Chương : 20
Lễ tình nhân ngày đó, công ty rất nhân tính hóa cho nghỉ một ngày, người có tình đều đi hẹn hò, không có tình nhân thì ở nhà ăn mì ăn liền.
Phong Tranh ngày này mở ca hội, muốn mời Kim Thiểm Thiểm làm khách quý. Hắn không từ chối, sau khi vào thấy mấy nghìn người đang trên tuyến, hắn liền hỏi một câu: “Mọi người không đi hẹn hò sao.”
Phong Tranh ha hả cười một tiếng: “Rất nhiều trường học không cho phép trẻ em yêu sớm a.”
“Có cả Phong Tranh?”
“Không phải là còn anh và mọi người theo em hát sao. Thiểm Thiểm, tới, hát một điệu dân gian nghe một chút nào.” [chương này Phong Tranh đã nói tuổi nhỏ hơn e Hạ, nên từ chương này đổi xưng hô giữa 2 ng`]
“Valentine không người yêu?” [tên bài hát]
“Em muốn nghe Trái tim anh nói chỉ có tôi không có cô ấy“
“OK.”
Phong Tranh đặc biệt tạo không khí, cùng người hâm mộ chơi đùa rất vui, Kim Thiểm Thiểm vẫn như cũ, không nhìn bất kỳ lời câu nào của người hâm mộ trên màn hình…, hai người cậu một bài tôi một bài, sau lại bắt đầu hát tình ca song đôi, Kim Thiểm Thiểm kỹ năng rất tốt cộng tình cảm của Phong Tranh, làm người hâm mộ manh cuồng hóa.
Nửa đêm, « Chuyến xe Hạnh Phúc» đệ nhất kỳ ban bố.
Hai người nhận được tin báo, cũng chạy đến xem.
Đây là bộ chính kịch thứ nhất của Kim Thiểm Thiểm, phần diễn tổng cộng mười lăm phút. Kim Hạ online nghe kịch xem thiếu sót của mình. So với với năm lão tướng, hắn người mới này quá mức non nớt, nhưng hắn thắng ở bổn sắc trong trẻo lạnh lùng đem hình tượng nhân vật bề ngoài trông rất sống động. Những người nghe đối với hắn khen chê không đồng nhất, nhưng đối với người mới, đại đa số người ta hay bao dung.
Cuối cùng không có gì cản trở.
Kim Hạ an lòng. Đồng thời có cả 6 CV, trừ hắn ra, là lão tướng diễn kỹ không tệ Thiên Nguyên Sát Na Phong Tranh Hiên Phi, cũng có diễn kỹ trứ danh. Hai phe đối lập, làm cho hắn diễn cảm không đủ tự nhiên, may mà lời kịch nhân vật không nhiều lắm, bù lại những phần thiếu sót.
Điện thoại di động vang lên: “Thiểm Thiểm, kịch ra rồi.”
“Ừ.”
“Cậu cũng không kích động.”
“Đang ca hội, đừng quấy rầy tôi.”
“…”
Bên này Phong Tranh dù ca lỗ tai vẫn không rời, mạch của Kim Hạ vẫn còn mở, cùng Thiên Nguyên Sát Na nói chuyện truyền tới tuyến bên kia, Phong Tranh cười hỏi: “Nói chuyện với ai a.”
“Thiên Nguyên.”
Phái Thiên Sơn đệ tử bắt đầu sôi trào.
“Di, hai người đã trao đổi số điện thoại? Không công bằng, em cũng muốn có số điện thoại của Thiểm Thiểm.”
“Ok, quay đầu lại cho cậu.”
Phong Tranh so với hắn nhỏ hơn hai tuổi, Kim Hạ đối đãi y như em trai, quan trọng nhất là, tiểu tử này kỹ thuật trò chơi khá tốt, học hỏi lại rất nhanh, ban đầu là Tiểu Bạch hiện tại đã có phong phạm của cao thủ.
“Cảm ơn ca “
Phong Tranh cao hứng ngay cả ca cũng gọi, bình thường Kim Hạ nói y gọi hắn là ca, y đều nói không muốn. Một tiếng ca mềm nhũn này Kim Hạ nghe được đặc biệt cao hứng, cảm thấy tiểu tử này rất là khả ái.
“Sau này cứ gọi như vậy đi.”
“Không muốn.”
