Chương 14 : Tà ý có mùi hôi
>Chờ tới khi hai bóng người đã đi khuất, lúc này Trần Thương Hải mới hỏi tới những trưởng lão ngồi ở đây:
"Các vị trưởng lão, mọi người thấy Trần Phàm này thế nào?".
"Tiểu tử đó xem ra vận khí rất tốt, nhưng cũng không thể phủ nhận bản lĩnh không tồi. Mới có một năm chứ bao nhiêu. Như bản thân ta hồi còn trẻ cũng phải khổ tu ngoài 20 năm mới lên được hư khí cảnh, vậy mà tiểu tử này chỉ mất một năm".
Một trưởng lão không nhịn được cảm thán nói, trong con mắt lộ rõ vẻ ước ao.
"Ta thấy chiêu thức mà tiểu tử đó vừa hiển lộ ra mới ghê gớm, mỗi một võ kỹ hỏa hệ đều có lực sát thương rất cao, võ kỹ này rơi vào tay hắn quả thực là phung phí của trời rồi".
Trưởng lão khác thì lộ vẻ tiếc nuối.
"Đúng, nếu như võ kỹ này đầy đủ mà nói, e là có thể sánh ngang với tuyệt học Khai Sơn Chưởng của chúng ta!".
"Hừ! Ta không tin tiểu tử kia lại chỉ học được có một chiêu vừa rồi, nếu như Trần gia có thể có được vậy thì thực lực nhất định tăng vọt. Gia tộc ta thậm chí còn chưa có võ kỹ hỏa hệ nào!".
"Ta nghĩ tên nhóc đó nhất định sẽ không giao ra đâu".
"Đã là đệ tử của gia tộc thì phải biết cống hiến vì gia tộc, dù là một chiêu cũng phải đưa ra, hắn lại dám nói không sao?".
"Không biết gia chủ nghĩ thế nào?".
"Các vị nói không sai, ta cũng tin rằng tiểu tử này vẫn còn ẩn dấu nhiều điều, vừa rồi ta cảm nhận được hắn không vận công hết sức. Cho nên rất có thể không chỉ đơn giản như vậy".
Trần Thương Hải nhận định, sau đó nói tiếp:
"Vấn đề là chúng ta cũng không thể bức bách hắn được, hiện tại chưa biết người đứng sau lưng hắn có thật hay không, nếu như ép quá tiểu tử đó sẽ sinh ra làm liều thì có chút phiền phức",
"Người kia có khi nào là đệ tử của đại tông môn không?".
"Cũng chưa chắc, có thể chỉ là một tán tu nào đó, đệ tử đại tông môn không có khả năng sẽ tới một nơi hẻo lánh như thành Vân Long này".
Trần Thương Hải lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra một tia kiêng kị rất sâu. Đệ tử đại tông môn đều là những nhân vật khủng bố, tuyệt đối không phải người mà một gia tộc nhỏ bé như Trần gia có thể đắc tội. Đừng nói là một Trần gia, cho dù diệt cả một tòa thành cũng sẽ không ai dám nói gì, đây chính là chỗ đáng sợ tông môn cự phách.
"Hừ! Ta nghĩ người nọ chỉ là cái cớ của tiểu tử kia thôi, làm gì có cao nhân nào, rất có thể hắn đã nhận được một bảo vật gì đó cũng không chừng".
"Không sai, ta cũng có ý này. Bây giờ tiểu tử kia còn nhỏ yếu, nhất định phải nhanh chóng bắt lấy, dùng cực hình tra khảo, đợi đến lúc hắn lớn mạnh rồi thì không còn kịp đâu".
Một trưởng lão mặt mày dữ tợn nói.
"Phi Dương trưởng lão, ta hiểu ý của ngài, nhưng việc này không thể nóng vội được. Nhất định phải có một kế hoạch chu toàn, đề phòng vạn nhất tiểu tử kia có nhận vật đứng sau lưng. Đây là việc liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, tuyệt đối không thể sơ suất".
