Chương 10: Gặp gỡ
Sau khi trở về nhà cô đã dành thời gian ngủ thật nhiều
Thật ra từ đầu cô sợ khi bị Kính Bắc Đình bắt đi thì còn có cái cứu trợ lên mới có chiếc bông tai như thế ai ngờ nó cũng giúp cứu mạng cô
Sau khi đánh một giấc đến tận trưa ngày mai do quá đói lên cô đành phải lê thân xác đi mua cái gì đó bỏ vào bụng
Cô đi xe đến một cửa hàng tây vô tình lại nhìn thấy cô tiểu thư chanh chua kia đang õng à õng ẹo với ai đó
Khi nhìn thấy cô, cô ta trong chớp mắt đi đến chỗ cô
Thư Điềm: [ thật không ngờ lại gặp lại cô ] 'đánh giá'
Khương Ninh Ngọc: [ thế giới cũng thật nhỏ ]
Thư Điềm: [ cô mà cũng ăn ở nhà hàng này sao, nhà hàng này là của anh ấy đấy ] 'chỉ tay vào người bên cạnh'
Ô hình như cô có gặp người này ở đâu đó nha
Hữu Cảnh Dục: [ thật trùng hợp lại gặp cô ở chỗ này ]
Khương Ninh Ngọc "đen thật, chắc ra đường bước nhầm chân trái rồi" [ không nhớ, nếu không có gì nữa tôi đi trước ] "ai mà biết được thằng chả là ai mà cô cũng không quan tâm"
Hữu Cảnh Dục: [ lâu lắm mới gặp cô, hay là dùng chung một bữa đi ]
Thư Điềm: [ anh Dục ]
Hữu Cảnh Dục: [ đừng gọi tôi như vậy, thật tởm ]
Khương Ninh Ngọc " hai người diễn kịch thì biến ra chỗ khác diễn được không chắn trước cửa nhà hàng làm gì" [ làm ơn tránh ra một chút ] 'lách qua hai người'
Khương Ninh Ngọc " cuối cùng cũng ngồi xuống bàn được rồi"
Người phục vụ: [ xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cho tôi một đĩa bít tết, một cái pizza cỡ lớn,... vậy thôi ]
Người phục vụ: [ vui lòng đợi một chút ạ! ]
Khi người bên cạnh vừa đi thì bàn bên cạnh đã có ai đó ngồi xuống. Cô cũng không để ý cho lắm nhưng người bên cạnh đột nhiên lại sang chào hỏi với cô
Khương Ninh Ngọc " hôm nay ra đường dẫm phải vận cức chó gì vậy chứ "
Cảnh sát Lục: [ thật trùng hợp, tôi không tin được lại gặp cô ở chỗ này đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ haha thật trùng hợp ]
Đột nhiên có hai người nào đó lại ngồi xuống
Hữu Cảnh Dục: [ đây là nhà hàng của tôi, cô muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên tôi mời ]
Cảnh sát Lục: [ thật đông vui, mọi người không ngại tôi ngồi cùng chứ ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi ngại cả ba người ngồi cùng bàn với tôi đấy ]
Ba người kia: [ cô khéo đùa thật đấy ]
Khương Ninh Ngọc " nhìn mặt bà đây giống đùa lắm hay gì "
Hữu Cảnh Dục: [ càng đông càng vui mà ]
Thư Điềm: [ phục vụ ] 'vẫy tay'
Người phục vụ: [ quý khách muốn dùng gì ạ ]
Thư Điềm: [ cho tôi món này món này món này ]
Người phục vụ: [ xin vui phòng đợi chúng tôi một chút ạ ]
Không khí trong bàn thật ngượng đột nhiên có một ai đó lên tiếng
Hữu Cảnh Dục: [ lâu lắm rồi tôi không gặp lại cô đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ muốn xe tôi hỏng mãi hay gì? ]
Hữu Cảnh Dục: [ nào có nào có ]
Không khí lại rơi vào im lặng
Khương Ninh Ngọc " sao hôm nay cô ả kia im lặng giữ vậy trời "
................