“…”
Phong Tranh rất thích nói không muốn, trong năm người y nhỏ tuổi nhất, tất cả mọi người rất thích trêu chọc y, lúc y nói “Không cần, không muốn”, âm cuối mềm nhũn mang theo một chút làm nũng, làm cho người ta xúc động muốn nhào nặn y.
Tiếp xúc với bản thân y hơn, làm Kim Hạ không thể tin được đây là một CV có thực lực diễn kỹ trứ danh, thanh âm hài tử rõ ràng nghe rất khả ái, thanh tuyến đặc biệt nên có rất nhiều hạn chế, nhưng hết lần này tới lần khác y có thể dưới tình huống không thay đổi thanh tuyến diễn các nhân khác nhau rất nhịp nhàng ăn khớp, làm cho người ta vô cùng kỳ lạ, nhào nặn nhân vật là chuyện kinh điển mà CV bình thường không thể bằng được, danh hiệu của y trong thời gian ngắn rất khó dao động, trước mắt mà nói, có thể uy hiếp được địa vị CV tiểu thụ của y là không có, nếu phải có một người, Kim Thiểm Thiểm là có khả năng nhất.
Cho nên, vì ca hội ngày hôm qua nên hôm nay người hâm mộ của song phương bắt đầu cấu véo, giao tranh ác liệt.
Hiện đang ở giai đoạn quan trọng, trăm hoa đua nở, nhóm tiểu thụ tranh giành ái mộ, hồng đỏ tím thụ đều có, trong đam mỹ fans của thụ tương đối nhiều, hằng hà sa số không đếm được. Trong số đó, người đứng thứ hai thứ ba có lẽ khó nhận biết, nhưng danh hiệu đệ nhất là không thể tranh cãi với Phong Tranh đồng học.
Mỗi người hâm mộ đều thích nói “Hồng là cái gì, có thể ăn sao ” để tỏ vẻ bản thân chỉ một lòng nhiệt tình yêu thương đối với tâm linh võng phối, nhưng cũng có một số người, rất quan tâm đến địa vị của bổn mạng Phong Tranh, nhân khí của bổn mạng bị uy hiếp. Bọn họ không muốn thấy cục diện Trường Giang sóng sau xô sóng trước, cho nên dũng cảm đem cái sóng phía sau chụp chết ở biển cả mênh mông.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước: ở đây chỉ là nhân tài hiện tại sẽ bị thế hệ sau lấn át
Kim Thiểm Thiểm chính là một vị tiểu thụ CV xui xẻo.
Hắn hồng đến dễ dàng, hồng đến chọc người tranh cãi, hồng đến một số người đỏ mắt.
Từ khi hắn thành danh, nhóm anti đối với hắn đánh giá nhiều nhất chính là “Phi, hồng dựa vào ôm bắp đùi “. Bắp đùi này, trước kia là Thiên Nguyên Sát Na, hiện tại, thêm một người.
Một số người lại nói hắn ôm bắp đùi Phong Tranh, ôm hết đùi Thiên Nguyên Sát Na lại ôm đùi Phong Tranh, Tiểu trong suốt này thủ đoạn thật được, vì hồng cái gì cũng làm ra được.
Hắn vì hồng cái gì làm cũng được? Không ai biết được, toàn nhóm anti chỉ biết há mỏ ra mà nói.
Có một số người lòng dạ âm u, xem Thiên Nguyên Sát Na Phong Tranh như cấp bậc đại thần, chỉ có nhóm CV đỏ hồng mới có tư cách cùng bọn họ làm bằng hữu, còn như Kim Thiểm Thiểm chẳng hồng một chút nào như vậy, là người mới mà theo chân bọn họ kết giao bằng hữu chính là ôm bắp đùi. [suy nghĩ lệch lạc quá =.=!!]
Hắn là Tiểu trong suốt sao có tư cách làm bằng hữu của đại thần?
Cho dù hắn hồng trước đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Thiên Nguyên Sát Na Phong Tranh còn là hồng, thì hắn vẫn thuộc dạng ôm đùi bọn họ.
Sáng sớm lên xem bài viết, kết quả thấy một nhóm người ăn no rỗi việc đang cấu véo nhau như vậy, tâm tình Kim Hạ hỏng bét đến cực độ.
