Chương : 30
Sự việc ẩu đả buổi tối này còn chưa giải quyết xong, trừ hai người nằm bệnh viện, những đương sự khác vẫn phải trả lời các câu hỏi của chủ nhiệm cùng giáo viên vào sáng hôm sau. Sau khi mọi người biết rõ chân tướng, các nam sinh lớp mười một đều bị xử phạt, mà hai người lớp 10A1 thì bị xử lý nhẹ hơn, chủ nhiệm lớp giám sát viết bản kiểm điểm là xong việc.
Thời gian một buổi sáng này đều ở trong văn phòng, Vu Nhiên ăn xong cơm trưa cho rằng mình có thể thả lỏng, kết quả bị đại biểu môn ngữ văn gọi đi viết chính tả, bù nội dung hai tiết văn sáng nay.
Ngoài ý muốn chính là Sở Miên cũng trong danh sách viết chính tả, Vu Nhiên không khỏi cảm thán: "Vương Tổng thật sự không lưu tình, đối xử với học trò ngoan cũng không có đãi ngộ đặc thù."
Hai người lên lầu qua chỗ ngoặt, đồng thời bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ - hai bên hàng hiên thẳng tắp rộng lớn đều bị học sinh viết chính tả chen chật cứng, một bên học sinh dán tường, một bên khác sườn dựa cửa sổ, mấy chục người sắp hàng chỉnh tề từ cuối cầu thang kéo dài tới cuối hàng hiên, tất cả đều múa bút thành văn mà viết chính tả cổ văn, thật là hùng vĩ.
Vu Nhiên thật vất vả tìm người quen hỗ trợ giúp hai vị trí, quay đầu liền thấy, thì ra Sở Miên bị yêu cầu viết chính tả là 《 Kinh Kha hành thích Tần Vương 》, mà mình là 《 Chúc Chi Vũ dùng ngoại giao đẩy lui quân Tần 》, lúc này không thể sao chép đối phương.
Sở Miên rất nhanh đã viết xong, thấy Vu Nhiên mới viết được phần mở đầu trên giấy, vì thế thò lại gần nhắc cậu.
"Cậu chậm, chậm một chút, quá nhanh..."
Vu Nhiên vừa viết được hai câu liền nhịn không được nhỏ giọng thở dài.
Sở Miên thả chậm ngữ tốc, tiếp tục đọc cho cậu viết. Nhưng Vu Nhiên không chỉ có tay chậm mà thính lực cũng theo không kịp, thường xuyên hỏi: "Hả? Vừa rồi cái gì mà "đồng tâm hiệp lực" cơ? Đằng sau như thế nào? Nghe không rõ."
Sở Miên không thể không lại gần sát hơn chút, cằm cơ hồ là kề vào đầu vai Vu Nhiên đọc cho cậu.
Vu Nhiên có thể nghe rõ nội dung bài học, tốc độ "viết chính tả" tự nhiên nhanh hơn. Cậu ngửi được mùi dầu gội đầu trên tóc Sở Miên, cũng chú ý tới giọng Sở Miên khi thấp xuống sẽ trở nên càng truyền cảm hấp dẫn, đặc biệt khi nhắc nhở cậu về lỗi viết chính tả, âm điệu sẽ thoáng cao hơn một chút, như là đang sốt ruột, nhưng giây tiếp theo lại khôi phục về ngữ khí mười phần kiên nhẫn.
Thiếu niên Sở Miên rành mạch phân minh như vậy dễ dàng khiến nhân tâm sinh ra một loại cảm giác an toàn vững vàng, bất tri bất giác Vu Nhiên quên mất trạng thái táo bạo khi vừa vào cửa ban nãy.
"Sức người mà mạnh..." Sở Miên khi đọc bài thường xuyên dùng đáy mắt quét qua vành tai Vu Nhiên, lo rằng môi mình quá gần sẽ cọ vào.
Hơn nữa Vu Nhiên có một thói quen, khi cậu nghe không rõ người khác nói chuyện sẽ trực tiếp thò đầu qua, Sở Miên đành phải ngửa đầu về sau tránh né cậu.
Mắt thấy Vu Nhiên cuối cùng cũng sắp viết xong bài, Sở Miên âm thầm cảm thấy vui vẻ. Nhưng khi hắn ghé vào bên tai Vu Nhiên nhẹ giọng đọc đoạn cuối cùng, bên tai mình cũng có người nhẹ giọng hỏi một câu: "Sở Miên, em viết xong rồi sao?"
Sở Miên bị bất ngờ, rụt bả vai, sườn mặt đụng phải lỗ tai Vu Nhiên, có chút lạnh.
"Viết xong rồi ạ..." Sở Miên quay đầu lại, nhỏ giọng trả lời.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới cô Vương đã thần không biết quỷ không hay mà nhẹ bước đến bên cạnh mình, hai mắt sau mắt kính lạnh băng cũng bắn khí lạnh ra bốn phía, nghiêm túc nói: "Em viết xong rồi thì mau đi đi, còn cùng bạn ở chỗ này khanh khanh ta ta làm gì, đi đi đi!"
