Chương : 7
Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
Biên: Túy Thư Cư SĩTrong sơn động mát lạnh, Lâm Động thoải mái dầm mình giữa Thạch Trì, mặc cho chất lỏng kì dị kia thâm nhập từ từ vào trong thân thể mà cảm thấy sảng khoái vô cùng, khuôn mặt gầy gò lim dim, đầy vẻ hưởng thụ.
Dưới làn nước hồ trong vắt, từng tia từng tia chất lỏng màu đỏ như rong tảo bám dính vào thân thể Lâm Động, rồi chui qua lỗ chân lông đi vào cơ thể nó, không ngừng bồi dưỡng, rèn đúc lại cốt cách, khiến cho toàn thân đau ngứa và nhức nhối lạ kỳ... Tuy vậy, cơ thể của Lâm Động tựa hồ không hề bài xích thứ chất lỏng này, mà ngược lại dường như hiểu được nó cực kỳ hữu ích nên tham lam hấp thụ một cách điên cuồng, tựa như quỷ đói ngàn năm không thấy máu vậy.
Lục bục..!
Khi Lâm Động còn đang lim dim, thì nước trong ao đột nhiên dập dềnh rồi lăn tăn nổi sóng, ngay sau đó, một cơn đau buốt nhói lan tràn toàn thân, như xé da lóc thịt mà trào ra.
Cơn đau bất ngờ khiến Lâm Động kinh hồn thất sắc, lập tức trợn mắt nhìn… Chỉ thấy... làn da trên thân thể nó từng mảng từng mảng trôi tuột xuống như rắn lột, khiến cho nét kinh hoảng trong mắt chợt hóa thành mừng như điên.
Thay da đổi thịt, nó vừa rồi cứ đơn giản vậy mà tiến vào Đệ Tứ trọng của Thối Thể rồi sao?!
- Cuối cùng cũng đạt tới bước này..!
Lâm Động liếm liếm môi, trong lòng vô cùng kích động! Trong Cửu trọng của Thối Thể, Tam trọng đầu chỉ thuần túy là rèn luyện thân thể. Chỉ khi nào đạt đến Đệ Tứ trọng, mới cảm nhận được lợi ích của tu luyện, làn da vừa sinh ra cứng rắn như gỗ đá, cho dù là lực lượng hay phòng ngự cũng đều mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Tam trọng trước.
Lâm Động chăm chú nhìn, sau khi lớp da cũ hoàn toàn tuột xuống, nó liền bơi một vòng quanh hồ, sau đó nhảy ra khỏi Thạch trì, chậm rãi vuốt ve cánh tay trần chắc nịch. Chỉ thấy như vừa vuốt qua một khối sắt nguội trơn tru, một cảm giác cứng rắn kỳ lạ rần rật truyền khắp lòng bàn tay Lâm Động.
Phật… phật... phật..!
Đè nén sự phấn khích xuống, Lâm Động lập tức thi triển Thông Bối Quyền. Quyền pháp đánh ra, tạo nên tiếng gió vù vù, không ngờ lại có thể thổi bay bụi đất trên nền đá, uy lực hoàn toàn khác biệt trước nay.
Thu công dừng quyền, Lâm Động cười hắc hắc, nhìn về phía Thạch trì, cung tay cười:
- Thật đa tạ!
Nụ cười vừa nhạt, Lâm Động như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nheo mắt nhìn xuống Thạch Trì. Chỉ thấy qua mười ngày liên tục hấp thu, dường như chất lỏng màu đỏ nhạt bên trong Thạch Trì đã vơi đi không ít.
- Xem ra, chất lỏng này cũng không phải là vô tận...
Nó gãi gãi đầu, nhưng lại không tỏ ra tiếc nuối bất ngờ, thò tay lục lọi gì đó trong ngực rồi móc ra một cái lọ nhỏ tầm hai ngón tay. Cái lọ trong suốt, có thể thấy được hai giọt chất lỏng màu đỏ ở bên trong...
