Chương : 13
Ở lần đá thứ ba, rốt cục Ngụy Vũ Thông cũng tóm được bàn chân hư kia.
Sau khi khựng lại một chút, Chu Tiếu Đông bắt đầu giãy mạnh.
Ngụy Vũ Thông xấu tính bắt đầu cào nhẹ vào lòng bàn chân cậu, động tác của Chu Tiếu Đông rõ ràng càng mạnh hơn, Ngụy Vũ Thông lại càng dùng sức nhéo cái chân không thành thật kia, sau đó trực tiếp lăn từ giường mình xuống giường Chu Tiếu Đông, lập tức cậu cứng đơ tại chỗ.
Trời mới biết chẳng qua cậu chỉ tức quá mới cố ý đá Ngụy Vũ Thông để hả giận, động tác cũng vô cùng nhẹ, nhẹ đến nỗi Chu Tiếu Đông còn buồn bực vì sao chân mình lại dùng ít lực đến thế – mặc dù cậu dùng chân đó, như thế có chút không lễ phép lắm, nhưng quan hệ giữa cậu và Ngụy Vũ Thông là gì chứ? Chu Tiếu Đông hoàn toàn không thèm để chuyện này trong lòng.
Chỉ là Chu Tiếu Đông chắc chắn sẽ không trắng trợn đánh người, dù sao nguyên nhân cậu tức giận, cậu không nói nên lời.
Cho nên, Chu Tiếu Đông quyết định học theo tinh thần của Ngụy Vũ Thông.
Giả vờ ngủ, giả vờ mơ, mượn cớ đó đánh người.
Chu Tiếu Đông làm thế thật.
Chỉ là cậu đoán được quá trình, không đoán được kết quả.
Chu Tiếu Đông cho rằng Ngụy Vũ Thông giả vờ ngủ, cho nên dù có bị đánh trúng cũng sẽ không “tỉnh” dậy, ai mà ngờ Ngụy Vũ Thông không chỉ “tỉnh” lại, còn “tỉnh” lại dữ dội như thế.
Tim Chu Tiếu Đông đập như điên, dĩ nhiên không phải vì sợ Ngụy Vũ Thông sẽ đánh cậu trả thù, lại càng không phải nghĩ đến những hình ảnh đặc thù khác khiến tim đập rộn ràng, chẳng qua cậu đang do dự, cậu rốt cục nên tiếp tục giả vờ ngủ nữa hay không?
Ngụy Vũ Thông thừa dịp Chu Tiếu Đông ngây người do dự, trực tiếp bò tới, lôi cái “hung khí” đá anh kẹp vào giữa đùi, còn người thì đè thẳng lên Chu Tiếu Đông, lại nghiêng thân một cái, trượt xuống bên người Chu Tiếu Đông.
Toàn bộ quá trình, chỉ mất không đến 30 giây.
Chu Tiếu Đông từ hơi cứng ngắc đến hoàn toàn đơ người, cuối cùng, cậu thật sự biến thành một pho tượng sống, nằm im một chỗ, không nhúc nhích.
Cục diện lúc này biến thành Ngụy Vũ Thông nằm bên cạnh Chu Tiếu Đông, chân còn cố ý đặt ở trên đùi Chu Tiếu Đông đang cứng ngắc như pho tượng, giống như không có ý định thả ra.
Chu Tiếu Đông không ngừng lẩm nhẩm trong lòng: Tui ngủ rồi, tui ngủ rồi…
Trong lúc đang lẩm nhẩm, lòng dạ Chu Tiếu Đông lại cảm thấy vô cùng đau khổ, vì sao rõ ràng đều là giả vờ ngủ, lại khác biệt lớn như vậy chứ?
“Tôi biết rõ cậu không ngủ đấy nhé.” Ngụy Vũ Thông nhẹ giọng trả lại y xì câu nói kia vào bên tai Chu Tiếu Đông. Chẳng qua Chu Tiếu Đông là tức giận mà gào lên, còn Ngụy Vũ Thông lại dùng giọng điệu trêu chọc.
