Chương : 46
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khẩu hiệu của lớp thực nghiệm đương nhiên phải khí phách uy chấn toàn trường! A1 là gì? A1 phải là "nhất"! Cho nên đến lúc đó chúng ta phải hô "A1 A1, chúng tôi là A1, lặp lại lần nữa, chúng tôi là lớp số một!"
"Không được, A1 đồng âm với "bình thường"(*), hô lên như vậy ngược lại lại không có khí thế. Tớ thấy là như thế này đi, "Lớp 10A1, mãnh hổ xuống núi, quản hết các lớp, vượt qua toàn bộ!"
(*) Nhất ban: yĩbãn, bình thường: yĩbãn
"Cô nói khẩu hiệu cần phải theo nguyên tắc "hữu nghị là nhất, thi đấu là nhì", chúng ta không cần khơi mào mâu thuẫn!"
"OK OK, vậy "Hữu nghị là nhất, còn hơn mẹ bạn"!"
Tiết tự học, các bạn học thu thập ý kiến quần chúng về khẩu hiệu đại hội thể thao, phòng học vô cùng náo nhiệt. Hướng Tuyết Hoa góp nhặt hơn mười lựa chọn dự phòng, rất nhiều câu ủng hộ đi vào lòng người, lưu loát dễ đọc; cũng có những câu khôi hài dở hơi đến người ta gai mắt. Tổng hợp ý kiến, vẫn là lựa chọn "Bình tĩnh bình tĩnh, A1 giá lâm, không cần vỗ tay, chỉ cần thét to", vẫn thể hiện được trầm ổn của lớp thực nghiệm mà không mất đi kiêu ngạo.
Vu Nhiên bò trên bàn ngủ được một nửa bị đánh thức, cậu mơ màng mở mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấy vô số lông tơ phiêu diêu theo gió, lúc này mới ý thức được Dung Cảng lại đến mùa hoa đuôi chó(*) bay tán loạn.
"Nhìn như tuyết lông ngỗng(*)." Vu Nhiên lẩm bẩm tự nói, "Không biết nơi nào trên thế giới đang có người bị oan uổng(*)."
(*) Tuyết lông ngỗng: tuyết lớn như lông ngỗng.
(*) Dựa theo tích nàng Đậu Nga bị oan: Trước khi chết, Đậu Nga kêu oan với trời và thề rằng nếu mình bị oan thì trời sẽ đổ tuyết giữa tháng sáu và máu sẽ bắn lên dải lụa trắng treo trên cao. Sau khi nàng chết, thiên tượng đã xảy ra đúng như vậy.
Ánh nắng mặt trời tháng tư ấm áp, phơi trên người vô cùng thích ý, cậu nghiêng mặt cảm thán với Sở Miên, "Ai, mặt trời này, vừa rồi còn bắn tớ một cái, hiện tại lại chạy sang bên kia bắn cậu."
Sở Miên cúi đầu làm bài tập, nói: "Mặt trời không nhúc nhích, là Trái Đất tự quay."
"Tớ mẹ nó còn không biết Trái Đất tự quay?" Vu Nhiên phẫn nộ vỗ bàn, cho rằng hắn đang miệt thị trình độ văn hóa của mình: "Ngày dài đêm ngắn! Từ đông sang tây! Chí tuyến nam bắc! Mấy cái này tớ đều biết!"
"Vậy mặt trời lúc mười hai giờ có độ cao như thế nào?" Sở Miên hỏi.
Vu Nhiên ngóng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, đông cứng nói sang chuyện khác: "A, thời tiết thật tốt."
Vì có thể tiếp tục phơi nắng, thân thể Vu Nhiên không ngừng ngả về sau, vượt qua chỗ tựa lưng của ghế mình, đầu trực tiếp nằm trên mặt bàn Sở Miên, gây trở ngại nghiêm trọng đến đối phương làm bài tập.
Nhưng Sở Miên cũng không giận, rút vở của bản thân ra, miễn cưỡng học tập ở bên cạnh, để Vu Nhiên có chỗ nằm ra.
Hai mắt Vu Nhiên cố sức nhìn lên phía trên, cảm giác đầu váng mắt hoa: "Sở Miên, góc độ này nhìn cậu có cảm giác rất quen thuộc."
Sở Miên yên tĩnh chờ cậu nói tiếp.
"Giống như tớ nằm trong tiệm cắt tóc, cậu gội đầu cho tớ."
Sở Miên buông bút, thoáng dùng sức túm lấy tóc của cậu một cái, Vu Nhiên phản xạ có điều kiện mà "Au" một tiếng, cười thoải mái ngay đó.
Cậu khôi phục dáng ngồi bình thường, hoạt động cổ, nghe thấy Sở Miên hỏi chính mình: "Luyện tập tiếp sức như thế nào rồi?"
"Khá tốt, tiết thể dục hôm nay chúng tớ còn thử một vòng, chỉ cần Triệu Vô Lực không phải gậy đầu tiên thì chúng tớ có thể chạy rất nhanh." Vu Nhiên nói, "Nhưng cậu biết tớ lo lắng nhất là điều gì không? Chúng tớ luyện tập là dùng dây nhảy thay gậy tiếp sức, đến lúc đại hội thể thao thay đổi đạo cụ, xúc cảm không quen."
"Cậu sợ làm rớt?"
"Ừ." Vu Nhiên thở dài, suy nghĩ làm sao để tránh vấn đề này.
Bỗng nhiên cậu giải được bế tắc, hưng phấn mà quay đầu vỗ vỗ Phương Chiêu ngồi trước, "Ai, Đâu ca! Thương lượng chuyện này đi!"
"Làm gì?"
"Đến thời điểm thi đấu, mày dỡ em nhỏ của mày ra cho chúng tao mượn, nếu tao không cẩn thận làm rơi gậy tiếp sức thì lấy bé cưng của mày từ trong túi ra cũng được, đánh tráo thật giả!"
Vu Nhiên vừa dứt lời bèn nhịn không được cười to, còn lấy biệt danh mới cho Phương Chiêu là "mô phỏng gậy tiếp sức", khiến Phương Chiêu tức giận đến mức mở cửa sổ túm một nắm lông tơ nhét vào miệng Vu Nhiên.
"Các bạn học, có chuyện này vạn lần đừng quên!" Hướng Tuyết Hoa vỗ bàn giáo viên nhắc nhở mọi người, "Đại hội thể thao phải mang ghế của mình, bằng không chỉ có thể đứng nhìn."
Mọi người liên tục đồng ý.
Vu Nhiên về nhà tìm Lý Quế Dung muốn lấy ghế, nhưng tìm cả phòng bếp cả nhà vệ sinh trong nhà cũng chỉ có một chiếc ghế nhựa uyên ương màu đỏ. Cậu ghét bỏ cái ghế màu sắc quê mùa này, không chịu mang đến trường học, năn nỉ Lý Quế Dung đổi cho mình cái mới.
"Loại việc này sao mày không nói sớm? Đã mấy giờ rồi, siêu thị đóng cửa, sáng mai mày đi qua cửa hàng thì tự mình mua." Lý Quế Dung rửa sạch trái cây, đưa cho hai anh em, "Hoặc là trong nhà cũng có một cái hơi lớn, mày nhìn xem có thể mang đi hay không."
