Chương 26 : Bảo Bối anh xin lỗi
Sức cùng lực kiệt Kiều Anh quay lại bảo với Xu và người đàn ông nọ :
- Xu à chi phải đi rồi . chị yêu anh Hoàng Nhật . Thân thể này cũng là của anh ấy . Em phải sống tốt . còn Born nữa cố lên . trở về tìm anh Hoàng Nhật anh ấy sẽ trả thù giúp chị . tiếc là anh ấy nói 40 năm sau sẽ trở về mà giờ đã 50 năm rồi .
Hoàng Nhật nghe xong giống như sét đánh . Hóa ra thằng nhóc mình gặp bữa trước là thằng born em của Kiều Anh . Nhầm lần quá nhầm lẫn rồi . Nói rồi cấp tốc bay tới cạnh Kiều Anh đánh 1 chưởng cây dao rớt xuống . Vội ôm lấy Kiều Anh
Giọng Hoàng Nhật thì thào :
- Bảo Bối anh xin lỗi anh tưởng born là chồng em . Anh tới trễ rồi .
Bất thình lình khoát tay một cái mấy tên vũ sĩ kia ngã xuống đất . hai tay ôm Kiều Anh vào lòng truyền vào tiên thiên chi khí . Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt mọi người chưa hiểu gì thì đã thấy một người đàn ông ôm Kiều Anh vào lòng còn lũ côn đồ kia đã nằm la liệt dưới đất .
Kiều Anh giọng khẩn khoản :
- Anh ơi ! có phải là mơ không anh trở về rồi ư . Đừng đánh thức em dậy . Em không muốn hu hu . . .
Hoàng Nhật nói với giọng chua xót :
- Bảo Bối anh đây không rời xa em nữa . Anh xin lỗi là anh nhầm lẫn không tin tưởng em rồi .
xong rồi bảo Born đưa về nơi ở .
Trong vòng tay của Hoàng Nhật , Kiều Anh đã ngủ một cách ngon lành . 50 năm không tính là ngắn chẳng qua với người tu luyện không hẳn là dài . Vũ đế có tuổi thọ là 102400 tuổi . 50 năm cũng chỉ là một lần bế quan mà thôi . nhưng nếu 50 năm đó ngày ngày nhớ nhung 1 người thì quả thật một ngày dài như một thế kỉ .
ở trong một căn hộ cho thuê cỡ nhỏ 5 người tụ tập lại chờ Kiều Anh tỉnh lại . 50 năm qua chưa lúc nào ngon giấc . bây giờ được ngủ một lần Kiểu Anh đã ngủ thật lâu . Hoàng Nhật vẫn ở đó chờ người phụ nữ của hắn . hắn bây giờ đang ở trong một mớ bòng bong suy nghĩ . có lẽ nếu hôm qua hắn không tò mò hắn đã mất đi Kiều Anh rồi . quá nhiều thứ cần phải nghĩ . Kiều Anh run lên và mơ màng . Một vòng tay ấm áp ôm lấy cô Kiều Anh cảm nhận hơi thở đó là của người mình yêu thương lại thiết đi trong vô thức . Hoàng Nhật ôm người con gái trong lòng mà lòng lại có nguy cơ . bản thân hắn trước giờ chả tu luyện gì . mấy cái phân thân đánh quái được bao nhiêu thì đánh . tự động lên cấp mà thôi . Bản thân chưa từng cố gắng . Hắn không biết cố gắng vì cái gì chỉ ngày qua ngày mà sống . tới hôm nay ôm người con gái này vào lòng hắn có cảm giác cả thế giới phải nắm trong tay mới có thể yên bình sống với người hắn yêu thương .
vài giờ sau , Kiều Anh tỉnh lại . Tiên thiên chân khí trong người khiến cho cô bỗng chốc trở nên đại thừa đạt tới vũ sư . Hoàng Nhật mỉm cười nhìn cô . Nụ cười đó thật rạng rỡ . Hoàng Nhật không tính là đẹp chẳng qua là đúng thời điểm nên nụ cười của hắn ở trong mắt cô đột nhiên trở nên đẹp nhất .
trời buông xuống màn đêm . tay trong tay ôm nhau ngủ . 2 đứa em cũng biết ý không làm phiền . một giấc ngủ thật sâu Hoàng Nhật cũng chưa bao giờ có một giấc ngủ như vậy . bỏ hết mọi thứ lo lắng buồn phiền mà thôi . nhưng Hoàng Nhật biết bản thân mình chưa thể như thế . phải cố gắng hơn nữa . Sáng hôm sau , Hoàng Nhật ngủ dậy . nhìn ra gian bếp một bóng dáng đang cặm cụi nấu bữa sáng cho hắn . Bước nhẹ ra gian bếp ôm Kiều Anh vào lòng . thực sự rất yên bình . Nhưng Hoàng Nhật hiểu . yên bình chính là có người khác gánh vác thay bạn . trừ khi hắn đứng trên đỉnh cao vũ trụ mới có quyền yên bình bên cạnh người mình yêu .