Chu Tiếu Đông còn chưa kịp tiêu hóa xong câu nói kia, “không cẩn thận” một quyền dừng ở ngang hông Ngụy Vũ Thông, Ngụy Vũ Thông không nhịn được khẽ kêu một tiếng đau đớn, Chu Tiếu Đông hài lòng mà dần dần “tỉnh” lại, “mờ mịt” nói: “Sao cậu lại ở chỗ này?” Trên thực tế vẻ mặt Chu Tiếu Đông khi nói những lời này cực kì hung dữ.
Bên ngoài màn giường, Bạch Văn đang chuyên tâm đánh quái, quay đầu lại nhìn một cái, tiếp đó vô cùng nhanh chóng đeo tai nghe lên, quyết tâm ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Ngụy Vũ Thông xoa eo, nhẹ giọng nói: “Tiểu Đông Tử, thắt lưng của đàn ông là không được tùy tiện đánh đâu.”
Trong lòng Chu Tiếu Đông hừ khẽ, đánh chết cũng không lên tiếng.
Ngụy Vũ Thông lại đột nhiên sờ eo cậu, xoa bóp nhẹ nhàng, dùng giọng nói rất nghiêm túc cường điệu: “Thật sự rất quan trọng đó.”
Chu Tiếu Đông vì bị ngứa mà hơi rụt lại, đang muốn đánh cho cái móng vuốt kia buông ra, kết quả Ngụy Vũ Thông cứ mặt dày đặt tay ở nơi nào đó không nhúc nhích. Mặc dù Ngụy Vũ Thông đặt tay ở bên ngoài chăn, nhưng cái chăn mà Chu Tiếu Đông đắp rất mỏng, cậu lại không có thói quen mặc quần áo khi ngủ, cảm giác lúc này giống như Ngụy Vũ Thông cách một lớp quần áo ôm eo cậu vậy.
Chu Tiếu Đông thoáng cái nổi da gà, đồng thời còn cảm thấy có gì đó khang khác, cậu cố ý không thèm để ý đến cảm giác kì lạ này, nhưng làm thế nào cũng không thể chụp được móng vuốt kia, vì thế liền rất hung dữ quát: “Rốt cục cậu đến đây làm gì!”
Ngụy Vũ Thông im lặng, mãi đến khi Chu Tiếu Đông không nhịn được nữa, anh mới lên tiếng: “Tôi nghĩ cậu có điều muốn hỏi.”
Chu Tiếu Đông dừng lại. Mặc dù Ngụy Vũ Thông lớn hơn cậu một chút, nhưng Chu Tiếu Đông chưa từng nghĩ Ngụy Vũ Thông đã từng yêu đương, đừng hỏi tại sao cậu lại biết, chỉ là cậu thật sự không nghĩ tới, hơn nữa chung quanh Ngụy Vũ Thông cũng chẳng có cô gái nào lượn lờ cả, Chu Tiếu Đông tự nhiên sẽ không suy nghĩ linh tinh.
Cho nên, vừa rồi khi thấy Ngụy Vũ Thông bày ra giọng điệu cao nhân, nói đạo lý đâu ra đó, mới làm Chu Tiếu Đông bất ngờ đến vậy, ngạc nhiên nhiều hơn không thoải mái, dù sao cũng cảm thấy mình thật lòng thật dạ với Ngụy Vũ Thông còn anh lại có chỗ giấu mình.
Chu Tiếu Đông chỉ có chút không thoải mái, mãi đến khi nhận ra Ngụy Vũ Thông đang trốn tránh đề tài này, cậu mới thật sự để ý và tức giận.
Làm ầm lên một chút, cũng tiêu được cơn giận trong lòng rồi, nhưng cậu vẫn rất để ý.
Chu Tiếu Đông khoan thai nói: “Không có gì, chẳng qua chỉ tò mò làm sao cậu lại hiểu được những chuyện tình cảm đó thôi… giống mối tình đầu của cậu hả, thầm mến sao, người tình trong mộng hả…” Lúc nói những điều này, Chu Tiếu Đông nghiêng mình mặt đối mặt với Ngụy Vũ Thông, trong bóng tối, Chu Tiếu Đông cố ý nhìn chằm chằm vào Ngụy Vũ Thông, sợ sẽ bỏ qua bất kì biểu cảm nào đó của anh.
Giường trong kí túc xá là loại giường đơn rộng một mét hai, hai thằng con trai trưởng thành nằm trên đó, có chút chật chội, nghiêng người nằm mặt đối mặt, sẽ rộng hơn một chút, nhưng khoảng cách giữa hai gương mặt lại không hề xa, nếu là ban ngày, thậm chí còn có thể thấy được chiều dài lông mi đối phương.