Thời gian vừa qua nó luôn mang theo bên mình Thạch Phù thần bí kia, nên cũng phát hiện, cứ năm ngày, từ một lỗ nhỏ trên Thạch Phù lại tiết ra một giọt chất lỏng màu đỏ. Thứ chất lỏng này không hề xa lạ với Lâm Động, bởi nó chính là thứ đã nhỏ vào Thạch Trì, tạo ra loại nước màu đỏ bên trong, có điều so với nước Thạch Trì thì đậm đặc hơn rất nhiều.
- Có lẽ Thạch Trì kia cũng không lưu giữ lại được bao nhiêu!
Lâm Động liền suy nghĩ, bởi vì nhiều năm như vậy, Thạch Trì hẳn phải chứa đầy thứ chất lỏng này rồi, chứ không chỉ đủ cho nó dùng trong mười ngày ngắn ngủi như vậy đã có dấu hiệu tiêu tan.
- Về sau tới nơi đây, hẳn nhỏ một giọt vào.
Lâm Động vuốt ve cái lọ nhỏ, thầm tiếc nuối. Loại chất lỏng này quả thật trân quí, mãi năm ngày mới được một giọt nho nhỏ. Nó nhất định phải tìm cơ hội len lén cho Lâm Khiếu dùng. Với tác dụng thần kỳ như vậy, chắn chắn sẽ trợ giúp cho thương thế của Lâm Khiếu rất nhiều!
Thở dài một hơi, Lâm Động cất chiếc lọ nhỏ đi, mặc quần áo vào rồi chuồn ra khỏi sơn động, trở lại nơi tập luyện của nó. Có điều khi nó vừa định luyện tập thì một bóng người từ xa chạy ào tới, hô hoán:
- Lâm Động! Không ổn rồi..!
- Lâm Trường Thương, có chuyện gì vậy?
Lâm Động hờ hững liếc nhìn người kia, gập thân mạnh mẽ nhấc bổng hai khối đá lớn lên, rồi uể oải hỏi. Nguồn truyện:
Người vừa đến là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, khá béo tốt, tên là Lâm Trường Thương, con Ngũ bá của Lâm Động, quan hệ cũng bình thường. Có điều Lâm Động biết, tên này làm quen với nó, chỉ để kiếm cơ hội gần gụi Thanh Đàn, nhưng mà tóm lại thì cũng không đến nổi tệ cho lắm.
- Thanh Đàn có chuyện rồi!
Lâm Trường Thương có vẻ vừa chạy một khoảng rất dài, hổn ha hổn hễn nói!
Phịch!
Tảng đá trên tay Lâm Động đột nhiên rơi thẳng xuống đất, cát bụi văng tung tóe, nó nghiêm mặt hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Đối với mụi mụi mồ côi này, Lâm Động rất là quan tâm. Mà tiểu nha đầu kia tuy nhỏ tuổi nhưng cực kỳ thông minh hoạt bát, không có nửa điểm của một đứa nhỏ ương bướng khó bảo. Chính vì vậy, ngay cả phụ thân vốn vô cùng nghiêm khắc của Lâm Động cũng hết sức yêu thương, chưa một lần quở mắng. Tuy Thanh Đàn không cùng huyết thống, nhưng không nghi ngờ gì, cô bé này thật sự là tiểu công chúa của cả nhà.
- Con bà nó, đều do tên hỗn đản Lâm Sơn mà ra...
Lâm Trường Thương hùng hùng hổ hổ:
- Thanh Đàn hôm nay đến rừng rậm sau núi chơi, vô tình tìm được một gốc Xích Dương Thảo, ai ngờ đám mất dạy Lâm Sơn kia cũng nhìn thấy, giờ đang chặn đường Thanh Đàn ở đằng kia kìa..!
- Lại là Lâm Sơn..!
Lửa giận như bùng lên trong mắt Lâm Động! Thanh Đàn mấy hôm nay đều đi tới rừng rậm sau núi, Lâm Động biết tâm tư của con bé là muốn tìm cho nó một ít linh thảo linh dược hỗ trợ tu luyện. Trước đây nha đầu kia cũng từng làm vậy, chỉ là sau một lần té ngã bị thương nặng trong rừng, phụ thân Lâm Động đã cấm tiệt không cho vào rừng nữa, ai ngờ yên ổn chưa bao lâu, con bé lại lén lút trốn đi tìm!
