Chương : 19
"Các cậu đã nghe nói gì chưa?"
- Cái gì?
"Đêm qua có hai nam sinh ngủ ở rừng nhỏ bị bắt."
- Hả?
- Mẹ nó kích thích như vậy.
- Trường chúng ta?
Trời vừa mới tờ mờ sáng, nữ sinh trong kí túc xá đã trò chuyện rôm rả.
Dạ Hi không thân với tất cả mọi người trong phòng, hoặc chính xác ra là bị các cô bỏ lơ, bởi vậy mỗi lần có đề tài cũng không có cách tham dự, chỉ có thể vểnh tai lặng lẽ nghe.
"Chính là khối chúng ta, bạn trai tớ nói sáng sớm thấy thầy chủ nhiệm cùng tổ trưởng đều đi tìm huấn luyện viên, muốn cầu tình giúp hai nam sinh kia."
- Chậc chậc.
- A? Hai nam thật sự có thể làm sao?
- Từ trước đến nay tớ chưa từng gặp gay ở Dung Cảng đâu.
Dạ Hi vừa thay quần áo vừa nghe lén, mượn động tác mặc áo sơ mi mà ngăn lại khóe miệng nhếch lên thật cao của mình.
Là một người yêu thích thế giới giả tưởng, loại hình truyện tranh mà bình thường cô tiếp xúc nhiều nhất là "Đam mỹ", tuy rằng tác phẩm "Boyslove" có rất nhiều nhưng ở hiện thực cô trên cơ bản không tìm thấy người cùng sở thích, nhìn hai nam sinh yêu nhau có thể đem đến vui sướng tột bậc với cô.
Cho nên, khi các bạn học cảm thấy khó có thể tin được với tin "Hai nam sinh nửa đêm hẹn hò tại rừng nhỏ", Dạ Hi chỉ cảm thấy các cô ấy nông cạn vô tri. Hai nam sinh yêu nhau thôi mà, có cái gì mà đại kinh tiểu quái - cảm giác ưu việt đột nhiên sinh ra từ đáy lòng cô.
Cô đang âm thầm bật cười, một chiếc gối đầu mang theo sát thương cực lớn từ phía trên bay xuống, chuẩn xác mà trúng vào nữ sinh đang bàn luận viển vông.
"Các cậu còn nói nhảm, sáng sớm đã mẹ nó lẩm bà lẩm bẩm, đi ra ngoài mà mở hội thi gáy với gà!"
Thôi Hà còn buồn ngủ mà khàn giọng rít gào, lập tức khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Một lát sau, phía dưới có người nhỏ giọng mắng, cô mắt điếc tai ngơ, trở mình tiếp tục ngủ.
Nửa giờ sau, các nữ sinh đã rửa mặt xong được huấn luyện viên hướng dẫn xếp hàng tập hợp. Các nam sinh đã sắp hàng chỉnh tề từ sớm, từ nét mặt nghiêm túc của bọn họ có thể thấy dường như đã xảy ra tình huống gì đó không tốt.
Nữ sinh xếp thành hàng, phát hiện trước đó có hai nam sinh bị phạt tập hít đất, căn cứ tốc độ giảm dần của họ có thể đoán được trừng phạt hẳn đã liên tục rất lâu.
Lúc này, một nam sinh trong đó ngẩng đầu nói chuyện với huấn luyện viên, các cô mới nhận ra là Vu Nhiên.
"Phạt em là được rồi, cậu ấy có liên quan gì đâu?" Giọng Vu Nhiên rõ ràng có thể phản ánh được thể lực cậu chống đỡ hết nổi, nhưng ngữ khí vẫn cứ ngang ngược, "Là em bắt cậu ấy đi cùng em ra ngoài, không nghe lời liền đánh, lại không phải cậu ấy tự nguyện - "
"Vu Nhiên, đừng nói nữa." Sở Miên ở bên cạnh nhẹ nhàng ngắt lời cậu, "Còn ba mươi cái nữa."
Huấn luyện viên bước đến trước mặt hai thiếu niên, cười khẩy: "Được đó, hoạn nạn thấy chân tình, một giấc này các em ngủ cũng không minh bạch nhỉ."
Lời này khiến các học sinh đứng xem không khỏi kinh ngạc, rất nhiều người không biết tình huống của Sở Miên cùng Vu Nhiên như thế nào, chỉ có mấy nữ sinh kí túc xá 206 nhìn nhau cười.
Khóe miệng Dạ Hi cứng lại, cô không nghĩ tới người hẹn hò ở rừng cây lại là hai người này, tuy rằng không bất ngờ nhưng cũng không dậy nổi hưng phấn. Dù sao hiện tại cô vừa nhìn thấy hai người họ, cảm giác xấu hổ khi di động rơi xuống hôm qua lại tràn lên, loại việc liên quan đến tôn nghiêm bản thân quan trọng hơn nhìn người khác yêu đương nhiều.
Tốc độ hít đất của hai nam sinh càng ngày càng chậm, đến cuối cùng dường như muốn nằm sấp xuống đất, huấn luyện viên mở ra một đường, kết thúc hình phạt hôm nay, số lượng còn thiếu để đến ngày mai. Dù sao trước khi kết thúc kỳ học quân sự, bọn họ mỗi người đều phải hoàn thành năm trăm cái.
Vu Nhiên khi đứng dậy chân cũng không vững, được Sở Miên đỡ eo. Động tác nhỏ mờ ám này khiến mấy nữ sinh "biết hết mọi chuyện" hô hấp khựng lại, từ khi biết hai người này nửa đêm ở rừng nhỏ ôm nhau ngủ, giữa bọn họ chỉ cần có bất cứ hành động đơn giản gì cũng đều khiến người ta miên man bất định.
Trên đường đến nhà ăn ăn cơm sáng, Vu Nhiên lại khôi phục tinh thần, cùng người xung quanh vừa nói vừa cười.
"Nếu không phải chúng mày ngủ như heo kêu thì đôi tao nửa đêm sẽ phải đi ra ngoài sao? Đặc biệt là Đại thần, gọi cũng không tỉnh, tao còn cho rằng mày đang giả bộ."
Hai tay Vu Nhiên đau nhức, rũ bên hai sườn thân thể, đi đường lắc qua lắc lại: "Đm, bổn kí túc xá trưởng ra lệnh cho chúng mày, đêm nay tao ngủ rồi chúng mày mới có thể ngủ, có nghe hay không?"
Chu Duy Tê nói: "Nửa đêm đi ra ngoài tao có thể hiểu, nhưng hai người không trở lại mà trực tiếp ngủ ở bên ngoài là chuyện như thế nào?"
"Mày hỏi cậu ta." Vu Nhiên cố sức mà nâng cánh tay lên chụp sau lưng Sở Miên, "Ai kêu cậu ta đang nói chuyện đã ngủ rồi."
Sở Miên trả lời lại một cách mỉa mai: "Tôi ngủ rồi chẳng lẽ cũng là lý do cậu ngủ theo sao?"
"Đệt, thật ra tớ muốn ôm cậu trở về nhưng cũng phải dùng sức! Thấy tốt chưa Sở Miên, tốt xấu gì tớ không ném một mình cậu tại chỗ đó."
Phương Chiêu tò mò hỏi: "Rốt cuộc nửa đêm hôm qua hai người nói chuyện gì vậy, vui đến mức quên hết tất cả?"
"Cái này á... Là bí mật giữa hai người đàn ông." Vu Nhiên cười nhạt.
Có đôi khi tựa như trẻ con cất giấu món đồ chơi yêu quý không chịu chia sẻ, Vu Nhiên thích giữ lại những ký ức đáng trân trọng một mình, huống chi lại là ước định ước mơ cùng Sở Miên. Từ thời khắc hai người chạm nắm tay vào nhau, Vu Nhiên liền nhận định đây là một thứ gọi là "ràng buộc" giữa hai người họ.
Sau khi ăn xong cùng nghỉ ngơi thì lại đến thời gian tập huấn, bởi vì hôm qua mắc phải sai lầm nghiêm trọng nên Sở Miên cũng không thể ở lại kí túc xá nghỉ ngơi, nhất định phải ở bên ngoài kiến tập. Các bạn trong lớp tập đi nghiêm dưới ánh mặt trời, hắn ngồi trong chỗ râm mát chống cằm ngẩn người, thường thường ngủ gà ngủ gật.
"Nghiêm khắc yêu cầu! Nỗ lực học tập! Vì trường vẻ vang! Một, hai, ba, bốn - "
Đội ngũ hình vuông đi đều cùng hô khẩu hiệu theo nhịp, đi tới đi lui, tất cả mọi người không chút cẩu thả mà hoàn thành theo khẩu lệnh của huấn luyện viên.
Vu Nhiên mỗi lần đi nghiêm đều không nâng cánh tay đến độ cao tiêu chuẩn, huấn luyện viên biết buổi sáng cậu hít đất quá mệt mỏi, liền mở một mắt nhắm một mắt, không làm khó cậu. Nhưng khi lãnh đạo trường Thành Tuấn cùng khu quân sự lại đây thị sát, Vu Nhiên đứng ở đầu đội ngũ bên phải nhất định sẽ bị nhìn thấy, huấn luyện viên chỉ có thể dùng thái độ đối xử bình đẳng mà yêu cầu khắc nghiệt thêm với cậu.
Làm trò trước mặt nhóm lãnh đạo, Vu Nhiên bị phạt ôm đầu ngồi xổm, chờ bọn họ đi xa, huấn luyện viên nhanh chóng để cậu sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Khớp xương chân Vu Nhiên đau nhức vô cùng, chống đỡ đi tới trước mặt Sở Miên, thả lỏng ngã về trước. Sở Miên đứng lên ôm chắc cậu, lại đỡ cậu ngồi xuống.
"Tớ cảm thấy tứ chi tớ bị chặt đứt cả rồi, giống ngũ mã phanh thây." Vu Nhiên hữu khí vô lực mà ngã vào bả vai Sở Miên, đau khổ mà than nhẹ vài tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Này, "ngũ mã phanh thây" thì năm con ngựa buộc vào đâu? Tay, chân, còn có..."
"Không phải là..." Vu Nhiên nói liền gục đầu xuống, nhìn chăm chú giữa hai chân mình, lưng lạnh toát, "Đm, này cũng quá độc ác đi!"
Sở Miên cười nhạo một tiếng: "Cậu đúng là không cần chỉ số thông minh, không cần đầu cũng được."
Vu Nhiên bừng tỉnh: "Ờ ha, còn có đầu nữa."
Có Vu Nhiên ở cùng, thời gian kiến tập còn lại của Sở Miên không cảm giác lâu như vậy. Bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chuyện tối qua, nhưng hai người lại không hẹn mà cùng coi trọng ước định dưới bầu trời đêm kia, giống như quả thật không cần nói thêm cái gì, chỉ cần tin tưởng đối phương sẽ giống bản thân mà toàn lực cố gắng đạt tới mục tiêu là đủ rồi.
Mặt trời lên cao, tập huấn buổi sáng cũng kết thúc. Huấn luyện viên thổi còi gọi hai người bọn họ nhập đội tới nhà ăn, Vu Nhiên run run rẩy rẩy đứng lên, túm lấy Sở Miên, nhỏ giọng: "Chân tớ bị chặt đứt rồi, đi không nổi."
Hai người bốn mắt giao tiếp, Sở Miên thấy cậu ta cười trộm, ánh mắt như thế nào cũng không giống dáng vẻ gặp cực khổ. Hiểu rõ ý Vu Nhiên, Sở Miên bất đắc dĩ mà trừng cậu một cái, cong lưng nói: "Đi lên."
Vu Nhiên cười hớn hở, như thể dùng một tia sức lực cuối cùng mà bổ nhào vào lưng Sở Miên, phát hiện bả vai đối phương còn rộng hơn mình tưởng tượng. Cậu an tâm mà vùi đầu nằm bò ra, khi nói chuyện có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu từ tóc Sở Miên, nhắm mắt lại phảng phất có thể thấy một quả mật đào mọng nước ngọt lành, cắn xuống liền thấy giòn ngọt.
"Sở Miên, tớ hỏi cậu một vấn đề."
"Ừm."
"Nếu hiện tại căn cứ tập quân sự đột nhiên bạo phát virus tang thi, không có phương tiện giao thông, con người còn sống cũng sẽ hoài nghi giết hại lẫn nhau, vậy cậu tình nguyện bị cắn thành tang thi hay vẫn giữ lý trí nghĩ cách trốn về nội thành an toàn?"
Sở Miên đương nhiên sẽ lựa chọn vế sau, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn lại là hỏi lại Vu Nhiên: "Vậy cậu là tang thi hay là con người?"
Vu Nhiên trả lời rất hiển nhiên: "Tớ là nam chính cứu thế, máu có kháng thể."
"..." Sở Miên im lặng vài giây, nghiêm túc trả lời: "Tôi đây là quỷ hút máu, cắn cậu trước rồi uống một ngụm máu."
Vu Nhiên không đoán được còn có loại giả thiết này: "Đệt, ai cho phép cậu tự tiện thêm vai?"
