Chương 63: Màn đêm vĩnh hằng
Hai mắt vô hồn của Võ Minh Hạo lấy lại chút ánh sáng, hắn cố nuốt nước mắt vào trong nhanh chóng nói: “Được, chỉ cần là em ấy là tốt rồi… xin anh cứu lấy người tôi yêu.”
Kiến trúc xung quanh bọn họ dần dần sụp đổ, bóng đêm bắt đầu xâm chiếm, cắn nuốt mọi thứ. Tấm khiên mua được từ hệ thống cố gắng chống đỡ kiến trúc đang đổ xuống chỗ bọn họ, tạo ra một vùng an toàn nhỏ cho tất cả mọi người.
Cố Lãng dùng khoảng thời gian ngắn nhất giữ lại được hồn phách của Trần Vĩnh Lâm, tạm thời nuôi dưỡng trong một miếng ngọc. Hắn muốn đưa nó cho Võ Minh Hạo giữ nhưng hắn ta lại mỉm cười lắc lắc đầu bảo Cố Lãng đưa nó cho Tạ Hoài Du.
Tạ Hoài Du cau mày nhìn Võ Minh Hạo không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
“Các cậu sẽ biết đáp án sớm thôi, là tôi giết em ấy. Tôi không xứng giữ em ấy bên cạnh mình.”
Tôi không thể ích kỷ giữ lại em ấy bên cạnh khi bản thân là người hại chết em, nhưng tôi có thể ở cạnh em ấy khi tôi chết, khi tôi đã trả lại cho em mạng của chính mình.
Hắn không nói nhưng Tạ Hoài Du có thể cảm nhận được trong đôi mắt người này hàm chứa biết bao cảm xúc phức tạp.
Hối hận, đau khổ có, hạnh phúc, hi vọng có, cảm xúc của hắn ta quá mức hỗn loạn đến một người giỏi nhìn người như Tạ Hoài Du cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Thế nhưng cậu vẫn theo lời người nọ bỏ viên ngọc vào ba lô hệ thống của mình.
Màn đêm hoàn toàn cắn nuốt mọi thứ, chỉ còn khu vực của bọn họ giữ lại được một chút tầm nhìn.
Cả năm người không nói gì nhưng họ đều biết trong bóng đêm ấy tồn tại thứ gì. Loại quái vật tìm kiếm ánh sáng. Cũng như những người bị đem đi thí nghiệm ở đây.
Họ cũng đang tìm kiếm ánh sáng thuộc về mình.
Ánh sáng của hi vọng.
Võ Minh Hạo trầm mặc nói với tất cả mọi người: “Chúng ta cần tìm kiếm thang máy đi xuống nơi sâu hơn, các cậu đến đây bằng đường đó nên chắc cũng biết, nơi đó là đường đi duy nhất mà cao tầng tạo ra để di chuyển giữa các khu ở thành phố dưới lòng đất này. Mọi thứ có thể bị phá hủy nhưng nó thì không, chỉ cần tìm ra được nó các cậu sẽ thoát khỏi tình cảnh bị vây khốn này.”
Hắn đột nhiên cười cười nói: “Cố Lãng, anh đã đồng ý với tôi rồi, nhất định phải rút đi linh hồn tôi trước khi tôi bị quái vật bóng đêm cắn nuốt. Hãy đặt tôi cạnh em ấy, để tôi có thể vĩnh viễn sưởi ấm cho người tôi yêu.”
Võ Minh Hạo không để mọi người kịp phản ứng đã vội chạy ra xa, đâm đầu vào bóng tối. Ngọn lửa không biết từ đâu bao lấy cả người hắn, sáng rọi cả một vùng, cho bọn họ tầm nhìn trong đêm tối.
Hàng loạt bóng đen như tìm thấy miếng mồi ngon béo vây kín cả người hắn. Trên mặt Võ Minh Hạo nở một nụ cười thật rực rỡ nhìn về phía bọn họ, la lớn nói: “Thang máy ở phía sau các cậu kia kìa, hãy đi đến khu 01 giết Liễu Ngọc giúp tôi. Còn nữa, Liễu Ngọc không biết khi cô ta thay đổi kí ức của tôi sẽ để lại hậu quả gì, lí do hàng trăm ngàn người bị bắt trở thành vật thí nghiệm là vì thế giới trên kia đã quá đông rồi, họ chỉ cần những người ưu tú ở lại, chúng ta bị đào thải rồi trở thành một bàn đạp giúp những người có gen ưu tú càng ưu tú hơn mà thôi."
