Chương 178
Tài về căn cứ mới của Dực Long được một ngày thì có người đến tìm.
Thật bất ngờ, người ấy là Marley Valencia. Đi cùng với cô ta là rất nhiều Hiệp Sĩ.
Thấy hắn, Marley cười vui vẻ:
- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, không ngờ gặp tôi đúng không?
- Cô đến tìm tôi làm gì?
Marley chớp chớp hai mắt:
- Vì nhớ anh mà thôi.
- Làm ơn đừng đùa cợt, chúng tôi đang hết sức bận rộn.
- Ơ kìa, tôi có đùa đâu. Tôi đang nói rất thật lòng đó chứ.
Tài xua tay:
- Thôi được, ngoài việc đó ra còn việc gì nữa không?
- À, còn một chuyện nữa không quan trọng lắm, đó là tôi đã được Tư Lệnh bổ nhiệm làm Siêu Thần Tài, từ nay tôi cần nhờ anh nhiều đấy.
- Cô đùa dai quá, Marley.
Marley vẫy tay, một Hiệp Sĩ đứng sau lập tức bước tới, đặt lên bàn một tấm thẻ màu tím, bên trên có khắc dòng chữ: Siêu Thần Tài Marley Valencia.
Marley nhìn hắn với vẻ đắc thắng:
- Thế nào thủ lĩnh?
Tài cầm tấm thẻ, lật đi lật lại nhiều lần, tâm trạng trở nên hoảng hốt.
- Làm thế nào mà Tư Lệnh lại ban cho cô chức này? Ông ta hít ma túy nhiều quá lú lẫn rồi à?
- Ngược lại, ngài rất tinh tường là khác. Vốn tôi vừa nghe tin anh giết Brady Anderson đã hiểu ngay rằng thời của mình tới rồi. Tôi liền nũng nịu nhờ Gabriel đến gặp Tư Lệnh xin cho tôi được làm Siêu Thần Tài. Lý do để tôi nộp đơn ứng cử thì đơn giản vô cùng. Tôi nói với Tư Lệnh: Trần Tuấn Tài đã giết ba Thần Tài và một siêu Thần Tài, tổng cộng là bốn Thần Tài, điều đó chứng tỏ hắn có sở thích lùng giết các Thần Tài, sau này cho dù Tư Lệnh bổ nhiệm ai vào vị trí này cũng có tới chín mươi phần trăm sẽ bị Tài giết chết. Vậy thì thay vì bổ nhiệm một người có kinh nghiệm vào vị trí này, tốt hơn là nên bổ nhiệm một người mà chắc chắn hắn sẽ không giết. Tôi tự tin anh sẽ không bao giờ giết tôi, phải không thủ lĩnh?
Marley nhìn hắn với ánh mắt mở to đầy vẻ ngây thơ. Tài nhìn cảnh tượng này, lại nhớ đến lúc cô nàng tiếp đãi mình ở nhà riêng, cũng tràn đầy vẻ trinh nguyên thiếu nữ, người không biết chắc chắn sẽ nhầm tưởng Marley là nữ tu ngoan đạo.
Hắn nhún vai:
- Tương lai thật khó nói trước. Không phải tôi có ý đồ xấu gì với cô, mà là dòng đời đưa đẩy chúng ta ở thế đối đầu.
Marley cầm tay Tài, nói một cách khẩn thiết:
- Tôi sẽ không bao giờ để mình rơi vào thế đối đầu với anh. Tôi thề. Anh có muốn lấy hết tiền của Liên Hiệp không? Chuyện này tôi có thể tự quyết.
Tài lắc đầu:
- Lấy phần tiền của bọn họ tưởng là hay, mà thực ra vô cùng dở. Chó cùng rứt giậu. Người đã bị dồn đến chân tường tất lấy hết sức quay lại cắn, cho dù thắng được cũng bị thương nặng, huống chi lúc này chúng tôi như ngọn đèn dầu trước gió, tùy thời dập tắt. Cứ chia cho họ năm phần trăm, tôi lấy bốn phần trăm như Tư Lệnh đã quyết là được rồi.
Marley đồng ý ngay. Cô chỉ nói mồm vậy thôi, chứ thực tâm không hề muốn đối đầu với Liên Hiệp ba tổ chức sát thủ lớn nhất hiện nay.
