Chương : 6
Tiền thế chân có thể tăng lên thành 50 kim được không!
Tiểu Ngư mặc dù có hơi ngốc, thêm chút lười, nhưng cậu khác biệt một trời một vực so với nhược trí. Hiện tại không cần phải tra xét bảng tìm kiếm, cậu cũng biết mình lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
“Ngàii! Ngài là người chơi?!!”
Ngoạn gia đồng chí thực khoái trá nuốt mỹ vị xuống cổ: “Tiểu Ngư Nhi thật thông minh.” Sau đó tiếp tục gặm cá.
Tiểu Ngư đồng học hóa đá. Do mình ngây thơ? Hay do mình ngốc? Mình…. Cái gì chứ, thật muốn lớn tiếng rống giận: “Con mẹ nó, anh lừa tôi!!”
Kết quả chỉ xuất khẩu: “Chết tiệt, anh lừa tôi!!”
Được rồi, có vẻ yếu hơn một chút, nhưng bé ngoan Tiểu Ngư được cha mẹ giáo dục: giao tiếp không được chửi thề nói tục. Ông nội Tiểu Ngư dạy cậu: chỉ được nói tục ở trong tâm. Tiểu Ngư luôn luôn tuân thủ gia huấn.
Ngoạn gia đồng chí bình tĩnh: “Ừ hử? Tôi khi nào gạt cậu? Là cậu tự nhận tôi là NPC. Đúng rồi, lại dạy cho cậu một thường thức đơn giản, lúc tiếp nhận nhiệm vụ lão Ngô cậu không có xem xét nội dung nhiệm vụ, nhớ rõ, về sau trăm ngàn lần không được quên.”
Ngụ ý là nếu có xem nội dung nhiệm vụ, sẽ biết người này căn bản là NPC hay là cái thứ gì!!! “Nhưng anh đã nói, khi trò chơi vừa mở anh đã ở đây rồi!”
Ngoạn gia đồng chí càng bình tĩnh, bắt đầu gặm đuôi cá. “Ân. Đúng vậy. Tôi là người chơi Closed Beta, đương nhiên khi trò chơi vừa mở tôi ở tân thủ thôn. Có vấn đề sao?”
Tiểu Ngư bại rồi: “Không có…”
Do bản thân rất lười, hoàn toàn không nghĩ đi sờ soạng chi tiết thao tác trò chơi một chút, cậu thật sự không nghĩ ra nên trách đối phương cái gì nữa. Huống chi, lấy được bao gia vị là do người này hỗ trợ, nội dung trò chơi là do người này nói cho. Đối phương còn trao đổi với mình không ít phương pháp kiếm tiền, nếu là người khác thì sẽ không như vậy. Không phải chỉ là 3 con cá thôi sao, xem xem, người này ăn vui vẻ như vậy, cậu kỳ thật cũng không giận dỗi lắm. Gì? Các ngươi hỏi vì sao? Vu Hiểu Ngu bé ngoan tự nhiên có hảo cảm đối với những người thích ăn đồ vật do mình dụng tâm làm, đây có thể xem như là bệnh nghề nghiệp.
Đứa nhỏ này vẫn bộ dáng ngoan ngoãn, ngoạn gia đồng chí nhếch khóe miệng, thiện lương nở nụ cười: “Tiểu Ngư Nhi a, đừng nói ca ca lừa cậu ăn cá. Ngay từ đầu không nghĩ cậu ngây thơ đến vậy, đem tôi thành NPC. Bất quá để bù lại tổn thất một giờ cho cậu, sau khi ra tân thủ thôn, tôi mang cậu đi thăng cấp. Được không?”
Tiểu Ngư nghiêng mắt nhìn: “Tôi không thích dạng thăng cấp thức ăn nhanh, cũng không thích bái sư.”