"Được rồi sống tốt, thay tôi và em ấy trở về nhà nhé!”
Nhiệm vụ chính 1: Tìm ra được bí mật mà cao tầng vẫn luôn che giấu (Hoàn thành)
Người chơi có thể trở về Tân Lập Thành ngay lập tức (Rời khỏi hoặc ở lại.)
Mọi người đều đồng loạt chọn ở lại.
Lại thêm kí ức của một người được trả về não bộ họ. Tạ Hoài Du nắm chặt tay Cố Lãng nén nước mắt đang trực trào không đành lòng rời đi. Họ chẳng thể làm gì, chỉ có thể không phụ sự kì vọng của Võ Minh Hạo, tìm đường về nhà, đưa hai người cùng về nhà với họ…
Cả bọn vào được thang máy an toàn vẫn không nói với nhau một tiếng nào, tất cả đều im lặng, im lặng cảm nhận nỗi đau không cách nào diễn tả được này.
Họ chỉ là thú vui của con trò chơi này, quyền sống chết của họ nằm trong tay nó, họ có thể phản kháng… nhưng rồi kết quả cũng không phải thứ họ muốn nhìn thấy.
Trong bầu không khí ngột ngạt Cố Lãng đột nhiên nói: “Anh xin lỗi, anh đã đồng ý với cậu ấy trong lúc mọi người không để ý.”
Tạ Hoài Du chớp chớp mắt nhìn lên trên không cho nước mắt rơi, cậu nhỏ giọng nói: “Không phải lỗi của anh, cậu ấy đã quyết định rồi, không ai thay đổi được quyết định của một kẻ ngang bướng như cậu ấy đâu.”
“Hồn phách… cậu ấy sao rồi?” Tạ Hoài Du muốn hỏi rõ cả câu nhưng lời nói trong cổ họng cậu cứ nghẹn lại không cách nào thốt lên được rõ ràng.
“Anh thu lại được rồi, bên trong miếng ngọc có chứa linh hồn của người cậu ấy yêu.”
“Ừm.”
Không gian lại chìm vào khoảng lặng, chỉ có tiếng hít thở ngột ngạt của họ.
Sáu người giờ chỉ còn bốn… à không vẫn là sáu, chỉ là giờ hai thành viên còn lại tồn tại ở một trạng thái khác mà thôi.
Ước nguyện cùng nhau về nhà… sao mà xa vời quá!
Bốn người theo như lời của Võ Minh Hạo tìm đường theo các kiểu kí hiệu trên tường từng bước, từng bước đi đến khu 01.
Liễu Ngọc ngồi trên ghế chỉ huy điềm nhiên ngồi xem camera từng hành động cử chỉ của bọn họ., dù không nghe thấy bất kì âm thanh nào nhưng nhìn biểu cảm của từng người cũng đủ làm cô ta vui sướng.
“Chơi đùa với các người, đúng là rất thú vị.”
“Hệ thống, ngươi nói nếu ta giết được Tạ Hoài Du, ngươi sẽ cho ta đặt quyền bất tử đúng không?”
[Đúng vậy, cậu ta mang một thân chỉ số từ một trò chơi khác qua, xem như bug cần được loại trừ.]
Liễu Ngọc nhìn quyền hạn tối cao được hệ thống ban tặng trong phó bản này thì thầm cười: “Tiếc thật, các người vĩnh viễn sẽ không đối đầu lại nổi hai chữ vận mệnh đâu.”
Tạ Hoài Du chắc hẳn cũng biết hệ thống đặc biệt ghim cậu, nhưng có lẽ cậu không biết nó đã luôn tìm mọi cách để diệt trừ cậu, thậm chí không từ thủ đoạn hợp tác với người chơi khác.
