Chương 34: Không Để Tâm Chuyện Em Đã Từng Kết Hôn.
Ngày hôm sau, toàn bộ cơ thể của Mạc Tổ Tình đều đau nhức. Diệp Chung Giác đã sớm thức dậy, chuẩn bị bữa sáng cho cô.Lúc thay quần áo, nhìn những dấu vết bầm tím vô cùng thê thảm trên cơ thể, cô thầm mắng Diệp Chung Giác ngàn vạn lần.Người đàn ông đáng chết này, bình thường thấy anh là một người điềm tĩnh, lại nghĩ anh là người theo chủ nghĩa cấm dục, cô căn bản không ngờ rằng, khi ở trên giường anh lại dữ dội đến vậy, cả đêm hành cô đến mười trận.Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ bé của cô lại đỏ ửng lên.Thay quần áo xong, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, nhanh chóng đi từ trong phòng ra.Mạc Tố Tình cầm túi trên ghế sofa lên, vốn định phớt lờ Diệp Chung Giác đang ngồiđó, tối qua đúng là quá mất mặt rồi, hôm nay cô không có cách nào đối mặt với người đàn ông này.Diệp Chung Giác ngược lại rất điềm tĩnh, gọi cô lại: "Tố Tình, ăn sáng!"Trong lòng Mạc Tố Tình thầm hét lên, chết rồi, có cần phải gọi thân mật thể không!Cô cười khan một tiếng, quay người lại: "Không... em không...Cô vẫn còn chưa nói hết liền bị Diệp Chung Giác chặn lại: "Tối qua em mệt rồi, bữa sáng nhất định phải ăn chút, bổ sung năng lượng, nếu không trạng thái hôm nay sẽ rất tê."Gương mặt của Mạc Tổ Tình lập tức đỏ lên như con tôm bị nấu chín, vừa ngượng vừa tức, hận không thể đập đầu xuống đất, anh có thể đừng nói trực tiếp như vậy không.Rõ ràng nhìn anh là một nam thần lạnh lùng không mang chút tà dục, đừng có theo lối lưu manh không có liêm sỉ vậy chứ, cô không thích ứng nổi.Mà anh ấy vẫn mặt không đỏ, tim không đập nhanh, sắc mặt không chút thay đổi, dáng vẻ dường như mình không nói gì, không làm gì hết, thật khiến Mạc Tố Tình muốn giết người.Mạc Tố Tình cố nặn ra một nụ cười, nhìn Diệp Chung Giác: "Sắp muộn giờ làm rồi, em có thể chọn không ăn không?""Không!", Diệp Chung Giác bá đạo nói.Khuôn mặt nhỏ bé của Mạc Tố Tình lập tức cúi gằm xuống, được, coi như đây là ý tốt của anh, bữa sáng này cô sẽ ăn!Mạc Tố Tình quay người đưa tay lấy bữa sáng từ bàn trà liền bị Diệp Chung Giác đưa tay giữ lấy tay cô.Nhịp tim của Mạc Tố Tình như hẫng mất một nhịp, nhìn chằm chằm vào Diệp Chung Giác, anh muốn làm gì?Diệp Chung Giác không chút biểu cảm nói: "Đi, anh đưa em đi làm!"Nói xong anh trực tiếp quay người, kéo theo Mạc Tố Tình đang cầm bữa sáng trong tay, hai người cùng nhau đi ra ngoài.Mạc Tố Tình ngây ngốc nhìn đôi tay đang nắm lây nhau của hai người, ở giữa còn treo bữa sáng, thật là thích.