Chương : 32
Khang Phi thấy Lộ Nam Minh nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, liền đi đến khoác vai hắn nói: “Đi bên này, lâu quá không ăn cơm với ông rồi.”
Lộ Nam Minh quét mắt nhìn Bạch Văn và Hạ Vũ đang lững thững đi ở đằng sau, giễu cợt nói: “Ai bảo ngày thường lịch của ông kín quá làm chi?”
Khang Phi lập tức buông Lộ Nam Minh ra, quay đầu nói với Hạ Vũ: “Em không phải muốn uống trà sữa sao?” Rõ ràng không có ý định tiếp tục chủ đề này nữa.
Cái chủ đề này đã bị lôi ra từ khi gã học trung học đến tận bây giờ, vẫn luôn là bài toán nan giải. Gã không thể thừa nhận sai lầm của mình, Lộ Nam Minh cũng sẽ không đồng ý cách làm của gã.
Lý Dị nghi ngờ hỏi: “Thích uống trà sữa không phải đều là sở thích của các cô bé sao?… Nhưng nếu em thích uống, cũng chẳng ai nói gì em đâu.” Lý Dị nhìn vẻ mặt đáng yêu của Hạ Vũ, cuối cùng đưa ra kết luận mình nghĩ thông suốt, nếu Hạ Vũ đội thêm tóc giả, hoàn toàn có thể giả làm một bé gái, hơn nữa còn là loại con gái cực kì cuốn hút.
Huống chi với điều kiện của Hạ Vũ, nếu chuyện bắt buộc phải có khí khái nam nhi lại khó đến thế, thì thôi coi như cậu nhóc có chút ít sở thích của con gái cũng chẳng kì quái gì cả.
Bước chân Hạ Vũ rõ ràng nhẹ nhàng hơn lúc nãy, phăng phăng đi qua đường để đến phố đối diện.
Tranh thủ lúc đang phải chờ đợi, Khang Phi tiến đến khẽ nói bên tai Bạch Văn: “Rốt cục có chuyện gì xảy ra thế? Anh phí bao nhiêu công sức mới hẹn được người cho em, tạo cơ hội để hai người gặp gỡ, em không biểu hiện cho tốt, giả vờ rút đầu làm gì thế?”
Bạch Văn liếc trộm Lộ Nam Minh một cái, “Sau này anh đừng tự ý làm bậy. Như anh giờ này, rất dễ xáo trộn kế hoạch của em.”
Khang Phi sửng sốt, sau đó mới thấp giọng mắng: “Móa! Ai biết em có kế hoạch chết tiệt gì chứ!” Rõ ràng một giây trước còn giả vờ đáng thương, một giây sau liền thành kẻ giết người, có thể có kế hoạch gì chứ? Mà cứ cho là có đi, chỉ sợ cũng lại là kế hoạch vứt đi cả thôi.
Bạch Văn cười có chút đắc chí: “Đương nhiên là kế hoạch bắt gọn chồng yêu rồi.”
Khang Phi nhìn trời: “Vậy giờ sao?”
Bạch Văn chẳng để ý nói: “Dù sao cũng là anh mời mà.”
“…”
Năm người đến hàng cơm, món ăn đều đã bày lên bàn, đang bốc hơi nghi ngút.
Khang Phi thấy cái bàn đầy đồ ăn mà gã đã gọi trước, trong lòng đang nhỏ máu. Không phải xót tiền, mà là tốn bao công sức, không được một câu cảm ơn thì thôi, còn bị người ghét bỏ vì nhiều chuyện.
Sau khi ngồi xuống, bọn họ ăn luôn.
Lý Dị vừa ăn lạc vừa tám chuyện với Khang Phi: “Sao tự nhiên lại về trường thế?”
Khang Phi và Lý Dị sau khi học năm thứ nhất đại học mới biết nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, về sau bởi vì chuyện Khang Phi không mấy khi mới về trường nên cũng ít liên lạc hơn, nhưng bởi vì có Lộ Nam Minh ở giữa làm cầu nối, nên giữa bọn họ cũng không quá xa lạ. Lý Dị cũng có nghe được chuyện của Khang Phi. Y cho là Khang Phi sẽ lăng nhăng đến hết đời sinh viên luôn cơ.
Lộ Nam Minh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Khang Phi nói: “Rốt cục quyết định không phản nghịch nữa?” Giọng điệu kia có chút nghiêm khắc.
Lộ Nam Minh thấy vẻ mặt gã lúc này, biết gã không muốn nói nhiều, nên cũng im lặng bĩu môi, trong lòng lại bực bội tiếp tục ăn cá.
Khang Phi cưỡng ép rút ống hút trà sữa ra khỏi miệng Hạ Vũ, chống lại ánh mắt oán hận của cậu, nghiêm túc nói: “Ăn cơm!”
