Chương 2: Nhà hàng
Bầu không khí nhộn nhịp bên trong nhà hàng khiến Ôn Nhật Thành cảm thấy không chân thật.
Đây là lần đầu tiên trong cả hai đời Ôn Nhật Thành đặt chân vào một nơi sang trọng như thế này.
Đời trước sau khi đuổi hắn ra khỏi nhà người mẹ kế kia còn tri kỉ đến mức giúp hắn làm thủ tục thôi học. Từ đó không bằng cấp, không nghề nghiệp, thiếu niên lăn lộn với xã hội từ năm mười sáu đến năm hai mươi vẫn chỉ là một kẻ nghèo túng sống tạm bợ trong căn trọ thuê cũ rích.
Lúc đó ngày ba bữa với hắn còn ăn chưa đủ no thì làm sao dám mơ đến việc ghé vào nhà hàng năm sao?
Lướt nhìn bảng giá, một bữa tối tại đây ít nhất cũng bằng hai tháng lương của Ôn Nhật Thành, nhưng bây giờ hắn không thèm quan tâm nữa.
Tiền tài trong tận thế đều là mớ giấy vụn. Bản thân Ôn Nhật Thành cũng không có nhu cầu tích trữ gì. Thứ nhất, hắn là bán bất tử nhân, chỉ chết già không chết đói. Thứ hai, tất cả vật phẩm thời tân tiến dù có được bảo quản đặc biệt trong kho ngầm thì cũng không thể thoát khỏi số phận bị ô nhiễm hoá. Bây giờ hắn có điên cuồng mua sắm vật tư thì cũng chẳng có ích gì. Khi bóng đêm giáng xuống chúng sẽ biến thành rác thải bị bỏ lại đầu tiên. Đến lúc đó hắn muốn thứ gì thì chỉ cần đi nhặt là được.
Chẳng bằng hiện tại cứ vung tiền thoả mãn cái bụng xem như bù đắp tiếc nuối đời trước. Chờ đến khi tận thế đến rồi thì kiếm đâu ra mấy món ăn chất lượng năm sao như vậy nữa chứ?
Ôn Nhật Thành dùng hết số dư trong tài khoản để gọi một bàn cơm đắt tiền nhất. Thái độ của nhân viên phục vụ đối với hắn cũng chuyển từ lịch sự xã giao sang nhiệt tình ân cần.
Trong lúc Ôn Nhật Thành vui vẻ tận hưởng mỹ vị bạc triệu thì từ đằng xa có một đôi mắt đang âm trầm dõi theo hắn.
Đứa em trai cùng cha khác mẹ Ôn Văn Sách, và cũng là chủ mưu đã hãm hại hắn trở thành vật thí nghiệm mười năm.
Quan hệ giữa Ôn Nhật Thành và một nhà bốn người kia chỉ có thể hình dung bằng hai từ thối nát. Từ lúc hắn bị mẹ con mẹ kế đổ oan đuổi ra khỏi nhà thì hắn nên biết rằng đời này bọn họ sẽ chẳng thể nào chung sống hoà thuận với nhau được. Ngặt nỗi Ôn Nhật Thành của quá khứ lại là một thiếu niên thiếu khuyết tình thương đến ngu xuẩn.
Lúc Ôn Nhật Thành tìm đến thì chỉ còn Ôn Văn Sách sống sót giữa đống đổ nát. Hắn vì cho rằng em trai là người thân cuối cùng trên đời mà buông xuống tất cả xích mích giữa đôi bên. Hắn cho nó tiến vào căn cứ với thân phận cao nhất, cung cấp cho nó những tài nguyên tốt nhất. Thời điểm nó bị ô nhiễm vật ăn mòn, hắn không chút do dự dùng nửa cái mạng để cứu nó về từ tay thần chết. Thế rồi nó đã báo đáp anh trai mình như thế nào?
Ôn Văn Sách nhân lúc Ôn Nhật Thành suy yếu đã cùng với phản đồ nhốt hắn vào cơ sở thí nghiệm, tiêm thuốc ức chế thần kinh mỗi ngày để hắn hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Đến lúc Ôn Nhật Thành nhận thức được mọi chuyện thì đã muộn. Con cừu non mà hắn luôn bảo bọc lại chính là sói dữ sau màn.
Ôn Nhật Thành sẽ không thể nào quên được thời khắc Ôn Văn Sách vứt bỏ lớp nguỵ trang và nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận.
“Tại sao luôn là mày? Vì cái gì cô ấy lại chỉ nhìn mỗi mày? Vì cái gì mày vẫn sống cơ chứ? Sao mày không chết đi? Chỉ cần mày chết rồi thì tất cả mới thuộc về tao... Ôn Nhật Thành! Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!”
