Chương : 16
Bé mục sư Mộng Hồi cuối cùng thăng lên 60 cấp, Vũ Trụ Thần Thoại tặng một tọa kỵ thỏ, một bộ thời trang.
Thời trang là cần dùng tiền trong trò chơi để mua, tiền trong trò chơi lại cần dùng nhân dân tệ đổi. Nói cách khác đây chính là dùng nhân dân tệ đổi lấy một đồng số liệu trò chơi. Chẳng qua những số liệu tạo nên hiệu ứng vô cùng xinh đẹp.
Tịch Lạc Ninh chưa từng mua trang bị. Thời trang xinh đẹp thì rất xinh đẹp nhưng chỉ có thể nhìn, thuộc tính vô cùng rách nát.
Vũ Trụ Thần Thoại giao dịch thời trang qua cho anh, đồng thời phát lời mời tổ đội.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Bọn Phong Lưu chưa tới, muốn đi đâu?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đi theo tôi
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
[Hệ thống] người chơi [Vũ Trụ Thần Thoại] muốn mời bạn cùng cưỡi.
…
Tịch Lạc Ninh nhìn thấy tin tức của hệ thống, lập tức sửng sốt.
Tọa kỵ của Vũ Trụ Thần Thoại là Phi Sư, là tọa kỵ mới nhất hiện nay, cũng là dùng tiền trong trò chơi để mua, lại có thuộc tính cùng cưỡi. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy.
Còn nữa, Vũ Trụ Thần Thoại mua cái tọa kỵ này cũng được mấy ngày rồi. Trước kia đều dùng cho chính mình, hôm nay tại sao lại đột nhiên mời cùng cưỡi?
Thời điểm Tịch Lạc Ninh sũng sờ, vì anh không chọn đồng ý nên hệ thống mặc định anh từ chối.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sao không đồng ý
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: A …
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chọn đồng ý
Đồng thời lại phát lời mời.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Tịch Lạc Ninh nghĩ nghĩ một chút vẫn chọn đồng ý.
Kỵ sĩ thâm tình vươn tay, bé mục sư rụt rè giơ tay chạm vào lòng bàn tay của kỵ sĩ, tay kỵ sĩ nắm chặt, mạnh mẽ kéo một cái, kéo mục sư vào ***g ngực.
… Sau đó từ từ ôm bé mục sư đặt trên lưng Phi Sư. Bé mục sư tựa vào ***g ngực kỵ sĩ. Kỵ sĩ ôm chặt cô, Phi Sư chậm rãi bay lên không trung.
Tịch Lạc Ninh nhìn một loạt động tác cùng cưỡi xong, khóe miệng không nhịn được có c
hút co giật.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Người thiết kế động tác cùng cưỡi nhất định là đã xem quá nhiều phim tình cảm
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Cánh trắng tại sao lại mọc trên người sư tử nhỉ?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Bởi vì là sư tử lên thiên đường
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Lên thiên đường làm thiên sứ, cho nên mọc một đôi cánh thiên sứ hả?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Không hổ là tác gia, tư tưởng quả thật khác biệt. Điều này cũng có thể tưởng tượng được.
Phi Sư bay thẳng lên tầng mây trắng muốt, sau đó mới dừng lại, rồi cứ bay về phía trước, thỉnh thoảng những đám mây bồng bềnh trôi qua bên cạnh, thoang thoảng có thể ngửi thấy mùi vị tươi mát của từng đám mây.
Từ trên cao nhìn xuống, núi sông trên bản đồ trò chơi như một bức tranh vô cùng xinh đẹp.
Acc thợ săn của Tịch Lạc Ninh cưỡi rồng. Đây có thể coi là một tọa kỵ rất được. Nhưng so với Phi Sư vẫn kém hơn rất nhiều.
Cảm giác hoàn toàn khác so với những gì trước nay trò chơi mang lại.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Cảm giác này thật tuyệt
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lần sau lại dẫn cậu đi
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Mang theo tôi vút một cái bay lên trời như thế này sao?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không phải
Tịch Lạc Ninh cũng chẳng muốn hỏi đi đâu. Dù sao cũng chỉ là trò chơi, có đi đến đâu cũng không thể chạy đến trước mặt anh được, hơn nữa ngắm phong cảnh từ trên xuống thật sự vô cùng tuyệt. Trên màn hình là một đôi nam nữ tựa một cặp thần tiên quyến lữ đang ngao du trên thiên đường. Nếu như anh là nữ, có thể sẽ vì điều này mà say đắm chàng kỵ sĩ đang ngồi phía sau này.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: May mắn tôi không phải nữ
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]:?