Lực lượng của Dực Long chỉ còn lại mười nghìn người, không đủ đảm bảo an ninh cho mạng lưới vận chuyển hàng hóa, vai trò này cần giao cho Liên Hiệp, nhưng Marley cũng không muốn gây cho Tài cảm giác cô thuộc về Liên Hiệp. Đây là một sự thăng bằng cần phải rất khéo léo mới duy trì được.
Tài vẫn không sao quen được với ý nghĩ rằng Marley đã trở thành Siêu Thần Tài:
- Marley, cô quả là liều lĩnh. Cô còn quá trẻ, lại không hề có kinh nghiệm kinh doanh mà đã dám nhận một trọng trách lớn đến vậy. Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc một khi không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ bị Tư Lệnh lôi ra chặt đầu ư? Tư Lệnh không giống Gabriel, không dùng nhan sắc quyến rũ được đâu.
Marley cười khanh khách:
- Trời ơi, thủ lĩnh, sao anh căng thẳng thế? Anh thử nghĩ xem kinh doanh có những phần chính thế nào?
- Sản xuất, phân phối và quản lý dòng tiền?
- Đúng vậy đấy. Có ba phần, thì phần sản xuất Liên Minh đã chịu trách nhiệm hoàn toàn, tôi chẳng phải làm gì, phân phối thì tôi gần như độc quyền không phải cạnh tranh với ai, lại toàn là mặt hàng thiết yếu không mua không được. Phần phức tạp nhất là sổ sách kế toán, cái này đích xác tôi không làm được, nhưng tôi đã sớm tìm được người nhiều kinh nghiệm làm thay mình rồi. Cam kết trả lương hậu hĩnh. Cả ba phần phần nào cũng ổn thỏa, tôi chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, miễn đảm bảo mình không chết là tiền vào như nước. Thưa thủ lĩnh kính mến, nếu Donut Boy nghiện lòi tĩ còn làm được thì chẳng có gì tôi lại không thể làm được.
- Thì ra cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi. Nếu vậy thì tôi chúc cô thành công và sống đủ lâu.
- Nếu anh không tìm cách giết tôi thì tôi tin chắc mình sẽ sống đủ lâu đấy.
- Thế giới này sát thủ giỏi rất nhiều, ngoài tôi ra còn biết bao người có thể lấy mạng cô mà không ai biết, cũng không có cách nào cản lại được. Vậy nên cô nên cố gắng thu mình lại càng nhiều càng tốt, đừng để những kẻ ấy ngứa mắt. Marley, có việc này tôi muốn nhờ cô. Quintus đang giữ vợ con tôi, tôi muốn đến đón họ về nhưng lại sợ hắn không chịu trả. Người này khôn ngoan thâm độc, không thể thuyết phục theo cách thông thường. Cô có sáng kiến nào giúp được tôi không?
Marley ghé sát mặt Tài, nói nhỏ:
- Quintus là sếp tôi. Tôi không thể nói giúp gì anh được, bởi như vậy sẽ khiến ông ta nghi ngờ lòng trung thành của tôi. Nhưng Quintus rất sợ Liên Minh, lực lượng của ông ấy còn yếu, chưa thể đối đầu trực diện với Liên Minh, nếu anh có thể nhờ một nhân vật cấp cao nào đó đi cùng mình thì sẽ gây áp lực đủ lớn với Quintus.
Tài nghiêng đầu, hỏi:
- Gabriel?
- Ông ta không được. Gabriel là Phó Tư Lệnh Liên Minh phụ trách lực lượng đặc biệt Kraken. Chức vụ quá cao, quá kinh nghiệm, quá thẳng tính, có thể dễ dàng nhìn ra ý đồ thực sự của Cá Voi Xanh, như thế nghiệp lớn của chúng tôi hỏng mất. Phiền anh tìm ứng cử viên khác.
- Vậy thì tôi đã nghĩ đến một người.
Marley cười xinh, hôn khẽ lên môi hắn. Tài né không kịp, vừa xấu hổ vừa bực mình.
- Cô làm trò gì vậy, Marley?
- Thanh toán tiền công cứu vợ anh. Anh lãi quá còn gì?
Marley đứng dậy, nháy mắt với hắn:
- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, sau này chúng ta còn phải làm việc với nhau nhiều, có gì mong các anh hết sức giúp đỡ.
Tài im lặng nhìn Marley rời đi cùng hai mươi Hiệp Sĩ. Hắn cảm thấy cô gái này thật khó lường, từng bước từng bước vượt khỏi bàn tay kìm kẹp những người từng tự xem mình là chủ nhân của cô ta, tương lai biết đâu lại trở thành một nhân vật đầy quyền thế ở Vùng đất Tự Do.
