Chương : 1
1.
Mặc dù mỗi ngày nếu không ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao, Ngụy Vô Tiện tuyệt đối sẽ không tự giác dậy, nhưng thật ra hơn kém giờ Mão một chút hắn cũng sẽ mơ mơ màng màng mà tỉnh. Bởi vì đó là lúc Lam Vong Cơ thức giấc, y dậy rồi thì sẽ đánh thức Ngụy Vô Tiện dậy theo... cho dù có gọi bao nhiêu thì hắn tuyệt đối cũng không tỉnh. Một lần hai lần, Ngụy Vô Tiện liền dưỡng thành thói quen trong lúc nửa tỉnh nửa mê sẽ nghịch Lam Vong Cơ. Hoặc là lôi lôi kéo kéo tay y hôn lung tung loạn xạ, hoặc là dứt khoát làm xấu, ôm chặt lấy eo người kia, không cho y xuống giường.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngụy Vô Tiện đến mắt cũng không thèm mở, đầu tiên trở mình, sau đó một tay mò đến bả vai của Lam Vong Cơ. Lơ mơ phát hiện ra người kia hình như đang nằm nghiêng người về phía hắn, liền thuận tay sờ loạn trên lưng y một hồi. Quần áo mỏng manh, da thịt ấm áp, hành động của hắn vốn dĩ nên khiến người kia vô cùng dễ chịu, ấy vậy mà Lam Vong Cơ nằm bên cạnh lại buồn bực "a" lên một tiếng.
Ngụy Vô Tiện mặc dù vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng trực giác lại cảm thấy có gì đó không đúng, mắt nhắm mắt mở nhìn sang, vừa vặn trông thấy Lam Vong Cơ nằm đối diện cũng đã tỉnh, ánh mắt nhàn nhạt rơi xuống trên mặt hắn.
Vừa mới hoàn toàn mở mắt, tầm nhìn của Ngụy Vô Tiện vẫn còn rất mơ hồ, hắn ngáp một cái, nói:
"Lam Trạm, ngươi..."
Hắn vừa nói xong ba chữ này, chỉ nghe một tiếng động vang lên, sau đó không thấy người trước mặt đâu nữa... Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến mức quên cả ngáp, cái miệng vẫn còn sững sờ há to, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ khi nãy đang còn nằm cạnh hắn mà giờ lại giống như bị rắn độc cắn một cái, vô cùng khẩn trương nhảy từ trên giường xuống, thuận tay nắm lấy Tị Trận chắn ngang trước ngực, nghiêm nghị chất vấn hắn:
"Ngươi là ai?!"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn đem cái ngáp còn dở vừa rồi ngáp xong, vẻ mặt cợt nhả nói:
"Ta nói chứ Hàm Quang Quân, không phải là ngươi mất trí nhớ đấy chứ?!"
Lam Vong Cơ cau mày, hỏi:
"Ngươi nói cái gì?"
Ngụy Vô Tiện cười cười, còn đang định nhắc lại thì chợt nhận ra, dáng vẻ của Lam Vong Cơ đang đứng trước mặt... so với hắn biết hình như có chút khác biệt. Ngay lập tức, Ngụy Vô Tiện từ trên giường ngồi dậy, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cũng không lo trêu đùa nữa, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng nhìn xung quanh.
Nơi này là Tĩnh thất, không sai. Nhưng bài trí cũng không giống như hắn biết, đơn sơ giản dị hơn nhiều. Thoại bản hắn vừa mua còn đặt ở đầu giường không thấy đâu, quần áo tối hôm qua vì hắn ngại phiền phức nên treo ở trên bình phong cũng không thấy. Không chỉ có vậy, tất cả những thứ có quan hệ với hắn cũng đều không thấy.
Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm lãnh khí. Cuối cùng ánh mắt của hắn rơi xuống cái lư hương đang tỏa ra một làn khói nhẹ lượn lờ nằm ở một góc, nhìn chằm chằm nó một lát, dở khóc dở cười nghĩ: Tình huống hiện tại không phải là... do cái lư hương kia giở trò quỷ đấy chứ?
