Chương : 21
Hiện tại không nói đến vũ khí cam cấp 80 đã có vài người luyện được đem bán, vũ khí màu tím phẩm chất 270 cũng không hiếm thấy, thuộc tính của chúng đều so với cái vũ khí màu cam cấp 70 đều tốt hơn
Vũ khí cam hiếm lạ ở chỗ khi sử dụng nó đều có một kỹ năng đặc thù riêng, hơn nữa vũ khí cam khi cường hóa cấp bậc sẽ cao hơn rất nhiều so với cái màu tím.
Vũ khí cam cấp 80 nếu muốn tìm khó khăn không cần phải nói, vũ khí màu tím cấp 270 nói lập tức kiếm được cũng không phải dễ dàng như vậy, vì thế vũ khí cam cấp 70 nếu có tiền liền rất nhanh sẽ mua được.
Cho nên Lý Kiêu cũng có thể lý giải việc làm của Lộ Viễn, chính là không biết vì cái gì Lộ Viễn đi một chuyến xx tự trở về lại trở nên giàu có như vậy…
Lộ Viễn tiếp tục trên thế giới gọi.
Không lâu đã có người tới tìm cậu giao dịch, cậu mua một cái liền mở ra một cái, nhân vật của Lộ Viễn cứ như vậy đứng ở Trường An mua rương rồi mở rương.
Lý Kiêu thấy cậu đứng hơn nữa ngày, nhịn không được mật tán gẫu qua.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Mở được tảng đá lớn nào không?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Không.”
【 thế giới 】Tám ngàn dặm đường: “Chỗ giao dịch thành Trường An mua rương phúc lộc với giá sáu trăm vàng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có thể gửi qua tín sứ. Chỗ giao dịch Trường An dùng sáu trăm vàng mua rương phúc lộc, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có thể gửi qua tín sứ. Chỗ giao dịch Trường An dùng sáu trăm vàng mua rương phúc lộc, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có thể gửi qua tín sứ..”
Người qua đường giáp: “Oa, 【 tám ngàn dặm đường 】 phải thu bao nhiêu lận a?”
Người qua đường ất: “Kẻ có tiền a, hiện tại còn mua loại này.”
Lý Kiêu bay đến Trường An, chạy đến bên cạnh Lộ Viễn.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Mua được bao nhiêu cái rương?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Gần một trăm đi.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Cậu vận may cũng đủ kém.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Đừng chọc tôi.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Lý Kiêu chạy vòng vòng xung quanh Lộ Viễn, cảm thấy hơi nhàm chán, Lộ Viễn bên đây cùng người khác giao dịch, hắn cũng không quấy rầy, ở ngay tại bên cạnh tìm người cắm cờ tỷ thí.
Rương càng về sau càng khó mua được, Lộ Viễn không ngừng kêu trên kênh thế giới, xem bộ dáng chắc là vẫn chưa có được tảng đá như ý.
Lý Kiêu ở một bên cùng người khác tỷ thí, người chơi có nghe qua tên của hắn nhìn thấy hắn ở trong thành Trường An đều vây lại xem.
Lý Kiêu bình thường đánh nhau ở dã ngoại tương đối nhiều, rất ít ở chủ thành cùng người khác hòa bình mà luận bàn, cho nên tất cả mọi người cảm thấy được thực ngạc nhiên.
Còn có người trên thế giới gọi Lý Kiêu đi Lạc Dương, nhưng Lý Kiêu chỉ cười hì hì ở ngay bên cạnh Lộ Viễn mà cùng người ta đánh nhau.
Lộ Viễn một bên mua rương, một bên nhìn xem Lý Kiêu.
Lý Kiêu lên ngựa xuống ngựa, khống chế tự nhiên, cơ hồ không có thua trận nào, Lộ Viễn nhìn nam Thiên sách trước mặt mình, trường thương chỉa xuống đất, uy phong lẫm lẫm.
