Chương 13: Hướng về phía trước
Đến sân bay
Lòng cô nặng trĩu vì ở đây có rất nhiều kỉ niệm đẹp với cô
Cô cũng không lường trước được sẽ gặp cảnh sát Lục ở đây
Cảnh sát Lục: [ cô cũng đi thành phố M sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ thật trùng hợp ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh đi làm nhiệm vụ hả? ]
Cảnh sát Lục: [ đúng vậy, tôi đi bắt băng đảng buôn ma túy ở đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh đi có một mình thôi sao? ]
Cảnh sát Lục: [ đúng vậy, tôi sẽ gia nhập băng đảng trước để thăm dò ]
Khương Ninh Ngọc: [ chúc anh đi thượng lộ bình an nhé ]
Cảnh sát Lục: [ tôi cũng mong vậy ]
Bây giờ cô phải tìm nhà rồi tìm công việc mới khiến cô rất phiền lòng
Khương Ninh Ngọc: [ khó chịu thật, thành phố này cũng thuộc dạng đắt đỏ không biết có sống nổi không ]
Đang lang thang trên đường tự nhiên có ai đó va phải cô
Khi cô vừa đứng vững thì lại bị ai đó chạy qua làm ngã xuống lần nữa
Khương Ninh Ngọc: [ đụng phải người ta không biết xin lỗi à? ]
Cô ngước mắt lên thì chỉ còn một khoảng không vắng lặng
Quạc quạc
Khương Ninh Ngọc: [ người đâu rồi? ]
Đang ngơ ngác đứng đó thì hai bóng dáng kia lại vụt qua
Cô tính đuổi theo nhưng lại nghĩ đến một khả năng
Khương Ninh Ngọc: [ nếu đuổi theo chả may chúng là cùng một giuộc thì sao? Thôi coi như bản thân cô đen đủi vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ mấy ngày nay toàn gặp những gì đâu không? ]
Cô tấp vào một quán ăn thì lại gặp phải cảnh sát Lục
Khương Ninh Ngọc " sao lại gặp nữa vậy"
Cảnh sát Lục: [ không tin được chúng ta lại gặp nhau ở đây đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh làm ở đây hả? ]
Cảnh sát Lục: [ đúng vậy, để tiện cho điều tra ]
Cảnh sát Lục: [ cô muốn ăn gì? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cho tôi món này là được rồi ]
Cảnh sát Lục: [ cô đợi tôi một chút ]
Cảnh sát Lục vừa làm vừa ngó ra ngoài như đang tìm ai đó. Thấy vậy cô cũng ngó ra thì thấy hai tên kia
Khương Ninh Ngọc " nãy mà đuổi theo khéo bây giờ không giữ được mạng rồi "
Khương Ninh Ngọc nhìn đồ ăn sắp cháy đến nơi cô vội chạy lên giựt đấy cái muôi [ để tôi nấu nốt cho anh cứ canh chừng chúng đi ]
Cảnh sát Lục: [ đành phải làm phiền cô rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ không sao anh cứ làm công việc của anh đi ] " để anh nấu chắc tôi mất ăn luôn quá "
Đột nhiên Cảnh sát Lục vọt lên xe lái ngay xe bỏ đi trước mặt cô
Khương Ninh Ngọc: [ ê này tôi đã ăn được cái gì đâu ]
Cảnh sát Lục: [ cô ngồi lên đây đi, nhanh lên ]
Khương Ninh Ngọc bất lực đành phải vọt lên xe ngồi
Nhìn con đường ngoằn nghèo phía trước mà người nào đó lại không chú ý lái khiến cô rất sợ chết
Khương Ninh Ngọc: [ không ấy để tôi lái luôn xe cho ]
Cảnh sát Lục: [ không cần, làm phiền cô rồi ]
Đột nhiên bỏ hai tay ra khiến cô thót tim vội vọt lên cầm lấy vô lăng
Khương Ninh Ngọc: [ cứ giao cho tôi là được, anh làm nhiệm vụ của anh đi ]
Cảnh sát Lục: [ ừ ] 'nhanh chóng quay đi'