Hai người cười khẽ, chỉ trích ánh sáng nam chính lẫn nhau. Sở Miên cõng cậu đi trên đường, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng người chạy, ban đầu hắn không để ý, nhưng qua một lát, hắn thấy trên mặt đất có một bóng dáng đối diện đang theo đuổi bọn họ không bỏ.
Hắn cảnh giác mà cõng Vu Nhiên xoay người, kết quả thấy Thôi Hà một tay giơ di động, một tay khác trên không trung nỗ lực đong đưa, tóc tai bù xù mà từ sau lưng bọn họ điên cuồng cười lớn chạy đến phía trước. Thân thể mảnh khảnh nhanh nhẹn nhảy lên bục cao tựa như một vị phóng viên chiến trường yêu nghề kính nghiệp, cười đến run rẩy cả người, đồng thời cũng không quên cố gắng nhắm máy ảnh điện thoại vào Sở Miên cùng Vu Nhiên.
- Sau đó dưới ánh mắt lạnh băng chăm chú của Sở Miên, cô trượt chân một cái, thét chói tai ngã từ trên bục xuống.
Vu Nhiên vừa mở mắt liền thấy một vật thể đen xì không rõ từ trên trời giáng xuống, cả kinh đến mức kêu to bên tai Sở Miên: "Tang thi tới! Hộ giá! Hộ giá!"
"Vị nữ quỷ này." Sở Miên cúi đầu đánh giá Thôi Hà đang quỳ rạp trên mặt đất, "Cậu có việc gì?"
Thôi Hà vén đầu tóc hỗn loạn trước mặt, vừa mở miệng câu đầu tiên đã là trốn tránh trách nhiệm: "Đm, còn không phải vì chụp các cậu!"
Sở Miên bất đắc dĩ mà nhìn cô: "... Sao lại muốn chụp?"
"Không ngờ cậu cũng có ngày hu tôn hàng quý (*) mà cõng người khác." Thôi Hà đứng dậy, dùng sức phủi bụi đất trên người, cầm lấy di động tiếp tục ghi hình, "Loại thời khắc chứng kiến kỳ tích thế giới thứ chín này, làm sao tôi có thể dễ dàng buông tha?"
(*) Hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp
"Tôi cũng thật vinh hạnh được nhìn thấy diễn viên chính《 Resident Evil 6》." Sở Miên gật đầu nói.
Di động Thôi Hà vang lên một tiếng, hệ thống nhắc nhở dung lượng lưu trữ không đủ, cô lúc này mới hậm hực tắt đi, theo bọn họ hướng tới nhà ăn bên cạnh. Cô vuốt tóc, nói: "Hai cậu cũng đủ buông thả, nửa đêm tới rừng nhỏ yêu đương vụng trộm, thế mà không chê lạnh."
Vài chữ cô nói kích động tới thần kinh của Sở Miên, hắn lập tức nhíu mày phản bác: "Chỉ là không cẩn thận ngủ quên thôi."
Thôi Hà: "Tại sao tôi nghe thấy ngữ khí của cậu còn có gì thất vọng nhỉ."
"... Cút."
Tới cửa nhà ăn, Sở Miên chậm rãi khom lưng thả Vu Nhiên ra.
"Không tồi, từ hôm nay liền phong cậu thành tọa kỵ(*) chuyên chúc của tớ." Vu Nhiên vỗ vỗ bả vai Sở Miên, "Đi thôi, đồ trong nhà ăn đều là tớ khen thưởng cho cậu."
(*) Tọa kỵ: Ngựa cưỡi
Sở Miên không buồn nói thêm, duỗi tay ghìm chặt cổ Vu Nhiên, câu lấy cậu vào cửa. Hai người lảo đảo đi đường, thiếu chút nữa đụng phải người khác. Vu Nhiên đang nhỏ giọng kêu gào, sau lưng bỗng nhiên có một giọng nói mạnh mẽ thô nặng gọi cậu -
"Vu Nhiên?"
Cậu theo bản năng quay đầu lại, gặp được một gương mặt quen mắt.
Sở Miên cảm giác bả vai Vu Nhiên căng chặt, bởi vậy nhịn không được mà kéo cậu đi một chút, hỏi: "Người quen?"
Vu Nhiên nhẹ nhàng "Ừ", sắc mặt bình thường nói: "Cậu đi trước đi, tớ nói với nó mấy câu lại đi tìm cậu.
"Ừ."
Sở Miên thu lại cánh tay, đi thẳng tới bàn nam sinh cùng kí túc xá. Chờ hắn vừa đi, ý cười trên mặt Vu Nhiên lập tức rút đi, xoay mặt nhìn nam sinh vừa gọi mình.
"Đã lâu không thấy, vừa rồi thiếu chút nữa không nhận ra mày." Nam sinh cao tráng ngăm đen nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn Vu Nhiên từ trên xuống dưới, "Mày cao thêm nha, Vu Nhiên."
Vu Nhiên không định để ý âm dương quái khí(*) trong lời nói của gã, càng không có kiên nhẫn hàn huyên với gã, chỉ bình tĩnh nói: "Có việc sao, Hoàng Phong? Tao còn muốn ăn cơm với bạn."
(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Gấp cái gì, vất vả lắm mới thấy mặt nhau một lần, không ra ngoài ôn chuyện?" Hoàng Phong cười lắc đầu, nếp nhăn khóe mắt rất sâu, khiến hắn thoạt nhìn có loại uy hiếp vượt qua tuổi.
Vu Nhiên mím môi: "Nếu mày không có việc gì thì - "
"Ra ngoài." Hoàng Phong vẫn cười, trong mắt có lệ khí không che được.
Vu Nhiên hít sâu một hơi, cất bước theo gã đi ra khỏi nhà ăn, tránh đường nhiều người đi, quẹo vào đường nhỏ.
Cảnh vật chung quanh yên tĩnh, Hoàng Phong không nói hai lời liền đánh một quyền vào đầu Vu Nhiên, nhưng lại thất bại ngoài ý muốn. Gã lắc lắc cánh tay, gật đầu nói: "Được đấy Vu Nhiên, mày có tiến bộ, còn biết né tránh."
"Trong lúc tập quân sự tao không đánh nhau, Hoàng Phong." Vu Nhiên mặt vô cảm, "Chủ nhiệm lớp tao không cho. Nếu mày vẫn muốn đánh, vậy hẹn mày tuần sau."
Hoàng Phong cười trêu tức: "Mày mẹ nó vẫn là không làm màu thì sẽ chết."
"Tao vốn dĩ đã không phải học sinh ngoan." Vu Nhiên nói, "Nhưng không đến mức giống mày."
Hoàng Phong ôm nắm tay ấn khớp xương, liên tục vang lên vài tiếng giòn giã. Vu Nhiên thấy trong cổ áo rằn ri của gã lộ ra áo sơ mi đồng phục, là huy hiệu trường 72, trường học này ở Dung Cảng có trình độ ác liệt chỉ sau trường 44.
"Gần đây tao cũng không rảnh chỉnh đốn mày, nhưng mày vẫn nhớ kỹ cho tao, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày." Hoàng Phong tiến đến gần, "Tao sẽ làm cho mày cả đời này không dám ra vẻ nữa, Vu Nhiên."
Hắn trừng một ánh mắt hung hãn, trước khi đi còn không quên tàn nhẫn mà đâm vào bả vai đối phương một cái.
Vu Nhiên thờ ơ, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà ăn ăn cơm cùng đám Sở Miên.
Chờ cậu đi qua, mọi người đều ăn xong cả, mấy người rửa chén lau mâm, để lại một mình Sở Miên chờ cậu.
Sở Miên nhẹ nhàng đá cậu, "Ai?"
"Bạn học sơ trung."
"Quan hệ không tốt lắm."
"Ừ." Vu Nhiên buông chén canh, "Đánh nhau một trận, tớ còn nứt xương."
Sở Miên nhíu mày: "Vì sao lại đánh?"
"Một nữ sinh."
Sở Miên tức khắc cứng họng.
Đáp án này ở ngoài dự đoán của hắn, hắn vốn tưởng rằng Vu Nhiên là một tên ngốc ngu độn về tình cảm khác phái, tự nhiên sẽ không tưởng tượng ra được cái người đầu óc ngốc nghếch này sẽ thích dạng nữ sinh gì.
Sở Miên trầm giọng hỏi: "Ai thắng?"
"Đương nhiên là tớ." Vu Nhiên lấy giấy ăn từ trong túi Sở Miên ra lau miệng, "Tuy rằng không phải dùng vũ lực thắng, nhưng từ đó về sau... người trường 44 đều nghe tớ."
Sở Miên không có hứng thú với quá trình xưng bá trường học của Vu Nhiên, thứ khiến hắn tương đối để ý là kết quả sau khi đánh nhau vì nữ sinh kia: "Cho nên cậu cùng cô ấy nói chuyện?"
"Nói chuyện gì?"
Sở Miên muốn nói lại thôi, ở trước mặt Vu Nhiên hắn không nói nổi từ "yêu đương", cảm thấy hoàn toàn không xứng đôi với khí chất của Vu Nhiên, hơn nữa hắn cũng không nghĩ cùng nam sinh thảo luận đề tài nhàm chán này.
Chỉ là...
Chỉ là ấn tượng đối với Vu Nhiên trong lòng đã quá tệ hại, khiến hắn nén không nổi tò mò.
Trong thời gian Sở Miên do dự tìm từ, Vu Nhiên đã ném giấy vo viên xuống, đứng dậy: "No rồi, chúng ta đi thôi."
Trên đường quay trở lại kí túc xá, Vu Nhiên lại hứng thú dào dạt mà bắt lấy cánh tay Sở Miên, bắt đầu triển khai đề tài giả tưởng: "Nếu hiện tại cậu ngủ mà khi tỉnh lại không thấy một bóng người bên người, cậu quay lại kí túc xá phát hiện mọi người đều không có, di động cũng không có tín hiệu, cậu tìm khắp các góc trong trung tâm cũng đều không thấy một bóng người. Như vậy, xin nghe đề -"
"Vu Nhiên." Sở Miên bỗng nhiên mở miệng ngắt lời cậu, quay lại đề tài trước đó, "Nữ sinh kia... là dạng gì?"
"Nữ sinh nào?"
"Nữ sinh khiến cậu đánh nhau ấy."
Bàn tay Vu Nhiên vung lên, ăn ngay nói thật: "Làm sao tớ nhớ được cô ấy là dạng gì, đến tên tớ còn quên mất."
Dáng vẻ chẳng hề để ý khiến Sở Miên ngẩn ra, tiếp theo cái nhìn đối với cậu liền trở nên phức tạp.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại cũng có thể hiểu, học sinh trường 44 có ai không bất cần đời? Có lẽ trong mắt người ở đây, đùa bỡn trái tim thiếu nữ mới chính xác là vốn để khoe khoang đi. Sở Miên vốn ghê tởm loại hành vi này, nhưng kỳ quái chính là, nếu xảy ra trên người Vu Nhiên, Sở Miên lại chỉ cảm thấy cậu ta thuần túy là trí nhớ không tốt.
Đề tài bị khơi mào lên, Vu Nhiên bắt đầu hồi tưởng lại thời gian sơ trung kia: "Lớp bảy tớ còn cảm thấy người có thể trở thành đại ca đều con mẹ nó trâu bò, nhưng sau phát hiện lại thành như kia... Như cái thằng ngốc cậu vừa nhìn thấy, còn có Thái Hàn Xuyên trường chúng ta, đều là một đám thiểu năng."
Sở Miên cười khẽ: "Không phải cậu nói sau đó người trường 44 đều nghe cậu sao?"
"Vô nghĩa, tớ có thể giống bọn chúng sao?" Vu Nhiên vén tay áo, "Tớ là dựa vào nhân cách mị lực lên làm đại ca! Còn bằng điểm trung bình trung khảo bản thân của lứa chúng ta nữa!"
Sở Miên không tin lời khoác lác của cậu, "Nói một chút."
Vu Nhiên chậm rãi kể lại: "Kỳ thật trước đó ở trường học tớ không có đánh nhau, đặc biệt là lớp chín..."
Cậu không nói dối, trung khảo năm ấy quả thật phá lệ biết điều, không đến muộn về sớm, thậm chí về nhà còn làm bài tập. Bởi vì cậu muốn thi đậu cao trung, chỉ có như vậy mới có tư cách mà hướng tới Học viện mỹ thuật trung ương.
Nữ sinh tại trường 44 ít ỏi không có mấy, nhưng trong lớp mình có một người, có vẻ không hợp với đám nam sinh. Cô cũng không nói chuyện với người khác, đối với mọi người đều là kính nhi viễn chi(*), luôn đeo khẩu trang yên lặng học tập.
(*) Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Suốt ba năm, lần đầu tiên Vu Nhiên nói chuyện với cô chính là dưới tình huống cô khẩn cầu mình giúp đỡ tránh khỏi quấy rối của Hoàng Phong.
Trên gương mặt thanh tú của nữ sinh có vài giọt nước mắt, Vu Nhiên tuy rằng bình thường đối với khác phái có ý muốn bảo vệ không cao, nhưng nhìn thấy người khác khóc lóc xin giúp đỡ, cậu cũng không có ý cự tuyệt.