Đây rốt cuộc là tình huống gì đây, vị thần vĩ đại nào đó có thể nói với cô được không?Trên suốt quãng đường Diệp Chung Giác vẫn luôn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, đi đến cạnh xe, giúp cô mở cửa xe, nhìn cô ngồi xuống rồi mới đi đến phía ghế lái củamình.Nhìn dáng vẻ phong độ điển trai của Diệp Chung Giác, Mạc Tố Tình không khỏi ca thán, không biết hôm nay lại làm gì đây? Sao cô lại cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình, như một cỗ máy bất kể ở đâu lúc nào cũng đều phát ra hoocmon nam tính.Hai tay Diệp Chung Giác đặt trên vô lăng, khoé miệng khẽ hiện lên ý cười.Trải qua chuyện tối qua, anh cảm nhận sâu sắc được rằng, có lẽ nên thay đổi thái độ đối với Mạc Tố Tình, rốt cuộc thì, không phải tất cả những người phụ nữ đều vì bề ngoài của anh mà chủ động dựa vào anh, yêu anh sao.Anh nghĩ chỉ cần kiên trì sẽ khiến cô yêu anh.Chiếc xe đi thẳng đến toàn soạn Phong Hàng, hai người đều không nói gì, nhưng hai người đều hiểu rõ, giữa hai người đã có một chút gì đó, đã sớm có những thay đổi cực kì tinh tế.Mạc Tố Tình vừa đến toàn soạn liền đi như chạy trốn.Diệp Chung Giác nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của cô, mái tóc dài khẽ bay bay, dường như khẽ cào xé trái tim anh, khoé miệng anh càng trở nên ấm áp, nhẹ nhàngDiệp Chung Giác cứ ở đó nhìn Mạc Tố Tình đi vào toà soạn rồi mới lái xe từ từ rời đi.Tất cả những điều này đều bị Trương Vũ Bân đang đứng ở góc ngã tư phía trước thu vào tầm mắt, nắm tay siết chặt lại, lồng ngực nhấp nhô dữ dội.Mạc Tố Tình, Mạc Thị hiện đang gặp khủng hoảng, em vẫn còn tâm tư yêu đương.Anh nhanh chóng bước về phía toà soạn.Mạc Tố Tình vừa ngồi xuống vị trí của mình liền nhìn thấy Trương Vũ Bân mặt đầy giận giữ đứng trước mặt mình."Tố Tình, em ra ngoài một chút, anh có chuyện muốn nói với em!"Mạc Tố Tình cảm thấy thật không thể lí giải nổi, Trương Vũ Bân này sao lại nổi điên ở đây chứ.Có điều, cô vẫn đứng dậy đi ra ngoài cùng Trương Vũ Bân, cô muốn xem xem, tên Trương Vũ Bân đầu óc không bình thường này muốn làm gì.Đến chiếu nghỉ của cầu thang, Mạc Tổ Tình không chút biểu cảm nhìn anh ta: "Có chuyện gì?"Trương Vũ Bân siết chặt nắm tay, cố gắng không nổi giận.hơn."Tố Tình, em đừng có u mê không tỉnh ngộ nữa, Mạc Thị đang gặp nguy hiểm, em nhanh chóng ly hôn với người đàn ông đó đi, nói không chừng có thể cứu Mạc Thị, vẫn còn tia hy vọng!"Mạc Tố Tình nhìn Trương Vũ Bân một cách chế giễu: "Trương Vũ Bân, coi như đầu anh không có vấn đề đi, em và chồng ly hôn thì có thể cứu được Mạc Thị sao?"Trương Vũ Bân cho rằng Mạc Tổ Tình nghe không hiểu hết ý anh, vội vã giải thích: "Tố Tình, chỉ cần em đồng ý cùng với người đàn ông đó ly hôn, anh nguyện cưới em, cha anh sẽ dùng toàn bộ nguồn lực của Trương Thị để giúp Mạc Thị vượt qua giai đoạn khó khăn này.Anh sợ Mạc Tố Tình không tin mình, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, anh sẽ không để tâm chuyện em đã từng kết hôn!"Giọng điệu của anh gấp gáp, nhanh chóng nói lời hứa.