Chương 175
Tư Lệnh hỏi Ethan:
- Có chuyện gì vậy Ethan? Ngươi mới chém xuống có một kiếm.
Ethan Kath đáp:
- Thưa Tư Lệnh, Trần Tuấn Tài là thiên tài trăm năm có một, lấy mất bàn tay của hắn thật đáng tiếc.
- Hắn đã xúc phạm ta.
- Hắn đã xúc phạm ngài, nhưng hắn làm thế là để cứu tổ chức của hắn. Hắn đã làm sai, nhưng cái sai ấy có thể hiểu được.
- Ngươi đang vì hắn mà chống lại ta, Ethan, ta rất thất vọng.
- Xin Tư Lệnh đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ đang làm mọi việc vì ngài mà thôi. Ngài đã cho mấy trăm người sử dụng ma túy Hãm Thần, kết quả phần lớn lũ người ấy đều phát điên hết cả. Loại ma túy này có tính chiếm hữu rất mạnh, một khi vào trong não bộ sẽ tìm cách thâm nhập và thay đổi cấu trúc não bộ, dẫn tới sự bài xích kịch liệt của hệ thần kinh. Ma túy thắng thì người dùng sinh bệnh mà ma túy thua thì người dùng trở nên điên loạn. Những người dùng ma túy Hãm Thần ở dạng tinh khiết mà chỉ trở bệnh như ngài và Sát Chúa là vô cùng hiếm hoi. Nếu Tài tiếp nhận được ma túy nhưng lại mất một bàn tay thì thật phí phạm, như vậy hắn không thể làm việc cho ngài được nữa.
- Ethan, ngươi nói đúng. Ta đã quá cực đoan trong vụ này. Vậy đi, ta cho thằng khốn này một giờ đồng hồ, sau một giờ đồng hồ ấy thay vì chém vào tay ngươi hãy chém vào cổ nó, như vậy nếu nó thành công thì giữ được nguyên vẹn cơ thể để làm việc cho ta, nếu không thành công thì nó mất mạng và lòng ta sẽ cảm thấy vui vẻ. Ethan, ta cấm ngươi nói gì thêm nữa. Nếu ngươi lại một lần nữa từ chối thì ta sẽ chém cả ngươi nữa.
Ethan cúi đầu tuân lệnh.
Gã đặt thanh kiếm vào cổ Tài. Tài nhìn vậy, lập tức hiểu ra.
Những lời trao đổi giữa Tư Lệnh và Ethan trôi tuột qua tai hắn, không đọng lại được chút nào, nhưng Tài là người thông minh đặc biệt. Hắn hiểu cử chỉ của Ethan có ý nghĩa như thế nào. Việc Ethan thay vì đặt kiếm lên tay lại kề vào cổ cho thấy Tư Lệnh đã đổi ý rồi. Thay vì muốn lấy bàn tay của hắn thì Mc Alister muốn lấy cái đầu của hắn. Tình thế đi từ xấu đến xấu hơn.
Hắn không biết rằng thời gian cũng đã được tăng từ một phút lên một giờ đồng hồ. Tuy nhiên ngay cả nếu hắn biết điều đó thì cũng không vui vẻ gì, bởi như vậy vẫn còn lâu mới đủ.
Ma túy Hãm Thần mỗi lần vào cơ thể sẽ có tác dụng kéo dài trong một ngày. Quãng thời gian này được rút ngắn đáng kể khi người tiếp nhận đã làm quen được với ma túy, hay nói đúng hơn, để ma túy làm chủ mình hoàn toàn. Giống như Mc Alister hiện nay, phải dùng ma túy dạng khí để hít thở, hễ ngừng hít vào là chết.
Năm xưa Mc Alister dùng ma túy hai mươi lần trong ba mươi ngày, đến lần thứ hai mươi mới có thể di chuyển được bàn tay. Con số này tương tự với Sát Chúa, bởi Sát Chúa thậm chí còn cực đoan hơn nữa, dùng ma túy hai mươi lần trong hai mươi ngày, tức là ngày nào cũng dùng, không hề để cho cơ thể nghỉ ngơi.
May mắn cho cả hai người bọn họ, phản ứng của hệ thần kinh không quá kịch liệt nên vẫn giữ được sự tỉnh táo, tuy nhiên các cơ quan đã bị ma túy chiếm lĩnh và biến đổi, chẳng hạn như Mc Alister bị mất giọng nói, phổi và đường phế quản đều mất năng lực vận hành bình thường, nếu không được ma túy kích thích liên tục sẽ trở nên tê liệt.
