Chương 184
Sau khi trở về căn cứ, Tài vội vã đến gặp Ethan Kath, thuật lại việc của mình và bày tỏ mong muốn được gã giúp đỡ.
Thông qua cuộc nói chuyện với Ethan, hắn ngạc nhiên nhận ra rằng Tư Lệnh có ấn tượng tốt với Quintus.
- Ấn tượng tốt như thế nào? – Tài hỏi.
Ethan liền giải thích:
- Không giống với thủ lĩnh các băng nhóm khác, Quintus rất hợp tác và nghe lời Liên Minh. Cá Voi Xanh là tổ chức lớn duy nhất thường xuyên báo cáo về địa bàn nơi mình hoạt động cho Tư Lệnh biết, hơn nữa mỗi khi Liên Minh thực hiện công tác gì Cá Voi Xanh đều rất nhiệt tình hỗ trợ.
- Tư Lệnh có biết Cá Voi Xanh đã trở thành một lực lượng vũ trang không?
- Chuyện này Quintus đã gửi thư giải thích rồi. Chúng bắt buộc phải làm thế để tránh bị các tổ chức sát thủ khác truy diệt. Cá Voi Xanh trở thành lực lượng vũ trang cũng đâu phải là điều gì to tát. Chúng vẫn bị giới hạn về chủng loại vũ khí giống như các tổ chức sát thủ khác mà thôi.
- Ethan, Quintus là một kẻ cực kỳ tham vọng và nguy hiểm.
Ethan Kath cười nhạt, rõ vẻ không tin:
- Có thủ lĩnh tổ chức lớn nào không tham vọng và nguy hiểm không? Tư Lệnh nghĩ cậu và Jackson còn nguy hiểm hơn Quintus nhiều đấy.
- Điều đó không chính xác. Tôi có thể giết nhiều người nhưng mục tiêu của tôi chỉ mang tính cá nhân, Quintus không giết người nào nhưng mục tiêu của hắn là cả Liên Minh. Nếu Tư Lệnh không phân biệt được hai loại tham vọng này thì một ngày kia ông ta sẽ phải trả giá bằng chính đế chế của mình. Quintus giống như con cá sấu nấp mình trong dòng nước đục trong khi tôi như con chim bay trên bầu trời, người ta đều chú ý đến tiếng hót của con chim mà không nhận ra rằng cá sấu mới thực sự là kẻ đang đi săn mồi.
- Đó chỉ là lời nói một phía của cậu thôi. Nhưng vì chúng ta là đồng đội, nên tôi sẽ giúp cậu lần này.
Ngày hôm sau, Ethan huy động hơn năm mươi Hiệp Sĩ đi trên mười chiếc xe ô tô đến Khu Bắc. Tài ngồi cùng xe với Ethan.
Bốn năm trước Tài đã từng lên Khu Bắc, lúc ấy Cá Voi Xanh còn đang trong giai đoạn bắt đầu xây dựng địa bàn, tình thế còn lộn xộn và rối ren, nhưng lần này bầu không khí đã khác xa. Trong khi cơ sở hạ tầng về cơ bản không có gì thay đổi, hắn cảm nhận được sức sống mãnh liệt đang len lỏi đến từng góc nhà, con phố. Nơi nơi đều đông đúc và nhộn nhịp, người qua lại tấp nập. Những cửa hàng bán lẻ ken dày, tiếng cười đùa huyên náo, mọi thứ đều gợi nhớ đến cuộc sống mà hắn đã từng trải qua trước chiến tranh.
Người ta không còn phải giấu mình trong các góc khuất, nơm nớp lo sợ bị giết chết bởi một kẻ cầm dao nào đó chỉ vì chúng thấy họ ngứa mặt hoặc đơn giản hơn là vì chúng đói. Người ta cũng không còn phải trốn tránh ánh nắng mặt trời và chỉ dám ra ngoài vào ban đêm vì đêm tối mang lại cho họ cảm giác an toàn, ở đây mọi người bước đi một cách tự tin, đầu ngẩng cao, hướng về phía trước.
