Chương : 35
Nửa đêm.
Kí túc xá 419 vang lên tiếng cười giòn tan xen lẫn tiếng khóc nỉ non.
Khang Phi trợn mắt, nghe tiếng Bạch Văn không ngừng truyền từ trong chăn ra, gã buồn bực đến sắp hộc máu, dùng chân đá vào đầu giường Bạch Văn, thế nhưng cậu vẫn hi hi ha ha không bị ảnh hưởng chút nào.
Sau khi Khang Phi thử qua vô vàn phương pháp, rốt cục xác định, Bạch Văn đã điên rồi, bệnh điên của cậu không thể dùng cách thức bình thường để chữa, mà điều kiện bây giờ lại không thể đưa cậu đến bệnh viện tâm thần được, gã chỉ còn cách kéo chăn qua che kín đầu mình lại, lẩm nhẩm Đạo Đức Kinh, âm thầm chờ đợi cơn buồn ngủ sẽ đến.
Mà Hạ Vũ bị gã ôm trong ngực, từ đầu đến cuối, ngủ say như heo chết.
Mười phút sau, cơn buồn ngủ vẫn chưa tới.
Nửa giờ sau, mọi chuyện vẫn như cũ.
Một giờ sau, Khang Phi bắt đầu quấy rối Hạ Vũ đang say ngủ, cấu véo tay cậu, xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của cậu, cuối cùng còn chọc lét cậu nữa.
Hạ Vũ chỉ lúc bị cù ngứa mới hơi giật giật người một chút.
Khang Phi giống như phát hiện món đồ chơi thú vị mới mẻ, thích thú chơi đùa với cơ thể Hạ Vũ.
Hạ Vũ thích mặc đồ ngủ rộng thùng thình, Khang Phi chọc lét Hạ Vũ, khiến cậu co rúm người lại, rồi lại uốn éo cơ thể, đồ ngủ rộng thùng thình chẳng mấy lúc mà bị nhàu, xộc xệch, khiến một nửa cơ thể Hạ Vũ lộ ra ngoài.
Khang Phi đang cố gắng gãi ngứa từng chỗ trên người Hạ Vũ, tất nhiên sẽ mò vào trong người cậu, bỗng nhiên Khang Phi nghĩ, làn da cậu ấy thật trơn nhẵn, khiến gã muốn sờ tới sờ lui trên đó, giống như đang vuốt ve một bảo ngọc cực phẩm.
Hạ Vũ thế nhưng chẳng tỉnh ngủ, giống như chú mèo nhỏ co người lại, uốn éo không yên, rất hưởng thụ sự vuốt ve của Khang Phi, chỉ kém không rên hừ hừ thoải mái nữa thôi.
Bạch Văn vẫn đang vừa khóc vừa cười ở chỗ kia, Khang Phi vuốt ve chán chê rồi tự nhiên lăn ra ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tay Khang Phi vẫn đặt trên người Hạ Vũ, Khang Phi chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo quán tính lại sờ lên người cậu nhóc mấy cái.
Hạ Vũ co rúm người lại, cười nói: “Anh đừng sờ, ngứa lắm.”
Khang Phi giật mình cái thót, lập tức cứng đơ tại chỗ, cảm thấy cực kì xấu hổ. Dù sao hai người cùng ngủ trên một chiếc giường, Khang Phi lại vẫn giữ tư thế ôm Hạ Vũ, tay không chỉ luồn vào trong quần áo của cậu, sáng sớm lại còn sờ loạn lên người người ta, nghĩ sao cũng có cái gì đó không đúng lắm.
Khang Phi đang chẳng biết làm gì mới phải, Hạ Vũ lại đẩy tay gã ra, ngồi dậy, rất tự nhiên nghiêng người xuống giường.
Khang Phi nhìn bóng lưng Hạ Vũ khoan thai đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không hiểu sao lại có cảm giác mình trở thành kẻ đáng thương bị đàn ông vô tình vứt bỏ.
Khang Phi nổi da gà rùng mình một cái.
Khi Bạch Văn tỉnh lại thì Khang Phi đã rửa mặt xong xuôi.