Ngoạn gia đồng chí nhún vai: “Tôi cũng chưa bao giờ thu đồ đệ, lại càng không thích đứng ngốc một chỗ chém chém quái. Dù sao hiện tại không có việc gì làm, giúp cậu thăng cấp tiện thể du lãm phong cảnh Sơn Hà một lần nữa, bản đồ trong trò chơi tôi rất quen thuộc, có thể giúp cậu tiết kiệm không ít thời gian cùng thể lực, đồng ý không?!”
Nghe cũng không tồi. Đây còn là phương thức hay nhất để thoát khỏi “ham muốn kiểm soát” của ba thằng bạn kia, bằng không, mình khẳng định sẽ bị bọn họ mang đi đánh quái, bắt ăn x2, một hơi thăng lên mãn cấp, sau đó tự mình làm nhiệm vụ. Như vậy sẽ rất chán.
“Điều kiện của anh là gì?” Ba con cá không có giá trị cao đến vậy đâu. Tiểu Ngư không tin đối phương không nói không rằng là do cảm thấy “áy náy”.
Ngoạn gia đồng chí nuốt xuống một ngụm cá nướng cuối cùng, nói: “Rất đơn giản. Tôi giúp cậu làm nhiệm vụ, cậu làm đồ ăn cho tôi ăn. Cậu làm gì tôi ăn nấy.”
Tiểu Ngư hạ mi: “Vậy cũng được sao?”
Ngoạn gia đồng chí gật đầu: “Được.”
Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được rồi. Bất quá anh phụ trách củi lửa! Còn nữa, để phòng ngừa anh ăn vài bữa xong chạy mất, phải lưu lại tiền thế chân!”
Kỳ thật hành vi hai người một chút cũng không đáng tin, mọi người có thể xem là “không lầm không nhận thức”. Số mệnh an bài như vậy sau này sẽ thường xuyên phát sinh, không tin mời nghĩ lại quá trình bản thân quen biết bạn tốt hay bạn xấu.
Lại nói tới vị ngoạn gia này, tuyệt đối là điển hình cho việc nhàn đến đản đau, chỉ vì vui đùa một chút lại phát hiện ra một tân thủ vừa ngốc vừa ngoan còn là một tay nấu nướng tuyệt vời, quyết định thu thu vào trong túi, tuy rằng y quen biết không ít người làm thức ăn ngon trong Sơn Hà. Tiểu Ngư đồng học thì cảm thấy vị ngoạn gia kia “lừa gạt” có chút vô sỉ, nhưng đối với chủng tộc lười như mình có tác dụng không nhỏ. Dù sao nấu ăn cũng là đam mê của cậu, thêm một miệng ăn mà thôi, chỉ cần y để lại tiền thế chân, làm gì phải sợ y ăn quỵt chạy mất nữa?
Sau khi giải quyết xong đám cá, hai người tiến hành giới thiệu bản thân. Nói trắng ra là ngoạn gia đồng chí giới thiệu tên, đồng thời chỉ cách mở một vài thứ trong hệ thống cho Tiểu Ngư. Ngư Tiểu Ngư đồng học thực nhanh chóng tuân mệnh làm theo, sau đó một cái gì đó xuất hiện trước mặt, ảnh hưởng đến thị giác. Cậu bắt đầu nhìn thấy hai chữ “Du Ngư” rất rõ ràng trên đầu mấy con cá chép bơi lội trong song, trên đầu người bên cạnh cũng xuất hiện một hàng chữ — Trẫm Tâm Thậm Hỉ. Quả là một cái tên không bình thường, thể hiện người này nhất định không thể nào là người bình thường được.