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Con gái đều thích lãng mạn. Anh mang người ta lên trời, phi lên phi xuống như thế, không bị anh hớp hồn đến thần hồn điên đảo mới là lạ đó?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không cần ghen
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –|||
Trời đất chứng giám, anh chẳng qua chỉ nói sự thật, ăn ngay nói thẳng, tuyệt đối không có ý khác.
Mặc dù dần dần anh cũng quen với những lời nói kinh hãi của Vũ Trụ Thần Thoại nhưng mỗi lần như thế cũng bị giật mình không nhẹ.
Những lời này, chính là phân tích chính xác theo thông thường, Tịch Lạc Ninh cũng không nhìn ra có bất cứ ý tứ ghen tuông nào trong đó, ánh mắt anh ta rốt cuộc như thế nào lớn lên, lại có thể nhìn ra ý ghen ở đây.
Tịch Lạc Ninh xác định bọn họ cho tới bây giờ vẫn giậm chân tại chỗ như trước, hoàn toàn không cách nào khai thông được. Tịch Lạc Ninh dứt khoát câm miệng luôn.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sắp đến rồi
Theo lời nói của Vũ Trụ Thần Thoại, Phi Sư lao thẳng xuống dưới, bạch y kỵ sĩ cùng quần áo cùng bé mục sư tung bay theo gió.
Tịch Lạc Ninh nhìn phía dưới là Đông Hồ.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Lại đi câu cá?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không phải
Bên cạnh Đông Hồ là núi Vô Ảnh, là nơi người chơi sinh hoạt hay đến. Ở đây có thể đánh quái kiếm nguyên liệu chế tạo thuốc, hái dược đều được. Cây cối ở núi Vô Ảnh xanh um, in bóng dưới mặt nước Đông Hồ. Do vậy, tất nhiên đây là một khung cảnh rất đẹp. Tịch Lạc Ninh vẫn thích đứng ở bên cạnh Đông Hồ câu cá, tiện thể ngắm phong cảnh luôn.
Phi Sư lại lao thẳng xuống khoảng giữa của núi Vô Ảnh và Đông Hồ. Đây là một khe hở vô cùng nhỏ, Phi Sư căn bản không thể đi qua được.
Thế nhưng, Phi Sư đứng ở phía trên khe hở đó còn bọn họ thì lại bị rơi xuống.
Nhìn lên trên, chỉ thấy một góc trời.
Tịch Lạc Ninh kinh ngạc.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –! Đây là đâu?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không cẩn thận tìm được
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: BUG (BUG: lỗi của hệ thống)
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chắc là bản đồ chưa mở, phó bản gì đó nhưng còn chưa xây dựng xong.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đây không phải là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tiểu thuyết lấy tư liệu từ cuộc sống
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Vũ Trụ Thần Thoại đi vài bước, trên mặt đất thế mà có dấu chân.
Tịch Lạc Ninh cũng chạy theo mấy bước, cảm giác giống như thật sự đi trên tuyết, còn có tiếng bẹp bẹp như thật.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Thật kì diệu!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Mau thay quần áo
[Tổ đội] [Mộng Hồi]:?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tặng cậu quần áo thời trang
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Dẫn tôi đến đây, là vì muốn tôi mặc quần áo thời trang?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Anh lại còn dám ừ
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Nhanh lên chút
Tịch Lạc Ninh cũng rất muốn ngắm bé mục sư mặc quần áo thời trang đi trong đống tuyết nên cũng không ngại ngùng nữa, trực tiếp đổi lại quần áo.
Là một bộ váy màu lam nhạt đính mấy đường viền hoa, hệ thống tự động để mái tóc của bé mục sư hơi rũ xuống khoác hờ lên vai. Xoay xoay hai vài, thật sự rất đẹp.
