Chương 4: Trụ Trời Sụp Đổ !
Hắn uống trà không hề động tới rượu ,ta để ý hắn .Hắn cũng để ý ta , không khí có vẻ căng thẳng ,ngồi chung một bàn lại không phải quen biết quả thực rất ngại .''Vọng tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi ? '' giọng nói trầm ấm của hắn phát ra nhẹ nhàngTa biết hắn là đang muốn phá vỡ cái không khí gượng gạo này , bèn bắt trước phụ thân ta kính cẩn đáp : '' Bẩm đại nhân , tiểu nữ năm nay 17 tuổi ! chưa có hôn phối ''Hắn nghe vậy miếng cơm tới miệng cũng nghẹn lại ho khan nhìn ta , cũng đâu có hỏi nàng có hôn phối đâu .''À ,Thì ra là vậy ! ''Tiểu hỷ phía sau nghe vậy bèn co rúm mặt , véo tay ta một cái đau điếng . Đây chả phải cha ta hay nói vậy sao ? đùa chút có mất miếng thịt nào đâu .Lại không hề biết đại ca đang đi về chỗ của ta ,giọng ta cũng không to lắm nhưng cũng không nhỏ lắm đủ để đại ca cũng nghe thấy . Trên đầu bị vỗ mạnh một cái theo đó là tiếng nói '' Dạ đại nhân xin chớ để ý ! nha đầu ăn nói không có chừng mực thành thói khó mà sửa được ! ''Hắn cười tươi nói giọng điệu trêu đùa nói: '' e rằng thật sự muốn tìm lang quân ! vị ca ca như ngài có khi lại nhìn không ra đấy ''Đúng là gậy ông đập lưng ông mà , mặt ta nóng ran lên''Thật không nha đầu ? '' đại ca còn quay mặt sang ta dò hỏi''Huynh nhìn thân thể này của muội có thể gả đi được không ? ''''Không ! ''''Thế huynh còn hỏi ? ''''Ý ta là không ai nuôi nổi muội đâu '' một ngày nha đầu này dùng không biết bao nhiêu là dược liệu bồi bổ lại thêm y phục đồ dùng đều là hàng thượng phẩm , cũng chỉ có thể là Vọng gia mới có thể chăm sóc cho nha đầu này thôi . Gả nàng đi hắn cũng không yên tâm .Bất quá tìm một cô gia đến ở rể cũng không khó .....Hắn bên kia nhìn nàng chăm chú , hóa ra nàng gầy như vậy là do bị bệnh .''Dạ đại nhân,Nghe nói hoàng đế muốn vi hành đến Bồng Lai Đảo , chuyện này là có thực ? '' Vọng đại công tử nói''Chuyện này là có thực , ta chuyến này là cũng được lệnh theo hầu ngài di chuyển tới đó ''Ta ngẩn người ,Bồng Lai Đảo một trong ba đảo Bồng Lai , Doanh Châu ,Phương Trượng ,ở phía đông của Bột Hải là một vùng nước lớn có một thung lũng không có đáy nước từ tám phương trời chín vùng đất thậm chí nước sông Ngân Hà đều chảy về nơi đây .Tất thảy đều đổ hết về đây mà nước ở đây chẳng thấy tăng cũng chẳng thấy giảm lên được gọi là Quy Khư .Ở đó có năm ngọn núi . Ngọn thứ nhất tên là Đại Dư, ngọn thứ hai là Viên Kiều, ngọn thứ ba là Phương Hồ, ngọn thứ tư là Doanh Châu, và ngọn thứ năm là Bồng Lai. Các núi này cao 30.000 dặm, và chu vi 30.000 dặm. Đỉnh núi là vùng bằng phẳng, có đường kính 9.000 dặm. Các núi cách nhau 70.000 dặm. Những đền đài và đạo quán trên đỉnh núi thì bằng vàng và ngọc. Cầm thú ở đó có màu trắng tinh khiết. Cây cối bằng ngọc trai và san hô. Hoa trái có vị thơm ngon dễ chịu. Ai mà ăn được hoa quả ấy sẽ không già và không chết." Trích Liệt Tử Xung Hư Chân KinhCon người sinh ra