Nói xong, cô còn đoạt giấy viết chính tả trong tay Sở Miên.
"Vâng." Sở Miên vội vàng gật đầu, sắc mặt còn chưa thoát khỏi kinh hách vừa rồi, trước khi đi thậm chí còn quên quay đầu liếc Vu Nhiên một cái.
Vu Nhiên nhìn bóng dáng hắn rời đi, không nhịn được mà dựa vào tường cười. Vốn tưởng rằng học sinh xuất sắc như Sở Miên thì khi đối mặt với giáo viên nghiêm khắc cũng có thể làm được không màng hơn thua, không nghĩ tới hắn chỉ bị giáo viên trừng hai mắt một chút liền lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, dịu ngoan vô cùng, hoàn toàn không có lệ khí đánh người của tối hôm qua.
Quả nhiên là một đứa nhỏ ngoan sợ trưởng bối.
Nụ cười trên mặt Vu Nhiên không cưỡng chế được, dù cho một đoạn cuối của bài học đã quên thì hiện tại tâm tình cậu cũng vô cùng sảng khoái.
Buổi tối tan học, Sở Miên không trực tiếp về nhà, chuẩn bị tới bệnh viện thăm đám Thái Hàn Xuyên một chút. Vu Nhiên biết tiền thuốc men đều là cô hắn trả, nhất thời cảm thấy người nhà bọn họ không khỏi quá rộng lượng: "Cậu cũng quá chu đáo, quản sát hoàn quản mai(*)."
(*) Quản sát hoàn quản mai: quản giết còn quản chôn cất
"Không phải quan tâm bọn họ, là tôi muốn đi hỏi thăm vài chuyện." Sở Miên bâng quơ nói, cởi cặp sách, lấy mấy quyển vở đưa cho Vu Nhiên, "Cậu về chép bù vở, những gì thi giữa kỳ tôi đều gấp góc cho cậu."
Vu Nhiên nhận lấy ôm vào ngực, Sở Miên lại khăng khăng kêu cậu lập tức cất vào cặp sách, sợ nửa đường rớt một quyển còn không phát hiện ra.
"Cậu cho tớ là ngốc à?" Vu Nhiên ngoài miệng oán giận nhưng vẫn rất nghe lời mà cất vở cẩn thận, xong việc không quên hướng Sở Miên nghỉ nghiêm hành lễ.
Sở Miên quay mặt, giấu khóe miệng đang cười tươi: "Đi đây."
Vu Nhiên ôm cặp sách nặng trĩu, nhìn theo Sở Miên an toàn đi xa mới ngồi xe về nhà. Cơm nước xong liền thành thành thật thật đi chép bù vở.
Vu Tẫn chơi di động, lơ đãng ngẩng đầu, thấy anh trai thế nhưng đang làm bài tập, nó kinh ngạc đi đến bên cạnh cảm khái: "Anh thay đổi rồi, có phải anh bị người ta nguyền rủa hay không!"
Vu Nhiên không ngẩng đầu lên: "Cút, ông đây sắp thi rồi, mày có biết đề cao trung khó như thế nào không?"
Vu Tẫn cẩn thận nhìn vở trên bàn Vu Nhiên, bắt được trọng điểm: "Anh còn chép vở nữ sinh! Anh yêu sớm!"
Vu Nhiên đẩy nó một cái: "Anh em tao viết chữ đẹp không được à? Tránh ra, đừng quấy rầy tao."
Vu Tẫn hừ lạnh, bán tín bán nghi mà lẩm bẩm rời xa anh trai, ngồi trên giường lặng lẽ quan sát cậu.
Rất nhanh Vu Tẫn phát hiện được một việc rất quỷ dị - khi anh trai chép vở sẽ thường xuyên đặt bút xuống, đôi tay nâng vở mượn được lên nhìn vài phút, chờ thưởng thức đủ rồi lại tiếp tục sao chép.
Quả thực chính là "yêu thích không buông tay"... Trong đầu Vu Tẫn hiện lên một thành ngữ mới học.
Đêm khuya, Vu Nhiên còn đang hăng say chép vở, nghe thấy em trai ở sau lưng gọi điện thoại cho bạn gái.
Thằng ranh mười ba tuổi còn chưa vỡ giọng đã không biết xấu hổ dùng giọng nói non nớt gọi nữ sinh cùng lớp "Bảo bối nhi", "Đáng yêu nhiều", buồn nôn đến mức cả người Vu Nhiên nổi đầy da gà, trực tiếp đập một cái gối đầu qua, mạnh mẽ cắt ngang cuộc trò chuyện của Vu Tẫn.
"Làm sao? Cẩu độc thân ghen ghét?" Vu Tẫn căm giận bất bình, "Nếu anh yêu đương thì không chừng càng ghê tởm!"
Vu Nhiên nhớ lại ngữ khí vừa rồi của em trai liền ghét bỏ: "Cút cút cút, tao không thèm nói chuyện."