Vu Nhiên nghe lời bà nói, rút được một cái ghế bãi biển màu xanh biển rất lớn từ bên cạnh sofa, lập tức bị góc độ mở thật rộng của nó hấp dẫn. Cái này nếu cầm đến trường học tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm của toàn trường, khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Vu Nhiên rất vừa lòng, sáng sớm hôm sau bèn khiêng cái ghế gấp này đi bắt taxi tới trường, đến sân sau trực tiếp mở ghế ra nằm xuống. Các bạn học xung quanh ôm ghế nhỏ bé của từng người, không khỏi kinh ngạc quay đầu qua, cậu chân chính trở thành "hạc trong bầy gà".
Bạch Ngọc Châu cầm bình nước ra khỏi khu dạy học, thấy từ xa có một yêu quái không giống bình thường trong lớp mình, đi qua nhìn cẩn thận, quả nhiên là Vu Nhiên. Cô đá ghế bãi biển một cái: "Em cũng đủ hưởng thụ nhỉ, nếu mang thêm kính râm thì coi như bản thân đang ở bờ biển phơi nắng phỏng?"
Vu Nhiên không dao động, nói với cô: "Cô ơi, em cảm thấy em nằm ở trên có một loại cảm giác đăng cơ."
"Cái gì?" Bạch Ngọc Châu không nghe rõ.
Các bạn học xung quanh sôi nổi giúp Vu Nhiên lặp lại: "Nó nói nó có một loại cảm giác làm gà(*)!"
(*) Đăng cơ: dēngjī, đương kê (làm gà): dãngjī
Bạch Ngọc Châu cũng cười rộ theo bọn họ, tìm được lớp trưởng, dặn cô: "Lát nữa nhớ đến quầy bán quà vặt mua nước cho vận động viên, Nhịp đập gì đó; lại mua một thùng kem phân cho các bạn học, nếu quỹ lớp không đủ thì tìm cô lấy thêm."
Tám giờ rưỡi buổi sáng, trong sân trường bật Quốc ca, chờ lãnh đạo trường phát biểu xong, đại hội thể thao mùa xuân trung học Thành Tuấn chính thức mở màn.
Hạng mục như điền kinh thi đấu tương đối muộn, phần lớn vận động viên còn đang làm nóng người. Vu Nhiên nhìn quanh bốn phía, không tìm được bóng dáng Sở Miên bèn hỏi người khác vị trí phòng loa đài, chuẩn bị lát nữa bớt thời giờ đi tìm hắn chơi.
Giáo viên thể dục bắt đầu gọi tuyển thủ nhảy cao tập hợp, Vu Nhiên giơ tay lên trước, tiếp theo chạy tới khu dạy học đổi sang quần đùi cùng áo phông, lại thoải mái nhanh nhẹn chạy ra xếp hàng.
Nhưng hạng mục này cậu ghi danh vì để cho đủ số lượng, bình thường không luyện tập nhiều, đến phiên mình thì không khỏi có chút căng thẳng.
Âm nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn trong khuôn viên, đúng lúc này, Vu Nhiên nghe thấy từ trên radio truyền đến giọng nói truyền cảm quen thuộc: "Hôm nay các bạn oai hùng hiên ngang, hôm nay các bạn là đầu tàu gương mẫu, như ngọn sóng trên biển, như cánh yến mạnh mẽ, hạ xuống là xà ngang, bay lên là tín niệm – "
Sở Miên đang ngồi trong phòng loa đài, đọc bản thảo cổ vũ vận động viên rõ ràng câu chữ, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài. Đến phiên nữ sinh bên cạnh đọc bản thảo, hắn mới ngẩng đầu liếc mắt bên ngoài cửa sổ một cái, nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Vu Nhiên.
Các bạn học trong lớp đã viết bài viết cho từng vận động viên từ sớm, Sở Miên lấy mấy tờ của Vu Nhiên ra đặt trong tầm tay, chờ cậu lên sân khấu thì đọc.
Vu Nhiên nghe thấy giọng Sở Miên, cảm giác căng thẳng ban đầu giảm bớt, thay vào đó chính là chờ mong lát nữa đi gặp mặt. Cậu chuyên chú nhìn chằm chằm động tác chi tiết của những tuyển thủ nhảy cao trước đó, tính toán bắt chước một chút.
Đến phiên chính mình, Vu Nhiên chọn góc độ thích hợp nhất chạy lấy đà, các bạn cùng lớp ở sau lưng hô lớn khẩu hiệu cùng "cố lên", cậu không chút do dự chạy tới xà ngang.
Gần đến vị trí nhảy lấy đà, Vu Nhiên bỗng nhiên phanh gấp, "Ai nha" một tiếng, chui qua dưới xà.
Mọi người xung quanh cười to, trọng tài thổi còi, Vu Nhiên cười cười xấu hổ quay đầu: "Em còn chưa chuẩn bị xong!"
Cậu nhảy tại chỗ vài cái làm nóng người, quay trở lại vị trí chạy lấy đà thử lần thứ hai. Lần này cậu hết sức chăm chú, nhắm ngay vị trí xà ngang, tốc độ lấy đà nhanh hơn, lực toàn thân dồn xuống chân, thả người nhảy –
Lưng nhẹ nhàng xẹt qua xà ngang, cả người uyển chuyển thoải mái nằm lên chiếc đệm mềm mại.
Toàn trường hoan hô!
Không riêng gì bạn học lớp 10A1 hoan hô vì động tác trôi chảy của Vu Nhiên, những lớp khác cũng bị cậu hấp dẫn ánh mắt, nhiệt liệt hô "Cố lên" hết đợt này đến đợt khác.
Vu Nhiên vừa lòng kéo kéo lưng quần, điều chỉnh trạng thái hoàn thành lần nhảy cao thứ ba, vẫn duy trì tiêu chuẩn như cũ, hoàn mỹ dừng trên chiếc đệm.
Sở Miên ngồi trong phòng loa đài nhìn quá trình nhảy cao của Vu Nhiên, khóe miệng không khỏi nhếch thành một nụ cười nhạt, an tâm tiếp tục cúi đầu đọc bản thảo.
Không bao lâu, phòng loa đài lục tục nhận được bài viết mới. Sở Miên tùy tiện lấy mấy tờ chuẩn bị đọc, kết quả phát hiện nội dung trên đó rất không phù hợp.
Vài tờ đầu khen còn tương đối bình thường, dần dần thăng hoa thành "Vu Nhiên, tớ thích cậu", có người còn trực tiếp viết "Sau khi tan học, tớ chờ cậu ở sân tòa thực nghiệm" – hiển nhiên là muốn nhân cơ hội này mượn quảng bá viên thổ lộ với nam sinh.
Sở Miên lục lọi một chồng bài viết mới đưa tới, nữ sinh làm như vậy không ít. Nếu thật sự đọc hết giúp các cô, Vu Nhiên chỉ sợ phải nổi danh ở Thành Tuấn một phen.
Hắn đành phải xếp những bài viết đó lại, đặt qua một bên.
Sau khi kết thúc một số hạng mục thi đấu, hạng mục điền kinh quan trọng bậc nhất đã đến. Nửa tháng gần đây, gần như mỗi ngày Vu Nhiên đều luyện tập chạy 200 mét, súng báo hiệu vừa vang, cậu lập tức chiếm ưu thế tuyệt đối, một đường dẫn đầu thẳng đến chung kết.