Khoan hãy nói đến chuyện khác, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Một thời gian trước, hắn từng bước vào giấc mơ do cái lư hương này tạo thành, trời xui đất khiến nhìn thấy Lam Vong Cơ mười lăm mười sáu tuổi, lần sau lại nhìn thấy lúc y mười bảy mười tám tuổi. Lam Trạm đang đứng trước mình chẳng lẽ...
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện trở lại trên người Lam Vong Cơ, suy xét một chút, bỗng nhiên cứng đờ. Nhìn bộ dáng và cách ăn mặc của Lam Vong Cơ, đây hẳn là thiếu niên Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi rồi. Khuôn mặt tuấn mỹ xưa nay không có chút rung động nào giờ lại tràn đầy sự kinh ngạc trộn lẫn với nghi ngờ, không dám tin mà nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện. Cũng đúng thôi, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, nhưng ánh mắt của y tại sao lại ảm đạm như vậy.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, lại nhìn thấy người đã chết đi đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, đổi lại là người khác nhất định sẽ bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía, Lam Vong Cơ có thể "bình tĩnh" như vậy đã là hiếm thấy rồi.
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện cân nhắc câu chữ, cẩn thận lên tiếng: "Ngươi đừng sợ, ta là Ngụy Anh."
Nghe hắn nói xong cây này, sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí so với khi trước còn lạnh lẽo hơn mấy phần. Trong ánh mắt còn mơ hồ lộ ra sát khí, giống như người đang đứng trước mặt có huyết hải thâm thù với y vậy. Nếu như là Ngụy Vô Tiện của kiếp trước, khẳng định là hắn sẽ cho rằng Lam Vong Cơ đang cực kỳ thống hận hắn. Nhưng Ngụy Vô Tiện bây giờ lại rất rõ ràng, cho dù là Lam Vong Cơ ở thời điểm nào, cũng đều không có khả năng lộ ra loại biểu cảm này với hắn.
Nhớ lại hai lần trước đó, Lam Vong Cơ mặc dù có kinh ngạc nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận được hắn. Dù cho trong mộng khuôn mặt của hắn có thay đổi theo thời gian thì cũng không thể biến hóa quá nhiều. Lam Vong Cơ không nhận ra hắn thì chỉ có thể có một khả năng...
Ngụy Vô Tiện quyết định thật nhanh, xoay người xuống giường, chạy đến chỗ trong Tĩnh thất bày một tấm gương. Chiếc gương quả nhiên vẫn ở đây, chẳng qua chỉ là bên trên không có những hoa văn mà Ngụy Vô Tiện vẽ lên lúc nhàm chán.
Hắn cũng không quản nhiều như vậy, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng hình mà chiếc gương phản chiếu: Quả nhiên, trong gương chiếu ra không phải là dung mạo của hắn ở kiếp trước, mà chính là dáng vẻ của hắn sau khi sống lại!
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cái lư hương kia không phải sẽ..."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày suy nghĩ, chợt cảm thấy một đạo kiếm quang lạnh thấu xương bất thình lình từ đằng sau lưng đánh tới. Hắn theo phản xạ nghiêng người né tránh, đạo kiếm quang kia liền thẳng tắp bổ vào mặt gương, tuy không hoàn toàn chém nó vỡ vụn, nhưng cũng đủ lưu lại bên trên một vết nứt. Ngụy Vô Tiện xoay người sang bên cạnh, vội nói:
"Đừng như vậy nha, đánh ta chỉ là chuyện nhỏ, làm hỏng gian phòng này của ngươi thì phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt của hắn một lần nữa lại quét qua khuôn mặt của Lam Vong Cơ... Quả nhiên đúng là Lam Trạm hơn hai mươi tuổi, không sai. Lam Trạm của hiện tại khống chế linh lực tinh xảo hơn nhiều, muốn nhắm đến cái gì sẽ chỉ đánh cái đó, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến những thứ vô tội như tấm gương kia. Một kích này không thành, Lam Vong Cơ cũng không thu kiếm, linh lực đã vận sẵn, chờ phát động ở chiêu tiếp theo, giọng nói lạnh lùng đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho cái vị khách không mời mà đến trước mặt:
"Cho dù ngươi là ai, đều không nên vô cớ tự tiện xông vào tư trạch. Mời lập tức rời đi cho, nếu không..."