Thật lâu, Ngụy Vũ Thông mới mở miệng nói chuyện, “Ừm…” Anh ta trả lời mơ hồ, thậm chí còn mang theo chút ẩn nhẫn không dễ gì phát hiện được.
Chu Tiếu Đông chờ có chút nóng ruột, không nhịn được lại chọt bụng Ngụy Vũ Thông một cái, “Nói mau.”
“…Cậu muốn nghe gì?”
“Mối tình đầu, thầm mến, người tình trong mộng… kiểu kiểu thế.” Chu Tiếu Đông giả vờ không thèm để ý nói, một bên lại dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.
Ngụy Vũ Thông giả vờ rên một tiếng, “Tôi chỉ vừa tròn 20 thôi, không phải 200 tuổi nhé, nào có nhiều kinh nghiệm tình cảm như vậy.”
Chu Tiếu Đông hừ mạnh, tỏ vẻ mình mới không thèm tin đâu.
“Cậu không tin thì cũng đành chịu thôi.” Ngụy Vũ Thông cố ý dùng giọng điệu không cần thì thôi, nói xong còn định chạy.
Động tác Chu Tiếu Đông vô cùng nhanh nhẹn cũng rất kiên định giữ Ngụy Vũ Thông lại, nắm chặt cánh tay anh, thậm chí còn cố ý rút cái chân đang bị kẹp cứng trong đùi Ngụy Vũ Thông ra, gác mạnh lên đùi anh, để khống chế động tác chạy trốn của Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông: “…”
Chu Tiếu Đông hừ hừ: “Nói mau!”
Ngụy Vũ Thông im lặng, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Tiểu Đông Tử, là cậu bắt tôi nói đó.”
Chu Tiếu Đông ừ một tiếng, bị giọng điệu nghiêm túc của Ngụy Vũ Thông ảnh hưởng khiến cậu có chút khẩn trương.
Ngụy Vũ Thông đột nhiên thở dài, “Aizz, thôi quên đi, không nói thì hơn!”
Chu Tiếu Đông nhất quyết không nhấc người lên, dùng chân đá anh một cái, “Nói mau, không nói hôm nay sẽ giết chết cậu.”
“Ồ? Chuẩn bị làm thế nào?”
Chu Tiếu Đông không nghe ra giọng điệu chờ mong và cười cợt trong lời Ngụy Vũ Thông, cậu hung hăng nói: “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt! Để không phải chịu nỗi đau về thể xác, tốt nhất cậu nên nói ra đi!” Chu Tiếu Đông không thật sự bắt buộc phải biết lắm, nhưng khi thấy Ngụy Vũ Thông luôn cố ý lấp liếm, sự tò mò trong lòng nổi dậy, nên hiện tại thật sự cậu rất muốn biết.
“Ê…”
Chu Tiếu Đông uy hiếp lại uy hiếp, Ngụy Vũ Thông vẫn không xoay chuyển.
Rốt cục Chu Tiếu Đông phát hiện rất khó cạy được miệng Ngụy Vũ Thông ra, cứng rắn không được, chỉ có thể dùng mềm dẻo mà thôi, cho nên trong lòng Chu Tiếu Đông chuẩn bị đầy đủ, dùng giọng điệu làm nũng nói: “Thông ca ca thân yêu, anh nói cho em biết đi mà!” Nói xong, chính mình còn run rẩy không ngừng, nổi đầy một thân da gà.
Ngụy Vũ Thông khựng lại, đột nhiên dựa đầu vào gần cậu, ở bên tai Chu Tiếu Đông thốt khẽ: “Em.”
“A? Tui làm sao?” Chu Tiếu Đông chưa phản ứng kịp.
Ngụy Vũ Thông trầm mặc.
“A? Á? HẢ?!” Rốt cục lúc này Chu Tiếu Đông mới kịp phản ứng, giọng điệu kinh ngạc kia không ngừng thay đổi, trái tim lại đập điên cuồng không thể khống chế được. Đáp án quá bất ngờ, hơn nữa, Ngụy Vũ Thông còn ở rất gần cậu.
