Chương : 4
Bởi vì ánh mắt quá nóng rực quá trắng trợn, Lộ Nam Minh muốn lờ cũng không thể lờ được, bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên, lòng hơi khó chịu vì bị quấy rầy bữa cơm nên hơi sẵng giọng, “Có chuyện gì?”
“…” Lộ Nam Minh khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cũng không thể bảo cậu ta đừng nhìn mình chằm chằm được đúng không?
Bạch Văn gắp một cái chân vịt vào bát của Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn.
“Cho anh.” Ánh mắt Bạch Văn đảo một vòng trên khay cơm của Lộ Nam Minh, “Em đổi với anh nhé, em thích ăn cải trắng.”
Lý Dị uống một ngụm canh rau cải, kết quả không hề phát hiện một cọng rau cải nào, sau đó mới nói: “Sở thích của em thật đặc biệt.” Thích ăn tại sao không gọi cải trắng, đã thế còn đổi chân vịt lấy cải trắng nữa chứ? Đầu óc có vấn đề rồi à!
Lộ Nam Minh cũng rất ngạc nhiên.
Bạch Văn trực tiếp gắp luôn cải trắng trong khay cơm của Lộ Nam Minh, cho vào miệng mình.
Lộ Nam Minh há hốc mồm, một chữ cũng không thốt nên lời. Hắn lớn như vậy, đã từng thấy rất nhiều người xuềnh xoàng nhưng chưa gặp ai xuềnh xoàng đến thế, cũng chưa từng gặp qua người nào dùng chân vịt để đổi cải trắng, còn coi cải trắng như sơn hào hải vị mà ăn ngấu nghiến nữa.
Lý Dị thấy Bạch Văn một đũa lại tiếp một đũa, ăn rất ngon lành chẳng mấy chốc đã ăn xong số cải trắng trong khay của Lộ Nam Minh, không nhịn được gợi ý: “Có muốn ăn của anh không? Cũng cho em ăn nhé. Anh chưa hề ăn một chút nào đâu đó.”
Bạch Văn ghét bỏ nhìn cải trắng trong bát của Lý Dị: “Không cần, khó ăn muốn chết.”
“Nhưng là…” Lý Dị chỉ sang Lộ Nam Minh: “Đồ ăn của bọn anh được lấy ra từ một nồi mà.”
Bạch Văn nhanh nhảu trả lời: “Nhưng được gắp vào các khay khác nhau.”
“Cái khay thì có gì khác nhau chứ?” Lý Dị bắt đầu xăm xoi cái khay cơm của mình và Lộ Nam Minh xem rốt cuộc khác nhau ở điểm nào.
Hạ Vũ giãy dụa nhìn cải trắng còn lại trong khay, cuối cùng vẫn là gắp một đũa cho Bạch Văn.
Bạch Văn gắp trả lại cho cậu: “Cậu ăn đi.”
“Không cần, tớ ăn đủ rồi.” Hạ Vũ từ chối.
Bạch Văn vỗ vỗ vai cậu: “Không sao, cậu cứ ăn đi! Tớ biết cậu thích ăn mà!”
Hạ Vũ lại đấu tranh rồi giãy dụa cuối cùng vẫn ăn hết phần của mình.
Lý Dị thầm nghĩ chẳng lẽ gần đây đang mốt ăn cải trắng sao?
Lý Dị xục xạo trong khay cơm của mình, cố tìm một cọng rau cải trắng bé tí xíu, thử bỏ vào miệng, chẹp chẹp nuốt xuống bụng, cuối cùng uống một chút canh. Lý Dị thật không biết làm sao nghĩ: Chắc là cả đời này mình sẽ không thể nhận ra ưu điểm của cải trắng.
Lộ Nam Minh gắp chân vịt trả lại cho Bạch Văn, cúi đầu tiếp tục và cơm vào miệng, chiếm lợi từ đàn em trong trường hắn không làm được. Hơn nữa, hắn cũng đã ăn xong một cái chân vịt rồi, không thể ăn cái thứ hai được.