Kiều Anh nói :
- Anh dậy rồi à . Anh biết không anh ngủ đã 2 ngày rồi đấy may còn thở chứ không em nghĩ anh lại toang rồi .
Hoàng Nhật dở khóc dỡ cười . trước giờ hắn không hoàn toàn ngủ . đa số là tĩnh tâm mà thôi . hôm trước được ngủ ai ngờ ngủ tới 2 ngày liên tục . cười khổ trả lời với Kiều Anh :
- Lâu rồi chưa được ngủ nên ngủ lâu tí với lại ngủ cạnh em yên bình quá nên không muốn dậy .
Kiều Anh mỉm cười trách cứ :
- Hừ đồ dẻo mỏ . Anh phải kể cho em nghe về chuyện anh trở về như thế nào đó . bây giờ thì đi đi để em nấu ăn .
Hoàng Nhật mỉm cười :
- Bảo Bối anh lấy em về để làm việc nhà à . đi ra kia đi anh nấu ăn cho . tí anh kể cho em nghe .
Trước khi chết đi Hoàng Nhật đã có tay nghề nấu ăn còn ngon hơn cô không biết bao nhiêu lần bây giờ chắc chắn lại càng ngon hơn .
Nấu ăn xong Hoàng Nhật dọn đồ ăn và bắt đầu kể lại cho cô nghe về quá trình của mình :
- Năm đó , anh bị tai nạn chết đi tuy nghiên thân xác lại được xuyên việt tới một nơi tên là Vũ Nguyệt đại lục . Anh ở đó một ngàn năm trở thành 1 trong 7 người mạnh nhất trên Vũ Nguyệt đại lục đó . một lần anh chiếm được một bảo tháp mang tên Cửu Bảo Lưu Ly tháp sau khi luyện hóa thì bản thân anh được quyền lựa chọn giữa việc ở lại và trở thành người mạnh nhất ở Vũ Nguyệt đại lục hoặc là trở về trái đất . Anh rất nhớ em nhớ mọi người nên đã trở về . sau đó , Anh được sinh ra bị một tổ chức sát thủ bắt lấy . 2 năm huấn luyện anh trở ra . Sau khi tu luyện tới vũ khí thì anh được trở về quá khứ 10p anh dùng cơ hội đó sao chép tài liệu tu luyện và viết thứ trở lại đưa cho em và gia đình . lúc đó anh mới chỉ là đứa trẻ 3 tuổi mà thôi nhưng việc xuyên không gian và thời gian khiến cho anh nhanh già đi trở thành một ông lão trung niên . Anh quay lại tìm em lúc đó thấy born bước ra anh tưởng em đã lấy chồng rồi nên anh quay đi chúc phúc cho em .
Kiều Anh giàn dụa nước mắt . kể thì nghe sao mà đơn giản nhưng cô biết sự thực lại không như vậy . nhưng quá trình đó gian nan thế nào mấy ai có thể hiểu được . cô không muốn Hoàng Nhật đi tí nào nhưng nghĩ lại cô cũng hiểu muốn bảo vệ cuộc sống này chắc chắn Hoàng Nhật sẽ phải rời đi .
ở cùng với Kiều Anh một năm cảm giác yêu bình này khiến Hoàng Nhật thấy thoải mái tuy nhiên Hoàng Nhật biết bản thân mình còn phải đối mặt với nhiều thứ nữa . hôm nay hắn quyết định giúp Kiểu Anh trùng kích vũ sư cấp 9 sau đó đi làm thực lực tăng cao hơn nữa .
Nhìn Kiều Anh với ánh mắt chan chứa tình yêu thương :
- Bảo Bối em có thấy cuộc sống này tốt đẹp không ?
Kiều Anh trả lời :
- Có ạ . . .
Hoàng Nhật lại bảo :
- Em thấy đấy nếu như cuộc sống yên bình thì sẽ có người gánh vác thay cho chúng ta . Anh không muốn cuộc sống của anh được người khác gánh vác . Bảo bối có hiểu không nè
Kiều Anh nước mắt đã chảy ra rất nhiều :
- Từ một năm trước em đã nhận thấy điều này rồi ạ . em đã biết có ngày hôm nay . Anh đi đi cố lên dù sao cũng sẽ có em chờ ở đây