Chương 16 : Trong bụng thời gian không biết trôi qua bao lâu .
Hoàng Nhật không biết chính mình đã trải qua thời gian bao lâu . Mỗi ngày công việc chỉ là ngủ , luyện công , ngủ , rồi tiếp lục lại luyện công . Khắp thân thế Hoàng Nhật được bao phủ bởi 1 thứ nước đặc biệt . Theo thông tin học được những ngày qua . Hoàng Nhật biết rằng khi ra ngoài tiên thiên chi khí này sẽ không còn nữa . Cho nên Hoàng Nhật quý trọng thời gian vô cùng . Khi biết được tiên thiên chi khí ra ngoài sẽ không còn , thời gian ngủ của Hoàng Nhật cũng hạn chế lại lúc nào mệt quá thiếp đi mà thôi còn không thì Hoàng Nhật liều mạng tu luyện . Biến hóa hắn có thể cảm nhận được chính là giọt máu khi càng ngày lớn lên kinh mạch càng đầy đủ , chu kì hành thiên lại càng đầy đủ hơn , cơ thể cứng rãi chậm chạp nhưng lại vững chắc cực kì . Tay chân của hắn càng ngày càng dài ra . Chậm rãi tròn trịa lên .dưới sự rèn luyện của Lưu Ly Thiên Thuật Thể tay chân của hắn có chút lực lượng . Hắn đoán bây giờ mình có thể ngang với lúc chuẩn bị trở thành vũ đồ rồi . Ngẫu nhiên Hoàng Nhật lại nghe tiếng mắng nhẹ ôn nhu của một nữ nhân khi mà mình đá đá chân 1 chút .
Công năng của tiên thiên chi khi càng ngày càng dần dần xuất hiện . Kinh mạch trong cơ thể nhỏ bé của Hoàng Nhật cũng hoàn toàn đả thông . Không hề có một chút trợ ngại nào . Căn cơ nội lực cũng thâm hậu . Ngẫu nhiên sờ sờ tay chân rồi đầu của mình cảm giác đã có dấu hiệu cứng dần . Hoàng Nhật biết thời gian mình ở trong bụng mẹ còn ít lắm . Nhưng lại không rõ ràng bao lâu nữa mình mới có thể “ sinh ra “
Nghĩ rồi Hoàng Nhật lại đi tiếp tục hấp thụ tiên thiên chi khí . Tiên thiên chi khí chỉ là một cách gọi sau khi hấp thụ tiên thiên chi khí sẽ dần dần luyện hóa thành tiên thiên chân khí . Tiên thiên chân khí mới là chân khí chính thức trong cơ thể của bản thân võ giả . không nói tới việc tiên thiên chi khí khác biệt rất lớn với tiên thiên chân khí . chỉ việc chuyển hóa tiên thiên chi khí thành tiên thiên chân khí khi tụ tập lại phải phải phong bế hô hấp . Trên vũ tôn có thể dự trữ không khí trong bản thân dùng dần còn muốn không thể hô hấp ngay cả vũ đế cũng chưa làm được . chỉ một điểm này thôi cũng là một vấn đề cực kì khó cho các cao thủ .
Mà Hoàng Nhật lại không lo lắng vấn đề này . Thứ nhất , hắn chỉ là một đứa trẻ chưa ra đời cho nên việc hấp thụ tiên thiên chi khí vô cùng tinh thuần . Cho dù muốn hấp thu tạp chất cũng không thể được .
Thứ 2 , Hoàng Nhật đang ở trong cơ thể của mẹ không cần hô hấp vẫn sinh sống được .
Nếu 2 việc này thì không nói . Một vài đứa trẻ sinh ra cũng có dị năng từ sớm bởi vì việc vô tình hấp thu tiên thiên chi khí trong bụng mẹ mà không biết . Nhưng Hoàng Nhật lại là một quái thai . Giữ nguyên trí nhớ kiếp trước . tất nhiên có thể hoàn toàn hấp thụ tiên thiên chi khí trong bụng mẹ . có căn cơ như vậy sợ rằng Hoàng Nhật muốn làm người bình thường cũng không được .
Lại một thời gian dài trôi qua . Không biết bao nhiêu lâu , trong khi Hoàng Nhật đang dẫn tiên thiên chân khí vận hành trong kinh mạch của cơ thể thì cảm nhận được chấn động kịch liệt . Tiếp theo đó , liền phát hiện rằng thứ nước sền sệt xung quanh bản thân mình dần dần trôi đi . Đồng thời hắn cũng loáng thoáng nghe được tiếng gọi vội vã , âm thanh luống cuống tay chân từ bên ngoài truyền đến . Hoàng Nhật biết rằng ngày đầu tiên mình xuất hiện trên thế giới này đã đến .