Bắt đầu có một số người âm dương quái khí hơn nói rằng bộ kịch này là vì muốn thổi phồng danh vị Kim Thiểm Thiểm, đáng tiếc thanh âm Kim Thiểm Thiểm bình thường, diễn kỹ hỏng bét, hoàn toàn bị năm CV khác che hết ánh sáng, chính là một thằng ngu không chịu được. Sau đó lại nói Kim Thiểm Thiểm là một nhân vật cỡ nào vạn người mê như Mary Sue, Địa Cầu cũng phải chuyển động theo hắn, vốn là một bộ kịch rất tốt bởi vì kèm theo hào quang Mary Sue này mà làm hỏng nhân vật
Mary Sue: ở đây nói móc e Kim Hạ. Mary Sue được xem như là 1 khái niệm, 1 nhân vật trong truyện. Những nhân vật trong truyện được tạo dựng hình tượng quá hoàn hảo, đến nỗi chẳng có ai trog thực tế có đc thì được gọi là Mary Sue. Mary Sue xinh đẹp, hoàn hảo, bản lĩnh, chịu nhiều đau khổ, được nhiều người yêu quí. Mary Sue được xem là thước đo hoàn hảo của con ng`, ví như chính bản thân tác giả phóng đại đưa mình thành 1 nhân vật hoàn hảo.
Cứ như vậy xem khoảng bốn năm trang, cuối cùng Kim Thiểm Thiểm bạo phát: “Các người rất rãnh rỗi.”
Hắn định phát mấy chữ, Tiên Bối lập tức cảnh cáo hắn: câm miệng, giả chết!
Loại CV thông minh chính là ít làm việc, nói nhiều sai nhiều.
Kim Thiểm Thiểm cũng nhàm chán, nhận được cảnh cáo hắn liền lập tức ngậm miệng.
Một lát sau, điện thoại di động vang lên.
“Ca, anh thật đáng yêu.”
“Không lớn không nhỏ.”
“Ca, sớm hảo.”
“Em không phải là không chịu gọi ca sao?”
“Anh muốn nghe em liền gọi, ca, ca, ca, ca “
Chịu không được Phong Tranh làm nũng ngọt liệm, Kim Hạ nói: “Thôi được rồi.”
“Đừng để ý đến bọn họ.”
“Anh biết. Anh có điện thoại, cúp trước.”
Người xen vào chính là Thiên Nguyên Sát Na.
“Thiểm Thiểm, cậu có xem không? Có bị ảnh hưởng hay không?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt. Cái vòng tròn này chính là như vậy, rất nhiều phân tranh nhàm chán, không có gì làm liền hết lần này tới lần khác thích đi cấu véo đến chết đi sống lại. Thành thật mà nói, tôi lúc đầu không muốn nhận kịch đam mỹ chính là không muốn bị cuốn vào huyết vũ.”
“Đáng tiếc anh đã xứng rồi, hơn nữa thành trung tâm của huyết vũ.”
“Cho nên tôi cũng không muốn xem.”
“Nhìn chơi cho biết thôi.”
“Cậu không có tức giận là được rồi.”
“Tôi tức cái gì?”
“Nói cậu ôm bắp đùi tôi và Phong Tranh.”
“Được rồi.”
“Bữa ăn sáng ăn cái gì?”
“Sữa đậu nành bánh quẩy.”
“Tôi cũng muốn ăn, nhưng tôi chỉ có yến mạch.”
“Thiên Nguyên, tôi muốn thanh tĩnh.”
“Ừ, tôi tắt điện thoại.”
Thiên Nguyên Sát Na cảm thấy, Kim Thiểm Thiểm cũng không phải là hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Không phải, tôi muốn một mình thanh tĩnh với hoàn cảnh phối âm, khi kịch đã được đăng, tôi mọi người chú ý là cách phối âm của tôi, chứ không phải là những thứ ngổn ngang kia.”
“Đoàn kịch bên kia của chúng ta là như vậy, sau khi ban bố ở trên web, không ai quan tâm người nào hồng ai không hồng, mọi người chỉ đánh giá cách phối âm.”
Kim Hạ thích tác phẩm Mạn Thanh Xã Đoàn, nhưng đối với xã đoàn bản thân không có bao nhiêu tình cảm, trừ Thiên Nguyên Sát Na ra ai cũng không quen thuộc. Thiên Nguyên Sát Na đối với xã đoàn tình cảm rất sâu sắc, xã đoàn là địa phương sinh động nhất của y, y thích không khí xã đoàn, cũng thích kịch xã đoàn phối âm. Chỉ cần là kịch của xã đoàn, y nộp âm rất nhanh.