Tất nhiên là Bạch Văn không ngủ ngon rồi, hai quầng thâm trên mắt cực kì rõ ràng, phối với cặp mắt to tròn của cậu nữa, thật sự rất giống loại động vật quý hiếm cần được quốc gia bảo vệ, nhưng tâm trạng cậu lại rất tốt, khi tỉnh dậy liền khẽ ngâm nga một bài hát.
Khang Phi cực kì khó chịu với hành vi quấy rầy sự nghỉ ngơi của cậu, không nhịn được châm chọc cậu hai câu.
Trước đến giờ, tư tưởng của Bạch Văn vô cùng cường đại, trừ phi cậu muốn kích thích bạn, nếu không chắc chắn mọi hành vi của bạn đều vô dụng với cậu ta.
Mấy ngày này tâm trạng Bạch Văn đều rất tốt, lực sát thương trong lời châm chọc của Khang Phi không nghĩ cũng biết được, cuối cùng Bạch Văn không bị chọc giận, mà Khang Phi thì vô cùng bực bội, gã trợn mắt nhìn cậu một cái, quyết định phải dùng liều thuốc tàn nhẫn hơn nữa.
“Em đừng vui vẻ vội, đồng tính trong giới võng phối cực nhiều, Nam Tử lăn lộn trong đó cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, có thể coi là đại thần rồi, có rất nhiều người cp với cậu ấy, tạm thời không nói đến những người thầm mến cậu ấy, người theo đuổi cậu ấy anh đây biết có rất nhiều, mấy năm nay còn có một người đến tận nhà tìm cậu ấy nữa kìa, nghe nói hai người họ cũng có ra ngoài chơi hai ngày hai đêm mới trở về. Em… ừm, tiếp tục cố gắng đi nhá!”
Nếu nói nhược điểm của Bạch Văn, Lộ Nam Minh chắc chắn chính là nhược điểm bự chảng nhất.
Bạch Văn nghe xong, cũng không gấp gáp như những gì Khang Phi dự đoán, mà cậu rất vui vẻ nói: “Những cái này đều không thành vấn đề, chẳng lẽ anh không cảm thấy em với A Minh Minh lại tiến thêm một bước nữa à? Có lẽ anh ấy chính là đồng tính đó? Cho dù không phải, anh ấy cũng đã nhập vai đồng tính lâu như thế, sẽ thích ứng nhanh hơn…” Bạch Văn nghĩ tới tương lai tốt đẹp, lại bắn liên thanh không hề ngừng nghỉ.
Khang Phi im lặng nhìn trời, gã đang phải sống giữa một đám người trời thế này, cần phải có sự thích ứng cực kì cao.
Bạch Văn kích thích xong Khang Phi, rửa mặt rồi bật máy tính lên mạng, lần này cậu không vào trò chơi luôn, mà tìm tin tức về Rau Rừng Không Có Màu Đỏ.
Sau khi Bạch Văn tìm hiểu rõ ngọn ngành mọi tin tức về hắn xong, vội vàng xin gia nhập nhóm fan hâm mộ của hắn.
Các cô bé trong nhóm fan hâm mộ rất nhiệt tình, Bạch Văn chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã thân thiết với họ, hơn nữa cũng biết được gần đây Lộ Nam Minh đang bận cái gì, thì ra hắn nhận một kịch cổ trang, hắn là một trong những nhân vật chính của bộ kịch, mà bộ kịch này rất được chú ý trong giới.
Bạch Văn tìm được nick của Lộ Nam Minh trong nhóm, gửi yêu cầu kết bạn, sau lại đi tìm nguyên tác bộ kịch mà hắn nhận.
Bạch Văn đọc bình luận trước, mới biết được đây là một bộ NP, Lộ Nam Minh phối chính là một tổng công, H trong bộ kịch này rất nhiều.
Trái tim Bạch Văn đập điên cuồng, ngón tay cậu cào cấu cái bàn, nếu không phải chất lượng cái bàn này tốt, thật sự rất nghi ngờ cậu sẽ đục một cái lỗ trên đó.
Bạch Văn u ám nhìn chằm chằm Khang Phi, chất vấn: “Anh biết anh ấy đang phối kịch hả?”
Khang Phi nói: “Biết!”
Bạch Văn nhìn chằm chằm gã, hận không thể ném Khang Phi vào nồi nấu cho nổ tan xác, hầm hè: “Sao anh không nói sớm cho em biết chứ?”