"Anh đã mười lăm tuổi rồi! Tuổi lớn như vậy sao có thể chưa có người yêu? Chẳng lẽ anh muốn trưởng thành rồi bàn sau sao?" Vu Tẫn lúc này nói chuyện có loại khuyên nhủ vượt tuổi, "Đánh cược đi, nếu anh yêu sớm trước tốt nghiệp, về sau anh gọi em là anh."
Vu Nhiên khinh thường loại đánh cược nhàm chán này: "Được, đánh cược thì đánh cược."
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Vu Nhiên nhớ tới thời gian gọi thoại của mình còn chưa dùng hết, bèn cầm di động gọi điện thoại cho Sở Miên nói chuyện phiếm.
Vu Tẫn nằm trên giường mơ mơ màng màng lắng nghe, thình lình chú ý tới anh trai cười cười nói với đầu bên kia điện thoại "Nếu tớ là giáo viên thì cậu sẽ nghe lời tớ nói sao", nó nháy mắt liền tỉnh táo mà ngồi thẳng, sau đó nỗ lực vểnh tai nghe.
Khi Vu Nhiên ngắt điện thoại, giọng Vu Tẫn liền từ sau lưng thần bí truyền đến: "Anh còn nói anh không có người yêu."
Vu Nhiên nghi hoặc mà quay đầu nhìn nó: "Làm sao? Tao nói chuyện phiếm với bạn, nam."
"Chính là..." Vu Tẫn chần chờ, "Ngữ khí của anh so với lúc em dỗ bạn gái có gì khác nhau sao?"
Vu Nhiên sửng sốt, lập tức lại nắm một cái gối ôm tàn nhẫn ném Vu Tẫn: "Mày hiểu con đà điểu, đừng lấy tao so với mày."
Kỳ thật nếu không phải được em trai nhắc nhở, Vu Nhiên đến bây giờ cũng chưa phát hiện thái độ của mình khi đối mặt Sở Miên sẽ không tự chủ được mà phân chia với người khác.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng không tránh được, dù sao Sở Miên dễ ngủ dễ tê liệt như vậy, còn không thể cười to, điều kiện thân thể khắc nghiệt như vậy, ai thấy không phải đều bị kích phát "ý muốn bảo vệ" sao? Vu Nhiên cảm thấy bản thân nên đối tốt với Sở Miên một chút mới đúng theo lẽ thường.
Không chỉ có chính mình, Vu Nhiên thậm chí còn cảm thấy tất cả mọi người nên đối xử với Sở Miên dịu dàng hơn một chút, như vậy mới có thể khiến hắn tâm tình mỗi ngày đều vui vẻ, có lẽ sẽ nhanh chóng thoát khỏi "ma ngủ".
Đúng vậy, Sở Miên chính là xứng đáng được người ta dùng thái độ tốt đẹp để đối xử... Vu Nhiên tin tưởng không hề nghi ngờ gì điều này.
Gần đây là cuối thu, thời tiết mát mẻ, ngày thi giữa kỳ cũng càng ngày càng gần.
Thứ năm hàng tuần đều là thời điểm mọi người thả lỏng, ngay cả tiết tự học ngữ văn buổi tối cũng có rất nhiều người thất thần, Vu Nhiên đương nhiên chính là một trong số đó.
Vu Nhiên dựa lưng vào tường, nghiêng người nói chuyện với Sở Miên: "Vương Tổng đổi kiểu tóc nha, tại sao phía sau búi lên lại nhiều tóc như vậy? Trời ạ, cậu nhìn xem, nếu nói tóc cô giấu một cái bàn ủi tớ cũng tin."
Sở Miên chính là loại học sinh dù có một giây cuối cùng cũng hết sức chăm chú nghe giảng, dù Vu Nhiên có ý đồ lôi kéo hắn cùng nhau đào ngũ như thế nào cũng đều không dao động.
Vu Nhiên chán muốn chết, lực chú ý chuyển tới trên người Thôi Hà gần đó. Hai người ăn nhịp với nhau, gấp máy bay giấy ném cho nhau. Bọn họ còn ra quy định: Bất kể máy bay giấy ném tới nơi nào xa, chỉ cần không bị cô Vương phát hiện, người phụ trách nhận máy bay đều phải đi nhặt về.
"Ai sợ thì làm cháu!"
Vu Nhiên đầu tiên là nhân lúc cô Vương viết bảng, ném máy bay giấy tới cửa sổ; Thôi Hà làm bộ đi kéo rèm, vung tay khiến máy bay bay tới cửa chính lớp học; Vu Nhiên lấy hết can đảm lấy cớ đi vệ sinh, khi trở về cố ý hướng Thôi Hà lộ ra ý cười âm hiểm.
"Cậu xong rồi." Vu Nhiên định liệu trước mà giơ máy bay, nhắm ngay vị trí bục giảng.