Kiều Lân ngoạn trò chơi đã nhiều năm, gặp qua ngốc, nhưng chưa gặp qua ngốc đến khả ái. Gặp qua khả ái, nhưng chưa gặp qua khả ái có khả năng nấu ăn tốt đến thế. Gặp qua trù nghệ tốt nhưng chưa thấy bị lừa gạt đến nỗi nói cũng lười nói. Tổng hợp các nguyên nhân trên, Kiều đồng chí cảm thấy hôm nay mò được một con cá ngoan, có thể giúp cuộc sống trò chơi không có gì theo đuổi thêm một ít lạc thú. “Kỳ thật hệ thống cho phép đặt tên không thực tế là để cho ngoạn gia tiến vào trò chơi cảm giác được đây là một thế giới chân thật. Bất quá nội dung trợ giúp hệ thống không nhiều lắm, nhưng điều này vẫn phải có.”
Tiểu Ngư chép miệng: “Anh nói thẳng ra là tôi lười đi! Có cái gì đâu! Nà, anh nhớ kỹ a, ra tân thủ thôn, lập tức giao 10 kim làm tiền thế chân!”
Kiều Lân… A không, là Trẫm Tâm Thậm Hỉ đồng chí thực khoái trá gật đầu: “Tốt. Tôi tuyệt đối giữ lời. Hiện tại đi thăng cấp đi, nếu nhanh chóng thì có thể trong vòng một ngày ra khỏi tân thủ thôn.”
Mười kim nếu vào tay nghĩa là mình có 15 kim! Muah ha ha ha! Bạn nhỏ Tiểu Ngư thực vui vẻ, lạc thú trong trò chơi chính là nhìn thấy tiền trong tay ngày càng nhiều! Cái gì? Cổ quái? Thì sao chứ! Đây chính là triết học nhân sinh của Vu Hiểu Ngu cậu! Mấy người thử không có tiền xem!
Có Kiều Lân làm bạn, sinh hoạt của Tiểu Ngư tại tân thủ thôn trở nên thập phần thoải mái. Giống như trò chơi bàn phím, tân thủ thôn luôn là nơi ngọa hổ tàng long.
Tỷ như phía dưới vách đá dựng đứng có một tiểu trúc lâu hai tầng, nhà của một thợ săn. Hắn là tướng quân trong truyền thuyết, lúc trước bị gian thần làm hại, biếm ra kinh thành, ẩn cư tại Du Lâm thôn, bắt đầu làm thợ săn. Tiểu Ngư nhận được nhiệm vụ “Săn lang”, vật phẩm cần tìm là 10 chân lang, 10 tấm da sói. Bình thường nhiệm vụ thu thập đánh quái không mấy khó khăn, nhất là ở tân thủ thôn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cái loại đánh một trăm con lang mà không rớt ra được một miếng. Nhưng khi Kiều Lân mang Tiểu Ngư tới nơi bầy sói thường lui tới, Tiểu Ngư chấn kinh.
“Cái gì! Đây rõ ràng là Husky a! ![Các ngươi hiểu được]”
Vì thế lệ rơi đầy mặt, nhiệm vụ tàn bạo này giao cho Tiểu Hỉ Tử [đương nhiên đây là cách gọi trong nội tâm của Tiểu Ngư] đi hoàn thành. Tổ đội nha, vật phẩm nhiệm vụ rớt ra đều đưa cho Tiểu Ngư!
Lại tỷ như đáp ứng đem da sói đưa cho Trương đại nương may giày ở thôn đông. Đối thoại một hồi, biết được vị phu nhân mặt bỏng này năm xưa từng là hoa khôi Tây Kinh. Năm đó từng yêu một thư sinh nghèo khổ, được nàng giúp đỡ đọc sách, tuy không đỗ Trạng Nguyên, nhưng cũng là Bảng Nhãn nổi danh, được thăng chức quan nhỏ. Thư sinh kia không có quên hoa khôi, sau khi chuộc thân cho nàng, hai người ân ái qua nhiều năm. Không ngờ bởi vì thư sinh không đồng ý thông đồng làm bậy với quan cấp trên, kết quả bị ám sát, phòng trạch bị đốt cháy, phu nhân bỏng mặt được người hầu cứu ra, sau đó nàng rời khỏi Tây Kinh, tới Du Lâm thôn mai danh ẩn tích, mở một tiệm phòng cụ làm quần áo. Mỗi khi gặp một tân nhân, nàng sẽ nói cho bọn họ, Tây Kinh Thái thú Tây Môn Khánh chính là một tên ác nhân. Tiểu Ngư nghe xong thực đồng ý. “Ân, tôi tin tưởng Tây Môn đại quan không phải là người tốt.”