Hạ Vũ quẹt miệng, rất miễn cưỡng cầm đôi đũa lên.
Lộ Nam Minh không nhịn được nhìn Hạ Vũ một cái, bởi vì Khang Phi tuyệt đối không phải là kẻ thích chăm sóc người khác, kể cả đàn bà. Hắn biết Hạ Vũ lâu như vậy, lại là lần đầu tiên nhìn kĩ Hạ Vũ, vừa thấy rõ rồi, không nhịn được vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Hạ Vũ và Bạch Văn mỗi một nét đều cực kì giống nhau, đều là mặt búp bê, mắt to… Chỉ là nếu kết hợp cả lại, mới thấy không giống.
Chắc là vì Bạch Văn hay đỏ mặt, biểu cảm lại đa dạng, nên nhìn cậu có vẻ sinh động hơn, mà Hạ Vũ lại hoàn toàn là loại hình đáng yêu, không thể nào phân biệt được giới tính, cũng không biết được tuổi tác.
Khang Phi cười cười hài lòng, nhịn xúc động ném trà sữa vào thùng rác, nói Lộ Nam Minh đang ăn cá: “Ông lúc nào cũng ăn cá, cẩn thận nhiều protein quá, thành ngu ngốc đó.”
Lộ Nam Minh cúi đầu nhìn cá, “Vì ông ăn cá ít quá, nên mới ngốc thế đó.”
Khang Phi cười ha hả: “Tôi mà ngu hả? Không biết năm nhất tiểu học, ai trong cuộc thi chép bài của tôi đó?”
Lộ Nam Minh trừng Khang Phi: “Chuyện tiểu học mà ông nhớ kĩ nhờ. Mà, tôi nhớ lần đó cả lớp chỉ có hai chúng ta bị trượt.”
“Há há!” Khang Phi nhớ lại chuyện hồi bé, cười đến sắp ngất. Đặc biệt là khi so vẻ mặt đáng yêu khi còn bé với vẻ mặt liệt bây giờ của Lộ Nam Minh, gã lại cười càng khoái trá hơn.
Lý Dị ôm vội bát cơm của mình lại, cáu: “Cười cái giề mà cười, không được phun nước miếng vào bát tôi!”
Hạ Vũ đồng tình nhìn Lý Dị: “Anh ta thường xuyên cười kỳ quái như vậy đó, lần trước cũng cười thế này này.” Hạ Vũ ôm hai tay kéo má mình ra để minh họa.
Lần này đổi thành đám người Lý Dị cười như điên.
Tiếng cười của Khang Phi càng ngày càng nhỏ dần, hầm hừ nhìn Hạ Vũ, xoa đầu cậu cho bõ giận: “Em còn nói, cái thằng nhóc… sao lại bêu xấu nhau thế chứ? Anh làm gì không tốt với em hả! Sao em hắt ngay bát nước lạnh vào mặt anh thế hả?”
Hạ Vũ vô tội nhìn gã.
Lộ Nam Minh mắng: “Ngây thơ!” Một bên lại tiếp tục ăn, vừa ăn xong một đĩa cá, lại có một đĩa cá mới chuyển đến trước mặt, hắn chẳng có chút ngạc nhiên nào, chỉ lơ đãng nhìn chủ nhân vừa đẩy đĩa cá về phía mình một cái.
Bạch Văn khi chạm vào ánh mắt của hắn, liền lập tức cúi đầu.
Lộ Nam Minh sau khi thử nhìn cậu vài lần, không bao giờ nhìn cậu nữa, chỉ đâm mạnh vào đĩa cá.
Đi tới cổng trường, bọn họ chào tạm biệt, Lý Dị ở bên cạnh Lộ Nam Minh nhao nhao: “Quan hệ thật kì diệu, không nghĩ tới Khang Phi lại biết đám Bạch Văn.”
Lộ Nam Minh không yên lòng đáp lời.
Lý Dị cũng hùa theo: “Chao ôi, sao ông lạnh nhạt thế? Ông nói cho tôi biết đi, rốt cục Bạch Văn chọc gì ông hả? Làm ông giận như vậy.”
Rốt cục Lộ Nam Minh nhìn y một cái, “Tôi không giận cậu ta.”
Lý Dị bĩu môi, nhìn về phía chân trời pose biểu tượng OK, từ đoạn giữa ngón tay trỏ và ngón cái có thể thấy từng đám mây trắng trên trời cao, “Đừng cho là tôi không nhìn ra Bạch Văn vẫn luôn cẩn thận đẩy món ăn đến trước mặt ông nhớ, mà ông ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.”