Hai người hàn huyên đến ra quyết định cuối cùng là cùng nhau luyện tập phối âm, không cần hậu kỳ phức tạp, Thiên Nguyên Sát Na một mình cũng có thể làm.
Lấy ra đoạn phim hoạt hình nào đó, Thiên Nguyên Sát Na xứng A, Kim Hạ xứng B, sau khi xong đưa cho Thiên Nguyên Sát Na đăng lên trang của y.
Hai người đều thuộc về kiểu tác phẩm không có nhiều CV làm lắm, điều này không thể nghi ngờ là tạo phúc người hâm mộ, không có gì có thể ngăn cản Phái Thiên Sơn lớn mạnh.
Trong các bình luận, Kim Hạ nhận được rất nhiều thiện ý phê bình cùng ca ngợi, mà diễn kỹ của hắn trong lúc luyện tập cũng thành thục một chút.
Bọn họ lựa chọn những đoạn phim ngắn, tính cách nhân vật không giới hạn, Kim Hạ không chỉ giới hạn trong nhân vật trong trẻo lạnh lùng băng sơn nữa, kiêu ngạo kiều nữ vương cũng có thể đảm nhiệm.
Các nhóm Kế Hoạch ẩn nấp trong chỗ tối rối rít hướng ma trảo với Kim Hạ, nhưng Kim Hạ không dễ dàng nhận kịch, cảm thấy như bây giờ đã rất tốt, có thể tận hứng phối âm, có thể nhận được đánh giá có dinh dưỡng, lại không cần để ý tới những thứ ngổn ngang cấu véo nhau kia.
Hắn đã thể nghiệm được niềm vui thú của phối âm, chính là cùng Thiên Nguyên Sát Na luyện tập phối âm một vài đoạn ngắn. [hehe, e thích rồi a]
Vui quá hóa buồn, cuối tháng, ký túc xá hắn chuyển vào một người đồng nghiệp mới. Ký túc xá của công ty, hai người một gian, năm ngoái vì có phúc của Nam Bác, hắn có thể một mình một gian ký túc xá, năm nay không ai chiếu cố hắn, ký túc xá hắn bị nhét vào một đồng nghiệp tốt nghiệp bằng tiến sĩ.
Ký túc xá hiệu quả cách âm không tốt, hắn lúc ghi âm cần yên tĩnh, tên tiến sĩ này thích nghe nhạc, mới vừa chuyển vào ngày thứ nhất liền mang theo toàn bộ âm hưởng mở ở phòng khách, mỗi ngày mở lung tung.
“Trương Vệ Quốc, phiền toái tắt nhạc.”
Trương Vệ Quốc liếc hắn một cái, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không thèm để ý tới.
Hai người, một người lãnh khốc quái gở nói chuyện đắc tội với người khác, một mắt chó nhìn người khác bằng con mắt thấp kém, xem thường những người chỉ tốt nghiệp khoa chính quy. [M ngươi!!, dám động vào e Hạ]
Kim Hạ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông tha phối âm, chuyên tâm chơi game —— đem nhạc trong game mở âm thanh mức tối đa, tốc độ tay bộc phát ra sức đánh át cả tiếng nhạc.
Bị quấy rầy nghe nhạc, Trương Vệ Quốc giận dữ đến gõ cửa phòng kháng nghị, Kim Hạ không thèm để ý.
Nếu không phải phối âm cần yên tĩnh, Kim Hạ sẽ không quản sở thích của Trương Vệ Quốc, đem chuyện này nói với Thiên Nguyên Sát Na, đại thần rất khờ dại tỏ vẻ: “Vậy chuyển ra đi a.”
“Thuê nhà không lấy tiền?”
“…”
Kim Hạ muốn mua xe mua nhà, cho nên thích kiếm tiền lại keo kiệt, Thiên Nguyên Sát Na hiểu.
“Nhà tôi trống không, ở trung tâm thành phố, cậu tới ở, không thu tiền thuê nhà của cậu.”
“… Không cần.”
“Tại sao?”
“Tôi không thích chiếm tiện nghi của anh.”
“Uy, căn nhà kia tôi bình thường cũng không ở, trống không vẫn là trống không, cậu cũng đừng khách khí.”
“Vậy anh bình thường ở đâu?”
“Phòng làm việc a, tôi có chỗ ngủ là được, không để ý lắm.”
“…”
“Tôi nói với chủ nhiệm một chút, đổi lại bạn cùng phòng hoặc chuyển phòng. ” hắn thật không thích mang ơn tình cảm người khác, đây không phải là khách khí, chỉ là vấn đề nguyên tắc.