Ôn Nhật Thành đoán có lẽ vì biết không thể làm gì với cơ thể bán bất tử của hắn nên em trai yêu quý mới biến hắn làm chuột bạch để tiện bề dày vò.
Đáng tiếc lúc Ôn Nhật Thành cho nổ tung cơ sở nghiên cứu thì Ôn Văn Sách lại vắng mặt. Thành ra cuối cùng hắn vẫn chưa thể thực hiện được nguyện vọng tự tay giết chết con quỷ đội lốt người kia.
Ôn Nhật Thành nhàm chán buông đũa, đời này phải cố gắng làm lại mới được.
"Quý khách, điện thoại của ngài đang kêu."
“Hửm?”
Tiếng chuông báo dày đặc vang lên. Ôn Nhật Thành mất một lúc mới nhận ra âm thanh được nữ nhân viên phục vụ nhắc nhở phát ra từ chiếc điện thoại đời cũ của mình. Danh bạ gọi đến hiển thị một cái tên quen thuộc, Ôn Nhật Thành chỉ nhìn thoáng qua rồi trực tiếp ngắt máy.
Lại có cuộc gọi đến.
Lần này Ôn Nhật Thành đã mất hứng. Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹟ t? ù?t?u?ện.?n ﹟
Rắc một tiếng.
Chiếc điện thoại trong tay bị hắn bóp nát rồi ném vào một góc.
Nhân viên phục vụ vừa định kinh hô trước lực tay thần kì kia thì đã bị đôi con ngươi sâu hút của Ôn Nhật Thành quét tới. Cô giật nảy mình, vội vàng nuốt lời muốn nói xuống bụng rồi ngoan ngoãn cúi đầu thực hiện chức trách của một phục vụ viên chuẩn mực. Chẳng biết vì sao ánh mắt của người thanh niên này lại làm cô cảm thấy rét run. Tựa như... cô đang nhìn vào đôi mắt của loài máu lạnh vậy.
Ở đầu dây bên kia, Ôn Quân liên tục nhận được thông báo không liên lạc được thì bực bội chửi tục một tiếng.
Vợ của ông Bạch Nhã nhỏ giọng hỏi thăm tình hình.
“Sao thế? Không nghe máy à?”
“Thằng trời đánh này chẳng biết chết ở xó nào rồi!” Ôn Quân nóng nảy.
Từ sau khi Ôn Nhật Thành rời nhà ông chỉ chủ động liên lạc với hắn vài lần, lần nào cũng là để đòi tiền. Ôn Nhật Thành luôn nói rằng bản thân không có tiền nên chỉ gửi về mấy đồng bạc lẻ. Thế mà hôm nay đứa con trai nhỏ của ông lại bắt gặp cái người tưởng chừng nghèo khó đó tiêu tiền trong nhà hàng sang trọng nhất thành phố, hơn nữa còn gọi một bàn toàn sơn hào mĩ vị. Ôn Quân có thể không tức giận sao?
Đứa con trai bất hiếu rõ ràng có tiền lại chẳng chịu cho cha nó một cắc nào. Ông đang mất ăn mất ngủ vì món nợ cờ bạc thì Ôn Nhật Thành lại một mình thoải mái tận hưởng dịch vụ năm sao!
Bạch Nhã nhìn chồng mình mà than ngắn thở dài: “Ôi thế thì phải làm sao? Tiền nợ của ông, tiền học của Văn Sách và Văn Linh, nhà chúng ta đến gạo cũng không có mà ăn thì làm sao chi hết được ngần ấy? Ông xem sao thằng con của ông lại vô tình đến vậy chứ? Ở trong thành phố ăn một bữa mấy chục triệu lại còn giấu giấu diếm diếm. Sợ cha mẹ ăn hết của nó à?”
“Bà nói ít thôi!” Ôn Quân bị bà nói đến nhức đầu.
“Hừ! Ông có bản lĩnh gì mà to mồm?” Bạch Nhã là người đàn bà đanh đá, bà chỉ thẳng vào mặt chồng mà mắng, “Có giỏi thì ông bắt thằng con của mình xì tiền ra đi. Tháng sau là đến hạn trả nợ cho bọn họ. Chẳng lẽ ông định bán căn nhà này đi thật ư! Họ Ôn ông muốn để mẹ con bọn tôi lưu lạc đầu đường xó chợ chắc!”
“Được rồi, được rồi. Bà nhỏ nhỏ cái mồm lại, hàng xóm nghe thấy mất hết mặt mũi.”
Ôn Quân nặng nề ngồi xuống ghế, theo thói quen châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi.
“Lát nữa Văn Sách về bà hỏi nó chỗ ở của Ôn Nhật Thành đi. Lần trước nó đã mời Văn Sách đến nhà, chắc Văn Sách vẫn còn nhớ địa chỉ.”