vốn có tham ,sân ,si . Hoàng đế cũng không ngoại lệ , nghe nói Bồng Lai xuất hiện tiên cảnh , lại nghe nói nơi đó có loại quả trường sinh bất tử từ lâu ,nay lại xuất hiện . Trong lòng lại khao khát được sống trường sinh bất lão .Bèn dẫn theo quan lại binh lính đến Bông Lai tiên đảo trong truyền thuyết kia .Hắn chuyến này là nhận lệnh vua cùng tham gia ,tiện đường dự lễ mừng thọ của Vọng gia trang .''Thật sự là có tiên đảo,có thuốc trường sinh sao ? '' Đại ca và ta đều không tin được mà hỏi .Phàm nhân phúc đức bao nhiêu mới thấy được tiên cảnh gặp được tiên nhân , cho lên ta cũng không tin lắm .Hắn lắc đầu : '' Ta cũng không biết , lệnh vua khó cãi chỉ đành thuận theo ''Ta cảm thán một câu : '' Thật là tham lam a ! thân làm hoàng đế đã có mọi thứ trong tay rồi lại còn muốn bản thân trường sinh bất lão nữa ! há chẳng phải sử sách không còn gì để viết tiếp nữa ''Khéo miệng hắn giật giật , không biết phải làm sao với cô nương này nữa .Dù rằng nàng nói không hề sai .''Nha đầu muội nói vậy là khi quân phạm thượng ! sẽ bị chém đầu đấy '' đại ca lấy tay bịt miệng ,dọa ta .Ta giãy dụa thoát ra nói : '' Ca ,hoàng thượng nào rảnh đến đây nghe chuyện , ngài ấy còn đang mải tìm thuốc trường sinh bất lão kia kìa ! ''Nghe xong cả người chúng ta đều bật cười thành tiếng '' ha ha ha ''Tối hôm đó kết thúc trong vui vẻ .Dạ đại nhân cũng hứa với ta sẽ viết thư cho ta khi đến được tiên đảo .Nửa năm sau ,quả nhiên ta nhận được một bức thư , Là của hắn .Bức thư cũng không có gì đặc biệt , trong thư nói Bồng Lai chỉ là hư ảo, có lẽ nó chỉ là truyền thuyết . Trong bì thư có hai bức thư một bức ta vừa đọc , bức thứ hai mở ra chỉ có đúng một bông hoa màu hồng nhỏ đã khô được ép vào gửi đến . Ta không hiểu ý của hắn ,lại nghĩ chẳng lẽ hoa này là loài hoa đặc biệt ở đó ? hắn là gửi cho ta xem .Ba ngày sau ta đang phơi nắng ở hậu viện , bỗng '' rầm '' một tiếng mặt đất rung chuyển liên tục , ta đứng lên nhưng lực rung chuyển quá lớn làm cho ta ngã nằm ra đất , ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa .Chỉ một lúc sau thì không còn động tĩnh nữa ,Mãi ngày hôm sau mới hay tin núi Bất Chu đột nhiên sụp đổ , Trời hướng tây bắc đổ xuống vì mất đi cột chống. Mặt trời, mặt trăng, các tinh tú chảy về phía tây. Mặt đất hướng đông nam cũng sụp xuống. Trăm sông bởi vậy mà đổ về đó. Vũ trụ từ đó hình thành quy luật mới . Chỉ có ngày mà không có đêm , sự việc này làm cho ai ai cũng khiếp sợ .Chỉ có ngày mà không có đêm vậy cây cối vạn vật làm sao mà sống được ?Có một chuyện kỳ lạ nữa là , từ sau hôm đó xuất hiện vị đạo sĩ tay cầm phất trần đi dọc đường ,vừa đi vừa ngâmBất Chu đổTrăm sông đổ về một biểnNhà tan cửa nátXác trôi dạtThan ôi !Nắng hoài không tắtXương khô héo quắtNó giống như điềm báo , người tin nghe thì hoang mang hoảng loạn , người không tin lại xua đuổi nói hắn đang nguyền rủa mọi người .Trẻ con nghe xong thì học theo , chẳng