Phong Tranh ngày này mở ca hội, muốn mời Kim Thiểm Thiểm làm khách quý. Hắn không từ chối, sau khi vào thấy mấy nghìn người đang trên tuyến, hắn liền hỏi một câu: “Mọi người không đi hẹn hò sao.”
Phong Tranh ha hả cười một tiếng: “Rất nhiều trường học không cho phép trẻ em yêu sớm a.”
“Có cả Phong Tranh?”
“Không phải là còn anh và mọi người theo em hát sao. Thiểm Thiểm, tới, hát một điệu dân gian nghe một chút nào.” [chương này Phong Tranh đã nói tuổi nhỏ hơn e Hạ, nên từ chương này đổi xưng hô giữa 2 ng`]
“Valentine không người yêu?” [tên bài hát]
“Em muốn nghe Trái tim anh nói chỉ có tôi không có cô ấy“
“OK.”
Phong Tranh đặc biệt tạo không khí, cùng người hâm mộ chơi đùa rất vui, Kim Thiểm Thiểm vẫn như cũ, không nhìn bất kỳ lời câu nào của người hâm mộ trên màn hình…, hai người cậu một bài tôi một bài, sau lại bắt đầu hát tình ca song đôi, Kim Thiểm Thiểm kỹ năng rất tốt cộng tình cảm của Phong Tranh, làm người hâm mộ manh cuồng hóa.
Nửa đêm, « Chuyến xe Hạnh Phúc» đệ nhất kỳ ban bố.
Hai người nhận được tin báo, cũng chạy đến xem.
Đây là bộ chính kịch thứ nhất của Kim Thiểm Thiểm, phần diễn tổng cộng mười lăm phút. Kim Hạ online nghe kịch xem thiếu sót của mình. So với với năm lão tướng, hắn người mới này quá mức non nớt, nhưng hắn thắng ở bổn sắc trong trẻo lạnh lùng đem hình tượng nhân vật bề ngoài trông rất sống động. Những người nghe đối với hắn khen chê không đồng nhất, nhưng đối với người mới, đại đa số người ta hay bao dung.
Cuối cùng không có gì cản trở.
Kim Hạ an lòng. Đồng thời có cả 6 CV, trừ hắn ra, là lão tướng diễn kỹ không tệ Thiên Nguyên Sát Na Phong Tranh Hiên Phi, cũng có diễn kỹ trứ danh. Hai phe đối lập, làm cho hắn diễn cảm không đủ tự nhiên, may mà lời kịch nhân vật không nhiều lắm, bù lại những phần thiếu sót.
Điện thoại di động vang lên: “Thiểm Thiểm, kịch ra rồi.”
“Ừ.”
“Cậu cũng không kích động.”
“Đang ca hội, đừng quấy rầy tôi.”
“…”
Bên này Phong Tranh dù ca lỗ tai vẫn không rời, mạch của Kim Hạ vẫn còn mở, cùng Thiên Nguyên Sát Na nói chuyện truyền tới tuyến bên kia, Phong Tranh cười hỏi: “Nói chuyện với ai a.”
“Thiên Nguyên.”
Phái Thiên Sơn đệ tử bắt đầu sôi trào.
“Di, hai người đã trao đổi số điện thoại? Không công bằng, em cũng muốn có số điện thoại của Thiểm Thiểm.”
“Ok, quay đầu lại cho cậu.”
Phong Tranh so với hắn nhỏ hơn hai tuổi, Kim Hạ đối đãi y như em trai, quan trọng nhất là, tiểu tử này kỹ thuật trò chơi khá tốt, học hỏi lại rất nhanh, ban đầu là Tiểu Bạch hiện tại đã có phong phạm của cao thủ.
“Cảm ơn ca “
Phong Tranh cao hứng ngay cả ca cũng gọi, bình thường Kim Hạ nói y gọi hắn là ca, y đều nói không muốn. Một tiếng ca mềm nhũn này Kim Hạ nghe được đặc biệt cao hứng, cảm thấy tiểu tử này rất là khả ái.
“Sau này cứ gọi như vậy đi.”
“Không muốn.”
“…”
Phong Tranh rất thích nói không muốn, trong năm người y nhỏ tuổi nhất, tất cả mọi người rất thích trêu chọc y, lúc y nói “Không cần, không muốn”, âm cuối mềm nhũn mang theo một chút làm nũng, làm cho người ta xúc động muốn nhào nặn y.