Khang Phi chẳng để ý nói: “Không phải em đang trốn cậu ấy hả? Nói hay không nói thì có cái gì khác chứ?”
Bạch Văn chống tay lên cằm, phồng má, vẻ mặt chờ mong nói: “Sớm nói thì em có thể đi xin một chân tiểu thụ rồi, như vậy có thể diễn HHHH với anh ấy rồi….” Bạch Văn nghĩ đến tất cả đã biến thành bọt biển, cậu lại không nhịn được gào khóc thảm thiết.
Khang Phi che hai lỗ tai mình lại, để tránh bị ma âm xuyên thủng, chờ Bạch Văn dừng lại, gã mới thử buông tay ra, thấy Bạch Văn lại muốn há miệng, hai tay gã lại vội vàng che lỗ tai.
Bạch Văn khinh bỉ nhìn gã.
Khang Phi buông tay ra, ho khan lảng sang chuyện khác, hỏi Hạ Vũ vẫn luôn im lặng ngồi một bên: “Em không thấy chói tai hả?”
Hạ Vũ nhìn Khang Phi một cái, lại nhìn Bạch Văn một chút, nói: “Không thấy.”
Khang Phi bật ngón tay cái lên: “Lại là một người trời nữa!”
Bạch Văn nhìn trời: “Nói sang chuyện khác là không phúc hậu chút nào nha.”
Khang Phi cáu kỉnh: “Cái loại giọng shota như em, diễn cái gì mà diễn?”
“Diễn shota đáng yêu thụ chứ sao!” Bạch Văn xoay người chỉ vào kịch bản: “Anh xem chỗ này, chỗ này nữa, không phải có một shota bị quỷ súc H sao?”
“…” Khang Phi triệt để không còn gì để nói.
Bạch Văn đọc xong tiểu thuyết thì đi xem QQ, phát hiện Rau Rừng Không Có Màu Đỏ không onl, bèn hỏi trong nhóm.
Rau Muống Xanh Ngắt: Thần tượng sao hông có online vậy? /(tot)/~~
Món Dưa Leo: Không sama chắc lại invisible rồi, vừa rồi còn thấy anh ấy trong nhóm mà.
Quả Dưa Leo: Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy anh ấy, Không sama sẽ giận đó ╮(╯▽╰)╭
Rau Muống Xanh Ngắt: Chỉ hỏi thôi mờ.
Món Cúc Hoa: Bé Xanh Ngắt, cưng muốn tìm Không sama hả?
Hết cô bé này đến cô bé khác đặt câu hỏi, Bạch Văn giả bộ như không thấy, sờ cằm nghĩ lý do Lộ Nam Minh không chịu chấp nhận lời mời kết bạn của mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra đáp án cuối cùng, vì thế cậu lại gửi một yêu cầu kết bạn qua.
Lời mời lần này vẫn chìm sâu xuống đáy biển không nhận được hồi âm.
Bạch Văn không ngừng cố gắng, thế nhưng lần này cậu ghi thêm mấy chữ, lấy danh nghĩa là bạn của Lộ Nam Minh để gửi lời kết bạn.
Lời mời rất nhanh được chấp nhận, khiến trái tim pha lê của Bạch Văn tan thành từng mảnh vụn luôn.
Rau Muống Xanh Ngắt: /(tot)/~~ Anh ghét em đến vậy sao?
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: …
Lộ Nam Minh thấy hai cái nick giống tên đôi đứng cạnh nhau, lập tức cảm thấy muốn co giật, thêm người này làm bạn tốt còn chưa tới một phút đồng hồ, hắn đã muốn kéo ngay vào sổ đen.
Nhưng hắn cố nhịn xúc động này xuống.
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Cậu là ai, sao giả mạo thành bạn của tôi?
Rau Muống Xanh Ngắt: ~(@^_^@)~ Anh biết em không phải bạn mình, vậy anh không phải vì người đó mới thêm em sao?
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Đổi tên của cậu trước được không?
Rau Muống Xanh Ngắt: Đổi thành gì giờ? Anh không thích tên này sao? Chẳng lẽ anh không thấy tên này rất xứng đôi với tên anh hả?
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Chỉ cần không phải tên này là được.
Sắc Sắc Sắc: Ồ, đổi rồi.
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: O__O”. .