Bạch Văn tủi thân nhìn Lộ Nam Minh: “Vì sao anh không chịu nhận?”
Lộ Nam Minh nuốt một ngụm cơm, uống một thìa canh, lấy khăn giấy lau miệng, rồi mới nói: “Tôi ăn rồi… Cám ơn!”
“Đừng khách sáo đừng khách sáo. Có nhiều hơn em cũng cho anh ăn.”
“…”
Mãi đến tận khi bóng dáng của Lộ Nam Minh biến mất trong tầm mắt một hồi lâu, Bạch Văn mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, chép miệng thở dài một cái.
Hạ Vũ liếm vị cải trắng còn lưu lại trên môi, hỏi: “Cậu còn muốn ăn cải trắng hả?”
Bạch Văn lắc mạnh đầu: “Nhất định không! Trừ cải trắng đặc biệt, những cải trắng khác tớ đều rất ghét!”
“Ừm.” Hạ Vũ chợt nói: “Hóa ra cậu nói khó ăn là thật. Nhưng mà cải trắng của người kia có gì đặc biệt?” Nói như thế, trong mắt Hạ Vũ lóe lên ánh sáng chờ mong, nhìn như rất muốn ăn thử một chút.
Bạch Văn ngẩn người, sau đó mới vỗ vai Hạ Vũ, vô cùng lo lắng nói: “Cậu trong sáng như vậy, sau này làm sao bây giờ!”
“Trong sáng?”
Bạch Văn nói: “Không có gì. Cậu ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi về.”
“Há. Được.” Hạ Vũ và vội vài miếng nữa, lúc này mới lau miệng, đứng dậy đi khỏi căn tin, khi ra đến cửa vẫn nói với Bạch Văn: “Tớ muốn uống trà sữa trân châu vị trà.”
“… Được, tớ đi mua với cậu.” Cậu đã miễn dịch với khẩu vị kì lạ của Hạ Vũ.
Lập tức đôi mắt Hạ Vũ sáng lấp lánh, nhìn Bạch Văn cứ như đang nhìn một siêu sao thiên vương nào đó, vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ.
.
Ngụy Vũ Thông rốt cuộc cũng không thoát được ma trảo của Chu Tiếu Đông. Sau khi trốn nhà đi bụi bị bắt quả tang, Chu Tiếu Đông cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang dần dần bị em họ tổn thương.
Trong lòng Ngụy Vũ Thông vô cùng phiền muộn nhưng không cách nào ngó lơ vẻ mặt đáng thương tội nghiệp của Chu Tiếu Đông được, chỉ đành kiên trì ngồi nghe Chu Tiếu Đông tâm sự, đơn giản là vô cùng lo lắng cho Bạch Văn các kiểu mà thôi.
Ngồi nghe mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc Ngụy Vũ Thông không thể nhịn được nữa: “Cậu rất ghét đồng tính luyến ái hả?”
“… Không có.” Chu Tiếu Đông thật sự suy nghĩ sau đó mới trả lời.
Ngụy Vũ Thông nhìn chằm chằm Chu Tiếu Đông, giống như đang xác nhận xem lời nói của cậu có đáng tin hay không, cuối cùng thản nhiên dời mắt đi, lơ đãng hỏi: “Vậy cậu sốt ruột cái gì?”
Chu Tiếu Đông gãi gãi đầu, có vẻ vô cùng phiền não, cuối cùng chỉ thờ dài một tiếng.
“Bạch Văn không phải là người không biết suy nghĩ. Thằng bé cũng chẳng phải con nít, cậu không cần lo lắng vậy đâu.” Ngụy Vũ Thông thật sự cho rằng Chu Tiếu Đông đôi lúc cứ như gà mẹ, suy nghĩ lung tung mệt người.
Chu Tiếu Đông cười khổ: “Tui không lo lắng thì ai lo lắng đây?”