Lộ Nam Minh im lặng, đá mạnh hòn đá nhỏ dưới chân, khiến nó bay vút một cái, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi Lý Dị nhìn thấy hành động này, kinh ngạc nói: “Vậy mà còn dám nói ông không giận?” Nếu cái này không bị coi là giận, vậy trời sập chắc cũng không phải ngày tận thế rồi.
Lộ Nam Minh bước nhanh về phía trước.
“…”
Cùng lúc đó, Khang Phi cũng đang ghìm Bạch Văn lại tra hỏi: “Nói! Rốt cục hôm nay em muốn nói cái gì! Bình thường chưa từng thấy em ngượng ngùng đó nhé?”
Bạch Văn bị xiết cổ có chút không thở được, mà do nín thở lâu, nên đứt quãng nói: “Em… là đồng tính, anh cách em chút đi.”
“…Móa!” Khang Phi im lặng buông cậu ra, “Anh đã tìm cho em cơ hội, em lại còn làm trò, không phải em muốn quyến rũ cậu ấy hả? Lén đẩy đĩa cá đến trước mặt cậu ấy, chính là quyến rũ rồi sao?”
Bạch Văn cực kì nghe lời hỏi: “Vậy em làm sao để quyến rũ?”
Ánh mắt đào hoa của Khang Phi khẽ nhíu lại, xoa cằm ngó Bạch Văn hai vòng, bày dáng vẻ cao nhân.
Bạch Văn bị gã xoay vòng quanh người có chút choáng váng, thấy gã không có ý định dừng lại, liền ngồi thẳng xuống ghế, bắt chéo chân hỏi: “Có cách gì không?”
Khang Phi nghiêm túc nhìn Bạch Văn.
Bạch Văn hơi ngồi thẳng người dậy, dù sao Khang Phi cũng là trúc mã với Lộ Nam Minh, hơn nữa gã lại là kẻ từng lặn ngụp trong tình trường, có lẽ sẽ có cách tốt.
Khang Phi cố gắng lấy giọng nói: “Không có.”
Bạch Văn ngốc cả buổi, mới không nhịn được phun ra một từ: “Đuệch!”
Khang Phi ngồi xuống băng ghế đối diện Bạch Văn, mặt không đổi sắc nói: “Anh thích con gái.” Ý chính là anh không biết theo đuổi con trai thì phải như thế nào cả.
“…” Bạch Văn nói: “Thế sao anh theo đuổi con gái hay thế?”
Khang Phi nháy mắt, lại ngoắc ngoắc ngón tay.
Bạch Văn không thể không thừa nhận, Khang Phi quả không hổ là hotboy của trường, thực sự quyến rũ, chỉ một động tác linh tinh, gã đã khiến người khác cảm thấy bị hấp dẫn, mà không phải chán ghét, nhưng ngoài miệng còn lâu Bạch Văn mới thừa nhận, cậu khinh bỉ nói: “Anh cho mình đang bán rẻ nụ cười hả?”
Khang Phi tự tin câu khóe miệng, cũng chẳng để ý đến lời nói móc của Bạch Văn, tiếp tục nói: “Kỹ thuật trên giường cũng rất quan trọng.”
Bạch Văn nói: “Ví dụ như ở trên đường gặp một cô gái đeo lông mi giả chính là sức quyến rũ cùng kỹ thuật trên giường của anh hả?”
Khang Phi hơi ngây người, quay đầu nhìn Hạ Vũ, cậu đang say mê đọc sách, căn bản không hề phát hiện có người đang nhìn mình.
Bạch Văn an ủi: “Bọn em sẽ không cười anh đâu. Đừng để ý quá, trò chơi chắc cũng update xong rồi, em vào game trước đây nha~”
“…”
Bạch Văn vào game, trong trò chơi đã vô cùng náo nhiệt, trên kênh thế giới đều bàn luận về trò chơi sau khi được update.
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Thương nhân của lần này giàu xụ rồi (^o^)/~
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tiểu Nhu, sao giờ cậu mới đến? Bang chủ đã hẹn xong thời gian bang chiến với đám Ngạo Thị rồi đó.
[Bang][Thản Nhiên Tiêu Sái]: T^T Chờ chuyện này đã lâu.
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: *u buồn* Vì cái lông gì mà chị dâu vắng mặt?
[Bang][Nhị Thủ Yên]:╮(╯▽╰)╭ Còn muốn lừa trên tay cậu ta một bộ trang bị nữa mà.
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Thật đáng tiếc.
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Vậy nghĩa là tui với Sói huynh phải là kẻ địch sao?!!
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: -_-||| Tiểu Nhu, phản ứng của cưng đường vòng dài bao nhiêu thế?