Nghĩ đến đây căn cứ theo trí nhớ ngàn năm học được liền dần dần đem thân thể mình đảo ngược lại . Biến thành tư thế đầu hạ xuống dưới cho mẫu thân dễ sinh sản . Đồng thời hắn tụ tập công lực giúp mẫu thân sinh mình ra dễ dàng hơn .
Hoàng Nhật tựa hồ cảm giác bản thân sử dụng hết toàn bộ khí lực . như đã thoát ra vậy . Mẫu thân càng kêu la thảm thiết , mẹ con 2 người đồng tâm hiệp lực , sau nhiều lần cố gắng , đến khi Hoàng Nhật cảm giác dùng tới phần khí lực cuối cùng , thì rốt cuộc nghe thấy tiếng nói vui mừng :
- Ra rồi là con trai .
Ngay sau đó , khóe miệng Hoàng Nhật cười tà dị , cả người khoan khoái , chỉ có một tư tưởng duy nhất :
- Cuối cùng cũng sinh ra rồi mệt thật .
Ngay sau đó , Hoàng Nhật nhắm mắt mất đi ý thức ngủ mê đi .
Không biết bao nhiêu lâu Hoàng Nhật mở mắt . gió lạnh buốt thổi qua . vội áp súc lực lượng cơ thể cơ thể ấm dần lại . đang làm cho bản thân không bị lạnh vừa trong lòng thầm chưởi rủa . Cha mẹ nào lại để con bơ vơ bất vất giữa trời giữa đất như thế này . bỗng một giọng nói kinh ngạc vang lên :
- Trời ơi ! ai lại bất lương đứa trẻ xinh đẹp như thế này lại vứt bỏ giữa đường .
Nghe tới đây chợt nước mắt của Hoàng Nhật ứa ra . ngàn năm cô độc một mình . Tới lúc này , bản thân mình vừa mới sinh ra chưa kịp nhìn thấy mặt cha mẹ đã bị bỏ rơi ở một nơi ất ơ nào đó . Cảm giác tủi thân vô cùng khiến lòng Hoàng Nhật như thắt lại . Giọng nói kia là một nữ trung niên khuôn mặt cũng ưa nhìn . Người phụ nữ kia bế Hoàng Nhật lên xe ô tô đưa tới một trại trẻ mồ côi giao cho viện trưởng . Hoàng Nhật lại nhìn nhìn viện trưởng trại mồ côi kia . Gương mặt khá ấm áp khoảng 55 60 tuổi chắc là đã về hưu . Bên cạnh có một người đàn ông cũng già chắc là chồng của viện trưởng .
- Chị Ngọc Anh đây là đứa bé em nhặt được bên vệ đường lúc sáng . Em dạo này bận quá nhờ chị chăm sóc bé giúp
Viện trưởng tên Ngọc Anh kia nói :
- Để chị chăm sóc bé cho . Chị sẽ tìm một nhà nào tốt giúp bé có một gia đình em yên tâm .
Người phụ nữ trung niên kia giọng vội vã :
- Thế nha chị em phải đi đây . công ty có việc rồi bai bai
Viện trưởng Ngọc Anh vẫy tay tạm biệt người phụ nữ kia rồi lại nhìn Hoàng Nhật . quay sang nói với người đàn ông bên cạnh :
- Anh Tiến , anh có thấy đứa bé này giống thằng Nhật bạn em không ? Năm đó , nó cũng có tài nhưng chữ tài liền với chữ tai một vần bị tai nạn bỏ mình . đến giờ bé Kiều Anh vẫn ở một mình như vậy .
Hoàng Nhật rùng mình suy nghĩ :
Cái clgt ? Ngọc Anh , Anh Tiến , Kiều Anh sao lại nhìn Ngọc Anh như là lão 60 tuổi thế kia . có khi nào mình quay lại lúc mình chết đi nhưng lại về 40 năm sau không ? khoan Kiều Anh bây giờ vẫn ở một mình . Bảo bối ngốc kia tới giờ vẫn chờ mình . Nếu như mình không đồng ý có phải bỏ lỡ cơ duyên lớn lao rồi hay không ? có lẽ cha mẹ hờ kia bỏ mình đi cũng là thiên ý . Mình cũng sẽ không tìm hiểu về chuyện đó nữa . Ngọc Anh làm ở đây chờ khi mình biết nói có thể giải thích . Hồi xưa mình cũng đam mê viết truyện có một buổi trưa đó Ngọc Anh với Yến qua phòng thấy mình viết truyện cũng lắc đầu ngao ngán .
Cơn buồn ngủ chợt kéo đến khiến cho Hoàng Nhật miên man trong dòng suy nghĩ .