“Hả?” Ngụy Vũ Thông ngước mắt nhìn cậu.
Chu Tiếu Đông dùng cái thìa không ngừng khuấy chén cà phê đã sớm thấy đáy kia, “Trước đây, ông bà ngoại không đồng ý chuyện dì nhỏ kết hôn với dượng nên hai người bọn họ bỏ trốn. Sau khi Bạch Văn được sinh ra thì gửi một bức thư, còn lại vẫn không có tin gì cả. Mãi cho đến khi … năm đó tui tám tuổi, bọn họ trở về, nhưng dì dượng chỉ còn là hai cỗ thi thể lạnh như băng.’
Ngụy Vũ Thông không lên tiếng, anh thật sự không thể tưởng tượng được một Bạch Văn suốt ngày tí tởn vui vẻ kia lại sớm mất cả cha lẫn mẹ. Anh cũng hiểu được tâm lí gà mẹ của Chu Tiếu Đông, giống như ông bà ngoại của Chu Tiếu Đông đã đem nỗi nhớ thương con gái đều gửi hết lên người Bạch Văn, vẫn luôn kì vọng vào thằng bé.
Hơn nữa với tâm lí của người già thì đoán chừng mặc kệ Bạch Văn có làm cái gì cũng sẽ nghe theo cậu. Dù sao trong lòng vẫn luôn có loại tâm lí muốn bồi thường. Chu Tiếu Đông ngược lại lí trí hơn chút, không muốn Bạch Văn đi lên con đường kia. Nhưng nghĩ đến dì nhỏ cùng chồng của dì, thái độ của Chu Tiếu Đông lại không dám quá kiên quyết, thậm chí còn không dám nói với mọi người trong nhà.
Ngụy Vũ Thông nói: “Có gọi thêm cốc nữa không?”
Chu Tiếu Đông nhìn cà phê sắp thấy đáy, uống một hơi cạn sạch rồi nói: “… Có.”
Cà phê mới còn chưa được mang lên, Chu Tiếu Đông nằm rạp xuống bàn, tò mò nhìn Ngụy Vũ Thông, “Tại sao cậu không nói gì nữa?”
Mí mắt Ngụy Vũ Thông cũng chẳng nhúc nhích, “Nói gì?”
Chu Tiếu Đông lập tức ngồi thẳng người dậy, “Ví dụ như an ủi, ví dụ như đưa ra ý kiến gì đó.” Thầm nghĩ chắc Ngụy Vũ Thông không phải là cái kia chứ? Không phải là người biết cảm thông cho người khác, nhưng một khi mình có chuyện gì, người vẫn ngồi nghe cậu giãi bày tâm sự chính là Ngụy Vũ Thông. Thật sự không sao hiểu nổi.
“Hóa ra cậu muốn an ủi?” Môi Ngụy Vũ Thông khẽ nhếch lên, có chút thâm ý nói: “Ví dụ như dạng an ủi gì?”
Chu Tiếu Đông không để ý đến anh, vươn tay nhận một tách cà phê mới.
Ngụy Vũ Thông cũng không để ý việc Chu Tiếu Đông lờ đi, chỉ yên lặng theo, đợi mãi không thấy cậu nói gì mới lên tiếng hỏi: “Cậu không thích Bạch Văn ở cùng người kia à?”
“Đó là đương nhiên.” Giọng điệu Chu Tiếu Đông vô cùng kiên định.
Ngụy Vũ Thông thản nhiên nói: “Cậu có thể thay đổi được Bạch Văn sao?” Nhìn hành động của Chu Tiếu Đông mỗi khi nghe thấy giọng Bạch Văn, không khó nhìn ra cậu hoàn toàn bó tay trước thằng nhóc, hay đúng hơn là muốn buông cũng không buông được, thật sự rất xoắn xuýt.
Chu Tiếu Đông bẹp bẹp miệng, “Đắng ghê.”