Ý chế giễu trên gương mặt Mạc Tố Tình ngày càng rõ, người đàn ông này có phải đang tự cho rằng sẽ không để tâm chuyện cô đã kết hôn, cô còn chưa thèm để tâm chuyện anh ta không đẹp trai nữa là!Thực ra, trong lòng Mạc Tố Tình nghĩ nhưnày, Trương Vũ Bân không tính là rất xấu xí, khôi ngô thì có thừa nhưng lại không đủ thanh tú, so với Diệp Chung Giác, vẫn là một khoảng cách rất lớn.Mạc Tố Tình cũng hiểu, có lẽ do cách thể hiện của Trương Vũ Bân không phù hợp chứ anh đối với cô vẫn có ý tốt.Cô chậm rãi mở lời: "Trương Vũ Bân, anh đừng khuyên em nữa, ý tốt của anh em xin nhận, nhưng em sẽ không ly hôn với chồng mình, chuyện của Mạc Thị, em sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết, dù sao cũng cảm ơn anh!"Mạc Tố Tình nói xong liền bước ra khỏi chiếu nghỉ của cầu thang, không ngoảnh đầu, để lại Trương Vũ Bân một mình đứng ngẩn người.Khi Mạc Tố Tình kể chuyện này cho Lệnh Hề dao, Lệnh Hề Dao liền cười lớn: "Anh ta đột nhiên nói với cậu như vậy sao, anh sẽ không để tâm chuyện em đã kết hôn, ha ha...Lệnh Hề Dao che miệng lại: "Thật không biết đàn ông ngày nay, trong não họ chứa cái gì nữa!""Bỏ đi bỏ đi! Không nói nữa, nhanh chóng làm việc đi!", Mạc Tố Tình để lộ vẻ mệt mỏi trên gương mặt.Lệnh Hề Dao đi đến ôm cô: "Tố Tình, MạcThị thực sự xảy ra chuyện sao? Hay là mình giúp cậu nghĩ cách nhé!"Cô vừa nói, trong lòng liền nghĩ làm sao để thuyết phục chú mình, khiến ông đồng ý giúp Mạc Thị.Mạc Tố Tình cắn cắn môi: "Bỏ đi, cậu có thể giúp mình nghĩ ra cách gì hay chứ, nhanh chóng quay về làm việc đi"Lệnh Hề Dao lè lưỡi, mặc dù Mạc Tố Tình không tin là cô có thể giúp, nhưng mà bạn tốt gặp nạn, cô nhất định sẽ không ngồi đó nhìn.Toà nhà Empire.Diệp Chung Giác vừa đến tầng 100, gương mặt như được bao phủ bởi một làn gió xuân, dường như cả người đều toả ra sự rạng rỡ, anh nhìn về phía Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, cậu vào đây chút, tôi có chút chuyện nói với cậu!"Lâm Nhiên lập tức quay người, theo anh đi vào phòng làm việc.Gương mặt Tống Sính Đình đầy vẻ oán giận nhìn theo bóng lưng Diệp Chung Giác, đôi mắt tràn ngập sự ái mộ và không cam tâm, tại sao tổng giám đốc mỗi lần có chuyện đều thích giao cho Lâm Nhiên đi làm, anh không biết cô cũng rất có năng lực sao?Chẳng lẽ thư kí như cô chỉ để trang trí sao, anh không biết, cô thích những lúc được ở riêng với anh đến nhường nào sao, cho dù chỉ một lúc cũng đủ rồi.Thực ra, người nhạy cảm nhất chính là phụ nữ, chỉ cần người mình thích có bất kì thay đổi nhỏ nào, bọn họ đều có thể cảm nhận được.Tống Sính Đình cảm nhận rất rõ, tâm trạng của Diệp Chung Giác hôm nay rất tốt, nhưng đến cảm giác anh mang lại cho người khác cũng