Chương : 50
Qua lập hạ, nhiệt độ không khí ở Dung Cảng liên tục tăng lên, cao nhất đạt tới 28 độ C. Cây cối xanh rậm rạp phảng phất như được bao phủ một tầng khí trắng, chỗ râm mát luôn có chút ẩm ướt, như thể hấp thu xao động của mọi người.
"Mình thật khờ quá. Mình biết chạy bộ ở hàng hiên sẽ té ngã, lại không biết Cornetto cũng sẽ ngã."
Vu Nhiên cực kỳ bi thương ghé vào bàn, làn gió mát mẻ thổi từ bên ngoài cửa sổ, chui qua cổ tay áo đồng phục rộng của cậu, "Tiếng chuông vừa reo, tao cầm Cornetto chạy về phòng học. Tao vừa mới cắn một miếng, còn chưa kịp chú ý, khi lấy lại tinh thần thì nó đã rơi xuống đất. Mọi người đều nói là do tao không xứng đáng. Vào lớp học, Cornetto còn đang nằm trên mặt đất, trong tay tao còn nắm chặt ốc quế..."
Phương Chiêu bị giọng điệu thê lương bi ai của cậu hấp dẫn lực chú ý, xoay người nhắc nhở: "Tổ trưởng tới lấy tiền Tường Lâm tẩu(*), có mang không?"
(*) Tường Lâm tẩu: Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc 祝福 có tên là "thím Tường Lâm" (Tường Lâm tẩu 祥林嫂), tác giả Lỗ Tấn đã trải qua sự suy nghĩ kĩ lưỡng, mang nội dung xã hội sâu rộng. "Tường Lâm" 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa "cát tường như lâm" 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng thủ pháp "phản kì ý nhi dụng chi" 反其意而用之 (dùng với ý nghĩa ngược lại). Ở đây thì mình đoán là tên sách, nhưng mà tìm không được Orz
Vu Nhiên mặt ủ mày ê mà ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Tiền gì?"
"Tổng hợp bài thi hóa học, một trăm hai, trước khi hội khảo phải dùng."
"Bài thi gì quý như vậy..." Vu Nhiên nhỏ giọng nói thầm, ngồi dậy lục ví tiền mới phát hiện chỉ có một trăm bèn tự nhiên quay đầu: "Sở Miên, cho tớ mượn hai mươi."
Vu Nhiên thường xuyên quên béng mất phải tìm Lý Quế Dung xin phụ phí học tập, mỗi lần như vậy cậu đều tìm Sở Miên để vay, cho nên bị Phương Chiêu trêu chọc "Giống như tìm cha xin tiền tiêu vặt". Thôi Hà ngồi gần bọn họ, nghe Phương Chiêu nói như vậy bèn âm thầm quan sát sắc mặt Sở Miên.
Nam sinh trước sau như một đều trấn tĩnh, mặt vô cảm, hiển nhiên không định để ý tới lời vui đùa của Phương Chiêu.
Tháng sau tới hội khảo hóa học, vừa đến tiết tự học Vu Nhiên liền nghiêng người nghe Sở Miên chỉnh sửa vở ghi cho cậu. Nhưng cậu không phải vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng suy nghĩ sẽ đi lang thang bèn mở miệng gây trở ngại tới việc Sở Miên giảng bài: "Cái gì? Cậu lặp lại lời cậu vừa nói đi."
Sở Miên lặp lại: "Giữa hai nguyên tử carbon có thể hình thành liên kết đơn - "
Vu Nhiên bỗng nhiên bật cười, Sở Miên không rõ nguyên do. Chờ cười đủ rồi, Vu Nhiên mới giải thích: "Carbon nghe giống nhũ danh của bom nguyên tử, nói đến bom nguyên tử lại nhớ tới người Nhật."
Sở Miên bị tiếng cười của cậu lây nhiễm một chút, khóe miệng cũng hơi nhếch lên: "Cậu mau nghe, đừng phân tâm, đầu tiên phải đọc thuộc công thức tính thể tích mol khí trước một lần."
Vu Nhiên không làm theo lời hắn nói, chống cằm hỏi: "Sở Miên, nhũ danh của cậu là gì?"
Sở Miên tránh không đáp, ngòi bút gạch trọng điểm trong vở, tiếp tục giảng bài hóa học. Vu Nhiên truy hỏi hai lần đều không được Sở Miên đáp lại, cậu đành phải hậm hực cúi đầu nghe giảng.
Kỳ thật Sở Miên không am hiểu giảng bài, hắn có kỹ xảo giải bài tập độc đáo, người khác chưa chắc có thể hiểu, vì vậy mỗi lần hắn chỉ có thể chia bài tập ra thật nhỏ, chậm rãi giảng giải để đi vào đầu Vu Nhiên. Vu Nhiên luôn gật đầu, Sở Miên sợ cậu có lệ bèn kêu làm vài bài tập trước, sau đó đưa cho mình xem.
Tạp âm trong phòng học không lớn, các bạn học làm bài tập, nghe thấy trong lớp có người nhỏ giọng lầm bầm.
"Nếu chất phản ứng tăng thêm hai mol thì phương trình không thay đổi, ừm, quá đúng." Vu Nhiên nhìn chằm chằm sách bài tập, suy nghĩ cẩn thận, vô thức mà nói ý nghĩ trong đầu mình ra, hoàn toàn không phát hiện người xung quanh đều nhìn mình: "D cũng đúng, đề bài làm mình chọn sai... Ầy, lén xem đáp án một cái đi, dù sao Sở Miên cũng không biết..."
Sở Miên cau mày nhìn thẳng bóng lưng cậu.
"Đáp án chính xác xuất hiện!" Vu Nhiên tò mò mà tập trung nhìn kỹ, ""Câu hỏi không có đáp án?" Đm, không có đáp án thì ra đề làm gì!"
Cậu tức giận, bất bình lẩm bẩm, khiến các bạn học xung quanh bật cười.
"Nhưng mà giống mình phán đoán, thật không hổ là Vu Nhiên." Cậu đắc ý mà nhếch một bên khóe miệng, lật sang trang sau, tiếp tục làm bài tập.
Sở Miên ngồi sau cười nhạt thở dài.
Sau mười hai giờ trưa, nhiệt độ đạt đỉnh, rất nhiều người ăn không vào cơm nóng bèn tới hàng rào mua mì dưa chuột cùng nước ô mai ướp lạnh từ xe đẩy hàng rong bên ngoài. Vu Nhiên thì lại rất hưởng thụ, trực tiếp nghĩ cách để người đưa vào một quả dưa hấu rất lớn, ngoài vỏ còn lớp đá mỏng.
Cậu đem dưa hấu về phòng học khoe một vòng rồi mới nhớ ra quên mua dao nhỏ, lại không thể dùng vật nặng để đập ra, như vậy sẽ khiến ruột quả bay khắp nơi.
Dưa hấu đặt ở phía sau phòng học, lót hai lớp báo bên dưới. Vu Nhiên cân nhắc một lát, tranh thủ bốn bề vắng lặng bèn nhanh chóng đứng trung bình tấn, dồn khí đan điền, dùng tay không bổ xuống -
Không hề nghi ngờ gì mà thất bại, bàn tay đau nhức nhưng cậu lại ngượng ngùng không kêu to thành tiếng.
