Chương 6: Báo ân
Mặc kệ bên ngoài mưa gió ầm trời, Ôn Nhật Thành vẫn ung dung sinh hoạt trong căn phòng nhỏ của hắn. Hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn. Thỉnh thoảng lại choàng tỉnh vì tiếng cãi vã nhà bên.
Tần suất phân phát thức ăn bắt đầu giảm dần. Ban đầu là mỗi ngày một lần, rồi hai ngày một lần, đến bây giờ là ba ngày một lần. Khẩu phần lương thực cũng từ gạo thịt biến thành mì gói và lương khô. Phàm là người biết nghĩ thì đều hiểu quân đội đang có vấn đề.
"Ồ, lại nổ súng rồi." Ôn Nhật Thành nhét thịt khô vào miệng. Tiếng nhai vang lên răng rắc.
Gần đây hắn liên tục nghe thấy tiếng súng vang lên trong bóng tối. Chắc hẳn đã có người không chịu nổi bầu không khí chết chóc trước mắt nên gây ra bạo động. Đỉnh điểm của cuộc xung đột là khi một người đàn ông trong lúc chống trả đã vô tình phóng ra mấy quả cầu lửa thiêu bỏng vài vị nhân viên cảnh sát. Sau đó ông ta đã bị nòng súng áp giải đi mất. Ôn Nhật Thành muốn an ủi ông ta rằng đừng lo lắng về tương lai. Bởi vì quy tắc mới của tân thế giới sẽ được sinh ra ngay sau khi những dị năng giả đầu tiên được phát hiện.
Mỗi một căn cứ lớn mạnh đều nuôi dưỡng rất nhiều dị năng giả cường đại. Khi súng ống đạn dược mất đi tác dụng thì dị năng giả chính là vũ khí quý giá nhất giúp nhân loại chiến đấu với tận thế. Đám cao tầng chuyên quyền kia không ngu. Bọn họ sẽ không để bất kì "tương lai nhân loại" nào đi chịu chết. Hiển nhiên sau đó, tân thế giới nơi kẻ mạnh được thừa nhận thượng đẳng đã phá kén chui ra.
Ôn Nhật Thành nghĩ đến cảnh mấy năm trước phải nhẫn nhịn ngồi chung mâm với đám "quan chức" có phong cách làm người không thể ngửi nổi kia thì bao nhiêu hứng thú bay sạch bách.
Vừa đặt lưng xuống định ngủ một giấc thì nhà bên cạnh bắt đầu rầm rì.
Ôn Nhật Thành nhịn, trùm chăn lên đầu.
Sau đó nghe được nội dung trò chuyện của đôi tình nhân.
Hắn nhàn nhạt cong môi lên.
Xem ra có người không làm người tốt được nữa.
Hà Tuấn và Trần Minh Châu đã đến giới hạn rồi.
Tai ương không thể lí giải bằng lời khiến thần kinh hai người bị kích thích. Lo âu, sợ hãi, tuyệt vọng và khủng hoảng có thể biến hai người thành kẻ điên bất cứ lúc nào. Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi giam cầm trong bóng tối, đôi tình nhân ân ái trong quá khứ suýt chút nữa trở mặt thành thù. Sau khi thức ăn và nước uống trong nhà ngày một chạm đáy đáy thì tình trạng của bọn họ càng trở nên tồi tệ hơn.
"Hà Tuấn... hay là thôi đi? Em sợ..."
Trần Minh Châu là một cô gái sống trong mật ngọt nuông chiều. Cô chưa từng nghĩ đến ngày mình sẽ làm việc xấu.
Hà Tuấn nặng nhọc thở ra.
"Đừng giở thói đàn bà nữa. Em có biết tình hình bây giờ là như thế nào không? Quân đội đã mấy ngày rồi chưa đến phát lương thực, nhà chúng ta sắp hết sạch đồ ăn rồi, em định dựa vào hai gói mì để sống qua mấy ngày này à?"
Trong bóng tối vô tận, cơ thể của Hạ Tuấn và Trần Minh Châu đều gầy rộp đi, làn da trở nên xám xanh vì lạnh và thiếu ánh sáng, xấu xí vô cùng.