Tịch Lạc Ninh lại cởi giày ra, chạy tới chạy lui trên tuyết, không quên dặn Vũ Trụ Thần Thoại.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đừng quên chụp ảnh
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
Trò chơi mô phỏng rất thật. Bé mục sư chạy hai vòng xong các ngón chân bị lạnh mà đỏ ửng lên.
Dấu chân trên tuyết năm phút đồng hồ sẽ biến mất.
Tịch Lạc Ninh vẫn chạy không biết mệt, giẫm giẫm ra rất nhều dấu chân.
Còn gọi tọa kỵ ra, cưỡi trên người con thỏ, chạy lung tung trên đống tuyết. Thỏ con rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt hồng hồng kia, lúc nhìn về phía chủ nhân, sẽ giống như đang làm nũng, tựa như đang nói: chủ nhân, ngài thật nặng …
Chơi mệt rồi, Tịch Lạc Ninh mới để bé mục sư ngồi xuống ngay tại chỗ.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đều chụp lại rồi chứ
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Lên QQ gửi cho tôi đi
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Được, lần sau sẽ mua nhiều thời trang hơn để mặc
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –|||
Tịch Lạc Ninh 囧囧 thu nhỏ trò chơi, leo lên QQ, Vũ Trụ Thần Thoại rất nhanh gửi các ảnh chụp qua.
Tịch Lạc Ninh nhìn một chút, có hình ảnh cùng cưỡi Phi Sư bay lượn trên bầu trời, có hình ảnh chạy chạy trên tuyết, còn có hình ảnh đánh quái trong phó bản… Tất cả đều là các hình ảnh rất đẹp. Nếu như người mẫu không phải acc của mình, sự thưởng thức còn mạnh hơn nữa.
Cà Phê Mất Khống Chế: Đều rất đẹp
Vũ Trụ Thần Thoại: Ừ
Cà Phê Mất Khống Chế: Sao anh tìm được chỗ đó hay vậy?
Vũ Trụ Thần Thoại: …
Cà Phê Mất Khống Chế: Đừng nói với tôi là, anh không cẩn thận ngã xuống đó nha?
Vũ Trụ Thần Thoại: –!
Cà Phê Mất Khống Chế: 囧
Cà Phê Mất Khống Chế: Đây là RP gì chứ
Vũ Trụ Thần Thoại: –!
Cà Phê Mất Khống Chế: …
Tịch Lạc Ninh mở cửa sổ trò chơi lên, nhìn bé mục sư đang cùng kỵ sĩ ngồi trong đống tuyết, hình ảnh kia … thật sự là hài hòa đến nỗi có thể chọc mù mắt chó người khác.
Tịch Lạc Ninh lại thu nhỏ trò chơi, gõ gõ trên khung chat với Vũ Trụ Thần Thoại, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ như thế nhiều lần.
Kết quả anh còn chưa nghĩ ra gì để nói, nên nói như thế nào, Vũ Trụ Thần Thoại đã phát tin tới.
Vũ Trụ Thần Thoại: Gần đây không thể lên mạng cùng chơi với cậu được
Gần đây vốn luôn chơi cùng Vũ Trụ Thần Thoại, bất chi bất giác đã thành thói quen, huống chi mới vừa rồi ở cùng một chỗ cũng thấy rất vui vẻ. Đột nhiên nhận được tin này, không thể nói rất mất mát chỉ có chút trở tay không kịp.
Vũ Trụ Thần Thoại: Công việc rất quan trọng, không thể làm gì được. Tức giận sao?
Cà Phê Mất Khống Chế: Không có. Chỉ có chút kinh ngạc!
Quả nhiên là rất kinh ngạc, Tịch Lạc Ninh cũng đã quên anh ta vẫn còn phải làm việc.
Vũ Trụ Thần Thoại: 182xxxxxx Điện thoại của tôi. Ai dám bắt nạt cậu liền gọi điện cho tôi
Vũ Trụ Thần Thoại: Hết bận tôi sẽ quay lại
Vũ Trụ Thần Thoại: Ngoan ngoãn chờ tôi
Tịch Lạc Ninh thấy mấy câu đó, khóe miệng co quắp, thật sự coi anh là con gái sao?
Cà Phê Mất Khống Chế: –! Ai muốn chờ anh, còn không cần anh bảo vệ, lại không phải con gái
Vũ Trụ Thần Thoại: Ừ
Tịch Lạc Ninh hắc tuyến, anh cảm thấy, cảm thấy Vũ Trụ Thần Thoại chỉ có lệ với mình.