Phương Chiêu suy nghĩ tìm cách: "Dùng thìa của tao đi, chọc từng chút từng chút, chờ khe nứt to một chút thì có thể bửa ra."
Vu Nhiên cảm thấy đáng thử một lần bèn cùng Phương Chiêu ngồi xổm xuống đằng sau phòng học, lấy thìa inox thay phiên ra trận, dùng sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng cắt được vỏ dưa dày thành một đường nhỏ.
Thôi Hà ở bên cạnh chờ ăn dưa hấu đã mất kiên nhẫn, tới quầy bán quà vặt mua vài túi dây buộc tóc trở về, đưa cho bọn họ: "Các cậu có kiến thức vật lý cơ bản không? Tròng hết cái này lên đi, buộc vào vị trí ở giữa."
Hai người làm theo lời cô, mấy chục cái dây buộc tóc bền dai buộc chặt dưa hấu một vòng, thẳng tới khi tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa vang lên, bọn họ còn đang mải làm việc, khi nhìn qua thì thấy dưa hấu đã biến thành hình bầu dục.
Vu Nhiên vừa định cầm di động chụp ảnh chợt nghe thấy một tiếng vỡ trong trẻo vang lên, dưa hấu đột nhiên tự động chia thành hai nửa không đồng đều, dọa cậu giật mình.
"Đỡ lấy, nó sắp nổ tung rồi." Thôi Hà nói.
Vừa dứt lời, chỗ dây buộc tóc kia cứa sâu vào phân nửa quả dưa, ruột thiếu chút nữa rơi xuống lớp báo. Vu Nhiên vui mừng quá đỗi, lúc này bọn họ có thể thoải mái dùng thìa xúc ăn, tranh thủ còn chưa vào học mà vui vẻ ăn nhanh.
Giờ nghỉ trưa này Sở Miên đều ở văn phòng hỏi giáo viên, chờ hắn trở lại, Vu Nhiên bèn lấy một miếng dưa gần nhất đưa đến trước mặt hắn: "Giữ cho cậu!"
Sở Miên thấy bên môi Vu Nhiên dính một vòng nước dưa hấu đỏ nhạt, lắc đầu từ chối.
"Sao vậy, miếng này ít hạt nhất, vừa mát vừa ngọt." Vu Nhiên nghiêng qua, "Cậu không thích ăn dưa hấu à?"
"Tôi không muốn dính đầy mặt như cậu." Sở Miên bình thản nói, nhìn ra sau phòng học còn thấy có mấy người ngồi xổm trên mặt đất, quên hết tất cả mà vùi đầu gặm dưa hấu, tiếng hàm răng cắn vào ruột quả hết đợt này đến đợt khác, vô cùng rõ ràng.
Thói ở sạch của Sở Miên lập tức bay hết lên mặt, vội vàng lắc đầu dời tầm mắt.
Vu Nhiên hiểu ra, thì ra là Sở Miên để ý hình tượng, ngồi xổm trên mặt đất ăn thì rất không văn nhã, như vậy mình lần sau phải kêu người bán hàng cắt thành miếng trước, tốt nhất cũng bỏ bớt hạt một chút.
"Vu Nhiên, ăn nốt nhanh lên, sắp vào học rồi!" Phương Chiêu ngẩng đầu thúc giục cậu, trên mặt đất đã vô cùng hỗn độn. Vu Nhiên đồng ý, nhưng vẫn tới buồng vệ sinh rửa mặt trước, bảo đảm bản thân sạch sẽ mới xuất hiện trong tầm nhìn của Sở Miên.
Chuông vào học vang lên, mấy người vội vàng thu dọn sàn nhà, lấy cây lau nhà lau qua loa một lần. Tranh thủ giáo viên còn chưa tới, Phương Chiêu cầm thìa chạy như điên vào buồng vệ sinh rửa, trong tay còn một miếng dưa hấu cuối cùng, cậu ta một miếng nhét hết vào miệng, vô cùng vui sướng.
Bạch Ngọc Châu vào cửa, phát hiện trong lớp thiếu học sinh bèn hỏi: "Phương Chiêu đâu?"
Vu Nhiên rất tích cực nói với cô: "Nó đến WC ăn cái gì ạ!"
Không lâu sau, Phương Chiêu trở lại, trong tay cầm cái thìa, còn chưa đã thèm mà lau miệng.
Bạch Ngọc Châu hừ cười một tiếng: "Ai u, ở WC ăn đến là thỏa mãn nhỉ."
Các bạn học cười vang, Phương Chiêu không hiểu gì, nhưng thấy Vu Nhiên cười đến ngửa tới ngửa lui bèn hiểu rõ cậu đi đầu nói bậy mình.
Vừa đến mùa hè, Vu Nhiên bèn thích ăn đồ ăn vừa mát vừa ngọt, giữa trưa ăn dưa hấu thỏa mãn, buổi chiều tan học còn lôi kéo Sở Miên tới sạp báo mua kem, mua hai cây Cornetto dâu tây, đền bù việc mất một lần hưởng thụ của cậu hôm nay.
Vu Nhiên xé hơn nửa giấy gói, lấy kem ốc quế ra, trực tiếp cắn đuôi ốc quế phía dưới đầu tiên.
Trình tự ăn của cậu khiến Sở Miên cảm thấy mới lạ bèn hỏi: "Cậu thích ăn phần chocolate kia?"
Vu Nhiên gật đầu thật mạnh.
Sở Miên suy tư hai giây, cũng mở giấy gói ra, thật cẩn thận lấy ốc quế ra, đưa cho Vu Nhiên: "Tôi không thích, cho cậu."
Vu Nhiên rất vui vẻ, không chút khách khí mà há miệng dứt khoát cắn một miếng.
Sở Miên thu tay, bỏ Cornetto vào ống giấy hình nón, ăn miếng kem đầu tiên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, bỗng nhiên trong lòng trầm xuống, phát hiện Thôi Hà đang ôm tạp chí vừa mua đứng trước sạp báo cười như không cười mà nhìn hai người bọn họ.
Sở Miên lập tức cảnh giác mà trừng cô một cái, ý bảo cô mau chạy đi.
Vu Nhiên không chú ý tới Thôi Hà, chỉ lo nói chuyện với Sở Miên: "Vậy về sau nếu cậu mua Cornetto thì để tớ chia sẻ nỗi đau ốc quế chocolate với cậu đi."
Kem hòa tan trên đầu lưỡi Sở Miên thành vị ngọt dính, hắn rầu rĩ "Ừ" một tiếng, đồng ý với yêu cầu của Vu Nhiên.
Sau khi về đến nhà, Sở Hành gọi hắn: "Mị Mị, chiều mai nhớ tới bệnh viện kiểm tra, cô đã hẹn trước rồi."
"Vâng."
Sở Hành đưa một quyển sổ da đen bóng qua: "Cầm lấy, ngày đó cháu kêu cô mua sổ mới, tìm quyển cùng loại vô cùng lao lực! Này không phải giống cái trước kia cháu dùng sao, thế mà còn quyến luyến bạn cũ."
"Cháu cảm ơn." Sở Miên nhận lấy, cảm thấy mỹ mãn đi về phòng.