"Lúc nó cho mượn bếp anh nhìn thấy trong tủ có cả gạo với bột mì. Nó sống một mình nên chắc chắn chưa thể ăn hết được. Nghe lời anh! Chỉ cần cướp đống đồ đó về thì chúng ta mới cầm cự đến lúc được giải cứu. Chỉ là lấy một ít thức ăn mà thôi, cũng không phải phóng hoả giết người! Cùng lắm đến lúc tuyết tan mua trả lại là được."
Hà Tuấn không muốn nói nhiều nữa. Gã ho khù khụ, khí lạnh tràn vào phổi khiến cổ họng gã đau rát.
"Chết đến nơi còn nhát như chuột. Nếu không dám làm thì anh sẽ đi một mình. Lúc đó em đừng mong được chia phần." Hà Tuấn mất kiên nhẫn.
"Anh! Đồ khốn!"
Trần Minh Châu không ngờ bạn trai mà cô yêu thương nhất lại đối xử với cô như vậy. Cô tin gã nói được làm được. Nếu lần này cô không tham gia thì đừng hòng gã chia cho cô một cắt.
Trước áp lực sống chết, Trần Minh Châu rốt cuộc cắn răng đồng ý.
Hai người đã lên kế hoạch kĩ càng. Trần Minh Châu gõ cửa dụ Ôn Nhật Thành ra ngoài, Hà Tuấn ở bên cạnh tranh thủ cơ hội đánh ngất người rồi lấy thức ăn đi.
Hà Tuấn tin chắc trong bóng tối dày đặc Ôn Nhật Thành sẽ không thể nào tránh khỏi cây gậy bóng chày của gã. Để phòng ngừa vạn nhất, gã còn mang cả dao thái thịt. Nếu tên nhãi kia dám chống trả thì xiên cho mấy nhát. Dù sao thì không có người nhìn thấy, ai sẽ biết là ai làm gì chứ.
Thời điểm tiếng cửa gõ vang lên, Ôn Nhật Thành đã đứng chờ sẵn rồi.
Chỉ cần hắn tháo chốt cửa ra thì hai người ngoài kia sẽ lập tức bật vào, vừa tấn công hắn, vừa cướp đoạt vật tư của hắn.
Đời trước vào lúc này hắn vẫn đang bôn ba cho Ôn Quân nên không rơi vào tầm nhắm của đôi tra nam tiện nữ này. Đến ngày hắn trở về thì hai người bọn họ đã tự cắn giết lẫn nhau từ bao giờ, thảm trạng thật sự ghê tởm không nỡ nhìn.
Con người đánh mất nhân tính đâu khác gì dã thú.
Cho dù từng bị hành hạ đến chết Ôn Nhật Thành cũng chưa từng sinh ra ý nghĩ hãm hại người vô tội.
Dẫu thế giới này có nát như hố xí cũng không phải lí do để hắn đi ăn cứt. (*)
(*) Câu này trích từ tác giả Phong Hỏa Hí Chư Hầu.
Ôn Nhật Thành suy nghĩ kĩ rồi. Sau khi tiễn hết thù mới hận cũ về với địa ngục hắn sẽ tìm người kia và cùng anh trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Là biến dị ô nhiễm hay khủng hoảng toàn cầu cũng đừng hòng ngăn hắn theo đuổi tình yêu. Đã có mục đích rõ ràng đến thế rồi thì làm gì phải tốn thời gian cho mấy việc vô bổ nữa?
Khi được Hà Tuấn nhờ vả, hắn đã đưa chiếc bếp ga còn dư cho hai người mượn ngay.
Hắn có thể rộng lượng vươn tay giúp đôi người xa lạ, cũng có thể dùng răng cắn chết tất cả những kẻ dám mưu đồ với mình.
Khi ngươi đang nhân từ với kẻ thù, kẻ thù đã đào sẵn mồ chôn cho ngươi.
"Anh Nhật Thành, em là Minh Châu đây! Em có chuyện muốn nói với anh, có thể mở cửa cho em vào trong không?"
Không hổ danh là người đẹp thỏ con. Dù trong tuyết lạnh vẫn cất được âm ngọt êm tai.
"Đương nhiên là... Được."
Bóng tối là dã thú sẵn sàng lao tới con mồi.