Trên bàn ăn vừa được bưng ra
Cảnh sát Lục: [ cô Thư Điềm có phải gọi nhiều quá rồi không? ]
Thật ra nửa bàn ăn là của cô vừa nãy gọi đấy
Hữu Cảnh Dục: [ bữa này tôi mời mà anh cứ ăn tự nhiên ]
Cảnh sát Lục: [ được, vậy tôi không khách sáo nữa ]
Cảnh sát Lục gắp cho cô một miếng sườn [ cô ăn nhiều một chút đi nhìn người cô bé quá ]
Khương Ninh Ngọc: [ cảm ơn ]
Hữu Cảnh Dục: [ cô cũng ăn nhiều chút vào ] 'gắp cho cô miếng bít tết'
Khương Ninh Ngọc " mấy cha này bị tọc mạch hay gì "
Thư Điềm 'nhíu mày' [ sao anh không gắp cho em ] 'nũng nịu'
Hữu Cảnh Dục: [ cô không có tay à, tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô đúng là không được tích sự gì ]
Thư Điềm: [ vậy sao anh lại gắp cho cô ta ]
Hữu Cảnh Dục: [ tiện tay ] 'lại gắp vào bát cô miếng nữa'
Khương Ninh Ngọc "đuma tha tôi" [ tôi có tay không làm phiền đến anh ]
................
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc một cách thật nặng nề
Cảnh sát Lục: [ để tôi đưa cô về ]
Khương Ninh Ngọc: [ không cần tôi có xe ] ' lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay '
Cảnh sát Lục: [ vậy được, tạm biệt cô ]
Ngồi trên xe cô lẩm bẩm [ mấy người này cũng thật phiền, tự nhiên thấy bên cạnh Kính Bắc Đình cũng ok la phết, ít nhất cũng không lắm mồm như mấy người này ]
*mn có muốn ổng Kính Bắc Đình là na9 khum
Trên đường về nhà cô lỡ va chạm với xe của người khác
Khi đi ra kiểm tra cô đã bị chửi cho một trận mặc dù người đi ngược chiều là hắn ta
Đương nhiên bả cũng không hẳn là hiền [ chính anh là người đi ngược chiều đến lúc xảy ra tại nạn lại đi đổ thừa cho người khác ]
Một người nào đó: [ thì làm sao, cô mau đền tiền đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ đã ăn cướp mà còn đòi la làng à ]
Một người nào đó cơ bắp, xăm trổ đầy mình: [ cô có tin tôi đánh cô tại đây không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ có giỏi thì lao vào đây ]
Một người nào đó: [ đồ không biết điều này ]
Khi hắn ta chuẩn bị đánh cô đã nhanh tay đấm thẳng vào mặt hắn ta. Nhìn máu mũi chảy ròng tòng hắn lập tức ngất đi
Khương Ninh Ngọc: [ đấm nhẹ vậy mà cũng ngất được? ]
Thật ra từ đầu cô sợ khi bị Kính Bắc Đình bắt đi thì còn có cái cứu trợ lên mới có chiếc bông tai như thế ai ngờ nó cũng giúp cứu mạng cô
Sau khi đánh một giấc đến tận trưa ngày mai do quá đói lên cô đành phải lê thân xác đi mua cái gì đó bỏ vào bụng
Cô đi xe đến một cửa hàng tây vô tình lại nhìn thấy cô tiểu thư chanh chua kia đang õng à õng ẹo với ai đó
Khi nhìn thấy cô, cô ta trong chớp mắt đi đến chỗ cô
Thư Điềm: [ thật không ngờ lại gặp lại cô ] 'đánh giá'
Khương Ninh Ngọc: [ thế giới cũng thật nhỏ ]
Thư Điềm: [ cô mà cũng ăn ở nhà hàng này sao, nhà hàng này là của anh ấy đấy ] 'chỉ tay vào người bên cạnh'
Ô hình như cô có gặp người này ở đâu đó nha
Hữu Cảnh Dục: [ thật trùng hợp lại gặp cô ở chỗ này ]
Khương Ninh Ngọc "đen thật, chắc ra đường bước nhầm chân trái rồi" [ không nhớ, nếu không có gì nữa tôi đi trước ] "ai mà biết được thằng chả là ai mà cô cũng không quan tâm"
Hữu Cảnh Dục: [ lâu lắm mới gặp cô, hay là dùng chung một bữa đi ]
Thư Điềm: [ anh Dục ]
Hữu Cảnh Dục: [ đừng gọi tôi như vậy, thật tởm ]
Khương Ninh Ngọc " hai người diễn kịch thì biến ra chỗ khác diễn được không chắn trước cửa nhà hàng làm gì" [ làm ơn tránh ra một chút ] 'lách qua hai người'
Khương Ninh Ngọc " cuối cùng cũng ngồi xuống bàn được rồi"
Người phục vụ: [ xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cho tôi một đĩa bít tết, một cái pizza cỡ lớn,... vậy thôi ]
