nhiên rất mừng rỡ. Anh đã hai lần ăn đồ ăndo Tiểu Ngư nướng bên ngoài, đối với việc bếp núc thật sự để chiên xào phanh tạc gì đó thì rất chờ mong. Về phần nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản, nhưng nhớ lại trong kho bang hội đa số đều là tài liệu cao cấp, là nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị bán “chia của” sau này, Kiều Lân hắc tuyến. Thôi, nên đi làm vài cái giao dịch trước, nguyên liệu nấu ăn bình thường có thể mua lại được. Hưởng thụ mỹ vị không hẳn là nhờ vào chất lượng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo chương trước viết một chút mỹ thực, sau đó chính là bắt đầu thăng cấp. Kỳ thật đối với một tên ngốc lại lười, thăng cấp gì gì đó, quan trọng sao…
Chú thích
[1] Đa Bảo Các [多宝阁]: là tiệm đồ cổ, đồ sứ, ngọc khí lớn nhất Vũ Dương Huyền (Vũ Dương Huyền là một quận ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc). Vũ Dương Huyền địa linh nhân kiệt, lịch sử lâu đời, lấy nhạc khí “cốt địch” (sáo làm bằng xương) được khai quật sớm nhất thế giới mà nổi tiếng, đây còn là nơi tiếp giáp với khu sản xuất ngọc khí nổi tiếng cả nước Nam Dương.
Phạm vi nghiệp vụ gồm: ngọc khí, đồ sứ, đồng khí (vật bằng đồng) và các phẫm lễ linh tinh khác (theo baidu)
Ngoài ra còn có một loại Đa bảo các khác, tên gốc là [多宝格] , trên bản RAW thì ghi là [多宝阁],không biết tác giả có viết nhầm hay không vì hai chữ[多宝阁] và[多宝格] đều đọc giống nhau nên mình giới thiệu luôn.
(Tiểu Ngư trong lòng em~~~)
Qua một cuộc trò chuyện vô cùng không đáng tin với nhau, bốn người đã an bài người đánh phó bản ổn thỏa. Về phần chuyện Tiểu Ngư thì không nói bao nhiêu, dù sao cũng là bang hội đồng minh, ở bên nào mà chả được. Ba người bọn họ đều biết, cách thức Tiểu Ngư chơi game với đám nhàn tản bên Cẩm Lân Đường có phần tương tự, bang hội họ thì toàn những con người cực kỳ nhiệt huyết, không thích hợp với cậu nhỏ. Bây giờ xuất hiện một tên tham ăn có tiền thích đi theo một tên đầu bếp tham tiền, quả là một tổ hợp vô cùnghài hòa.
Tuy nhiên, vui đùa thì vui đùa, hai người này dường như muốn phát triển JQ, ba anh em bọn họ có lẽ nênkiểm tra trước. Dẫuchưa từng nghe tinBang chủ bệ hạ Cẩm Lân Đường thần thông quảng đại có bóng gió yêu đương gì với các ‘nàng’, song ba người họ vẫn cảm thấy, ai trong trò chơi mà không có chuyện bí mật. Có điều, dựa vào quan hệ hiện giờ giữa hai bang, chỉ cần đi hỏi thăm bang chúng của Cẩm Lân Đường vềBang chủ bọn họ một chút là được, hẳn không có gì khó khăn.
Đối với bang vụ bên ngoài, Kiều Lân vốn không để trong lòng. Anh sở dĩ thích Sơn Hà là vì Sơn Hà có nhiều điều mà trong hiện thực không có. Thứ nhất là có rất nhiều món ăn ngon đã tuyệt tích trong hiện thực, thứ hai chính là cổ phong Trung Hoa. Về phần hương vị đồ ngon đã tuyệt tích có giống như hiện thực không?Đó là thứ yếu. Tựa như, kiến trúc cổ, y phục cổ được dung hợp từ các triều đại khác nhau cùng với các nhân vật NPC trong tiểu thuyết cổ đại đều không thực tế vậy. Âu chỉ là vấn đề tâm tình mà thôi.
Nhàn tản chơi game chính là quan niệm đồng lòng củabang hội Cẩm Lân Đường, cho nên Kiều Lân thân là Bang chủ một bang mới có thể rảnh rỗi đến Tân thủ thôn “trấn lột” một tân nhân. Phải biết, những game toàn tức như Sơn Hà đây, khả năng muốn xóa acc chơi lại là rất thấp.
Có một em gái trong Phi Long bang nhờ lão đại kéođi đánh phó bản nhỏ, cho nên Phi Long Tại Thiên và Giải Giáp Quy Điền phải đi ngay, để lại Không Cho Sờ bàn chuyện thương vụ với Kiều Lân.
