Chương 9 : Quay về thành
>Trần Phàm tiếp tục tu luyện trong Cổ Âm sơn mạch thêm một đoạn thời gian nữa, lần này tốc độ săn giết yêu thú của hắn đã cao hơn lúc trước đâu chỉ 10 lần. Trong mấy tháng tiếp theo lại thu được thêm hơn 5000 điểm năng lượng, tuy nhiên hắn lại không đổi lấy võ kỹ nữa. Tạm thời quyền pháp kia đối với Trần Phàm đã đủ rồi, học nhiều lại không tinh thì hỏng, cho nên kế hoạch tiếp theo thì chỉ có mình hắn mới biết.
Trải qua thời gian này, Trần Phàm cũng đã tu luyện chiêu Bách Liệt Lưu Tinh thành thạo hơn không ít, một lần xuất ra tới năm sáu trăm quyền, đạt tới tiểu thành của môn võ kỹ này. Đế Vương Chiến Khải trong cơ thể đã ngưng thực hơn trước, tuy chưa thể chuyển hóa thành ngoại giáp nhưng khả năng phòng ngự đã tăng lên rất nhiều. Đặc biệt tu vi của hắn đã đạt tới hư khí trung kỳ, thực lực cũng được củng cố vô cùng vững chắc, tổng số tế bào đã thức tỉnh được trong cơ thể là hai ngàn cái.
Lần trước hắn theo đám người của nhị tiểu thư tới sơn mạch mất ba ngày ba đêm đi xe ngựa, giờ khi trở lại chỉ mất khoảng hai ngày là tới, tốc độ của hắn bây giờ đã nhanh hơn cả ngựa phi.
Hơn một năm không về, thành Vân Long trong ký ức cũ của Trần Phàm vẫn như vậy, không có thay đổi gì nhiều. Đường xá vẫn tấp nập như trước, người đi người tới chen nhau đông đúc, ngựa ngựa xe xe hối hả ngược xuôi...Hai bên đường lớn thỉnh thoảng có một số cửa hàng buôn bán của mấy đại gia tộc trong thành, có nơi là tửu lầu, có chỗ là tiệm binh khí, cửa hàng dược liệu...điểm thêm một số sạp tạp hóa bánh trái rau cỏ ven đường, chai lọ thuốc men, đồ trang sức đủ thể loại...Tất cả trông chẳng khác nào mấy cảnh trong phim kiếm hiệp thời xưa. Thành trì ở thế giới này nói vậy thôi chứ rộng lớn hơn thành phố hắn ở kiếp trước rất nhiều, không nói tới dân số lên tới mười mấy triệu người, chỉ tính riêng diện tích cõ lẽ phải gấp cả trăm lần.
Nơi mà Trần Phàm đang đi dạo là một khu phố nhỏ gần cửa thành, hắn bắt đầu tìm đường tới phủ đệ của Trần gia. Tuy nhiên trước khi để cho nhiều người biết là hắn đã về, Trần Phàm có một việc cần phải thanh toán trước cái đã.
Bên trong một tiểu viện thuộc ngoại phủ Trần gia.
Trần Phúc giờ phút này đang ngồi chễm chệ trên ghế, khuôn mặt đắc ý mười phần. Bên cạnh hắn có dăm bảy tên thuộc hạ vây quanh khúm núm, tất cả đều biểu lộ vẻ xum xoe nịnh nọt.
"Chúc mừng Phúc đại nhân đã trở thành tổng quản, sau này ngài chính là một bước lên trời!".
"Phúc tổng quản uy phong cái thế, chức tổng quản thì đã là gì, trở thành đại tổng quản cũng là chuyện đơn giản mà thôi".
"Đúng đúng đúng, tới lúc đó còn có thể trở thành đệ tử tinh anh, nịnh nọt được thiếu chủ, có khi lại còn lấy được cả..."
"Ngươi sợ cái gì? Ở đây cũng chỉ có chúng ta thôi. Cái chuyện lấy được nhị tiểu thư cũng là chuyện trong tầm tay rồi, đến lúc đó mới thực sự gọi là một bước lên trời".
"Đúng rồi, đến lúc đó đại ca đừng quên đám em út này nha".
...
"Ha ha ha. Các ngươi thật là...Giờ nói mấy chuyện này còn hơi sớm đó!".