Tiếp xúc với bản thân y hơn, làm Kim Hạ không thể tin được đây là một CV có thực lực diễn kỹ trứ danh, thanh âm hài tử rõ ràng nghe rất khả ái, thanh tuyến đặc biệt nên có rất nhiều hạn chế, nhưng hết lần này tới lần khác y có thể dưới tình huống không thay đổi thanh tuyến diễn các nhân khác nhau rất nhịp nhàng ăn khớp, làm cho người ta vô cùng kỳ lạ, nhào nặn nhân vật là chuyện kinh điển mà CV bình thường không thể bằng được, danh hiệu của y trong thời gian ngắn rất khó dao động, trước mắt mà nói, có thể uy hiếp được địa vị CV tiểu thụ của y là không có, nếu phải có một người, Kim Thiểm Thiểm là có khả năng nhất.
Cho nên, vì ca hội ngày hôm qua nên hôm nay người hâm mộ của song phương bắt đầu cấu véo, giao tranh ác liệt.
Hiện đang ở giai đoạn quan trọng, trăm hoa đua nở, nhóm tiểu thụ tranh giành ái mộ, hồng đỏ tím thụ đều có, trong đam mỹ fans của thụ tương đối nhiều, hằng hà sa số không đếm được. Trong số đó, người đứng thứ hai thứ ba có lẽ khó nhận biết, nhưng danh hiệu đệ nhất là không thể tranh cãi với Phong Tranh đồng học.
Mỗi người hâm mộ đều thích nói “Hồng là cái gì, có thể ăn sao ” để tỏ vẻ bản thân chỉ một lòng nhiệt tình yêu thương đối với tâm linh võng phối, nhưng cũng có một số người, rất quan tâm đến địa vị của bổn mạng Phong Tranh, nhân khí của bổn mạng bị uy hiếp. Bọn họ không muốn thấy cục diện Trường Giang sóng sau xô sóng trước, cho nên dũng cảm đem cái sóng phía sau chụp chết ở biển cả mênh mông.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước: ở đây chỉ là nhân tài hiện tại sẽ bị thế hệ sau lấn át
Kim Thiểm Thiểm chính là một vị tiểu thụ CV xui xẻo.
Hắn hồng đến dễ dàng, hồng đến chọc người tranh cãi, hồng đến một số người đỏ mắt.
Từ khi hắn thành danh, nhóm anti đối với hắn đánh giá nhiều nhất chính là “Phi, hồng dựa vào ôm bắp đùi “. Bắp đùi này, trước kia là Thiên Nguyên Sát Na, hiện tại, thêm một người.
Một số người lại nói hắn ôm bắp đùi Phong Tranh, ôm hết đùi Thiên Nguyên Sát Na lại ôm đùi Phong Tranh, Tiểu trong suốt này thủ đoạn thật được, vì hồng cái gì cũng làm ra được.
Hắn vì hồng cái gì làm cũng được? Không ai biết được, toàn nhóm anti chỉ biết há mỏ ra mà nói.
Có một số người lòng dạ âm u, xem Thiên Nguyên Sát Na Phong Tranh như cấp bậc đại thần, chỉ có nhóm CV đỏ hồng mới có tư cách cùng bọn họ làm bằng hữu, còn như Kim Thiểm Thiểm chẳng hồng một chút nào như vậy, là người mới mà theo chân bọn họ kết giao bằng hữu chính là ôm bắp đùi. [suy nghĩ lệch lạc quá =.=!!]
Hắn là Tiểu trong suốt sao có tư cách làm bằng hữu của đại thần?
Cho dù hắn hồng trước đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Thiên Nguyên Sát Na Phong Tranh còn là hồng, thì hắn vẫn thuộc dạng ôm đùi bọn họ.
Sáng sớm lên xem bài viết, kết quả thấy một nhóm người ăn no rỗi việc đang cấu véo nhau như vậy, tâm tình Kim Hạ hỏng bét đến cực độ.