Ethan Kath nhíu mày. Gã đã quan sát hồi lâu và nhận ra rằng nãy giờ không hề có bóng dáng chiếc áo đỏ nào, ngược lại nơi nào cũng có những người mặc quân phục màu xám đi tuần tra, dường như nhằm mục đích đảm bảo trị an.
Tài nói với Ethan:
- Anh cũng nhìn thấy vấn đề chứ, Ethan?
- Những kẻ mặc quân phục màu xám kia là người của Cá Voi Xanh.
- Đúng vậy. Chúng đã thay thế Hiệp Sĩ để trở thành lực lượng an ninh trọng yếu nhất ở đây. Chúng đã làm điều mà Liên Minh không muốn làm, cũng không thể làm được?
- Điều gì Liên Minh không muốn làm, cũng không thể làm được.
- Mang lại sự bình yên cho người dân.
- Vớ vẩn.
- Xem ra anh chưa hiểu, vậy để tôi giải thích cho anh nghe. Sự yên bình này chính là cuộc sống mà tất cả chúng tôi đều ước ao nhưng Liên Minh bao năm nay vẫn phớt lờ. Tại sao? Đó là bởi Tư Lệnh không có khả năng đáp ứng điều đó. Sức khỏe của ông ta quá tệ. Mc Alister phải gắn chặt vào cái ghế đặc biệt được thiết kế dành riêng cho mình trong suốt phần đời còn lại, như thế thì làm thế nào cai trị một cách hiệu quả được? Nền thái bình sẽ mang lại sự phát triển, sự phát triển mang lại các đòi hỏi, và càng nhiều đòi hỏi thì kẻ cai trị càng mệt đầu và vất vả hơn. Ông ta sẽ phải dành thời gian để lắng nghe, đàm phán và tìm kiếm các thỏa hiệp. Quá nhiều việc cho một người sắp chết. Tư Lệnh đủ khôn ngoan để chọn cách làm hợp lý nhất với năng lực và sức khỏe của ông ta, đó là cai trị bằng hình thức khủng bố. Ông ta xóa bỏ mọi hình thái nhà nước và thay thế chúng bằng một xã hội bộ lạc nguyên thủy nơi người có vũ khí mạnh hơn sẽ có tiếng nói cuối cùng. Không cần thỏa hiệp làm gì cho mất công, hoặc ngươi nghe lời ta hoặc ngươi sẽ bị bắn chết. Quintus làm được điều mà Tư Lệnh không làm được, hắn ta mang lại luật lệ và trật tự cho Khu Bắc và nếu sau này lực lượng của hắn mạnh lên thì thứ luật lệ và trật tự này sẽ lan rộng ra khắp Vùng đất Tự Do. Lúc đó sẽ không còn Liên Minh nữa.
Mặc dù tức giận khi thấy Tư Lệnh bị sỉ nhục, Ethan vẫn nhận thức được rằng điều Tài nói là đúng, vì thế mà gã không tìm cách phản bác.
Tài nhìn qua cửa sổ, thở dài:
- Anh biết gì không, Ethan? Nơi này đông hơn lần trước tôi đến rất nhiều. Ở trên đường phố còn nhìn thấy cả những đứa trẻ con lít nhít đang chơi đùa. Cảnh tượng này cho thấy điều gì? Nó cho thấy người ta đang kéo nhau lên đây sống, họ xây dựng gia đình và sinh con đẻ cái. Điều đó dễ hiểu thôi. Nếu là tôi, tôi cũng thích được sống ở đây. Tôi muốn được hưởng cuộc sống yên bình như thế này. Nhưng tôi biết rằng mình đã lỡ cơ hội đó mất rồi. Quintus có thể là minh quân với đa số người, nhưng hắn sẽ không nương tay với những kẻ đã từng chọc giận mình.
- Tôi muốn gặp con người này. Chúng ta đến Đại Bản Doanh của Cá Voi Xanh thôi.