Thật đúng là đủ đẹp trai…
Lộ Viễn đứng hơn một giờ, mua được hai trăm cái rương, cũng không mở ra được tảng đá lớn, chỉ toàn đá nhỏ, xem tình hình này chắc là phải tốn gấp đôi tiền rồi.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Còn chưa mở được đá lớn?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Ân.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vì cái gì lại muốn làm vũ khí cam? Chúng ta có thể cùng nhau chậm rãi tìm cái khác mà.”
Lộ Viễn cắn cắn môi, cậu chính là không muốn cứ chậm rãi mà đi theo sau Lý Kiêu.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Tôi có tiền.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Lý Kiêu cũng lười cùng người khác tỷ thí, liền lẳng lặng đứng ở bên cạnh Lộ Viễn, đột nhiên hắn nhớ tới trong kho hàng của mình hình như còn mấy cái rương phúc lộc, liền chạy tới kho hàng xem thử, quả nhiên là có.
Hắn lấy rương chạy về bên cạnh Lộ Viễn, giao dịch qua cho cậu.
Lộ Viễn ánh mắt hơi hơi nheo lại, ở bảng giao dịch cũng thả vào số tiền tương ứng.
Lý Kiêu lập tức hủy bỏ giao dịch.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ta sát, đưa tôi tiền làm gì.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Anh đưa cho tôi rương a.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Huynh đệ với nhau sao lại nói chuyện tiền bạc.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Tôi với anh không quen.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Lý Kiêu cảm thấy được hôm nay Lộ Viễn thật sự là không đáng yêu a, hắn căm giận nhìn mấy cái rương trong túi đồ của mình, nghĩ thầm không bằng tự mở cho rồi.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “……………… Tiểu Lộ.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Không cần kêu thân thiết như vậy.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tôi vừa rồi tiện tay mở một cái rương… Liền mở ra được tảng đá lớn… oo “
Trong nháy mắt đó, Lộ Viễn không có động tác gì.
Nhưng là trong lòng của cậu, có hàng ngàn hàng vạn con ngựa đang gào thét mà chạy qua.
Tại đây, trên địa cầu này có hơn 60 tỷ người, mỗi người hằng ngày đều phải ăn uống, đều phải đi nhà xí. Nhưng vì cái gì người cùng người lại khác nhau xa như vậy!
Tỷ như có người đau khổ cả đêm mở 200 cái rương nhưng cái gì cũng đều không có mở ra được, mà có người tiện tay mở duy một cái liền ra thứ mà bao người mong ước!
Lộ Viễn cảm thấy được thân là một đệ tử xuất gia, phải tâm bình khí hòa, nhưng là vào giờ khắc này, cậu thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa.
Thực xin lỗi phương trượng, A di đà phật.
【 thế giới 】 tám ngàn dặm đường: 【 dũng mãnh thiện chiến 】Anh là heo a a a a a! Anh như thế nào không đi chết đi a! Sống làm chi để kích thích người khác như vậy aaaaa!
Lý Kiêu xì một tiếng bật cười, không biết vì cái gì tâm tình trở nên thực khoái trá.
【 thế giới 】 dũng mãnh thiện chiến: Tiểu Lộ ~ không có việc gì ~ không khóc ~ tôi mở ra được cũng chính là cậu mở ra được ~ của tôi chính là của cậu thôi ~
Lý Kiêu cười, lại điểm vào giao dịch với Lộ Viễn, nhưng là Lộ Viễn vẫn không chịu tiếp nhận.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vốn chính là nghĩ đưa cho cậu rương, tôi mở ra coi như là thử vận may, nếu ra được tảng đá lớn liền cho cậu a.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Không cần.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tôi giữ lại cũng vô dụng.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Bán lấy tiền được.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Cậu rất khinh thường tôi, cầm, coi như là cậu tự mình mở, cậu cũng đã tốn rất nhiều tiền đi.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Tôi không cần.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “= Hãn =! Không cần cũng lấy phải! Không cần tôi cũng có biện pháp cho cậu phải lấy!”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Lộ Viễn cũng cười đi ra.