Ethan đặt thanh kiếm vào cổ Tài, giữ nguyên không hạ xuống. Gã biết rằng Tài không theo kịp các vận động thông thường. Gã muốn thông qua việc giữ nguyên thanh kiếm ở cổ Tài một lúc lâu để gửi cho hắn một thông điệp.
Tài hiểu được thông điệp của Ethan. Hắn biết rằng mình có một khoảng thời gian, không rõ cụ thể là bao lâu, nhưng trong thời gian ấy hắn phải tìm được cách tránh cú chém của Ethan, nếu không nhất định sẽ bay đầu.
Nhưng làm thế nào di chuyển được? Cơ thể hắn vẫn đang trong trạng thái đóng băng, ý nghĩ không truyền được xuống các bộ phận bên dưới, tuy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo nhưng chẳng thể nào ra lệnh được cho tay chân.
Tài chợt nghĩ ra một cách. Hắn thử cưỡng ép mình rơi vào giấc ngủ, thông qua cách này làm cho cơ thể mất cân bằng, đầu nặng chân nhẹ, người sẽ tự động ngã ra đằng sau. Đây là cách làm duy nhất, tuy không thể tính là đường đường chính chính tránh lưỡi gươm nhưng ngoài ra không còn cách nào khác. Càng nghĩ Tài càng thấy cách làm này hợp lý.
Nghĩ vậy nhưng lúc làm mới thấy khó khăn hơn hắn tưởng. Mắt Tài không nhắm lại được, những âm thanh và hình ảnh được khuyếch đại cứ dội liên tiếp vào đầu khiến cho hắn không có cách nào tĩnh trí, mà tĩnh trí lại là yếu tố tiên quyết để một người buồn ngủ và ngủ được. Nỗi lo lắng trước những mối nguy sắp xảy ra làm vấn đề thêm phần phức tạp.
Hắn cố gạt bỏ tạp niệm, đặt mình vào trạng thái thiền định. Hắn đoán rằng không ai khác trên đời lại thiền như mình, người ta thiền định để đạt được sự minh tuệ, còn hắn thiền định là để được buồn ngủ. Ngủ trong trạng thái mở mắt. Hắn cố gắng đẩy lùi những thông tin hỗn tạp mà thế giới bên ngoài đang cố nhồi vào đầu hắn, thay thế chúng bằng những ký ức tốt đẹp. Hắn nhớ lại thời gian bố mẹ hắn còn sống, những tháng ngày vui vẻ đủ cả bốn thành viên, lúc hắn chơi cùng với Trung, thế rồi hình ảnh thương tâm về cái chết của bố ập đến, khiến cho hắn rối loạn. Hình ảnh ấy mở đầu cho một chuỗi những ám ảnh bi thương sống dậy trong lòng hắn, hắn nhớ đến Trung bị bắt đi, rồi cảnh tượng hai anh em đánh nhau sống chết. Tài thấy buồn ghê gớm, nước mắt tự động chảy ra.
Hắn giật mình, hiểu rằng cứ thế này thì hỏng mất. Hắn tìm mọi cách gạt bỏ những ký ức buồn, trở lại nghĩ về Emily Hà, lúc hắn ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô và chìm đắm trong mùi hương thơm ngát tỏa ra từ mái tóc cô. Hắn nghĩ về Trần Tuấn Long, một đứa bé hiếu động, và Trần Thùy Trang, một sinh linh nhỏ bé và yếu đuối, và chính ở đây hắn đã tìm được sự cân bằng cần thiết.
Hình ảnh dễ thương của Thùy Trang đã trấn an trí não hắn, tách biệt suy nghĩ của hắn khỏi thực tại. Hắn lập tức tập trung vào điều đó. Cảnh tượng con bé từ lúc chào đời đến khi biết quẫy đạp lần lượt hiện lên, tràn ngập trong đầu, cảm xúc của hắn cũng theo đó trở nên an tịnh và hắn bắt đầu buồn ngủ. Mắt của hắn vẫn không sao nhắm lại được, nhưng người hắn khụy xuống và ngã lăn ra sàn nhà.
Lưỡi kiếm của Ethan sượt qua tóc mái của Tài lúc hắn ngã xuống, cắt đi vài sợi. Tài không hề biết mình vừa thoát chết, hắn nằm lăn ra đất, ngủ khò khò.