Sở Miên ngóng theo thân ảnh tiêu sái của cậu, vô thức dùng ngón tay vuốt ve "bản thảo thổ lộ" của các nữ sinh, suy xét xem có nên chọn mấy tờ hàm súc đọc lên không, coi như là cổ vũ cho Vu Nhiên.
Do dự mãi, hắn vẫn là gom toàn bộ chúng lại.
Hạng mục tiếp sức mà mọi người chú ý nhất đại hội thể thao cuối cùng cũng bắt đầu, đám học sinh xung quanh đã đứng lên toàn bộ, vây quanh đường chạy cao giọng cổ vũ cho vận động viên lớp mình. Vài lớp còn cuồng loạn hô to khẩu hiệu, mưu đồ chèn ép người khác –
"A8 A8, chúng tôi là A8, bình định Tây Tạng, thu phục Đài Loan!"
"Địa chấn Ấn Độ Dương, gió lốc tài chính (*), Trung Mỹ đặt ngoại giao, A3 giá lâm!"
(*) Địa chấn Ấn Độ Dương: Động đất Ấn Độ Dương năm 2004, được biết đến trong cộng đồng khoa học như là Cơn địa chấn Sumatra-Andaman, là trận xảy ra dưới lúc 00:58:53 UTC (07:58:53 giờ địa phương) ngày năm .
Gió lốc tài chính: khủng hoảng tài chính: là sự suy giảm mạnh, ngắn hạn của các chỉ số tài chính ở một hoặc một số quốc gia và khu vực.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, A4 không thắng, giám khảo không rành!"
"A3 A3, 11A3, năm trước lớp mười, năm sau mười hai!"
...
Đối lập với họ, khẩu hiệu của lớp 10A1 ban đầu bình tĩnh hơn không ít, nhưng dưới sự hò hét đồng tâm hiệp lực của các bạn học, giọng nói cũng dần dần vang dội, thuận lợi truyền đến tai mọi người trên sân thể dục.
Vu Nhiên thi xong nhảy cao cùng chạy 200 mét đã vào trạng thái, mà những người khác mới lên sân khấu lần đầu tiên hôm nay, cậu không ngừng nói chuyện chọc mọi người vui vẻ, khiến cho bọn họ thả lỏng một chút.
"Vu Nhiên."
Trong lúc ầm ĩ, Vu Nhiên nghe thấy giọng Sở Miên truyền đến từ radio, giờ phút này giữa đám người hỗn loạn có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng cậu vẫn theo bản năng mà "Ừ" một tiếng, yên lặng đáp ứng.
"Cố lên."
Vu Nhiên không tìm thấy vị trí của Sở Miên, cũng không biết Sở Miên có nhìn thấy mình hay không, chỉ là nghe thấy giọng đối phương thì nhịn không được mà giơ cao cánh tay, trả lời "Được" với không khí.
Tuyển thủ thi tiếp sức nam đã vào chỗ, các bạn học xung quanh đều không hẹn mà cùng dừng cổ vũ, hít sâu một hơi đợi bắt đầu thi đấu.
Trọng tài thổi còi một tiếng, các nam sinh ngồi xổm tại điểm xuất phát vận sức chờ khởi động.
Đoàng -!
Cùng với tiếng súng báo hiệu vang lên, các tuyển thủ tựa như mũi tên rời khỏi dây cung, dùng hết toàn lực chạy nhanh về phía trước. Các bạn học xung quanh cũng khôi phục sức mạnh cổ vũ, hô lớn tên tuyển thủ, sân thể dục ầm ĩ âm thanh đinh tai nhức óc.
Sở Miên đã đặt microphastory sang một bên từ sớm, đề phòng nó trở ngại tầm mắt của mình, yên lặng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm vài người trên đường chạy.
Hai gậy trước tương đối thuận lợi, tới gậy số ba chậm hơn lớp bên cạnh một giây, mắt thấy sắp tới gậy số bốn Vu Nhiên, Sở Miên không tự chủ được mà nín thở, năm ngón tay nắm chặt.
Không chỉ có hắn chú ý tình huống hiện trường, khi gậy số bốn đưa thành công đến tay Vu Nhiên, tiếng thét chói tai của khán giả lập tức tăng decibel, thậm chí còn có những cô gái lớp khác không màng hình tượng mà vọt tới phía trước hàng hò hét trợ uy cho cậu.
"Vu Nhiên!"
"Vu Nhiên cố lên --- "
"A! A! Vu Nhiên!!!"
Khi thân thể thiếu niên đâm qua dây đỏ ở vạch đích, các bạn học lớp mười thực nghiệm kích động đến mức trực tiếp vứt biểu ngữ trong tay, xông lên đưa nước đưa khăn lông cho các tuyển thủ, vây quanh bọn họ, diễu võ giương oai mà hô to: "Đảo Điếu Ngư(*) là của Trung Quốc, hạng thứ nhất là của chúng ta!"
(*) Đảo Điếu Ngư: quần đảo Senkaku, là đảo đang bị tranh chấp chủ quyền giữa Trung Quốc và Nhật Bản
Sở Miên ở phòng loa đài xa xa thở phào một hơi, nắm chặt bàn tay, phát hiện trong mấy chục giây ngắn ngủi này chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn lại lấy những bản thảo nữ sinh cổ vũ Vu Nhiên ra, kiên nhẫn đọc một lần, sau đó cất vào túi, chờ chốc lát đưa cho Vu Nhiên.
Chờ tiếp sức nữ kết thúc, đại hội thể thao mùa xuân cũng dần đi đến cuối. Hạng mục thi đấu của học sinh đã xong, tiếp đó là đến phiên các giáo viên kéo co nhảy dây.
Vu Nhiên còn đang uống nước, nhìn thấy giáo viên ngữ văn lên sân khấu kéo co, cậu lập tức vặn chặt nắp bình vọt lên trước, rít gào tê tâm liệt phế: "Vương Tổng! Vương Tổng cố lên! A! Cô nhớ bớt bài tập ngày Quốc tế Lao động!"
Bài viết ở phòng loa đài đã không còn nhiều lắm, hiện tại đến thời gian phát nhạc. Sở Miên dựa theo trình tự lựa chọn ca khúc của học sinh mà sửa sang lại danh sách, bắt đầu phát luân phiên.
Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa, khó có khi được một buổi sáng không ngủ.
Trước khi tan cuộc, đám học sinh trở lại lớp dọn sạch rác rưởi để lại. Vu Nhiên cầm cây chổi, nói với Phương Chiêu: "Thật ra chúng ta còn một hạng mục quan trọng chưa thi đấu."
"Cái gì?"
"Quidditch!" Vu Nhiên nói rồi kéo cái chổi qua, cưỡi lên.
Trong series Harry Potter, "Quidditch" là một trò chơi nổi tiếng, yêu cầu phù thủy cưỡi chổi thi đấu. Trước kia thật raVu Nhiên không xem mấy bộ phim điện ảnh, nhưng bởi vì cảm thấy Sở Miên thích nên cậu mới bắt đầu xem, sau đó thuận lý thành chương mà say mê thế giới pháp thuật.
"Bay nào!" Vu Nhiên cưỡi chổi, chạy loạn trên bãi cỏ, "Nhanh lên, mọi người mau đuổi kịp tao!"