Hoàng Phong khi đó là đại ca trường học, đại khái là đánh nhau đến nghiện, lớp chín bắt đầu cảm thấy hứng thú với nữ giới, thấy trong trường học có nữ sinh mỗi ngày đều đeo khẩu trang liền cưỡng ép cô tháo xuống, phát hiện gương mặt không tồi liền bắt ép cô thành người yêu của mình. Nữ sinh không dám để cha mẹ lo lắng, cũng trông cậy không nổi vào giáo viên, bất đắc dĩ đành phải đi tìm nam sinh có vóc dáng tương đối cao trong lớp.
Vu Nhiên một mình đi tìm Hoàng Phong, sau đó không có gì bất ngờ - hoàn toàn bị vũ lực của đối phương áp chế.
Nhưng ở Dung Cảng, đánh nhau không phải đơn thuần là dao thật kiếm thật đuổi theo không để sống, ngược lại lại là kẻ nào càng lì lợm càng chiếm ưu thế. Đặc biệt đám thanh thiếu niên thật tình muốn "lăn lộn xã hội" giống như Hoàng Phong, trong tiềm thức càng phân rõ bản thân cùng đám du côn lưu manh bình thường, vô cùng chú ý cái gọi là "quy củ giang hồ".
Ngay lúc đó, Vu Nhiên nửa cánh tay dính đầy máu, ngã trên mặt đất lại nhịn đau đứng dậy, tiếp tục nắm chặt nắm tay. Hoàng Phong đánh cậu ngã vài lần, cuối cùng cũng phiền, tức giận mà kêu cậu cút, nhưng Vu Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, bò dậy khàn giọng khinh miệt mà ném xuống một câu: "Mày có khả năng thì đánh chết tao đi."
Cậu nói xong lời này, thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã trên mặt đất, vì thế đơn giản mà nằm ngang người, ở trước mặt bao người ngăn cản bước đi của Hoàng Phong.
Xung quanh có nhiều đôi mắt nhìn vào như vậy, Hoàng Phong do dự.
Nếu gã trực tiếp bước qua người Vu Nhiên rời đi, liền có ý nghĩa rằng gã căn bản không dám đánh gần chết Vu Nhiên, thân là lưu manh ở Dung Cảng, nếu thừa nhận bản thân không đủ can đảm, có phần kinh sợ thì còn khuất nhục hơn bị người khác đánh đến máu chảy thịt rơi.
Hoàng Phong biết bản thân gặp phải đối thủ tâm ác hơn, gã ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Vu Nhiên hỏi: "Mày cũng coi trọng con nhỏ đó?"
Vu Nhiên chỉ là lắc đầu, yết hầu thấm máu nghẹn ngào: "Tao đồng ý với cô ấy, muốn để mày cách xa cô ấy..."
"Cho nên... tao phải giữ lời."
Hoàng Phong nhất thời bực bội, gã không nói được phẫn nộ cùng lập trường trong lòng, chỉ biết trận này mình đã thua, trừ phi gã thật sự giết Vu Nhiên, nếu không xét theo đạo nghĩa sẽ không thể nói được từ thắng.
"Cút."
Từ ngày đó về sau, học sinh trường 44 không hẹn mà cùng nhận định Vu Nhiên mới có tư cách vẫy cờ trong trường, đều cam tâm tình nguyện mà đi theo cậu. Một buổi chiều trời trong nắng ấm, Vu Nhiên cầm loa đứng trên sân thượng khu dạy học, hô to: "Các anh em -"
Dưới lầu không dứt tiếng hoan hô, mọi người chờ cậu ra lệnh.
"Lớp chín! Đều chăm chỉ học tập cho tôi!"
Phía dưới lập tức tràn đầy tiếng mắng chửi.
"Ai, Sở Miên, cậu cảm thấy bài thi trung khảo của chúng ta có khó không? Tớ thi xong nghe người khác nói đều là đề quá khó, nhưng lúc tớ làm thấy rất đơn giản..." Vu Nhiên lười biếng duỗi eo đi vào kí túc xá, "Có phải vì tớ rất có thiên phú học tập không?"
Sở Miên tránh không đáp câu hỏi của cậu, suy nghĩ đều bị một sự kiện khác kéo đi -
Nhận xét của mình đói với Vu Nhiên không có lệch lạc, quả nhiên cái tên Muggle này không xứng đôi cùng từ ngữ như "yêu đương".
Dù sao bản thân vẫn chưa từng trải nghiệm qua cảm giác thích người khác, nếu ở phương diện này thua Vu Nhiên, Sở Miên sẽ sinh ra một loại cảm giác thất bại vô cùng mãnh liệt.
Đương nhiên, hắn cũng không có ý định phân tâm trước khi thi đại học, dù có xuất hiện nữ sinh ưu tú như thế nào, hắn đều có tự tin thờ ơ với người khác.
Tập huấn buổi chiều, Vu Nhiên lại một trận eo đau chân đau, lực chú ý của cậu không tập trung, thường chậm nửa nhịp hoặc làm sai động tác. Buổi tối cậu ngồi ở giường dưới, suy nghĩ cặn kẽ mà đề nghị với mọi người: "Chúng ta cầu mưa đi?"
Phương Chiêu: "Cầu như thế nào? Ném đá khô lên trời à?"
Vu Nhiên cầm di động, tìm trên mạng một bức ảnh chụp Tiêu Kính Đằng(*), cung cung kính kính mà đặt lên trên bàn, chung quanh chất đầy đồ ăn vặt.
(*) Tiêu Kính Đằng: Trong giới giải trí Tiêu Kính Đằng được gọi là "thần mưa" vì hễ anh tổ chức concert ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Tokyo, New York hay bất cứ nơi đâu thì tại đó đều có mưa và mưa như trút nước.
Cậu kêu gọi mọi người: "Tới, chúng ta dập đầu với thần mưa."
Mọi người khịt mũi coi thường hành vi mê tín của cậu, chỉ có một người rất nghe lời mà lại đây, cùng cậu quỳ gối trên mặt đất.
"Chúng mày nhìn Triệu Vô Lực người ta đi, phục tùng mệnh lệnh của tao." Kí túc xá trưởng Vu Nhiên nhấn mạnh khen người, "Nhiều mới có cảm giác tập thể."
Nhưng khi Vu Nhiên vừa quay đầu lại liền phát hiện Triệu Vô Lực đã xé mở cống phẩm cho thần mưa mà bắt đầu ăn.
Phương Chiêu đi tới khom lưng lấy đồ, thoáng nhìn qua va li mở rộng của Vu Nhiên, không ngờ là một cái nồi cùng bếp điện từ: "Mày mẹ nó mang cái này không sợ bị xử phạt à?"
Vu Nhiên hỏi lại: "Làm sao vậy, ăn lẩu quan trọng hay xử phạt quan trọng? Ăn lẩu chẳng lẽ không đáng để mày mạo hiểm vì nó sao?"
"Vậy đồ nhúng đâu? Mày sẽ không nhét thịt vào va li chứ."
"Thịt ăn thì đương nhiên phải tươi rồi..." Vu Nhiên nói, từ ngăn kéo va li móc ra một con dao, "Lại đây đi Đâu ca."
"Đm, cút." Phương Chiêu căm giận bất bình, "Đại thần thịt dày, mày qua cắt nó."
Vu Nhiên không nói giỡn nữa, cất cẩn thận vũ khí sắc bén, xoa bả vai nói: "Lớp mười một không phải học nông sao? Chờ chân tao hết đau liền cùng Sở Miên qua bên kia trộm kiếm đồ ăn, chúng ta trở về ăn lẩu."
Sở Miên nằm trên giường lập tức sầm mặt cự tuyệt.
Phương Chiêu khuyên nhủ: "Hai người yêu đương vụng trộm bị phạt hít đất còn chưa làm xong đâu, đừng có trộm đồ ăn."
Trời chuyển sáng sớm, thần mưa không có hiển linh.
Mọi người thất vọng mà rời giường mặc quần áo, đột nhiên nghe thấy Vu Nhiên đau khổ mà rên rỉ vài tiếng: "Cái đệch, sao chân còn đau hơn hôm qua! Chúng mày thằng nào nửa đêm trộm đánh tao!"
"Tích tụ acid lactic mà thôi." Sở Miên điềm nhiên như không mà giải thích, "Cậu xin nghỉ với huấn luyện viên đi."
Chỉ cần không cần chịu tra tấn tinh thần của tập huấn, Vu Nhiên thà rằng nhịn đau đớn thân thể một chút, vì thể hiện bản thân hiện tại hai chân đau đến không thể nhúc nhích, cậu năn nỉ Sở Miên cõng mình đến trước mặt huấn luyện viên. Huấn luyện viên liếc hai người một cái, liền nhanh chóng nhắm mắt phất tay lắc đầu để bọn họ sang một bên đợi.
Vu Nhiên ngồi trên ghế gấp, không ngừng đấm đánh vị trí đau nhức, ý đồ lấy độc trị độc. Cậu ngồi một lúc liền mỏi, bèn nâng một chân gác lên đầu gối Sở Miên. Sở Miên lười đẩy cậu ra, Vu Nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, lấy thân phận kí túc xá trưởng ra lệnh hắn xoa chân cho mình.
Sở Miên không nói hai lời liền dùng sức véo một cái, Vu Nhiên lập tức kêu rên, thành công hấp dẫn chú ý của mọi người xung quanh.
Bọn họ lúc này mới phát hiện không chỉ có huấn luyện viên ở gần đó, lãnh đạo trường Thành Tuấn cùng trung tâm đều hướng bên này đi tới, nhìn chằm chằm động tác cùng tư thế của hai người.
Vu Nhiên ý thức được tình huống không ổn, nhanh chóng buông chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh.
Nhưng mà đã muộn rồi, lần này đến lãnh đạo trung tâm tự thân dạy dỗ hai người họ: "Hít đất năm trăm cái đã làm xong chưa?"
Cả hai đều không hé răng.
"Vậy một ngàn cái!" Lãnh đạo trung tâm giận tím mặt, "Lên, hôm nay phải làm xong!"
Vu Nhiên cắn môi đứng dậy, lại bị Sở Miên đè lại bả vai, sau đó nghe thấy hắn nói: "Cơ bắp Vu Nhiên bị thương, không làm được ạ."
Lãnh đạo trung tâm không có phá lệ khai ân, chỉ thuận lý thành chương mà nói: "Vậy em liền làm thay phần của bạn."
Sở Miên không chần chờ, trực tiếp nằm trên mặt đất, trong lòng đếm số lượng.
Lãnh đạo trung tâm thấy ánh mắt Vu Nhiên quá mức sốt ruột, liền hướng cậu hạ mệnh lệnh: "Không phải em thích dán bạn sao, tới, ngồi lên lưng cậu ta."
Vu Nhiên sửng sốt, lời nói thô tục trực tiếp đến bên miệng, còn may Sở Miên kịp thời lên tiếng kéo lực chú ý của cậu lại: "Vu Nhiên, nghe lời huấn luyện viên."
Vu Nhiên không tình nguyện mà đứng lên, đi đến bên người Sở Miên. Cậu không trực tiếp ngồi xuống mà cách da Sở Miên hơi chút, tránh để trọng lượng của bản thân đè lên.
Nhưng cậu phạm quy như vậy, người ngoài nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vì không muốn để hai người bị phạt thêm, huấn luyện viên dứt khoát đi tới lạnh giọng khuyên Vu Nhiên: "Muốn để cậu ấy nhẹ nhàng thì em cứ thành thật nghe lời, bảo em ngồi thì cứ ngồi!"
Vu Nhiên vẫn cứ im lặng không nói mà cứng cổ, mặt đầy nhuệ khí. Sở Miên cảm giác được cảm xúc phản nghịch của cậu, đành phải nhẹ giọng gọi: "Vu Nhiên, ngồi xuống."
Sắc mặt thiếu niên lúc này mới hòa hoãn, nhịn xuống bực bội, lấy trọng lượng thân thể ngồi lên.
Sở Miên bình thường ở nhà rèn luyện không ít, chỉ là trong lúc tập quân sự sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên mới lười cùng mọi người tập huấn. Bằng lực cánh tay cùng lực eo của hắn hoàn toàn có thể chịu được trọng lượng của Vu Nhiên mà thực hiện hít đất tiêu chuẩn, nhưng hắn biết Vu Nhiên còn đang lo lắng cho mình nên tâm thần cũng không yên theo.
"Dừng!" Vài phút sau, lãnh đạo trung tâm cuối cùng cũng hạ lệnh.
Vu Nhiên vừa muốn đứng dậy, Sở Miên đang chống trên mặt đất liền nhắc nhở cậu: "Đừng nhúc nhích, ông ấy chưa gọi chúng ta lên."
Lãnh đạo trung tâm dạo bước bốn phía quanh họ, lớn tiếng cảnh cáo hai người, đồng thời cũng để mọi người nghe thấy: "Ở quân đội, kỷ luật cao hơn hết thảy! Nhất định phải tuân theo quân lệnh, không được kháng cự! Không có quy củ, không thành tiêu chuẩn..."
Câu chữ của ông rõ ràng nhấn mạnh tầm quan trọng của kỷ luật với học sinh ở đây, Vu Nhiên thất thần mà nghe, tầm mắt chỉ tập trung vào trên người Sở Miên, lãnh đạo đến trước mặt mình cũng chưa phát hiện.