Thật bất ngờ, người ấy là Marley Valencia. Đi cùng với cô ta là rất nhiều Hiệp Sĩ.
Thấy hắn, Marley cười vui vẻ:
- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, không ngờ gặp tôi đúng không?
- Cô đến tìm tôi làm gì?
Marley chớp chớp hai mắt:
- Vì nhớ anh mà thôi.
- Làm ơn đừng đùa cợt, chúng tôi đang hết sức bận rộn.
- Ơ kìa, tôi có đùa đâu. Tôi đang nói rất thật lòng đó chứ.
Tài xua tay:
- Thôi được, ngoài việc đó ra còn việc gì nữa không?
- À, còn một chuyện nữa không quan trọng lắm, đó là tôi đã được Tư Lệnh bổ nhiệm làm Siêu Thần Tài, từ nay tôi cần nhờ anh nhiều đấy.
- Cô đùa dai quá, Marley.
Marley vẫy tay, một Hiệp Sĩ đứng sau lập tức bước tới, đặt lên bàn một tấm thẻ màu tím, bên trên có khắc dòng chữ: Siêu Thần Tài Marley Valencia.
Marley nhìn hắn với vẻ đắc thắng:
- Thế nào thủ lĩnh?
Tài cầm tấm thẻ, lật đi lật lại nhiều lần, tâm trạng trở nên hoảng hốt.
- Làm thế nào mà Tư Lệnh lại ban cho cô chức này? Ông ta hít ma túy nhiều quá lú lẫn rồi à?
- Ngược lại, ngài rất tinh tường là khác. Vốn tôi vừa nghe tin anh giết Brady Anderson đã hiểu ngay rằng thời của mình tới rồi. Tôi liền nũng nịu nhờ Gabriel đến gặp Tư Lệnh xin cho tôi được làm Siêu Thần Tài. Lý do để tôi nộp đơn ứng cử thì đơn giản vô cùng. Tôi nói với Tư Lệnh: Trần Tuấn Tài đã giết ba Thần Tài và một siêu Thần Tài, tổng cộng là bốn Thần Tài, điều đó chứng tỏ hắn có sở thích lùng giết các Thần Tài, sau này cho dù Tư Lệnh bổ nhiệm ai vào vị trí này cũng có tới chín mươi phần trăm sẽ bị Tài giết chết. Vậy thì thay vì bổ nhiệm một người có kinh nghiệm vào vị trí này, tốt hơn là nên bổ nhiệm một người mà chắc chắn hắn sẽ không giết. Tôi tự tin anh sẽ không bao giờ giết tôi, phải không thủ lĩnh?
Marley nhìn hắn với ánh mắt mở to đầy vẻ ngây thơ. Tài nhìn cảnh tượng này, lại nhớ đến lúc cô nàng tiếp đãi mình ở nhà riêng, cũng tràn đầy vẻ trinh nguyên thiếu nữ, người không biết chắc chắn sẽ nhầm tưởng Marley là nữ tu ngoan đạo.
Hắn nhún vai:
- Tương lai thật khó nói trước. Không phải tôi có ý đồ xấu gì với cô, mà là dòng đời đưa đẩy chúng ta ở thế đối đầu.
Marley cầm tay Tài, nói một cách khẩn thiết:
- Tôi sẽ không bao giờ để mình rơi vào thế đối đầu với anh. Tôi thề. Anh có muốn lấy hết tiền của Liên Hiệp không? Chuyện này tôi có thể tự quyết.
Tài lắc đầu:
- Lấy phần tiền của bọn họ tưởng là hay, mà thực ra vô cùng dở. Chó cùng rứt giậu. Người đã bị dồn đến chân tường tất lấy hết sức quay lại cắn, cho dù thắng được cũng bị thương nặng, huống chi lúc này chúng tôi như ngọn đèn dầu trước gió, tùy thời dập tắt. Cứ chia cho họ năm phần trăm, tôi lấy bốn phần trăm như Tư Lệnh đã quyết là được rồi.
Marley đồng ý ngay. Cô chỉ nói mồm vậy thôi, chứ thực tâm không hề muốn đối đầu với Liên Hiệp ba tổ chức sát thủ lớn nhất hiện nay.
Lực lượng của Dực Long chỉ còn lại mười nghìn người, không đủ đảm bảo an ninh cho mạng lưới vận chuyển hàng hóa, vai trò này cần giao cho Liên Hiệp, nhưng Marley cũng không muốn gây cho Tài cảm giác cô thuộc về Liên Hiệp. Đây là một sự thăng bằng cần phải rất khéo léo mới duy trì được.