Trên radio đang phát bài 《 Guren no yumiya(*) 》, là bài hát có tính tẩy não gần đây của thế giới giả tưởng. Vu Nhiên lập tức càng thêm sôi trào nhiệt huyết, kêu gọi một đám nam sinh cưỡi chổi chạy lòng vòng theo cậu.
(*)Guren no yumiya: Nhạc phim mở đầu của anime Attack on titan
"Vu Nhiên, cho cậu coca!" Thôi Hà ở đằng sau gọi cậu.
Vu Nhiên lập tức quay đầu, cưỡi chổi chạy như bay qua, quả nhiên bị nữ sinh khinh bỉ: "Không phải chứ, niềm vui của nam sinh các cậu vừa đơn giản vừa thiểu năng như vậy sao?"
Thế mà Dạ Hi cảm thấy rất hay ho, còn giúp Vu Nhiên bày mưu tính kế: "Cậu có muốn quay một video không? Chính là cái loại cậu cưỡi chổi nhảy một cái rồi dùng xử lý hậu kì cắt phần ở dưới đất của cậu, chỉ chừa lại cậu ở trên không trung, như vậy sẽ giống như cậu thật sự đang bay."
Vu Nhiên nghe xong lời đề nghị của cô cảm thấy vô cùng kinh hỉ: "Đệch, được được!"
Những nam sinh khác cũng sôi nổi kẹp cây chổi tham dự, đi theo Vu Nhiên nhảy cao xung quanh đó, nhanh chóng trở thành một cảnh kỳ dị trong khuôn viên trường.
Vu Nhiên tay trái cầm coca lạnh, tay phải cầm cán chổi, dẫn dắt vài nam sinh nhảy từ sân thể dục đến bồn hoa, lại nhảy từ nhà ăn tới cửa tòa nhà lớn, Dạ Hi giơ di động đồng hành quay chụp. Dọc theo đường đi, có người thể lực chống đỡ hết nổi mà tụt lại phía sau, còn Vu Nhiên vẫn kiên trì như cũ mà vòng phân nửa vòng toàn trường, cuối cùng ở trước mắt bao người mà đến điểm cuối–
"Còn mấy bậc thang cuối cùng, các anh em theo tao lên!" Vu Nhiên nhìn chằm chằm đường dưới chân.
Sở Miên chuẩn bị các bài hát tiếp theo cẩn thận, công việc còn lại giao cho một đàn chị khác. Hắn không chút hoang mang đi ra ngoài hàng hiên, đang muốn xuống bậc thang thì thấy trước mặt có bảy tám người cưỡi chổi nhảy nhót tới chỗ mình, tư duy liền cứng lại.
"Lên, lên, lên – " Vu Nhiên hô mãi, nhảy lên bậc thang cuối cùng, vui vẻ chuẩn bị tuyên bố bản thân tới đích.
Không nghĩ tới vừa quay đầu, tầm mắt lập tức đụng phải gương mặt nhớ mong nửa ngày, trong mắt đối phương còn có phần mờ mịt.
Còn một bậc cuối cùng... Trong đầu Vu Nhiên hiện ra tín hiệu này, tay phải bỗng nhiên buông lỏng ra.
"Cạch" một tiếng, cái chổi rơi xuống mặt đất, trượt theo bậc thang.
Các nam sinh ở đằng sau đi theo Vu Nhiên ngẩng đầu, không hẹn mà cùng ngừng động tác, sững sờ đứng tại chỗ. Dạ Hi đang giơ di động cũng quên hít thở, ngơ ngẩn nhìn Vu Nhiên nhảy vào lòng Sở Miên, giống vật trang sức hình thú bông.
Một cảnh này không phải là "giống như đã từng thấy", Dạ Hi tinh tường nhớ rõ, một đêm đầu năm nay Vu Nhiên cũng được Sở Miên ôm như thế này.
"Tớ đến đích rồi." Vu Nhiên dán bên tai Sở Miên nhẹ nhàng thở dốc.
"Ừ." Đại não Sở Miên trống rỗng, tầm nhìn chỉ có cây cỏ xanh tươi ướt át phía xa.
Trọng lượng mấy tháng nay của Vu Nhiên đương nhiên không thay đổi, Sở Miên theo bản năng mà giữ chặt tay ôm cậu hẳn hoi.
... Lần trước, Sở Miên biết Vu Nhiên vì say rượu nên mới dính lên người mình; nhưng giờ này phút này lại là hành động này, hắn biết Vu Nhiên đang rất tỉnh táo.
Hơn nữa còn là làm trò trước mặt nhiều học sinh giáo viên như vậy.
Dạ Hi không chỉ vì tình huống trước mặt khiến trái tim đập kinh hoàng, mà càng vì hiện tại radio âm nhạc vừa lúc phát bài 《Ashita, Boku wa Kimi ni Ai ni Yuku 》cô chọn, mười giây mở đầu vang lên, cô bèn cảm thấy trước mắt mình trở thành màu đen, sắp ngất đến nơi.
"Cậu muốn xuống dưới không?" Sở Miên hỏi xong những lời này, mới phản ứng được bản thân vốn tính nói "Cậu còn không mau xuống dưới".
... Thôi.
Dù sao ý tứ cũng đại khái không sai biệt lắm.
Vu Nhiên ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thơm mát trên cổ áo Sở Miên, tựa hồ còn mang theo độ ấm thân thể, khiến cậu không nhịn được mà lại gần thêm chút nữa.
"Không xuống được không?" Cậu trả lời.
Sở Miên im lặng vài giây, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, hắn ôm Vu Nhiên đi xuống bậc thang, tiến thẳng đến nơi ánh mặt trời chiếu rọi.
Hai thiếu niên nháy mắt khiến người ta chú ý, bạn học xung quanh không khỏi ồn ào cười nói, giống như người xem gameshow tạo không khí mà không ngừng hô to với bọn họ: "Kết hôn đi, kết hôn đi!"
Hai bên mặt Sở Miên ửng hồng, nóng đến mức hắn muốn nhắm mắt lại.
Vu Nhiên giơ lon coca lạnh ở tay trái lên, dán lên sau cổ Sở Miên. Sở Miên phản xạ có điều kiện mà ngửa đầu rụt cổ, vô thức thở ra khí nóng bên cạnh vành tai Vu Nhiên.
Vu Nhiên bị hắn làm ngứa một chút, lại bỏ lon coca xuống. Hai tay cậu nhẹ nhàng ôm cổ Sở Miên, vui vẻ nhỏ giọng nói: "Sở Miên, mùa hè sắp tới rồi."
"Tôi biết." Sở Miên nhìn chằm chằm một mảng lớn bóng cây màu xanh lục đang lay động theo gió phía trước, "Sang tuần chính là Lập hạ."
"Ừ, chờ mùa hè tới thời điểm nóng nhất," Vu Nhiên chậm rãi nói, "Chính là tròn một năm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."
Ánh mặt trời giữa trưa tươi đẹp vô cùng, Sở Miên cảm giác ngực mình như đang có mưa... vừa dày đặc lại vừa sâu thẳm tựa mưa xuân.
- -------------------------
Hoa đuôi chó (Chắc là dị ó, tiếng anh là Catkin):
Ghế uyên ương màu đỏ (cũng chả biết phải không, t cop lên gg thì ra cái ghế này =)))) cơ mà t nghĩ có khi là cái ghế nhựa hay ngồi xong in chim uyên ương lên trên giống họa tiết chăn con công ý =))))))
"Khẩu hiệu của lớp thực nghiệm đương nhiên phải khí phách uy chấn toàn trường! A1 là gì? A1 phải là "nhất"! Cho nên đến lúc đó chúng ta phải hô "A1 A1, chúng tôi là A1, lặp lại lần nữa, chúng tôi là lớp số một!"