Bầu trời đêm nay vẫn vậy.
Chẳng qua chỉ là nổi chút gió sương mà thôi.
Tần suất phân phát thức ăn bắt đầu giảm dần. Ban đầu là mỗi ngày một lần, rồi hai ngày một lần, đến bây giờ là ba ngày một lần. Khẩu phần lương thực cũng từ gạo thịt biến thành mì gói và lương khô. Phàm là người biết nghĩ thì đều hiểu quân đội đang có vấn đề.
"Ồ, lại nổ súng rồi." Ôn Nhật Thành nhét thịt khô vào miệng. Tiếng nhai vang lên răng rắc.
Gần đây hắn liên tục nghe thấy tiếng súng vang lên trong bóng tối. Chắc hẳn đã có người không chịu nổi bầu không khí chết chóc trước mắt nên gây ra bạo động. Đỉnh điểm của cuộc xung đột là khi một người đàn ông trong lúc chống trả đã vô tình phóng ra mấy quả cầu lửa thiêu bỏng vài vị nhân viên cảnh sát. Sau đó ông ta đã bị nòng súng áp giải đi mất. Ôn Nhật Thành muốn an ủi ông ta rằng đừng lo lắng về tương lai. Bởi vì quy tắc mới của tân thế giới sẽ được sinh ra ngay sau khi những dị năng giả đầu tiên được phát hiện.
Mỗi một căn cứ lớn mạnh đều nuôi dưỡng rất nhiều dị năng giả cường đại. Khi súng ống đạn dược mất đi tác dụng thì dị năng giả chính là vũ khí quý giá nhất giúp nhân loại chiến đấu với tận thế. Đám cao tầng chuyên quyền kia không ngu. Bọn họ sẽ không để bất kì "tương lai nhân loại" nào đi chịu chết. Hiển nhiên sau đó, tân thế giới nơi kẻ mạnh được thừa nhận thượng đẳng đã phá kén chui ra.
Ôn Nhật Thành nghĩ đến cảnh mấy năm trước phải nhẫn nhịn ngồi chung mâm với đám "quan chức" có phong cách làm người không thể ngửi nổi kia thì bao nhiêu hứng thú bay sạch bách.
Vừa đặt lưng xuống định ngủ một giấc thì nhà bên cạnh bắt đầu rầm rì.
Ôn Nhật Thành nhịn, trùm chăn lên đầu.
Sau đó nghe được nội dung trò chuyện của đôi tình nhân.
Hắn nhàn nhạt cong môi lên.
Xem ra có người không làm người tốt được nữa.
Hà Tuấn và Trần Minh Châu đã đến giới hạn rồi.
Tai ương không thể lí giải bằng lời khiến thần kinh hai người bị kích thích. Lo âu, sợ hãi, tuyệt vọng và khủng hoảng có thể biến hai người thành kẻ điên bất cứ lúc nào. Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi giam cầm trong bóng tối, đôi tình nhân ân ái trong quá khứ suýt chút nữa trở mặt thành thù. Sau khi thức ăn và nước uống trong nhà ngày một chạm đáy đáy thì tình trạng của bọn họ càng trở nên tồi tệ hơn.
"Hà Tuấn... hay là thôi đi? Em sợ..."
Trần Minh Châu là một cô gái sống trong mật ngọt nuông chiều. Cô chưa từng nghĩ đến ngày mình sẽ làm việc xấu.
Hà Tuấn nặng nhọc thở ra.
"Đừng giở thói đàn bà nữa. Em có biết tình hình bây giờ là như thế nào không? Quân đội đã mấy ngày rồi chưa đến phát lương thực, nhà chúng ta sắp hết sạch đồ ăn rồi, em định dựa vào hai gói mì để sống qua mấy ngày này à?"
Trong bóng tối vô tận, cơ thể của Hạ Tuấn và Trần Minh Châu đều gầy rộp đi, làn da trở nên xám xanh vì lạnh và thiếu ánh sáng, xấu xí vô cùng.