- Dẫn đường cho ta!
Lâm Động phủi đám bụi đất trên tay, gằng giọng.
- Ớ! Một mình ngươi sao? Hay là gọi Tam bá đi…
Nhìn Lâm Động lầm lũi bước đi, Lâm Trường Thương vội vã ngăn cản! Lần trước Lâm Động đã bị bọn Lâm Sơn đánh cho hôn mê bất tỉnh, giờ mà tới, chỉ tổ ăn đòn. Nó tuy ghét Lâm Sơn, nhưng cũng biết là tên kia quyền cước rất cứng a!
- Đừng có nhiều lời, chậm một chút, Thanh Đàn bị khi dễ, thì sau này ngươi đừng hòng tới đây mà tìm nó chơi đùa!
Lâm Động cau mày, Tam bá mà Lâm Trường Thương gọi chính là cha của nó, Lâm Khiếu! Bất quá những chuyện của trẻ con này, người lớn đứng ra cùng lắm chỉ là trách mắng dạy dỗ một phen, sao xóa được oán khí trong lòng nó!
- Được… được rồi..! Đi theo ta, nếu chút nữa tên Lâm Sơn kia động thủ, ta đây sẽ giúp các người ngăn cản nó. Hiện giờ ta đã đạt tới Thối Thể Đệ Tam trọng, ăn vài đấm hẳn sẽ không sao đâu!
Lâm Trường Thương gãi gãi đầu, tựa hồ sợ mấy lời hù dọa của Lâm Động, vội vàng quay đầu dẫn đường.
Nhìn thấy thân hình béo ú của Lâm Trường Thương ục ịch chạy trước, Lâm Động không nhịn được phì cười. Thế nhưng nụ cười không được bao lâu đã tắt hẳn, thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng lầm lì:
- Lâm Sơn, lần này ta nhất định đánh ngươi như đánh một con chó..!
Biên: Túy Thư Cư SĩTrong sơn động mát lạnh, Lâm Động thoải mái dầm mình giữa Thạch Trì, mặc cho chất lỏng kì dị kia thâm nhập từ từ vào trong thân thể mà cảm thấy sảng khoái vô cùng, khuôn mặt gầy gò lim dim, đầy vẻ hưởng thụ.
Dưới làn nước hồ trong vắt, từng tia từng tia chất lỏng màu đỏ như rong tảo bám dính vào thân thể Lâm Động, rồi chui qua lỗ chân lông đi vào cơ thể nó, không ngừng bồi dưỡng, rèn đúc lại cốt cách, khiến cho toàn thân đau ngứa và nhức nhối lạ kỳ... Tuy vậy, cơ thể của Lâm Động tựa hồ không hề bài xích thứ chất lỏng này, mà ngược lại dường như hiểu được nó cực kỳ hữu ích nên tham lam hấp thụ một cách điên cuồng, tựa như quỷ đói ngàn năm không thấy máu vậy.
Lục bục..!
Khi Lâm Động còn đang lim dim, thì nước trong ao đột nhiên dập dềnh rồi lăn tăn nổi sóng, ngay sau đó, một cơn đau buốt nhói lan tràn toàn thân, như xé da lóc thịt mà trào ra.
Cơn đau bất ngờ khiến Lâm Động kinh hồn thất sắc, lập tức trợn mắt nhìn… Chỉ thấy... làn da trên thân thể nó từng mảng từng mảng trôi tuột xuống như rắn lột, khiến cho nét kinh hoảng trong mắt chợt hóa thành mừng như điên.
Thay da đổi thịt, nó vừa rồi cứ đơn giản vậy mà tiến vào Đệ Tứ trọng của Thối Thể rồi sao?!
- Cuối cùng cũng đạt tới bước này..!