- Có chuyện gì vậy Ethan? Ngươi mới chém xuống có một kiếm.
Ethan Kath đáp:
- Thưa Tư Lệnh, Trần Tuấn Tài là thiên tài trăm năm có một, lấy mất bàn tay của hắn thật đáng tiếc.
- Hắn đã xúc phạm ta.
- Hắn đã xúc phạm ngài, nhưng hắn làm thế là để cứu tổ chức của hắn. Hắn đã làm sai, nhưng cái sai ấy có thể hiểu được.
- Ngươi đang vì hắn mà chống lại ta, Ethan, ta rất thất vọng.
- Xin Tư Lệnh đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ đang làm mọi việc vì ngài mà thôi. Ngài đã cho mấy trăm người sử dụng ma túy Hãm Thần, kết quả phần lớn lũ người ấy đều phát điên hết cả. Loại ma túy này có tính chiếm hữu rất mạnh, một khi vào trong não bộ sẽ tìm cách thâm nhập và thay đổi cấu trúc não bộ, dẫn tới sự bài xích kịch liệt của hệ thần kinh. Ma túy thắng thì người dùng sinh bệnh mà ma túy thua thì người dùng trở nên điên loạn. Những người dùng ma túy Hãm Thần ở dạng tinh khiết mà chỉ trở bệnh như ngài và Sát Chúa là vô cùng hiếm hoi. Nếu Tài tiếp nhận được ma túy nhưng lại mất một bàn tay thì thật phí phạm, như vậy hắn không thể làm việc cho ngài được nữa.
- Ethan, ngươi nói đúng. Ta đã quá cực đoan trong vụ này. Vậy đi, ta cho thằng khốn này một giờ đồng hồ, sau một giờ đồng hồ ấy thay vì chém vào tay ngươi hãy chém vào cổ nó, như vậy nếu nó thành công thì giữ được nguyên vẹn cơ thể để làm việc cho ta, nếu không thành công thì nó mất mạng và lòng ta sẽ cảm thấy vui vẻ. Ethan, ta cấm ngươi nói gì thêm nữa. Nếu ngươi lại một lần nữa từ chối thì ta sẽ chém cả ngươi nữa.
Ethan cúi đầu tuân lệnh.
Gã đặt thanh kiếm vào cổ Tài. Tài nhìn vậy, lập tức hiểu ra.
Những lời trao đổi giữa Tư Lệnh và Ethan trôi tuột qua tai hắn, không đọng lại được chút nào, nhưng Tài là người thông minh đặc biệt. Hắn hiểu cử chỉ của Ethan có ý nghĩa như thế nào. Việc Ethan thay vì đặt kiếm lên tay lại kề vào cổ cho thấy Tư Lệnh đã đổi ý rồi. Thay vì muốn lấy bàn tay của hắn thì Mc Alister muốn lấy cái đầu của hắn. Tình thế đi từ xấu đến xấu hơn.
Hắn không biết rằng thời gian cũng đã được tăng từ một phút lên một giờ đồng hồ. Tuy nhiên ngay cả nếu hắn biết điều đó thì cũng không vui vẻ gì, bởi như vậy vẫn còn lâu mới đủ.
Ma túy Hãm Thần mỗi lần vào cơ thể sẽ có tác dụng kéo dài trong một ngày. Quãng thời gian này được rút ngắn đáng kể khi người tiếp nhận đã làm quen được với ma túy, hay nói đúng hơn, để ma túy làm chủ mình hoàn toàn. Giống như Mc Alister hiện nay, phải dùng ma túy dạng khí để hít thở, hễ ngừng hít vào là chết.
Năm xưa Mc Alister dùng ma túy hai mươi lần trong ba mươi ngày, đến lần thứ hai mươi mới có thể di chuyển được bàn tay. Con số này tương tự với Sát Chúa, bởi Sát Chúa thậm chí còn cực đoan hơn nữa, dùng ma túy hai mươi lần trong hai mươi ngày, tức là ngày nào cũng dùng, không hề để cho cơ thể nghỉ ngơi.
May mắn cho cả hai người bọn họ, phản ứng của hệ thần kinh không quá kịch liệt nên vẫn giữ được sự tỉnh táo, tuy nhiên các cơ quan đã bị ma túy chiếm lĩnh và biến đổi, chẳng hạn như Mc Alister bị mất giọng nói, phổi và đường phế quản đều mất năng lực vận hành bình thường, nếu không được ma túy kích thích liên tục sẽ trở nên tê liệt.