"Cậu mẹ nó đừng tìm đường chết! Cậu sẽ bị phát hiện!" Thôi Hà một bên cười một bên giơ ngón giữa, cảm thấy hành động của Vu Nhiên quá mức kích thích.
Vu Nhiên nhẹ nhàng hướng mũi nhọn máy bay giấy mà "hiu" một tiếng, cậu nín thở ngưng thần, cuối cùng cũng tìm đúng cơ hội cô Vương lần nữa xoay người viết bảng.
Chính là hiện tại!
Cậu không cần nghĩ ngợi mà vung tay, ném máy bay giấy –
Máy bay màu trắng trên không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, sau đó chuẩn xác cắm lên búi tóc của cô Vương.
"Ôi đm..." Vu Nhiên vội vàng che miệng lại, không thể tin được bản thân biến khéo thành vụng.
Nụ cười của Thôi Hà cũng cứng lại, trợn mắt há mồm.
"Một tin tốt một tin xấu." Toàn bộ thân thể Vu Nhiên đều nhô ra khỏi ghế, nhỏ giọng nói với Thôi Hà: "Tin tốt là, Vương Tổng hiện tại còn chưa phát hiện; tin xấu là... cậu mẹ nó phải lấy máy bay xuống ha ha ha ha ha ha ha!"
Thôi Hà lập tức dựng hai ngón giữa với cậu, biểu đạt phẫn nộ.
"Hai cậu... đang làm gì?"
Sở Miên vừa ngẩng đầu nhìn bảng, không ngờ phát hiện trên búi tóc của cô Vương có cắm một cái gì đó màu trắng, tập trung nhìn kỹ, thì ra là đám Vu Nhiên vừa rồi chơi máy bay giấy.
Những bạn học khác trong lớp cũng đã xôn xao chú ý tới trên đầu cô Vương nhiều thêm một thứ không thể hiểu được, muốn cười lại không dám cười, mọi người đều chỉ có thể cúi đầu nỗ lực nín cười, hết sức duy trì trật tự lớp học.
Không cần đoán cũng biết chắc chắn là kiệt tác của Vu Nhiên, Sở Miên buồn cười, nhẹ nhàng thở dài nói: "Cậu xong rồi, Vu Nhiên."
"Ai, đừng lo lắng." Vu Nhiên vung tay, "Máy bay là dùng giấy viết chính tả của cậu gấp mà."
Sở Miên nhìn qua góc bàn mình, quả nhiên thiếu một tờ.
Sắc mặt hắn lạnh xuống, nắm lấy cổ áo Vu Nhiên.
Cô Vương nghe thấy bên Vu Nhiên có động tĩnh, viết xong bảng quay đầu lại, phát hiện cậu quả nhiên không nghe bài, Sở Miên ngồi sau còn cùng nhau đùa giỡn.
Nhưng cô đối với hai người này thường xuyên tiếp xúc đã thấy quá nhiều, buổi tối còn chưa ăn cơm, cô cũng lười phê bình, trực tiếp mở miệng nói cho bọn họ: "Hai em nếu không học thì ra ngoài đi."
Sở Miên vốn vẫn muốn đi học, nhưng há mồm cũng không dám phản bác cô Vương, liền cứ như vậy bị Vu Nhiên dứt khoát nắm cổ tay kéo ra khỏi cửa sau, ra hàng hiên đứng.
"Tớ đứng ở hàng hiên còn trung thành hơn ngồi trong phòng học." Vu Nhiên không đếm được tiết ngữ văn mình đã bị đuổi ra bao nhiêu lần, quay đầu nhìn Sở Miên, "Này, trước kia cậu bị giáo viên phạt đứng bao giờ chưa?"
Sở Miên lắc đầu.
Không chỉ có từ nhỏ đến lớn chưa bị phạt đứng bao giờ, số lần bị phạt viết cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Oa, vậy hôm nay liền có ý nghĩa kỉ niệm." Vu Nhiên hưng phấn mà vỗ vỗ bả vai Sở Miên, "Lần đầu tiên của cậu liền cho tớ?"
Sở Miên mặt vô cảm mà đẩy tay cậu, "Không có gì hay mà đắc ý."
Vu Nhiên hứng thú bừng bừng mà bẻ ngón tay tính: "Cậu xem, cậu hiện tại là lần đầu tiên bị phạt đứng, hôm nay còn lần đầu tiên viết kiểm điểm, trước đó còn lần đầu tiên bị đào chim chóc, lần đầu tiên mặc váy... Không phải đều là vì tớ?"
Đếm đến cuối cùng, Vu Nhiên lại bắt đầu đắc chí mà ngẩng đầu ưỡn ngực, nắm chặt nắm tay.
Cậu cảm thấy bản thân một ngày nào đó có thể cho Sở Miên "Lần đầu tiên bị thụ", "Lần đầu tiên chửi thề", "Lần đầu tiên trốn học".
Nghĩ như vậy, Vu Nhiên nhịn không được mà hừ cười hai tiếng, dáng vẻ nhất định phải làm được nói cho Sở Miên: "Cậu chờ xem, tớ muốn đoạt đi thật nhiều lần đầu tiên của cậu."