Trở lại trò chơi, Vũ Trụ Thần Thoại đã mang anh từ trong đống tuyết ra ngoài, sau đó liền trực tiếp logout.
Vũ Trụ Thần Thoại không có ở đây, chơi acc mục sư không có ý nghĩa. Tịch Lạc Ninh liền đổi lại acc thợ săn.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Còn sống đó không?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chuẩn bị đi PS, cùng đi không?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Mời cậu mượt mà cút đi ngay!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Xảy ra chuyện gì? Vài ngày không gặp, lên một cái là toàn mùi thuốc súng. Chẳng lẽ bị MM vứt bỏ?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chắc chắn bị vứt bỏ rồi!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê dạo này thoải mái lắm. Mọi người không hiểu đâu, aizz!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …
Gần đây anh đều lên acc mục sư. Những người khác cho là anh không online, nhưng chỉ tổ đội của Shin-chan là biết rõ.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Có ẩn tình!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Có gian tình!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cậu vẫn luôn hiểu rõ lòng nhau như thế nha!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ha ha, tui đã thành thói quen.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Tàn Thuốc cùng Thần Thám ở hiện thực là bạn bè sao?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Nghiệt duyên a, Thương Hải, cậu không hiểu!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Nghiệt duyên?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: …
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: (^o^)/ Muốn dùng gia pháp xử lí sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Phải đó. Cà Phê, cậu cũng học lấy một chút.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Gia pháp? Hóa ra là anh em!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Gái Shin, muốn chết đúng không?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Thương Hải, đứa trẻ thuần khiết cỡ nào …
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ở những lúc chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì? Gái Shin sao lại sợ Cà Phê tới như vậy?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Aiz, một lời khó nói hết …!
Tịch Lạc Ninh náo loạn trong chốc lát, cảm thấy không còn chút sức lực nào, liền đi lĩnh song vào chiến trường.
Trước kia chơi một mình không cảm thấy gì. Sau khi quen cọ kinh nghiệm liền không muốn tự mình đánh quái nữa, Tịch Lạc Ninh quyết định thoát khỏi trò chơi.
Thời trang là cần dùng tiền trong trò chơi để mua, tiền trong trò chơi lại cần dùng nhân dân tệ đổi. Nói cách khác đây chính là dùng nhân dân tệ đổi lấy một đồng số liệu trò chơi. Chẳng qua những số liệu tạo nên hiệu ứng vô cùng xinh đẹp.
Tịch Lạc Ninh chưa từng mua trang bị. Thời trang xinh đẹp thì rất xinh đẹp nhưng chỉ có thể nhìn, thuộc tính vô cùng rách nát.
Vũ Trụ Thần Thoại giao dịch thời trang qua cho anh, đồng thời phát lời mời tổ đội.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Bọn Phong Lưu chưa tới, muốn đi đâu?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đi theo tôi
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
[Hệ thống] người chơi [Vũ Trụ Thần Thoại] muốn mời bạn cùng cưỡi.
…
Tịch Lạc Ninh nhìn thấy tin tức của hệ thống, lập tức sửng sốt.
Tọa kỵ của Vũ Trụ Thần Thoại là Phi Sư, là tọa kỵ mới nhất hiện nay, cũng là dùng tiền trong trò chơi để mua, lại có thuộc tính cùng cưỡi. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy.
Còn nữa, Vũ Trụ Thần Thoại mua cái tọa kỵ này cũng được mấy ngày rồi. Trước kia đều dùng cho chính mình, hôm nay tại sao lại đột nhiên mời cùng cưỡi?
Thời điểm Tịch Lạc Ninh sũng sờ, vì anh không chọn đồng ý nên hệ thống mặc định anh từ chối.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sao không đồng ý
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: A …
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chọn đồng ý
Đồng thời lại phát lời mời.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Tịch Lạc Ninh nghĩ nghĩ một chút vẫn chọn đồng ý.
Kỵ sĩ thâm tình vươn tay, bé mục sư rụt rè giơ tay chạm vào lòng bàn tay của kỵ sĩ, tay kỵ sĩ nắm chặt, mạnh mẽ kéo một cái, kéo mục sư vào ***g ngực.