Sau khi nhớ hết vị trí của các NPC quen thuộc, Tiểu Ngư cảm thấy rất khát nước. Nhìn thuộc tính, giá trị khát nước chỉ còn 20. Vì thế nhanh tay lấy ra nước sôi để nguội uống, cảm thấy tốt hơn nhiều. “Ngũ cảm hệ thống thật không tệ.”
Kiều Lân cười hi hi gật đầu: “Đúng vậy. Tuy Sơn Hà đã mở được một năm nhưng người chơi gia nhập càng ngày càng nhiều. Một phần là do ngũ cảm hệ thống so với toàn tức võng du khác cao hơn rất nhiều, có thể cho người chơi lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.”
Tiểu Ngư vừa xem đai lưng trữ vật, vừa nói thầm: “Hầu hết cũng không giống thực lắm, 95% nhưng vẫn còn vài chỗ cứng nhắc. Có nhiều cây, phòng ở, vân vân, liếc mắt một cái có thể nhìn ra đều làm từ một mô hình.”
Kiều Lân ngậm một cọng cỏ đuôi mèo, một bên xem Tiểu Ngư tìm tòi, một nói: “95% đã là rất cao rồi. Trong trò chơi sẽ có nhiều chỗ nhắc nhở là trò chơi, nếu không thì một số người sẽ không nhận thức được đâu là hiện thực đâu là trò chơi. Cho nên Sơn Hà hệ thống quy định mỗi người chỉ được chơi mỗi ngày 15 giờ, cũng chính là 15 ngày trong trò chơi.”
Nhìn ô trữ vật sắp đầy, Tiểu Ngư thở dài: “Tôi nói nè, trữ tàng thạch có dễ tìm không?”
Con cá lười này căn bản không nghe lời mình nói. Kiều Lân không biết vì sao cảm thấy vui vui, cười bảo: “Cũng dễ tìm, quái trên 20 cấp đều rớt, nhưng không vượt quá 10 ô. Hiện tại trong trò chơi chỉ có duy nhất một khối trữ tàng thạch 60 ô, thuộc về Sơn Hà đệ nhất bang hội Bá Long Sơn Trang bang chủ Bá Vương Long.”
Tiểu Ngư mở to hai mắt, hỏi: “Cái đó bao nhiêu tiền a?”
Kiều Lân không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Trừ đi khoản thuế hệ thống, là 2147 bảo.”
Tiểu Ngư giật mình: “Cái gì?? Anh nói là chính là bảo sao? Trời ạ! Vậy không phải là phát tài sao?!”
(“bảo” ở đây là giá trị tiền tệ sau kim. Tiền tệ trong trò chơi có cấp bậc lần lượt là đồng, bạc, kim, bảo. Xem lại chương 2 )
Tiểu Ngư thực nhanh chóng mở ra võ lâm bí giám. Ngay lập tức phát hiện, cái tên mặc vải thô đứng trước mặt mình không phải là Tiểu Hỉ Tử, mà là kim nhân! “Anh, anh, anh đứng hàng thứ ba? ! !” Đệ nhất là Bá Vương Long mà Tiểu Hỉ Tử vừa mới nhắc đến, cũng phải, nếu không có nhiều tiền như vậy, làm sao mua được đồ quý đến thế.
Kiều Lân đắc ý nói: “Thế nào, cho rằng không cùng một người sao!”
Tiểu Ngư lập tức dùng sức gật đầu: “Không phải không phải! Tiền thế chân, có thể tăng lên 50 kim không!! !”