Hắn không phải là quyến luyến bạn cũ, chỉ là dùng một thứ lâu rồi sẽ tự nhiên sinh ra tình cảm, đối cái mới sẽ khiến hắn không quen. Không chỉ sổ, tai nghe của hắn cũng dùng cùng loại cùng kích cỡ hai năm liên tục, như vậy khi nghe nhạc sẽ không có khác biệt nhỏ nhặt nào.
Hắn ngồi xuống, lật trang bìa, bút máy màu đen viết lên trang giấy lót mấy chữ mạnh mẽ hữu lực - Mị Mị yêu thích hết thảy.
Lần này hắn cuối cùng cũng nghe lời Sở Hành, tự nguyện ghi lại một ít nội dung đem đến cảm xúc tích cực, sẽ không chọn sai cách như trước nữa.
【 Mị Mị yêu thích hết thảy 】
1.
Là điều đầu tiên sau khi thay đổi thói quen, Sở Miên cảm thấy phải là một chuyện thật trịnh trọng. Trong đầu hiện lên tên Vu Nhiên đầu tiên, nhưng do dự hồi lâu vẫn chậm rãi bỏ bút xuống.
Tự tay viết "thích Vu Nhiên" gian nan hơn nội tâm thừa nhận "thích Vu Nhiên" rất nhiều. Suy nghĩ có thể tùy lúc bị suy nghĩ khác che giấu, nhưng một khi đã ghi lên giấy thì sẽ có ý nghĩa rằng nó là một tồn tại không thể xóa đi được.
Chỉ mới tưởng tượng tên Vu Nhiên xuất hiện sau chữ "thích", Sở Miên lập tức cảm giác trái tim chợt cao chợt thấp.
Còn đang chần chừ, di động liên tục rung lên, là Thôi Hà gọi điện thoại tới.
Vừa mới nhận, nữ sinh lập tức ý vị thâm trường mà cười rộ lên: "Cậu có việc muốn nói với tôi sao?"
"Không có."
"Thật sự?"
"..." Sở Miên mím môi, không hé răng.
Thôi Hà thất vọng, thở dài: "Bỏ đi, lần sau lúc nào cậu muốn nói thì cứ tìm tôi."
"Chờ một chút, có chuyện." Sở Miên gọi cô, "Ngày mai tôi đến bệnh viện kiểm tra, chắc là không đi học. Cậu giữ bài tập được phát giùm tôi, tôi tranh thủ tiết tự học buổi tối đến."
Thôi Hà đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, Sở Miên lại ngây người nhìn chằm chằm trang giấy, cuối cùng vẫn là không hạ được quyết tâm, khép sổ lại.
Hôm sau, ánh mặt trời lóa mắt tỏa sáng khắp bốn phía.
Trời hơi nóng, Vu Nhiên tỉnh sớm, liên tục vài ngày nay đến trường đúng bảy giờ, dư hai mươi phút chép bài tập. Khó có hôm Sở Miên còn đến muộn hơn mình, cậu đành phải tìm người khác mượn bài tập để chép.
Không lâu sau, người trong phòng càng ngày càng nhiều. Vu Nhiên thường xuyên xác nhận Sở Miên không tới, mỗi lần quay đầu đều thấy bàn ghế trống trơn.
Khi Vu Nhiên chép đầy đủ bài tập, giờ tự học buổi sáng đã kết thúc. Sở Miên vẫn chưa tới, này có thể coi là tình huống dị thường, Vu Nhiên không khỏi có chút lo lắng: "Có khi nào cậu ấy đi nửa đường ngủ mất không?"
"Không có việc gì, hôm nay cậu ta đi bệnh viện." Thôi Hà bâng quơ tỉnh rụi nói cho cậu.
Qua vài giây, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mới lạ, lập tức dặn dò Vu Nhiên: "Cậu đừng gửi tin nhắn cho Sở Miên."
"Vì sao?"
"Sẽ quấy rầy cậu ta." Thôi Hà làm như thật.
Vu Nhiên tin tưởng, nhịn ý định muốn liên lạc với Sở Miên xuống, cất điện thoại ghé vào bàn nghe giảng bài. Nhưng nghe được vài phút, cậu lại bắt đầu suy đoán khi nào Sở Miên sẽ đến.
- Sở Miên yêu học tập như vậy, hẳn là giờ ra chơi sẽ đến đi.
Vu Nhiên thầm nghĩ, đôi mắt bắt đầu nhìn chằm chằm đồng hồ, chờ mong nó tới chín giờ bốn mươi.
Nhưng khi kết thúc tập thể dục giữa giờ, bóng dáng Sở Miên vẫn không xuất hiện. Bước chân Vu Nhiên nặng nề mà quay về chỗ ngồi, hứng thú đến quầy bán quà vặt mua thạch trái cây hút cũng tiêu tan toàn bộ.
- Không sao, giữa trưa Sở Miên chắc chắn sẽ đến.
Vu Nhiên lại tin tưởng phán đoán của chính mình lần nữa.
Thời gian hôm nay trở nên rất chậm, mỗi phút mỗi giây đều khiến Vu Nhiên đứng ngồi không yên, thường xuyên theo thói quen quay đầu nói chuyện, nhưng chỉ có thể nhìn thấy ghế sau trống trơn.
Vất vả lắm mới chờ đến giờ ăn cơm trưa, Vu Nhiên chỉ cảm thấy đói bụng, nhưng cảm giác thèm ăn lại bớt đi vài phần. Có lẽ vì hôm nay cậu im lặng quá lâu, cười nói cũng ít hơn rõ ràng, những người khác rất dễ dàng nhận ra tâm trạng Vu Nhiên không đúng, quan tâm dò hỏi nguyên nhân.
"Không biết nữa, chỉ là không vui nổi thôi, không thoải mái." Vu Nhiên trả lời đúng sự thật, có chút hoang mang, "Chẳng lẽ tiêu chuẩn cười của tao cao lên?"
Thôi Hà như suy tư gì đó.
Phương Chiêu: "Nếu không thì mày đến phòng y tế xem xem?"
"Việc vặt vãnh này đến phòng y tế nào chứ." Thôi Hà trợn trắng mắt, "Không sao đâu, Vu Nhiên, tới giờ tự học buổi tối là cậu sẽ khá lên."
Không đợi Vu Nhiên mở miệng, Phương Chiêu đã nghi ngờ trước: "Tại sao cậu biết? Cậu hạ dược Vu Nhiên?"
"Ngu ngốc, cút." Thôi Hà dựng ngón giữa với cậu ta.
Vu Nhiên tin lời cô nói, tinh thần phấn chấn lên một chút, tới cửa sổ căng tin mua một phần cà chua quấy đường ướp lạnh.
Cậu nghĩ, nếu Sở Miên tới vào giờ nghỉ trưa thì vừa lúc có thể ăn. Nếu không tới thì tự mình sẽ ăn thay cậu ấy.
...
Đáng tiếc, kết quả cuối cùng là vế sau.
Vu Nhiên lại lấy di động ra, nhưng nhớ tới lời Thôi Hà nói không thể quấy rầy Sở Miên thì cậu từ bỏ, một mình yên lặng ăn hết cà chua quấy đường. Lần này ăn vô cùng cẩn thận, trên mặt không để dính chất lỏng.