… Sau đó từ từ ôm bé mục sư đặt trên lưng Phi Sư. Bé mục sư tựa vào ***g ngực kỵ sĩ. Kỵ sĩ ôm chặt cô, Phi Sư chậm rãi bay lên không trung.
Tịch Lạc Ninh nhìn một loạt động tác cùng cưỡi xong, khóe miệng không nhịn được có c
hút co giật.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Người thiết kế động tác cùng cưỡi nhất định là đã xem quá nhiều phim tình cảm
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Cánh trắng tại sao lại mọc trên người sư tử nhỉ?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Bởi vì là sư tử lên thiên đường
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Lên thiên đường làm thiên sứ, cho nên mọc một đôi cánh thiên sứ hả?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Không hổ là tác gia, tư tưởng quả thật khác biệt. Điều này cũng có thể tưởng tượng được.
Phi Sư bay thẳng lên tầng mây trắng muốt, sau đó mới dừng lại, rồi cứ bay về phía trước, thỉnh thoảng những đám mây bồng bềnh trôi qua bên cạnh, thoang thoảng có thể ngửi thấy mùi vị tươi mát của từng đám mây.
Từ trên cao nhìn xuống, núi sông trên bản đồ trò chơi như một bức tranh vô cùng xinh đẹp.
Acc thợ săn của Tịch Lạc Ninh cưỡi rồng. Đây có thể coi là một tọa kỵ rất được. Nhưng so với Phi Sư vẫn kém hơn rất nhiều.
Cảm giác hoàn toàn khác so với những gì trước nay trò chơi mang lại.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Cảm giác này thật tuyệt
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lần sau lại dẫn cậu đi
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Mang theo tôi vút một cái bay lên trời như thế này sao?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không phải
Tịch Lạc Ninh cũng chẳng muốn hỏi đi đâu. Dù sao cũng chỉ là trò chơi, có đi đến đâu cũng không thể chạy đến trước mặt anh được, hơn nữa ngắm phong cảnh từ trên xuống thật sự vô cùng tuyệt. Trên màn hình là một đôi nam nữ tựa một cặp thần tiên quyến lữ đang ngao du trên thiên đường. Nếu như anh là nữ, có thể sẽ vì điều này mà say đắm chàng kỵ sĩ đang ngồi phía sau này.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: May mắn tôi không phải nữ
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]:?
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Con gái đều thích lãng mạn. Anh mang người ta lên trời, phi lên phi xuống như thế, không bị anh hớp hồn đến thần hồn điên đảo mới là lạ đó?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không cần ghen
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –|||
Trời đất chứng giám, anh chẳng qua chỉ nói sự thật, ăn ngay nói thẳng, tuyệt đối không có ý khác.
Mặc dù dần dần anh cũng quen với những lời nói kinh hãi của Vũ Trụ Thần Thoại nhưng mỗi lần như thế cũng bị giật mình không nhẹ.
Những lời này, chính là phân tích chính xác theo thông thường, Tịch Lạc Ninh cũng không nhìn ra có bất cứ ý tứ ghen tuông nào trong đó, ánh mắt anh ta rốt cuộc như thế nào lớn lên, lại có thể nhìn ra ý ghen ở đây.
Tịch Lạc Ninh xác định bọn họ cho tới bây giờ vẫn giậm chân tại chỗ như trước, hoàn toàn không cách nào khai thông được. Tịch Lạc Ninh dứt khoát câm miệng luôn.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sắp đến rồi
Theo lời nói của Vũ Trụ Thần Thoại, Phi Sư lao thẳng xuống dưới, bạch y kỵ sĩ cùng quần áo cùng bé mục sư tung bay theo gió.
Tịch Lạc Ninh nhìn phía dưới là Đông Hồ.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Lại đi câu cá?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không phải
Bên cạnh Đông Hồ là núi Vô Ảnh, là nơi người chơi sinh hoạt hay đến. Ở đây có thể đánh quái kiếm nguyên liệu chế tạo thuốc, hái dược đều được. Cây cối ở núi Vô Ảnh xanh um, in bóng dưới mặt nước Đông Hồ. Do vậy, tất nhiên đây là một khung cảnh rất đẹp. Tịch Lạc Ninh vẫn thích đứng ở bên cạnh Đông Hồ câu cá, tiện thể ngắm phong cảnh luôn.