Trần Phúc cười to, hắn ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng đang nở hoa tưng bừng. Nghĩ tới chuyện có thể lấy được nhị tiểu thư làm hắn không thể kìm được hưng phấn. Vài ngày trước không biết làm cách nào hắn đã được Trần gia thăng chức cho làm tổng quản, phụ trách quản lý toàn bộ nô bộc khu số 13 này.
Trong phủ Trần gia có tới mấy vạn nô bộc, được chia làm nhiều khu, mỗi khu chứa tối đa một ngàn người. Mỗi khu nô bộc sẽ do một tổng quản quản lý, phía trên chính là đại tổng quản, cũng có trách nhiệm giám sát và quản lý các tổng quản khác.
Trần Phúc hiện tại đã trở thành một tên tổng quản như vậy. Tuy còn chưa tính là gì, nhưng cũng đã thoát khỏi thân phận nô bộc hèn kém nhất. Hắn tự tin với khả năng luồn lách của mình thì chuyện thăng tiến chỉ là vẫn đề thời gian mà thôi.
"Phải rồi đại ca, lần trước đệ có nghe nói nhị tiểu thư suýt chết trong sơn mạch, rốt cục là có chuyện gì vậy?".
Một tên thuộc hạ chợt hỏi.
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng là đám người tiểu thư gặp phải yêu thú nào đó rất kinh khủng tập kích, tất cả đều bị giết chết cả, chỉ có mình tiểu thư còn sống quay về. Mà thôi, chuyện này cũng phải là cái chúng ta có thể bận tâm".
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, Trần Phúc chép miệng lắc đầu:
"Chẹp chẹp...Nghĩ tới đây ta lại nhớ tới cái tên Trần Phàm kia. Đáng tiếc a đáng tiếc, cái tên đầu đất này đã chết rồi, từ nay ta không thể hung hăng đập hắn được nữa".
"Cái tên ngu ngốc khố rách áo ôm đó sao có thể sánh với đại ca, chắc chắn đã chết mất xác trong sơn mạch từ lâu rồi. Mà tại sao người tự nhiên nhắc tới hắn vậy?".
"Đó là đương nhiên, ngươi tưởng ngày đó tên Trần Vinh kia dẫn năm nô bộc đi là để bọn họ đổi đời sao? Đừng có mơ. Hoàn toàn chỉ để làm pháo hôi cho nhị tiểu thư mà thôi! Ta tự nhiên nhớ tới tên này là bởi hắn đã từng vào làm nô bộc ở đây cùng với ta".
"Thì ra là vậy. Kể ra nếu tên Trần Phàm này còn sống có thể những người như chúng ta lại có thêm một tên sai vặt, thỉnh thoảng bắt bẻ chà đạp hắn cũng không tồi".
Một tên đàn em nói.
"Ha ha ha. Hơn một năm rồi mà vẫn có người nhớ tới ta cơ đấy. Trần Phàm ta cũng không nhận nổi cái vinh hạnh lớn đó đâu!".
Đúng lúc này thì một bóng người xuất hiện, chính là Trần Phàm. Ngay từ đầu hắn đã vô thanh vô tức lẻn vào trong phủ Trần gia và không ai biết. Qua nghe ngóng hắn đã biết Trần Phúc kia đã lên làm tổng quản khu số 13, hiện tại đang sống trong tiểu viện. Vừa tới được đây Trần Phàm đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy tên này.
"Kẻ nào?".
"Hả? Ngươi...ngươi...ngươi...sao lại là ngươi?".
Trần Phúc lắp bắp kinh hãi nói, cứ như thể vong hồn của Trần Phàm đang hiện về đòi mạng hắn vậy.
"Sao nào? Không phải các ngươi vừa nhắc tới ta sao?".
Trần Phúc một lúc sau cuối cùng cũng lấy lại được bĩnh tĩnh, hắn nhìn Trần Phàm từ đầu đến chân. Tên này mới có một năm không gặp mà đã thay đổi nhiều như vậy sao? Da dẻ đã trắng hơn, không còn đen thùi lùi như trước, dáng vẻ cũng cao lớn vạm vỡ hơn nhiều, nhất là cặp mắt tinh anh kia, hình như còn tỏa ra sát khí bức người, Trần Phúc nhìn vào mà cảm thấy hơi lạnh gáy.