Một cái tảng đá lớn đem bán, cũng được khá nhiều vàng, rõ ràng nghĩ không muốn dựa vào Dũng mãnh thiện chiến, chính mình tự lực đứng lên, kết quả vẫn là như vậy. Lộ Viễn cảm thấy được thật bất đắc dĩ nhưng cũng thật … cao hứng, 囧.
Nếu từ chối nữa chính là làm kiêu, Lộ Viễn tiếp nhận tảng đá từ Dũng mãnh thiện chiến.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Có bao nhiêu tảng đá nhỏ ?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “hơn 80.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “: ) ngày mai lại tiếp tục mở rương đi, thay đổi vận may.”
Tảng đá lớn tuy rằng có thể giao dịch, nhưng đá nhỏ là buộc định, 200 viên đá nhỏ chỉ có thể để lại tự mình dùng.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Ân.”
Lộ Viễn cảm giác hơi hơi có chút ngượng ngùng, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Cám ơn.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ơn nghĩa gì a.”
Lộ Viễn nghĩ nghĩ xong cũng đã thoát game, kết quả ngày hôm sau sau khi cậu vào trò chơi, liền thấy trong túi trng bị của mình đã có hai trăm viên đá nhỏ cùng một tảng đá lớn.
Lộ Viễn hơi hơi ngẩn người, mới biết là có chuyện gì xảy ra.
Ai, vốn cho là vài ngày không lên sẽ có chút bất đồng, kết quả vẫn là về với nguyên điểm.
___________________
Bên ngoài thành Trường An a:
Cảnh ở Trường An luôn là mùa thu với những cây lá vàng nhìn khá buồn a:
Chương 22
Vũ khí cam hiếm lạ ở chỗ khi sử dụng nó đều có một kỹ năng đặc thù riêng, hơn nữa vũ khí cam khi cường hóa cấp bậc sẽ cao hơn rất nhiều so với cái màu tím.
Vũ khí cam cấp 80 nếu muốn tìm khó khăn không cần phải nói, vũ khí màu tím cấp 270 nói lập tức kiếm được cũng không phải dễ dàng như vậy, vì thế vũ khí cam cấp 70 nếu có tiền liền rất nhanh sẽ mua được.
Cho nên Lý Kiêu cũng có thể lý giải việc làm của Lộ Viễn, chính là không biết vì cái gì Lộ Viễn đi một chuyến xx tự trở về lại trở nên giàu có như vậy…
Lộ Viễn tiếp tục trên thế giới gọi.
Không lâu đã có người tới tìm cậu giao dịch, cậu mua một cái liền mở ra một cái, nhân vật của Lộ Viễn cứ như vậy đứng ở Trường An mua rương rồi mở rương.
Lý Kiêu thấy cậu đứng hơn nữa ngày, nhịn không được mật tán gẫu qua.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Mở được tảng đá lớn nào không?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Không.”
【 thế giới 】Tám ngàn dặm đường: “Chỗ giao dịch thành Trường An mua rương phúc lộc với giá sáu trăm vàng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có thể gửi qua tín sứ. Chỗ giao dịch Trường An dùng sáu trăm vàng mua rương phúc lộc, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có thể gửi qua tín sứ. Chỗ giao dịch Trường An dùng sáu trăm vàng mua rương phúc lộc, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, có thể gửi qua tín sứ..”
Người qua đường giáp: “Oa, 【 tám ngàn dặm đường 】 phải thu bao nhiêu lận a?”
Người qua đường ất: “Kẻ có tiền a, hiện tại còn mua loại này.”
Lý Kiêu bay đến Trường An, chạy đến bên cạnh Lộ Viễn.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Mua được bao nhiêu cái rương?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Gần một trăm đi.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Cậu vận may cũng đủ kém.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Đừng chọc tôi.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Lý Kiêu chạy vòng vòng xung quanh Lộ Viễn, cảm thấy hơi nhàm chán, Lộ Viễn bên đây cùng người khác giao dịch, hắn cũng không quấy rầy, ở ngay tại bên cạnh tìm người cắm cờ tỷ thí.