[Bang][Tần Ngọc Thanh]: Hình như lúc Tiểu Nhu gia nhập thì chúng ta với đám Ngạo Thị đã là kẻ thù rồi?
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Hơn nữa không chỉ vào bang của bọn này, còn đảm nhiệm chức phu nhân phó bang chủ nữa chứ!
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Cho nên?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cậu sớm đã là kẻ thù của bọn họ rồi~
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Kẻ thù + 1
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Chả trách, lần trước tui giết Sói quân thân yêu, người Ngạo Thị cũng không còn nói chuyện với tui nữa.
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: Khụ khụ. Thật ra, Hoa Nguyệt Dạ có than khóc với tui.
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: (≧▽≦)/ Sau đó sao? Kết quả thế nào?
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Rốt cục nói cái gì?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đám em gái bách hợp mời dạt sang bên cạnh đi, chắc chắn là bảo cậu ta trông coi vợ mình gì đó.
[Bang][Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tiếu Tiếu, sao cưng hiểu rõ Hoa Nguyệt Dạ thế?
[Bang][Thản Nhiên Tiêu Sái]: *gạt nước mắt* Tiếu Tiếu, khi nào thì léng phéng với gã ta thế?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Oan uổng quá!
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Phong Lưu, mời công bố kết quả.
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: Chuẩn như Tiếu Tiếu nói.
[Bang][Tần Ngọc Thanh]: Bọn hèn nhát mà. Phong Lưu, bị nói như vậy, cũng chưa đòi bang chiến!!!
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: Thiếu chút nữa bang chiến luôn – Đây không phải trò chơi update, đây là bị hệ thống bắn ra sao? ╮(╯▽╰)╭
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hoa Nguyệt Dạ nhặt được một mạng, còn có… loại tình tiết quan trọng này, tại sao chúng ta đều không hay biết gì cả?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Bởi vì mấy người chỉ chăm chăm đi soi JQ thôi?
[Bang][Thản Nhiên Tiêu Sái]: Chẳng lẽ cưng biết rõ?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ~(@^_^@)~ Bởi vì tui cũng chỉ chăm chăm đi soi JQ đó mà!
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chẳng lẽ mấy người không để ý gì sao? Sắp bang chiến rồi, trang bị, thuốc, kế hoạch tác chiến…
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Đá văng mi đi! Hoa Sen Nhi, cưng bách hợp rồi, ngay cả tính cách cũng biến thành nữ luôn hả? Ngoài xông lên phía trước, chúng ta còn cần chuẩn bị gì nữa sao? Kế hoạch tác chiến có ăn được không?
[Bang][Thản Nhiên Tiêu Sái]: Không hổ là phu nhân phó bang chủ, rất cừ!
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: *hộc máu*
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: *hộc máu*
…
Có thể đồng ý với những gì mình nói, Bạch Văn cũng im lặng hộc máu.
Vị bang chủ này, nửa năm không thấy mặt đâu, ngay cả kế hoạch cơ bản nhất của bang chiến cũng không có… được rồi, Bạch Văn thừa nhận, bang chủ thành như vậy, thật ra rất phong cách, nhưng vì cái mọe gì cậu lại muốn tẩn cho anh ta một trận đây chứ?
Đồng thời hộc máu, Bạch Văn cũng hiểu vì sao mỗi lần đám Heo Mẹ Bay Lên Trời nhắc đến đám người Hắc Bạch, đều là vẻ mặt phát điên, cho dù là ai bị một đám chó điên cắn cho nát mông, cũng sẽ điên như thế thôi.
Mặc dù hiện tại, cậu cũng đã trở thành một trong những con chó điên đó rồi.
Bạch Văn nhìn danh sách bạn tốt, thấy tên của Lộ Hồng Trần đang onl, cậu gửi tin mật qua.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(tot)/~~ A Lộ Lộ, chúng ta phải bước lên con đường yêu nhau lắm cắn nhau đau rồi sao?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Có hiểu cắn nhau đau, nhưng yêu nhau gì đó… có thể đừng nói linh tinh không?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Anh yêu ơi~ anh thật vô tình /(tot)/~~
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Chúng ta gặp nhau trên chiến trường!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Haizzz, A Lộ Lộ, em giờ mới biết anh hận em thấu xương vậy đó, muốn giết em đến vậy luôn.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Là cô giết tôi trước.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: -_-||| Đã nói em lỡ tay, không nghĩ tới anh lại thù em tới vậy!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: O(n_n)O~Tôi cũng biết lỡ tay đấy ~
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: …
Bạch Văn bị một sự kích thích không hề nhẹ, xoay người liền chụp màn hình gửi lên kênh bang phái.
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: /(tot)/~~/(tot)/~~/(tot)/~~ A Lộ Lộ học xấu rồi!