Nó không thể trực tiếp ra tay quá đáng vì mọi nơi đều có sự giám sát của Pháp Tắc và Chủ Thần, thế giới này do Tà Thần làm chủ nhưng gã ta không thể ngang nhiên đi ngược lại với hai vị kia được.
Hệ thống chỉ có thể tìm kiếm người chơi có thực lực nhất ngoài Cố Lãng và No 2 đã mất tích ở một phó bản thần quái nhiều năm về trước. Vừa hay Liễu Ngọc là người thích hợp nhất, vừa có thực lực vừa có ác ý với cậu.
Tâm trạng ai trong nhóm cũng nặng nề, Tạ Hoài Du cũng vậy. Cố Lãng rất muốn nói lời an ủi bạn nhỏ nhưng đến lúc này hắn cũng không biết nên nói gì mới phải. Chỉ có thể nắm chặt tay cậu như mọi khi, đột nhiên Tạ Hoài Du lên tiếng cắt ngang bầu không khí căng thẳng này, cậu kiên định nói.
“Phó bản này chúng ta kết thúc sớm rồi phá hủy hoàn toàn thế giới này nhé! Tôi sẽ sống ác một lần, tôi muốn thế giới thảm hại này diệt vong.”
Cố Lãng ở bên cạnh là người đầu tiên đồng ý: “Em muốn làm gì cũng được, bạn nhỏ của anh không làm gì ác cả. Chỉ là thế giới này quá không tử tế với chúng ta mà thôi.”
Từ Nguyệt Hi cũng gật gật đầu tức giận nói: “Em cũng muốn phá hủy thế giới này.”
“Được, chúng ta cùng nhau phá hủy nó.”
Tận diệt cùng nhau đi.
Liễu Ngọc bên kia màn hình giám sát đột nhiên có dự cảm không lành. Mà trong trò chơi này, một khi bạn có một dự cảm xấu nào đó thì khả năng nó sẽ thật sự đến với bạn là 90%.
Cô ta cũng đoán được bọn họ đang mang theo sát ý tìm đến chỗ mình. Chỉ là không biết bọn cậu định giết cô ta như thế nào mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói.
Những ngày này nắng mưa thất thường, mọi người chú ý sức khỏe nha.
Kiến trúc xung quanh bọn họ dần dần sụp đổ, bóng đêm bắt đầu xâm chiếm, cắn nuốt mọi thứ. Tấm khiên mua được từ hệ thống cố gắng chống đỡ kiến trúc đang đổ xuống chỗ bọn họ, tạo ra một vùng an toàn nhỏ cho tất cả mọi người.
Cố Lãng dùng khoảng thời gian ngắn nhất giữ lại được hồn phách của Trần Vĩnh Lâm, tạm thời nuôi dưỡng trong một miếng ngọc. Hắn muốn đưa nó cho Võ Minh Hạo giữ nhưng hắn ta lại mỉm cười lắc lắc đầu bảo Cố Lãng đưa nó cho Tạ Hoài Du.
Tạ Hoài Du cau mày nhìn Võ Minh Hạo không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
“Các cậu sẽ biết đáp án sớm thôi, là tôi giết em ấy. Tôi không xứng giữ em ấy bên cạnh mình.”
Tôi không thể ích kỷ giữ lại em ấy bên cạnh khi bản thân là người hại chết em, nhưng tôi có thể ở cạnh em ấy khi tôi chết, khi tôi đã trả lại cho em mạng của chính mình.
Hắn không nói nhưng Tạ Hoài Du có thể cảm nhận được trong đôi mắt người này hàm chứa biết bao cảm xúc phức tạp.
Hối hận, đau khổ có, hạnh phúc, hi vọng có, cảm xúc của hắn ta quá mức hỗn loạn đến một người giỏi nhìn người như Tạ Hoài Du cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Thế nhưng cậu vẫn theo lời người nọ bỏ viên ngọc vào ba lô hệ thống của mình.
Màn đêm hoàn toàn cắn nuốt mọi thứ, chỉ còn khu vực của bọn họ giữ lại được một chút tầm nhìn.