"Không được, A1 đồng âm với "bình thường"(*), hô lên như vậy ngược lại lại không có khí thế. Tớ thấy là như thế này đi, "Lớp 10A1, mãnh hổ xuống núi, quản hết các lớp, vượt qua toàn bộ!"
(*) Nhất ban: yĩbãn, bình thường: yĩbãn
"Cô nói khẩu hiệu cần phải theo nguyên tắc "hữu nghị là nhất, thi đấu là nhì", chúng ta không cần khơi mào mâu thuẫn!"
"OK OK, vậy "Hữu nghị là nhất, còn hơn mẹ bạn"!"
Tiết tự học, các bạn học thu thập ý kiến quần chúng về khẩu hiệu đại hội thể thao, phòng học vô cùng náo nhiệt. Hướng Tuyết Hoa góp nhặt hơn mười lựa chọn dự phòng, rất nhiều câu ủng hộ đi vào lòng người, lưu loát dễ đọc; cũng có những câu khôi hài dở hơi đến người ta gai mắt. Tổng hợp ý kiến, vẫn là lựa chọn "Bình tĩnh bình tĩnh, A1 giá lâm, không cần vỗ tay, chỉ cần thét to", vẫn thể hiện được trầm ổn của lớp thực nghiệm mà không mất đi kiêu ngạo.
Vu Nhiên bò trên bàn ngủ được một nửa bị đánh thức, cậu mơ màng mở mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấy vô số lông tơ phiêu diêu theo gió, lúc này mới ý thức được Dung Cảng lại đến mùa hoa đuôi chó(*) bay tán loạn.
"Nhìn như tuyết lông ngỗng(*)." Vu Nhiên lẩm bẩm tự nói, "Không biết nơi nào trên thế giới đang có người bị oan uổng(*)."
(*) Tuyết lông ngỗng: tuyết lớn như lông ngỗng.
(*) Dựa theo tích nàng Đậu Nga bị oan: Trước khi chết, Đậu Nga kêu oan với trời và thề rằng nếu mình bị oan thì trời sẽ đổ tuyết giữa tháng sáu và máu sẽ bắn lên dải lụa trắng treo trên cao. Sau khi nàng chết, thiên tượng đã xảy ra đúng như vậy.
Ánh nắng mặt trời tháng tư ấm áp, phơi trên người vô cùng thích ý, cậu nghiêng mặt cảm thán với Sở Miên, "Ai, mặt trời này, vừa rồi còn bắn tớ một cái, hiện tại lại chạy sang bên kia bắn cậu."
Sở Miên cúi đầu làm bài tập, nói: "Mặt trời không nhúc nhích, là Trái Đất tự quay."
"Tớ mẹ nó còn không biết Trái Đất tự quay?" Vu Nhiên phẫn nộ vỗ bàn, cho rằng hắn đang miệt thị trình độ văn hóa của mình: "Ngày dài đêm ngắn! Từ đông sang tây! Chí tuyến nam bắc! Mấy cái này tớ đều biết!"
"Vậy mặt trời lúc mười hai giờ có độ cao như thế nào?" Sở Miên hỏi.
Vu Nhiên ngóng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, đông cứng nói sang chuyện khác: "A, thời tiết thật tốt."
Vì có thể tiếp tục phơi nắng, thân thể Vu Nhiên không ngừng ngả về sau, vượt qua chỗ tựa lưng của ghế mình, đầu trực tiếp nằm trên mặt bàn Sở Miên, gây trở ngại nghiêm trọng đến đối phương làm bài tập.
Nhưng Sở Miên cũng không giận, rút vở của bản thân ra, miễn cưỡng học tập ở bên cạnh, để Vu Nhiên có chỗ nằm ra.
Hai mắt Vu Nhiên cố sức nhìn lên phía trên, cảm giác đầu váng mắt hoa: "Sở Miên, góc độ này nhìn cậu có cảm giác rất quen thuộc."
Sở Miên yên tĩnh chờ cậu nói tiếp.
"Giống như tớ nằm trong tiệm cắt tóc, cậu gội đầu cho tớ."
Sở Miên buông bút, thoáng dùng sức túm lấy tóc của cậu một cái, Vu Nhiên phản xạ có điều kiện mà "Au" một tiếng, cười thoải mái ngay đó.
Cậu khôi phục dáng ngồi bình thường, hoạt động cổ, nghe thấy Sở Miên hỏi chính mình: "Luyện tập tiếp sức như thế nào rồi?"
"Khá tốt, tiết thể dục hôm nay chúng tớ còn thử một vòng, chỉ cần Triệu Vô Lực không phải gậy đầu tiên thì chúng tớ có thể chạy rất nhanh." Vu Nhiên nói, "Nhưng cậu biết tớ lo lắng nhất là điều gì không? Chúng tớ luyện tập là dùng dây nhảy thay gậy tiếp sức, đến lúc đại hội thể thao thay đổi đạo cụ, xúc cảm không quen."
"Cậu sợ làm rớt?"
"Ừ." Vu Nhiên thở dài, suy nghĩ làm sao để tránh vấn đề này.
Bỗng nhiên cậu giải được bế tắc, hưng phấn mà quay đầu vỗ vỗ Phương Chiêu ngồi trước, "Ai, Đâu ca! Thương lượng chuyện này đi!"
"Làm gì?"
"Đến thời điểm thi đấu, mày dỡ em nhỏ của mày ra cho chúng tao mượn, nếu tao không cẩn thận làm rơi gậy tiếp sức thì lấy bé cưng của mày từ trong túi ra cũng được, đánh tráo thật giả!"
Vu Nhiên vừa dứt lời bèn nhịn không được cười to, còn lấy biệt danh mới cho Phương Chiêu là "mô phỏng gậy tiếp sức", khiến Phương Chiêu tức giận đến mức mở cửa sổ túm một nắm lông tơ nhét vào miệng Vu Nhiên.
"Các bạn học, có chuyện này vạn lần đừng quên!" Hướng Tuyết Hoa vỗ bàn giáo viên nhắc nhở mọi người, "Đại hội thể thao phải mang ghế của mình, bằng không chỉ có thể đứng nhìn."
Mọi người liên tục đồng ý.
Vu Nhiên về nhà tìm Lý Quế Dung muốn lấy ghế, nhưng tìm cả phòng bếp cả nhà vệ sinh trong nhà cũng chỉ có một chiếc ghế nhựa uyên ương màu đỏ. Cậu ghét bỏ cái ghế màu sắc quê mùa này, không chịu mang đến trường học, năn nỉ Lý Quế Dung đổi cho mình cái mới.
"Loại việc này sao mày không nói sớm? Đã mấy giờ rồi, siêu thị đóng cửa, sáng mai mày đi qua cửa hàng thì tự mình mua." Lý Quế Dung rửa sạch trái cây, đưa cho hai anh em, "Hoặc là trong nhà cũng có một cái hơi lớn, mày nhìn xem có thể mang đi hay không."
