Chương 44: Đột Phá Tầng Thứ Năm, Phàm Nhân Gõ Tiên (2)
Cùng lúc đó, phía trên Long Khởi quan, phía trên trời xanh từng mảnh từng mảnh mây trắng dần dần trở tối, sau đó hướng về phía Long Khởi sơn tụ tập tới, các đệ tử Long Khởi quan cứ nghĩ rằng trời muốn mưa, liền dẫn các khách hành hương vào viện tránh mưa.Bách tính trong kinh thành cũng chú ý tới Long Khởi sơn có dị tượng, Kinh Thành lớn như vậy chỉ Long Khởi sơn bị mây đen bao phủ, hiện tại còn vào lúc giữa trưa, dị tượng như thế có chút hùng vĩ, nhưng dân chúng cũng chỉ nhìn một chút, không có suy nghĩ nhiều.Nhưng mà.Ầm ầm ——.Một tiếng sét bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên mái hiên chỗ phòng ốc của Khương Trường Sinh, gạch ngói vụn bay tứ tung.Khương Trường Sinh mở to mắt, cảm nhận được ngoại giới dị thường, trong lòng hắn sinh ra một ý nghĩ.Chẳng lẽ là...Độ kiếp?.Khương Trường Sinh lúc này đứng dậy, lách mình đi vào trên mái hiên, gió lớn bay loạn bốn phương, mây đen trên trời đã hóa thành lôi vân, biển mây bốc lên, hình thành một vòng xoáy to lớn mà kinh dị, lôi điện mơ hồ giao minh, thiên uy lớn lao phát ra lao xuống.Khi hắn đi vào mái hiên, lo lắng trong lòng đột nhiên tan biến.Giờ khắc này, hắn hiểu được, Đạo Pháp Tự Nhiên công tầng thứ năm nhất định phải độ kiếp, còn không thể trốn, một khi trốn, lo lắng trong lòng sẽ hóa thành tâm ma, quấy nhiễu hắn từ nay sau khi tu luyện.Kiếp nạn này nhất định phải độ.Ánh mắt Khương Trường Sinh trở nên kiên định, hắn tĩnh toạ ở trên mái hiên, hai chân đằng không, cái mông cách mái hiên tới nửa mét, linh lực quấn quanh quanh người, mắt thường có thể thấy, áo bào theo gió vù vù.Hoa Kiếm Tâm bị tiếng sấm kinh động, đẩy cửa đi ra ngoài, đi vào trong sân, ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Trường Sinh giữa không trung.Nàng trừng lớn đôi mắt đẹp, vẻ mặt như gặp phải quỷ.Hắn... Là lơ lửng giữa không trung?.Này không phải là chướng nhãn pháp của Ma Chủ đó chứ?.Oanh!.Lại một tia sét đánh dưới, lần này trực chỉ Khương Trường Sinh, nhưng bị linh lực của hắn ngăn cản, tiêu tán, Hoa Kiếm Tâm thấy một màn này chấn động theo.Còn không đợi nàng phản ứng, từng đạo lôi điện đánh xuống, tất cả đều nhắm ngay Khương Trường Sinh, không nghiêng lệch, Khương Trường Sinh dùng linh lực hộ thể, hình thành vòng phòng hộ ngăn cản lôi điện tập kích, lôi thế càng lúc càng lớn, cấp tốc hình thành khí thế công kích điên cuồng, cho dù là ban ngày, cũng có thể nhìn thấy ánh chớp.Kinh Thành, các ngõ ngách, bao gồ hoàng cung đều có thể nhìn thấy lôi điện trên đỉnh Long Khởi sơn, tất cả lôi điện đều bổ về phía cùng một phương hướng, hình thành hình mũi khoan, mặc dù nhìn từ đằng xa, cũng càng hùng vĩ.- Đó là cái gì?.- Lôi điện thật đáng sợ, chẳng lẽ trên Long Khởi quan xuất hiện vật gì?.- Nghe đồn Trường Sinh đạo trưởng mới của Long Khởi quan tuổi nhỏ thông minh, còn nuôi một đầu bạch mãng hiểu nhân tính, chẳng lẽ hắn là tiên nhân chuyển thế?.- Không rõ ràng, điệu bộ này, Long Khởi quan phải chết người?.- Quái tai quái tai, lão hủ sống bảy mươi năm, trải qua hai triều, cũng chưa từng thấy qua thiên tượng như thế.Bách tính Kinh Thành nghị luận ầm ĩ, ngay cả quan lại quyền quý cũng dồn dập đi ra khỏi cửa phòng, nhìn ra dị tượng xa xa.Trong hoàng cung.Khương Uyên đứng trước điện Kim Loan, hai tay thả lỏng sau thắt lưng, nhìn lôi đình trên núi Long Khởi quan, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ hưng phấn, khi Lý công công đi tới, vẻ hưng phấn trong mắt của hắn tan biến, thay vào đó là thâm thúy như giếng cổ, để cho người ta nhìn không thấu.Lý công công đi vào trước mặt hắn, thận trọng nói:.- Bệ hạ, dị tượng như thế, chỉ sợ tất cả mọi người trong kinh thành có thể nhìn thấy, nên xử lý như thế nào?.Khương Uyên không nhanh không chậm hỏi lại.- Thiên tượng là người có thể xử lý sao?.- Không phải, nô tài lo lắng Long Khởi quan bị hao tổn, đây chính là đạo quan do bệ hạ thân định...- Bị hao tổn rồi nói sau.Khương Uyên tùy ý trả lời, đưa mắt nhìn chằm chằm về hướng Long Khởi quan.Lý công công không dám hỏi nhiều, quay người cùng nhau nhìn về phía Long Khởi sơn.Hoàng tử, Tần phi, đám công chúa trong cung cũng dồn dập ra khỏi phòng quan sát thiên tượng lôi vân hiếm thấy trên đời này....Lần thiên kiếp này còn gian nan hơn trong tưởng tượng của Khương Trường Sinh, sau nửa canh giờ, linh lực của hắn đã sắp tiêu hao hầu như không còn, nhưng lôi thế không yếu bớt, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.Hắn nhắm mắt lại, sắc mặt rất khó nhìn, chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gượng chống, hơi không cẩn thận, có khả năng bị sét đánh biến thành tro bụi.Hoa Kiếm Tâm đã tin tưởng Khương Trường Sinh cũng không phải dựa vào là chướng nhãn pháp, mà hắn thật đang độ lôi kiếp, giống y như chuyện xưa trong thần thoại.Nàng hiện tại dùng ánh mắt sùng bái mà lo lắng nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn xảy ra chuyện.Nơi xa, còn có không ít đệ tử đang quan sát, các khách hành hương ở tạm trong Long Khởi quan cũng đang nghị luận ầm ĩ, lúc mới bắt đầu, bọn hắn còn hết sức hoảng hốt, sợ bị bổ tới, nhưng sau này phát hiện lôi điện chỉ bổ một chỗ, thế là đều cẩn thận tới gần, sau đó gặp được một màn rung động này.Lăng không độ lôi kiếp.Trong lòng Khương Trường Sinh bọn họ đã thần hóa.Mạnh Thu Sương cũng hết sức lo lắng cho Khương Trường Sinh, đồng thời trong lòng hết sức phức tạp.Vị sư đệ này sẽ không thật sự là tiên nhân chuyển thế đó chứ?.