Cả năm người không nói gì nhưng họ đều biết trong bóng đêm ấy tồn tại thứ gì. Loại quái vật tìm kiếm ánh sáng. Cũng như những người bị đem đi thí nghiệm ở đây.
Họ cũng đang tìm kiếm ánh sáng thuộc về mình.
Ánh sáng của hi vọng.
Võ Minh Hạo trầm mặc nói với tất cả mọi người: “Chúng ta cần tìm kiếm thang máy đi xuống nơi sâu hơn, các cậu đến đây bằng đường đó nên chắc cũng biết, nơi đó là đường đi duy nhất mà cao tầng tạo ra để di chuyển giữa các khu ở thành phố dưới lòng đất này. Mọi thứ có thể bị phá hủy nhưng nó thì không, chỉ cần tìm ra được nó các cậu sẽ thoát khỏi tình cảnh bị vây khốn này.”
Hắn đột nhiên cười cười nói: “Cố Lãng, anh đã đồng ý với tôi rồi, nhất định phải rút đi linh hồn tôi trước khi tôi bị quái vật bóng đêm cắn nuốt. Hãy đặt tôi cạnh em ấy, để tôi có thể vĩnh viễn sưởi ấm cho người tôi yêu.”
Võ Minh Hạo không để mọi người kịp phản ứng đã vội chạy ra xa, đâm đầu vào bóng tối. Ngọn lửa không biết từ đâu bao lấy cả người hắn, sáng rọi cả một vùng, cho bọn họ tầm nhìn trong đêm tối.
Hàng loạt bóng đen như tìm thấy miếng mồi ngon béo vây kín cả người hắn. Trên mặt Võ Minh Hạo nở một nụ cười thật rực rỡ nhìn về phía bọn họ, la lớn nói: “Thang máy ở phía sau các cậu kia kìa, hãy đi đến khu 01 giết Liễu Ngọc giúp tôi. Còn nữa, Liễu Ngọc không biết khi cô ta thay đổi kí ức của tôi sẽ để lại hậu quả gì, lí do hàng trăm ngàn người bị bắt trở thành vật thí nghiệm là vì thế giới trên kia đã quá đông rồi, họ chỉ cần những người ưu tú ở lại, chúng ta bị đào thải rồi trở thành một bàn đạp giúp những người có gen ưu tú càng ưu tú hơn mà thôi."
"Được rồi sống tốt, thay tôi và em ấy trở về nhà nhé!”
Nhiệm vụ chính 1: Tìm ra được bí mật mà cao tầng vẫn luôn che giấu (Hoàn thành)
Người chơi có thể trở về Tân Lập Thành ngay lập tức (Rời khỏi hoặc ở lại.)
Mọi người đều đồng loạt chọn ở lại.
Lại thêm kí ức của một người được trả về não bộ họ. Tạ Hoài Du nắm chặt tay Cố Lãng nén nước mắt đang trực trào không đành lòng rời đi. Họ chẳng thể làm gì, chỉ có thể không phụ sự kì vọng của Võ Minh Hạo, tìm đường về nhà, đưa hai người cùng về nhà với họ…
Cả bọn vào được thang máy an toàn vẫn không nói với nhau một tiếng nào, tất cả đều im lặng, im lặng cảm nhận nỗi đau không cách nào diễn tả được này.
Họ chỉ là thú vui của con trò chơi này, quyền sống chết của họ nằm trong tay nó, họ có thể phản kháng… nhưng rồi kết quả cũng không phải thứ họ muốn nhìn thấy.
Trong bầu không khí ngột ngạt Cố Lãng đột nhiên nói: “Anh xin lỗi, anh đã đồng ý với cậu ấy trong lúc mọi người không để ý.”
Tạ Hoài Du chớp chớp mắt nhìn lên trên không cho nước mắt rơi, cậu nhỏ giọng nói: “Không phải lỗi của anh, cậu ấy đã quyết định rồi, không ai thay đổi được quyết định của một kẻ ngang bướng như cậu ấy đâu.”
“Hồn phách… cậu ấy sao rồi?” Tạ Hoài Du muốn hỏi rõ cả câu nhưng lời nói trong cổ họng cậu cứ nghẹn lại không cách nào thốt lên được rõ ràng.