Nghĩ nghĩ thế nào, hắn đột nhiên nở một nụ cười gian xảo, nói:
"Ha ha. Trần Phàm, ta thật không thể ngờ nổi ngươi vẫn còn sống. Lại còn có thể lết về được tới đây. Thời gian qua ngươi đã ở đâu, làm những gì vậy?".
Trần Phúc có thể cho rằng tên đầu đất này có được vận khí tốt, chứ tuyệt đối không tin kẻ này có thể nhận được cơ duyên gì mà lật mình được. Cho nên trước mặt Trần Phàm hắn vẫn rất tự tin, còn tự hơn cả lúc nãy được mấy tên thuộc hạ nịnh nọt, hiện tại tâm tư lại nổi nên ý muốn hành hạ tiểu tử này một phen.
"Đó không phải là việc ngươi cần quan tâm hiện giờ đâu".
Trần Phàm vẫn đủng đỉnh đáp.
"To gan! Trông thấy tổng quản của chúng ta còn không mau quỳ xuống, dập đầu hành lễ. Ngươi là cái thá gì hả?".
"Đúng, biết điều thì quỳ xuống đi. Ha ha, nhớ kỹ là hành lễ cả với chúng ta nữa, mỗi người đều phải quỳ xuống vái lạy, dập đầu ba cái mới được".
"Ha ha, không sai, tên mạt rệp nhà ngươi mau quỳ xuống. Tưởng có chút thay đổi là có thể huênh hoang đắc ý trước mặt chúng ta sao?".
Cả đám tay sai của Trần Phúc thấy lão đại bình thản như vậy cũng đều trấn tĩnh lại, nghe thấy lão đại nói thế liền lập tức hùa theo phụ họa.
"Hừ! Cũng chỉ là một đám chó mà thôi! Chết đến nơi rồi mà cũng không biết".
Trần Phàm nhếch mép cười lạnh, bắn ánh mắt ra nhìn từng tên một ở đây rồi nói. Tính cả Trần Phúc kia thì tổng cộng có chín tên đang ở đây.
"Cái gì? Ngươi muốn chết!".
"Tốt, tốt lắm! Nếu đã tự tìm chết như vậy thì đừng trách bọn ta độc ác. Cho dù có giết ngươi ngay tại đây cũng chẳng sao, bởi vì ngươi đã chết từ một năm trước rồi. Ngươi chỉ là một tên nô lệ thấp kém mà thôi!".
"Lão đại, để ta tới trước".
Một tên có vẻ đô con trong đó hùng hổ bước ra:
"Tiểu tử, hôm nay ta cho ngươi biết, làm người thì nhớ đừng quên thân phận của mình".
Nói xong tên to con liền xông tới, nhanh như cắt vung tay định cho Trần Phàm một cái bạt tai trời giáng.
Đáng tiếc, tay hắn còn chưa chạm tới một sợi lông của đối phương đã bị một bàn tay khác cứng như thép vả cho quay tới mấy vòng.
Đây là một cái bạt tai hết sức hời hợt của Trần Phàm, tay kia của hắn vẫn còn thả lỏng. Coi như đã nhẹ nhàng lắm rồi, nếu mạnh hơn một xíu nữa thì đầu tên kia sẽ bị tạt bay khỏi cổ cũng không chừng. Mấy tên trước mặt này đều chỉ là luyện thể tầng hai tầng ba, so với hắn yếu đến thương cảm.
Tên đô con hùng hổ vừa nãy bị tát trúng, cả người xoay tròn như con vụ trên không trung, máu tươi cuồng phun, bốn năm cái răng gãy cũng văng ra theo vòi máu, sau cùng đập mạnh vào bức tường hôn mê bất tỉnh.
"Hả?".
Tám tên còn lại sững sờ, dường như không thể tin nổi. cặp mắt trợn trừng nhìn tên đồng bọn bị đánh bay. Sau cùng, Trần Phúc mới quát to:
"Lên, lên hết cho ta!".
Hắn dù sao cũng là lão đại của cả bọn, tu vi cao nhất ở đây cho nên tỉnh táo hơn chút, vừa nhìn đã biết là sự tình không ổn, lập tức kêu đám đàn em cùng xông lên.