“Cà phê vốn đắng mà.” Ngụy Vũ Thông cũng không để ý đến sự trốn tránh của cậu.
“Aiz…” Chu Tiếu Đông thở dài, “Tui cảm thấy việc tìm cậu nói chuyện là một quyết định sai lầm.”
“Bây giờ thay đổi vẫn kịp đó.” Ngụy Vũ Thông nhìn sắc trời một chút.
Chu Tiếu Đông ợm ờ một tiếng, không nói tiếp.
Ngụy Vũ Thông khẽ cười.
Chu Tiếu Đông tính tiền rồi đi cùng Ngụy Vũ Thông, rất nhanh thì đã bước ra cửa, Chu Tiếu Đông mới nghi ngờ nói: “Tại sao lại là tui trả tiền?”
“Coi như bồi thường vụ sáng nay đánh thức tôi đi.” Ngụy Vũ Thông nhắc đến chuyện này, tâm trạng vẫn rất khó chịu.
Chu Tiếu Đông nhỏ giọng lầm bầm: “Quỷ hẹp hòi, cũng có phải mình tui làm ầm ĩ đâu.”
Ngụy Vũ Thông thế mà nghe được, anh nói: “Nhưng cậu là người đầu tiên, hơn nữa còn là kẻ lớn tuổi nhất đám.”
“…” Cuộc đời của cậu chính là một hồi bi kịch. Chu Tiếu Đông sờ sờ túi tiền, nghĩ: “Haiz.”
Chu Tiếu Đông đụng phải lưng Ngụy Vũ Thông, cậu xoa cái mũi bị đụng đau một cái, giận dữ nói: “Rốt cuộc cậu đi đường nào đấy.”
Ngụy Vũ Thông thấy Chu Tiếu Đông đau đến chảy nước mắt, tốt bụng nói: “Bên kia có thịt nướng, chúng ta đi ăn đi?”
“Không đi!” Chu Tiếu Đông sờ túi tiền của mình, từ chối thẳng luôn.
“Mấy đồng tiền thôi mà, đáng để cậu khẩn trương như vậy không? Tôi mời được chưa?” Trong giọng Ngụy Vũ Thông còn mang theo ý cười.
Chu Tiếu Đông liếc trộm Ngụy Vũ Thông một cái, phát hiện Ngụy Vũ Thông cũng không phải nói đùa, khẽ cười, sau đó đi thẳng về phía quán thịt nướng, không chút do dự chọn những món mình thích ăn nhất, cậu quyết định phải tẩy huyết Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông im lặng đứng một bên nhìn, thầm nghĩ, đây chính là cách thỏ con trả thù sao?
Sau khi ăn uống no say, bóng dáng Chu Tiếu Đông quay về trường có vẻ thật sự bi tráng.
Ngụy Vũ Thông đi theo phía sau Chu Tiếu Đông, cố ý bắt chuyện với cậu, thế nhưng cậu có chết cũng không mở miệng, sờ ví tiền xẹp lép của mình, nước mắt giàn dụa.
“Tôi không cố ý, chỉ là quên mang theo ví tiền thôi mà.” Ngụy Vũ Thông áy náy giải thích.
Chu Tiếu Đông dừng bước, từ từ xoay người lại, dùng ánh mắt lên án Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông ho khan một tiếng nói: “Nếu không ngày mai tôi lại mời cậu ăn nhé?”
“…”
Ngụy Vũ Thông giơ hai ngón tay lên: “Mời cậu hai chầu được không?”
Sắc mặt Chu Tiếu Đông hơi đổi, nhưng vẫn không nói chuyện như cũ.
Ngụy Vũ Thông giơ thêm một ngón tay nữa: “Vậy ba thì sao?”
Mặt Chu Tiếu Đông đã bắt đầu tươi rói.
Ngụy Vũ Thông ngáy mắt rụt mấy ngón tay về, thất vọng lách qua người Chu Tiếu Đông tiến lên phía trước, vô cùng đau lòng nói: “Nếu cậu đã quyết tâm không để ý tới tôi, vậy thì thôi đi.”