Hôm nay trong lớp thiếu đi không khí sinh động của Vu Nhiên, rất nhiều bạn học đều cảm thấy không quen. Giáo viên lịch sử nhạy bén phát hiện được hiện tượng quái dị của thiếu niên, thử hỏi cậu: "Vu Nhiên, tiết trước em ngủ chưa tỉnh?"
Vu Nhiên miễn cưỡng cười rộ lên với thầy: "Hiên ca, em đều nghe giảng mà."
"Ồ, vậy tại sao hôm nay em buồn bã ỉu xìu như vậy?"
Giáo viên tinh tế quan sát xung quanh cậu, sau đó nói giỡn: "Có phải Sở Miên không tới nên em tịch mịch không?"
Vu Nhiên giật mình, cậu không nghe thấy tiếng cười trộm của các bạn học xung quanh, trong đầu chỉ đọng lại một câu -
Sở Miên không tới nên em tịch mịch?
Vu Nhiên chưa từng ý thức được việc tâm trạng mình không vui vẻ hôm nay có thể dùng từ "tịch mịch" để giải thích. Cậu chỉ biết mỗi lần quay đầu lại nhìn thấy ghế dựa Sở Miên trống không, trong thân thể cũng giống như trống đi một phần.
"Vâng!" Vu Nhiên kiên định gật đầu, nói cho thầy giáo, "Em tịch mịch!"
Thầy giáo không khỏi bật cười, cũng không biết nên an ủi thằng nhóc tư duy kỳ quái này như thế nào.
Vu Nhiên hiểu rõ nguyên nhân tinh thần mình sa sút thì tâm trạng khá lên, khi tan học cầm một túi phúc màu đỏ thở dài: "Ai, tao còn cố ý đổi hai mươi đồng tiền kim loại mới cho Sở Miên."
Phương Chiêu nghiêm túc khen ngợi cậu: "Thì ra mày chưa trả tiền nên ăn không ngon à, thật trung thực!"
Thôi Hà đi tới, cầm túi tiền màu đỏ trong tay Vu Nhiên lên, phỏng chừng cái này trước kia dùng để đựng kẹo mừng.
Cô liếc mắt nhìn Vu Nhiên: "Này, cậu đây hẳn là cắt từ yếm xuống may lại đi."
Vu Nhiên hỏi: "Ngày mai Sở Miên sẽ đến sao?"
Thôi Hà nhìn dáng vẻ cảm xúc hạ xuống của cậu, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Cô không nghĩ tới một câu nói dối buổi sáng của mình có thể mang đến ảnh hưởng lớn tới Vu Nhiên như vậy, nhưng đây cũng có thể xem là trực tiếp xác minh...
Cô không khỏi căng thẳng thay Sở Miên.
"Cậu kiểm tra xong chưa? Tới trường học nhanh lên, mau mau mau!" Thôi Hà vội vàng nhắn tin cho Sở Miên, "Một tin tốt cùng một tin xấu, gặp mặt rồi tôi nói cho cậu."
Sở Miên bên kia nhắn lại rất nhanh: "OK."
Quá trình kiểm tra kỳ thật rất nhanh, kết quả kiểm tra có thể hoãn lại gửi về nhà. Sở Miên ra khỏi bệnh viện bắt xe, trực tiếp đi tới trường học.
Khi vào khu dạy học, hắn nhắn tin cho Thôi Hà. Nữ sinh lập tức chạy ra, trên mặt có ý cười, bắt lấy hắn nói: "Muốn nghe tin tốt hay tin xấu trước?"
"Tin xấu."
"Hôm nay Vu Nhiên mua cà chua quấy đường cho cậu, nhưng cậu không tới nên cậu ta thay cậu ăn sạch."
Sở Miên nhẹ nhàng cười một chút: "Vậy tin tốt đâu?"
"Tự cậu đoán đi thôi."
Sở Miên liếc cô một cái, cũng không tức giận, đi thẳng tới cửa sau phòng học.
Vu Nhiên đang ghé vào bàn viết phương trình hóa học, bí mất nửa ngày vẫn không nhớ nổi đáp án chính xác.
Cậu còn đang tính từ bỏ, trên cổ bỗng chợt lạnh, có người che sau cổ mình.
"Cậu ăn cà chua của tôi?"
Phản ứng đầu tiên của Vu Nhiên là đây là ảo giác, nhưng khi quay đầu nhìn thấy gương mặt vẫn luôn nhớ thương cả ngày hôm nay, nhất thời quên mất nên thể hiện tâm trạng như thế nào.
Đến tươi cười cũng chậm vài nhịp, chỉ là vui vẻ đã thể hiện rõ trong ánh mắt.
Sở Miên khi tới không đổi qua đồng phục, chỉ đơn giản mặc áo phông trắng cùng quần jean nhưng vẫn đủ đoạt ánh mắt người khác.
Phương Chiêu ở bên cạnh nhịn không được mà cảm thán: "Một bộ đồ đơn giản như vậy, ở trên người Sở Miên tựa như trị giá hai ngàn."
Thôi Hà liếc mắt một cái: "Vốn dĩ đã hai ngàn rồi."
"Vậy coi như tớ chưa nói..."
Môi Vu Nhiên giật giật: "Ngày mai tớ mua cà chua mới cho cậu."
Cậu nhớ ra mình còn chưa đưa tiền, nhanh chóng lấy túi phúc màu đỏ kia ra, nhét vào tay Sở Miên, hai mươi đồng tiền xu bên trong leng keng va chạm.
Thôi Hà nhìn thấy, cười nhạo: "Vu Nhiên, cậu mẹ nó là khuê nữ hoa cúc thời cổ đại đưa túi tiền cho hôn phu sao? Sở Miên cậu nhìn xem cậu ta có thêu tên mình lên trên đó không?"
Dạ Hi bị Thôi Hà chọc cười, nhỏ giọng nói: "Vu Nhiên là tiểu tử dưa chuột."
Mặt Sở Miên vì lời trêu chọc của Thôi Hà mà nóng lên, hắn nắm chặt cái túi nhỏ của Vu Nhiên, cúi đầu, khóe môi không giấu được ý cười.
Chỉ cần không khí như vậy cũng đủ khiến hắn thỏa mãn, nửa ngày không nhớ nổi Thôi Hà còn giấu tin tốt không nói cho mình. Chờ đi khi tan học ai về nhà nấy, Thôi Hà nhịn không nổi bèn chủ động gọi điện thoại cho Sở Miên.
Cô đi thẳng vào vấn đề: "Cả ngày hôm nay Vu Nhiên đều nghĩ tới cậu, đặc biệt nhớ."
Thôi Hà lười miêu tả Vu Nhiên hôm nay là trạng thái gì, chỉ cảm thấy nói thẳng kết luận sẽ khiến Sở Miên dễ hiểu hơn, phần còn lại để hắn tự mình tưởng tượng là được.
Sở Miên ngồi trước bàn hồi lâu không nhúc nhích, chờ nhịp tim đập ổn định mới giở sổ ra viết.