END 35
Kí túc xá 419 vang lên tiếng cười giòn tan xen lẫn tiếng khóc nỉ non.
Khang Phi trợn mắt, nghe tiếng Bạch Văn không ngừng truyền từ trong chăn ra, gã buồn bực đến sắp hộc máu, dùng chân đá vào đầu giường Bạch Văn, thế nhưng cậu vẫn hi hi ha ha không bị ảnh hưởng chút nào.
Sau khi Khang Phi thử qua vô vàn phương pháp, rốt cục xác định, Bạch Văn đã điên rồi, bệnh điên của cậu không thể dùng cách thức bình thường để chữa, mà điều kiện bây giờ lại không thể đưa cậu đến bệnh viện tâm thần được, gã chỉ còn cách kéo chăn qua che kín đầu mình lại, lẩm nhẩm Đạo Đức Kinh, âm thầm chờ đợi cơn buồn ngủ sẽ đến.
Mà Hạ Vũ bị gã ôm trong ngực, từ đầu đến cuối, ngủ say như heo chết.
Mười phút sau, cơn buồn ngủ vẫn chưa tới.
Nửa giờ sau, mọi chuyện vẫn như cũ.
Một giờ sau, Khang Phi bắt đầu quấy rối Hạ Vũ đang say ngủ, cấu véo tay cậu, xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của cậu, cuối cùng còn chọc lét cậu nữa.
Hạ Vũ chỉ lúc bị cù ngứa mới hơi giật giật người một chút.
Khang Phi giống như phát hiện món đồ chơi thú vị mới mẻ, thích thú chơi đùa với cơ thể Hạ Vũ.
Hạ Vũ thích mặc đồ ngủ rộng thùng thình, Khang Phi chọc lét Hạ Vũ, khiến cậu co rúm người lại, rồi lại uốn éo cơ thể, đồ ngủ rộng thùng thình chẳng mấy lúc mà bị nhàu, xộc xệch, khiến một nửa cơ thể Hạ Vũ lộ ra ngoài.
Khang Phi đang cố gắng gãi ngứa từng chỗ trên người Hạ Vũ, tất nhiên sẽ mò vào trong người cậu, bỗng nhiên Khang Phi nghĩ, làn da cậu ấy thật trơn nhẵn, khiến gã muốn sờ tới sờ lui trên đó, giống như đang vuốt ve một bảo ngọc cực phẩm.
Hạ Vũ thế nhưng chẳng tỉnh ngủ, giống như chú mèo nhỏ co người lại, uốn éo không yên, rất hưởng thụ sự vuốt ve của Khang Phi, chỉ kém không rên hừ hừ thoải mái nữa thôi.
Bạch Văn vẫn đang vừa khóc vừa cười ở chỗ kia, Khang Phi vuốt ve chán chê rồi tự nhiên lăn ra ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tay Khang Phi vẫn đặt trên người Hạ Vũ, Khang Phi chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo quán tính lại sờ lên người cậu nhóc mấy cái.
Hạ Vũ co rúm người lại, cười nói: “Anh đừng sờ, ngứa lắm.”
Khang Phi giật mình cái thót, lập tức cứng đơ tại chỗ, cảm thấy cực kì xấu hổ. Dù sao hai người cùng ngủ trên một chiếc giường, Khang Phi lại vẫn giữ tư thế ôm Hạ Vũ, tay không chỉ luồn vào trong quần áo của cậu, sáng sớm lại còn sờ loạn lên người người ta, nghĩ sao cũng có cái gì đó không đúng lắm.
Khang Phi đang chẳng biết làm gì mới phải, Hạ Vũ lại đẩy tay gã ra, ngồi dậy, rất tự nhiên nghiêng người xuống giường.
Khang Phi nhìn bóng lưng Hạ Vũ khoan thai đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không hiểu sao lại có cảm giác mình trở thành kẻ đáng thương bị đàn ông vô tình vứt bỏ.
Khang Phi nổi da gà rùng mình một cái.
Khi Bạch Văn tỉnh lại thì Khang Phi đã rửa mặt xong xuôi.
Tất nhiên là Bạch Văn không ngủ ngon rồi, hai quầng thâm trên mắt cực kì rõ ràng, phối với cặp mắt to tròn của cậu nữa, thật sự rất giống loại động vật quý hiếm cần được quốc gia bảo vệ, nhưng tâm trạng cậu lại rất tốt, khi tỉnh dậy liền khẽ ngâm nga một bài hát.