Giọng cậu quanh quẩn không dứt ở hàng hiên trống trải, khiến toàn thể bạn học lớp 10A1 đều nghe rõ ràng rành mạch.
Thời gian một buổi sáng này đều ở trong văn phòng, Vu Nhiên ăn xong cơm trưa cho rằng mình có thể thả lỏng, kết quả bị đại biểu môn ngữ văn gọi đi viết chính tả, bù nội dung hai tiết văn sáng nay.
Ngoài ý muốn chính là Sở Miên cũng trong danh sách viết chính tả, Vu Nhiên không khỏi cảm thán: "Vương Tổng thật sự không lưu tình, đối xử với học trò ngoan cũng không có đãi ngộ đặc thù."
Hai người lên lầu qua chỗ ngoặt, đồng thời bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ - hai bên hàng hiên thẳng tắp rộng lớn đều bị học sinh viết chính tả chen chật cứng, một bên học sinh dán tường, một bên khác sườn dựa cửa sổ, mấy chục người sắp hàng chỉnh tề từ cuối cầu thang kéo dài tới cuối hàng hiên, tất cả đều múa bút thành văn mà viết chính tả cổ văn, thật là hùng vĩ.
Vu Nhiên thật vất vả tìm người quen hỗ trợ giúp hai vị trí, quay đầu liền thấy, thì ra Sở Miên bị yêu cầu viết chính tả là 《 Kinh Kha hành thích Tần Vương 》, mà mình là 《 Chúc Chi Vũ dùng ngoại giao đẩy lui quân Tần 》, lúc này không thể sao chép đối phương.
Sở Miên rất nhanh đã viết xong, thấy Vu Nhiên mới viết được phần mở đầu trên giấy, vì thế thò lại gần nhắc cậu.
"Cậu chậm, chậm một chút, quá nhanh..."
Vu Nhiên vừa viết được hai câu liền nhịn không được nhỏ giọng thở dài.
Sở Miên thả chậm ngữ tốc, tiếp tục đọc cho cậu viết. Nhưng Vu Nhiên không chỉ có tay chậm mà thính lực cũng theo không kịp, thường xuyên hỏi: "Hả? Vừa rồi cái gì mà "đồng tâm hiệp lực" cơ? Đằng sau như thế nào? Nghe không rõ."
Sở Miên không thể không lại gần sát hơn chút, cằm cơ hồ là kề vào đầu vai Vu Nhiên đọc cho cậu.
Vu Nhiên có thể nghe rõ nội dung bài học, tốc độ "viết chính tả" tự nhiên nhanh hơn. Cậu ngửi được mùi dầu gội đầu trên tóc Sở Miên, cũng chú ý tới giọng Sở Miên khi thấp xuống sẽ trở nên càng truyền cảm hấp dẫn, đặc biệt khi nhắc nhở cậu về lỗi viết chính tả, âm điệu sẽ thoáng cao hơn một chút, như là đang sốt ruột, nhưng giây tiếp theo lại khôi phục về ngữ khí mười phần kiên nhẫn.
Thiếu niên Sở Miên rành mạch phân minh như vậy dễ dàng khiến nhân tâm sinh ra một loại cảm giác an toàn vững vàng, bất tri bất giác Vu Nhiên quên mất trạng thái táo bạo khi vừa vào cửa ban nãy.
"Sức người mà mạnh..." Sở Miên khi đọc bài thường xuyên dùng đáy mắt quét qua vành tai Vu Nhiên, lo rằng môi mình quá gần sẽ cọ vào.
Hơn nữa Vu Nhiên có một thói quen, khi cậu nghe không rõ người khác nói chuyện sẽ trực tiếp thò đầu qua, Sở Miên đành phải ngửa đầu về sau tránh né cậu.
Mắt thấy Vu Nhiên cuối cùng cũng sắp viết xong bài, Sở Miên âm thầm cảm thấy vui vẻ. Nhưng khi hắn ghé vào bên tai Vu Nhiên nhẹ giọng đọc đoạn cuối cùng, bên tai mình cũng có người nhẹ giọng hỏi một câu: "Sở Miên, em viết xong rồi sao?"
Sở Miên bị bất ngờ, rụt bả vai, sườn mặt đụng phải lỗ tai Vu Nhiên, có chút lạnh.
"Viết xong rồi ạ..." Sở Miên quay đầu lại, nhỏ giọng trả lời.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới cô Vương đã thần không biết quỷ không hay mà nhẹ bước đến bên cạnh mình, hai mắt sau mắt kính lạnh băng cũng bắn khí lạnh ra bốn phía, nghiêm túc nói: "Em viết xong rồi thì mau đi đi, còn cùng bạn ở chỗ này khanh khanh ta ta làm gì, đi đi đi!"
Nói xong, cô còn đoạt giấy viết chính tả trong tay Sở Miên.