END 32
Lộ Nam Minh quét mắt nhìn Bạch Văn và Hạ Vũ đang lững thững đi ở đằng sau, giễu cợt nói: “Ai bảo ngày thường lịch của ông kín quá làm chi?”
Khang Phi lập tức buông Lộ Nam Minh ra, quay đầu nói với Hạ Vũ: “Em không phải muốn uống trà sữa sao?” Rõ ràng không có ý định tiếp tục chủ đề này nữa.
Cái chủ đề này đã bị lôi ra từ khi gã học trung học đến tận bây giờ, vẫn luôn là bài toán nan giải. Gã không thể thừa nhận sai lầm của mình, Lộ Nam Minh cũng sẽ không đồng ý cách làm của gã.
Lý Dị nghi ngờ hỏi: “Thích uống trà sữa không phải đều là sở thích của các cô bé sao?… Nhưng nếu em thích uống, cũng chẳng ai nói gì em đâu.” Lý Dị nhìn vẻ mặt đáng yêu của Hạ Vũ, cuối cùng đưa ra kết luận mình nghĩ thông suốt, nếu Hạ Vũ đội thêm tóc giả, hoàn toàn có thể giả làm một bé gái, hơn nữa còn là loại con gái cực kì cuốn hút.
Huống chi với điều kiện của Hạ Vũ, nếu chuyện bắt buộc phải có khí khái nam nhi lại khó đến thế, thì thôi coi như cậu nhóc có chút ít sở thích của con gái cũng chẳng kì quái gì cả.
Bước chân Hạ Vũ rõ ràng nhẹ nhàng hơn lúc nãy, phăng phăng đi qua đường để đến phố đối diện.
Tranh thủ lúc đang phải chờ đợi, Khang Phi tiến đến khẽ nói bên tai Bạch Văn: “Rốt cục có chuyện gì xảy ra thế? Anh phí bao nhiêu công sức mới hẹn được người cho em, tạo cơ hội để hai người gặp gỡ, em không biểu hiện cho tốt, giả vờ rút đầu làm gì thế?”
Bạch Văn liếc trộm Lộ Nam Minh một cái, “Sau này anh đừng tự ý làm bậy. Như anh giờ này, rất dễ xáo trộn kế hoạch của em.”
Khang Phi sửng sốt, sau đó mới thấp giọng mắng: “Móa! Ai biết em có kế hoạch chết tiệt gì chứ!” Rõ ràng một giây trước còn giả vờ đáng thương, một giây sau liền thành kẻ giết người, có thể có kế hoạch gì chứ? Mà cứ cho là có đi, chỉ sợ cũng lại là kế hoạch vứt đi cả thôi.
Bạch Văn cười có chút đắc chí: “Đương nhiên là kế hoạch bắt gọn chồng yêu rồi.”
Khang Phi nhìn trời: “Vậy giờ sao?”
Bạch Văn chẳng để ý nói: “Dù sao cũng là anh mời mà.”
“…”
Năm người đến hàng cơm, món ăn đều đã bày lên bàn, đang bốc hơi nghi ngút.
Khang Phi thấy cái bàn đầy đồ ăn mà gã đã gọi trước, trong lòng đang nhỏ máu. Không phải xót tiền, mà là tốn bao công sức, không được một câu cảm ơn thì thôi, còn bị người ghét bỏ vì nhiều chuyện.
Sau khi ngồi xuống, bọn họ ăn luôn.
Lý Dị vừa ăn lạc vừa tám chuyện với Khang Phi: “Sao tự nhiên lại về trường thế?”
Khang Phi và Lý Dị sau khi học năm thứ nhất đại học mới biết nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, về sau bởi vì chuyện Khang Phi không mấy khi mới về trường nên cũng ít liên lạc hơn, nhưng bởi vì có Lộ Nam Minh ở giữa làm cầu nối, nên giữa bọn họ cũng không quá xa lạ. Lý Dị cũng có nghe được chuyện của Khang Phi. Y cho là Khang Phi sẽ lăng nhăng đến hết đời sinh viên luôn cơ.
Lộ Nam Minh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Khang Phi nói: “Rốt cục quyết định không phản nghịch nữa?” Giọng điệu kia có chút nghiêm khắc.
Lộ Nam Minh thấy vẻ mặt gã lúc này, biết gã không muốn nói nhiều, nên cũng im lặng bĩu môi, trong lòng lại bực bội tiếp tục ăn cá.
Khang Phi cưỡng ép rút ống hút trà sữa ra khỏi miệng Hạ Vũ, chống lại ánh mắt oán hận của cậu, nghiêm túc nói: “Ăn cơm!”
Hạ Vũ quẹt miệng, rất miễn cưỡng cầm đôi đũa lên.