Đây là lần đầu tiên trong cả hai đời Ôn Nhật Thành đặt chân vào một nơi sang trọng như thế này.
Đời trước sau khi đuổi hắn ra khỏi nhà người mẹ kế kia còn tri kỉ đến mức giúp hắn làm thủ tục thôi học. Từ đó không bằng cấp, không nghề nghiệp, thiếu niên lăn lộn với xã hội từ năm mười sáu đến năm hai mươi vẫn chỉ là một kẻ nghèo túng sống tạm bợ trong căn trọ thuê cũ rích.
Lúc đó ngày ba bữa với hắn còn ăn chưa đủ no thì làm sao dám mơ đến việc ghé vào nhà hàng năm sao?
Lướt nhìn bảng giá, một bữa tối tại đây ít nhất cũng bằng hai tháng lương của Ôn Nhật Thành, nhưng bây giờ hắn không thèm quan tâm nữa.
Tiền tài trong tận thế đều là mớ giấy vụn. Bản thân Ôn Nhật Thành cũng không có nhu cầu tích trữ gì. Thứ nhất, hắn là bán bất tử nhân, chỉ chết già không chết đói. Thứ hai, tất cả vật phẩm thời tân tiến dù có được bảo quản đặc biệt trong kho ngầm thì cũng không thể thoát khỏi số phận bị ô nhiễm hoá. Bây giờ hắn có điên cuồng mua sắm vật tư thì cũng chẳng có ích gì. Khi bóng đêm giáng xuống chúng sẽ biến thành rác thải bị bỏ lại đầu tiên. Đến lúc đó hắn muốn thứ gì thì chỉ cần đi nhặt là được.
Chẳng bằng hiện tại cứ vung tiền thoả mãn cái bụng xem như bù đắp tiếc nuối đời trước. Chờ đến khi tận thế đến rồi thì kiếm đâu ra mấy món ăn chất lượng năm sao như vậy nữa chứ?
Ôn Nhật Thành dùng hết số dư trong tài khoản để gọi một bàn cơm đắt tiền nhất. Thái độ của nhân viên phục vụ đối với hắn cũng chuyển từ lịch sự xã giao sang nhiệt tình ân cần.
Trong lúc Ôn Nhật Thành vui vẻ tận hưởng mỹ vị bạc triệu thì từ đằng xa có một đôi mắt đang âm trầm dõi theo hắn.
Đứa em trai cùng cha khác mẹ Ôn Văn Sách, và cũng là chủ mưu đã hãm hại hắn trở thành vật thí nghiệm mười năm.
Quan hệ giữa Ôn Nhật Thành và một nhà bốn người kia chỉ có thể hình dung bằng hai từ thối nát. Từ lúc hắn bị mẹ con mẹ kế đổ oan đuổi ra khỏi nhà thì hắn nên biết rằng đời này bọn họ sẽ chẳng thể nào chung sống hoà thuận với nhau được. Ngặt nỗi Ôn Nhật Thành của quá khứ lại là một thiếu niên thiếu khuyết tình thương đến ngu xuẩn.
Lúc Ôn Nhật Thành tìm đến thì chỉ còn Ôn Văn Sách sống sót giữa đống đổ nát. Hắn vì cho rằng em trai là người thân cuối cùng trên đời mà buông xuống tất cả xích mích giữa đôi bên. Hắn cho nó tiến vào căn cứ với thân phận cao nhất, cung cấp cho nó những tài nguyên tốt nhất. Thời điểm nó bị ô nhiễm vật ăn mòn, hắn không chút do dự dùng nửa cái mạng để cứu nó về từ tay thần chết. Thế rồi nó đã báo đáp anh trai mình như thế nào?
Ôn Văn Sách nhân lúc Ôn Nhật Thành suy yếu đã cùng với phản đồ nhốt hắn vào cơ sở thí nghiệm, tiêm thuốc ức chế thần kinh mỗi ngày để hắn hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Đến lúc Ôn Nhật Thành nhận thức được mọi chuyện thì đã muộn. Con cừu non mà hắn luôn bảo bọc lại chính là sói dữ sau màn.
Ôn Nhật Thành sẽ không thể nào quên được thời khắc Ôn Văn Sách vứt bỏ lớp nguỵ trang và nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận.
“Tại sao luôn là mày? Vì cái gì cô ấy lại chỉ nhìn mỗi mày? Vì cái gì mày vẫn sống cơ chứ? Sao mày không chết đi? Chỉ cần mày chết rồi thì tất cả mới thuộc về tao... Ôn Nhật Thành! Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!”