Người phục vụ: [ vui lòng đợi một chút ạ! ]
Khi người bên cạnh vừa đi thì bàn bên cạnh đã có ai đó ngồi xuống. Cô cũng không để ý cho lắm nhưng người bên cạnh đột nhiên lại sang chào hỏi với cô
Khương Ninh Ngọc " hôm nay ra đường dẫm phải vận cức chó gì vậy chứ "
Cảnh sát Lục: [ thật trùng hợp, tôi không tin được lại gặp cô ở chỗ này đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ haha thật trùng hợp ]
Đột nhiên có hai người nào đó lại ngồi xuống
Hữu Cảnh Dục: [ đây là nhà hàng của tôi, cô muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên tôi mời ]
Cảnh sát Lục: [ thật đông vui, mọi người không ngại tôi ngồi cùng chứ ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi ngại cả ba người ngồi cùng bàn với tôi đấy ]
Ba người kia: [ cô khéo đùa thật đấy ]
Khương Ninh Ngọc " nhìn mặt bà đây giống đùa lắm hay gì "
Hữu Cảnh Dục: [ càng đông càng vui mà ]
Thư Điềm: [ phục vụ ] 'vẫy tay'
Người phục vụ: [ quý khách muốn dùng gì ạ ]
Thư Điềm: [ cho tôi món này món này món này ]
Người phục vụ: [ xin vui phòng đợi chúng tôi một chút ạ ]
Không khí trong bàn thật ngượng đột nhiên có một ai đó lên tiếng
Hữu Cảnh Dục: [ lâu lắm rồi tôi không gặp lại cô đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ muốn xe tôi hỏng mãi hay gì? ]
Hữu Cảnh Dục: [ nào có nào có ]
Không khí lại rơi vào im lặng
Khương Ninh Ngọc " sao hôm nay cô ả kia im lặng giữ vậy trời "
................
Trên bàn ăn vừa được bưng ra
Cảnh sát Lục: [ cô Thư Điềm có phải gọi nhiều quá rồi không? ]
Thật ra nửa bàn ăn là của cô vừa nãy gọi đấy
Hữu Cảnh Dục: [ bữa này tôi mời mà anh cứ ăn tự nhiên ]
Cảnh sát Lục: [ được, vậy tôi không khách sáo nữa ]
Cảnh sát Lục gắp cho cô một miếng sườn [ cô ăn nhiều một chút đi nhìn người cô bé quá ]
Khương Ninh Ngọc: [ cảm ơn ]
Hữu Cảnh Dục: [ cô cũng ăn nhiều chút vào ] 'gắp cho cô miếng bít tết'
Khương Ninh Ngọc " mấy cha này bị tọc mạch hay gì "
Thư Điềm 'nhíu mày' [ sao anh không gắp cho em ] 'nũng nịu'
Hữu Cảnh Dục: [ cô không có tay à, tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô đúng là không được tích sự gì ]
Thư Điềm: [ vậy sao anh lại gắp cho cô ta ]
Hữu Cảnh Dục: [ tiện tay ] 'lại gắp vào bát cô miếng nữa'
Khương Ninh Ngọc "đuma tha tôi" [ tôi có tay không làm phiền đến anh ]
................
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc một cách thật nặng nề
Cảnh sát Lục: [ để tôi đưa cô về ]
Khương Ninh Ngọc: [ không cần tôi có xe ] ' lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay '
Cảnh sát Lục: [ vậy được, tạm biệt cô ]
Ngồi trên xe cô lẩm bẩm [ mấy người này cũng thật phiền, tự nhiên thấy bên cạnh Kính Bắc Đình cũng ok la phết, ít nhất cũng không lắm mồm như mấy người này ]
*mn có muốn ổng Kính Bắc Đình là na9 khum
Trên đường về nhà cô lỡ va chạm với xe của người khác
Khi đi ra kiểm tra cô đã bị chửi cho một trận mặc dù người đi ngược chiều là hắn ta
Đương nhiên bả cũng không hẳn là hiền [ chính anh là người đi ngược chiều đến lúc xảy ra tại nạn lại đi đổ thừa cho người khác ]
Một người nào đó: [ thì làm sao, cô mau đền tiền đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ đã ăn cướp mà còn đòi la làng à ]
Một người nào đó cơ bắp, xăm trổ đầy mình: [ cô có tin tôi đánh cô tại đây không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ có giỏi thì lao vào đây ]
Một người nào đó: [ đồ không biết điều này ]
Khi hắn ta chuẩn bị đánh cô đã nhanh tay đấm thẳng vào mặt hắn ta. Nhìn máu mũi chảy ròng tòng hắn lập tức ngất đi
Khương Ninh Ngọc: [ đấm nhẹ vậy mà cũng ngất được? ]