Lộ Nam Minh không nhịn được nhìn Hạ Vũ một cái, bởi vì Khang Phi tuyệt đối không phải là kẻ thích chăm sóc người khác, kể cả đàn bà. Hắn biết Hạ Vũ lâu như vậy, lại là lần đầu tiên nhìn kĩ Hạ Vũ, vừa thấy rõ rồi, không nhịn được vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Hạ Vũ và Bạch Văn mỗi một nét đều cực kì giống nhau, đều là mặt búp bê, mắt to… Chỉ là nếu kết hợp cả lại, mới thấy không giống.
Chắc là vì Bạch Văn hay đỏ mặt, biểu cảm lại đa dạng, nên nhìn cậu có vẻ sinh động hơn, mà Hạ Vũ lại hoàn toàn là loại hình đáng yêu, không thể nào phân biệt được giới tính, cũng không biết được tuổi tác.
Khang Phi cười cười hài lòng, nhịn xúc động ném trà sữa vào thùng rác, nói Lộ Nam Minh đang ăn cá: “Ông lúc nào cũng ăn cá, cẩn thận nhiều protein quá, thành ngu ngốc đó.”
Lộ Nam Minh cúi đầu nhìn cá, “Vì ông ăn cá ít quá, nên mới ngốc thế đó.”
Khang Phi cười ha hả: “Tôi mà ngu hả? Không biết năm nhất tiểu học, ai trong cuộc thi chép bài của tôi đó?”
Lộ Nam Minh trừng Khang Phi: “Chuyện tiểu học mà ông nhớ kĩ nhờ. Mà, tôi nhớ lần đó cả lớp chỉ có hai chúng ta bị trượt.”
“Há há!” Khang Phi nhớ lại chuyện hồi bé, cười đến sắp ngất. Đặc biệt là khi so vẻ mặt đáng yêu khi còn bé với vẻ mặt liệt bây giờ của Lộ Nam Minh, gã lại cười càng khoái trá hơn.
Lý Dị ôm vội bát cơm của mình lại, cáu: “Cười cái giề mà cười, không được phun nước miếng vào bát tôi!”
Hạ Vũ đồng tình nhìn Lý Dị: “Anh ta thường xuyên cười kỳ quái như vậy đó, lần trước cũng cười thế này này.” Hạ Vũ ôm hai tay kéo má mình ra để minh họa.
Lần này đổi thành đám người Lý Dị cười như điên.
Tiếng cười của Khang Phi càng ngày càng nhỏ dần, hầm hừ nhìn Hạ Vũ, xoa đầu cậu cho bõ giận: “Em còn nói, cái thằng nhóc… sao lại bêu xấu nhau thế chứ? Anh làm gì không tốt với em hả! Sao em hắt ngay bát nước lạnh vào mặt anh thế hả?”
Hạ Vũ vô tội nhìn gã.
Lộ Nam Minh mắng: “Ngây thơ!” Một bên lại tiếp tục ăn, vừa ăn xong một đĩa cá, lại có một đĩa cá mới chuyển đến trước mặt, hắn chẳng có chút ngạc nhiên nào, chỉ lơ đãng nhìn chủ nhân vừa đẩy đĩa cá về phía mình một cái.
Bạch Văn khi chạm vào ánh mắt của hắn, liền lập tức cúi đầu.
Lộ Nam Minh sau khi thử nhìn cậu vài lần, không bao giờ nhìn cậu nữa, chỉ đâm mạnh vào đĩa cá.
Đi tới cổng trường, bọn họ chào tạm biệt, Lý Dị ở bên cạnh Lộ Nam Minh nhao nhao: “Quan hệ thật kì diệu, không nghĩ tới Khang Phi lại biết đám Bạch Văn.”
Lộ Nam Minh không yên lòng đáp lời.
Lý Dị cũng hùa theo: “Chao ôi, sao ông lạnh nhạt thế? Ông nói cho tôi biết đi, rốt cục Bạch Văn chọc gì ông hả? Làm ông giận như vậy.”
Rốt cục Lộ Nam Minh nhìn y một cái, “Tôi không giận cậu ta.”
Lý Dị bĩu môi, nhìn về phía chân trời pose biểu tượng OK, từ đoạn giữa ngón tay trỏ và ngón cái có thể thấy từng đám mây trắng trên trời cao, “Đừng cho là tôi không nhìn ra Bạch Văn vẫn luôn cẩn thận đẩy món ăn đến trước mặt ông nhớ, mà ông ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.”
Lộ Nam Minh im lặng, đá mạnh hòn đá nhỏ dưới chân, khiến nó bay vút một cái, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi Lý Dị nhìn thấy hành động này, kinh ngạc nói: “Vậy mà còn dám nói ông không giận?” Nếu cái này không bị coi là giận, vậy trời sập chắc cũng không phải ngày tận thế rồi.