Đoàn xe của Liên Minh rú còi, hướng thẳng đến tòa tháp cao bảy mươi tầng từng là địa điểm diễn ra trận đánh vang danh năm nào.
Thông qua cuộc nói chuyện với Ethan, hắn ngạc nhiên nhận ra rằng Tư Lệnh có ấn tượng tốt với Quintus.
- Ấn tượng tốt như thế nào? – Tài hỏi.
Ethan liền giải thích:
- Không giống với thủ lĩnh các băng nhóm khác, Quintus rất hợp tác và nghe lời Liên Minh. Cá Voi Xanh là tổ chức lớn duy nhất thường xuyên báo cáo về địa bàn nơi mình hoạt động cho Tư Lệnh biết, hơn nữa mỗi khi Liên Minh thực hiện công tác gì Cá Voi Xanh đều rất nhiệt tình hỗ trợ.
- Tư Lệnh có biết Cá Voi Xanh đã trở thành một lực lượng vũ trang không?
- Chuyện này Quintus đã gửi thư giải thích rồi. Chúng bắt buộc phải làm thế để tránh bị các tổ chức sát thủ khác truy diệt. Cá Voi Xanh trở thành lực lượng vũ trang cũng đâu phải là điều gì to tát. Chúng vẫn bị giới hạn về chủng loại vũ khí giống như các tổ chức sát thủ khác mà thôi.
- Ethan, Quintus là một kẻ cực kỳ tham vọng và nguy hiểm.
Ethan Kath cười nhạt, rõ vẻ không tin:
- Có thủ lĩnh tổ chức lớn nào không tham vọng và nguy hiểm không? Tư Lệnh nghĩ cậu và Jackson còn nguy hiểm hơn Quintus nhiều đấy.
- Điều đó không chính xác. Tôi có thể giết nhiều người nhưng mục tiêu của tôi chỉ mang tính cá nhân, Quintus không giết người nào nhưng mục tiêu của hắn là cả Liên Minh. Nếu Tư Lệnh không phân biệt được hai loại tham vọng này thì một ngày kia ông ta sẽ phải trả giá bằng chính đế chế của mình. Quintus giống như con cá sấu nấp mình trong dòng nước đục trong khi tôi như con chim bay trên bầu trời, người ta đều chú ý đến tiếng hót của con chim mà không nhận ra rằng cá sấu mới thực sự là kẻ đang đi săn mồi.
- Đó chỉ là lời nói một phía của cậu thôi. Nhưng vì chúng ta là đồng đội, nên tôi sẽ giúp cậu lần này.
Ngày hôm sau, Ethan huy động hơn năm mươi Hiệp Sĩ đi trên mười chiếc xe ô tô đến Khu Bắc. Tài ngồi cùng xe với Ethan.
Bốn năm trước Tài đã từng lên Khu Bắc, lúc ấy Cá Voi Xanh còn đang trong giai đoạn bắt đầu xây dựng địa bàn, tình thế còn lộn xộn và rối ren, nhưng lần này bầu không khí đã khác xa. Trong khi cơ sở hạ tầng về cơ bản không có gì thay đổi, hắn cảm nhận được sức sống mãnh liệt đang len lỏi đến từng góc nhà, con phố. Nơi nơi đều đông đúc và nhộn nhịp, người qua lại tấp nập. Những cửa hàng bán lẻ ken dày, tiếng cười đùa huyên náo, mọi thứ đều gợi nhớ đến cuộc sống mà hắn đã từng trải qua trước chiến tranh.
Người ta không còn phải giấu mình trong các góc khuất, nơm nớp lo sợ bị giết chết bởi một kẻ cầm dao nào đó chỉ vì chúng thấy họ ngứa mặt hoặc đơn giản hơn là vì chúng đói. Người ta cũng không còn phải trốn tránh ánh nắng mặt trời và chỉ dám ra ngoài vào ban đêm vì đêm tối mang lại cho họ cảm giác an toàn, ở đây mọi người bước đi một cách tự tin, đầu ngẩng cao, hướng về phía trước.