Rương càng về sau càng khó mua được, Lộ Viễn không ngừng kêu trên kênh thế giới, xem bộ dáng chắc là vẫn chưa có được tảng đá như ý.
Lý Kiêu ở một bên cùng người khác tỷ thí, người chơi có nghe qua tên của hắn nhìn thấy hắn ở trong thành Trường An đều vây lại xem.
Lý Kiêu bình thường đánh nhau ở dã ngoại tương đối nhiều, rất ít ở chủ thành cùng người khác hòa bình mà luận bàn, cho nên tất cả mọi người cảm thấy được thực ngạc nhiên.
Còn có người trên thế giới gọi Lý Kiêu đi Lạc Dương, nhưng Lý Kiêu chỉ cười hì hì ở ngay bên cạnh Lộ Viễn mà cùng người ta đánh nhau.
Lộ Viễn một bên mua rương, một bên nhìn xem Lý Kiêu.
Lý Kiêu lên ngựa xuống ngựa, khống chế tự nhiên, cơ hồ không có thua trận nào, Lộ Viễn nhìn nam Thiên sách trước mặt mình, trường thương chỉa xuống đất, uy phong lẫm lẫm.
Thật đúng là đủ đẹp trai…
Lộ Viễn đứng hơn một giờ, mua được hai trăm cái rương, cũng không mở ra được tảng đá lớn, chỉ toàn đá nhỏ, xem tình hình này chắc là phải tốn gấp đôi tiền rồi.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Còn chưa mở được đá lớn?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Ân.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vì cái gì lại muốn làm vũ khí cam? Chúng ta có thể cùng nhau chậm rãi tìm cái khác mà.”
Lộ Viễn cắn cắn môi, cậu chính là không muốn cứ chậm rãi mà đi theo sau Lý Kiêu.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Tôi có tiền.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Lý Kiêu cũng lười cùng người khác tỷ thí, liền lẳng lặng đứng ở bên cạnh Lộ Viễn, đột nhiên hắn nhớ tới trong kho hàng của mình hình như còn mấy cái rương phúc lộc, liền chạy tới kho hàng xem thử, quả nhiên là có.
Hắn lấy rương chạy về bên cạnh Lộ Viễn, giao dịch qua cho cậu.
Lộ Viễn ánh mắt hơi hơi nheo lại, ở bảng giao dịch cũng thả vào số tiền tương ứng.
Lý Kiêu lập tức hủy bỏ giao dịch.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ta sát, đưa tôi tiền làm gì.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Anh đưa cho tôi rương a.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Huynh đệ với nhau sao lại nói chuyện tiền bạc.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Tôi với anh không quen.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Lý Kiêu cảm thấy được hôm nay Lộ Viễn thật sự là không đáng yêu a, hắn căm giận nhìn mấy cái rương trong túi đồ của mình, nghĩ thầm không bằng tự mở cho rồi.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “……………… Tiểu Lộ.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Không cần kêu thân thiết như vậy.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tôi vừa rồi tiện tay mở một cái rương… Liền mở ra được tảng đá lớn… oo “
Trong nháy mắt đó, Lộ Viễn không có động tác gì.
Nhưng là trong lòng của cậu, có hàng ngàn hàng vạn con ngựa đang gào thét mà chạy qua.
Tại đây, trên địa cầu này có hơn 60 tỷ người, mỗi người hằng ngày đều phải ăn uống, đều phải đi nhà xí. Nhưng vì cái gì người cùng người lại khác nhau xa như vậy!
Tỷ như có người đau khổ cả đêm mở 200 cái rương nhưng cái gì cũng đều không có mở ra được, mà có người tiện tay mở duy một cái liền ra thứ mà bao người mong ước!
Lộ Viễn cảm thấy được thân là một đệ tử xuất gia, phải tâm bình khí hòa, nhưng là vào giờ khắc này, cậu thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa.
Thực xin lỗi phương trượng, A di đà phật.