Trần Thương Hải thân là gia chủ, làm việc đương nhiên có tính toán trước sau. Lời nói của Trần Phàm hắn chỉ tin một hai phần, trong thâm tâm đã bắt đầu bày mưu tính kế với tiểu tử này. Dù sao Trần Phàm cũng không phải con cháu thực sự trong tộc, ngoại nhân ắt có dị tâm, một gia chủ như hắn mà hoàn toàn tin tưởng một người ngoài mới là lạ.
...
Lúc này Trần Thu Nguyệt đang dẫn Trần Phàm đi làm thủ tục nhập gia, hiện giờ nàng đã trở nên vô cung thân thiện với hắn, dù sao Trần Phàm cũng đã là sư đệ của nàng, coi như là người trong một nhà rồi.
Đầu tiên là tới lấy một bộ trang phục mới tinh, thay thế cho bộ quần áo thô sơ cũ rích đã có vài chỗ vá trên người hắn. Tiếp đó là tới Tổ Sư Đường bái lạy các vị tổ sư của gia tộc, đây là nơi đặt lệnh bài gia tiên của Trần gia...
Trần Phàm cũng chỉ làm qua loa cho phải phép, xong xuôi hắn đã bước về một đình viện khang trang to lớn, trên tay cầm một cái lệnh bài đệ tử, đây là cái lệnh bài chứng minh thân phận của hắn.
"Phàm đệ, chúc mừng đệ đã trở thành một thành viên của Trần gia chúng ta! Từ giờ đệ chính là người một nhà với tỷ rồi, sau này đừng khách sáo với ta nữa nhé. Đây chính là đình viện mà gia tộc phân cho đệ!".
Trần Thu Nguyệt trìu mến nói, khác hẳn với vẻ lạnh lạnh thường thấy của nàng, y như một người chị nói với em trai của mình.
"Đa tạ nhị tỷ!".
Trần Phàm cũng tươi cười với nàng, hắn cảm thấy người này đối với hắn rất tốt.
Đệ tử trong Trần gia, không cần biết là con cháu của ai, tuổi tác thế nào, đều phải xưng hô con trưởng của gia chủ là đại huynh hoặc đại tỷ, nếu gia chủ có con thứ thì phải gọi là nhị huynh hoặc nhị tỷ, đây là gia quy bao đời của Trần gia.
"Phải rồi, đệ sắp xếp rồi nghỉ ngơi một lát, lát nữa ta sẽ dẫn đệ tới Công Phu Đường để chọn vài môn công pháp của gia tộc".
"Không cần đâu nhị tỷ, trước mắt đệ muốn tu luyện cho tốt chiêu mà sư phụ kia đã dạy. Tỷ đừng hiểu lầm, không phải ta coi thường võ công Trần gia đâu, chỉ là sợ luyện nhiều không tinh. Trước tiên hảo hảo tu luyện một chiêu này, về sau đệ nhất định sẽ học công phu của gia tộc".
"Hi hi! Ta đương nhiên là hiểu! Đệ cũng đâu cần giải thích làm gì. Cái này cũng phải, võ công của vị cao nhân kia nhất định cao thâm hơn Trần gia ta nhiều, đệ nhất định phải tu luyện cho tốt đấy!".
"Đệ biết rồi!".
"À còn nữa, đệ cũng nên có một vũ khí để phòng thân, nếu cần thì ta có thể lấy giúp đệ một cái, đệ hay sử dụng binh khí gì?".
"Cám ơn tỷ, đệ có một thanh đoản đao là đủ rồi, với lại đệ quen dùng tay không hơn".
...
Sau khi Trần Thu Nguyệt rời đi, Trần Phàm liền bước vào ngôi nhà mới của mình, đúng là đãi ngộ dành cho đệ tử tinh anh có khác, có được nhà cao cửa rộng, so với cái túp lều của hắn trước đây đúng là một trời một vực, bên trong một chiếc giường gỗ tầm trung, đủ hai người nằm, chăn gối đệm nhung mùng màn lộng lẫy, tủ đồ dựng thẳng, nước son bóng loáng, hiển nhiên đều là loại cực đắt tiền, trước mặt còn có một chiếc bàn chân cong trên đặt đỉnh đồng, chỉ có điều là lạnh tanh lạnh ngắt, phòng này có vẻ đã lâu chưa có người ở, vừa được quét dọn lại mà thôi, lúc trước gia tộc còn đưa vài tên gia nô tới nhưng hắn bảo không cần.