Ngụy Vũ Thông vẫn đang cố nhích lại gần Chu Tiếu Đông, “Làm sao? Bất ngờ lắm hả? Mối tình đầu, thầm mền, người tình trong mộng của tôi đều là cậu khiến cậu ngạc nhiên lắm sao?”
Chu Tiếu Đông cứng đơ tại chỗ, trong đầu loạn thành một đoàn, thậm chí không hề phát hiện tư thế lúc này của bọn họ rất mờ ám giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Ngụy Vũ Thông đột nhiên cười rộ lên, thậm chí còn cười đến ngả nhào vào người Chu Tiếu Đông, tóc cọ hết vào mặt cậu.
Chu Tiếu Đông rốt cục hoàn hồn, sau khi phát hiện mình bị lừa, hung hăng đá mấy cái vào người Ngụy Vũ Thông, “Cút ngay cho tui!”
Ngụy Vũ Thông dần dần ngừng cười, vẫn giữ nguyên tư thế thâm mật lúc nãy, “Tôi chẳng muốn động đậy nữa, hôm nay cứ ngủ vậy đi.”
“Này!” Chu Tiếu Đông giận, dùng sức đẩy Ngụy Vũ Thông, anh vẫn chẳng nhúc nhích tí nào. Không chỉ có thế, Ngụy Vũ Thông vì giữ cho mình không bị đá xuống sàn nhà, đã dùng tay quấn quanh người Chu Tiếu Đông, đầu tựa vào đầu cậu, khoảng cách không đến ba cm.
Chu Tiếu Đông cố gắng cả buổi, rốt cục cam chịu số phận, thỏa hiệp: “Nếu đã muốn ngủ, vậy thì ngủ ngon!” Cậu không có thói quen ngủ cùng người khác, huống chi cậu còn cảm thấy ngủ với Ngụy Vũ Thông thế này, vô cùng không tự nhiên, không hoàn toàn vì trò đùa lúc nãy của anh.
Ngụy Vũ Thông giật giật, rốt cục cũng nghiêng đầu cách ra một chút, nhưng vẫn chẳng xa hơn 4 cm.
Trong bóng tối Chu Tiếu Đông trừng Ngụy Vũ Thông, cuối cùng biến thành trừng trần nhà, tâm trạng kiểu gì cũng không thể bình tĩnh được.
Ngụy Vũ Thông biết rõ Chu Tiếu Đông không ngủ được, nhưng anh giả vờ không biết.
Nếu tiếp tục nói nữa… Ngụy Vũ Thông có chút muốn đỡ trán, thật sự đã vượt quá phạm vi mà anh có thể khống chế rồi.
Ngụy Vũ Thông không phủ nhận bản thân có tình cảm khác thường với Chu Tiếu Đông, nhưng anh chưa từng nghĩ tới sẽ có được cậu, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vốn có của cậu, kể cả sau chuyện Bạch Văn.
Bởi vì có sự tham gia của Bạch Văn, Chu Tiếu Đông càng ngày càng chấp nhận đồng tính, Ngụy Vũ Thông muốn làm nhiều chuyện, cũng trở nên dễ dàng hơn, nhưng thật sự anh chưa từng để tâm quá nhiều đến phương diện này.
Không phải không muốn, mà là không nỡ.
Ngụy Vũ Thông không nỡ để Chu Tiếu Đông sau khi ở cùng anh sẽ phải đối mặt với nhiều rắc rối, Chu Tiếu Đông điềm đạm lương thiện, nên có cuộc sống hạnh phúc bình thường.
Ngụy Vũ Thông không phải thánh mẫu, sẽ không chắp tay nhường Chu Tiếu Đông cho người khác, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không ích kỉ chiếm hữu.
Trước mắt anh chỉ muốn cùng Chu Tiếu Đông giữ lại kỉ niệm đặc biệt chỉ thuộc về hai người, cho nên vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách xa xa gần gần nhưng lại thân thiết với cậu.
Chỉ là ngày hôm nay có chút không khống chế được.
Ngụy Vũ Thông cảm thấy nếu vẫn tiếp tục như thế thì sẽ trở nên nguy hiểm, nhưng đột nhiên anh muốn thoải mái một lần, chỉ một lần này thôi.
Cho nên, Ngụy Vũ Thông không nhịn được nhích lại gần Chu Tiếu Đông.