Tài vẫn không sao quen được với ý nghĩ rằng Marley đã trở thành Siêu Thần Tài:
- Marley, cô quả là liều lĩnh. Cô còn quá trẻ, lại không hề có kinh nghiệm kinh doanh mà đã dám nhận một trọng trách lớn đến vậy. Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc một khi không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ bị Tư Lệnh lôi ra chặt đầu ư? Tư Lệnh không giống Gabriel, không dùng nhan sắc quyến rũ được đâu.
Marley cười khanh khách:
- Trời ơi, thủ lĩnh, sao anh căng thẳng thế? Anh thử nghĩ xem kinh doanh có những phần chính thế nào?
- Sản xuất, phân phối và quản lý dòng tiền?
- Đúng vậy đấy. Có ba phần, thì phần sản xuất Liên Minh đã chịu trách nhiệm hoàn toàn, tôi chẳng phải làm gì, phân phối thì tôi gần như độc quyền không phải cạnh tranh với ai, lại toàn là mặt hàng thiết yếu không mua không được. Phần phức tạp nhất là sổ sách kế toán, cái này đích xác tôi không làm được, nhưng tôi đã sớm tìm được người nhiều kinh nghiệm làm thay mình rồi. Cam kết trả lương hậu hĩnh. Cả ba phần phần nào cũng ổn thỏa, tôi chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, miễn đảm bảo mình không chết là tiền vào như nước. Thưa thủ lĩnh kính mến, nếu Donut Boy nghiện lòi tĩ còn làm được thì chẳng có gì tôi lại không thể làm được.
- Thì ra cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi. Nếu vậy thì tôi chúc cô thành công và sống đủ lâu.
- Nếu anh không tìm cách giết tôi thì tôi tin chắc mình sẽ sống đủ lâu đấy.
- Thế giới này sát thủ giỏi rất nhiều, ngoài tôi ra còn biết bao người có thể lấy mạng cô mà không ai biết, cũng không có cách nào cản lại được. Vậy nên cô nên cố gắng thu mình lại càng nhiều càng tốt, đừng để những kẻ ấy ngứa mắt. Marley, có việc này tôi muốn nhờ cô. Quintus đang giữ vợ con tôi, tôi muốn đến đón họ về nhưng lại sợ hắn không chịu trả. Người này khôn ngoan thâm độc, không thể thuyết phục theo cách thông thường. Cô có sáng kiến nào giúp được tôi không?
Marley ghé sát mặt Tài, nói nhỏ:
- Quintus là sếp tôi. Tôi không thể nói giúp gì anh được, bởi như vậy sẽ khiến ông ta nghi ngờ lòng trung thành của tôi. Nhưng Quintus rất sợ Liên Minh, lực lượng của ông ấy còn yếu, chưa thể đối đầu trực diện với Liên Minh, nếu anh có thể nhờ một nhân vật cấp cao nào đó đi cùng mình thì sẽ gây áp lực đủ lớn với Quintus.
Tài nghiêng đầu, hỏi:
- Gabriel?
- Ông ta không được. Gabriel là Phó Tư Lệnh Liên Minh phụ trách lực lượng đặc biệt Kraken. Chức vụ quá cao, quá kinh nghiệm, quá thẳng tính, có thể dễ dàng nhìn ra ý đồ thực sự của Cá Voi Xanh, như thế nghiệp lớn của chúng tôi hỏng mất. Phiền anh tìm ứng cử viên khác.
- Vậy thì tôi đã nghĩ đến một người.
Marley cười xinh, hôn khẽ lên môi hắn. Tài né không kịp, vừa xấu hổ vừa bực mình.
- Cô làm trò gì vậy, Marley?
- Thanh toán tiền công cứu vợ anh. Anh lãi quá còn gì?
Marley đứng dậy, nháy mắt với hắn:
- Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, sau này chúng ta còn phải làm việc với nhau nhiều, có gì mong các anh hết sức giúp đỡ.
Tài im lặng nhìn Marley rời đi cùng hai mươi Hiệp Sĩ. Hắn cảm thấy cô gái này thật khó lường, từng bước từng bước vượt khỏi bàn tay kìm kẹp những người từng tự xem mình là chủ nhân của cô ta, tương lai biết đâu lại trở thành một nhân vật đầy quyền thế ở Vùng đất Tự Do.