"Khoan đã!" Ngụy Vô Tiện tranh thủ thời gian ngắt lời y, giơ hai tay lên quá đầu biểu thị đầu hàng, nhanh miệng nói: "Lam Trạm, trước hết người nghe ta nói đã, ta thật sự là Ngụy Anh."
Nghe thấy hai chữ này một lần nữa, trên mặt Lam Vong Cơ dường như có chút đau thương, nói:
"Đừng có nói bậy, Ngụy Anh rõ ràng là đã..."
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy dáng vẻ này của y, trái tim như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt lại. Đã lâu rồi hắn chưa cảm thấy hoảng loạn như thế này, càng vội vã muốn giải thích rõ ràng với Lam Vong Cơ thì càng không biết nên nói sao cho phải... Tình cảnh bây giờ hoàn toàn không giống mấy lần trước, dù sao đi nữa hắn cũng không cách gì mở miệng đùa giỡn, trêu chọc Lam Trạm, nói cái gì mà "pháp bảo quay về quá khứ" để lừa gạt y. Cái này người ta gọi là quan tâm ắt loạn, cho dù ngày thường hắn luôn tự xưng mình đa mưu túc trí, nhưng dưới tình huống cấp bách này lại không thể nghĩ ra một biện pháp hoàn mỹ để thuyết phục đối phương. Mắt thấy một kiếm của Lam Vong Cơ lại chuẩn bị đâm tới, hắn chỉ có thể vội vàng nói:
"Ta... ta đúng thật là đã chết. Nhưng ta, ta không biết chuyện gì xảy ra, vừa mở mắt ra, ta đã ở chỗ này của ngươi..."
Lam Vong Cơ: "..."
Một lý do thoái thác không hề hợp lý tí nào. Sau khi Ngụy Vô Tiện bình tĩnh lại một chút, liền nhanh chóng chuyển hướng:
"Ngươi nghĩ xem, Vân Thâm Bất Tri Xứ phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, ta đơn thương độc mã, sao có thể đột nhập vào được? Coi như thật sự có thể lẻn vào, làm sao lại có thể vô thanh vô tức leo lên giường ngươi nằm đây?"
Lam Vong Cơ: "....
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Hỏng, Lam Trạm là người cẩn thận, có quỷ mới tin ta. Ta có nên thuyết phục y thêm một chút...?
Còn đang suy nghĩ lung tung, hắn lại nghe "xoạch" một tiếng. Giương mắt lên nhìn, Tị Trần đúng thật là đã được chủ nhân thu vào vỏ. Lam Vong Cơ lại khôi phục thần sắc lãnh đạm vốn có... Không biết Ngụy Vô Tiện có nhìn nhầm hay không, hình như còn có mấy phần lạnh nhạt hơn trước.
Y xoay người, cũng không để ý đến Ngụy Vô Tiện như thế nào, đầu cũng không quay lại, nói:
"Tùy ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "...???"
Hắn còn tưởng Lam Vong Cơ sẽ lạnh giọng chất vấn hoặc là Lam Vong Cơ sẽ tiếp tục cùng hắn đao kiếm tương hướng... Những điều kia nếu có xảy ra cũng là vô cùng hợp tình hợp lý, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được sẽ thành ra như thế này.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đứng tại chỗ, trong thoáng chốc không biết nên làm gì cho phải.