"Em." Thanh âm to rõ vang dội vọng từ đỉnh đầu, "Em là học sinh lớp thực nghiệm, càng phải trở thành tấm gương tốt! Không thể để cho người khác cho rằng em chỉ biết học tập!"
Vu Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu: "Em không có."
Sở Miên nhíu mày: "Đừng già mồm."
Vu Nhiên lập tức ngậm miệng im lặng, nhìn thẳng hai mắt lãnh đạo.
Chờ lãnh đạo nói xong cùng hết giận, hai người bọn họ cuối cùng cũng có thể đứng dậy, nhưng bị phạt viết kiểm điểm hai ngàn chữ, hiện tại liền trở về viết, buổi tối hôm nay nộp.
Rời khỏi tầm mắt của nhóm lãnh đạo, Vu Nhiên nhanh chóng đứng lên, quan tâm hỏi Sở Miên: "Lưng đau không?"
"Không sao."
"Vậy khom lưng có đau không?"
"Không."
"Được rồi." Vu Nhiên yên lòng, bắt lấy cổ tay Sở Miên, mặt mày hớn hở: "Đi, chúng ta đi trộm đồ ăn."
"..." Sở Miên á khẩu không nói gì được, quay đầu kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Vu Nhiên.
"Trừng tớ làm gì, hôm qua không phải là tớ nói muốn ăn lẩu sao."
"Cậu -" Sở Miên bị phản ứng vô tội của cậu làm nghẹn đến nói không ra lời, thiếu chút nữa tứ chi vô lực mà ngủ mất, "Vu Nhiên, có phải cậu thích chính là tìm đường chết không?"
"Tớ thích là ăn lẩu."
"Trở về rồi ăn, tôi dẫn cậu đi."
"Không cần." Vu Nhiên cười toe, "Ăn ở kí túc xá mới kích thích."
Sở Miên lúc này thật sự rất muốn đánh một quyền qua.
Hôm nay trời quang mây trắng, hoa dại ven đường đã sớm tàn, cỏ khô lay động theo gió, chờ đợi mùa xuân mọc lại.
Vu Nhiên đi trước trên đường ruộng, lải nhải: "Cậu xem cậu đi, chính là như vậy, ngoài miệng nói không cần thân thể lại mẹ nó vô cùng thành thật, rõ ràng chính là muốn ăn lẩu, thế mà phải cần tớ cầu cậu cậu mới đi theo."
Sở Miên đã không có tâm trạng so đo với cậu, âm thầm tính toán ngày nào đó dứt khoát đánh Vu Nhiên một trận, nhưng thể chất Vu Nhiên chịu đòn quá tốt, rất có khả năng vừa bị đánh vừa hưởng thụ.
Tóm lại là một Muggle khó giải quyết.
Đến vườn rau gần trung tâm, Vu Nhiên dừng bước chân, để Sở Miên đứng tại chỗ trông chừng, bản thân đi vào tìm kiếm một chút.
Sở Miên vốn dĩ là không yên tâm để một mình cậu làm loạn mới cùng đi đến đây, nhưng loại sự việc như trộm đồ vật thì bản thân chết cũng không làm, hiện tại giúp cậu ta trông chừng cũng được.
Sau khi Vu Nhiên đi vào, Sở Miên bèn một mình ngồi xổm trên mặt đất nhặt rễ cây.
Hắn nhặt hai cái rễ lồng vào nhau, ngón tay nắm lấy chúng dùng lực kéo sang hai phía, một rễ bị đứt hắn liền đi tìm cái mới, tiếp tục lặp lại, kiểm chứng xem trong chúng nó đâu mới là rễ cây bách chiến bách thắng cuối cùng.
Chờ hắn kéo đứt mấy chục rễ cây, ngón tay cũng bị thít chặt thành dấu vết, ngẩng đầu cuối cùng cũng thấy Vu Nhiên tản bộ hướng tới chỗ mình.
... Trong tay còn dắt một con lừa.
Sở Miên cất rễ cây vào túi, đi nhanh đến phía trước chụp bay tay nắm dây cương của Vu Nhiên, lạnh mặt quát lớn cậu: "Nhanh còn trở về."
"Thịt lừa ăn rất ngon!" Vu Nhiên cố ý liếm liếm môi.
Mắt thấy gương mặt tuấn mỹ của Sở Miên dần dần tức giận không vui, Vu Nhiên sợ hắn lại ngã ra, nhanh chóng nói lên sự thật: "Ai nha, đừng có tức, lừa này là đại thúc trồng rau cho tớ mượn, để nó chở thịt cùng đồ ăn. Cậu xem - "
Vu Nhiên xoay người nhấc túi đen trên lưng con lừa lên, "Còn đưa tớ gia vị, cậu ăn rau thơm không?"
Sở Miên quay mặt qua chỗ khác, Vu Nhiên cầm một cây bắp cải nhét vào lòng hắn: "Cầm."
Hai người không nhanh không chậm mà trở lại gần kí túc xá, Vu Nhiên để Sở Miên cầm đồ ăn lên lầu, bản thân dắt lừa về trả.
Sở Miên khi đi lên bậc thang tòa nhà lớn còn nhìn chung quanh vài lần, vốn định quan sát xem có giáo viên hoặc huấn luyện viên không, lại bỗng nhiên chú ý tới hình bóng quen thuộc gần tường.
Bên này là kí túc xá nam sinh, nữ sinh cấm ra vào, ai vi phạm thì ít cũng phải ngồi xổm năm mươi cái. Sở Miên thấy Thôi Hà dường như đang tranh cãi gì đó với người khác, do dự vài giây, hắn vẫn là đi qua xác nhận tình huống.
"Anh mẹ nó cũng chú ý tiến triển tuần tự một chút chứ? Ngày hôm qua vừa mới xác nhận quan hệ, tay còn chưa nắm mà anh đã nghĩ đến môi?" Thôi Hà không kiên nhẫn mà vuốt vuốt tóc, mắt liếc nam sinh trước mặt.
Khóe miệng Thái Hàn Xuyên nhếch lên, dùng sức túm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, thấp giọng nói: "Đây không phải nắm sao, bảo bối nhi lại đây, há miệng."
"Đừng chạm vào tôi." Thôi Hà hất tay gã, "Chia tay, tôi không muốn nói chuyện với anh."
Thái Hàn Xuyên mặt tối sầm, bàn tay giữ chặt hàm dưới Thôi Hà, cưỡng ép cô nhìn mình: "Đm, ở cùng nhau còn chưa tới hai tư giờ, em chơi anh à?"
Cảm giác gã muốn bá vương ngạnh thượng cung, Thôi Hà trừng mắt, có chút không đủ tự tin: "Anh, anh yêu đương dù sao cũng phải có quá trình! Vừa mới liền tiếp xúc nhiều như vậy, nữ sinh nào chịu được -"
Lời cô còn chưa nói xong, đau đớn ở cằm chợt giảm, tay Thái Hàn Xuyên bỗng nhiên rời khỏi cô. Tiếp theo trước mắt không rõ, Thôi Hà nghe thấy "cộp" một tiếng, lại ngẩng đầu liền thấy đầu Thái Hàn Xuyên bị người ấn, lại một lần thẳng tắp mà hướng tường gạch màu đỏ.
Vách tường liền có vữa rơi xuống, phát ra tiếng động.
Thái Hàn Xuyên mắt đầy sao xẹt, thật lâu vẫn chưa phản ứng lại đã xảy ra cái gì, thẳng đến khi gã nghe thấy Thôi Hà ở sau lưng gọi một tiếng "Sở Miên".
Đối với cái tên này, Thái Hàn Xuyên có chút ấn tượng.
Trong toàn khối gã nhận không ít em gái, từ khai giảng đến giờ, từ trẻ đến già đều gửi tin thổ lộ với một nam sinh lớp mười, nhưng thư tình đều như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có hồi đáp. Thái Hàn Xuyên vốn định giúp các cô dạy dỗ đàn em ra vẻ thanh cao này, nhưng sau này gã lại nổi lên xung đột với Vu Nhiên, một đám giáo viên mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bản thân, gã không có cơ hội tới khu lớp mười, đành phải thôi.
"Thì ra con mẹ nó là mày." Lửa giận của Thái Hàn Xuyên đã lên tới đỉnh, gã cực lực kiềm chế, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Miên.
"Biết tôi?" Sở Miên không buông tay, chỉ là nhướng mày với gã.
Thái Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng: "Sao lại không biết, lớp mười thực nghiệm, bạn của tên phế vật Vu Nhiên kia."
Gã nắm chặt nắm tay, chuẩn bị giây tiếp theo dùng toàn lực đập nát gương mặt thanh tú của Sở Miên. Nhưng nụ cười trên khóe miệng gã còn chưa kịp thu lại, đối phương đã ra tay nhanh hơn mà nắm lấy tóc gã, lại một lần nữa hung hăng ấn vào vách tường.
Nháy mắt thất thanh.
Thái Hàn Xuyên ù tai hoa mắt, nghe thấy nam sinh ở bên tai mình chậm rãi nói: "Anh nói Vu Nhiên là phế vật thì tôi không ý kiến, nhưng đánh đồng tôi với cậu ta thì miễn đi."
Thôi Hà ở một bên căng thẳng mà đánh giá sắc mặt Sở Miên, nhịn không được khuyên hắn: "Sở Miên, bỏ đi, chú ý cảm xúc của cậu."
"Không có việc gì." Sở Miên liếc cô một cái, "Hiện tại tâm tình khá tốt, rất lâu rồi không phát tiết."
Trong lòng Thôi Hà trầm xuống, nghiêm trọng thở dài.
Cô biết Sở Miên không phải người yêu thích bạo lực, bình thường có thể ngoan thì sẽ ngoan, hơn nữa phải chịu tác động của chứng ngủ rũ, hắn vẫn luôn ép bản thân phải duy trì tâm trạng bình thản, tránh tức giận, cũng không dễ dàng đại hỉ đại bi, tránh cho tăng bệnh.
Nhưng ngoài mặt tâm bình khí hòa không có nghĩa hắn hoàn toàn tiêu hóa được cảm xúc trong lòng. Một khi năng lượng trong thân thể thiếu niên tích lũy đến giới hạn, lập tức sẽ vừa chạm là cháy, không thể cứu vãn, thẳng đến khi xả sạch sẽ mới có thể khiến tâm trạng hắn chuyển biến tốt đẹp.
Sở Miên hôm nay bị Vu Nhiên chọc tức không ít lần, đang lo trong lúc học quân sự không có bao cát để bản thân phát tiết.
Nhưng hắn không có ý định xúc phạm quá phận tới Thái Hàn Xuyên, đành phải kéo tóc đối phương, ấn người ngã xuống đất mạnh mẽ giữ chặt, bình tĩnh nói: "Về sau vẫn là đừng bắt nạt lớp mười đi, đàn anh?"
Thái Hàn Xuyên lạnh cả người, tim đập nhanh, đau đớn do yết hầu kề lên mặt đất giục gã muốn nôn mửa.
"Vu Nhiên nói với tôi, cậu ta đánh nhau không đánh trả là vì tín niệm. Rất ngu xuẩn đúng không? Tôi biết anh nghĩ như vậy, bởi vì tôi cũng cảm thấy thế."
Sở Miên nhìn xuống Thái Hàn Xuyên, lòng bàn tay tăng thêm sức lực, để mặt gã ma sát lên mặt đất thô ráp đầy cát sỏi: "Rõ ràng lý do cậu ta không đánh trả chỉ có một... đó chính là "đánh không lại"."
Thôi Hà ngoảnh đầu không đành lòng nhìn, chỉ nghe Thái Hàn Xuyên đau đớn gào lên vài tiếng.
Một lát sau, cô cẩn thận mà nói: "Sở Miên... Dừng lại được rồi."
"Ừ." Thiếu niên đứng lên, lấy khăn giấy lau đất dính vào lòng bàn tay, thuận tiện đánh giá tiêu chuẩn chọn người yêu của cô: "Ánh mắt cậu vĩnh viễn đều kém như vậy."
Thôi Hà nhìn chằm chằm Sở Miên không chớp mắt, thử hỏi: "Vừa rồi lúc cậu đánh anh ta cười cái gì vậy?"
Sở Miên ngừng tay, hoang mang trả lời: "Tôi có cười đâu."
Thôi Hà giật mình, nghi ngờ bản thân có khả năng nhìn lầm rồi.
Sở Miên xách mấy túi nilon trên mặt đất, ôm một cây bắp cải, quay đầu nói: "Tôi đi về trước, còn có kiểm điểm hai ngàn chữ chưa viết."
"Ừ." Thôi Hà gật gật đầu, "Trong tay cậu là cái gì?"
"Đồ nhúng lẩu..."
"Hả?" Thôi Hà khó hiểu, "Ăn, ăn lẩu ở kí túc xá học quân sự?"
Sở Miên khụ một cái: "Là chủ ý của Vu Nhiên, không liên quan đến tôi."
"..."
Thôi Hà nhìn gương mặt chờ mong rõ ràng của Sở Miên, không thể tưởng tượng được hắn không ngờ sẽ làm ra loại việc đại nghịch bất đạo này.
- Quả thực có thể xếp vào "Mười đại kỳ tích thế giới".