Lâm Động liếm liếm môi, trong lòng vô cùng kích động! Trong Cửu trọng của Thối Thể, Tam trọng đầu chỉ thuần túy là rèn luyện thân thể. Chỉ khi nào đạt đến Đệ Tứ trọng, mới cảm nhận được lợi ích của tu luyện, làn da vừa sinh ra cứng rắn như gỗ đá, cho dù là lực lượng hay phòng ngự cũng đều mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Tam trọng trước.
Lâm Động chăm chú nhìn, sau khi lớp da cũ hoàn toàn tuột xuống, nó liền bơi một vòng quanh hồ, sau đó nhảy ra khỏi Thạch trì, chậm rãi vuốt ve cánh tay trần chắc nịch. Chỉ thấy như vừa vuốt qua một khối sắt nguội trơn tru, một cảm giác cứng rắn kỳ lạ rần rật truyền khắp lòng bàn tay Lâm Động.
Phật… phật... phật..!
Đè nén sự phấn khích xuống, Lâm Động lập tức thi triển Thông Bối Quyền. Quyền pháp đánh ra, tạo nên tiếng gió vù vù, không ngờ lại có thể thổi bay bụi đất trên nền đá, uy lực hoàn toàn khác biệt trước nay.
Thu công dừng quyền, Lâm Động cười hắc hắc, nhìn về phía Thạch trì, cung tay cười:
- Thật đa tạ!
Nụ cười vừa nhạt, Lâm Động như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nheo mắt nhìn xuống Thạch Trì. Chỉ thấy qua mười ngày liên tục hấp thu, dường như chất lỏng màu đỏ nhạt bên trong Thạch Trì đã vơi đi không ít.
- Xem ra, chất lỏng này cũng không phải là vô tận...
Nó gãi gãi đầu, nhưng lại không tỏ ra tiếc nuối bất ngờ, thò tay lục lọi gì đó trong ngực rồi móc ra một cái lọ nhỏ tầm hai ngón tay. Cái lọ trong suốt, có thể thấy được hai giọt chất lỏng màu đỏ ở bên trong...
Thời gian vừa qua nó luôn mang theo bên mình Thạch Phù thần bí kia, nên cũng phát hiện, cứ năm ngày, từ một lỗ nhỏ trên Thạch Phù lại tiết ra một giọt chất lỏng màu đỏ. Thứ chất lỏng này không hề xa lạ với Lâm Động, bởi nó chính là thứ đã nhỏ vào Thạch Trì, tạo ra loại nước màu đỏ bên trong, có điều so với nước Thạch Trì thì đậm đặc hơn rất nhiều.
- Có lẽ Thạch Trì kia cũng không lưu giữ lại được bao nhiêu!
Lâm Động liền suy nghĩ, bởi vì nhiều năm như vậy, Thạch Trì hẳn phải chứa đầy thứ chất lỏng này rồi, chứ không chỉ đủ cho nó dùng trong mười ngày ngắn ngủi như vậy đã có dấu hiệu tiêu tan.
- Về sau tới nơi đây, hẳn nhỏ một giọt vào.
Lâm Động vuốt ve cái lọ nhỏ, thầm tiếc nuối. Loại chất lỏng này quả thật trân quí, mãi năm ngày mới được một giọt nho nhỏ. Nó nhất định phải tìm cơ hội len lén cho Lâm Khiếu dùng. Với tác dụng thần kỳ như vậy, chắn chắn sẽ trợ giúp cho thương thế của Lâm Khiếu rất nhiều!
Thở dài một hơi, Lâm Động cất chiếc lọ nhỏ đi, mặc quần áo vào rồi chuồn ra khỏi sơn động, trở lại nơi tập luyện của nó. Có điều khi nó vừa định luyện tập thì một bóng người từ xa chạy ào tới, hô hoán:
- Lâm Động! Không ổn rồi..!
- Lâm Trường Thương, có chuyện gì vậy?
Lâm Động hờ hững liếc nhìn người kia, gập thân mạnh mẽ nhấc bổng hai khối đá lớn lên, rồi uể oải hỏi. Nguồn truyện:
Người vừa đến là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, khá béo tốt, tên là Lâm Trường Thương, con Ngũ bá của Lâm Động, quan hệ cũng bình thường. Có điều Lâm Động biết, tên này làm quen với nó, chỉ để kiếm cơ hội gần gụi Thanh Đàn, nhưng mà tóm lại thì cũng không đến nổi tệ cho lắm.