Ethan đặt thanh kiếm vào cổ Tài, giữ nguyên không hạ xuống. Gã biết rằng Tài không theo kịp các vận động thông thường. Gã muốn thông qua việc giữ nguyên thanh kiếm ở cổ Tài một lúc lâu để gửi cho hắn một thông điệp.
Tài hiểu được thông điệp của Ethan. Hắn biết rằng mình có một khoảng thời gian, không rõ cụ thể là bao lâu, nhưng trong thời gian ấy hắn phải tìm được cách tránh cú chém của Ethan, nếu không nhất định sẽ bay đầu.
Nhưng làm thế nào di chuyển được? Cơ thể hắn vẫn đang trong trạng thái đóng băng, ý nghĩ không truyền được xuống các bộ phận bên dưới, tuy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo nhưng chẳng thể nào ra lệnh được cho tay chân.
Tài chợt nghĩ ra một cách. Hắn thử cưỡng ép mình rơi vào giấc ngủ, thông qua cách này làm cho cơ thể mất cân bằng, đầu nặng chân nhẹ, người sẽ tự động ngã ra đằng sau. Đây là cách làm duy nhất, tuy không thể tính là đường đường chính chính tránh lưỡi gươm nhưng ngoài ra không còn cách nào khác. Càng nghĩ Tài càng thấy cách làm này hợp lý.
Nghĩ vậy nhưng lúc làm mới thấy khó khăn hơn hắn tưởng. Mắt Tài không nhắm lại được, những âm thanh và hình ảnh được khuyếch đại cứ dội liên tiếp vào đầu khiến cho hắn không có cách nào tĩnh trí, mà tĩnh trí lại là yếu tố tiên quyết để một người buồn ngủ và ngủ được. Nỗi lo lắng trước những mối nguy sắp xảy ra làm vấn đề thêm phần phức tạp.
Hắn cố gạt bỏ tạp niệm, đặt mình vào trạng thái thiền định. Hắn đoán rằng không ai khác trên đời lại thiền như mình, người ta thiền định để đạt được sự minh tuệ, còn hắn thiền định là để được buồn ngủ. Ngủ trong trạng thái mở mắt. Hắn cố gắng đẩy lùi những thông tin hỗn tạp mà thế giới bên ngoài đang cố nhồi vào đầu hắn, thay thế chúng bằng những ký ức tốt đẹp. Hắn nhớ lại thời gian bố mẹ hắn còn sống, những tháng ngày vui vẻ đủ cả bốn thành viên, lúc hắn chơi cùng với Trung, thế rồi hình ảnh thương tâm về cái chết của bố ập đến, khiến cho hắn rối loạn. Hình ảnh ấy mở đầu cho một chuỗi những ám ảnh bi thương sống dậy trong lòng hắn, hắn nhớ đến Trung bị bắt đi, rồi cảnh tượng hai anh em đánh nhau sống chết. Tài thấy buồn ghê gớm, nước mắt tự động chảy ra.
Hắn giật mình, hiểu rằng cứ thế này thì hỏng mất. Hắn tìm mọi cách gạt bỏ những ký ức buồn, trở lại nghĩ về Emily Hà, lúc hắn ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô và chìm đắm trong mùi hương thơm ngát tỏa ra từ mái tóc cô. Hắn nghĩ về Trần Tuấn Long, một đứa bé hiếu động, và Trần Thùy Trang, một sinh linh nhỏ bé và yếu đuối, và chính ở đây hắn đã tìm được sự cân bằng cần thiết.
Hình ảnh dễ thương của Thùy Trang đã trấn an trí não hắn, tách biệt suy nghĩ của hắn khỏi thực tại. Hắn lập tức tập trung vào điều đó. Cảnh tượng con bé từ lúc chào đời đến khi biết quẫy đạp lần lượt hiện lên, tràn ngập trong đầu, cảm xúc của hắn cũng theo đó trở nên an tịnh và hắn bắt đầu buồn ngủ. Mắt của hắn vẫn không sao nhắm lại được, nhưng người hắn khụy xuống và ngã lăn ra sàn nhà.
Lưỡi kiếm của Ethan sượt qua tóc mái của Tài lúc hắn ngã xuống, cắt đi vài sợi. Tài không hề biết mình vừa thoát chết, hắn nằm lăn ra đất, ngủ khò khò.