Còi báo động trong lòng Chu Tiếu Đông kêu thật to.
END 13
Sau khi khựng lại một chút, Chu Tiếu Đông bắt đầu giãy mạnh.
Ngụy Vũ Thông xấu tính bắt đầu cào nhẹ vào lòng bàn chân cậu, động tác của Chu Tiếu Đông rõ ràng càng mạnh hơn, Ngụy Vũ Thông lại càng dùng sức nhéo cái chân không thành thật kia, sau đó trực tiếp lăn từ giường mình xuống giường Chu Tiếu Đông, lập tức cậu cứng đơ tại chỗ.
Trời mới biết chẳng qua cậu chỉ tức quá mới cố ý đá Ngụy Vũ Thông để hả giận, động tác cũng vô cùng nhẹ, nhẹ đến nỗi Chu Tiếu Đông còn buồn bực vì sao chân mình lại dùng ít lực đến thế – mặc dù cậu dùng chân đó, như thế có chút không lễ phép lắm, nhưng quan hệ giữa cậu và Ngụy Vũ Thông là gì chứ? Chu Tiếu Đông hoàn toàn không thèm để chuyện này trong lòng.
Chỉ là Chu Tiếu Đông chắc chắn sẽ không trắng trợn đánh người, dù sao nguyên nhân cậu tức giận, cậu không nói nên lời.
Cho nên, Chu Tiếu Đông quyết định học theo tinh thần của Ngụy Vũ Thông.
Giả vờ ngủ, giả vờ mơ, mượn cớ đó đánh người.
Chu Tiếu Đông làm thế thật.
Chỉ là cậu đoán được quá trình, không đoán được kết quả.
Chu Tiếu Đông cho rằng Ngụy Vũ Thông giả vờ ngủ, cho nên dù có bị đánh trúng cũng sẽ không “tỉnh” dậy, ai mà ngờ Ngụy Vũ Thông không chỉ “tỉnh” lại, còn “tỉnh” lại dữ dội như thế.
Tim Chu Tiếu Đông đập như điên, dĩ nhiên không phải vì sợ Ngụy Vũ Thông sẽ đánh cậu trả thù, lại càng không phải nghĩ đến những hình ảnh đặc thù khác khiến tim đập rộn ràng, chẳng qua cậu đang do dự, cậu rốt cục nên tiếp tục giả vờ ngủ nữa hay không?
Ngụy Vũ Thông thừa dịp Chu Tiếu Đông ngây người do dự, trực tiếp bò tới, lôi cái “hung khí” đá anh kẹp vào giữa đùi, còn người thì đè thẳng lên Chu Tiếu Đông, lại nghiêng thân một cái, trượt xuống bên người Chu Tiếu Đông.
Toàn bộ quá trình, chỉ mất không đến 30 giây.
Chu Tiếu Đông từ hơi cứng ngắc đến hoàn toàn đơ người, cuối cùng, cậu thật sự biến thành một pho tượng sống, nằm im một chỗ, không nhúc nhích.
Cục diện lúc này biến thành Ngụy Vũ Thông nằm bên cạnh Chu Tiếu Đông, chân còn cố ý đặt ở trên đùi Chu Tiếu Đông đang cứng ngắc như pho tượng, giống như không có ý định thả ra.
Chu Tiếu Đông không ngừng lẩm nhẩm trong lòng: Tui ngủ rồi, tui ngủ rồi…
Trong lúc đang lẩm nhẩm, lòng dạ Chu Tiếu Đông lại cảm thấy vô cùng đau khổ, vì sao rõ ràng đều là giả vờ ngủ, lại khác biệt lớn như vậy chứ?
“Tôi biết rõ cậu không ngủ đấy nhé.” Ngụy Vũ Thông nhẹ giọng trả lại y xì câu nói kia vào bên tai Chu Tiếu Đông. Chẳng qua Chu Tiếu Đông là tức giận mà gào lên, còn Ngụy Vũ Thông lại dùng giọng điệu trêu chọc.
Chu Tiếu Đông còn chưa kịp tiêu hóa xong câu nói kia, “không cẩn thận” một quyền dừng ở ngang hông Ngụy Vũ Thông, Ngụy Vũ Thông không nhịn được khẽ kêu một tiếng đau đớn, Chu Tiếu Đông hài lòng mà dần dần “tỉnh” lại, “mờ mịt” nói: “Sao cậu lại ở chỗ này?” Trên thực tế vẻ mặt Chu Tiếu Đông khi nói những lời này cực kì hung dữ.