Vu Nhiên nghe lời bà nói, rút được một cái ghế bãi biển màu xanh biển rất lớn từ bên cạnh sofa, lập tức bị góc độ mở thật rộng của nó hấp dẫn. Cái này nếu cầm đến trường học tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm của toàn trường, khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Vu Nhiên rất vừa lòng, sáng sớm hôm sau bèn khiêng cái ghế gấp này đi bắt taxi tới trường, đến sân sau trực tiếp mở ghế ra nằm xuống. Các bạn học xung quanh ôm ghế nhỏ bé của từng người, không khỏi kinh ngạc quay đầu qua, cậu chân chính trở thành "hạc trong bầy gà".
Bạch Ngọc Châu cầm bình nước ra khỏi khu dạy học, thấy từ xa có một yêu quái không giống bình thường trong lớp mình, đi qua nhìn cẩn thận, quả nhiên là Vu Nhiên. Cô đá ghế bãi biển một cái: "Em cũng đủ hưởng thụ nhỉ, nếu mang thêm kính râm thì coi như bản thân đang ở bờ biển phơi nắng phỏng?"
Vu Nhiên không dao động, nói với cô: "Cô ơi, em cảm thấy em nằm ở trên có một loại cảm giác đăng cơ."
"Cái gì?" Bạch Ngọc Châu không nghe rõ.
Các bạn học xung quanh sôi nổi giúp Vu Nhiên lặp lại: "Nó nói nó có một loại cảm giác làm gà(*)!"
(*) Đăng cơ: dēngjī, đương kê (làm gà): dãngjī
Bạch Ngọc Châu cũng cười rộ theo bọn họ, tìm được lớp trưởng, dặn cô: "Lát nữa nhớ đến quầy bán quà vặt mua nước cho vận động viên, Nhịp đập gì đó; lại mua một thùng kem phân cho các bạn học, nếu quỹ lớp không đủ thì tìm cô lấy thêm."
Tám giờ rưỡi buổi sáng, trong sân trường bật Quốc ca, chờ lãnh đạo trường phát biểu xong, đại hội thể thao mùa xuân trung học Thành Tuấn chính thức mở màn.
Hạng mục như điền kinh thi đấu tương đối muộn, phần lớn vận động viên còn đang làm nóng người. Vu Nhiên nhìn quanh bốn phía, không tìm được bóng dáng Sở Miên bèn hỏi người khác vị trí phòng loa đài, chuẩn bị lát nữa bớt thời giờ đi tìm hắn chơi.
Giáo viên thể dục bắt đầu gọi tuyển thủ nhảy cao tập hợp, Vu Nhiên giơ tay lên trước, tiếp theo chạy tới khu dạy học đổi sang quần đùi cùng áo phông, lại thoải mái nhanh nhẹn chạy ra xếp hàng.
Nhưng hạng mục này cậu ghi danh vì để cho đủ số lượng, bình thường không luyện tập nhiều, đến phiên mình thì không khỏi có chút căng thẳng.
Âm nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn trong khuôn viên, đúng lúc này, Vu Nhiên nghe thấy từ trên radio truyền đến giọng nói truyền cảm quen thuộc: "Hôm nay các bạn oai hùng hiên ngang, hôm nay các bạn là đầu tàu gương mẫu, như ngọn sóng trên biển, như cánh yến mạnh mẽ, hạ xuống là xà ngang, bay lên là tín niệm – "
Sở Miên đang ngồi trong phòng loa đài, đọc bản thảo cổ vũ vận động viên rõ ràng câu chữ, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài. Đến phiên nữ sinh bên cạnh đọc bản thảo, hắn mới ngẩng đầu liếc mắt bên ngoài cửa sổ một cái, nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Vu Nhiên.
Các bạn học trong lớp đã viết bài viết cho từng vận động viên từ sớm, Sở Miên lấy mấy tờ của Vu Nhiên ra đặt trong tầm tay, chờ cậu lên sân khấu thì đọc.
Vu Nhiên nghe thấy giọng Sở Miên, cảm giác căng thẳng ban đầu giảm bớt, thay vào đó chính là chờ mong lát nữa đi gặp mặt. Cậu chuyên chú nhìn chằm chằm động tác chi tiết của những tuyển thủ nhảy cao trước đó, tính toán bắt chước một chút.
Đến phiên chính mình, Vu Nhiên chọn góc độ thích hợp nhất chạy lấy đà, các bạn cùng lớp ở sau lưng hô lớn khẩu hiệu cùng "cố lên", cậu không chút do dự chạy tới xà ngang.
Gần đến vị trí nhảy lấy đà, Vu Nhiên bỗng nhiên phanh gấp, "Ai nha" một tiếng, chui qua dưới xà.
Mọi người xung quanh cười to, trọng tài thổi còi, Vu Nhiên cười cười xấu hổ quay đầu: "Em còn chưa chuẩn bị xong!"
Cậu nhảy tại chỗ vài cái làm nóng người, quay trở lại vị trí chạy lấy đà thử lần thứ hai. Lần này cậu hết sức chăm chú, nhắm ngay vị trí xà ngang, tốc độ lấy đà nhanh hơn, lực toàn thân dồn xuống chân, thả người nhảy –
Lưng nhẹ nhàng xẹt qua xà ngang, cả người uyển chuyển thoải mái nằm lên chiếc đệm mềm mại.
Toàn trường hoan hô!
Không riêng gì bạn học lớp 10A1 hoan hô vì động tác trôi chảy của Vu Nhiên, những lớp khác cũng bị cậu hấp dẫn ánh mắt, nhiệt liệt hô "Cố lên" hết đợt này đến đợt khác.
Vu Nhiên vừa lòng kéo kéo lưng quần, điều chỉnh trạng thái hoàn thành lần nhảy cao thứ ba, vẫn duy trì tiêu chuẩn như cũ, hoàn mỹ dừng trên chiếc đệm.
Sở Miên ngồi trong phòng loa đài nhìn quá trình nhảy cao của Vu Nhiên, khóe miệng không khỏi nhếch thành một nụ cười nhạt, an tâm tiếp tục cúi đầu đọc bản thảo.
Không bao lâu, phòng loa đài lục tục nhận được bài viết mới. Sở Miên tùy tiện lấy mấy tờ chuẩn bị đọc, kết quả phát hiện nội dung trên đó rất không phù hợp.
Vài tờ đầu khen còn tương đối bình thường, dần dần thăng hoa thành "Vu Nhiên, tớ thích cậu", có người còn trực tiếp viết "Sau khi tan học, tớ chờ cậu ở sân tòa thực nghiệm" – hiển nhiên là muốn nhân cơ hội này mượn quảng bá viên thổ lộ với nam sinh.
Sở Miên lục lọi một chồng bài viết mới đưa tới, nữ sinh làm như vậy không ít. Nếu thật sự đọc hết giúp các cô, Vu Nhiên chỉ sợ phải nổi danh ở Thành Tuấn một phen.
Hắn đành phải xếp những bài viết đó lại, đặt qua một bên.
Sau khi kết thúc một số hạng mục thi đấu, hạng mục điền kinh quan trọng bậc nhất đã đến. Nửa tháng gần đây, gần như mỗi ngày Vu Nhiên đều luyện tập chạy 200 mét, súng báo hiệu vừa vang, cậu lập tức chiếm ưu thế tuyệt đối, một đường dẫn đầu thẳng đến chung kết.