"Lúc nó cho mượn bếp anh nhìn thấy trong tủ có cả gạo với bột mì. Nó sống một mình nên chắc chắn chưa thể ăn hết được. Nghe lời anh! Chỉ cần cướp đống đồ đó về thì chúng ta mới cầm cự đến lúc được giải cứu. Chỉ là lấy một ít thức ăn mà thôi, cũng không phải phóng hoả giết người! Cùng lắm đến lúc tuyết tan mua trả lại là được."
Hà Tuấn không muốn nói nhiều nữa. Gã ho khù khụ, khí lạnh tràn vào phổi khiến cổ họng gã đau rát.
"Chết đến nơi còn nhát như chuột. Nếu không dám làm thì anh sẽ đi một mình. Lúc đó em đừng mong được chia phần." Hà Tuấn mất kiên nhẫn.
"Anh! Đồ khốn!"
Trần Minh Châu không ngờ bạn trai mà cô yêu thương nhất lại đối xử với cô như vậy. Cô tin gã nói được làm được. Nếu lần này cô không tham gia thì đừng hòng gã chia cho cô một cắt.
Trước áp lực sống chết, Trần Minh Châu rốt cuộc cắn răng đồng ý.
Hai người đã lên kế hoạch kĩ càng. Trần Minh Châu gõ cửa dụ Ôn Nhật Thành ra ngoài, Hà Tuấn ở bên cạnh tranh thủ cơ hội đánh ngất người rồi lấy thức ăn đi.
Hà Tuấn tin chắc trong bóng tối dày đặc Ôn Nhật Thành sẽ không thể nào tránh khỏi cây gậy bóng chày của gã. Để phòng ngừa vạn nhất, gã còn mang cả dao thái thịt. Nếu tên nhãi kia dám chống trả thì xiên cho mấy nhát. Dù sao thì không có người nhìn thấy, ai sẽ biết là ai làm gì chứ.
Thời điểm tiếng cửa gõ vang lên, Ôn Nhật Thành đã đứng chờ sẵn rồi.
Chỉ cần hắn tháo chốt cửa ra thì hai người ngoài kia sẽ lập tức bật vào, vừa tấn công hắn, vừa cướp đoạt vật tư của hắn.
Đời trước vào lúc này hắn vẫn đang bôn ba cho Ôn Quân nên không rơi vào tầm nhắm của đôi tra nam tiện nữ này. Đến ngày hắn trở về thì hai người bọn họ đã tự cắn giết lẫn nhau từ bao giờ, thảm trạng thật sự ghê tởm không nỡ nhìn.
Con người đánh mất nhân tính đâu khác gì dã thú.
Cho dù từng bị hành hạ đến chết Ôn Nhật Thành cũng chưa từng sinh ra ý nghĩ hãm hại người vô tội.
Dẫu thế giới này có nát như hố xí cũng không phải lí do để hắn đi ăn cứt. (*)
(*) Câu này trích từ tác giả Phong Hỏa Hí Chư Hầu.
Ôn Nhật Thành suy nghĩ kĩ rồi. Sau khi tiễn hết thù mới hận cũ về với địa ngục hắn sẽ tìm người kia và cùng anh trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Là biến dị ô nhiễm hay khủng hoảng toàn cầu cũng đừng hòng ngăn hắn theo đuổi tình yêu. Đã có mục đích rõ ràng đến thế rồi thì làm gì phải tốn thời gian cho mấy việc vô bổ nữa?
Khi được Hà Tuấn nhờ vả, hắn đã đưa chiếc bếp ga còn dư cho hai người mượn ngay.
Hắn có thể rộng lượng vươn tay giúp đôi người xa lạ, cũng có thể dùng răng cắn chết tất cả những kẻ dám mưu đồ với mình.
Khi ngươi đang nhân từ với kẻ thù, kẻ thù đã đào sẵn mồ chôn cho ngươi.
"Anh Nhật Thành, em là Minh Châu đây! Em có chuyện muốn nói với anh, có thể mở cửa cho em vào trong không?"
Không hổ danh là người đẹp thỏ con. Dù trong tuyết lạnh vẫn cất được âm ngọt êm tai.
"Đương nhiên là... Được."
Bóng tối là dã thú sẵn sàng lao tới con mồi.
Bầu trời đêm nay vẫn vậy.
Chẳng qua chỉ là nổi chút gió sương mà thôi.