“Anh thu lại được rồi, bên trong miếng ngọc có chứa linh hồn của người cậu ấy yêu.”
“Ừm.”
Không gian lại chìm vào khoảng lặng, chỉ có tiếng hít thở ngột ngạt của họ.
Sáu người giờ chỉ còn bốn… à không vẫn là sáu, chỉ là giờ hai thành viên còn lại tồn tại ở một trạng thái khác mà thôi.
Ước nguyện cùng nhau về nhà… sao mà xa vời quá!
Bốn người theo như lời của Võ Minh Hạo tìm đường theo các kiểu kí hiệu trên tường từng bước, từng bước đi đến khu 01.
Liễu Ngọc ngồi trên ghế chỉ huy điềm nhiên ngồi xem camera từng hành động cử chỉ của bọn họ., dù không nghe thấy bất kì âm thanh nào nhưng nhìn biểu cảm của từng người cũng đủ làm cô ta vui sướng.
“Chơi đùa với các người, đúng là rất thú vị.”
“Hệ thống, ngươi nói nếu ta giết được Tạ Hoài Du, ngươi sẽ cho ta đặt quyền bất tử đúng không?”
[Đúng vậy, cậu ta mang một thân chỉ số từ một trò chơi khác qua, xem như bug cần được loại trừ.]
Liễu Ngọc nhìn quyền hạn tối cao được hệ thống ban tặng trong phó bản này thì thầm cười: “Tiếc thật, các người vĩnh viễn sẽ không đối đầu lại nổi hai chữ vận mệnh đâu.”
Tạ Hoài Du chắc hẳn cũng biết hệ thống đặc biệt ghim cậu, nhưng có lẽ cậu không biết nó đã luôn tìm mọi cách để diệt trừ cậu, thậm chí không từ thủ đoạn hợp tác với người chơi khác.
Nó không thể trực tiếp ra tay quá đáng vì mọi nơi đều có sự giám sát của Pháp Tắc và Chủ Thần, thế giới này do Tà Thần làm chủ nhưng gã ta không thể ngang nhiên đi ngược lại với hai vị kia được.
Hệ thống chỉ có thể tìm kiếm người chơi có thực lực nhất ngoài Cố Lãng và No 2 đã mất tích ở một phó bản thần quái nhiều năm về trước. Vừa hay Liễu Ngọc là người thích hợp nhất, vừa có thực lực vừa có ác ý với cậu.
Tâm trạng ai trong nhóm cũng nặng nề, Tạ Hoài Du cũng vậy. Cố Lãng rất muốn nói lời an ủi bạn nhỏ nhưng đến lúc này hắn cũng không biết nên nói gì mới phải. Chỉ có thể nắm chặt tay cậu như mọi khi, đột nhiên Tạ Hoài Du lên tiếng cắt ngang bầu không khí căng thẳng này, cậu kiên định nói.
“Phó bản này chúng ta kết thúc sớm rồi phá hủy hoàn toàn thế giới này nhé! Tôi sẽ sống ác một lần, tôi muốn thế giới thảm hại này diệt vong.”
Cố Lãng ở bên cạnh là người đầu tiên đồng ý: “Em muốn làm gì cũng được, bạn nhỏ của anh không làm gì ác cả. Chỉ là thế giới này quá không tử tế với chúng ta mà thôi.”
Từ Nguyệt Hi cũng gật gật đầu tức giận nói: “Em cũng muốn phá hủy thế giới này.”
“Được, chúng ta cùng nhau phá hủy nó.”
Tận diệt cùng nhau đi.
Liễu Ngọc bên kia màn hình giám sát đột nhiên có dự cảm không lành. Mà trong trò chơi này, một khi bạn có một dự cảm xấu nào đó thì khả năng nó sẽ thật sự đến với bạn là 90%.
Cô ta cũng đoán được bọn họ đang mang theo sát ý tìm đến chỗ mình. Chỉ là không biết bọn cậu định giết cô ta như thế nào mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói.
Những ngày này nắng mưa thất thường, mọi người chú ý sức khỏe nha.