- Thanh Đàn có chuyện rồi!
Lâm Trường Thương có vẻ vừa chạy một khoảng rất dài, hổn ha hổn hễn nói!
Phịch!
Tảng đá trên tay Lâm Động đột nhiên rơi thẳng xuống đất, cát bụi văng tung tóe, nó nghiêm mặt hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Đối với mụi mụi mồ côi này, Lâm Động rất là quan tâm. Mà tiểu nha đầu kia tuy nhỏ tuổi nhưng cực kỳ thông minh hoạt bát, không có nửa điểm của một đứa nhỏ ương bướng khó bảo. Chính vì vậy, ngay cả phụ thân vốn vô cùng nghiêm khắc của Lâm Động cũng hết sức yêu thương, chưa một lần quở mắng. Tuy Thanh Đàn không cùng huyết thống, nhưng không nghi ngờ gì, cô bé này thật sự là tiểu công chúa của cả nhà.
- Con bà nó, đều do tên hỗn đản Lâm Sơn mà ra...
Lâm Trường Thương hùng hùng hổ hổ:
- Thanh Đàn hôm nay đến rừng rậm sau núi chơi, vô tình tìm được một gốc Xích Dương Thảo, ai ngờ đám mất dạy Lâm Sơn kia cũng nhìn thấy, giờ đang chặn đường Thanh Đàn ở đằng kia kìa..!
- Lại là Lâm Sơn..!
Lửa giận như bùng lên trong mắt Lâm Động! Thanh Đàn mấy hôm nay đều đi tới rừng rậm sau núi, Lâm Động biết tâm tư của con bé là muốn tìm cho nó một ít linh thảo linh dược hỗ trợ tu luyện. Trước đây nha đầu kia cũng từng làm vậy, chỉ là sau một lần té ngã bị thương nặng trong rừng, phụ thân Lâm Động đã cấm tiệt không cho vào rừng nữa, ai ngờ yên ổn chưa bao lâu, con bé lại lén lút trốn đi tìm!
- Dẫn đường cho ta!
Lâm Động phủi đám bụi đất trên tay, gằng giọng.
- Ớ! Một mình ngươi sao? Hay là gọi Tam bá đi…
Nhìn Lâm Động lầm lũi bước đi, Lâm Trường Thương vội vã ngăn cản! Lần trước Lâm Động đã bị bọn Lâm Sơn đánh cho hôn mê bất tỉnh, giờ mà tới, chỉ tổ ăn đòn. Nó tuy ghét Lâm Sơn, nhưng cũng biết là tên kia quyền cước rất cứng a!
- Đừng có nhiều lời, chậm một chút, Thanh Đàn bị khi dễ, thì sau này ngươi đừng hòng tới đây mà tìm nó chơi đùa!
Lâm Động cau mày, Tam bá mà Lâm Trường Thương gọi chính là cha của nó, Lâm Khiếu! Bất quá những chuyện của trẻ con này, người lớn đứng ra cùng lắm chỉ là trách mắng dạy dỗ một phen, sao xóa được oán khí trong lòng nó!
- Được… được rồi..! Đi theo ta, nếu chút nữa tên Lâm Sơn kia động thủ, ta đây sẽ giúp các người ngăn cản nó. Hiện giờ ta đã đạt tới Thối Thể Đệ Tam trọng, ăn vài đấm hẳn sẽ không sao đâu!
Lâm Trường Thương gãi gãi đầu, tựa hồ sợ mấy lời hù dọa của Lâm Động, vội vàng quay đầu dẫn đường.
Nhìn thấy thân hình béo ú của Lâm Trường Thương ục ịch chạy trước, Lâm Động không nhịn được phì cười. Thế nhưng nụ cười không được bao lâu đã tắt hẳn, thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng lầm lì:
- Lâm Sơn, lần này ta nhất định đánh ngươi như đánh một con chó..!