Bên ngoài màn giường, Bạch Văn đang chuyên tâm đánh quái, quay đầu lại nhìn một cái, tiếp đó vô cùng nhanh chóng đeo tai nghe lên, quyết tâm ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Ngụy Vũ Thông xoa eo, nhẹ giọng nói: “Tiểu Đông Tử, thắt lưng của đàn ông là không được tùy tiện đánh đâu.”
Trong lòng Chu Tiếu Đông hừ khẽ, đánh chết cũng không lên tiếng.
Ngụy Vũ Thông lại đột nhiên sờ eo cậu, xoa bóp nhẹ nhàng, dùng giọng nói rất nghiêm túc cường điệu: “Thật sự rất quan trọng đó.”
Chu Tiếu Đông vì bị ngứa mà hơi rụt lại, đang muốn đánh cho cái móng vuốt kia buông ra, kết quả Ngụy Vũ Thông cứ mặt dày đặt tay ở nơi nào đó không nhúc nhích. Mặc dù Ngụy Vũ Thông đặt tay ở bên ngoài chăn, nhưng cái chăn mà Chu Tiếu Đông đắp rất mỏng, cậu lại không có thói quen mặc quần áo khi ngủ, cảm giác lúc này giống như Ngụy Vũ Thông cách một lớp quần áo ôm eo cậu vậy.
Chu Tiếu Đông thoáng cái nổi da gà, đồng thời còn cảm thấy có gì đó khang khác, cậu cố ý không thèm để ý đến cảm giác kì lạ này, nhưng làm thế nào cũng không thể chụp được móng vuốt kia, vì thế liền rất hung dữ quát: “Rốt cục cậu đến đây làm gì!”
Ngụy Vũ Thông im lặng, mãi đến khi Chu Tiếu Đông không nhịn được nữa, anh mới lên tiếng: “Tôi nghĩ cậu có điều muốn hỏi.”
Chu Tiếu Đông dừng lại. Mặc dù Ngụy Vũ Thông lớn hơn cậu một chút, nhưng Chu Tiếu Đông chưa từng nghĩ Ngụy Vũ Thông đã từng yêu đương, đừng hỏi tại sao cậu lại biết, chỉ là cậu thật sự không nghĩ tới, hơn nữa chung quanh Ngụy Vũ Thông cũng chẳng có cô gái nào lượn lờ cả, Chu Tiếu Đông tự nhiên sẽ không suy nghĩ linh tinh.
Cho nên, vừa rồi khi thấy Ngụy Vũ Thông bày ra giọng điệu cao nhân, nói đạo lý đâu ra đó, mới làm Chu Tiếu Đông bất ngờ đến vậy, ngạc nhiên nhiều hơn không thoải mái, dù sao cũng cảm thấy mình thật lòng thật dạ với Ngụy Vũ Thông còn anh lại có chỗ giấu mình.
Chu Tiếu Đông chỉ có chút không thoải mái, mãi đến khi nhận ra Ngụy Vũ Thông đang trốn tránh đề tài này, cậu mới thật sự để ý và tức giận.
Làm ầm lên một chút, cũng tiêu được cơn giận trong lòng rồi, nhưng cậu vẫn rất để ý.
Chu Tiếu Đông khoan thai nói: “Không có gì, chẳng qua chỉ tò mò làm sao cậu lại hiểu được những chuyện tình cảm đó thôi… giống mối tình đầu của cậu hả, thầm mến sao, người tình trong mộng hả…” Lúc nói những điều này, Chu Tiếu Đông nghiêng mình mặt đối mặt với Ngụy Vũ Thông, trong bóng tối, Chu Tiếu Đông cố ý nhìn chằm chằm vào Ngụy Vũ Thông, sợ sẽ bỏ qua bất kì biểu cảm nào đó của anh.
Giường trong kí túc xá là loại giường đơn rộng một mét hai, hai thằng con trai trưởng thành nằm trên đó, có chút chật chội, nghiêng người nằm mặt đối mặt, sẽ rộng hơn một chút, nhưng khoảng cách giữa hai gương mặt lại không hề xa, nếu là ban ngày, thậm chí còn có thể thấy được chiều dài lông mi đối phương.