Chu Tiếu Đông dừng một chút, mới quay người lại đuổi theo, nắm lấy mấy ngón tay vừa rút lại kia, “Tui tha thứ cho cậu! Nhưng cậu không được đổi ý, ba chầu thịt nướng, ba chầu đó!”
“… Được rồi!” Ngụy Vũ Thông trả lời có chút không quá vui vẻ.
“Ba chầu đã rất ít rồi.”
“Phải phải. Trước cậu có thể thả tay tôi ra được không?”
Mặt Chu Tiếu Đông phút chốc đỏ bừng, vứt tay anh ra thật nhanh như đỉa phải vôi. Vốn bình thường nắm một chút cũng không sao, cũng hay cười hì hì đùa hai ba câu với anh, nhưng từ sau khi bị Bạch Văn nói như vậy, còn bị Ngụy Vũ Thông trịnh trọng nói như thế, cậu vẫn luôn cảm thấy không quá thoải mái.
Ngụy Vũ Thông hơi sửng sốt, cười nói: “Tôi còn tưởng cậu muốn cầm tay tôi chứ, vợ bé nhỏ, chồng đây … rất yêu… thương cưng.” Anh học điệu bộ Chu Tiếu Đông từng nói, giống đến bảy tám lần.
Mặt Chu Tiếu Đông càng đỏ hơn.
Ngụy Vũ Thông cười cười, nhờ thân cao của mình mà nhéo nhéo lỗ tai Chu Tiếu Đông: “Đi thôi! Không biết Bạch Văn có đang chơi game không?”
“…Ừ.”
Bạch Văn quả nhiên đang ở trong phòng chơi game, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn hai người một chút, cường điệu nói: “Anh Thông, quả nhiên vẫn là anh có cách nha. Anh họ trốn nhà đi bụi không quá một ngày không trở về đâu đó.”
“Ai trốn nhà đi bụi hả!” Chu Tiếu Đông thật muốn bay qua bóp chết Bạch Văn.
Bạch Văn chớp mắt cười cười, xoay người tiếp tục đánh quái.
Chu Tiếu Đông vô cùng tức giận, giương nanh múa vút sau lưng Bạch Văn, giống như muốn nhào qua chém chết nhóc quỷ này vậy.
Ngụy Vũ Thông không để ý rối rắm cùng tức giận của Chu Tiếu Đông, bởi vì anh thấy Hạ Vũ thế mà đang xem tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes, hỏi: “Đọc hay không?”
Hạ Vũ ngẩng đầu từ trong sách ra nói: “Cũng không tệ lắm.”
Chu Tiếu Đông bị đối thoại của bọn họ hấp dẫn nên đi tới, nhìn chằm chằm Hạ Vũ nghi ngờ hỏi: “Em coi hiểu hả?”
“Nếu hiểu thì cần gì phải đọc nữa?” Hạ Vũ nghiêng đầu, cũng vô cùng tò mò.
Chu Tiếu Đông khựng lại, lấy tay vỗ trán, đau khổ nói: “Thích thì em cứ xem tiếp đi!” Quả nhiên mấy thằng nhóc mặt búp bê, trong lòng đều giấu một con ác ma? Cái gì gọi là hiểu thì cần gì phải đọc? Ý thằng bé chính là đọc không hiểu nên mới cần cố gắng đọc ấy hả? Con người không thể nào nói chuyện với ác ma được. Chu Tiếu Đông buông tha cho ý định bắt chuyện với Hạ Vũ.
Ngụy Vũ Thông vỗ vỗ vai Chu Tiếu Đông, rất do dự nói: “Thật ra thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Mặc dù anh cũng không biết Chu Tiếu Đông đang nghĩ cái gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt…
Chu Tiếu Đông rất đau khổ nói: “Cậu không hiểu.” Sau đó ủ rũ cúi đầu đi vào nhà tắm.
END 4