Lộ Nam Minh bước nhanh về phía trước.
“…”
Cùng lúc đó, Khang Phi cũng đang ghìm Bạch Văn lại tra hỏi: “Nói! Rốt cục hôm nay em muốn nói cái gì! Bình thường chưa từng thấy em ngượng ngùng đó nhé?”
Bạch Văn bị xiết cổ có chút không thở được, mà do nín thở lâu, nên đứt quãng nói: “Em… là đồng tính, anh cách em chút đi.”
“…Móa!” Khang Phi im lặng buông cậu ra, “Anh đã tìm cho em cơ hội, em lại còn làm trò, không phải em muốn quyến rũ cậu ấy hả? Lén đẩy đĩa cá đến trước mặt cậu ấy, chính là quyến rũ rồi sao?”
Bạch Văn cực kì nghe lời hỏi: “Vậy em làm sao để quyến rũ?”
Ánh mắt đào hoa của Khang Phi khẽ nhíu lại, xoa cằm ngó Bạch Văn hai vòng, bày dáng vẻ cao nhân.
Bạch Văn bị gã xoay vòng quanh người có chút choáng váng, thấy gã không có ý định dừng lại, liền ngồi thẳng xuống ghế, bắt chéo chân hỏi: “Có cách gì không?”
Khang Phi nghiêm túc nhìn Bạch Văn.
Bạch Văn hơi ngồi thẳng người dậy, dù sao Khang Phi cũng là trúc mã với Lộ Nam Minh, hơn nữa gã lại là kẻ từng lặn ngụp trong tình trường, có lẽ sẽ có cách tốt.
Khang Phi cố gắng lấy giọng nói: “Không có.”
Bạch Văn ngốc cả buổi, mới không nhịn được phun ra một từ: “Đuệch!”
Khang Phi ngồi xuống băng ghế đối diện Bạch Văn, mặt không đổi sắc nói: “Anh thích con gái.” Ý chính là anh không biết theo đuổi con trai thì phải như thế nào cả.
“…” Bạch Văn nói: “Thế sao anh theo đuổi con gái hay thế?”
Khang Phi nháy mắt, lại ngoắc ngoắc ngón tay.
Bạch Văn không thể không thừa nhận, Khang Phi quả không hổ là hotboy của trường, thực sự quyến rũ, chỉ một động tác linh tinh, gã đã khiến người khác cảm thấy bị hấp dẫn, mà không phải chán ghét, nhưng ngoài miệng còn lâu Bạch Văn mới thừa nhận, cậu khinh bỉ nói: “Anh cho mình đang bán rẻ nụ cười hả?”
Khang Phi tự tin câu khóe miệng, cũng chẳng để ý đến lời nói móc của Bạch Văn, tiếp tục nói: “Kỹ thuật trên giường cũng rất quan trọng.”
Bạch Văn nói: “Ví dụ như ở trên đường gặp một cô gái đeo lông mi giả chính là sức quyến rũ cùng kỹ thuật trên giường của anh hả?”
Khang Phi hơi ngây người, quay đầu nhìn Hạ Vũ, cậu đang say mê đọc sách, căn bản không hề phát hiện có người đang nhìn mình.
Bạch Văn an ủi: “Bọn em sẽ không cười anh đâu. Đừng để ý quá, trò chơi chắc cũng update xong rồi, em vào game trước đây nha~”
“…”
Bạch Văn vào game, trong trò chơi đã vô cùng náo nhiệt, trên kênh thế giới đều bàn luận về trò chơi sau khi được update.
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Thương nhân của lần này giàu xụ rồi (^o^)/~
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tiểu Nhu, sao giờ cậu mới đến? Bang chủ đã hẹn xong thời gian bang chiến với đám Ngạo Thị rồi đó.
[Bang][Thản Nhiên Tiêu Sái]: T^T Chờ chuyện này đã lâu.
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: *u buồn* Vì cái lông gì mà chị dâu vắng mặt?
[Bang][Nhị Thủ Yên]:╮(╯▽╰)╭ Còn muốn lừa trên tay cậu ta một bộ trang bị nữa mà.
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Thật đáng tiếc.
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Vậy nghĩa là tui với Sói huynh phải là kẻ địch sao?!!
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: -_-||| Tiểu Nhu, phản ứng của cưng đường vòng dài bao nhiêu thế?
[Bang][Tần Ngọc Thanh]: Hình như lúc Tiểu Nhu gia nhập thì chúng ta với đám Ngạo Thị đã là kẻ thù rồi?
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Hơn nữa không chỉ vào bang của bọn này, còn đảm nhiệm chức phu nhân phó bang chủ nữa chứ!