【 Mị Mị yêu thích hết thảy 】
1. Vu Nhiên.
2. Vu Nhiên.
3. Vu Nhiên.
4. Cà chua quấy đường.
- ---------
Truyện Tung Của hay dìm Nhật nhỉ...
"Mình thật khờ quá. Mình biết chạy bộ ở hàng hiên sẽ té ngã, lại không biết Cornetto cũng sẽ ngã."
Vu Nhiên cực kỳ bi thương ghé vào bàn, làn gió mát mẻ thổi từ bên ngoài cửa sổ, chui qua cổ tay áo đồng phục rộng của cậu, "Tiếng chuông vừa reo, tao cầm Cornetto chạy về phòng học. Tao vừa mới cắn một miếng, còn chưa kịp chú ý, khi lấy lại tinh thần thì nó đã rơi xuống đất. Mọi người đều nói là do tao không xứng đáng. Vào lớp học, Cornetto còn đang nằm trên mặt đất, trong tay tao còn nắm chặt ốc quế..."
Phương Chiêu bị giọng điệu thê lương bi ai của cậu hấp dẫn lực chú ý, xoay người nhắc nhở: "Tổ trưởng tới lấy tiền Tường Lâm tẩu(*), có mang không?"
(*) Tường Lâm tẩu: Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc 祝福 có tên là "thím Tường Lâm" (Tường Lâm tẩu 祥林嫂), tác giả Lỗ Tấn đã trải qua sự suy nghĩ kĩ lưỡng, mang nội dung xã hội sâu rộng. "Tường Lâm" 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa "cát tường như lâm" 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng thủ pháp "phản kì ý nhi dụng chi" 反其意而用之 (dùng với ý nghĩa ngược lại). Ở đây thì mình đoán là tên sách, nhưng mà tìm không được Orz
Vu Nhiên mặt ủ mày ê mà ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Tiền gì?"
"Tổng hợp bài thi hóa học, một trăm hai, trước khi hội khảo phải dùng."
"Bài thi gì quý như vậy..." Vu Nhiên nhỏ giọng nói thầm, ngồi dậy lục ví tiền mới phát hiện chỉ có một trăm bèn tự nhiên quay đầu: "Sở Miên, cho tớ mượn hai mươi."
Vu Nhiên thường xuyên quên béng mất phải tìm Lý Quế Dung xin phụ phí học tập, mỗi lần như vậy cậu đều tìm Sở Miên để vay, cho nên bị Phương Chiêu trêu chọc "Giống như tìm cha xin tiền tiêu vặt". Thôi Hà ngồi gần bọn họ, nghe Phương Chiêu nói như vậy bèn âm thầm quan sát sắc mặt Sở Miên.
Nam sinh trước sau như một đều trấn tĩnh, mặt vô cảm, hiển nhiên không định để ý tới lời vui đùa của Phương Chiêu.
Tháng sau tới hội khảo hóa học, vừa đến tiết tự học Vu Nhiên liền nghiêng người nghe Sở Miên chỉnh sửa vở ghi cho cậu. Nhưng cậu không phải vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng suy nghĩ sẽ đi lang thang bèn mở miệng gây trở ngại tới việc Sở Miên giảng bài: "Cái gì? Cậu lặp lại lời cậu vừa nói đi."
Sở Miên lặp lại: "Giữa hai nguyên tử carbon có thể hình thành liên kết đơn - "
Vu Nhiên bỗng nhiên bật cười, Sở Miên không rõ nguyên do. Chờ cười đủ rồi, Vu Nhiên mới giải thích: "Carbon nghe giống nhũ danh của bom nguyên tử, nói đến bom nguyên tử lại nhớ tới người Nhật."
Sở Miên bị tiếng cười của cậu lây nhiễm một chút, khóe miệng cũng hơi nhếch lên: "Cậu mau nghe, đừng phân tâm, đầu tiên phải đọc thuộc công thức tính thể tích mol khí trước một lần."
Vu Nhiên không làm theo lời hắn nói, chống cằm hỏi: "Sở Miên, nhũ danh của cậu là gì?"
Sở Miên tránh không đáp, ngòi bút gạch trọng điểm trong vở, tiếp tục giảng bài hóa học. Vu Nhiên truy hỏi hai lần đều không được Sở Miên đáp lại, cậu đành phải hậm hực cúi đầu nghe giảng.
Kỳ thật Sở Miên không am hiểu giảng bài, hắn có kỹ xảo giải bài tập độc đáo, người khác chưa chắc có thể hiểu, vì vậy mỗi lần hắn chỉ có thể chia bài tập ra thật nhỏ, chậm rãi giảng giải để đi vào đầu Vu Nhiên. Vu Nhiên luôn gật đầu, Sở Miên sợ cậu có lệ bèn kêu làm vài bài tập trước, sau đó đưa cho mình xem.
Tạp âm trong phòng học không lớn, các bạn học làm bài tập, nghe thấy trong lớp có người nhỏ giọng lầm bầm.
"Nếu chất phản ứng tăng thêm hai mol thì phương trình không thay đổi, ừm, quá đúng." Vu Nhiên nhìn chằm chằm sách bài tập, suy nghĩ cẩn thận, vô thức mà nói ý nghĩ trong đầu mình ra, hoàn toàn không phát hiện người xung quanh đều nhìn mình: "D cũng đúng, đề bài làm mình chọn sai... Ầy, lén xem đáp án một cái đi, dù sao Sở Miên cũng không biết..."
Sở Miên cau mày nhìn thẳng bóng lưng cậu.
"Đáp án chính xác xuất hiện!" Vu Nhiên tò mò mà tập trung nhìn kỹ, ""Câu hỏi không có đáp án?" Đm, không có đáp án thì ra đề làm gì!"
Cậu tức giận, bất bình lẩm bẩm, khiến các bạn học xung quanh bật cười.
"Nhưng mà giống mình phán đoán, thật không hổ là Vu Nhiên." Cậu đắc ý mà nhếch một bên khóe miệng, lật sang trang sau, tiếp tục làm bài tập.
Sở Miên ngồi sau cười nhạt thở dài.
Sau mười hai giờ trưa, nhiệt độ đạt đỉnh, rất nhiều người ăn không vào cơm nóng bèn tới hàng rào mua mì dưa chuột cùng nước ô mai ướp lạnh từ xe đẩy hàng rong bên ngoài. Vu Nhiên thì lại rất hưởng thụ, trực tiếp nghĩ cách để người đưa vào một quả dưa hấu rất lớn, ngoài vỏ còn lớp đá mỏng.
Cậu đem dưa hấu về phòng học khoe một vòng rồi mới nhớ ra quên mua dao nhỏ, lại không thể dùng vật nặng để đập ra, như vậy sẽ khiến ruột quả bay khắp nơi.
Dưa hấu đặt ở phía sau phòng học, lót hai lớp báo bên dưới. Vu Nhiên cân nhắc một lát, tranh thủ bốn bề vắng lặng bèn nhanh chóng đứng trung bình tấn, dồn khí đan điền, dùng tay không bổ xuống -
Không hề nghi ngờ gì mà thất bại, bàn tay đau nhức nhưng cậu lại ngượng ngùng không kêu to thành tiếng.
Phương Chiêu suy nghĩ tìm cách: "Dùng thìa của tao đi, chọc từng chút từng chút, chờ khe nứt to một chút thì có thể bửa ra."