mấy chốc biến thành một bài đồng dao ngắn .Nước biển Tây Hải cuồn cuộn như thế rồng ngày đêm sôi sục , ngư dân ra biển một đi không chở lại .Thuyền lớn nhà ta cũng vậy , vốn là phải cập bờ từ mấy ngày trước mà đến tận bây giờ cũng không thấy tăm hơi đâu . Phụ thân đứng ngồi không yên .Tổ mẫu lo lắng những gì lão đạo sĩ kia là thật ,Tối hôm đó người gọi tất cả mọi người đến nói tất cả gia quyến theo người di chuyển xuống vùng Lan Châu , Nói Lan Châu không giáp biển như vậy người sẽ an tâm hơn . Nhưng việc nhà vẫn còn rối bời cuối cùng chỉ có ta và tổ mẫu đi trước .Phụ thân viết một lá thư gửi cho Dạ Thần Châu -Dạ đại nhân nhờ hắn thu xếp ta và tổ mẫu .Lúc đi ta chỉ đem theo Đông tỷ và tiểu Hỷ , đám người tiểu hoa sẽ đi cùng cha mẹ taĐây là lần đầu tiên ta đi xa nhà , trước khi đi ta không nhịn được mà khóc một trận , mọi người thấy vậy đều cười ta .Nắng chói chang cả ngày lẫn đêm làm cho hoa màu héo khô , ruộng đồng nứt nẻ .khắp nơi đều là tiếng oán than , miếu thờ long vương nghi ngút khói , từng hàng người xếp hàng dài dâng hương . Ta ngồi trên xe ngựa thấy hết tất thảy lòng như có tảng đá vô hình đè trĩu nặng.''Tổ mẫu ! giờ này mọi người đã đi chưa ? '' ta than ngắn thở dàiTổ mẫu đằng sau vỗ vỗ lưng ta an ủi : '' có lẽ đã đi rồi , Minh Lan nha đầu không cần phải lo ! ''Ta thấy bất an lắm , trong lòng có cái gì đó rất khó chịu , ta e sợ có chuyện không may xảy ra .Chả biết là ngày hay đêm nữa ,ta mệt quá liền ngủ gục ngay trên xe ngựa ,Tổ mẫu lấy quạt quạt cho ta , thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lưng ta như hồi ta còn nhỏ du ta vào giấc ngủ .Trong giấc mơ ta nhìn thấy phía xa xa là một tiểu tiên nữ xinh đẹp thanh cao không nhiễm bụi trần ,nàng bay tới với bộ y phục lộng lẫy ( kiểu váy Đôn hoàng phi thiên ) ,dải lụa màu đỏ rực rỡ tung bay phất phới , trên tay phải cầm một đóa sen trắng tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt ,bay đến trước mặt ta giọng nói vô cùng khẩn trương : '' Đài Ngọc mau tỉnh lại ! Cung Công làm đổ cột trụ trời núi Bất Chu mang quân thiên ma đánh lên thiên giới rồi , mau tỉnh lại ! ''Ta ngơ ngác tự chỉ vào chính mình đưa mắt hỏi lại : '' Nói .. ta sao ? ''Người trước mặt có một cảm giác thân thiết lạ kì , '' Bất Chu ? '' ''Đài Ngọc ?'' ''Cung Công ? ''Liên hoa trong tay nàng ấy ánh sáng nhạt dần rồi tắt lịm , hình ảnh của nàng cũng tan biến để lại những vụn ánh sáng vàng nhàn nhạt ,ta không nghe được câu trả lời của nàng .''Tiên nữ tỷ tỷ . tiên nữ tỷ tỷ ... tỷ tỷ ! ta vẫn chưa hiểu '''' Đùng ! Đoàng '' tiếng sấm lớn làm oanh tạc cả một bầu trời , sau đó là âm thanh của sét xé rách cả khoảng trời .Cơn mưa tối sẫm dần dần bao trùm toàn bộ thị trấn sau cũng dập tắt đi cái lò hỏa diệm sơn này ( nắng nóng liên tục cả ngày liền đêm gần 20 ngày , mặt đất hiện như một vạc dầu mà con người lại là thứ thức ăn đang được nấu chín đó ),ta cũng giật mình tỉnh dậy .