Mặc dù mỗi ngày nếu không ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao, Ngụy Vô Tiện tuyệt đối sẽ không tự giác dậy, nhưng thật ra hơn kém giờ Mão một chút hắn cũng sẽ mơ mơ màng màng mà tỉnh. Bởi vì đó là lúc Lam Vong Cơ thức giấc, y dậy rồi thì sẽ đánh thức Ngụy Vô Tiện dậy theo... cho dù có gọi bao nhiêu thì hắn tuyệt đối cũng không tỉnh. Một lần hai lần, Ngụy Vô Tiện liền dưỡng thành thói quen trong lúc nửa tỉnh nửa mê sẽ nghịch Lam Vong Cơ. Hoặc là lôi lôi kéo kéo tay y hôn lung tung loạn xạ, hoặc là dứt khoát làm xấu, ôm chặt lấy eo người kia, không cho y xuống giường.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngụy Vô Tiện đến mắt cũng không thèm mở, đầu tiên trở mình, sau đó một tay mò đến bả vai của Lam Vong Cơ. Lơ mơ phát hiện ra người kia hình như đang nằm nghiêng người về phía hắn, liền thuận tay sờ loạn trên lưng y một hồi. Quần áo mỏng manh, da thịt ấm áp, hành động của hắn vốn dĩ nên khiến người kia vô cùng dễ chịu, ấy vậy mà Lam Vong Cơ nằm bên cạnh lại buồn bực "a" lên một tiếng.
Ngụy Vô Tiện mặc dù vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng trực giác lại cảm thấy có gì đó không đúng, mắt nhắm mắt mở nhìn sang, vừa vặn trông thấy Lam Vong Cơ nằm đối diện cũng đã tỉnh, ánh mắt nhàn nhạt rơi xuống trên mặt hắn.
Vừa mới hoàn toàn mở mắt, tầm nhìn của Ngụy Vô Tiện vẫn còn rất mơ hồ, hắn ngáp một cái, nói:
"Lam Trạm, ngươi..."
Hắn vừa nói xong ba chữ này, chỉ nghe một tiếng động vang lên, sau đó không thấy người trước mặt đâu nữa... Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến mức quên cả ngáp, cái miệng vẫn còn sững sờ há to, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ khi nãy đang còn nằm cạnh hắn mà giờ lại giống như bị rắn độc cắn một cái, vô cùng khẩn trương nhảy từ trên giường xuống, thuận tay nắm lấy Tị Trận chắn ngang trước ngực, nghiêm nghị chất vấn hắn:
"Ngươi là ai?!"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn đem cái ngáp còn dở vừa rồi ngáp xong, vẻ mặt cợt nhả nói:
"Ta nói chứ Hàm Quang Quân, không phải là ngươi mất trí nhớ đấy chứ?!"
Lam Vong Cơ cau mày, hỏi:
"Ngươi nói cái gì?"
Ngụy Vô Tiện cười cười, còn đang định nhắc lại thì chợt nhận ra, dáng vẻ của Lam Vong Cơ đang đứng trước mặt... so với hắn biết hình như có chút khác biệt. Ngay lập tức, Ngụy Vô Tiện từ trên giường ngồi dậy, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cũng không lo trêu đùa nữa, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng nhìn xung quanh.
Nơi này là Tĩnh thất, không sai. Nhưng bài trí cũng không giống như hắn biết, đơn sơ giản dị hơn nhiều. Thoại bản hắn vừa mua còn đặt ở đầu giường không thấy đâu, quần áo tối hôm qua vì hắn ngại phiền phức nên treo ở trên bình phong cũng không thấy. Không chỉ có vậy, tất cả những thứ có quan hệ với hắn cũng đều không thấy.
Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm lãnh khí. Cuối cùng ánh mắt của hắn rơi xuống cái lư hương đang tỏa ra một làn khói nhẹ lượn lờ nằm ở một góc, nhìn chằm chằm nó một lát, dở khóc dở cười nghĩ: Tình huống hiện tại không phải là... do cái lư hương kia giở trò quỷ đấy chứ?