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật nhược điểm của Tiểu Ngư rất dễ bị nắm giữ……
Tiểu Ngư mặc dù có hơi ngốc, thêm chút lười, nhưng cậu khác biệt một trời một vực so với nhược trí. Hiện tại không cần phải tra xét bảng tìm kiếm, cậu cũng biết mình lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
“Ngàii! Ngài là người chơi?!!”
Ngoạn gia đồng chí thực khoái trá nuốt mỹ vị xuống cổ: “Tiểu Ngư Nhi thật thông minh.” Sau đó tiếp tục gặm cá.
Tiểu Ngư đồng học hóa đá. Do mình ngây thơ? Hay do mình ngốc? Mình…. Cái gì chứ, thật muốn lớn tiếng rống giận: “Con mẹ nó, anh lừa tôi!!”
Kết quả chỉ xuất khẩu: “Chết tiệt, anh lừa tôi!!”
Được rồi, có vẻ yếu hơn một chút, nhưng bé ngoan Tiểu Ngư được cha mẹ giáo dục: giao tiếp không được chửi thề nói tục. Ông nội Tiểu Ngư dạy cậu: chỉ được nói tục ở trong tâm. Tiểu Ngư luôn luôn tuân thủ gia huấn.
Ngoạn gia đồng chí bình tĩnh: “Ừ hử? Tôi khi nào gạt cậu? Là cậu tự nhận tôi là NPC. Đúng rồi, lại dạy cho cậu một thường thức đơn giản, lúc tiếp nhận nhiệm vụ lão Ngô cậu không có xem xét nội dung nhiệm vụ, nhớ rõ, về sau trăm ngàn lần không được quên.”
Ngụ ý là nếu có xem nội dung nhiệm vụ, sẽ biết người này căn bản là NPC hay là cái thứ gì!!! “Nhưng anh đã nói, khi trò chơi vừa mở anh đã ở đây rồi!”
Ngoạn gia đồng chí càng bình tĩnh, bắt đầu gặm đuôi cá. “Ân. Đúng vậy. Tôi là người chơi Closed Beta, đương nhiên khi trò chơi vừa mở tôi ở tân thủ thôn. Có vấn đề sao?”
Tiểu Ngư bại rồi: “Không có…”
Do bản thân rất lười, hoàn toàn không nghĩ đi sờ soạng chi tiết thao tác trò chơi một chút, cậu thật sự không nghĩ ra nên trách đối phương cái gì nữa. Huống chi, lấy được bao gia vị là do người này hỗ trợ, nội dung trò chơi là do người này nói cho. Đối phương còn trao đổi với mình không ít phương pháp kiếm tiền, nếu là người khác thì sẽ không như vậy. Không phải chỉ là 3 con cá thôi sao, xem xem, người này ăn vui vẻ như vậy, cậu kỳ thật cũng không giận dỗi lắm. Gì? Các ngươi hỏi vì sao? Vu Hiểu Ngu bé ngoan tự nhiên có hảo cảm đối với những người thích ăn đồ vật do mình dụng tâm làm, đây có thể xem như là bệnh nghề nghiệp.
Đứa nhỏ này vẫn bộ dáng ngoan ngoãn, ngoạn gia đồng chí nhếch khóe miệng, thiện lương nở nụ cười: “Tiểu Ngư Nhi a, đừng nói ca ca lừa cậu ăn cá. Ngay từ đầu không nghĩ cậu ngây thơ đến vậy, đem tôi thành NPC. Bất quá để bù lại tổn thất một giờ cho cậu, sau khi ra tân thủ thôn, tôi mang cậu đi thăng cấp. Được không?”
Tiểu Ngư nghiêng mắt nhìn: “Tôi không thích dạng thăng cấp thức ăn nhanh, cũng không thích bái sư.”