"Vâng." Sở Miên vội vàng gật đầu, sắc mặt còn chưa thoát khỏi kinh hách vừa rồi, trước khi đi thậm chí còn quên quay đầu liếc Vu Nhiên một cái.
Vu Nhiên nhìn bóng dáng hắn rời đi, không nhịn được mà dựa vào tường cười. Vốn tưởng rằng học sinh xuất sắc như Sở Miên thì khi đối mặt với giáo viên nghiêm khắc cũng có thể làm được không màng hơn thua, không nghĩ tới hắn chỉ bị giáo viên trừng hai mắt một chút liền lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, dịu ngoan vô cùng, hoàn toàn không có lệ khí đánh người của tối hôm qua.
Quả nhiên là một đứa nhỏ ngoan sợ trưởng bối.
Nụ cười trên mặt Vu Nhiên không cưỡng chế được, dù cho một đoạn cuối của bài học đã quên thì hiện tại tâm tình cậu cũng vô cùng sảng khoái.
Buổi tối tan học, Sở Miên không trực tiếp về nhà, chuẩn bị tới bệnh viện thăm đám Thái Hàn Xuyên một chút. Vu Nhiên biết tiền thuốc men đều là cô hắn trả, nhất thời cảm thấy người nhà bọn họ không khỏi quá rộng lượng: "Cậu cũng quá chu đáo, quản sát hoàn quản mai(*)."
(*) Quản sát hoàn quản mai: quản giết còn quản chôn cất
"Không phải quan tâm bọn họ, là tôi muốn đi hỏi thăm vài chuyện." Sở Miên bâng quơ nói, cởi cặp sách, lấy mấy quyển vở đưa cho Vu Nhiên, "Cậu về chép bù vở, những gì thi giữa kỳ tôi đều gấp góc cho cậu."
Vu Nhiên nhận lấy ôm vào ngực, Sở Miên lại khăng khăng kêu cậu lập tức cất vào cặp sách, sợ nửa đường rớt một quyển còn không phát hiện ra.
"Cậu cho tớ là ngốc à?" Vu Nhiên ngoài miệng oán giận nhưng vẫn rất nghe lời mà cất vở cẩn thận, xong việc không quên hướng Sở Miên nghỉ nghiêm hành lễ.
Sở Miên quay mặt, giấu khóe miệng đang cười tươi: "Đi đây."
Vu Nhiên ôm cặp sách nặng trĩu, nhìn theo Sở Miên an toàn đi xa mới ngồi xe về nhà. Cơm nước xong liền thành thành thật thật đi chép bù vở.
Vu Tẫn chơi di động, lơ đãng ngẩng đầu, thấy anh trai thế nhưng đang làm bài tập, nó kinh ngạc đi đến bên cạnh cảm khái: "Anh thay đổi rồi, có phải anh bị người ta nguyền rủa hay không!"
Vu Nhiên không ngẩng đầu lên: "Cút, ông đây sắp thi rồi, mày có biết đề cao trung khó như thế nào không?"
Vu Tẫn cẩn thận nhìn vở trên bàn Vu Nhiên, bắt được trọng điểm: "Anh còn chép vở nữ sinh! Anh yêu sớm!"
Vu Nhiên đẩy nó một cái: "Anh em tao viết chữ đẹp không được à? Tránh ra, đừng quấy rầy tao."
Vu Tẫn hừ lạnh, bán tín bán nghi mà lẩm bẩm rời xa anh trai, ngồi trên giường lặng lẽ quan sát cậu.
Rất nhanh Vu Tẫn phát hiện được một việc rất quỷ dị - khi anh trai chép vở sẽ thường xuyên đặt bút xuống, đôi tay nâng vở mượn được lên nhìn vài phút, chờ thưởng thức đủ rồi lại tiếp tục sao chép.
Quả thực chính là "yêu thích không buông tay"... Trong đầu Vu Tẫn hiện lên một thành ngữ mới học.
Đêm khuya, Vu Nhiên còn đang hăng say chép vở, nghe thấy em trai ở sau lưng gọi điện thoại cho bạn gái.
Thằng ranh mười ba tuổi còn chưa vỡ giọng đã không biết xấu hổ dùng giọng nói non nớt gọi nữ sinh cùng lớp "Bảo bối nhi", "Đáng yêu nhiều", buồn nôn đến mức cả người Vu Nhiên nổi đầy da gà, trực tiếp đập một cái gối đầu qua, mạnh mẽ cắt ngang cuộc trò chuyện của Vu Tẫn.
"Làm sao? Cẩu độc thân ghen ghét?" Vu Tẫn căm giận bất bình, "Nếu anh yêu đương thì không chừng càng ghê tởm!"
Vu Nhiên nhớ lại ngữ khí vừa rồi của em trai liền ghét bỏ: "Cút cút cút, tao không thèm nói chuyện."
"Anh đã mười lăm tuổi rồi! Tuổi lớn như vậy sao có thể chưa có người yêu? Chẳng lẽ anh muốn trưởng thành rồi bàn sau sao?" Vu Tẫn lúc này nói chuyện có loại khuyên nhủ vượt tuổi, "Đánh cược đi, nếu anh yêu sớm trước tốt nghiệp, về sau anh gọi em là anh."