Bắt đầu có một số người âm dương quái khí hơn nói rằng bộ kịch này là vì muốn thổi phồng danh vị Kim Thiểm Thiểm, đáng tiếc thanh âm Kim Thiểm Thiểm bình thường, diễn kỹ hỏng bét, hoàn toàn bị năm CV khác che hết ánh sáng, chính là một thằng ngu không chịu được. Sau đó lại nói Kim Thiểm Thiểm là một nhân vật cỡ nào vạn người mê như Mary Sue, Địa Cầu cũng phải chuyển động theo hắn, vốn là một bộ kịch rất tốt bởi vì kèm theo hào quang Mary Sue này mà làm hỏng nhân vật
Mary Sue: ở đây nói móc e Kim Hạ. Mary Sue được xem như là 1 khái niệm, 1 nhân vật trong truyện. Những nhân vật trong truyện được tạo dựng hình tượng quá hoàn hảo, đến nỗi chẳng có ai trog thực tế có đc thì được gọi là Mary Sue. Mary Sue xinh đẹp, hoàn hảo, bản lĩnh, chịu nhiều đau khổ, được nhiều người yêu quí. Mary Sue được xem là thước đo hoàn hảo của con ng`, ví như chính bản thân tác giả phóng đại đưa mình thành 1 nhân vật hoàn hảo.
Cứ như vậy xem khoảng bốn năm trang, cuối cùng Kim Thiểm Thiểm bạo phát: “Các người rất rãnh rỗi.”
Hắn định phát mấy chữ, Tiên Bối lập tức cảnh cáo hắn: câm miệng, giả chết!
Loại CV thông minh chính là ít làm việc, nói nhiều sai nhiều.
Kim Thiểm Thiểm cũng nhàm chán, nhận được cảnh cáo hắn liền lập tức ngậm miệng.
Một lát sau, điện thoại di động vang lên.
“Ca, anh thật đáng yêu.”
“Không lớn không nhỏ.”
“Ca, sớm hảo.”
“Em không phải là không chịu gọi ca sao?”
“Anh muốn nghe em liền gọi, ca, ca, ca, ca “
Chịu không được Phong Tranh làm nũng ngọt liệm, Kim Hạ nói: “Thôi được rồi.”
“Đừng để ý đến bọn họ.”
“Anh biết. Anh có điện thoại, cúp trước.”
Người xen vào chính là Thiên Nguyên Sát Na.
“Thiểm Thiểm, cậu có xem không? Có bị ảnh hưởng hay không?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt. Cái vòng tròn này chính là như vậy, rất nhiều phân tranh nhàm chán, không có gì làm liền hết lần này tới lần khác thích đi cấu véo đến chết đi sống lại. Thành thật mà nói, tôi lúc đầu không muốn nhận kịch đam mỹ chính là không muốn bị cuốn vào huyết vũ.”
“Đáng tiếc anh đã xứng rồi, hơn nữa thành trung tâm của huyết vũ.”
“Cho nên tôi cũng không muốn xem.”
“Nhìn chơi cho biết thôi.”
“Cậu không có tức giận là được rồi.”
“Tôi tức cái gì?”
“Nói cậu ôm bắp đùi tôi và Phong Tranh.”
“Được rồi.”
“Bữa ăn sáng ăn cái gì?”
“Sữa đậu nành bánh quẩy.”
“Tôi cũng muốn ăn, nhưng tôi chỉ có yến mạch.”
“Thiên Nguyên, tôi muốn thanh tĩnh.”
“Ừ, tôi tắt điện thoại.”
Thiên Nguyên Sát Na cảm thấy, Kim Thiểm Thiểm cũng không phải là hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Không phải, tôi muốn một mình thanh tĩnh với hoàn cảnh phối âm, khi kịch đã được đăng, tôi mọi người chú ý là cách phối âm của tôi, chứ không phải là những thứ ngổn ngang kia.”
“Đoàn kịch bên kia của chúng ta là như vậy, sau khi ban bố ở trên web, không ai quan tâm người nào hồng ai không hồng, mọi người chỉ đánh giá cách phối âm.”
Kim Hạ thích tác phẩm Mạn Thanh Xã Đoàn, nhưng đối với xã đoàn bản thân không có bao nhiêu tình cảm, trừ Thiên Nguyên Sát Na ra ai cũng không quen thuộc. Thiên Nguyên Sát Na đối với xã đoàn tình cảm rất sâu sắc, xã đoàn là địa phương sinh động nhất của y, y thích không khí xã đoàn, cũng thích kịch xã đoàn phối âm. Chỉ cần là kịch của xã đoàn, y nộp âm rất nhanh.
Hai người hàn huyên đến ra quyết định cuối cùng là cùng nhau luyện tập phối âm, không cần hậu kỳ phức tạp, Thiên Nguyên Sát Na một mình cũng có thể làm.