Một người thì tập trung lái xe, một người thì đang không ngừng gửi cái gì đó qua bộ đàm. Hai người phối hợp ăn ý đến lạ
Khương Ninh Ngọc: [ đường đi càng ngày càng vắng rồi đó ]
Cảnh sát Lục: [ gì cơ, thôi xong chúng ta mắc bẫy của chúng rồi, quay xe nhanh lại đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ được ] 'cầm chắc vô lăng quay nhanh một phát'
Khi cua nhanh vậy đồ trên xe lập tức rơi hết ra ngoài, xe cũng rung lắc dữ dội. Mà hai người mào đó không để tâm chút nào
Đột nhiên một nhóm người nhảy ra bất chợt khiến cô không kịp dừng xe đâm ngay vào một người đang đứng phía trước
Khương Ninh Ngọc: [ tôi không có gì đâm người đâu nha tại mấy anh đột nhiên nhảy ra khiến tôi không kịp đề phòng thôi ]
Có một tiếng hét vang lên [ xông lên báo thù cho anh em của chúng ta ]
Mọi thứ rơi vào hỗn loạn nhanh chóng
Cảnh sát Lục: [ cô đứng phía sau tôi đi để tôi giải quyết chúng cho ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhờ cả vào anh ]
Nhìn tình thế bất lợi cho cả hai đương nhiên Cảnh sát Lục không thể bảo vệ cô hoàn toàn được
Nhìn con người đầy vết thương trước mặt khiến cho cô thở dài trong lòng
Khương Ninh Ngọc: [ vẫn là để tôi lên thì hơn ]
Cô nhanh chóng lao lên không ngần ngại cầm ngay cái chảo dưới đất [ chính bọn mày đã phá hỏng bữa ăn của tao ]
Lao qua đám người cô hạ gục từng người bằng cái chảo, tuy nhìn cô có chút nhỏ bé nhưng sức lực lại rất lớn
Từng cái vung chảo vang lên đập thẳng vào mặt đám người đó mà không chút do dự
- ---------------
Lòng cô nặng trĩu vì ở đây có rất nhiều kỉ niệm đẹp với cô
Cô cũng không lường trước được sẽ gặp cảnh sát Lục ở đây
Cảnh sát Lục: [ cô cũng đi thành phố M sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ thật trùng hợp ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh đi làm nhiệm vụ hả? ]
Cảnh sát Lục: [ đúng vậy, tôi đi bắt băng đảng buôn ma túy ở đây ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh đi có một mình thôi sao? ]
Cảnh sát Lục: [ đúng vậy, tôi sẽ gia nhập băng đảng trước để thăm dò ]
Khương Ninh Ngọc: [ chúc anh đi thượng lộ bình an nhé ]
Cảnh sát Lục: [ tôi cũng mong vậy ]
Bây giờ cô phải tìm nhà rồi tìm công việc mới khiến cô rất phiền lòng
Khương Ninh Ngọc: [ khó chịu thật, thành phố này cũng thuộc dạng đắt đỏ không biết có sống nổi không ]
Đang lang thang trên đường tự nhiên có ai đó va phải cô
Khi cô vừa đứng vững thì lại bị ai đó chạy qua làm ngã xuống lần nữa
Khương Ninh Ngọc: [ đụng phải người ta không biết xin lỗi à? ]
Cô ngước mắt lên thì chỉ còn một khoảng không vắng lặng
Quạc quạc
Khương Ninh Ngọc: [ người đâu rồi? ]
Đang ngơ ngác đứng đó thì hai bóng dáng kia lại vụt qua
Cô tính đuổi theo nhưng lại nghĩ đến một khả năng
Khương Ninh Ngọc: [ nếu đuổi theo chả may chúng là cùng một giuộc thì sao? Thôi coi như bản thân cô đen đủi vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ mấy ngày nay toàn gặp những gì đâu không? ]
Cô tấp vào một quán ăn thì lại gặp phải cảnh sát Lục