Sở Miên ngóng theo thân ảnh tiêu sái của cậu, vô thức dùng ngón tay vuốt ve "bản thảo thổ lộ" của các nữ sinh, suy xét xem có nên chọn mấy tờ hàm súc đọc lên không, coi như là cổ vũ cho Vu Nhiên.
Do dự mãi, hắn vẫn là gom toàn bộ chúng lại.
Hạng mục tiếp sức mà mọi người chú ý nhất đại hội thể thao cuối cùng cũng bắt đầu, đám học sinh xung quanh đã đứng lên toàn bộ, vây quanh đường chạy cao giọng cổ vũ cho vận động viên lớp mình. Vài lớp còn cuồng loạn hô to khẩu hiệu, mưu đồ chèn ép người khác –
"A8 A8, chúng tôi là A8, bình định Tây Tạng, thu phục Đài Loan!"
"Địa chấn Ấn Độ Dương, gió lốc tài chính (*), Trung Mỹ đặt ngoại giao, A3 giá lâm!"
(*) Địa chấn Ấn Độ Dương: Động đất Ấn Độ Dương năm 2004, được biết đến trong cộng đồng khoa học như là Cơn địa chấn Sumatra-Andaman, là trận xảy ra dưới lúc 00:58:53 UTC (07:58:53 giờ địa phương) ngày năm .
Gió lốc tài chính: khủng hoảng tài chính: là sự suy giảm mạnh, ngắn hạn của các chỉ số tài chính ở một hoặc một số quốc gia và khu vực.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, A4 không thắng, giám khảo không rành!"
"A3 A3, 11A3, năm trước lớp mười, năm sau mười hai!"
...
Đối lập với họ, khẩu hiệu của lớp 10A1 ban đầu bình tĩnh hơn không ít, nhưng dưới sự hò hét đồng tâm hiệp lực của các bạn học, giọng nói cũng dần dần vang dội, thuận lợi truyền đến tai mọi người trên sân thể dục.
Vu Nhiên thi xong nhảy cao cùng chạy 200 mét đã vào trạng thái, mà những người khác mới lên sân khấu lần đầu tiên hôm nay, cậu không ngừng nói chuyện chọc mọi người vui vẻ, khiến cho bọn họ thả lỏng một chút.
"Vu Nhiên."
Trong lúc ầm ĩ, Vu Nhiên nghe thấy giọng Sở Miên truyền đến từ radio, giờ phút này giữa đám người hỗn loạn có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng cậu vẫn theo bản năng mà "Ừ" một tiếng, yên lặng đáp ứng.
"Cố lên."
Vu Nhiên không tìm thấy vị trí của Sở Miên, cũng không biết Sở Miên có nhìn thấy mình hay không, chỉ là nghe thấy giọng đối phương thì nhịn không được mà giơ cao cánh tay, trả lời "Được" với không khí.
Tuyển thủ thi tiếp sức nam đã vào chỗ, các bạn học xung quanh đều không hẹn mà cùng dừng cổ vũ, hít sâu một hơi đợi bắt đầu thi đấu.
Trọng tài thổi còi một tiếng, các nam sinh ngồi xổm tại điểm xuất phát vận sức chờ khởi động.
Đoàng -!
Cùng với tiếng súng báo hiệu vang lên, các tuyển thủ tựa như mũi tên rời khỏi dây cung, dùng hết toàn lực chạy nhanh về phía trước. Các bạn học xung quanh cũng khôi phục sức mạnh cổ vũ, hô lớn tên tuyển thủ, sân thể dục ầm ĩ âm thanh đinh tai nhức óc.
Sở Miên đã đặt microphastory sang một bên từ sớm, đề phòng nó trở ngại tầm mắt của mình, yên lặng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm vài người trên đường chạy.
Hai gậy trước tương đối thuận lợi, tới gậy số ba chậm hơn lớp bên cạnh một giây, mắt thấy sắp tới gậy số bốn Vu Nhiên, Sở Miên không tự chủ được mà nín thở, năm ngón tay nắm chặt.
Không chỉ có hắn chú ý tình huống hiện trường, khi gậy số bốn đưa thành công đến tay Vu Nhiên, tiếng thét chói tai của khán giả lập tức tăng decibel, thậm chí còn có những cô gái lớp khác không màng hình tượng mà vọt tới phía trước hàng hò hét trợ uy cho cậu.
"Vu Nhiên!"
"Vu Nhiên cố lên --- "
"A! A! Vu Nhiên!!!"
Khi thân thể thiếu niên đâm qua dây đỏ ở vạch đích, các bạn học lớp mười thực nghiệm kích động đến mức trực tiếp vứt biểu ngữ trong tay, xông lên đưa nước đưa khăn lông cho các tuyển thủ, vây quanh bọn họ, diễu võ giương oai mà hô to: "Đảo Điếu Ngư(*) là của Trung Quốc, hạng thứ nhất là của chúng ta!"
(*) Đảo Điếu Ngư: quần đảo Senkaku, là đảo đang bị tranh chấp chủ quyền giữa Trung Quốc và Nhật Bản
Sở Miên ở phòng loa đài xa xa thở phào một hơi, nắm chặt bàn tay, phát hiện trong mấy chục giây ngắn ngủi này chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn lại lấy những bản thảo nữ sinh cổ vũ Vu Nhiên ra, kiên nhẫn đọc một lần, sau đó cất vào túi, chờ chốc lát đưa cho Vu Nhiên.
Chờ tiếp sức nữ kết thúc, đại hội thể thao mùa xuân cũng dần đi đến cuối. Hạng mục thi đấu của học sinh đã xong, tiếp đó là đến phiên các giáo viên kéo co nhảy dây.
Vu Nhiên còn đang uống nước, nhìn thấy giáo viên ngữ văn lên sân khấu kéo co, cậu lập tức vặn chặt nắp bình vọt lên trước, rít gào tê tâm liệt phế: "Vương Tổng! Vương Tổng cố lên! A! Cô nhớ bớt bài tập ngày Quốc tế Lao động!"
Bài viết ở phòng loa đài đã không còn nhiều lắm, hiện tại đến thời gian phát nhạc. Sở Miên dựa theo trình tự lựa chọn ca khúc của học sinh mà sửa sang lại danh sách, bắt đầu phát luân phiên.
Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa, khó có khi được một buổi sáng không ngủ.
Trước khi tan cuộc, đám học sinh trở lại lớp dọn sạch rác rưởi để lại. Vu Nhiên cầm cây chổi, nói với Phương Chiêu: "Thật ra chúng ta còn một hạng mục quan trọng chưa thi đấu."
"Cái gì?"
"Quidditch!" Vu Nhiên nói rồi kéo cái chổi qua, cưỡi lên.
Trong series Harry Potter, "Quidditch" là một trò chơi nổi tiếng, yêu cầu phù thủy cưỡi chổi thi đấu. Trước kia thật raVu Nhiên không xem mấy bộ phim điện ảnh, nhưng bởi vì cảm thấy Sở Miên thích nên cậu mới bắt đầu xem, sau đó thuận lý thành chương mà say mê thế giới pháp thuật.
"Bay nào!" Vu Nhiên cưỡi chổi, chạy loạn trên bãi cỏ, "Nhanh lên, mọi người mau đuổi kịp tao!"