Ethan Kath nhíu mày. Gã đã quan sát hồi lâu và nhận ra rằng nãy giờ không hề có bóng dáng chiếc áo đỏ nào, ngược lại nơi nào cũng có những người mặc quân phục màu xám đi tuần tra, dường như nhằm mục đích đảm bảo trị an.
Tài nói với Ethan:
- Anh cũng nhìn thấy vấn đề chứ, Ethan?
- Những kẻ mặc quân phục màu xám kia là người của Cá Voi Xanh.
- Đúng vậy. Chúng đã thay thế Hiệp Sĩ để trở thành lực lượng an ninh trọng yếu nhất ở đây. Chúng đã làm điều mà Liên Minh không muốn làm, cũng không thể làm được?
- Điều gì Liên Minh không muốn làm, cũng không thể làm được.
- Mang lại sự bình yên cho người dân.
- Vớ vẩn.
- Xem ra anh chưa hiểu, vậy để tôi giải thích cho anh nghe. Sự yên bình này chính là cuộc sống mà tất cả chúng tôi đều ước ao nhưng Liên Minh bao năm nay vẫn phớt lờ. Tại sao? Đó là bởi Tư Lệnh không có khả năng đáp ứng điều đó. Sức khỏe của ông ta quá tệ. Mc Alister phải gắn chặt vào cái ghế đặc biệt được thiết kế dành riêng cho mình trong suốt phần đời còn lại, như thế thì làm thế nào cai trị một cách hiệu quả được? Nền thái bình sẽ mang lại sự phát triển, sự phát triển mang lại các đòi hỏi, và càng nhiều đòi hỏi thì kẻ cai trị càng mệt đầu và vất vả hơn. Ông ta sẽ phải dành thời gian để lắng nghe, đàm phán và tìm kiếm các thỏa hiệp. Quá nhiều việc cho một người sắp chết. Tư Lệnh đủ khôn ngoan để chọn cách làm hợp lý nhất với năng lực và sức khỏe của ông ta, đó là cai trị bằng hình thức khủng bố. Ông ta xóa bỏ mọi hình thái nhà nước và thay thế chúng bằng một xã hội bộ lạc nguyên thủy nơi người có vũ khí mạnh hơn sẽ có tiếng nói cuối cùng. Không cần thỏa hiệp làm gì cho mất công, hoặc ngươi nghe lời ta hoặc ngươi sẽ bị bắn chết. Quintus làm được điều mà Tư Lệnh không làm được, hắn ta mang lại luật lệ và trật tự cho Khu Bắc và nếu sau này lực lượng của hắn mạnh lên thì thứ luật lệ và trật tự này sẽ lan rộng ra khắp Vùng đất Tự Do. Lúc đó sẽ không còn Liên Minh nữa.
Mặc dù tức giận khi thấy Tư Lệnh bị sỉ nhục, Ethan vẫn nhận thức được rằng điều Tài nói là đúng, vì thế mà gã không tìm cách phản bác.
Tài nhìn qua cửa sổ, thở dài:
- Anh biết gì không, Ethan? Nơi này đông hơn lần trước tôi đến rất nhiều. Ở trên đường phố còn nhìn thấy cả những đứa trẻ con lít nhít đang chơi đùa. Cảnh tượng này cho thấy điều gì? Nó cho thấy người ta đang kéo nhau lên đây sống, họ xây dựng gia đình và sinh con đẻ cái. Điều đó dễ hiểu thôi. Nếu là tôi, tôi cũng thích được sống ở đây. Tôi muốn được hưởng cuộc sống yên bình như thế này. Nhưng tôi biết rằng mình đã lỡ cơ hội đó mất rồi. Quintus có thể là minh quân với đa số người, nhưng hắn sẽ không nương tay với những kẻ đã từng chọc giận mình.
- Tôi muốn gặp con người này. Chúng ta đến Đại Bản Doanh của Cá Voi Xanh thôi.
Đoàn xe của Liên Minh rú còi, hướng thẳng đến tòa tháp cao bảy mươi tầng từng là địa điểm diễn ra trận đánh vang danh năm nào.