Không Cho Sờ: “Bệ hạ, ngài có đủ 200 khối ô thiết không?”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Hửm? Chú em cần 200 khối ô thiết sao, định thăng cấp bang hội?”
Không Cho Sờ gật đầu: “Đúng vậy. Anh cũng biết bang chúng tôi toàn dân cuồng đánh phó bản,kỹ năng sinh hoạt chẳng khác gì rác rưởi. Đó giờtoàn thăng cấp phụ trợ chiến đấu, lần này định thăng cấp hiệu thuốc.”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Làm gì phải lao lực như thế. 200 khối ô thiết không rẻ đâu, không bằng trực tiếp mua thuốc bên tôi. Cậu biết đấy, dược của Tiểu Tử là tốt nhất.”
Không Cho Sờ khinh bỉ: “Gian thương! Cả bang mấy người đều gian thương! Mua dược không cần tiền chắc, có bản lĩnh anh bảo Gia Tử không đi đòi tiền tụi tôi đi!”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ lắc đầu: “Đây là cậu không đúng. Bọn tôi sao lại là gian thương? Toàn trò chơi bán dược rất nhiều, nhưng chỉ có ở đây là bán giá hợp lý. Nếu không Cẩm Lân Đường sao có thể yên ổn sống trong Sơn Hà.”
Nói xong còn nhấp nhấp cốc trà, bộ dạng “đối phương hoàn toàn không hiểu khổ tâm của mình”.
Không Cho Sờ giật giật khóe miệng: “Tôi cũng lười tranh cãi với anh. Bao nhiêu tiền một khối, còn phải đi mua mấy thứ khác nữa.”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Quy định cũ, 80 ngân một khối. Có điều, tôi có thể miễn phí cho cậu 50 khối.”
Không Cho Sờ trợn to mắt: “Gì? Anh đệ nhất đại gian thương còn có chuyện tốt bụng cho không?”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ mỉm cười: “Trẫm ngẫu nhiên cũng sẽ vì dân một phen. Nhưng, có điều kiện.”
Không Cho Sờ: “Đã bảo không đơn giản như vậy rồi! Nói, anh muốn gì?”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ: “Lại nói, chuyện này cũng là chuyện cậu phải làm. Tôi nhớ chủ tu sinh hoạt kỹ năng của chú em cậu là may mặc. Bộ trang bị Thiệu Hoa 30 cấp, 50 cấp, 80 cấp mỗi cấp một bộ là được. Thiếu nguyên liệu thì đi hỏi Tiểu Hồng.”
Không Cho Sờ kinh sợ : “Anh muốn bộ trang bị Thiệu Hoa làm gì?”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ chỉ chỉ phòng ngủ: “Tiểu Ngư gia nhập Thiệu Hoa lâu, bộ trang bị cấp độ này không ai làm tốt hơn cậu. Thân là bạn tốt của Tiểu Ngư Nhi, không phải nên bỏ ra chút sức lực sao?”
Không Cho Sờ hiểu ra: “Hóa ra là thế. Xem ra lão tứ theo anh là đúng. Cơ mà anh nhất định sẽ được ăn mệt xỉu, tay nghề Tiểu Ngư cũng không phải tầm thường.”
Trẫm Tâm Thậm Hỉ gãi cằm gật gù: “Trẫm cũng cho rằng như thế.”
Tiểu Ngư đồng học sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất làm chính là cẩn thận quan sát gian phòng đang ở. “Đẹp! Quá đẹp!” Tuy rằng nhà của Hiểu Ngu chính là tứ hợp viện cổ ở khu dân cư, nhưng cũng có chút khác biệt với loại kiến trúc cổ phong này. Dù sao thì, TV trong nhà, máy tính, tủ lạnh, máy giặt linh tinh cái gì cũng có. Nhưng trong trò chơi thì những thứ đó không tồn tại. Chủ yếu nhất là những đồ vật trong phòng này đều rất quý giá, bản thân trước đây cũng chỉ thấy trong những cửa hàng đồ cổ hay TV mà thôi. Bài trí của trò chơi này thật không tồi nha! Nhà mình nếu cũng có Đa Bảo các [1] như vậy, tháp La Hán [2] như vậy thì thật tốt! ! !
Ảo giác rất nhanh liền bị hoàng đế bệ hạ đánh vỡ: “Tỉnh rồi sao? Ngủ thế nào?”
Tiểu Ngư thấy Kiều Lân đứng tựa vào khung cửa, ôm bả vai cười nhìn về phía mình, đột nhiên cảm thấy nếu tên này ngậm một cọng cỏ trên miệng thì đúng chuẩn lưu manh. “Rất thoải mái. Tôi phát hiện cảm giác ngủ trong trò chơi đặc biệt tốt, khi tỉnh lại cả người đều khoan khái dễ chịu, hơn nữa cũng không nằm mơ.”