Lấy ra đoạn phim hoạt hình nào đó, Thiên Nguyên Sát Na xứng A, Kim Hạ xứng B, sau khi xong đưa cho Thiên Nguyên Sát Na đăng lên trang của y.
Hai người đều thuộc về kiểu tác phẩm không có nhiều CV làm lắm, điều này không thể nghi ngờ là tạo phúc người hâm mộ, không có gì có thể ngăn cản Phái Thiên Sơn lớn mạnh.
Trong các bình luận, Kim Hạ nhận được rất nhiều thiện ý phê bình cùng ca ngợi, mà diễn kỹ của hắn trong lúc luyện tập cũng thành thục một chút.
Bọn họ lựa chọn những đoạn phim ngắn, tính cách nhân vật không giới hạn, Kim Hạ không chỉ giới hạn trong nhân vật trong trẻo lạnh lùng băng sơn nữa, kiêu ngạo kiều nữ vương cũng có thể đảm nhiệm.
Các nhóm Kế Hoạch ẩn nấp trong chỗ tối rối rít hướng ma trảo với Kim Hạ, nhưng Kim Hạ không dễ dàng nhận kịch, cảm thấy như bây giờ đã rất tốt, có thể tận hứng phối âm, có thể nhận được đánh giá có dinh dưỡng, lại không cần để ý tới những thứ ngổn ngang cấu véo nhau kia.
Hắn đã thể nghiệm được niềm vui thú của phối âm, chính là cùng Thiên Nguyên Sát Na luyện tập phối âm một vài đoạn ngắn. [hehe, e thích rồi a]
Vui quá hóa buồn, cuối tháng, ký túc xá hắn chuyển vào một người đồng nghiệp mới. Ký túc xá của công ty, hai người một gian, năm ngoái vì có phúc của Nam Bác, hắn có thể một mình một gian ký túc xá, năm nay không ai chiếu cố hắn, ký túc xá hắn bị nhét vào một đồng nghiệp tốt nghiệp bằng tiến sĩ.
Ký túc xá hiệu quả cách âm không tốt, hắn lúc ghi âm cần yên tĩnh, tên tiến sĩ này thích nghe nhạc, mới vừa chuyển vào ngày thứ nhất liền mang theo toàn bộ âm hưởng mở ở phòng khách, mỗi ngày mở lung tung.
“Trương Vệ Quốc, phiền toái tắt nhạc.”
Trương Vệ Quốc liếc hắn một cái, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không thèm để ý tới.
Hai người, một người lãnh khốc quái gở nói chuyện đắc tội với người khác, một mắt chó nhìn người khác bằng con mắt thấp kém, xem thường những người chỉ tốt nghiệp khoa chính quy. [M ngươi!!, dám động vào e Hạ]
Kim Hạ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông tha phối âm, chuyên tâm chơi game —— đem nhạc trong game mở âm thanh mức tối đa, tốc độ tay bộc phát ra sức đánh át cả tiếng nhạc.
Bị quấy rầy nghe nhạc, Trương Vệ Quốc giận dữ đến gõ cửa phòng kháng nghị, Kim Hạ không thèm để ý.
Nếu không phải phối âm cần yên tĩnh, Kim Hạ sẽ không quản sở thích của Trương Vệ Quốc, đem chuyện này nói với Thiên Nguyên Sát Na, đại thần rất khờ dại tỏ vẻ: “Vậy chuyển ra đi a.”
“Thuê nhà không lấy tiền?”
“…”
Kim Hạ muốn mua xe mua nhà, cho nên thích kiếm tiền lại keo kiệt, Thiên Nguyên Sát Na hiểu.
“Nhà tôi trống không, ở trung tâm thành phố, cậu tới ở, không thu tiền thuê nhà của cậu.”
“… Không cần.”
“Tại sao?”
“Tôi không thích chiếm tiện nghi của anh.”
“Uy, căn nhà kia tôi bình thường cũng không ở, trống không vẫn là trống không, cậu cũng đừng khách khí.”
“Vậy anh bình thường ở đâu?”
“Phòng làm việc a, tôi có chỗ ngủ là được, không để ý lắm.”
“…”
“Tôi nói với chủ nhiệm một chút, đổi lại bạn cùng phòng hoặc chuyển phòng. ” hắn thật không thích mang ơn tình cảm người khác, đây không phải là khách khí, chỉ là vấn đề nguyên tắc.