Ngoạn gia đồng chí nhún vai: “Tôi cũng chưa bao giờ thu đồ đệ, lại càng không thích đứng ngốc một chỗ chém chém quái. Dù sao hiện tại không có việc gì làm, giúp cậu thăng cấp tiện thể du lãm phong cảnh Sơn Hà một lần nữa, bản đồ trong trò chơi tôi rất quen thuộc, có thể giúp cậu tiết kiệm không ít thời gian cùng thể lực, đồng ý không?!”
Nghe cũng không tồi. Đây còn là phương thức hay nhất để thoát khỏi “ham muốn kiểm soát” của ba thằng bạn kia, bằng không, mình khẳng định sẽ bị bọn họ mang đi đánh quái, bắt ăn x2, một hơi thăng lên mãn cấp, sau đó tự mình làm nhiệm vụ. Như vậy sẽ rất chán.
“Điều kiện của anh là gì?” Ba con cá không có giá trị cao đến vậy đâu. Tiểu Ngư không tin đối phương không nói không rằng là do cảm thấy “áy náy”.
Ngoạn gia đồng chí nuốt xuống một ngụm cá nướng cuối cùng, nói: “Rất đơn giản. Tôi giúp cậu làm nhiệm vụ, cậu làm đồ ăn cho tôi ăn. Cậu làm gì tôi ăn nấy.”
Tiểu Ngư hạ mi: “Vậy cũng được sao?”
Ngoạn gia đồng chí gật đầu: “Được.”
Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được rồi. Bất quá anh phụ trách củi lửa! Còn nữa, để phòng ngừa anh ăn vài bữa xong chạy mất, phải lưu lại tiền thế chân!”
Kỳ thật hành vi hai người một chút cũng không đáng tin, mọi người có thể xem là “không lầm không nhận thức”. Số mệnh an bài như vậy sau này sẽ thường xuyên phát sinh, không tin mời nghĩ lại quá trình bản thân quen biết bạn tốt hay bạn xấu.
Lại nói tới vị ngoạn gia này, tuyệt đối là điển hình cho việc nhàn đến đản đau, chỉ vì vui đùa một chút lại phát hiện ra một tân thủ vừa ngốc vừa ngoan còn là một tay nấu nướng tuyệt vời, quyết định thu thu vào trong túi, tuy rằng y quen biết không ít người làm thức ăn ngon trong Sơn Hà. Tiểu Ngư đồng học thì cảm thấy vị ngoạn gia kia “lừa gạt” có chút vô sỉ, nhưng đối với chủng tộc lười như mình có tác dụng không nhỏ. Dù sao nấu ăn cũng là đam mê của cậu, thêm một miệng ăn mà thôi, chỉ cần y để lại tiền thế chân, làm gì phải sợ y ăn quỵt chạy mất nữa?
Sau khi giải quyết xong đám cá, hai người tiến hành giới thiệu bản thân. Nói trắng ra là ngoạn gia đồng chí giới thiệu tên, đồng thời chỉ cách mở một vài thứ trong hệ thống cho Tiểu Ngư. Ngư Tiểu Ngư đồng học thực nhanh chóng tuân mệnh làm theo, sau đó một cái gì đó xuất hiện trước mặt, ảnh hưởng đến thị giác. Cậu bắt đầu nhìn thấy hai chữ “Du Ngư” rất rõ ràng trên đầu mấy con cá chép bơi lội trong song, trên đầu người bên cạnh cũng xuất hiện một hàng chữ — Trẫm Tâm Thậm Hỉ. Quả là một cái tên không bình thường, thể hiện người này nhất định không thể nào là người bình thường được.
Kiều Lân ngoạn trò chơi đã nhiều năm, gặp qua ngốc, nhưng chưa gặp qua ngốc đến khả ái. Gặp qua khả ái, nhưng chưa gặp qua khả ái có khả năng nấu ăn tốt đến thế. Gặp qua trù nghệ tốt nhưng chưa thấy bị lừa gạt đến nỗi nói cũng lười nói. Tổng hợp các nguyên nhân trên, Kiều đồng chí cảm thấy hôm nay mò được một con cá ngoan, có thể giúp cuộc sống trò chơi không có gì theo đuổi thêm một ít lạc thú. “Kỳ thật hệ thống cho phép đặt tên không thực tế là để cho ngoạn gia tiến vào trò chơi cảm giác được đây là một thế giới chân thật. Bất quá nội dung trợ giúp hệ thống không nhiều lắm, nhưng điều này vẫn phải có.”
