Chương 4: Vận khí đen đủi
Trước mắt cô là tình cảnh hết sức trớ trêu. Tại sao không ai cán vào đinh mà cô lại cán vào vậy trời
Khương Ninh Ngọc: [ ông trời cũng thật biết cách trêu đùa cô mà. Haizz, sao mà xui dữ vậy trời ]
Nhìn tình cảnh trước mắt này là cô lại cảm tưởng bản thân mình xui từ kiếp trước đến kiếp này
Nhìn chiếc đinh cắm vào xe rồi lại nhìn vào tiệm sửa xe khiến cô nghi ngờ nhân sinh là chính họ rải đinh ra đường đúng hay không. Nhưng nhìn con đường đầy xe qua lại này thì cô lại nghĩ do bản thân mình cũng thật là xui xẻo
Không còn cách nào khác cô đành tấp vào một tiệm sửa xe nọ
Hữu Cảnh Dục: [ tôi có thể giúp gì được cho quý khách ]
Nghe giọng nói trầm khàn vang lên khiến cô không khỏi giật mình ngước nhìn lên. Trước mắt cô là khuôn mặt đẹp trai có chút góc cạnh nhưng nói chung người này cũng thật là đẹp quá đi, nhìn con người trước mắt cô nghĩ " mình cũng rất đẹp chứ bộ, nếu thua anh ta chắc cũng chỉ thua có một chút mà thôi"
Hữu Cảnh Dục: [ quý khách, quý khách ] vẫy vẫy tay trước mặt cô
Khương Ninh Ngọc dường như hồi tỉnh lại: [ xe tôi bị thủng lốp, muốn thay lại bánh sau ]
Hữu Cảnh Dục: [ À dạ, đợi tôi một chút ạ ]
Khương Ninh Ngọc: [ được ]
Ngồi nhìn anh ta thay lốp có chút chán lên cô bèn đi mua cái gì đó uống trước vậy
Khương Ninh Ngọc: [ xe tôi bao lâu nữa sẽ thay xong vậy? ]
Hữu Cảnh Dục: [ cũng không lâu lắm đâu ạ, tầm 30 phút sau là xong ạ ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy tôi đi mua nước đây ]
Hữu Cảnh Dục: [ à dạ ]
Cô bèn đứng dậy đi ra khỏi cửa tiệm, nhìn quán trà sữa cũng không quá xa
Khương Ninh Ngọc: [ ủa chả nhẽ cái gì cũng trùng hợp như vậy sao? ]
Không nghĩ quá nhiều cô bèn đi đến đó
Nhân viên nữ: [ xin chào quý khách, quý khách muốn gọi gì ạ ]
Nhìn cô bé dễ thương trước mặt nhưng cô khen quá khen ngợi ( tại bả không thích những thứ quá dễ thương á).
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Khương Ninh Ngọc: [ cho chị một ly trà sữa full topping ]
Nhân viên nữ: [ dạ chị đợi em một chút ạ ]
5 phút sau
Cô đang đung đưa đôi chân của mình, ngồi uống ly trà sữa trong tay và ngồi trong tiệm sửa xe
* Mặc dù bả bị nhốt nhiều năm nhưng tính cách bả vẫn có chút hoạt bát nhé, yêu đời đóa, tại tính cách tui cũng vậy hihi có gì mong mọi người thông cảm cho tớ ạ
Khương Ninh Ngọc chống má thở dài thườn thượt: [ vẫn chưa xong nữa hả ]
Hữu Cảnh Dục: [ chán lắm hả? mới chỉ có 15 phút trôi qua thôi mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ tại máy tôi hết pin chứ sao ]
Hữu Cảnh Dục: [ sao không sạc đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ quên chứ sao má ]
Hữu Cảnh Dục bất lực tòng tâm đành giao nốt cho bạn anh ta rồi ra ngoài chơi với cô
Hữu Cảnh Dục: [ ngồi đây chơi với tôi sẽ vui hơn ]
Khương Ninh Ngọc: [ mắc gì chơi với anh sẽ vui hơn, tôi cũng đâu cần ]
Hữu Cảnh Dục: [ vậy rốt cuộc cô muốn gì? ]
Khương Ninh Ngọc: [ sửa xe xong nhanh chứ gì nữa? ]
Dường như con người phía trước anh rất dễ thương khiến anh không khỏi bật cười ở trong lòng
Hữu Cảnh Dục: [ tôi tên Hữu Cảnh Dục, còn cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ Khương Ninh Ngọc ]
Tên của anh ta cũng thật quen nhưng cô không nhớ được đã nghe ở đâu, sau nhiều lần suy đi nghĩ lại cô đành buông xuôi không nghĩ nữa
Hữu Cảnh Dục nhìn con người đang suy tư không khỏi muốn chọc ghẹo cô, giọng cô cũng thật là quá dễ thương đi, lại còn xinh đẹp nữa
Hữu Cảnh Dục: [ hiện tai cô đang làm gì vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ thất nghiệp ]
Hữu Cảnh Dục: [ con người cô cũng thật hài hước quá đi ]
Khương Ninh Ngọc nghĩ " đẹp trai sao mà nói lắm quá vậy"
Anh cũng không biết được tại sao người ít nói như anh lại nói với cô nhiều như vậy, chắc vì chọc cô vui đi
Đang nói chuyện thì có khách vào lên Hữu Cảnh Dục chỉ đành đứng lên để tiếp tục công việc
Hữu Cảnh Dục: [ xe của cô cũng sửa xong rồi, ra kia thanh toán đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ được ]