Vu Nhiên cảm thấy đáng thử một lần bèn cùng Phương Chiêu ngồi xổm xuống đằng sau phòng học, lấy thìa inox thay phiên ra trận, dùng sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng cắt được vỏ dưa dày thành một đường nhỏ.
Thôi Hà ở bên cạnh chờ ăn dưa hấu đã mất kiên nhẫn, tới quầy bán quà vặt mua vài túi dây buộc tóc trở về, đưa cho bọn họ: "Các cậu có kiến thức vật lý cơ bản không? Tròng hết cái này lên đi, buộc vào vị trí ở giữa."
Hai người làm theo lời cô, mấy chục cái dây buộc tóc bền dai buộc chặt dưa hấu một vòng, thẳng tới khi tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa vang lên, bọn họ còn đang mải làm việc, khi nhìn qua thì thấy dưa hấu đã biến thành hình bầu dục.
Vu Nhiên vừa định cầm di động chụp ảnh chợt nghe thấy một tiếng vỡ trong trẻo vang lên, dưa hấu đột nhiên tự động chia thành hai nửa không đồng đều, dọa cậu giật mình.
"Đỡ lấy, nó sắp nổ tung rồi." Thôi Hà nói.
Vừa dứt lời, chỗ dây buộc tóc kia cứa sâu vào phân nửa quả dưa, ruột thiếu chút nữa rơi xuống lớp báo. Vu Nhiên vui mừng quá đỗi, lúc này bọn họ có thể thoải mái dùng thìa xúc ăn, tranh thủ còn chưa vào học mà vui vẻ ăn nhanh.
Giờ nghỉ trưa này Sở Miên đều ở văn phòng hỏi giáo viên, chờ hắn trở lại, Vu Nhiên bèn lấy một miếng dưa gần nhất đưa đến trước mặt hắn: "Giữ cho cậu!"
Sở Miên thấy bên môi Vu Nhiên dính một vòng nước dưa hấu đỏ nhạt, lắc đầu từ chối.
"Sao vậy, miếng này ít hạt nhất, vừa mát vừa ngọt." Vu Nhiên nghiêng qua, "Cậu không thích ăn dưa hấu à?"
"Tôi không muốn dính đầy mặt như cậu." Sở Miên bình thản nói, nhìn ra sau phòng học còn thấy có mấy người ngồi xổm trên mặt đất, quên hết tất cả mà vùi đầu gặm dưa hấu, tiếng hàm răng cắn vào ruột quả hết đợt này đến đợt khác, vô cùng rõ ràng.
Thói ở sạch của Sở Miên lập tức bay hết lên mặt, vội vàng lắc đầu dời tầm mắt.
Vu Nhiên hiểu ra, thì ra là Sở Miên để ý hình tượng, ngồi xổm trên mặt đất ăn thì rất không văn nhã, như vậy mình lần sau phải kêu người bán hàng cắt thành miếng trước, tốt nhất cũng bỏ bớt hạt một chút.
"Vu Nhiên, ăn nốt nhanh lên, sắp vào học rồi!" Phương Chiêu ngẩng đầu thúc giục cậu, trên mặt đất đã vô cùng hỗn độn. Vu Nhiên đồng ý, nhưng vẫn tới buồng vệ sinh rửa mặt trước, bảo đảm bản thân sạch sẽ mới xuất hiện trong tầm nhìn của Sở Miên.
Chuông vào học vang lên, mấy người vội vàng thu dọn sàn nhà, lấy cây lau nhà lau qua loa một lần. Tranh thủ giáo viên còn chưa tới, Phương Chiêu cầm thìa chạy như điên vào buồng vệ sinh rửa, trong tay còn một miếng dưa hấu cuối cùng, cậu ta một miếng nhét hết vào miệng, vô cùng vui sướng.
Bạch Ngọc Châu vào cửa, phát hiện trong lớp thiếu học sinh bèn hỏi: "Phương Chiêu đâu?"
Vu Nhiên rất tích cực nói với cô: "Nó đến WC ăn cái gì ạ!"
Không lâu sau, Phương Chiêu trở lại, trong tay cầm cái thìa, còn chưa đã thèm mà lau miệng.
Bạch Ngọc Châu hừ cười một tiếng: "Ai u, ở WC ăn đến là thỏa mãn nhỉ."
Các bạn học cười vang, Phương Chiêu không hiểu gì, nhưng thấy Vu Nhiên cười đến ngửa tới ngửa lui bèn hiểu rõ cậu đi đầu nói bậy mình.
Vừa đến mùa hè, Vu Nhiên bèn thích ăn đồ ăn vừa mát vừa ngọt, giữa trưa ăn dưa hấu thỏa mãn, buổi chiều tan học còn lôi kéo Sở Miên tới sạp báo mua kem, mua hai cây Cornetto dâu tây, đền bù việc mất một lần hưởng thụ của cậu hôm nay.
Vu Nhiên xé hơn nửa giấy gói, lấy kem ốc quế ra, trực tiếp cắn đuôi ốc quế phía dưới đầu tiên.
Trình tự ăn của cậu khiến Sở Miên cảm thấy mới lạ bèn hỏi: "Cậu thích ăn phần chocolate kia?"
Vu Nhiên gật đầu thật mạnh.
Sở Miên suy tư hai giây, cũng mở giấy gói ra, thật cẩn thận lấy ốc quế ra, đưa cho Vu Nhiên: "Tôi không thích, cho cậu."
Vu Nhiên rất vui vẻ, không chút khách khí mà há miệng dứt khoát cắn một miếng.
Sở Miên thu tay, bỏ Cornetto vào ống giấy hình nón, ăn miếng kem đầu tiên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, bỗng nhiên trong lòng trầm xuống, phát hiện Thôi Hà đang ôm tạp chí vừa mua đứng trước sạp báo cười như không cười mà nhìn hai người bọn họ.
Sở Miên lập tức cảnh giác mà trừng cô một cái, ý bảo cô mau chạy đi.
Vu Nhiên không chú ý tới Thôi Hà, chỉ lo nói chuyện với Sở Miên: "Vậy về sau nếu cậu mua Cornetto thì để tớ chia sẻ nỗi đau ốc quế chocolate với cậu đi."
Kem hòa tan trên đầu lưỡi Sở Miên thành vị ngọt dính, hắn rầu rĩ "Ừ" một tiếng, đồng ý với yêu cầu của Vu Nhiên.
Sau khi về đến nhà, Sở Hành gọi hắn: "Mị Mị, chiều mai nhớ tới bệnh viện kiểm tra, cô đã hẹn trước rồi."
"Vâng."
Sở Hành đưa một quyển sổ da đen bóng qua: "Cầm lấy, ngày đó cháu kêu cô mua sổ mới, tìm quyển cùng loại vô cùng lao lực! Này không phải giống cái trước kia cháu dùng sao, thế mà còn quyến luyến bạn cũ."
"Cháu cảm ơn." Sở Miên nhận lấy, cảm thấy mỹ mãn đi về phòng.