- Cái gì?
"Đêm qua có hai nam sinh ngủ ở rừng nhỏ bị bắt."
- Hả?
- Mẹ nó kích thích như vậy.
- Trường chúng ta?
Trời vừa mới tờ mờ sáng, nữ sinh trong kí túc xá đã trò chuyện rôm rả.
Dạ Hi không thân với tất cả mọi người trong phòng, hoặc chính xác ra là bị các cô bỏ lơ, bởi vậy mỗi lần có đề tài cũng không có cách tham dự, chỉ có thể vểnh tai lặng lẽ nghe.
"Chính là khối chúng ta, bạn trai tớ nói sáng sớm thấy thầy chủ nhiệm cùng tổ trưởng đều đi tìm huấn luyện viên, muốn cầu tình giúp hai nam sinh kia."
- Chậc chậc.
- A? Hai nam thật sự có thể làm sao?
- Từ trước đến nay tớ chưa từng gặp gay ở Dung Cảng đâu.
Dạ Hi vừa thay quần áo vừa nghe lén, mượn động tác mặc áo sơ mi mà ngăn lại khóe miệng nhếch lên thật cao của mình.
Là một người yêu thích thế giới giả tưởng, loại hình truyện tranh mà bình thường cô tiếp xúc nhiều nhất là "Đam mỹ", tuy rằng tác phẩm "Boyslove" có rất nhiều nhưng ở hiện thực cô trên cơ bản không tìm thấy người cùng sở thích, nhìn hai nam sinh yêu nhau có thể đem đến vui sướng tột bậc với cô.
Cho nên, khi các bạn học cảm thấy khó có thể tin được với tin "Hai nam sinh nửa đêm hẹn hò tại rừng nhỏ", Dạ Hi chỉ cảm thấy các cô ấy nông cạn vô tri. Hai nam sinh yêu nhau thôi mà, có cái gì mà đại kinh tiểu quái - cảm giác ưu việt đột nhiên sinh ra từ đáy lòng cô.
Cô đang âm thầm bật cười, một chiếc gối đầu mang theo sát thương cực lớn từ phía trên bay xuống, chuẩn xác mà trúng vào nữ sinh đang bàn luận viển vông.
"Các cậu còn nói nhảm, sáng sớm đã mẹ nó lẩm bà lẩm bẩm, đi ra ngoài mà mở hội thi gáy với gà!"
Thôi Hà còn buồn ngủ mà khàn giọng rít gào, lập tức khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Một lát sau, phía dưới có người nhỏ giọng mắng, cô mắt điếc tai ngơ, trở mình tiếp tục ngủ.
Nửa giờ sau, các nữ sinh đã rửa mặt xong được huấn luyện viên hướng dẫn xếp hàng tập hợp. Các nam sinh đã sắp hàng chỉnh tề từ sớm, từ nét mặt nghiêm túc của bọn họ có thể thấy dường như đã xảy ra tình huống gì đó không tốt.
Nữ sinh xếp thành hàng, phát hiện trước đó có hai nam sinh bị phạt tập hít đất, căn cứ tốc độ giảm dần của họ có thể đoán được trừng phạt hẳn đã liên tục rất lâu.
Lúc này, một nam sinh trong đó ngẩng đầu nói chuyện với huấn luyện viên, các cô mới nhận ra là Vu Nhiên.
"Phạt em là được rồi, cậu ấy có liên quan gì đâu?" Giọng Vu Nhiên rõ ràng có thể phản ánh được thể lực cậu chống đỡ hết nổi, nhưng ngữ khí vẫn cứ ngang ngược, "Là em bắt cậu ấy đi cùng em ra ngoài, không nghe lời liền đánh, lại không phải cậu ấy tự nguyện - "
"Vu Nhiên, đừng nói nữa." Sở Miên ở bên cạnh nhẹ nhàng ngắt lời cậu, "Còn ba mươi cái nữa."
Huấn luyện viên bước đến trước mặt hai thiếu niên, cười khẩy: "Được đó, hoạn nạn thấy chân tình, một giấc này các em ngủ cũng không minh bạch nhỉ."
Lời này khiến các học sinh đứng xem không khỏi kinh ngạc, rất nhiều người không biết tình huống của Sở Miên cùng Vu Nhiên như thế nào, chỉ có mấy nữ sinh kí túc xá 206 nhìn nhau cười.
Khóe miệng Dạ Hi cứng lại, cô không nghĩ tới người hẹn hò ở rừng cây lại là hai người này, tuy rằng không bất ngờ nhưng cũng không dậy nổi hưng phấn. Dù sao hiện tại cô vừa nhìn thấy hai người họ, cảm giác xấu hổ khi di động rơi xuống hôm qua lại tràn lên, loại việc liên quan đến tôn nghiêm bản thân quan trọng hơn nhìn người khác yêu đương nhiều.
Tốc độ hít đất của hai nam sinh càng ngày càng chậm, đến cuối cùng dường như muốn nằm sấp xuống đất, huấn luyện viên mở ra một đường, kết thúc hình phạt hôm nay, số lượng còn thiếu để đến ngày mai. Dù sao trước khi kết thúc kỳ học quân sự, bọn họ mỗi người đều phải hoàn thành năm trăm cái.
Vu Nhiên khi đứng dậy chân cũng không vững, được Sở Miên đỡ eo. Động tác nhỏ mờ ám này khiến mấy nữ sinh "biết hết mọi chuyện" hô hấp khựng lại, từ khi biết hai người này nửa đêm ở rừng nhỏ ôm nhau ngủ, giữa bọn họ chỉ cần có bất cứ hành động đơn giản gì cũng đều khiến người ta miên man bất định.
Trên đường đến nhà ăn ăn cơm sáng, Vu Nhiên lại khôi phục tinh thần, cùng người xung quanh vừa nói vừa cười.
"Nếu không phải chúng mày ngủ như heo kêu thì đôi tao nửa đêm sẽ phải đi ra ngoài sao? Đặc biệt là Đại thần, gọi cũng không tỉnh, tao còn cho rằng mày đang giả bộ."
Hai tay Vu Nhiên đau nhức, rũ bên hai sườn thân thể, đi đường lắc qua lắc lại: "Đm, bổn kí túc xá trưởng ra lệnh cho chúng mày, đêm nay tao ngủ rồi chúng mày mới có thể ngủ, có nghe hay không?"
Chu Duy Tê nói: "Nửa đêm đi ra ngoài tao có thể hiểu, nhưng hai người không trở lại mà trực tiếp ngủ ở bên ngoài là chuyện như thế nào?"
"Mày hỏi cậu ta." Vu Nhiên cố sức mà nâng cánh tay lên chụp sau lưng Sở Miên, "Ai kêu cậu ta đang nói chuyện đã ngủ rồi."
Sở Miên trả lời lại một cách mỉa mai: "Tôi ngủ rồi chẳng lẽ cũng là lý do cậu ngủ theo sao?"
"Đệt, thật ra tớ muốn ôm cậu trở về nhưng cũng phải dùng sức! Thấy tốt chưa Sở Miên, tốt xấu gì tớ không ném một mình cậu tại chỗ đó."
Phương Chiêu tò mò hỏi: "Rốt cuộc nửa đêm hôm qua hai người nói chuyện gì vậy, vui đến mức quên hết tất cả?"
"Cái này á... Là bí mật giữa hai người đàn ông." Vu Nhiên cười nhạt.
Có đôi khi tựa như trẻ con cất giấu món đồ chơi yêu quý không chịu chia sẻ, Vu Nhiên thích giữ lại những ký ức đáng trân trọng một mình, huống chi lại là ước định ước mơ cùng Sở Miên. Từ thời khắc hai người chạm nắm tay vào nhau, Vu Nhiên liền nhận định đây là một thứ gọi là "ràng buộc" giữa hai người họ.
Sau khi ăn xong cùng nghỉ ngơi thì lại đến thời gian tập huấn, bởi vì hôm qua mắc phải sai lầm nghiêm trọng nên Sở Miên cũng không thể ở lại kí túc xá nghỉ ngơi, nhất định phải ở bên ngoài kiến tập. Các bạn trong lớp tập đi nghiêm dưới ánh mặt trời, hắn ngồi trong chỗ râm mát chống cằm ngẩn người, thường thường ngủ gà ngủ gật.
"Nghiêm khắc yêu cầu! Nỗ lực học tập! Vì trường vẻ vang! Một, hai, ba, bốn - "
Đội ngũ hình vuông đi đều cùng hô khẩu hiệu theo nhịp, đi tới đi lui, tất cả mọi người không chút cẩu thả mà hoàn thành theo khẩu lệnh của huấn luyện viên.
Vu Nhiên mỗi lần đi nghiêm đều không nâng cánh tay đến độ cao tiêu chuẩn, huấn luyện viên biết buổi sáng cậu hít đất quá mệt mỏi, liền mở một mắt nhắm một mắt, không làm khó cậu. Nhưng khi lãnh đạo trường Thành Tuấn cùng khu quân sự lại đây thị sát, Vu Nhiên đứng ở đầu đội ngũ bên phải nhất định sẽ bị nhìn thấy, huấn luyện viên chỉ có thể dùng thái độ đối xử bình đẳng mà yêu cầu khắc nghiệt thêm với cậu.
Làm trò trước mặt nhóm lãnh đạo, Vu Nhiên bị phạt ôm đầu ngồi xổm, chờ bọn họ đi xa, huấn luyện viên nhanh chóng để cậu sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Khớp xương chân Vu Nhiên đau nhức vô cùng, chống đỡ đi tới trước mặt Sở Miên, thả lỏng ngã về trước. Sở Miên đứng lên ôm chắc cậu, lại đỡ cậu ngồi xuống.
"Tớ cảm thấy tứ chi tớ bị chặt đứt cả rồi, giống ngũ mã phanh thây." Vu Nhiên hữu khí vô lực mà ngã vào bả vai Sở Miên, đau khổ mà than nhẹ vài tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Này, "ngũ mã phanh thây" thì năm con ngựa buộc vào đâu? Tay, chân, còn có..."
"Không phải là..." Vu Nhiên nói liền gục đầu xuống, nhìn chăm chú giữa hai chân mình, lưng lạnh toát, "Đm, này cũng quá độc ác đi!"
Sở Miên cười nhạo một tiếng: "Cậu đúng là không cần chỉ số thông minh, không cần đầu cũng được."
Vu Nhiên bừng tỉnh: "Ờ ha, còn có đầu nữa."
Có Vu Nhiên ở cùng, thời gian kiến tập còn lại của Sở Miên không cảm giác lâu như vậy. Bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chuyện tối qua, nhưng hai người lại không hẹn mà cùng coi trọng ước định dưới bầu trời đêm kia, giống như quả thật không cần nói thêm cái gì, chỉ cần tin tưởng đối phương sẽ giống bản thân mà toàn lực cố gắng đạt tới mục tiêu là đủ rồi.
Mặt trời lên cao, tập huấn buổi sáng cũng kết thúc. Huấn luyện viên thổi còi gọi hai người bọn họ nhập đội tới nhà ăn, Vu Nhiên run run rẩy rẩy đứng lên, túm lấy Sở Miên, nhỏ giọng: "Chân tớ bị chặt đứt rồi, đi không nổi."
Hai người bốn mắt giao tiếp, Sở Miên thấy cậu ta cười trộm, ánh mắt như thế nào cũng không giống dáng vẻ gặp cực khổ. Hiểu rõ ý Vu Nhiên, Sở Miên bất đắc dĩ mà trừng cậu một cái, cong lưng nói: "Đi lên."
Vu Nhiên cười hớn hở, như thể dùng một tia sức lực cuối cùng mà bổ nhào vào lưng Sở Miên, phát hiện bả vai đối phương còn rộng hơn mình tưởng tượng. Cậu an tâm mà vùi đầu nằm bò ra, khi nói chuyện có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu từ tóc Sở Miên, nhắm mắt lại phảng phất có thể thấy một quả mật đào mọng nước ngọt lành, cắn xuống liền thấy giòn ngọt.
"Sở Miên, tớ hỏi cậu một vấn đề."
"Ừm."
"Nếu hiện tại căn cứ tập quân sự đột nhiên bạo phát virus tang thi, không có phương tiện giao thông, con người còn sống cũng sẽ hoài nghi giết hại lẫn nhau, vậy cậu tình nguyện bị cắn thành tang thi hay vẫn giữ lý trí nghĩ cách trốn về nội thành an toàn?"
Sở Miên đương nhiên sẽ lựa chọn vế sau, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn lại là hỏi lại Vu Nhiên: "Vậy cậu là tang thi hay là con người?"
Vu Nhiên trả lời rất hiển nhiên: "Tớ là nam chính cứu thế, máu có kháng thể."
"..." Sở Miên im lặng vài giây, nghiêm túc trả lời: "Tôi đây là quỷ hút máu, cắn cậu trước rồi uống một ngụm máu."
Vu Nhiên không đoán được còn có loại giả thiết này: "Đệt, ai cho phép cậu tự tiện thêm vai?"
Hai người cười khẽ, chỉ trích ánh sáng nam chính lẫn nhau. Sở Miên cõng cậu đi trên đường, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng người chạy, ban đầu hắn không để ý, nhưng qua một lát, hắn thấy trên mặt đất có một bóng dáng đối diện đang theo đuổi bọn họ không bỏ.