Bảy tên còn lại cũng trấn tĩnh lại, cả đám nhanh chóng vây quanh Trần Phàm, mặt mày dữ tợn lao thẳng đến, quyền đấm cước đá trút hết lên người mục tiêu.
Trần Phàm chỉ lắc đầu thở dài, nhìn cũng chẳng thèm nhìn. Bụp bụp bụp…Quyền ảnh loé lên, những tên đứng gần đều bị đánh bay ra ngoài.
Cảnh tượng tiếp theo thê thảm vô cùng. Những tên bị đánh văng đi kẻ thì vỡ đầu, óc văng tung tóe. Người thì thủng ngực, xương cốt dập nát...Tất cả đều là máu me đầm đìa, huyết nhục vương vãi, chết oan chết uổng. Trần Phàm ra tay như chớp giật, tên nào trúng đòn thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã hồn phi phách tán.
"Không...Không thể nào! Điều này sao có thể?".
Trần Phúc lúc này hai chân run lẩy bẩy như muốn khụy xuống, sắc mặt xanh mét. Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ tên Trần Phàm kia lại kinh khủng như vậy. Cố lấy hết sức bình sinh, tranh thủ lúc Trần Phàm còn đang đánh với mấy tên thuộc hạ của mình, hắn vội vã muốn chạy ra ngoài. Nơi đây dù sao vẫn là ngoại phủ Trần gia, Trần Phàm kia có lớn gan tới mấy cũng không thể giết hắn, dù gì hiện tại hắn cũng là một tổng quản.
"Muốn chạy?".
Nhưng Trần Phàm làm sao để cho tên này toại nguyện. Hắn như một cơn gió chỉ thoáng cái đã vọt tới trước mặt Trần Phúc, tung chân đá liên tiếp vào hai đầu gối của tên này.
"A...khặc!".
Trần Phúc kêu lên một tiếng đau đớn, hai chân bị đá gãy nát, đáng tiếc lời còn chưa kịp ra tới miệng đã bị bàn tay của Trần Phàm chặt đứt.
"Trần Phúc, vốn dĩ ta với ngươi là đồng hương, cùng vào trong Trần gia này làm nô bộc. Nhưng ngươi trước giờ chỉ luôn bắt nạt, đánh đập, hành hạ ta đủ kiểu. Ngươi có bao giờ nghĩ tới sẽ có kết cục như ngày hôm nay không? Ta nghĩ là không. Vậy chắc ngươi vẫn nhớ mình đã từng nói sẽ đánh gãy hai chân của ta chứ nhỉ? Cũng tốt, hôm nay ta trả lại y nguyên câu nói đó cho ngươi!".
Trần Phàm một chân vừa đạp lên đầu tên Trần Phúc vừa nói.
"Trần Phàm, ta sai rồi! Là do trước đây ta không đúng, có mắt như mù, không nhìn thấy được đại nhân vật như ngươi. Ngươi đại nhân đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân này. Xin hãy tha cho ta một mạng! Ta nguyện làm trâu làm ngựa cả đời cho ngươi!".
Trần Phúc rối rít dập đầu, liên tục cầu xin tha thứ.
"Hừ! Thứ nhất, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Thứ hai, ta cũng không cần loại người như ngươi làm nô tài. Chết đi!".
Nói xong Trần Phàm giơ chân dậm mạnh xuống một cái, đầu của Trần Phúc như một quả dưa hấu lập tức nát bấy, những giấc mộng đẹp còn dang dở cũng tiêu tan không còn.
"Vậy là xong".
Trần Phàm phủi phủi tay, sau khi giải quyết xong mọi ân oán nhanh chóng rời đi. Để lại sau lưng chín cái xác không còn nguyên vẹn. Hắn cũng mặc kệ, Trần gia có điều tra cũng không tra ra được cái gì, dù sao chỉ là chết mấy tên nô bộc và một gã tổng quản mà thôi, loại như thế ở trong một gia tộc như Trần gia có hàng đống.
Trần Phàm trước nay luôn là người có thù tất báo, có ơn tất trả. Hắn cũng chẳng phải anh hùng quân tử gì, ai đắc tội với hắn thì đảm bảo sẽ không có kết cục tốt.