Kiều Lân nở nụ cười: “Đương nhiên, khi ngủ trong trò chơi, hệ thống sẽ tự động che chắn tạp niệm, trên thực tế, thời gian cậu ngủ không lâu, căn bản không kịp nằm mơ, tất nhiên sẽ cảm thấy thư thái. Sao vậy, bình thường ngủ không ngon?”
Tiểu Ngư thở dài: “Cũng không hẳn. Chỉ là luôn nằm mơ, lúc nào cũng thấy, mơ xong còn nhớ rất rõ, có khi nhớ hết từ đầu đến cuối. Oảimuốn chết.”
“Vậy mà cậu còn thích ngủ?” Xem ra Tiểu Ngư luôn ngủ không ngon.
Tiểu Ngư nhún vai: “Bởi vì luôn nghĩ ngủ không thấy mệt mỏi, cho nên mới thích ngủ nhiều! Đúng rồi, chúng ta bây giờ nên đi tìm Mạc Như để trả nhiệm vụ. Ổngnhất định đã chờ lâu rồi.”
Kiều Lân nhếch khóe miệng: “Uh, yên tâm, ổng chắcnửa tháng mười ngày cũng không dịch sang đượcchỗ khác.” Đây là sai lầm của NPC khi giao nhiệm vụ rồi thông báo chính xác địa điểm trả nhiệm vụ.
Cho đến khi Tiểu Ngư gặp Mạc Như, dáng vẻ tên kia như vừa bị chọi cà chua, cúi đầu ảo não. “Ngài saomệt mỏi vậy? Ngủ ở phòng chứa củi không thoải mái? Tôi bảo này, có thiếu tiền cũng không được để bản thân ngủ không ngon, ngài xem tôi đây, tuy tham tiền nhưng lúc ăn lúc ngủ lại không bao giờ ngược đãi bản thân.”
Mạc Như khóe miệng run rẩy: “Đại gia ta ở trong tuyết cũng có thể ngủ ngon! Quan trọng là có được ngủ hay không!!” Nói xong y quay đầu trừng Kiều Lân đằng sau Tiểu Ngư, “Ngươi! Ngươinói cho người khác biết ta ở đây phải không?”
Kiều Lân một bộ “ông làm khó dễ được tôi”: “Nói có sách, mách có chứng. Hơn nữa, có nhiều người tìm ngài nhận nhiệm vụ vậy chứng tỏ ngài nhân khí cao.”
Mạc Như nghiến răng nghiến lợi: “Vô sỉ! Đê tiện! Tiểu nhân! Cầm thú!”
Kiều Lân nói xen vào: “Muốn mắng thì chờ chúng tôi trả nhiệm vụ rồi mắng tiếp, bằng không tôi sẽ báo ngài bị BUG.”
Mạc Như: “! ! ! ! ! Xem như thằng ranh mi lợi hại! !”
Vì thế Tiểu Ngư rốt cục thuận lợi trả xong nhiệm vụ. Do trước đó đã giếthắc xà tinh mà thăng lên cấp 18, được thêm chút kinh nghiệm, bây giờ tăng lên nửa cấp 18. Nhận được 1 ngân và 2 loại quyển trục, Tiểu Ngư thậthàilòng. Cậu vui vẻ cảm tạ Mạc Như, sau đó kéo Kiều Lân đi, ồn ào vội chạy đi học nấu nướng, sau đó tự mình làm một bữa sáng đơn giản.
Vì thế dưới nanh vuốt phẫn nộ của vị NPC xấu số Mạc Như, Bang chủ bệ hạ bình tĩnh ôm bả vai Hoàng hậu… nghệnh ngang bước ra khỏi phòng chứa củi của khách *** Duyệt Lai.
Trong Sơn Hà, kỹ năng sinh hoạt rất đa dạng. Tổng thể chia làm hai hệ: thu thập và chế tác. Một người chơi chỉ có thể chủ tu một hệ chế tác và hai hệ thu thập, đương nhiên tất cả kỹ năng sinh hoạt đều có thể học, nhưng chỉ có thể chủ tu ba cái trên, những kỹ năng khác cao nhất chỉ đạt tới cao cấp. Sẵn đây nói một chút, kỹ năng sinh hoạt trong Sơn Hà tổng cộng có bảycấp bậc. Bao gồm: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đặc cấp, Đại sư, Ngự dụng, Tông sư. Đương nhiên cấp Tông sư hiện tại còn chưa mở ra. Cấp bậc cao nhất hiện nay chính là Ngự dụng. Mà khái niệm ‘Cao cấp’ chính là có khả năng thu thập hoặc chế tác các loại trang bị, tài liệu dưới cấp 50.
Cho nên Tiểu Ngư dưới sự chỉ đạo của Kiều Lân, học hếttất cả sinh hoạt kỹ năng học, mất hơn 10 ngân. May mắn tiền chẵn của cậu nhỏ không mất đồng nào.