Hắn cảnh giác mà cõng Vu Nhiên xoay người, kết quả thấy Thôi Hà một tay giơ di động, một tay khác trên không trung nỗ lực đong đưa, tóc tai bù xù mà từ sau lưng bọn họ điên cuồng cười lớn chạy đến phía trước. Thân thể mảnh khảnh nhanh nhẹn nhảy lên bục cao tựa như một vị phóng viên chiến trường yêu nghề kính nghiệp, cười đến run rẩy cả người, đồng thời cũng không quên cố gắng nhắm máy ảnh điện thoại vào Sở Miên cùng Vu Nhiên.
- Sau đó dưới ánh mắt lạnh băng chăm chú của Sở Miên, cô trượt chân một cái, thét chói tai ngã từ trên bục xuống.
Vu Nhiên vừa mở mắt liền thấy một vật thể đen xì không rõ từ trên trời giáng xuống, cả kinh đến mức kêu to bên tai Sở Miên: "Tang thi tới! Hộ giá! Hộ giá!"
"Vị nữ quỷ này." Sở Miên cúi đầu đánh giá Thôi Hà đang quỳ rạp trên mặt đất, "Cậu có việc gì?"
Thôi Hà vén đầu tóc hỗn loạn trước mặt, vừa mở miệng câu đầu tiên đã là trốn tránh trách nhiệm: "Đm, còn không phải vì chụp các cậu!"
Sở Miên bất đắc dĩ mà nhìn cô: "... Sao lại muốn chụp?"
"Không ngờ cậu cũng có ngày hu tôn hàng quý (*) mà cõng người khác." Thôi Hà đứng dậy, dùng sức phủi bụi đất trên người, cầm lấy di động tiếp tục ghi hình, "Loại thời khắc chứng kiến kỳ tích thế giới thứ chín này, làm sao tôi có thể dễ dàng buông tha?"
(*) Hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp
"Tôi cũng thật vinh hạnh được nhìn thấy diễn viên chính《 Resident Evil 6》." Sở Miên gật đầu nói.
Di động Thôi Hà vang lên một tiếng, hệ thống nhắc nhở dung lượng lưu trữ không đủ, cô lúc này mới hậm hực tắt đi, theo bọn họ hướng tới nhà ăn bên cạnh. Cô vuốt tóc, nói: "Hai cậu cũng đủ buông thả, nửa đêm tới rừng nhỏ yêu đương vụng trộm, thế mà không chê lạnh."
Vài chữ cô nói kích động tới thần kinh của Sở Miên, hắn lập tức nhíu mày phản bác: "Chỉ là không cẩn thận ngủ quên thôi."
Thôi Hà: "Tại sao tôi nghe thấy ngữ khí của cậu còn có gì thất vọng nhỉ."
"... Cút."
Tới cửa nhà ăn, Sở Miên chậm rãi khom lưng thả Vu Nhiên ra.
"Không tồi, từ hôm nay liền phong cậu thành tọa kỵ(*) chuyên chúc của tớ." Vu Nhiên vỗ vỗ bả vai Sở Miên, "Đi thôi, đồ trong nhà ăn đều là tớ khen thưởng cho cậu."
(*) Tọa kỵ: Ngựa cưỡi
Sở Miên không buồn nói thêm, duỗi tay ghìm chặt cổ Vu Nhiên, câu lấy cậu vào cửa. Hai người lảo đảo đi đường, thiếu chút nữa đụng phải người khác. Vu Nhiên đang nhỏ giọng kêu gào, sau lưng bỗng nhiên có một giọng nói mạnh mẽ thô nặng gọi cậu -
"Vu Nhiên?"
Cậu theo bản năng quay đầu lại, gặp được một gương mặt quen mắt.
Sở Miên cảm giác bả vai Vu Nhiên căng chặt, bởi vậy nhịn không được mà kéo cậu đi một chút, hỏi: "Người quen?"
Vu Nhiên nhẹ nhàng "Ừ", sắc mặt bình thường nói: "Cậu đi trước đi, tớ nói với nó mấy câu lại đi tìm cậu.
"Ừ."
Sở Miên thu lại cánh tay, đi thẳng tới bàn nam sinh cùng kí túc xá. Chờ hắn vừa đi, ý cười trên mặt Vu Nhiên lập tức rút đi, xoay mặt nhìn nam sinh vừa gọi mình.
"Đã lâu không thấy, vừa rồi thiếu chút nữa không nhận ra mày." Nam sinh cao tráng ngăm đen nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn Vu Nhiên từ trên xuống dưới, "Mày cao thêm nha, Vu Nhiên."
Vu Nhiên không định để ý âm dương quái khí(*) trong lời nói của gã, càng không có kiên nhẫn hàn huyên với gã, chỉ bình tĩnh nói: "Có việc sao, Hoàng Phong? Tao còn muốn ăn cơm với bạn."
(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
"Gấp cái gì, vất vả lắm mới thấy mặt nhau một lần, không ra ngoài ôn chuyện?" Hoàng Phong cười lắc đầu, nếp nhăn khóe mắt rất sâu, khiến hắn thoạt nhìn có loại uy hiếp vượt qua tuổi.
Vu Nhiên mím môi: "Nếu mày không có việc gì thì - "
"Ra ngoài." Hoàng Phong vẫn cười, trong mắt có lệ khí không che được.
Vu Nhiên hít sâu một hơi, cất bước theo gã đi ra khỏi nhà ăn, tránh đường nhiều người đi, quẹo vào đường nhỏ.
Cảnh vật chung quanh yên tĩnh, Hoàng Phong không nói hai lời liền đánh một quyền vào đầu Vu Nhiên, nhưng lại thất bại ngoài ý muốn. Gã lắc lắc cánh tay, gật đầu nói: "Được đấy Vu Nhiên, mày có tiến bộ, còn biết né tránh."
"Trong lúc tập quân sự tao không đánh nhau, Hoàng Phong." Vu Nhiên mặt vô cảm, "Chủ nhiệm lớp tao không cho. Nếu mày vẫn muốn đánh, vậy hẹn mày tuần sau."
Hoàng Phong cười trêu tức: "Mày mẹ nó vẫn là không làm màu thì sẽ chết."
"Tao vốn dĩ đã không phải học sinh ngoan." Vu Nhiên nói, "Nhưng không đến mức giống mày."
Hoàng Phong ôm nắm tay ấn khớp xương, liên tục vang lên vài tiếng giòn giã. Vu Nhiên thấy trong cổ áo rằn ri của gã lộ ra áo sơ mi đồng phục, là huy hiệu trường 72, trường học này ở Dung Cảng có trình độ ác liệt chỉ sau trường 44.
"Gần đây tao cũng không rảnh chỉnh đốn mày, nhưng mày vẫn nhớ kỹ cho tao, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày." Hoàng Phong tiến đến gần, "Tao sẽ làm cho mày cả đời này không dám ra vẻ nữa, Vu Nhiên."
Hắn trừng một ánh mắt hung hãn, trước khi đi còn không quên tàn nhẫn mà đâm vào bả vai đối phương một cái.
Vu Nhiên thờ ơ, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà ăn ăn cơm cùng đám Sở Miên.
Chờ cậu đi qua, mọi người đều ăn xong cả, mấy người rửa chén lau mâm, để lại một mình Sở Miên chờ cậu.
Sở Miên nhẹ nhàng đá cậu, "Ai?"
"Bạn học sơ trung."
"Quan hệ không tốt lắm."
"Ừ." Vu Nhiên buông chén canh, "Đánh nhau một trận, tớ còn nứt xương."
Sở Miên nhíu mày: "Vì sao lại đánh?"
"Một nữ sinh."
Sở Miên tức khắc cứng họng.
Đáp án này ở ngoài dự đoán của hắn, hắn vốn tưởng rằng Vu Nhiên là một tên ngốc ngu độn về tình cảm khác phái, tự nhiên sẽ không tưởng tượng ra được cái người đầu óc ngốc nghếch này sẽ thích dạng nữ sinh gì.
Sở Miên trầm giọng hỏi: "Ai thắng?"
"Đương nhiên là tớ." Vu Nhiên lấy giấy ăn từ trong túi Sở Miên ra lau miệng, "Tuy rằng không phải dùng vũ lực thắng, nhưng từ đó về sau... người trường 44 đều nghe tớ."
Sở Miên không có hứng thú với quá trình xưng bá trường học của Vu Nhiên, thứ khiến hắn tương đối để ý là kết quả sau khi đánh nhau vì nữ sinh kia: "Cho nên cậu cùng cô ấy nói chuyện?"
"Nói chuyện gì?"
Sở Miên muốn nói lại thôi, ở trước mặt Vu Nhiên hắn không nói nổi từ "yêu đương", cảm thấy hoàn toàn không xứng đôi với khí chất của Vu Nhiên, hơn nữa hắn cũng không nghĩ cùng nam sinh thảo luận đề tài nhàm chán này.
Chỉ là...
Chỉ là ấn tượng đối với Vu Nhiên trong lòng đã quá tệ hại, khiến hắn nén không nổi tò mò.
Trong thời gian Sở Miên do dự tìm từ, Vu Nhiên đã ném giấy vo viên xuống, đứng dậy: "No rồi, chúng ta đi thôi."
Trên đường quay trở lại kí túc xá, Vu Nhiên lại hứng thú dào dạt mà bắt lấy cánh tay Sở Miên, bắt đầu triển khai đề tài giả tưởng: "Nếu hiện tại cậu ngủ mà khi tỉnh lại không thấy một bóng người bên người, cậu quay lại kí túc xá phát hiện mọi người đều không có, di động cũng không có tín hiệu, cậu tìm khắp các góc trong trung tâm cũng đều không thấy một bóng người. Như vậy, xin nghe đề -"
"Vu Nhiên." Sở Miên bỗng nhiên mở miệng ngắt lời cậu, quay lại đề tài trước đó, "Nữ sinh kia... là dạng gì?"
"Nữ sinh nào?"
"Nữ sinh khiến cậu đánh nhau ấy."
Bàn tay Vu Nhiên vung lên, ăn ngay nói thật: "Làm sao tớ nhớ được cô ấy là dạng gì, đến tên tớ còn quên mất."
Dáng vẻ chẳng hề để ý khiến Sở Miên ngẩn ra, tiếp theo cái nhìn đối với cậu liền trở nên phức tạp.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại cũng có thể hiểu, học sinh trường 44 có ai không bất cần đời? Có lẽ trong mắt người ở đây, đùa bỡn trái tim thiếu nữ mới chính xác là vốn để khoe khoang đi. Sở Miên vốn ghê tởm loại hành vi này, nhưng kỳ quái chính là, nếu xảy ra trên người Vu Nhiên, Sở Miên lại chỉ cảm thấy cậu ta thuần túy là trí nhớ không tốt.
Đề tài bị khơi mào lên, Vu Nhiên bắt đầu hồi tưởng lại thời gian sơ trung kia: "Lớp bảy tớ còn cảm thấy người có thể trở thành đại ca đều con mẹ nó trâu bò, nhưng sau phát hiện lại thành như kia... Như cái thằng ngốc cậu vừa nhìn thấy, còn có Thái Hàn Xuyên trường chúng ta, đều là một đám thiểu năng."
Sở Miên cười khẽ: "Không phải cậu nói sau đó người trường 44 đều nghe cậu sao?"
"Vô nghĩa, tớ có thể giống bọn chúng sao?" Vu Nhiên vén tay áo, "Tớ là dựa vào nhân cách mị lực lên làm đại ca! Còn bằng điểm trung bình trung khảo bản thân của lứa chúng ta nữa!"
Sở Miên không tin lời khoác lác của cậu, "Nói một chút."
Vu Nhiên chậm rãi kể lại: "Kỳ thật trước đó ở trường học tớ không có đánh nhau, đặc biệt là lớp chín..."
Cậu không nói dối, trung khảo năm ấy quả thật phá lệ biết điều, không đến muộn về sớm, thậm chí về nhà còn làm bài tập. Bởi vì cậu muốn thi đậu cao trung, chỉ có như vậy mới có tư cách mà hướng tới Học viện mỹ thuật trung ương.
Nữ sinh tại trường 44 ít ỏi không có mấy, nhưng trong lớp mình có một người, có vẻ không hợp với đám nam sinh. Cô cũng không nói chuyện với người khác, đối với mọi người đều là kính nhi viễn chi(*), luôn đeo khẩu trang yên lặng học tập.
(*) Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Suốt ba năm, lần đầu tiên Vu Nhiên nói chuyện với cô chính là dưới tình huống cô khẩn cầu mình giúp đỡ tránh khỏi quấy rối của Hoàng Phong.
Trên gương mặt thanh tú của nữ sinh có vài giọt nước mắt, Vu Nhiên tuy rằng bình thường đối với khác phái có ý muốn bảo vệ không cao, nhưng nhìn thấy người khác khóc lóc xin giúp đỡ, cậu cũng không có ý cự tuyệt.