【 thế giới 】 tám ngàn dặm đường: 【 dũng mãnh thiện chiến 】Anh là heo a a a a a! Anh như thế nào không đi chết đi a! Sống làm chi để kích thích người khác như vậy aaaaa!
Lý Kiêu xì một tiếng bật cười, không biết vì cái gì tâm tình trở nên thực khoái trá.
【 thế giới 】 dũng mãnh thiện chiến: Tiểu Lộ ~ không có việc gì ~ không khóc ~ tôi mở ra được cũng chính là cậu mở ra được ~ của tôi chính là của cậu thôi ~
Lý Kiêu cười, lại điểm vào giao dịch với Lộ Viễn, nhưng là Lộ Viễn vẫn không chịu tiếp nhận.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vốn chính là nghĩ đưa cho cậu rương, tôi mở ra coi như là thử vận may, nếu ra được tảng đá lớn liền cho cậu a.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Không cần.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tôi giữ lại cũng vô dụng.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Bán lấy tiền được.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Cậu rất khinh thường tôi, cầm, coi như là cậu tự mình mở, cậu cũng đã tốn rất nhiều tiền đi.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Tôi không cần.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “= Hãn =! Không cần cũng lấy phải! Không cần tôi cũng có biện pháp cho cậu phải lấy!”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Lộ Viễn cũng cười đi ra.
Một cái tảng đá lớn đem bán, cũng được khá nhiều vàng, rõ ràng nghĩ không muốn dựa vào Dũng mãnh thiện chiến, chính mình tự lực đứng lên, kết quả vẫn là như vậy. Lộ Viễn cảm thấy được thật bất đắc dĩ nhưng cũng thật … cao hứng, 囧.
Nếu từ chối nữa chính là làm kiêu, Lộ Viễn tiếp nhận tảng đá từ Dũng mãnh thiện chiến.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Có bao nhiêu tảng đá nhỏ ?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “hơn 80.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “: ) ngày mai lại tiếp tục mở rương đi, thay đổi vận may.”
Tảng đá lớn tuy rằng có thể giao dịch, nhưng đá nhỏ là buộc định, 200 viên đá nhỏ chỉ có thể để lại tự mình dùng.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Ân.”
Lộ Viễn cảm giác hơi hơi có chút ngượng ngùng, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Cám ơn.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ơn nghĩa gì a.”
Lộ Viễn nghĩ nghĩ xong cũng đã thoát game, kết quả ngày hôm sau sau khi cậu vào trò chơi, liền thấy trong túi trng bị của mình đã có hai trăm viên đá nhỏ cùng một tảng đá lớn.
Lộ Viễn hơi hơi ngẩn người, mới biết là có chuyện gì xảy ra.
Ai, vốn cho là vài ngày không lên sẽ có chút bất đồng, kết quả vẫn là về với nguyên điểm.
___________________
Bên ngoài thành Trường An a:
Cảnh ở Trường An luôn là mùa thu với những cây lá vàng nhìn khá buồn a:
“Yên kiêm vai trò tình báo Ác Nhân Cốc cùng với một trong lưỡng đại tổng quản ám sát, chỉ nghe theo lệnh Tuyết ma Vương Di Phong, là đối thủ một mất một còn với Hạo Khí Minh Ảnh, giang hồ đồn đại “Thất tinh đấu thập ác, Yên Ảnh bất tương phùng”, hai người thân là chủ quản tình báo Hạo Khí Mình cùng Ác Nhân Cốc, lại cự tuyệt việc tìm kiếm tung tích của tử địch, đây cũng là chuyện khiến giang hồ hăng hái bàn luận”. (Trích từ nhà Rikaaki)
Chương 22
Thời điểm Lộ Viễn thay được bộ trang bị phẩm chất 255, Lý Kiêu nhìn hòa thượng trước mắt, quanh thân áo cà sa, cánh tay đeo phật châu, pháp trượng kim quang lòe lẹt, rốt cục cũng có phong phạm của một vị đại sư.