NPC kỹ năng sinh hoạt và NPC kỹ năng võ công môn phái đều không có trí năng, cho nên muốn nói chuyện với bọn họ rất đơn giản, họ không yêu cầu bạn phải hoàn thành nhiệm vụ gì đó. Chẳng qua, NPC kỹ năng sinh hoạt không cung cấp các loại công cụ cần dùng để chế tác, thu thập. Đương nhiên Kiều Lân sao có thể lại để cho đầu bếp ngự dụng Tiểu Ngư làm việc tay không. Cẩm Lân Đường họ còn có một phần nhỏ người rảnh rỗi có kỹ năng sinh hoạt cấp bậc Ngự dụng. Vì thế Tiểu Ngư được một bộtrù cụ (làm bếp)bậc nhất làm bằng tinh thiết.
Nói đến tinh thiết, đây là một trong những quặng sắt trung cấp, cho nên vũ khí và đạo cụ tihn thiết không quý giá mấy. Nó quý ở chỗ có thể xuất ra “Hồng Ngọc trù cụ sáo” mà cấp bậc Ngự dụng có thể dùng, bộ trù cụ duy nhất có thể gói lại được đặt vào túi trữ vật. Nói cách khác, kéo, dao, thớt thái rau, chảo sắt vân vân có thể trở thành một vật phẩm đặt trong một ô trữ vật. Mà Hồng Ngọc trù cụ sáo chỉ có người có kỹ năng lấy quặng cấp Ngự dụng mới có thể chế tác được quặng hồng ngọc. Cho nên người sở hữu đượckhông nhiều, chủ yếu là do giá cả đắt đỏ. Thật ra trong thực tế, giá cả này rất hợp lý, bởi vì khi sử dụng Hồng Ngọc trù cụ sáo, đồ ăn đồ uống làm ra được gia tăng 5% BUFF là cao nhất. Vì thế,mấy vị đầu bếp Ngự dụng Cẩm Lân Đường luôn sử dụng bộ tinh thiết này. Dựa theo lời Gia Tử nói: “Hồng Ngọc sáo trang? Không có đồ dư, nhưng tài liệu trong kho bang hội làm được 5 bộ cũng không thành vấn đề, vấn đề là bán được bao nhiêu tiền!” Mọi người thấy không, Tiểu Ngư theo chân bọn họ là rất đúng đắn.
Nhận bộ trang bị trù cụ từ Kiều Lân, Tiểu Ngư thật vui vẻ, liền thể hiện tài nghệ ngay, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ nhận từ tân thủ thôn, trực tiếp cầu bệ hạ dẫn mình đi phòng bếp, cậu phải làm món điểm tâm thịnh soạn nhất! Đương nhiên tài liệu đều do Tiểu Hỉ Tử bỏ ra.
Bang chủ bệ hạ tất nhiên rất mừng rỡ. Anh đã hai lần ăn đồ ăndo Tiểu Ngư nướng bên ngoài, đối với việc bếp núc thật sự để chiên xào phanh tạc gì đó thì rất chờ mong. Về phần nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản, nhưng nhớ lại trong kho bang hội đa số đều là tài liệu cao cấp, là nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị bán “chia của” sau này, Kiều Lân hắc tuyến. Thôi, nên đi làm vài cái giao dịch trước, nguyên liệu nấu ăn bình thường có thể mua lại được. Hưởng thụ mỹ vị không hẳn là nhờ vào chất lượng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo chương trước viết một chút mỹ thực, sau đó chính là bắt đầu thăng cấp. Kỳ thật đối với một tên ngốc lại lười, thăng cấp gì gì đó, quan trọng sao…
Chú thích
[1] Đa Bảo Các [多宝阁]: là tiệm đồ cổ, đồ sứ, ngọc khí lớn nhất Vũ Dương Huyền (Vũ Dương Huyền là một quận ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc). Vũ Dương Huyền địa linh nhân kiệt, lịch sử lâu đời, lấy nhạc khí “cốt địch” (sáo làm bằng xương) được khai quật sớm nhất thế giới mà nổi tiếng, đây còn là nơi tiếp giáp với khu sản xuất ngọc khí nổi tiếng cả nước Nam Dương.
Phạm vi nghiệp vụ gồm: ngọc khí, đồ sứ, đồng khí (vật bằng đồng) và các phẫm lễ linh tinh khác (theo baidu)
Ngoài ra còn có một loại Đa bảo các khác, tên gốc là [多宝格] , trên bản RAW thì ghi là [多宝阁],không biết tác giả có viết nhầm hay không vì hai chữ[多宝阁] và[多宝格] đều đọc giống nhau nên mình giới thiệu luôn.