Phi Sư lại lao thẳng xuống khoảng giữa của núi Vô Ảnh và Đông Hồ. Đây là một khe hở vô cùng nhỏ, Phi Sư căn bản không thể đi qua được.
Thế nhưng, Phi Sư đứng ở phía trên khe hở đó còn bọn họ thì lại bị rơi xuống.
Nhìn lên trên, chỉ thấy một góc trời.
Tịch Lạc Ninh kinh ngạc.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –! Đây là đâu?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không cẩn thận tìm được
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: BUG (BUG: lỗi của hệ thống)
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chắc là bản đồ chưa mở, phó bản gì đó nhưng còn chưa xây dựng xong.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đây không phải là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tiểu thuyết lấy tư liệu từ cuộc sống
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …
Vũ Trụ Thần Thoại đi vài bước, trên mặt đất thế mà có dấu chân.
Tịch Lạc Ninh cũng chạy theo mấy bước, cảm giác giống như thật sự đi trên tuyết, còn có tiếng bẹp bẹp như thật.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Thật kì diệu!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Mau thay quần áo
[Tổ đội] [Mộng Hồi]:?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tặng cậu quần áo thời trang
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Dẫn tôi đến đây, là vì muốn tôi mặc quần áo thời trang?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Anh lại còn dám ừ
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Nhanh lên chút
Tịch Lạc Ninh cũng rất muốn ngắm bé mục sư mặc quần áo thời trang đi trong đống tuyết nên cũng không ngại ngùng nữa, trực tiếp đổi lại quần áo.
Là một bộ váy màu lam nhạt đính mấy đường viền hoa, hệ thống tự động để mái tóc của bé mục sư hơi rũ xuống khoác hờ lên vai. Xoay xoay hai vài, thật sự rất đẹp.
Tịch Lạc Ninh lại cởi giày ra, chạy tới chạy lui trên tuyết, không quên dặn Vũ Trụ Thần Thoại.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đừng quên chụp ảnh
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
Trò chơi mô phỏng rất thật. Bé mục sư chạy hai vòng xong các ngón chân bị lạnh mà đỏ ửng lên.
Dấu chân trên tuyết năm phút đồng hồ sẽ biến mất.
Tịch Lạc Ninh vẫn chạy không biết mệt, giẫm giẫm ra rất nhều dấu chân.
Còn gọi tọa kỵ ra, cưỡi trên người con thỏ, chạy lung tung trên đống tuyết. Thỏ con rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt hồng hồng kia, lúc nhìn về phía chủ nhân, sẽ giống như đang làm nũng, tựa như đang nói: chủ nhân, ngài thật nặng …
Chơi mệt rồi, Tịch Lạc Ninh mới để bé mục sư ngồi xuống ngay tại chỗ.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đều chụp lại rồi chứ
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Lên QQ gửi cho tôi đi
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Được, lần sau sẽ mua nhiều thời trang hơn để mặc
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –|||
Tịch Lạc Ninh 囧囧 thu nhỏ trò chơi, leo lên QQ, Vũ Trụ Thần Thoại rất nhanh gửi các ảnh chụp qua.
Tịch Lạc Ninh nhìn một chút, có hình ảnh cùng cưỡi Phi Sư bay lượn trên bầu trời, có hình ảnh chạy chạy trên tuyết, còn có hình ảnh đánh quái trong phó bản… Tất cả đều là các hình ảnh rất đẹp. Nếu như người mẫu không phải acc của mình, sự thưởng thức còn mạnh hơn nữa.
Cà Phê Mất Khống Chế: Đều rất đẹp
Vũ Trụ Thần Thoại: Ừ
Cà Phê Mất Khống Chế: Sao anh tìm được chỗ đó hay vậy?
Vũ Trụ Thần Thoại: …
Cà Phê Mất Khống Chế: Đừng nói với tôi là, anh không cẩn thận ngã xuống đó nha?
Vũ Trụ Thần Thoại: –!
Cà Phê Mất Khống Chế: 囧
Cà Phê Mất Khống Chế: Đây là RP gì chứ
Vũ Trụ Thần Thoại: –!