Hắn không phải là quyến luyến bạn cũ, chỉ là dùng một thứ lâu rồi sẽ tự nhiên sinh ra tình cảm, đối cái mới sẽ khiến hắn không quen. Không chỉ sổ, tai nghe của hắn cũng dùng cùng loại cùng kích cỡ hai năm liên tục, như vậy khi nghe nhạc sẽ không có khác biệt nhỏ nhặt nào.
Hắn ngồi xuống, lật trang bìa, bút máy màu đen viết lên trang giấy lót mấy chữ mạnh mẽ hữu lực - Mị Mị yêu thích hết thảy.
Lần này hắn cuối cùng cũng nghe lời Sở Hành, tự nguyện ghi lại một ít nội dung đem đến cảm xúc tích cực, sẽ không chọn sai cách như trước nữa.
【 Mị Mị yêu thích hết thảy 】
1.
Là điều đầu tiên sau khi thay đổi thói quen, Sở Miên cảm thấy phải là một chuyện thật trịnh trọng. Trong đầu hiện lên tên Vu Nhiên đầu tiên, nhưng do dự hồi lâu vẫn chậm rãi bỏ bút xuống.
Tự tay viết "thích Vu Nhiên" gian nan hơn nội tâm thừa nhận "thích Vu Nhiên" rất nhiều. Suy nghĩ có thể tùy lúc bị suy nghĩ khác che giấu, nhưng một khi đã ghi lên giấy thì sẽ có ý nghĩa rằng nó là một tồn tại không thể xóa đi được.
Chỉ mới tưởng tượng tên Vu Nhiên xuất hiện sau chữ "thích", Sở Miên lập tức cảm giác trái tim chợt cao chợt thấp.
Còn đang chần chừ, di động liên tục rung lên, là Thôi Hà gọi điện thoại tới.
Vừa mới nhận, nữ sinh lập tức ý vị thâm trường mà cười rộ lên: "Cậu có việc muốn nói với tôi sao?"
"Không có."
"Thật sự?"
"..." Sở Miên mím môi, không hé răng.
Thôi Hà thất vọng, thở dài: "Bỏ đi, lần sau lúc nào cậu muốn nói thì cứ tìm tôi."
"Chờ một chút, có chuyện." Sở Miên gọi cô, "Ngày mai tôi đến bệnh viện kiểm tra, chắc là không đi học. Cậu giữ bài tập được phát giùm tôi, tôi tranh thủ tiết tự học buổi tối đến."
Thôi Hà đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, Sở Miên lại ngây người nhìn chằm chằm trang giấy, cuối cùng vẫn là không hạ được quyết tâm, khép sổ lại.
Hôm sau, ánh mặt trời lóa mắt tỏa sáng khắp bốn phía.
Trời hơi nóng, Vu Nhiên tỉnh sớm, liên tục vài ngày nay đến trường đúng bảy giờ, dư hai mươi phút chép bài tập. Khó có hôm Sở Miên còn đến muộn hơn mình, cậu đành phải tìm người khác mượn bài tập để chép.
Không lâu sau, người trong phòng càng ngày càng nhiều. Vu Nhiên thường xuyên xác nhận Sở Miên không tới, mỗi lần quay đầu đều thấy bàn ghế trống trơn.
Khi Vu Nhiên chép đầy đủ bài tập, giờ tự học buổi sáng đã kết thúc. Sở Miên vẫn chưa tới, này có thể coi là tình huống dị thường, Vu Nhiên không khỏi có chút lo lắng: "Có khi nào cậu ấy đi nửa đường ngủ mất không?"
"Không có việc gì, hôm nay cậu ta đi bệnh viện." Thôi Hà bâng quơ tỉnh rụi nói cho cậu.
Qua vài giây, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mới lạ, lập tức dặn dò Vu Nhiên: "Cậu đừng gửi tin nhắn cho Sở Miên."
"Vì sao?"
"Sẽ quấy rầy cậu ta." Thôi Hà làm như thật.
Vu Nhiên tin tưởng, nhịn ý định muốn liên lạc với Sở Miên xuống, cất điện thoại ghé vào bàn nghe giảng bài. Nhưng nghe được vài phút, cậu lại bắt đầu suy đoán khi nào Sở Miên sẽ đến.
- Sở Miên yêu học tập như vậy, hẳn là giờ ra chơi sẽ đến đi.
Vu Nhiên thầm nghĩ, đôi mắt bắt đầu nhìn chằm chằm đồng hồ, chờ mong nó tới chín giờ bốn mươi.
Nhưng khi kết thúc tập thể dục giữa giờ, bóng dáng Sở Miên vẫn không xuất hiện. Bước chân Vu Nhiên nặng nề mà quay về chỗ ngồi, hứng thú đến quầy bán quà vặt mua thạch trái cây hút cũng tiêu tan toàn bộ.
- Không sao, giữa trưa Sở Miên chắc chắn sẽ đến.
Vu Nhiên lại tin tưởng phán đoán của chính mình lần nữa.
Thời gian hôm nay trở nên rất chậm, mỗi phút mỗi giây đều khiến Vu Nhiên đứng ngồi không yên, thường xuyên theo thói quen quay đầu nói chuyện, nhưng chỉ có thể nhìn thấy ghế sau trống trơn.
Vất vả lắm mới chờ đến giờ ăn cơm trưa, Vu Nhiên chỉ cảm thấy đói bụng, nhưng cảm giác thèm ăn lại bớt đi vài phần. Có lẽ vì hôm nay cậu im lặng quá lâu, cười nói cũng ít hơn rõ ràng, những người khác rất dễ dàng nhận ra tâm trạng Vu Nhiên không đúng, quan tâm dò hỏi nguyên nhân.
"Không biết nữa, chỉ là không vui nổi thôi, không thoải mái." Vu Nhiên trả lời đúng sự thật, có chút hoang mang, "Chẳng lẽ tiêu chuẩn cười của tao cao lên?"
Thôi Hà như suy tư gì đó.
Phương Chiêu: "Nếu không thì mày đến phòng y tế xem xem?"
"Việc vặt vãnh này đến phòng y tế nào chứ." Thôi Hà trợn trắng mắt, "Không sao đâu, Vu Nhiên, tới giờ tự học buổi tối là cậu sẽ khá lên."
Không đợi Vu Nhiên mở miệng, Phương Chiêu đã nghi ngờ trước: "Tại sao cậu biết? Cậu hạ dược Vu Nhiên?"
"Ngu ngốc, cút." Thôi Hà dựng ngón giữa với cậu ta.
Vu Nhiên tin lời cô nói, tinh thần phấn chấn lên một chút, tới cửa sổ căng tin mua một phần cà chua quấy đường ướp lạnh.
Cậu nghĩ, nếu Sở Miên tới vào giờ nghỉ trưa thì vừa lúc có thể ăn. Nếu không tới thì tự mình sẽ ăn thay cậu ấy.
...
Đáng tiếc, kết quả cuối cùng là vế sau.
Vu Nhiên lại lấy di động ra, nhưng nhớ tới lời Thôi Hà nói không thể quấy rầy Sở Miên thì cậu từ bỏ, một mình yên lặng ăn hết cà chua quấy đường. Lần này ăn vô cùng cẩn thận, trên mặt không để dính chất lỏng.