Trên radio đang phát bài 《 Guren no yumiya(*) 》, là bài hát có tính tẩy não gần đây của thế giới giả tưởng. Vu Nhiên lập tức càng thêm sôi trào nhiệt huyết, kêu gọi một đám nam sinh cưỡi chổi chạy lòng vòng theo cậu.
(*)Guren no yumiya: Nhạc phim mở đầu của anime Attack on titan
"Vu Nhiên, cho cậu coca!" Thôi Hà ở đằng sau gọi cậu.
Vu Nhiên lập tức quay đầu, cưỡi chổi chạy như bay qua, quả nhiên bị nữ sinh khinh bỉ: "Không phải chứ, niềm vui của nam sinh các cậu vừa đơn giản vừa thiểu năng như vậy sao?"
Thế mà Dạ Hi cảm thấy rất hay ho, còn giúp Vu Nhiên bày mưu tính kế: "Cậu có muốn quay một video không? Chính là cái loại cậu cưỡi chổi nhảy một cái rồi dùng xử lý hậu kì cắt phần ở dưới đất của cậu, chỉ chừa lại cậu ở trên không trung, như vậy sẽ giống như cậu thật sự đang bay."
Vu Nhiên nghe xong lời đề nghị của cô cảm thấy vô cùng kinh hỉ: "Đệch, được được!"
Những nam sinh khác cũng sôi nổi kẹp cây chổi tham dự, đi theo Vu Nhiên nhảy cao xung quanh đó, nhanh chóng trở thành một cảnh kỳ dị trong khuôn viên trường.
Vu Nhiên tay trái cầm coca lạnh, tay phải cầm cán chổi, dẫn dắt vài nam sinh nhảy từ sân thể dục đến bồn hoa, lại nhảy từ nhà ăn tới cửa tòa nhà lớn, Dạ Hi giơ di động đồng hành quay chụp. Dọc theo đường đi, có người thể lực chống đỡ hết nổi mà tụt lại phía sau, còn Vu Nhiên vẫn kiên trì như cũ mà vòng phân nửa vòng toàn trường, cuối cùng ở trước mắt bao người mà đến điểm cuối–
"Còn mấy bậc thang cuối cùng, các anh em theo tao lên!" Vu Nhiên nhìn chằm chằm đường dưới chân.
Sở Miên chuẩn bị các bài hát tiếp theo cẩn thận, công việc còn lại giao cho một đàn chị khác. Hắn không chút hoang mang đi ra ngoài hàng hiên, đang muốn xuống bậc thang thì thấy trước mặt có bảy tám người cưỡi chổi nhảy nhót tới chỗ mình, tư duy liền cứng lại.
"Lên, lên, lên – " Vu Nhiên hô mãi, nhảy lên bậc thang cuối cùng, vui vẻ chuẩn bị tuyên bố bản thân tới đích.
Không nghĩ tới vừa quay đầu, tầm mắt lập tức đụng phải gương mặt nhớ mong nửa ngày, trong mắt đối phương còn có phần mờ mịt.
Còn một bậc cuối cùng... Trong đầu Vu Nhiên hiện ra tín hiệu này, tay phải bỗng nhiên buông lỏng ra.
"Cạch" một tiếng, cái chổi rơi xuống mặt đất, trượt theo bậc thang.
Các nam sinh ở đằng sau đi theo Vu Nhiên ngẩng đầu, không hẹn mà cùng ngừng động tác, sững sờ đứng tại chỗ. Dạ Hi đang giơ di động cũng quên hít thở, ngơ ngẩn nhìn Vu Nhiên nhảy vào lòng Sở Miên, giống vật trang sức hình thú bông.
Một cảnh này không phải là "giống như đã từng thấy", Dạ Hi tinh tường nhớ rõ, một đêm đầu năm nay Vu Nhiên cũng được Sở Miên ôm như thế này.
"Tớ đến đích rồi." Vu Nhiên dán bên tai Sở Miên nhẹ nhàng thở dốc.
"Ừ." Đại não Sở Miên trống rỗng, tầm nhìn chỉ có cây cỏ xanh tươi ướt át phía xa.
Trọng lượng mấy tháng nay của Vu Nhiên đương nhiên không thay đổi, Sở Miên theo bản năng mà giữ chặt tay ôm cậu hẳn hoi.
... Lần trước, Sở Miên biết Vu Nhiên vì say rượu nên mới dính lên người mình; nhưng giờ này phút này lại là hành động này, hắn biết Vu Nhiên đang rất tỉnh táo.
Hơn nữa còn là làm trò trước mặt nhiều học sinh giáo viên như vậy.
Dạ Hi không chỉ vì tình huống trước mặt khiến trái tim đập kinh hoàng, mà càng vì hiện tại radio âm nhạc vừa lúc phát bài 《Ashita, Boku wa Kimi ni Ai ni Yuku 》cô chọn, mười giây mở đầu vang lên, cô bèn cảm thấy trước mắt mình trở thành màu đen, sắp ngất đến nơi.
"Cậu muốn xuống dưới không?" Sở Miên hỏi xong những lời này, mới phản ứng được bản thân vốn tính nói "Cậu còn không mau xuống dưới".
... Thôi.
Dù sao ý tứ cũng đại khái không sai biệt lắm.
Vu Nhiên ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thơm mát trên cổ áo Sở Miên, tựa hồ còn mang theo độ ấm thân thể, khiến cậu không nhịn được mà lại gần thêm chút nữa.
"Không xuống được không?" Cậu trả lời.
Sở Miên im lặng vài giây, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, hắn ôm Vu Nhiên đi xuống bậc thang, tiến thẳng đến nơi ánh mặt trời chiếu rọi.
Hai thiếu niên nháy mắt khiến người ta chú ý, bạn học xung quanh không khỏi ồn ào cười nói, giống như người xem gameshow tạo không khí mà không ngừng hô to với bọn họ: "Kết hôn đi, kết hôn đi!"
Hai bên mặt Sở Miên ửng hồng, nóng đến mức hắn muốn nhắm mắt lại.
Vu Nhiên giơ lon coca lạnh ở tay trái lên, dán lên sau cổ Sở Miên. Sở Miên phản xạ có điều kiện mà ngửa đầu rụt cổ, vô thức thở ra khí nóng bên cạnh vành tai Vu Nhiên.
Vu Nhiên bị hắn làm ngứa một chút, lại bỏ lon coca xuống. Hai tay cậu nhẹ nhàng ôm cổ Sở Miên, vui vẻ nhỏ giọng nói: "Sở Miên, mùa hè sắp tới rồi."
"Tôi biết." Sở Miên nhìn chằm chằm một mảng lớn bóng cây màu xanh lục đang lay động theo gió phía trước, "Sang tuần chính là Lập hạ."
"Ừ, chờ mùa hè tới thời điểm nóng nhất," Vu Nhiên chậm rãi nói, "Chính là tròn một năm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."
Ánh mặt trời giữa trưa tươi đẹp vô cùng, Sở Miên cảm giác ngực mình như đang có mưa... vừa dày đặc lại vừa sâu thẳm tựa mưa xuân.
- -------------------------
Hoa đuôi chó (Chắc là dị ó, tiếng anh là Catkin):
Ghế uyên ương màu đỏ (cũng chả biết phải không, t cop lên gg thì ra cái ghế này =)))) cơ mà t nghĩ có khi là cái ghế nhựa hay ngồi xong in chim uyên ương lên trên giống họa tiết chăn con công ý =))))))