Thật lâu, Ngụy Vũ Thông mới mở miệng nói chuyện, “Ừm…” Anh ta trả lời mơ hồ, thậm chí còn mang theo chút ẩn nhẫn không dễ gì phát hiện được.
Chu Tiếu Đông chờ có chút nóng ruột, không nhịn được lại chọt bụng Ngụy Vũ Thông một cái, “Nói mau.”
“…Cậu muốn nghe gì?”
“Mối tình đầu, thầm mến, người tình trong mộng… kiểu kiểu thế.” Chu Tiếu Đông giả vờ không thèm để ý nói, một bên lại dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.
Ngụy Vũ Thông giả vờ rên một tiếng, “Tôi chỉ vừa tròn 20 thôi, không phải 200 tuổi nhé, nào có nhiều kinh nghiệm tình cảm như vậy.”
Chu Tiếu Đông hừ mạnh, tỏ vẻ mình mới không thèm tin đâu.
“Cậu không tin thì cũng đành chịu thôi.” Ngụy Vũ Thông cố ý dùng giọng điệu không cần thì thôi, nói xong còn định chạy.
Động tác Chu Tiếu Đông vô cùng nhanh nhẹn cũng rất kiên định giữ Ngụy Vũ Thông lại, nắm chặt cánh tay anh, thậm chí còn cố ý rút cái chân đang bị kẹp cứng trong đùi Ngụy Vũ Thông ra, gác mạnh lên đùi anh, để khống chế động tác chạy trốn của Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông: “…”
Chu Tiếu Đông hừ hừ: “Nói mau!”
Ngụy Vũ Thông im lặng, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Tiểu Đông Tử, là cậu bắt tôi nói đó.”
Chu Tiếu Đông ừ một tiếng, bị giọng điệu nghiêm túc của Ngụy Vũ Thông ảnh hưởng khiến cậu có chút khẩn trương.
Ngụy Vũ Thông đột nhiên thở dài, “Aizz, thôi quên đi, không nói thì hơn!”
Chu Tiếu Đông nhất quyết không nhấc người lên, dùng chân đá anh một cái, “Nói mau, không nói hôm nay sẽ giết chết cậu.”
“Ồ? Chuẩn bị làm thế nào?”
Chu Tiếu Đông không nghe ra giọng điệu chờ mong và cười cợt trong lời Ngụy Vũ Thông, cậu hung hăng nói: “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt! Để không phải chịu nỗi đau về thể xác, tốt nhất cậu nên nói ra đi!” Chu Tiếu Đông không thật sự bắt buộc phải biết lắm, nhưng khi thấy Ngụy Vũ Thông luôn cố ý lấp liếm, sự tò mò trong lòng nổi dậy, nên hiện tại thật sự cậu rất muốn biết.
“Ê…”
Chu Tiếu Đông uy hiếp lại uy hiếp, Ngụy Vũ Thông vẫn không xoay chuyển.
Rốt cục Chu Tiếu Đông phát hiện rất khó cạy được miệng Ngụy Vũ Thông ra, cứng rắn không được, chỉ có thể dùng mềm dẻo mà thôi, cho nên trong lòng Chu Tiếu Đông chuẩn bị đầy đủ, dùng giọng điệu làm nũng nói: “Thông ca ca thân yêu, anh nói cho em biết đi mà!” Nói xong, chính mình còn run rẩy không ngừng, nổi đầy một thân da gà.
Ngụy Vũ Thông khựng lại, đột nhiên dựa đầu vào gần cậu, ở bên tai Chu Tiếu Đông thốt khẽ: “Em.”
“A? Tui làm sao?” Chu Tiếu Đông chưa phản ứng kịp.
Ngụy Vũ Thông trầm mặc.
“A? Á? HẢ?!” Rốt cục lúc này Chu Tiếu Đông mới kịp phản ứng, giọng điệu kinh ngạc kia không ngừng thay đổi, trái tim lại đập điên cuồng không thể khống chế được. Đáp án quá bất ngờ, hơn nữa, Ngụy Vũ Thông còn ở rất gần cậu.