Hôm nay trong lớp thiếu đi không khí sinh động của Vu Nhiên, rất nhiều bạn học đều cảm thấy không quen. Giáo viên lịch sử nhạy bén phát hiện được hiện tượng quái dị của thiếu niên, thử hỏi cậu: "Vu Nhiên, tiết trước em ngủ chưa tỉnh?"
Vu Nhiên miễn cưỡng cười rộ lên với thầy: "Hiên ca, em đều nghe giảng mà."
"Ồ, vậy tại sao hôm nay em buồn bã ỉu xìu như vậy?"
Giáo viên tinh tế quan sát xung quanh cậu, sau đó nói giỡn: "Có phải Sở Miên không tới nên em tịch mịch không?"
Vu Nhiên giật mình, cậu không nghe thấy tiếng cười trộm của các bạn học xung quanh, trong đầu chỉ đọng lại một câu -
Sở Miên không tới nên em tịch mịch?
Vu Nhiên chưa từng ý thức được việc tâm trạng mình không vui vẻ hôm nay có thể dùng từ "tịch mịch" để giải thích. Cậu chỉ biết mỗi lần quay đầu lại nhìn thấy ghế dựa Sở Miên trống không, trong thân thể cũng giống như trống đi một phần.
"Vâng!" Vu Nhiên kiên định gật đầu, nói cho thầy giáo, "Em tịch mịch!"
Thầy giáo không khỏi bật cười, cũng không biết nên an ủi thằng nhóc tư duy kỳ quái này như thế nào.
Vu Nhiên hiểu rõ nguyên nhân tinh thần mình sa sút thì tâm trạng khá lên, khi tan học cầm một túi phúc màu đỏ thở dài: "Ai, tao còn cố ý đổi hai mươi đồng tiền kim loại mới cho Sở Miên."
Phương Chiêu nghiêm túc khen ngợi cậu: "Thì ra mày chưa trả tiền nên ăn không ngon à, thật trung thực!"
Thôi Hà đi tới, cầm túi tiền màu đỏ trong tay Vu Nhiên lên, phỏng chừng cái này trước kia dùng để đựng kẹo mừng.
Cô liếc mắt nhìn Vu Nhiên: "Này, cậu đây hẳn là cắt từ yếm xuống may lại đi."
Vu Nhiên hỏi: "Ngày mai Sở Miên sẽ đến sao?"
Thôi Hà nhìn dáng vẻ cảm xúc hạ xuống của cậu, trong lòng cũng có chút không đành lòng. Cô không nghĩ tới một câu nói dối buổi sáng của mình có thể mang đến ảnh hưởng lớn tới Vu Nhiên như vậy, nhưng đây cũng có thể xem là trực tiếp xác minh...
Cô không khỏi căng thẳng thay Sở Miên.
"Cậu kiểm tra xong chưa? Tới trường học nhanh lên, mau mau mau!" Thôi Hà vội vàng nhắn tin cho Sở Miên, "Một tin tốt cùng một tin xấu, gặp mặt rồi tôi nói cho cậu."
Sở Miên bên kia nhắn lại rất nhanh: "OK."
Quá trình kiểm tra kỳ thật rất nhanh, kết quả kiểm tra có thể hoãn lại gửi về nhà. Sở Miên ra khỏi bệnh viện bắt xe, trực tiếp đi tới trường học.
Khi vào khu dạy học, hắn nhắn tin cho Thôi Hà. Nữ sinh lập tức chạy ra, trên mặt có ý cười, bắt lấy hắn nói: "Muốn nghe tin tốt hay tin xấu trước?"
"Tin xấu."
"Hôm nay Vu Nhiên mua cà chua quấy đường cho cậu, nhưng cậu không tới nên cậu ta thay cậu ăn sạch."
Sở Miên nhẹ nhàng cười một chút: "Vậy tin tốt đâu?"
"Tự cậu đoán đi thôi."
Sở Miên liếc cô một cái, cũng không tức giận, đi thẳng tới cửa sau phòng học.
Vu Nhiên đang ghé vào bàn viết phương trình hóa học, bí mất nửa ngày vẫn không nhớ nổi đáp án chính xác.
Cậu còn đang tính từ bỏ, trên cổ bỗng chợt lạnh, có người che sau cổ mình.
"Cậu ăn cà chua của tôi?"
Phản ứng đầu tiên của Vu Nhiên là đây là ảo giác, nhưng khi quay đầu nhìn thấy gương mặt vẫn luôn nhớ thương cả ngày hôm nay, nhất thời quên mất nên thể hiện tâm trạng như thế nào.
Đến tươi cười cũng chậm vài nhịp, chỉ là vui vẻ đã thể hiện rõ trong ánh mắt.
Sở Miên khi tới không đổi qua đồng phục, chỉ đơn giản mặc áo phông trắng cùng quần jean nhưng vẫn đủ đoạt ánh mắt người khác.
Phương Chiêu ở bên cạnh nhịn không được mà cảm thán: "Một bộ đồ đơn giản như vậy, ở trên người Sở Miên tựa như trị giá hai ngàn."
Thôi Hà liếc mắt một cái: "Vốn dĩ đã hai ngàn rồi."
"Vậy coi như tớ chưa nói..."
Môi Vu Nhiên giật giật: "Ngày mai tớ mua cà chua mới cho cậu."
Cậu nhớ ra mình còn chưa đưa tiền, nhanh chóng lấy túi phúc màu đỏ kia ra, nhét vào tay Sở Miên, hai mươi đồng tiền xu bên trong leng keng va chạm.
Thôi Hà nhìn thấy, cười nhạo: "Vu Nhiên, cậu mẹ nó là khuê nữ hoa cúc thời cổ đại đưa túi tiền cho hôn phu sao? Sở Miên cậu nhìn xem cậu ta có thêu tên mình lên trên đó không?"
Dạ Hi bị Thôi Hà chọc cười, nhỏ giọng nói: "Vu Nhiên là tiểu tử dưa chuột."
Mặt Sở Miên vì lời trêu chọc của Thôi Hà mà nóng lên, hắn nắm chặt cái túi nhỏ của Vu Nhiên, cúi đầu, khóe môi không giấu được ý cười.
Chỉ cần không khí như vậy cũng đủ khiến hắn thỏa mãn, nửa ngày không nhớ nổi Thôi Hà còn giấu tin tốt không nói cho mình. Chờ đi khi tan học ai về nhà nấy, Thôi Hà nhịn không nổi bèn chủ động gọi điện thoại cho Sở Miên.
Cô đi thẳng vào vấn đề: "Cả ngày hôm nay Vu Nhiên đều nghĩ tới cậu, đặc biệt nhớ."
Thôi Hà lười miêu tả Vu Nhiên hôm nay là trạng thái gì, chỉ cảm thấy nói thẳng kết luận sẽ khiến Sở Miên dễ hiểu hơn, phần còn lại để hắn tự mình tưởng tượng là được.
Sở Miên ngồi trước bàn hồi lâu không nhúc nhích, chờ nhịp tim đập ổn định mới giở sổ ra viết.
【 Mị Mị yêu thích hết thảy 】
1. Vu Nhiên.
2. Vu Nhiên.
3. Vu Nhiên.
4. Cà chua quấy đường.
- ---------
Truyện Tung Của hay dìm Nhật nhỉ...