Hoàng Phong khi đó là đại ca trường học, đại khái là đánh nhau đến nghiện, lớp chín bắt đầu cảm thấy hứng thú với nữ giới, thấy trong trường học có nữ sinh mỗi ngày đều đeo khẩu trang liền cưỡng ép cô tháo xuống, phát hiện gương mặt không tồi liền bắt ép cô thành người yêu của mình. Nữ sinh không dám để cha mẹ lo lắng, cũng trông cậy không nổi vào giáo viên, bất đắc dĩ đành phải đi tìm nam sinh có vóc dáng tương đối cao trong lớp.
Vu Nhiên một mình đi tìm Hoàng Phong, sau đó không có gì bất ngờ - hoàn toàn bị vũ lực của đối phương áp chế.
Nhưng ở Dung Cảng, đánh nhau không phải đơn thuần là dao thật kiếm thật đuổi theo không để sống, ngược lại lại là kẻ nào càng lì lợm càng chiếm ưu thế. Đặc biệt đám thanh thiếu niên thật tình muốn "lăn lộn xã hội" giống như Hoàng Phong, trong tiềm thức càng phân rõ bản thân cùng đám du côn lưu manh bình thường, vô cùng chú ý cái gọi là "quy củ giang hồ".
Ngay lúc đó, Vu Nhiên nửa cánh tay dính đầy máu, ngã trên mặt đất lại nhịn đau đứng dậy, tiếp tục nắm chặt nắm tay. Hoàng Phong đánh cậu ngã vài lần, cuối cùng cũng phiền, tức giận mà kêu cậu cút, nhưng Vu Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, bò dậy khàn giọng khinh miệt mà ném xuống một câu: "Mày có khả năng thì đánh chết tao đi."
Cậu nói xong lời này, thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã trên mặt đất, vì thế đơn giản mà nằm ngang người, ở trước mặt bao người ngăn cản bước đi của Hoàng Phong.
Xung quanh có nhiều đôi mắt nhìn vào như vậy, Hoàng Phong do dự.
Nếu gã trực tiếp bước qua người Vu Nhiên rời đi, liền có ý nghĩa rằng gã căn bản không dám đánh gần chết Vu Nhiên, thân là lưu manh ở Dung Cảng, nếu thừa nhận bản thân không đủ can đảm, có phần kinh sợ thì còn khuất nhục hơn bị người khác đánh đến máu chảy thịt rơi.
Hoàng Phong biết bản thân gặp phải đối thủ tâm ác hơn, gã ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Vu Nhiên hỏi: "Mày cũng coi trọng con nhỏ đó?"
Vu Nhiên chỉ là lắc đầu, yết hầu thấm máu nghẹn ngào: "Tao đồng ý với cô ấy, muốn để mày cách xa cô ấy..."
"Cho nên... tao phải giữ lời."
Hoàng Phong nhất thời bực bội, gã không nói được phẫn nộ cùng lập trường trong lòng, chỉ biết trận này mình đã thua, trừ phi gã thật sự giết Vu Nhiên, nếu không xét theo đạo nghĩa sẽ không thể nói được từ thắng.
"Cút."
Từ ngày đó về sau, học sinh trường 44 không hẹn mà cùng nhận định Vu Nhiên mới có tư cách vẫy cờ trong trường, đều cam tâm tình nguyện mà đi theo cậu. Một buổi chiều trời trong nắng ấm, Vu Nhiên cầm loa đứng trên sân thượng khu dạy học, hô to: "Các anh em -"
Dưới lầu không dứt tiếng hoan hô, mọi người chờ cậu ra lệnh.
"Lớp chín! Đều chăm chỉ học tập cho tôi!"
Phía dưới lập tức tràn đầy tiếng mắng chửi.
"Ai, Sở Miên, cậu cảm thấy bài thi trung khảo của chúng ta có khó không? Tớ thi xong nghe người khác nói đều là đề quá khó, nhưng lúc tớ làm thấy rất đơn giản..." Vu Nhiên lười biếng duỗi eo đi vào kí túc xá, "Có phải vì tớ rất có thiên phú học tập không?"
Sở Miên tránh không đáp câu hỏi của cậu, suy nghĩ đều bị một sự kiện khác kéo đi -
Nhận xét của mình đói với Vu Nhiên không có lệch lạc, quả nhiên cái tên Muggle này không xứng đôi cùng từ ngữ như "yêu đương".
Dù sao bản thân vẫn chưa từng trải nghiệm qua cảm giác thích người khác, nếu ở phương diện này thua Vu Nhiên, Sở Miên sẽ sinh ra một loại cảm giác thất bại vô cùng mãnh liệt.
Đương nhiên, hắn cũng không có ý định phân tâm trước khi thi đại học, dù có xuất hiện nữ sinh ưu tú như thế nào, hắn đều có tự tin thờ ơ với người khác.
Tập huấn buổi chiều, Vu Nhiên lại một trận eo đau chân đau, lực chú ý của cậu không tập trung, thường chậm nửa nhịp hoặc làm sai động tác. Buổi tối cậu ngồi ở giường dưới, suy nghĩ cặn kẽ mà đề nghị với mọi người: "Chúng ta cầu mưa đi?"
Phương Chiêu: "Cầu như thế nào? Ném đá khô lên trời à?"
Vu Nhiên cầm di động, tìm trên mạng một bức ảnh chụp Tiêu Kính Đằng(*), cung cung kính kính mà đặt lên trên bàn, chung quanh chất đầy đồ ăn vặt.
(*) Tiêu Kính Đằng: Trong giới giải trí Tiêu Kính Đằng được gọi là "thần mưa" vì hễ anh tổ chức concert ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Tokyo, New York hay bất cứ nơi đâu thì tại đó đều có mưa và mưa như trút nước.
Cậu kêu gọi mọi người: "Tới, chúng ta dập đầu với thần mưa."
Mọi người khịt mũi coi thường hành vi mê tín của cậu, chỉ có một người rất nghe lời mà lại đây, cùng cậu quỳ gối trên mặt đất.
"Chúng mày nhìn Triệu Vô Lực người ta đi, phục tùng mệnh lệnh của tao." Kí túc xá trưởng Vu Nhiên nhấn mạnh khen người, "Nhiều mới có cảm giác tập thể."
Nhưng khi Vu Nhiên vừa quay đầu lại liền phát hiện Triệu Vô Lực đã xé mở cống phẩm cho thần mưa mà bắt đầu ăn.
Phương Chiêu đi tới khom lưng lấy đồ, thoáng nhìn qua va li mở rộng của Vu Nhiên, không ngờ là một cái nồi cùng bếp điện từ: "Mày mẹ nó mang cái này không sợ bị xử phạt à?"
Vu Nhiên hỏi lại: "Làm sao vậy, ăn lẩu quan trọng hay xử phạt quan trọng? Ăn lẩu chẳng lẽ không đáng để mày mạo hiểm vì nó sao?"
"Vậy đồ nhúng đâu? Mày sẽ không nhét thịt vào va li chứ."
"Thịt ăn thì đương nhiên phải tươi rồi..." Vu Nhiên nói, từ ngăn kéo va li móc ra một con dao, "Lại đây đi Đâu ca."
"Đm, cút." Phương Chiêu căm giận bất bình, "Đại thần thịt dày, mày qua cắt nó."
Vu Nhiên không nói giỡn nữa, cất cẩn thận vũ khí sắc bén, xoa bả vai nói: "Lớp mười một không phải học nông sao? Chờ chân tao hết đau liền cùng Sở Miên qua bên kia trộm kiếm đồ ăn, chúng ta trở về ăn lẩu."
Sở Miên nằm trên giường lập tức sầm mặt cự tuyệt.
Phương Chiêu khuyên nhủ: "Hai người yêu đương vụng trộm bị phạt hít đất còn chưa làm xong đâu, đừng có trộm đồ ăn."
Trời chuyển sáng sớm, thần mưa không có hiển linh.
Mọi người thất vọng mà rời giường mặc quần áo, đột nhiên nghe thấy Vu Nhiên đau khổ mà rên rỉ vài tiếng: "Cái đệch, sao chân còn đau hơn hôm qua! Chúng mày thằng nào nửa đêm trộm đánh tao!"
"Tích tụ acid lactic mà thôi." Sở Miên điềm nhiên như không mà giải thích, "Cậu xin nghỉ với huấn luyện viên đi."
Chỉ cần không cần chịu tra tấn tinh thần của tập huấn, Vu Nhiên thà rằng nhịn đau đớn thân thể một chút, vì thể hiện bản thân hiện tại hai chân đau đến không thể nhúc nhích, cậu năn nỉ Sở Miên cõng mình đến trước mặt huấn luyện viên. Huấn luyện viên liếc hai người một cái, liền nhanh chóng nhắm mắt phất tay lắc đầu để bọn họ sang một bên đợi.
Vu Nhiên ngồi trên ghế gấp, không ngừng đấm đánh vị trí đau nhức, ý đồ lấy độc trị độc. Cậu ngồi một lúc liền mỏi, bèn nâng một chân gác lên đầu gối Sở Miên. Sở Miên lười đẩy cậu ra, Vu Nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, lấy thân phận kí túc xá trưởng ra lệnh hắn xoa chân cho mình.
Sở Miên không nói hai lời liền dùng sức véo một cái, Vu Nhiên lập tức kêu rên, thành công hấp dẫn chú ý của mọi người xung quanh.
Bọn họ lúc này mới phát hiện không chỉ có huấn luyện viên ở gần đó, lãnh đạo trường Thành Tuấn cùng trung tâm đều hướng bên này đi tới, nhìn chằm chằm động tác cùng tư thế của hai người.
Vu Nhiên ý thức được tình huống không ổn, nhanh chóng buông chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh.
Nhưng mà đã muộn rồi, lần này đến lãnh đạo trung tâm tự thân dạy dỗ hai người họ: "Hít đất năm trăm cái đã làm xong chưa?"
Cả hai đều không hé răng.
"Vậy một ngàn cái!" Lãnh đạo trung tâm giận tím mặt, "Lên, hôm nay phải làm xong!"
Vu Nhiên cắn môi đứng dậy, lại bị Sở Miên đè lại bả vai, sau đó nghe thấy hắn nói: "Cơ bắp Vu Nhiên bị thương, không làm được ạ."
Lãnh đạo trung tâm không có phá lệ khai ân, chỉ thuận lý thành chương mà nói: "Vậy em liền làm thay phần của bạn."
Sở Miên không chần chờ, trực tiếp nằm trên mặt đất, trong lòng đếm số lượng.
Lãnh đạo trung tâm thấy ánh mắt Vu Nhiên quá mức sốt ruột, liền hướng cậu hạ mệnh lệnh: "Không phải em thích dán bạn sao, tới, ngồi lên lưng cậu ta."
Vu Nhiên sửng sốt, lời nói thô tục trực tiếp đến bên miệng, còn may Sở Miên kịp thời lên tiếng kéo lực chú ý của cậu lại: "Vu Nhiên, nghe lời huấn luyện viên."
Vu Nhiên không tình nguyện mà đứng lên, đi đến bên người Sở Miên. Cậu không trực tiếp ngồi xuống mà cách da Sở Miên hơi chút, tránh để trọng lượng của bản thân đè lên.
Nhưng cậu phạm quy như vậy, người ngoài nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vì không muốn để hai người bị phạt thêm, huấn luyện viên dứt khoát đi tới lạnh giọng khuyên Vu Nhiên: "Muốn để cậu ấy nhẹ nhàng thì em cứ thành thật nghe lời, bảo em ngồi thì cứ ngồi!"
Vu Nhiên vẫn cứ im lặng không nói mà cứng cổ, mặt đầy nhuệ khí. Sở Miên cảm giác được cảm xúc phản nghịch của cậu, đành phải nhẹ giọng gọi: "Vu Nhiên, ngồi xuống."
Sắc mặt thiếu niên lúc này mới hòa hoãn, nhịn xuống bực bội, lấy trọng lượng thân thể ngồi lên.
Sở Miên bình thường ở nhà rèn luyện không ít, chỉ là trong lúc tập quân sự sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên mới lười cùng mọi người tập huấn. Bằng lực cánh tay cùng lực eo của hắn hoàn toàn có thể chịu được trọng lượng của Vu Nhiên mà thực hiện hít đất tiêu chuẩn, nhưng hắn biết Vu Nhiên còn đang lo lắng cho mình nên tâm thần cũng không yên theo.
"Dừng!" Vài phút sau, lãnh đạo trung tâm cuối cùng cũng hạ lệnh.
Vu Nhiên vừa muốn đứng dậy, Sở Miên đang chống trên mặt đất liền nhắc nhở cậu: "Đừng nhúc nhích, ông ấy chưa gọi chúng ta lên."
Lãnh đạo trung tâm dạo bước bốn phía quanh họ, lớn tiếng cảnh cáo hai người, đồng thời cũng để mọi người nghe thấy: "Ở quân đội, kỷ luật cao hơn hết thảy! Nhất định phải tuân theo quân lệnh, không được kháng cự! Không có quy củ, không thành tiêu chuẩn..."
Câu chữ của ông rõ ràng nhấn mạnh tầm quan trọng của kỷ luật với học sinh ở đây, Vu Nhiên thất thần mà nghe, tầm mắt chỉ tập trung vào trên người Sở Miên, lãnh đạo đến trước mặt mình cũng chưa phát hiện.