Khoan hãy nói đến chuyện khác, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Một thời gian trước, hắn từng bước vào giấc mơ do cái lư hương này tạo thành, trời xui đất khiến nhìn thấy Lam Vong Cơ mười lăm mười sáu tuổi, lần sau lại nhìn thấy lúc y mười bảy mười tám tuổi. Lam Trạm đang đứng trước mình chẳng lẽ...
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện trở lại trên người Lam Vong Cơ, suy xét một chút, bỗng nhiên cứng đờ. Nhìn bộ dáng và cách ăn mặc của Lam Vong Cơ, đây hẳn là thiếu niên Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi rồi. Khuôn mặt tuấn mỹ xưa nay không có chút rung động nào giờ lại tràn đầy sự kinh ngạc trộn lẫn với nghi ngờ, không dám tin mà nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện. Cũng đúng thôi, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, nhưng ánh mắt của y tại sao lại ảm đạm như vậy.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, lại nhìn thấy người đã chết đi đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, đổi lại là người khác nhất định sẽ bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía, Lam Vong Cơ có thể "bình tĩnh" như vậy đã là hiếm thấy rồi.
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện cân nhắc câu chữ, cẩn thận lên tiếng: "Ngươi đừng sợ, ta là Ngụy Anh."
Nghe hắn nói xong cây này, sắc mặt Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí so với khi trước còn lạnh lẽo hơn mấy phần. Trong ánh mắt còn mơ hồ lộ ra sát khí, giống như người đang đứng trước mặt có huyết hải thâm thù với y vậy. Nếu như là Ngụy Vô Tiện của kiếp trước, khẳng định là hắn sẽ cho rằng Lam Vong Cơ đang cực kỳ thống hận hắn. Nhưng Ngụy Vô Tiện bây giờ lại rất rõ ràng, cho dù là Lam Vong Cơ ở thời điểm nào, cũng đều không có khả năng lộ ra loại biểu cảm này với hắn.
Nhớ lại hai lần trước đó, Lam Vong Cơ mặc dù có kinh ngạc nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận được hắn. Dù cho trong mộng khuôn mặt của hắn có thay đổi theo thời gian thì cũng không thể biến hóa quá nhiều. Lam Vong Cơ không nhận ra hắn thì chỉ có thể có một khả năng...
Ngụy Vô Tiện quyết định thật nhanh, xoay người xuống giường, chạy đến chỗ trong Tĩnh thất bày một tấm gương. Chiếc gương quả nhiên vẫn ở đây, chẳng qua chỉ là bên trên không có những hoa văn mà Ngụy Vô Tiện vẽ lên lúc nhàm chán.
Hắn cũng không quản nhiều như vậy, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng hình mà chiếc gương phản chiếu: Quả nhiên, trong gương chiếu ra không phải là dung mạo của hắn ở kiếp trước, mà chính là dáng vẻ của hắn sau khi sống lại!
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cái lư hương kia không phải sẽ..."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày suy nghĩ, chợt cảm thấy một đạo kiếm quang lạnh thấu xương bất thình lình từ đằng sau lưng đánh tới. Hắn theo phản xạ nghiêng người né tránh, đạo kiếm quang kia liền thẳng tắp bổ vào mặt gương, tuy không hoàn toàn chém nó vỡ vụn, nhưng cũng đủ lưu lại bên trên một vết nứt. Ngụy Vô Tiện xoay người sang bên cạnh, vội nói:
"Đừng như vậy nha, đánh ta chỉ là chuyện nhỏ, làm hỏng gian phòng này của ngươi thì phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt của hắn một lần nữa lại quét qua khuôn mặt của Lam Vong Cơ... Quả nhiên đúng là Lam Trạm hơn hai mươi tuổi, không sai. Lam Trạm của hiện tại khống chế linh lực tinh xảo hơn nhiều, muốn nhắm đến cái gì sẽ chỉ đánh cái đó, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến những thứ vô tội như tấm gương kia. Một kích này không thành, Lam Vong Cơ cũng không thu kiếm, linh lực đã vận sẵn, chờ phát động ở chiêu tiếp theo, giọng nói lạnh lùng đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho cái vị khách không mời mà đến trước mặt:
"Cho dù ngươi là ai, đều không nên vô cớ tự tiện xông vào tư trạch. Mời lập tức rời đi cho, nếu không..."