Vu Nhiên khinh thường loại đánh cược nhàm chán này: "Được, đánh cược thì đánh cược."
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Vu Nhiên nhớ tới thời gian gọi thoại của mình còn chưa dùng hết, bèn cầm di động gọi điện thoại cho Sở Miên nói chuyện phiếm.
Vu Tẫn nằm trên giường mơ mơ màng màng lắng nghe, thình lình chú ý tới anh trai cười cười nói với đầu bên kia điện thoại "Nếu tớ là giáo viên thì cậu sẽ nghe lời tớ nói sao", nó nháy mắt liền tỉnh táo mà ngồi thẳng, sau đó nỗ lực vểnh tai nghe.
Khi Vu Nhiên ngắt điện thoại, giọng Vu Tẫn liền từ sau lưng thần bí truyền đến: "Anh còn nói anh không có người yêu."
Vu Nhiên nghi hoặc mà quay đầu nhìn nó: "Làm sao? Tao nói chuyện phiếm với bạn, nam."
"Chính là..." Vu Tẫn chần chờ, "Ngữ khí của anh so với lúc em dỗ bạn gái có gì khác nhau sao?"
Vu Nhiên sửng sốt, lập tức lại nắm một cái gối ôm tàn nhẫn ném Vu Tẫn: "Mày hiểu con đà điểu, đừng lấy tao so với mày."
Kỳ thật nếu không phải được em trai nhắc nhở, Vu Nhiên đến bây giờ cũng chưa phát hiện thái độ của mình khi đối mặt Sở Miên sẽ không tự chủ được mà phân chia với người khác.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng không tránh được, dù sao Sở Miên dễ ngủ dễ tê liệt như vậy, còn không thể cười to, điều kiện thân thể khắc nghiệt như vậy, ai thấy không phải đều bị kích phát "ý muốn bảo vệ" sao? Vu Nhiên cảm thấy bản thân nên đối tốt với Sở Miên một chút mới đúng theo lẽ thường.
Không chỉ có chính mình, Vu Nhiên thậm chí còn cảm thấy tất cả mọi người nên đối xử với Sở Miên dịu dàng hơn một chút, như vậy mới có thể khiến hắn tâm tình mỗi ngày đều vui vẻ, có lẽ sẽ nhanh chóng thoát khỏi "ma ngủ".
Đúng vậy, Sở Miên chính là xứng đáng được người ta dùng thái độ tốt đẹp để đối xử... Vu Nhiên tin tưởng không hề nghi ngờ gì điều này.
Gần đây là cuối thu, thời tiết mát mẻ, ngày thi giữa kỳ cũng càng ngày càng gần.
Thứ năm hàng tuần đều là thời điểm mọi người thả lỏng, ngay cả tiết tự học ngữ văn buổi tối cũng có rất nhiều người thất thần, Vu Nhiên đương nhiên chính là một trong số đó.
Vu Nhiên dựa lưng vào tường, nghiêng người nói chuyện với Sở Miên: "Vương Tổng đổi kiểu tóc nha, tại sao phía sau búi lên lại nhiều tóc như vậy? Trời ạ, cậu nhìn xem, nếu nói tóc cô giấu một cái bàn ủi tớ cũng tin."
Sở Miên chính là loại học sinh dù có một giây cuối cùng cũng hết sức chăm chú nghe giảng, dù Vu Nhiên có ý đồ lôi kéo hắn cùng nhau đào ngũ như thế nào cũng đều không dao động.
Vu Nhiên chán muốn chết, lực chú ý chuyển tới trên người Thôi Hà gần đó. Hai người ăn nhịp với nhau, gấp máy bay giấy ném cho nhau. Bọn họ còn ra quy định: Bất kể máy bay giấy ném tới nơi nào xa, chỉ cần không bị cô Vương phát hiện, người phụ trách nhận máy bay đều phải đi nhặt về.
"Ai sợ thì làm cháu!"
Vu Nhiên đầu tiên là nhân lúc cô Vương viết bảng, ném máy bay giấy tới cửa sổ; Thôi Hà làm bộ đi kéo rèm, vung tay khiến máy bay bay tới cửa chính lớp học; Vu Nhiên lấy hết can đảm lấy cớ đi vệ sinh, khi trở về cố ý hướng Thôi Hà lộ ra ý cười âm hiểm.
"Cậu xong rồi." Vu Nhiên định liệu trước mà giơ máy bay, nhắm ngay vị trí bục giảng.
"Cậu mẹ nó đừng tìm đường chết! Cậu sẽ bị phát hiện!" Thôi Hà một bên cười một bên giơ ngón giữa, cảm thấy hành động của Vu Nhiên quá mức kích thích.