Khương Ninh Ngọc " sao lại gặp nữa vậy"
Cảnh sát Lục: [ không tin được chúng ta lại gặp nhau ở đây đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh làm ở đây hả? ]
Cảnh sát Lục: [ đúng vậy, để tiện cho điều tra ]
Cảnh sát Lục: [ cô muốn ăn gì? ]
Khương Ninh Ngọc: [ cho tôi món này là được rồi ]
Cảnh sát Lục: [ cô đợi tôi một chút ]
Cảnh sát Lục vừa làm vừa ngó ra ngoài như đang tìm ai đó. Thấy vậy cô cũng ngó ra thì thấy hai tên kia
Khương Ninh Ngọc " nãy mà đuổi theo khéo bây giờ không giữ được mạng rồi "
Khương Ninh Ngọc nhìn đồ ăn sắp cháy đến nơi cô vội chạy lên giựt đấy cái muôi [ để tôi nấu nốt cho anh cứ canh chừng chúng đi ]
Cảnh sát Lục: [ đành phải làm phiền cô rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ không sao anh cứ làm công việc của anh đi ] " để anh nấu chắc tôi mất ăn luôn quá "
Đột nhiên Cảnh sát Lục vọt lên xe lái ngay xe bỏ đi trước mặt cô
Khương Ninh Ngọc: [ ê này tôi đã ăn được cái gì đâu ]
Cảnh sát Lục: [ cô ngồi lên đây đi, nhanh lên ]
Khương Ninh Ngọc bất lực đành phải vọt lên xe ngồi
Nhìn con đường ngoằn nghèo phía trước mà người nào đó lại không chú ý lái khiến cô rất sợ chết
Khương Ninh Ngọc: [ không ấy để tôi lái luôn xe cho ]
Cảnh sát Lục: [ không cần, làm phiền cô rồi ]
Đột nhiên bỏ hai tay ra khiến cô thót tim vội vọt lên cầm lấy vô lăng
Khương Ninh Ngọc: [ cứ giao cho tôi là được, anh làm nhiệm vụ của anh đi ]
Cảnh sát Lục: [ ừ ] 'nhanh chóng quay đi'
Một người thì tập trung lái xe, một người thì đang không ngừng gửi cái gì đó qua bộ đàm. Hai người phối hợp ăn ý đến lạ
Khương Ninh Ngọc: [ đường đi càng ngày càng vắng rồi đó ]
Cảnh sát Lục: [ gì cơ, thôi xong chúng ta mắc bẫy của chúng rồi, quay xe nhanh lại đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ được ] 'cầm chắc vô lăng quay nhanh một phát'
Khi cua nhanh vậy đồ trên xe lập tức rơi hết ra ngoài, xe cũng rung lắc dữ dội. Mà hai người mào đó không để tâm chút nào
Đột nhiên một nhóm người nhảy ra bất chợt khiến cô không kịp dừng xe đâm ngay vào một người đang đứng phía trước
Khương Ninh Ngọc: [ tôi không có gì đâm người đâu nha tại mấy anh đột nhiên nhảy ra khiến tôi không kịp đề phòng thôi ]
Có một tiếng hét vang lên [ xông lên báo thù cho anh em của chúng ta ]
Mọi thứ rơi vào hỗn loạn nhanh chóng
Cảnh sát Lục: [ cô đứng phía sau tôi đi để tôi giải quyết chúng cho ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhờ cả vào anh ]
Nhìn tình thế bất lợi cho cả hai đương nhiên Cảnh sát Lục không thể bảo vệ cô hoàn toàn được
Nhìn con người đầy vết thương trước mặt khiến cho cô thở dài trong lòng
Khương Ninh Ngọc: [ vẫn là để tôi lên thì hơn ]
Cô nhanh chóng lao lên không ngần ngại cầm ngay cái chảo dưới đất [ chính bọn mày đã phá hỏng bữa ăn của tao ]
Lao qua đám người cô hạ gục từng người bằng cái chảo, tuy nhìn cô có chút nhỏ bé nhưng sức lực lại rất lớn
Từng cái vung chảo vang lên đập thẳng vào mặt đám người đó mà không chút do dự
- ---------------