Nô bộc cũng phân chia cấp bậc, nô bộc ở nội phủ đẳng cấp đương nhiên khác với nô bộc ngoại phủ.
Lấy ra ba tờ ngân phiếu, mỗi tờ một trăm lượng bạc, Trần Phàm chép miệng than thở. Đây là tiền tiêu xài hàng tháng của một đệ tử tinh anh, mỗi tháng ba trăm lượng, quả là đại thế gia có khác, thực sự quá mức giàu sang. Trong Trần gia có không biết bao nhiêu đệ tử, nô bộc mấy vạn, đệ tử chắc phải hàng ngàn, mà chỉ riêng mỗi người đã có phúc lợi này, đó là chưa kể đến các loại tài nguyên khác. Bởi vì Trần Phàm vừa mới trở thành đệ tử nên chỉ được lĩnh tiền tiêu tháng này, tài nguyên khác thì phải có cống hiến cho gia tộc mới được. Trần gia tất nhiên sẽ không nuôi một kẻ vô dụng, cho dù nhận tiền rồi mà không có đóng góp gì thì sẽ nhanh chóng bị tống cổ đi mà thôi.
Cầm số tiền lớn trong tay, Trần Phàm hơi lắc đầu. Không phải là hắn chê ít, số tiền này đã gấp cả trăm lần lương tháng trước đây của hắn rồi, nhưng nếu so với số tiền hắn cần thì chỉ như muối bỏ biển, bởi vì một đan lô cấp thấp nhất giá cũng phải mấy vạn lượng bạc.
"Số tiền còn lại biết kiếm đâu bây giờ? Chẳng lẽ mặt dày đi vay tiền sư tỷ sao? Nguyệt sư tỷ có lẽ nhất định sẽ cho ta mượn, nhưng làm thế không hay chút nào".
Trần Phàm gạt đi, hắn thật không muốn mượn tiền của nữ nhân chút nào, với lại số tiền cũng đâu phải là nhỏ.
"Không được rồi, phải vào trong sơn mạch lần nữa săn giết yêu thú thôi, trước mắt kiếm chút tiền làm vốn đã. Giờ ta phải nhanh chóng tăng thực lực lên, cái đám người kia..."
Cuối cùng hạ quyết định, ban đầu hắn nghĩ rằng vào làm đệ tử Trần gia rồi từ từ tích góp, với tu vi của hắn sớm muộn sẽ được gia tộc tài bồi. Nhưng hóa ra mình vẫn còn rất ngây thơ, gia chủ và các trưởng lão kia không hề tin tưởng hắn chút nào. Người khác có thể không biết nhưng hắn là ai? Có dị tâm nào qua mặt được hắn. Vừa rồi khi ở trong Chiêu Mộ Đường, mặc dù gia chủ ngoài miệng thì đối tốt với hắn, nhưng giấu mặt làm sao giấu được tâm. Nhất là mấy lão già kia, khi hắn vừa động võ kỹ thì ánh mắt đã không giấu nổi vẻ tham lam rồi, tên nào cũng nhìn hắn như muốn lao lên trực tiếp cướp đoạt.
Trần Phàm tuy không đọc được suy nghĩ của người khác nhưng lại có khả năng "ngửi" được nội tâm của con người, vừa rồi trong sảnh đường ý niệm của đám người kia quả thực có mùi gì “thum thủm”.
"Hừ! Nếu các ngươi đã bất nhân vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa!".
Nếu như Trần gia thực tâm đối xử với hắn mà nói, tất nhiên Trần Phàm cũng sẽ hết lòng đối lại, hoàn toàn coi mình là người của gia tộc. Đáng tiếc đám người đó chỉ biết cái lợi trước mặt, dám tính toán hắn vậy thì hắn cũng không cần khách sáo làm gì.
Sau đó Trần Phàm lại vọt đi. Nghĩ là làm, bây giờ thời gian cấp bách, phải nhanh chóng kiếm được mấy vạn lượng bạc, còn phải nghiên cứu việc luyện đan nữa. Chỉ cần việc này thành công là tài phú sẽ chảy vào túi hắn cuồn cuộn không dứt.