Ôn Nhật Thành đoán có lẽ vì biết không thể làm gì với cơ thể bán bất tử của hắn nên em trai yêu quý mới biến hắn làm chuột bạch để tiện bề dày vò.
Đáng tiếc lúc Ôn Nhật Thành cho nổ tung cơ sở nghiên cứu thì Ôn Văn Sách lại vắng mặt. Thành ra cuối cùng hắn vẫn chưa thể thực hiện được nguyện vọng tự tay giết chết con quỷ đội lốt người kia.
Ôn Nhật Thành nhàm chán buông đũa, đời này phải cố gắng làm lại mới được.
"Quý khách, điện thoại của ngài đang kêu."
“Hửm?”
Tiếng chuông báo dày đặc vang lên. Ôn Nhật Thành mất một lúc mới nhận ra âm thanh được nữ nhân viên phục vụ nhắc nhở phát ra từ chiếc điện thoại đời cũ của mình. Danh bạ gọi đến hiển thị một cái tên quen thuộc, Ôn Nhật Thành chỉ nhìn thoáng qua rồi trực tiếp ngắt máy.
Lại có cuộc gọi đến.
Lần này Ôn Nhật Thành đã mất hứng. Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹟ t? ù?t?u?ện.?n ﹟
Rắc một tiếng.
Chiếc điện thoại trong tay bị hắn bóp nát rồi ném vào một góc.
Nhân viên phục vụ vừa định kinh hô trước lực tay thần kì kia thì đã bị đôi con ngươi sâu hút của Ôn Nhật Thành quét tới. Cô giật nảy mình, vội vàng nuốt lời muốn nói xuống bụng rồi ngoan ngoãn cúi đầu thực hiện chức trách của một phục vụ viên chuẩn mực. Chẳng biết vì sao ánh mắt của người thanh niên này lại làm cô cảm thấy rét run. Tựa như... cô đang nhìn vào đôi mắt của loài máu lạnh vậy.
Ở đầu dây bên kia, Ôn Quân liên tục nhận được thông báo không liên lạc được thì bực bội chửi tục một tiếng.
Vợ của ông Bạch Nhã nhỏ giọng hỏi thăm tình hình.
“Sao thế? Không nghe máy à?”
“Thằng trời đánh này chẳng biết chết ở xó nào rồi!” Ôn Quân nóng nảy.
Từ sau khi Ôn Nhật Thành rời nhà ông chỉ chủ động liên lạc với hắn vài lần, lần nào cũng là để đòi tiền. Ôn Nhật Thành luôn nói rằng bản thân không có tiền nên chỉ gửi về mấy đồng bạc lẻ. Thế mà hôm nay đứa con trai nhỏ của ông lại bắt gặp cái người tưởng chừng nghèo khó đó tiêu tiền trong nhà hàng sang trọng nhất thành phố, hơn nữa còn gọi một bàn toàn sơn hào mĩ vị. Ôn Quân có thể không tức giận sao?
Đứa con trai bất hiếu rõ ràng có tiền lại chẳng chịu cho cha nó một cắc nào. Ông đang mất ăn mất ngủ vì món nợ cờ bạc thì Ôn Nhật Thành lại một mình thoải mái tận hưởng dịch vụ năm sao!
Bạch Nhã nhìn chồng mình mà than ngắn thở dài: “Ôi thế thì phải làm sao? Tiền nợ của ông, tiền học của Văn Sách và Văn Linh, nhà chúng ta đến gạo cũng không có mà ăn thì làm sao chi hết được ngần ấy? Ông xem sao thằng con của ông lại vô tình đến vậy chứ? Ở trong thành phố ăn một bữa mấy chục triệu lại còn giấu giấu diếm diếm. Sợ cha mẹ ăn hết của nó à?”
“Bà nói ít thôi!” Ôn Quân bị bà nói đến nhức đầu.
“Hừ! Ông có bản lĩnh gì mà to mồm?” Bạch Nhã là người đàn bà đanh đá, bà chỉ thẳng vào mặt chồng mà mắng, “Có giỏi thì ông bắt thằng con của mình xì tiền ra đi. Tháng sau là đến hạn trả nợ cho bọn họ. Chẳng lẽ ông định bán căn nhà này đi thật ư! Họ Ôn ông muốn để mẹ con bọn tôi lưu lạc đầu đường xó chợ chắc!”
“Được rồi, được rồi. Bà nhỏ nhỏ cái mồm lại, hàng xóm nghe thấy mất hết mặt mũi.”
Ôn Quân nặng nề ngồi xuống ghế, theo thói quen châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi.
“Lát nữa Văn Sách về bà hỏi nó chỗ ở của Ôn Nhật Thành đi. Lần trước nó đã mời Văn Sách đến nhà, chắc Văn Sách vẫn còn nhớ địa chỉ.”