Cuối cùng cô cũng được leo lên xe để trở về rồi ở đây lâu thêm nữa chắc cô không chịu nổi mất
Khương Ninh Ngọc: [ ông trời cũng thật biết cách trêu đùa cô mà. Haizz, sao mà xui dữ vậy trời ]
Nhìn tình cảnh trước mắt này là cô lại cảm tưởng bản thân mình xui từ kiếp trước đến kiếp này
Nhìn chiếc đinh cắm vào xe rồi lại nhìn vào tiệm sửa xe khiến cô nghi ngờ nhân sinh là chính họ rải đinh ra đường đúng hay không. Nhưng nhìn con đường đầy xe qua lại này thì cô lại nghĩ do bản thân mình cũng thật là xui xẻo
Không còn cách nào khác cô đành tấp vào một tiệm sửa xe nọ
Hữu Cảnh Dục: [ tôi có thể giúp gì được cho quý khách ]
Nghe giọng nói trầm khàn vang lên khiến cô không khỏi giật mình ngước nhìn lên. Trước mắt cô là khuôn mặt đẹp trai có chút góc cạnh nhưng nói chung người này cũng thật là đẹp quá đi, nhìn con người trước mắt cô nghĩ " mình cũng rất đẹp chứ bộ, nếu thua anh ta chắc cũng chỉ thua có một chút mà thôi"
Hữu Cảnh Dục: [ quý khách, quý khách ] vẫy vẫy tay trước mặt cô
Khương Ninh Ngọc dường như hồi tỉnh lại: [ xe tôi bị thủng lốp, muốn thay lại bánh sau ]
Hữu Cảnh Dục: [ À dạ, đợi tôi một chút ạ ]
Khương Ninh Ngọc: [ được ]
Ngồi nhìn anh ta thay lốp có chút chán lên cô bèn đi mua cái gì đó uống trước vậy
Khương Ninh Ngọc: [ xe tôi bao lâu nữa sẽ thay xong vậy? ]
Hữu Cảnh Dục: [ cũng không lâu lắm đâu ạ, tầm 30 phút sau là xong ạ ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy tôi đi mua nước đây ]
Hữu Cảnh Dục: [ à dạ ]
Cô bèn đứng dậy đi ra khỏi cửa tiệm, nhìn quán trà sữa cũng không quá xa
Khương Ninh Ngọc: [ ủa chả nhẽ cái gì cũng trùng hợp như vậy sao? ]
Không nghĩ quá nhiều cô bèn đi đến đó
Nhân viên nữ: [ xin chào quý khách, quý khách muốn gọi gì ạ ]
Nhìn cô bé dễ thương trước mặt nhưng cô khen quá khen ngợi ( tại bả không thích những thứ quá dễ thương á).
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Khương Ninh Ngọc: [ cho chị một ly trà sữa full topping ]
Nhân viên nữ: [ dạ chị đợi em một chút ạ ]
5 phút sau
Cô đang đung đưa đôi chân của mình, ngồi uống ly trà sữa trong tay và ngồi trong tiệm sửa xe
* Mặc dù bả bị nhốt nhiều năm nhưng tính cách bả vẫn có chút hoạt bát nhé, yêu đời đóa, tại tính cách tui cũng vậy hihi có gì mong mọi người thông cảm cho tớ ạ
Khương Ninh Ngọc chống má thở dài thườn thượt: [ vẫn chưa xong nữa hả ]
Hữu Cảnh Dục: [ chán lắm hả? mới chỉ có 15 phút trôi qua thôi mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ tại máy tôi hết pin chứ sao ]
Hữu Cảnh Dục: [ sao không sạc đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ quên chứ sao má ]
Hữu Cảnh Dục bất lực tòng tâm đành giao nốt cho bạn anh ta rồi ra ngoài chơi với cô
Hữu Cảnh Dục: [ ngồi đây chơi với tôi sẽ vui hơn ]
Khương Ninh Ngọc: [ mắc gì chơi với anh sẽ vui hơn, tôi cũng đâu cần ]
Hữu Cảnh Dục: [ vậy rốt cuộc cô muốn gì? ]
Khương Ninh Ngọc: [ sửa xe xong nhanh chứ gì nữa? ]
Dường như con người phía trước anh rất dễ thương khiến anh không khỏi bật cười ở trong lòng
Hữu Cảnh Dục: [ tôi tên Hữu Cảnh Dục, còn cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ Khương Ninh Ngọc ]
Tên của anh ta cũng thật quen nhưng cô không nhớ được đã nghe ở đâu, sau nhiều lần suy đi nghĩ lại cô đành buông xuôi không nghĩ nữa
Hữu Cảnh Dục nhìn con người đang suy tư không khỏi muốn chọc ghẹo cô, giọng cô cũng thật là quá dễ thương đi, lại còn xinh đẹp nữa
Hữu Cảnh Dục: [ hiện tai cô đang làm gì vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ thất nghiệp ]
Hữu Cảnh Dục: [ con người cô cũng thật hài hước quá đi ]
Khương Ninh Ngọc nghĩ " đẹp trai sao mà nói lắm quá vậy"
Anh cũng không biết được tại sao người ít nói như anh lại nói với cô nhiều như vậy, chắc vì chọc cô vui đi
Đang nói chuyện thì có khách vào lên Hữu Cảnh Dục chỉ đành đứng lên để tiếp tục công việc
Hữu Cảnh Dục: [ xe của cô cũng sửa xong rồi, ra kia thanh toán đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ được ]
Cuối cùng cô cũng được leo lên xe để trở về rồi ở đây lâu thêm nữa chắc cô không chịu nổi mất