"Em." Thanh âm to rõ vang dội vọng từ đỉnh đầu, "Em là học sinh lớp thực nghiệm, càng phải trở thành tấm gương tốt! Không thể để cho người khác cho rằng em chỉ biết học tập!"
Vu Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu: "Em không có."
Sở Miên nhíu mày: "Đừng già mồm."
Vu Nhiên lập tức ngậm miệng im lặng, nhìn thẳng hai mắt lãnh đạo.
Chờ lãnh đạo nói xong cùng hết giận, hai người bọn họ cuối cùng cũng có thể đứng dậy, nhưng bị phạt viết kiểm điểm hai ngàn chữ, hiện tại liền trở về viết, buổi tối hôm nay nộp.
Rời khỏi tầm mắt của nhóm lãnh đạo, Vu Nhiên nhanh chóng đứng lên, quan tâm hỏi Sở Miên: "Lưng đau không?"
"Không sao."
"Vậy khom lưng có đau không?"
"Không."
"Được rồi." Vu Nhiên yên lòng, bắt lấy cổ tay Sở Miên, mặt mày hớn hở: "Đi, chúng ta đi trộm đồ ăn."
"..." Sở Miên á khẩu không nói gì được, quay đầu kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Vu Nhiên.
"Trừng tớ làm gì, hôm qua không phải là tớ nói muốn ăn lẩu sao."
"Cậu -" Sở Miên bị phản ứng vô tội của cậu làm nghẹn đến nói không ra lời, thiếu chút nữa tứ chi vô lực mà ngủ mất, "Vu Nhiên, có phải cậu thích chính là tìm đường chết không?"
"Tớ thích là ăn lẩu."
"Trở về rồi ăn, tôi dẫn cậu đi."
"Không cần." Vu Nhiên cười toe, "Ăn ở kí túc xá mới kích thích."
Sở Miên lúc này thật sự rất muốn đánh một quyền qua.
Hôm nay trời quang mây trắng, hoa dại ven đường đã sớm tàn, cỏ khô lay động theo gió, chờ đợi mùa xuân mọc lại.
Vu Nhiên đi trước trên đường ruộng, lải nhải: "Cậu xem cậu đi, chính là như vậy, ngoài miệng nói không cần thân thể lại mẹ nó vô cùng thành thật, rõ ràng chính là muốn ăn lẩu, thế mà phải cần tớ cầu cậu cậu mới đi theo."
Sở Miên đã không có tâm trạng so đo với cậu, âm thầm tính toán ngày nào đó dứt khoát đánh Vu Nhiên một trận, nhưng thể chất Vu Nhiên chịu đòn quá tốt, rất có khả năng vừa bị đánh vừa hưởng thụ.
Tóm lại là một Muggle khó giải quyết.
Đến vườn rau gần trung tâm, Vu Nhiên dừng bước chân, để Sở Miên đứng tại chỗ trông chừng, bản thân đi vào tìm kiếm một chút.
Sở Miên vốn dĩ là không yên tâm để một mình cậu làm loạn mới cùng đi đến đây, nhưng loại sự việc như trộm đồ vật thì bản thân chết cũng không làm, hiện tại giúp cậu ta trông chừng cũng được.
Sau khi Vu Nhiên đi vào, Sở Miên bèn một mình ngồi xổm trên mặt đất nhặt rễ cây.
Hắn nhặt hai cái rễ lồng vào nhau, ngón tay nắm lấy chúng dùng lực kéo sang hai phía, một rễ bị đứt hắn liền đi tìm cái mới, tiếp tục lặp lại, kiểm chứng xem trong chúng nó đâu mới là rễ cây bách chiến bách thắng cuối cùng.
Chờ hắn kéo đứt mấy chục rễ cây, ngón tay cũng bị thít chặt thành dấu vết, ngẩng đầu cuối cùng cũng thấy Vu Nhiên tản bộ hướng tới chỗ mình.
... Trong tay còn dắt một con lừa.
Sở Miên cất rễ cây vào túi, đi nhanh đến phía trước chụp bay tay nắm dây cương của Vu Nhiên, lạnh mặt quát lớn cậu: "Nhanh còn trở về."
"Thịt lừa ăn rất ngon!" Vu Nhiên cố ý liếm liếm môi.
Mắt thấy gương mặt tuấn mỹ của Sở Miên dần dần tức giận không vui, Vu Nhiên sợ hắn lại ngã ra, nhanh chóng nói lên sự thật: "Ai nha, đừng có tức, lừa này là đại thúc trồng rau cho tớ mượn, để nó chở thịt cùng đồ ăn. Cậu xem - "
Vu Nhiên xoay người nhấc túi đen trên lưng con lừa lên, "Còn đưa tớ gia vị, cậu ăn rau thơm không?"
Sở Miên quay mặt qua chỗ khác, Vu Nhiên cầm một cây bắp cải nhét vào lòng hắn: "Cầm."
Hai người không nhanh không chậm mà trở lại gần kí túc xá, Vu Nhiên để Sở Miên cầm đồ ăn lên lầu, bản thân dắt lừa về trả.
Sở Miên khi đi lên bậc thang tòa nhà lớn còn nhìn chung quanh vài lần, vốn định quan sát xem có giáo viên hoặc huấn luyện viên không, lại bỗng nhiên chú ý tới hình bóng quen thuộc gần tường.
Bên này là kí túc xá nam sinh, nữ sinh cấm ra vào, ai vi phạm thì ít cũng phải ngồi xổm năm mươi cái. Sở Miên thấy Thôi Hà dường như đang tranh cãi gì đó với người khác, do dự vài giây, hắn vẫn là đi qua xác nhận tình huống.
"Anh mẹ nó cũng chú ý tiến triển tuần tự một chút chứ? Ngày hôm qua vừa mới xác nhận quan hệ, tay còn chưa nắm mà anh đã nghĩ đến môi?" Thôi Hà không kiên nhẫn mà vuốt vuốt tóc, mắt liếc nam sinh trước mặt.
Khóe miệng Thái Hàn Xuyên nhếch lên, dùng sức túm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, thấp giọng nói: "Đây không phải nắm sao, bảo bối nhi lại đây, há miệng."
"Đừng chạm vào tôi." Thôi Hà hất tay gã, "Chia tay, tôi không muốn nói chuyện với anh."
Thái Hàn Xuyên mặt tối sầm, bàn tay giữ chặt hàm dưới Thôi Hà, cưỡng ép cô nhìn mình: "Đm, ở cùng nhau còn chưa tới hai tư giờ, em chơi anh à?"
Cảm giác gã muốn bá vương ngạnh thượng cung, Thôi Hà trừng mắt, có chút không đủ tự tin: "Anh, anh yêu đương dù sao cũng phải có quá trình! Vừa mới liền tiếp xúc nhiều như vậy, nữ sinh nào chịu được -"
Lời cô còn chưa nói xong, đau đớn ở cằm chợt giảm, tay Thái Hàn Xuyên bỗng nhiên rời khỏi cô. Tiếp theo trước mắt không rõ, Thôi Hà nghe thấy "cộp" một tiếng, lại ngẩng đầu liền thấy đầu Thái Hàn Xuyên bị người ấn, lại một lần thẳng tắp mà hướng tường gạch màu đỏ.
Vách tường liền có vữa rơi xuống, phát ra tiếng động.
Thái Hàn Xuyên mắt đầy sao xẹt, thật lâu vẫn chưa phản ứng lại đã xảy ra cái gì, thẳng đến khi gã nghe thấy Thôi Hà ở sau lưng gọi một tiếng "Sở Miên".
Đối với cái tên này, Thái Hàn Xuyên có chút ấn tượng.
Trong toàn khối gã nhận không ít em gái, từ khai giảng đến giờ, từ trẻ đến già đều gửi tin thổ lộ với một nam sinh lớp mười, nhưng thư tình đều như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có hồi đáp. Thái Hàn Xuyên vốn định giúp các cô dạy dỗ đàn em ra vẻ thanh cao này, nhưng sau này gã lại nổi lên xung đột với Vu Nhiên, một đám giáo viên mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bản thân, gã không có cơ hội tới khu lớp mười, đành phải thôi.
"Thì ra con mẹ nó là mày." Lửa giận của Thái Hàn Xuyên đã lên tới đỉnh, gã cực lực kiềm chế, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Miên.
"Biết tôi?" Sở Miên không buông tay, chỉ là nhướng mày với gã.
Thái Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng: "Sao lại không biết, lớp mười thực nghiệm, bạn của tên phế vật Vu Nhiên kia."
Gã nắm chặt nắm tay, chuẩn bị giây tiếp theo dùng toàn lực đập nát gương mặt thanh tú của Sở Miên. Nhưng nụ cười trên khóe miệng gã còn chưa kịp thu lại, đối phương đã ra tay nhanh hơn mà nắm lấy tóc gã, lại một lần nữa hung hăng ấn vào vách tường.
Nháy mắt thất thanh.
Thái Hàn Xuyên ù tai hoa mắt, nghe thấy nam sinh ở bên tai mình chậm rãi nói: "Anh nói Vu Nhiên là phế vật thì tôi không ý kiến, nhưng đánh đồng tôi với cậu ta thì miễn đi."
Thôi Hà ở một bên căng thẳng mà đánh giá sắc mặt Sở Miên, nhịn không được khuyên hắn: "Sở Miên, bỏ đi, chú ý cảm xúc của cậu."
"Không có việc gì." Sở Miên liếc cô một cái, "Hiện tại tâm tình khá tốt, rất lâu rồi không phát tiết."
Trong lòng Thôi Hà trầm xuống, nghiêm trọng thở dài.
Cô biết Sở Miên không phải người yêu thích bạo lực, bình thường có thể ngoan thì sẽ ngoan, hơn nữa phải chịu tác động của chứng ngủ rũ, hắn vẫn luôn ép bản thân phải duy trì tâm trạng bình thản, tránh tức giận, cũng không dễ dàng đại hỉ đại bi, tránh cho tăng bệnh.
Nhưng ngoài mặt tâm bình khí hòa không có nghĩa hắn hoàn toàn tiêu hóa được cảm xúc trong lòng. Một khi năng lượng trong thân thể thiếu niên tích lũy đến giới hạn, lập tức sẽ vừa chạm là cháy, không thể cứu vãn, thẳng đến khi xả sạch sẽ mới có thể khiến tâm trạng hắn chuyển biến tốt đẹp.
Sở Miên hôm nay bị Vu Nhiên chọc tức không ít lần, đang lo trong lúc học quân sự không có bao cát để bản thân phát tiết.
Nhưng hắn không có ý định xúc phạm quá phận tới Thái Hàn Xuyên, đành phải kéo tóc đối phương, ấn người ngã xuống đất mạnh mẽ giữ chặt, bình tĩnh nói: "Về sau vẫn là đừng bắt nạt lớp mười đi, đàn anh?"
Thái Hàn Xuyên lạnh cả người, tim đập nhanh, đau đớn do yết hầu kề lên mặt đất giục gã muốn nôn mửa.
"Vu Nhiên nói với tôi, cậu ta đánh nhau không đánh trả là vì tín niệm. Rất ngu xuẩn đúng không? Tôi biết anh nghĩ như vậy, bởi vì tôi cũng cảm thấy thế."
Sở Miên nhìn xuống Thái Hàn Xuyên, lòng bàn tay tăng thêm sức lực, để mặt gã ma sát lên mặt đất thô ráp đầy cát sỏi: "Rõ ràng lý do cậu ta không đánh trả chỉ có một... đó chính là "đánh không lại"."
Thôi Hà ngoảnh đầu không đành lòng nhìn, chỉ nghe Thái Hàn Xuyên đau đớn gào lên vài tiếng.
Một lát sau, cô cẩn thận mà nói: "Sở Miên... Dừng lại được rồi."
"Ừ." Thiếu niên đứng lên, lấy khăn giấy lau đất dính vào lòng bàn tay, thuận tiện đánh giá tiêu chuẩn chọn người yêu của cô: "Ánh mắt cậu vĩnh viễn đều kém như vậy."
Thôi Hà nhìn chằm chằm Sở Miên không chớp mắt, thử hỏi: "Vừa rồi lúc cậu đánh anh ta cười cái gì vậy?"
Sở Miên ngừng tay, hoang mang trả lời: "Tôi có cười đâu."
Thôi Hà giật mình, nghi ngờ bản thân có khả năng nhìn lầm rồi.
Sở Miên xách mấy túi nilon trên mặt đất, ôm một cây bắp cải, quay đầu nói: "Tôi đi về trước, còn có kiểm điểm hai ngàn chữ chưa viết."
"Ừ." Thôi Hà gật gật đầu, "Trong tay cậu là cái gì?"
"Đồ nhúng lẩu..."
"Hả?" Thôi Hà khó hiểu, "Ăn, ăn lẩu ở kí túc xá học quân sự?"
Sở Miên khụ một cái: "Là chủ ý của Vu Nhiên, không liên quan đến tôi."
"..."
Thôi Hà nhìn gương mặt chờ mong rõ ràng của Sở Miên, không thể tưởng tượng được hắn không ngờ sẽ làm ra loại việc đại nghịch bất đạo này.
- Quả thực có thể xếp vào "Mười đại kỳ tích thế giới".