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Cho nên?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Cậu sớm đã là kẻ thù của bọn họ rồi~
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Kẻ thù + 1
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Chả trách, lần trước tui giết Sói quân thân yêu, người Ngạo Thị cũng không còn nói chuyện với tui nữa.
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: Khụ khụ. Thật ra, Hoa Nguyệt Dạ có than khóc với tui.
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: (≧▽≦)/ Sau đó sao? Kết quả thế nào?
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Rốt cục nói cái gì?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đám em gái bách hợp mời dạt sang bên cạnh đi, chắc chắn là bảo cậu ta trông coi vợ mình gì đó.
[Bang][Đệp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tiếu Tiếu, sao cưng hiểu rõ Hoa Nguyệt Dạ thế?
[Bang][Thản Nhiên Tiêu Sái]: *gạt nước mắt* Tiếu Tiếu, khi nào thì léng phéng với gã ta thế?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Oan uổng quá!
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Phong Lưu, mời công bố kết quả.
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: Chuẩn như Tiếu Tiếu nói.
[Bang][Tần Ngọc Thanh]: Bọn hèn nhát mà. Phong Lưu, bị nói như vậy, cũng chưa đòi bang chiến!!!
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: Thiếu chút nữa bang chiến luôn – Đây không phải trò chơi update, đây là bị hệ thống bắn ra sao? ╮(╯▽╰)╭
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hoa Nguyệt Dạ nhặt được một mạng, còn có… loại tình tiết quan trọng này, tại sao chúng ta đều không hay biết gì cả?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Bởi vì mấy người chỉ chăm chăm đi soi JQ thôi?
[Bang][Thản Nhiên Tiêu Sái]: Chẳng lẽ cưng biết rõ?
[Bang][Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ~(@^_^@)~ Bởi vì tui cũng chỉ chăm chăm đi soi JQ đó mà!
[Bang][Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chẳng lẽ mấy người không để ý gì sao? Sắp bang chiến rồi, trang bị, thuốc, kế hoạch tác chiến…
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: Đá văng mi đi! Hoa Sen Nhi, cưng bách hợp rồi, ngay cả tính cách cũng biến thành nữ luôn hả? Ngoài xông lên phía trước, chúng ta còn cần chuẩn bị gì nữa sao? Kế hoạch tác chiến có ăn được không?
[Bang][Thản Nhiên Tiêu Sái]: Không hổ là phu nhân phó bang chủ, rất cừ!
[Bang][Tớ Thích Crayon Shin – chan]: *hộc máu*
[Bang][Công Tử Phong Lưu]: *hộc máu*
…
Có thể đồng ý với những gì mình nói, Bạch Văn cũng im lặng hộc máu.
Vị bang chủ này, nửa năm không thấy mặt đâu, ngay cả kế hoạch cơ bản nhất của bang chiến cũng không có… được rồi, Bạch Văn thừa nhận, bang chủ thành như vậy, thật ra rất phong cách, nhưng vì cái mọe gì cậu lại muốn tẩn cho anh ta một trận đây chứ?
Đồng thời hộc máu, Bạch Văn cũng hiểu vì sao mỗi lần đám Heo Mẹ Bay Lên Trời nhắc đến đám người Hắc Bạch, đều là vẻ mặt phát điên, cho dù là ai bị một đám chó điên cắn cho nát mông, cũng sẽ điên như thế thôi.
Mặc dù hiện tại, cậu cũng đã trở thành một trong những con chó điên đó rồi.
Bạch Văn nhìn danh sách bạn tốt, thấy tên của Lộ Hồng Trần đang onl, cậu gửi tin mật qua.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: /(tot)/~~ A Lộ Lộ, chúng ta phải bước lên con đường yêu nhau lắm cắn nhau đau rồi sao?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Có hiểu cắn nhau đau, nhưng yêu nhau gì đó… có thể đừng nói linh tinh không?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Anh yêu ơi~ anh thật vô tình /(tot)/~~
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Chúng ta gặp nhau trên chiến trường!
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Haizzz, A Lộ Lộ, em giờ mới biết anh hận em thấu xương vậy đó, muốn giết em đến vậy luôn.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Là cô giết tôi trước.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: -_-||| Đã nói em lỡ tay, không nghĩ tới anh lại thù em tới vậy!
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: O(n_n)O~Tôi cũng biết lỡ tay đấy ~
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: …
Bạch Văn bị một sự kích thích không hề nhẹ, xoay người liền chụp màn hình gửi lên kênh bang phái.
[Bang][Nhiễu Chỉ Nhu]: /(tot)/~~/(tot)/~~/(tot)/~~ A Lộ Lộ học xấu rồi!
END 32