Tiểu Ngư chép miệng: “Anh nói thẳng ra là tôi lười đi! Có cái gì đâu! Nà, anh nhớ kỹ a, ra tân thủ thôn, lập tức giao 10 kim làm tiền thế chân!”
Kiều Lân… A không, là Trẫm Tâm Thậm Hỉ đồng chí thực khoái trá gật đầu: “Tốt. Tôi tuyệt đối giữ lời. Hiện tại đi thăng cấp đi, nếu nhanh chóng thì có thể trong vòng một ngày ra khỏi tân thủ thôn.”
Mười kim nếu vào tay nghĩa là mình có 15 kim! Muah ha ha ha! Bạn nhỏ Tiểu Ngư thực vui vẻ, lạc thú trong trò chơi chính là nhìn thấy tiền trong tay ngày càng nhiều! Cái gì? Cổ quái? Thì sao chứ! Đây chính là triết học nhân sinh của Vu Hiểu Ngu cậu! Mấy người thử không có tiền xem!
Có Kiều Lân làm bạn, sinh hoạt của Tiểu Ngư tại tân thủ thôn trở nên thập phần thoải mái. Giống như trò chơi bàn phím, tân thủ thôn luôn là nơi ngọa hổ tàng long.
Tỷ như phía dưới vách đá dựng đứng có một tiểu trúc lâu hai tầng, nhà của một thợ săn. Hắn là tướng quân trong truyền thuyết, lúc trước bị gian thần làm hại, biếm ra kinh thành, ẩn cư tại Du Lâm thôn, bắt đầu làm thợ săn. Tiểu Ngư nhận được nhiệm vụ “Săn lang”, vật phẩm cần tìm là 10 chân lang, 10 tấm da sói. Bình thường nhiệm vụ thu thập đánh quái không mấy khó khăn, nhất là ở tân thủ thôn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cái loại đánh một trăm con lang mà không rớt ra được một miếng. Nhưng khi Kiều Lân mang Tiểu Ngư tới nơi bầy sói thường lui tới, Tiểu Ngư chấn kinh.
“Cái gì! Đây rõ ràng là Husky a! ![Các ngươi hiểu được]”
Vì thế lệ rơi đầy mặt, nhiệm vụ tàn bạo này giao cho Tiểu Hỉ Tử [đương nhiên đây là cách gọi trong nội tâm của Tiểu Ngư] đi hoàn thành. Tổ đội nha, vật phẩm nhiệm vụ rớt ra đều đưa cho Tiểu Ngư!
Lại tỷ như đáp ứng đem da sói đưa cho Trương đại nương may giày ở thôn đông. Đối thoại một hồi, biết được vị phu nhân mặt bỏng này năm xưa từng là hoa khôi Tây Kinh. Năm đó từng yêu một thư sinh nghèo khổ, được nàng giúp đỡ đọc sách, tuy không đỗ Trạng Nguyên, nhưng cũng là Bảng Nhãn nổi danh, được thăng chức quan nhỏ. Thư sinh kia không có quên hoa khôi, sau khi chuộc thân cho nàng, hai người ân ái qua nhiều năm. Không ngờ bởi vì thư sinh không đồng ý thông đồng làm bậy với quan cấp trên, kết quả bị ám sát, phòng trạch bị đốt cháy, phu nhân bỏng mặt được người hầu cứu ra, sau đó nàng rời khỏi Tây Kinh, tới Du Lâm thôn mai danh ẩn tích, mở một tiệm phòng cụ làm quần áo. Mỗi khi gặp một tân nhân, nàng sẽ nói cho bọn họ, Tây Kinh Thái thú Tây Môn Khánh chính là một tên ác nhân. Tiểu Ngư nghe xong thực đồng ý. “Ân, tôi tin tưởng Tây Môn đại quan không phải là người tốt.”