Khang Phi cực kì khó chịu với hành vi quấy rầy sự nghỉ ngơi của cậu, không nhịn được châm chọc cậu hai câu.
Trước đến giờ, tư tưởng của Bạch Văn vô cùng cường đại, trừ phi cậu muốn kích thích bạn, nếu không chắc chắn mọi hành vi của bạn đều vô dụng với cậu ta.
Mấy ngày này tâm trạng Bạch Văn đều rất tốt, lực sát thương trong lời châm chọc của Khang Phi không nghĩ cũng biết được, cuối cùng Bạch Văn không bị chọc giận, mà Khang Phi thì vô cùng bực bội, gã trợn mắt nhìn cậu một cái, quyết định phải dùng liều thuốc tàn nhẫn hơn nữa.
“Em đừng vui vẻ vội, đồng tính trong giới võng phối cực nhiều, Nam Tử lăn lộn trong đó cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, có thể coi là đại thần rồi, có rất nhiều người cp với cậu ấy, tạm thời không nói đến những người thầm mến cậu ấy, người theo đuổi cậu ấy anh đây biết có rất nhiều, mấy năm nay còn có một người đến tận nhà tìm cậu ấy nữa kìa, nghe nói hai người họ cũng có ra ngoài chơi hai ngày hai đêm mới trở về. Em… ừm, tiếp tục cố gắng đi nhá!”
Nếu nói nhược điểm của Bạch Văn, Lộ Nam Minh chắc chắn chính là nhược điểm bự chảng nhất.
Bạch Văn nghe xong, cũng không gấp gáp như những gì Khang Phi dự đoán, mà cậu rất vui vẻ nói: “Những cái này đều không thành vấn đề, chẳng lẽ anh không cảm thấy em với A Minh Minh lại tiến thêm một bước nữa à? Có lẽ anh ấy chính là đồng tính đó? Cho dù không phải, anh ấy cũng đã nhập vai đồng tính lâu như thế, sẽ thích ứng nhanh hơn…” Bạch Văn nghĩ tới tương lai tốt đẹp, lại bắn liên thanh không hề ngừng nghỉ.
Khang Phi im lặng nhìn trời, gã đang phải sống giữa một đám người trời thế này, cần phải có sự thích ứng cực kì cao.
Bạch Văn kích thích xong Khang Phi, rửa mặt rồi bật máy tính lên mạng, lần này cậu không vào trò chơi luôn, mà tìm tin tức về Rau Rừng Không Có Màu Đỏ.
Sau khi Bạch Văn tìm hiểu rõ ngọn ngành mọi tin tức về hắn xong, vội vàng xin gia nhập nhóm fan hâm mộ của hắn.
Các cô bé trong nhóm fan hâm mộ rất nhiệt tình, Bạch Văn chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã thân thiết với họ, hơn nữa cũng biết được gần đây Lộ Nam Minh đang bận cái gì, thì ra hắn nhận một kịch cổ trang, hắn là một trong những nhân vật chính của bộ kịch, mà bộ kịch này rất được chú ý trong giới.
Bạch Văn tìm được nick của Lộ Nam Minh trong nhóm, gửi yêu cầu kết bạn, sau lại đi tìm nguyên tác bộ kịch mà hắn nhận.
Bạch Văn đọc bình luận trước, mới biết được đây là một bộ NP, Lộ Nam Minh phối chính là một tổng công, H trong bộ kịch này rất nhiều.
Trái tim Bạch Văn đập điên cuồng, ngón tay cậu cào cấu cái bàn, nếu không phải chất lượng cái bàn này tốt, thật sự rất nghi ngờ cậu sẽ đục một cái lỗ trên đó.
Bạch Văn u ám nhìn chằm chằm Khang Phi, chất vấn: “Anh biết anh ấy đang phối kịch hả?”
Khang Phi nói: “Biết!”
Bạch Văn nhìn chằm chằm gã, hận không thể ném Khang Phi vào nồi nấu cho nổ tan xác, hầm hè: “Sao anh không nói sớm cho em biết chứ?”