không giống với thường ngày, rốt cuộc là ai? Ai khiến anh có sự thay đổi như vậy.Tống Sính Đình nghiến chặt răng, trong lòng tràn ngập sự ghen tỵ, không cam tâm và oán giận.Có bao giờ anh biết, cô quan tâm anh đến vậy, quan tâm anh từng chút từng chút một, ngay cả khi anh trao cho cô sự thờ ơ, cô cũng có thể cảm thấy hạnh phúc rất lâu, chỉ cần anh nhìn cô, chỉ cần anh trực tiếp nhìn cô thôi.Diệp Chung Giác đi vào phòng làm việc, không nhanh không chậm đi đến chỗ ngồi.Anh ngồi xuống xong mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhiên."Bảo cậu chú ý Cố Kiếm Nam, anh ta gầnKHÔNG QUAN TÂM Thực ra tối qua nghe Mạc Tổ Tình nói Mạc Thị xảy ra chuyện, điều anh nghĩ đến đầu tiên chính là Cố Kiếm Nam. đây có động tĩnh gì không?" QUAN TÂMTheo lời Lâm Nhiên nói, Cố Kiếm Nam là một tên lòng dạ hẹp hòi, hắn ta nhất định sẽ không để Mạc Tố Tình cứ thế mà kết hôn, hắn ta đối phó với Mạc Tố Tình, anh cũng đã sớm nghĩ đến.Trước tiên ra tay với Mạc Thị, Diệp Chung Giác cười lạnh một tiếng, cũng may mà người đàn ông này nghĩ ra.Lâm Nhiên nhìn Diệp Chung Giác, chậm rãi nói: "Gần đây Cố Kiếm Nam không kiêng nể, thu mua cổ phần của Mạc Thị, chuyện nội bộ này đã không còn là bí mật nữa rồi"Diệp Chung Giác nhướn mày: "Thế còn Mạc Thị?"Lâm Nhiên do dự một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Mạc Thị đang rất khó khăn!"Diệp Chung Giác dựa lưng vào ghế, cả người toát lên vẻ lười biếng, dáng vẻ lạnh lùng cao quý, so với dáng vẻ khi ở trước mặt Diệp Tổ Tình thì như hai con người hoàn toàn khác biệt.Anh nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Giúp Mạc Thị vượt qua cuộc khủng hoảng này, tấtQUAN TÂM KHÔNG QUAN TÂM cả cổ phiếu của Mạc Thị trong tay Cố Thị đều thu mua lại, anh ta ăn được những gì thì bắt anh ta nôn ra bằng hết!"Diệp Chung Giác nói xong, gương mặt lạnh lùng đến cực điểm.Lâm Nhiên biết đây là dấu hiệu của sự tức giận, anh lập tức gật đầu: "Được, Boss, tôi lập tức đi lo liệu!"Sau khi Lâm Nhiên rời đi, Diệp Chung Giác xoa xoa trán.Mạc Tố Tình cuối cùng cũng dần dần chấp nhận anh, đây là một khởi đầu tốt.Nhưng bất kể là ai ức hiếp cô, làm cô buồn, anh đều sẽ không bỏ qua!Mạc Tố Tình cùng Lệnh Hề Dao ngồi xuống xong, An Tuệ Lâm liền từ bên ngoài đi vào.Cô lạnh lùng nhìn bọn họ một cái rồi nhanh chóng đi vào phòng làm việc.Lệnh Hề Dao thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cuộc là ai chọc tức bà la sát vậy, mình cảm thấy cô ấy gần đây rất đáng sợ!"Mạc Tố Tình hờ hững nhìn cô: "Cậu thực sự không nhìn ra sao? Mình cảm thấy là chính cậu là người chọc tức cô ấy mới đúng, luôn luôn tìm lỗi của cậu.""Mình nào dám!", Lệnh Hề Dao cố ý làm ra dáng vẻ lo lắng: "Mình thấy á, mình thật giống cái nơi trút giận của cô ta!"18