Sau khi nhớ hết vị trí của các NPC quen thuộc, Tiểu Ngư cảm thấy rất khát nước. Nhìn thuộc tính, giá trị khát nước chỉ còn 20. Vì thế nhanh tay lấy ra nước sôi để nguội uống, cảm thấy tốt hơn nhiều. “Ngũ cảm hệ thống thật không tệ.”
Kiều Lân cười hi hi gật đầu: “Đúng vậy. Tuy Sơn Hà đã mở được một năm nhưng người chơi gia nhập càng ngày càng nhiều. Một phần là do ngũ cảm hệ thống so với toàn tức võng du khác cao hơn rất nhiều, có thể cho người chơi lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.”
Tiểu Ngư vừa xem đai lưng trữ vật, vừa nói thầm: “Hầu hết cũng không giống thực lắm, 95% nhưng vẫn còn vài chỗ cứng nhắc. Có nhiều cây, phòng ở, vân vân, liếc mắt một cái có thể nhìn ra đều làm từ một mô hình.”
Kiều Lân ngậm một cọng cỏ đuôi mèo, một bên xem Tiểu Ngư tìm tòi, một nói: “95% đã là rất cao rồi. Trong trò chơi sẽ có nhiều chỗ nhắc nhở là trò chơi, nếu không thì một số người sẽ không nhận thức được đâu là hiện thực đâu là trò chơi. Cho nên Sơn Hà hệ thống quy định mỗi người chỉ được chơi mỗi ngày 15 giờ, cũng chính là 15 ngày trong trò chơi.”
Nhìn ô trữ vật sắp đầy, Tiểu Ngư thở dài: “Tôi nói nè, trữ tàng thạch có dễ tìm không?”
Con cá lười này căn bản không nghe lời mình nói. Kiều Lân không biết vì sao cảm thấy vui vui, cười bảo: “Cũng dễ tìm, quái trên 20 cấp đều rớt, nhưng không vượt quá 10 ô. Hiện tại trong trò chơi chỉ có duy nhất một khối trữ tàng thạch 60 ô, thuộc về Sơn Hà đệ nhất bang hội Bá Long Sơn Trang bang chủ Bá Vương Long.”
Tiểu Ngư mở to hai mắt, hỏi: “Cái đó bao nhiêu tiền a?”
Kiều Lân không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Trừ đi khoản thuế hệ thống, là 2147 bảo.”
Tiểu Ngư giật mình: “Cái gì?? Anh nói là chính là bảo sao? Trời ạ! Vậy không phải là phát tài sao?!”
(“bảo” ở đây là giá trị tiền tệ sau kim. Tiền tệ trong trò chơi có cấp bậc lần lượt là đồng, bạc, kim, bảo. Xem lại chương 2 )
Tiểu Ngư thực nhanh chóng mở ra võ lâm bí giám. Ngay lập tức phát hiện, cái tên mặc vải thô đứng trước mặt mình không phải là Tiểu Hỉ Tử, mà là kim nhân! “Anh, anh, anh đứng hàng thứ ba? ! !” Đệ nhất là Bá Vương Long mà Tiểu Hỉ Tử vừa mới nhắc đến, cũng phải, nếu không có nhiều tiền như vậy, làm sao mua được đồ quý đến thế.
Kiều Lân đắc ý nói: “Thế nào, cho rằng không cùng một người sao!”
Tiểu Ngư lập tức dùng sức gật đầu: “Không phải không phải! Tiền thế chân, có thể tăng lên 50 kim không!! !”
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật nhược điểm của Tiểu Ngư rất dễ bị nắm giữ……