Khang Phi chẳng để ý nói: “Không phải em đang trốn cậu ấy hả? Nói hay không nói thì có cái gì khác chứ?”
Bạch Văn chống tay lên cằm, phồng má, vẻ mặt chờ mong nói: “Sớm nói thì em có thể đi xin một chân tiểu thụ rồi, như vậy có thể diễn HHHH với anh ấy rồi….” Bạch Văn nghĩ đến tất cả đã biến thành bọt biển, cậu lại không nhịn được gào khóc thảm thiết.
Khang Phi che hai lỗ tai mình lại, để tránh bị ma âm xuyên thủng, chờ Bạch Văn dừng lại, gã mới thử buông tay ra, thấy Bạch Văn lại muốn há miệng, hai tay gã lại vội vàng che lỗ tai.
Bạch Văn khinh bỉ nhìn gã.
Khang Phi buông tay ra, ho khan lảng sang chuyện khác, hỏi Hạ Vũ vẫn luôn im lặng ngồi một bên: “Em không thấy chói tai hả?”
Hạ Vũ nhìn Khang Phi một cái, lại nhìn Bạch Văn một chút, nói: “Không thấy.”
Khang Phi bật ngón tay cái lên: “Lại là một người trời nữa!”
Bạch Văn nhìn trời: “Nói sang chuyện khác là không phúc hậu chút nào nha.”
Khang Phi cáu kỉnh: “Cái loại giọng shota như em, diễn cái gì mà diễn?”
“Diễn shota đáng yêu thụ chứ sao!” Bạch Văn xoay người chỉ vào kịch bản: “Anh xem chỗ này, chỗ này nữa, không phải có một shota bị quỷ súc H sao?”
“…” Khang Phi triệt để không còn gì để nói.
Bạch Văn đọc xong tiểu thuyết thì đi xem QQ, phát hiện Rau Rừng Không Có Màu Đỏ không onl, bèn hỏi trong nhóm.
Rau Muống Xanh Ngắt: Thần tượng sao hông có online vậy? /(tot)/~~
Món Dưa Leo: Không sama chắc lại invisible rồi, vừa rồi còn thấy anh ấy trong nhóm mà.
Quả Dưa Leo: Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy anh ấy, Không sama sẽ giận đó ╮(╯▽╰)╭
Rau Muống Xanh Ngắt: Chỉ hỏi thôi mờ.
Món Cúc Hoa: Bé Xanh Ngắt, cưng muốn tìm Không sama hả?
Hết cô bé này đến cô bé khác đặt câu hỏi, Bạch Văn giả bộ như không thấy, sờ cằm nghĩ lý do Lộ Nam Minh không chịu chấp nhận lời mời kết bạn của mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra đáp án cuối cùng, vì thế cậu lại gửi một yêu cầu kết bạn qua.
Lời mời lần này vẫn chìm sâu xuống đáy biển không nhận được hồi âm.
Bạch Văn không ngừng cố gắng, thế nhưng lần này cậu ghi thêm mấy chữ, lấy danh nghĩa là bạn của Lộ Nam Minh để gửi lời kết bạn.
Lời mời rất nhanh được chấp nhận, khiến trái tim pha lê của Bạch Văn tan thành từng mảnh vụn luôn.
Rau Muống Xanh Ngắt: /(tot)/~~ Anh ghét em đến vậy sao?
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: …
Lộ Nam Minh thấy hai cái nick giống tên đôi đứng cạnh nhau, lập tức cảm thấy muốn co giật, thêm người này làm bạn tốt còn chưa tới một phút đồng hồ, hắn đã muốn kéo ngay vào sổ đen.
Nhưng hắn cố nhịn xúc động này xuống.
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Cậu là ai, sao giả mạo thành bạn của tôi?
Rau Muống Xanh Ngắt: ~(@^_^@)~ Anh biết em không phải bạn mình, vậy anh không phải vì người đó mới thêm em sao?
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Đổi tên của cậu trước được không?
Rau Muống Xanh Ngắt: Đổi thành gì giờ? Anh không thích tên này sao? Chẳng lẽ anh không thấy tên này rất xứng đôi với tên anh hả?
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: Chỉ cần không phải tên này là được.
Sắc Sắc Sắc: Ồ, đổi rồi.
Rau Rừng Không Có Màu Đỏ: O__O”. .
END 35