Cà Phê Mất Khống Chế: …
Tịch Lạc Ninh mở cửa sổ trò chơi lên, nhìn bé mục sư đang cùng kỵ sĩ ngồi trong đống tuyết, hình ảnh kia … thật sự là hài hòa đến nỗi có thể chọc mù mắt chó người khác.
Tịch Lạc Ninh lại thu nhỏ trò chơi, gõ gõ trên khung chat với Vũ Trụ Thần Thoại, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ như thế nhiều lần.
Kết quả anh còn chưa nghĩ ra gì để nói, nên nói như thế nào, Vũ Trụ Thần Thoại đã phát tin tới.
Vũ Trụ Thần Thoại: Gần đây không thể lên mạng cùng chơi với cậu được
Gần đây vốn luôn chơi cùng Vũ Trụ Thần Thoại, bất chi bất giác đã thành thói quen, huống chi mới vừa rồi ở cùng một chỗ cũng thấy rất vui vẻ. Đột nhiên nhận được tin này, không thể nói rất mất mát chỉ có chút trở tay không kịp.
Vũ Trụ Thần Thoại: Công việc rất quan trọng, không thể làm gì được. Tức giận sao?
Cà Phê Mất Khống Chế: Không có. Chỉ có chút kinh ngạc!
Quả nhiên là rất kinh ngạc, Tịch Lạc Ninh cũng đã quên anh ta vẫn còn phải làm việc.
Vũ Trụ Thần Thoại: 182xxxxxx Điện thoại của tôi. Ai dám bắt nạt cậu liền gọi điện cho tôi
Vũ Trụ Thần Thoại: Hết bận tôi sẽ quay lại
Vũ Trụ Thần Thoại: Ngoan ngoãn chờ tôi
Tịch Lạc Ninh thấy mấy câu đó, khóe miệng co quắp, thật sự coi anh là con gái sao?
Cà Phê Mất Khống Chế: –! Ai muốn chờ anh, còn không cần anh bảo vệ, lại không phải con gái
Vũ Trụ Thần Thoại: Ừ
Tịch Lạc Ninh hắc tuyến, anh cảm thấy, cảm thấy Vũ Trụ Thần Thoại chỉ có lệ với mình.
Trở lại trò chơi, Vũ Trụ Thần Thoại đã mang anh từ trong đống tuyết ra ngoài, sau đó liền trực tiếp logout.
Vũ Trụ Thần Thoại không có ở đây, chơi acc mục sư không có ý nghĩa. Tịch Lạc Ninh liền đổi lại acc thợ săn.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Còn sống đó không?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chuẩn bị đi PS, cùng đi không?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Mời cậu mượt mà cút đi ngay!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Xảy ra chuyện gì? Vài ngày không gặp, lên một cái là toàn mùi thuốc súng. Chẳng lẽ bị MM vứt bỏ?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chắc chắn bị vứt bỏ rồi!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê dạo này thoải mái lắm. Mọi người không hiểu đâu, aizz!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …
Gần đây anh đều lên acc mục sư. Những người khác cho là anh không online, nhưng chỉ tổ đội của Shin-chan là biết rõ.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Có ẩn tình!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Có gian tình!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cậu vẫn luôn hiểu rõ lòng nhau như thế nha!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ha ha, tui đã thành thói quen.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Tàn Thuốc cùng Thần Thám ở hiện thực là bạn bè sao?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Nghiệt duyên a, Thương Hải, cậu không hiểu!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Nghiệt duyên?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: …
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: (^o^)/ Muốn dùng gia pháp xử lí sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Phải đó. Cà Phê, cậu cũng học lấy một chút.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Gia pháp? Hóa ra là anh em!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Gái Shin, muốn chết đúng không?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Thương Hải, đứa trẻ thuần khiết cỡ nào …
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ở những lúc chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì? Gái Shin sao lại sợ Cà Phê tới như vậy?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Aiz, một lời khó nói hết …!
Tịch Lạc Ninh náo loạn trong chốc lát, cảm thấy không còn chút sức lực nào, liền đi lĩnh song vào chiến trường.
Trước kia chơi một mình không cảm thấy gì. Sau khi quen cọ kinh nghiệm liền không muốn tự mình đánh quái nữa, Tịch Lạc Ninh quyết định thoát khỏi trò chơi.