Vu Nhiên nhẹ nhàng hướng mũi nhọn máy bay giấy mà "hiu" một tiếng, cậu nín thở ngưng thần, cuối cùng cũng tìm đúng cơ hội cô Vương lần nữa xoay người viết bảng.
Chính là hiện tại!
Cậu không cần nghĩ ngợi mà vung tay, ném máy bay giấy –
Máy bay màu trắng trên không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, sau đó chuẩn xác cắm lên búi tóc của cô Vương.
"Ôi đm..." Vu Nhiên vội vàng che miệng lại, không thể tin được bản thân biến khéo thành vụng.
Nụ cười của Thôi Hà cũng cứng lại, trợn mắt há mồm.
"Một tin tốt một tin xấu." Toàn bộ thân thể Vu Nhiên đều nhô ra khỏi ghế, nhỏ giọng nói với Thôi Hà: "Tin tốt là, Vương Tổng hiện tại còn chưa phát hiện; tin xấu là... cậu mẹ nó phải lấy máy bay xuống ha ha ha ha ha ha ha!"
Thôi Hà lập tức dựng hai ngón giữa với cậu, biểu đạt phẫn nộ.
"Hai cậu... đang làm gì?"
Sở Miên vừa ngẩng đầu nhìn bảng, không ngờ phát hiện trên búi tóc của cô Vương có cắm một cái gì đó màu trắng, tập trung nhìn kỹ, thì ra là đám Vu Nhiên vừa rồi chơi máy bay giấy.
Những bạn học khác trong lớp cũng đã xôn xao chú ý tới trên đầu cô Vương nhiều thêm một thứ không thể hiểu được, muốn cười lại không dám cười, mọi người đều chỉ có thể cúi đầu nỗ lực nín cười, hết sức duy trì trật tự lớp học.
Không cần đoán cũng biết chắc chắn là kiệt tác của Vu Nhiên, Sở Miên buồn cười, nhẹ nhàng thở dài nói: "Cậu xong rồi, Vu Nhiên."
"Ai, đừng lo lắng." Vu Nhiên vung tay, "Máy bay là dùng giấy viết chính tả của cậu gấp mà."
Sở Miên nhìn qua góc bàn mình, quả nhiên thiếu một tờ.
Sắc mặt hắn lạnh xuống, nắm lấy cổ áo Vu Nhiên.
Cô Vương nghe thấy bên Vu Nhiên có động tĩnh, viết xong bảng quay đầu lại, phát hiện cậu quả nhiên không nghe bài, Sở Miên ngồi sau còn cùng nhau đùa giỡn.
Nhưng cô đối với hai người này thường xuyên tiếp xúc đã thấy quá nhiều, buổi tối còn chưa ăn cơm, cô cũng lười phê bình, trực tiếp mở miệng nói cho bọn họ: "Hai em nếu không học thì ra ngoài đi."
Sở Miên vốn vẫn muốn đi học, nhưng há mồm cũng không dám phản bác cô Vương, liền cứ như vậy bị Vu Nhiên dứt khoát nắm cổ tay kéo ra khỏi cửa sau, ra hàng hiên đứng.
"Tớ đứng ở hàng hiên còn trung thành hơn ngồi trong phòng học." Vu Nhiên không đếm được tiết ngữ văn mình đã bị đuổi ra bao nhiêu lần, quay đầu nhìn Sở Miên, "Này, trước kia cậu bị giáo viên phạt đứng bao giờ chưa?"
Sở Miên lắc đầu.
Không chỉ có từ nhỏ đến lớn chưa bị phạt đứng bao giờ, số lần bị phạt viết cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Oa, vậy hôm nay liền có ý nghĩa kỉ niệm." Vu Nhiên hưng phấn mà vỗ vỗ bả vai Sở Miên, "Lần đầu tiên của cậu liền cho tớ?"
Sở Miên mặt vô cảm mà đẩy tay cậu, "Không có gì hay mà đắc ý."
Vu Nhiên hứng thú bừng bừng mà bẻ ngón tay tính: "Cậu xem, cậu hiện tại là lần đầu tiên bị phạt đứng, hôm nay còn lần đầu tiên viết kiểm điểm, trước đó còn lần đầu tiên bị đào chim chóc, lần đầu tiên mặc váy... Không phải đều là vì tớ?"
Đếm đến cuối cùng, Vu Nhiên lại bắt đầu đắc chí mà ngẩng đầu ưỡn ngực, nắm chặt nắm tay.
Cậu cảm thấy bản thân một ngày nào đó có thể cho Sở Miên "Lần đầu tiên bị thụ", "Lần đầu tiên chửi thề", "Lần đầu tiên trốn học".
Nghĩ như vậy, Vu Nhiên nhịn không được mà hừ cười hai tiếng, dáng vẻ nhất định phải làm được nói cho Sở Miên: "Cậu chờ xem, tớ muốn đoạt đi thật nhiều lần đầu tiên của cậu."
Giọng cậu quanh quẩn không dứt ở hàng hiên trống trải, khiến toàn thể bạn học lớp 10A1 đều nghe rõ ràng rành mạch.