Chương 65: Cố Nhân Phong Ma, Vọng Tưởng Hoàng Bào Gia Thân
Trần Lễ thổn thức không thôi:- Hắn vì một nữ tử nhập ma môn, năm ngoái, nữ tử kia chết, hắn cũng điên, bây giờ trên giang hồ gặp người liền giết, hung danh hiển hách, mười tám môn phái đang ở hợp lại đuổi giết hắn, chỉ sợ sống không được bao lâu.Khương Trường Sinh im lặng.Trần Lễ trấn an nói:- Không cần suy nghĩ nhiều, cái đó là con đường chính hắn lựa chọn, ngươi cũng đừng đi lẫn vào, mươi tám môn phái hợp lực, cho dù là võ lâm chí tôn cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra.Khương Trường Sinh cười nói:- Trần đại ca, ngươi quá lo lắng, ta sẽ không xuống núi.Trần Lễ cười cười, sau đó nói sang chuyện khác.Những chuyện Lý Trường Thanh trải qua quả thật làm cho trong lòng Khương Trường Sinh nổi sóng, dù sao cũng là người từng quen biết.Hắn lại nghĩ tới Thanh Hư đạo trưởng, cũng không biết sư phụ đi đâu....Nửa năm sau, Trần Lễ suy đoán không sai, Hồng gia quả nhiên binh biến, đại tướng quân Hồng Liệt mang theo mười vạn thiết kỵ xông vào trong kinh thành, xông thẳng hoàng cung.Tiếng chém giết quanh quẩn trong kinh thành.Khương Trường Sinh mở to mắt, thở dài một tiếng, vẫn là đứng dậy.Chung quy không bỏ xuống được.Khương Trường Sinh dặn dò Bạch Long vài câu liền hóa một con chim sẻ, bay về phía hoàng cung.Cùng lúc đó, trong hoàng cung, thiết kỵ tung hoành, nha hoàn, bọn thái giám tất cả đều quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy.Hồng Liệt người mặc hắc giáp dày nặng, cưỡi hắc mã to con, chậm rãi tiến lên, hắn một tay dẫn theo đại đao, ánh mắt hung ác.- Phong tỏa hoàng cung, đi tìm Thái Tử!Một tướng quân nâng đao quát, các binh sĩ tiếp lệnh, phân tán ra bắt đầu tìm kiếm.Một phi tử chạy tới, đi vào bên cạnh Hồng Liệt, khóc thút thít nói:- Đại ca, ngươi phải báo thù cho Minh Nhi.Hồng Liệt liếc nhìn nàng, nói:- Yên tâm đi, muội muội, Thái Tử hôm nay chắc chắn phải chết.Phi tử xoa xoa nước mắt, mở miệng hỏi:- Minh Nhi ở đâu, ngươi phái người đi điều tra chưa?Hồng Liệt nói:- Binh lính của ta ở ngoài thành phát hiện một cỗ thi thể, là của Minh Nhi, đại ca không đành lòng nói cho ngươi.Nghe vậy, phi tử như bị sét đánh, trực tiếp tê liệt ngồi dưới đất.Hồng Liệt lắc đầu, ghìm ngựa tiến lên, mặt mũi của hắn trở nên kiệt ngạo, ánh mắt thì nhìn chằm chằm Kim Loan điện cao cao tại thượng phương xa, lẩm bẩm:- Khương đại ca, Giang Sơn này ngươi ngồi ba mươi năm, cũng giờ đến phiên đệ đệ ta ngồi một chút rồi.Một bên khác, trong tẩm cung hoàng hậu.Thái Tử Khương Càn tóc tai bù xù, ngồi ở trước bàn, đồi phế đến cực điểm.Hoàng hậu nương nương từ ngoài cửa đi tới, đóng cửa phòng lại, nói:- Không được, Hồng Liệt đã giết đến, bản cung không thể cầu cứu Dương gia.Khương Càn cười khổ nói:- Mẫu hậu, Hồng Liệt làm ra động tĩnh lớn như vậy, Dương gia như thế nào nghe không được? Trước khi nhị đệ tan biến, ta đã phát giác được thái độ của Dương gia không thích hợp, thái độ của đám bọn cậu ngoại đối với ta cũng không có sốt ruột như trước kia, thậm chí...‘Thậm chí có chút chán ghét.’Khương Càn không có nói ra câu này nói, trong lòng hắn trăm mối vẫn không có cách giải, hắn thấy hết thảy hạ thần đều có thể ruồng bỏ hắn, duy chỉ có Dương gia không nên.Hoàng hậu nương nương cau mày nói:- Ngươi thật giết nhị đệ ngươi?Khương Càn nghe xong, lập tức tức giận, cắn răng nói:- Làm sao có thể! Ta và nhị đệ tranh đấu, chính là hắn muốn tranh với ta, mẫu hậu, nhiều năm như vậy, ta không phải nhẫn lại nhẫn? Vì sao nhẫn, không phải chính là nhớ tới huynh đệ thân tình? Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết nhị đệ, cho dù ta bị nhị đệ giết, ta cũng không có khả năng sát hại đệ đệ của mình.Tuy là Thái Tử, nhưng từ nhỏ đến lớn, thái độ của hoàng đế, hoàng hậu đối với hắn đều lúc lạnh lúc nóng, dẫn đến hắn hết sức trân quý tình cảm huynh đệ, bởi vì khi còn bé bọn đệ đệ đều cần hắn, tôn kính hắn, hắn vẫn muốn bảo hộ bọn đệ đệ, bằng không hắn và Nhị hoàng tử tranh đấu không có khả năng kéo dài đến mấy năm.Hắn nhưng là Thái Tử, nắm giữ quyền hành triều đình, muốn đối phó Nhị hoàng tử, sao mà dễ dàng.Hắn thậm chí có thể cho hoàng đế đuổi Khương Minh đến biên cương.Hoàng hậu nương nương thở dài một tiếng, ánh mắt nàng nhìn về phía Khương Càn cực kỳ phức tạp.Khương Càn giờ phút này ở vào kinh hoảng, hoảng sợ, phẫn nộ, cũng không có chú ý tới ánh mắt của nàng.Ngoài điện truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng bước chân, nghe âm thanh đã biết số lượng lớn binh sĩ đang chạy đến.- Tứ đệ ngươi đi theo ngươi phụ hoàng chinh chiến, bằng không có hắn và Tông Thiên Vũ ở đây, ngươi còn có thể cứu.Hoàng hậu nương nương bất đắc dĩ nói.Khương Càn cắn răng, đứng dậy, nói:- Mẫu hậu, ngài tuyệt đối đừng ra, một mình ta ra ngoài, cùng lắm thì chính là chết, người Khương gia ta cớ sao sợ hãi sinh tử.Dứt lời, hắn làm việc nghĩa không chùn bước đi đến trước cổng chính, đẩy cửa đi ra ngoài, phía ngoài đình viện tràn đầy binh sĩ đen nghịt, Hồng Liệt cưỡi ngựa trên hành lang ở ngoài viện, xa xa nhìn hắn.Khương Càn hít sâu một hơi, sửa sang lại một chút tóc của mình, cất bước đi về phía trước, cao giọng nói:- Hồng đại tướng quân, nếu ngươi không tin nhị đệ cũng không phải bản điện hạ làm hại, bản điện hạ cũng không thể nói gì hơn, muốn chém giết muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được, đợi phụ hoàng, Tứ đệ ta trở về, ngươi cũng chạy không khỏi một chữ ‘chết’.Các binh sĩ yên lặng, cũng không có lập tức lao tới, chờ đợi Hồng đại tướng quân lên tiếng.