"Khoan đã!" Ngụy Vô Tiện tranh thủ thời gian ngắt lời y, giơ hai tay lên quá đầu biểu thị đầu hàng, nhanh miệng nói: "Lam Trạm, trước hết người nghe ta nói đã, ta thật sự là Ngụy Anh."
Nghe thấy hai chữ này một lần nữa, trên mặt Lam Vong Cơ dường như có chút đau thương, nói:
"Đừng có nói bậy, Ngụy Anh rõ ràng là đã..."
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy dáng vẻ này của y, trái tim như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt lại. Đã lâu rồi hắn chưa cảm thấy hoảng loạn như thế này, càng vội vã muốn giải thích rõ ràng với Lam Vong Cơ thì càng không biết nên nói sao cho phải... Tình cảnh bây giờ hoàn toàn không giống mấy lần trước, dù sao đi nữa hắn cũng không cách gì mở miệng đùa giỡn, trêu chọc Lam Trạm, nói cái gì mà "pháp bảo quay về quá khứ" để lừa gạt y. Cái này người ta gọi là quan tâm ắt loạn, cho dù ngày thường hắn luôn tự xưng mình đa mưu túc trí, nhưng dưới tình huống cấp bách này lại không thể nghĩ ra một biện pháp hoàn mỹ để thuyết phục đối phương. Mắt thấy một kiếm của Lam Vong Cơ lại chuẩn bị đâm tới, hắn chỉ có thể vội vàng nói:
"Ta... ta đúng thật là đã chết. Nhưng ta, ta không biết chuyện gì xảy ra, vừa mở mắt ra, ta đã ở chỗ này của ngươi..."
Lam Vong Cơ: "..."
Một lý do thoái thác không hề hợp lý tí nào. Sau khi Ngụy Vô Tiện bình tĩnh lại một chút, liền nhanh chóng chuyển hướng:
"Ngươi nghĩ xem, Vân Thâm Bất Tri Xứ phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, ta đơn thương độc mã, sao có thể đột nhập vào được? Coi như thật sự có thể lẻn vào, làm sao lại có thể vô thanh vô tức leo lên giường ngươi nằm đây?"
Lam Vong Cơ: "....
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Hỏng, Lam Trạm là người cẩn thận, có quỷ mới tin ta. Ta có nên thuyết phục y thêm một chút...?
Còn đang suy nghĩ lung tung, hắn lại nghe "xoạch" một tiếng. Giương mắt lên nhìn, Tị Trần đúng thật là đã được chủ nhân thu vào vỏ. Lam Vong Cơ lại khôi phục thần sắc lãnh đạm vốn có... Không biết Ngụy Vô Tiện có nhìn nhầm hay không, hình như còn có mấy phần lạnh nhạt hơn trước.
Y xoay người, cũng không để ý đến Ngụy Vô Tiện như thế nào, đầu cũng không quay lại, nói:
"Tùy ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "...???"
Hắn còn tưởng Lam Vong Cơ sẽ lạnh giọng chất vấn hoặc là Lam Vong Cơ sẽ tiếp tục cùng hắn đao kiếm tương hướng... Những điều kia nếu có xảy ra cũng là vô cùng hợp tình hợp lý, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được sẽ thành ra như thế này.
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đứng tại chỗ, trong thoáng chốc không biết nên làm gì cho phải.