Ngụy Vũ Thông vẫn đang cố nhích lại gần Chu Tiếu Đông, “Làm sao? Bất ngờ lắm hả? Mối tình đầu, thầm mền, người tình trong mộng của tôi đều là cậu khiến cậu ngạc nhiên lắm sao?”
Chu Tiếu Đông cứng đơ tại chỗ, trong đầu loạn thành một đoàn, thậm chí không hề phát hiện tư thế lúc này của bọn họ rất mờ ám giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Ngụy Vũ Thông đột nhiên cười rộ lên, thậm chí còn cười đến ngả nhào vào người Chu Tiếu Đông, tóc cọ hết vào mặt cậu.
Chu Tiếu Đông rốt cục hoàn hồn, sau khi phát hiện mình bị lừa, hung hăng đá mấy cái vào người Ngụy Vũ Thông, “Cút ngay cho tui!”
Ngụy Vũ Thông dần dần ngừng cười, vẫn giữ nguyên tư thế thâm mật lúc nãy, “Tôi chẳng muốn động đậy nữa, hôm nay cứ ngủ vậy đi.”
“Này!” Chu Tiếu Đông giận, dùng sức đẩy Ngụy Vũ Thông, anh vẫn chẳng nhúc nhích tí nào. Không chỉ có thế, Ngụy Vũ Thông vì giữ cho mình không bị đá xuống sàn nhà, đã dùng tay quấn quanh người Chu Tiếu Đông, đầu tựa vào đầu cậu, khoảng cách không đến ba cm.
Chu Tiếu Đông cố gắng cả buổi, rốt cục cam chịu số phận, thỏa hiệp: “Nếu đã muốn ngủ, vậy thì ngủ ngon!” Cậu không có thói quen ngủ cùng người khác, huống chi cậu còn cảm thấy ngủ với Ngụy Vũ Thông thế này, vô cùng không tự nhiên, không hoàn toàn vì trò đùa lúc nãy của anh.
Ngụy Vũ Thông giật giật, rốt cục cũng nghiêng đầu cách ra một chút, nhưng vẫn chẳng xa hơn 4 cm.
Trong bóng tối Chu Tiếu Đông trừng Ngụy Vũ Thông, cuối cùng biến thành trừng trần nhà, tâm trạng kiểu gì cũng không thể bình tĩnh được.
Ngụy Vũ Thông biết rõ Chu Tiếu Đông không ngủ được, nhưng anh giả vờ không biết.
Nếu tiếp tục nói nữa… Ngụy Vũ Thông có chút muốn đỡ trán, thật sự đã vượt quá phạm vi mà anh có thể khống chế rồi.
Ngụy Vũ Thông không phủ nhận bản thân có tình cảm khác thường với Chu Tiếu Đông, nhưng anh chưa từng nghĩ tới sẽ có được cậu, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vốn có của cậu, kể cả sau chuyện Bạch Văn.
Bởi vì có sự tham gia của Bạch Văn, Chu Tiếu Đông càng ngày càng chấp nhận đồng tính, Ngụy Vũ Thông muốn làm nhiều chuyện, cũng trở nên dễ dàng hơn, nhưng thật sự anh chưa từng để tâm quá nhiều đến phương diện này.
Không phải không muốn, mà là không nỡ.
Ngụy Vũ Thông không nỡ để Chu Tiếu Đông sau khi ở cùng anh sẽ phải đối mặt với nhiều rắc rối, Chu Tiếu Đông điềm đạm lương thiện, nên có cuộc sống hạnh phúc bình thường.
Ngụy Vũ Thông không phải thánh mẫu, sẽ không chắp tay nhường Chu Tiếu Đông cho người khác, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không ích kỉ chiếm hữu.
Trước mắt anh chỉ muốn cùng Chu Tiếu Đông giữ lại kỉ niệm đặc biệt chỉ thuộc về hai người, cho nên vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách xa xa gần gần nhưng lại thân thiết với cậu.
Chỉ là ngày hôm nay có chút không khống chế được.
Ngụy Vũ Thông cảm thấy nếu vẫn tiếp tục như thế thì sẽ trở nên nguy hiểm, nhưng đột nhiên anh muốn thoải mái một lần, chỉ một lần này thôi.
Cho nên, Ngụy Vũ Thông không nhịn được nhích lại gần Chu Tiếu Đông.
Còi báo động trong lòng Chu Tiếu Đông kêu thật to.
END 13