Chương 195
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ba tháng đã trôi qua.
Một hôm Ethan Kath đến tìm Tài. Alexander thông báo cho gã biết rằng Tài đang trong quá trình tập luyện, hắn đã ở trong phòng tối ba ngày liền không ra.
Ethan tuyên bố mình đến mang theo chỉ thị của Tư Lệnh, gã sẽ không trở về chừng nào chưa gặp được Trần Tuấn Tài.
Sau một hồi trao đổi, cuối cùng Ethan được đưa vào căn phòng của các kỹ thuật viên. Từ đây gã có thể nhìn qua màn hình giám sát, thấy Tài đang nằm ngửa trên sàn nhà, hai mắt nhắm nghiền.
- Tài? – Gã nói qua micro.
Tài vẫn nằm yên trên sàn nhà, miệng đáp.
- Đội trưởng Ethan, anh đến tìm tôi gấp vậy có việc gì?
- Ra đây, chúng ta trực tiếp nói chuyện.
- Tôi không ra được. Thôi, anh vào đây. Nhớ liên tục bò sát mặt sàn nhà kẻo chết lúc nào không hay đấy.
Ethan thấy các kỹ thuật viên nhìn mình với ánh mắt quái dị, biết rằng căn phòng này hẳn có điểm đặc biệt, lúc vào bên trong cực kỳ cẩn thận trườn người dưới mặt đất như loài rắn, tiến lên từng chút một.
Sau khi gã vào bên trong, cửa phòng được đóng lại, bóng tối bao trùm, không gian tối đen như mực.
Căn phòng trông thế mà không hề yên tĩnh chút nào. Những tiếng ken két nghe như xé vải cứ liên tục vang lên, khiến đầu óc của Ethan bắt đầu cảm thấy đau nhức.
- Cẩn thận. – Tài nói vọng đến. – Đừng để những âm thanh ấy làm anh mất tập trung. Tiếp tục bò đến chỗ tôi, chậm thôi.
Khi đến được chỗ Tài, người của Ethan đã ướt đẫm mồ hôi. Gã nằm ngửa, hướng mặt lên trời, cơ thể song song với Tài, miệng liên tục thở dốc:
- Chuyện quái quỷ gì vậy?
- Anh có nghe thấy gì không?
- Có.
- Anh nghe thấy điều gì?
- Những tiếng ken két.
- Đó là âm thanh gây nhiễu. Nhiệm vụ duy nhất của chúng là khiến anh phân tâm khỏi một thứ âm thanh khác bé hơn, và thứ âm thanh ấy lại được dùng để che giấu một âm thanh khác càng khó nhận ra hơn nữa.
- Anh đang nói gì vậy?
- Đừng để ý. Anh đến tìm tôi làm gì?
- Sức khỏe của Tư Lệnh kém đi nhiều. Ông ấy sốt ruột về chiến dịch Diệt Thần, muốn tôi đi thúc giục anh. Tư Lệnh thất vọng về cuộc công phá Olympus lần trước nên không giao nhiệm vụ cho Emmanuel nữa mà để tôi làm người lãnh đội. Tài, anh đã sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng.. thì chưa.
- Tại sao, anh đã trở thành Sát Thần thứ năm rồi còn gì. Cả Vùng đất Tự Do đều chấn động trước thông tin ấy.
- Tôi tự thấy mình chưa địch lại được thằng Trung em tôi, lại càng không thể đấu với Sát Chúa.
- Mục tiêu lần này của chúng ta là Midas cơ mà.
- Tôi biết, nhưng Midas được Sát Chúa cử kèm cặp Trung. Hai người bọn họ không rời xa nhau bao giờ.
- Chúng ta sẽ có cách. Chúng tôi tìm được một số nhân vật cực kỳ cừ khôi, muốn nhờ anh xét tuyển bọn họ, xem họ có phù hợp với chiến dịch lần này không.
- Cần phải làm ngay sao?
- Tư Lệnh không đợi được nữa.
- Ethan, nếu Tư Lệnh chết thì ai sẽ lên thay?
- Đó không phải là việc của anh, Trần Tuấn Tài.
- Được rồi, tôi không hỏi nữa. Tôi cho anh cái kính này, đeo vào mà xem nhé.
Tài nhét vào tay Ethan một cái kính mắt.
- Nó là cái gì vậy?
- Kính hồng ngoại, dùng để quan sát trong bóng tối.
Ethan vừa đeo kính vào, đã lập tức hoảng hồn khi thấy trên đầu mình các con dao đang bay chíu chít, chỉ cần gã ngồi dậy sẽ bị đám mưa dao này xuyên thủng đầu, thủng ngực mà chết.
- Trò quái quỷ gì vậy?
- Mức Bảy. Mức khó thứ hai trong hệ thống Sấm Rền. Có hai mươi con dao được kích hoạt, và vào bất kỳ thời điểm nào cũng có tối thiểu năm con dao đang di chuyển trong căn phòng này cùng lúc.
Tài chộp một cái vào không khí, lúc hạ xuống trong lòng bàn tay đã xuất hiện một con dao nhỏ.
Ethan kinh ngạc đến líu cả lưỡi.
- Khá quá.
- Khá gì? Tôi phải cố tình làm chậm để anh theo kịp, nếu tôi dùng hết sức thì anh sẽ không nhìn thấy gì cả.
- Anh có còn là người không?
- Nếu trò mèo vừa rồi đã khiến anh kinh ngạc như vậy, thì thật lòng tôi không hiểu anh sẽ phản ứng như thế nào với những gì tôi làm sắp tới. Đừng có quá khích mà la hét làm phân tâm tôi.
Tài lấy ra một gói bột nhỏ và dốc thẳng ma túy vào trong mồm.
- Ma túy Hãm Thần?
- Đúng vậy, để tăng độ khó.
Lời nói còn chưa dứt, cơ thể của Tài đã nảy lên trên không. Ethan trợn mắt nhìn cảnh tượng ấy, gã không thấy Tài dậm nhảy hay vặn sườn, vậy mà toàn bộ cơ thể của hắn cứ thế bật lên trên cao tựa như quả bóng vừa đập đất.
Cảnh tượng đó đã phi vật lý rồi, nhưng vẫn chỉ là điểm khởi đầu. Đầu óc của Ethan còn đang mụ mị, đã thấy Tài uốn người theo một tư thế gần như không tưởng, tựa như cơ thể hắn không hề có xương sống, để các con dao lướt qua ở khoảng cách cực gần mà không chạm được vào quần áo, từ bàn tay hắn hai lá bài đồng thời phóng ra, đi theo hai quỹ đạo khác nhau. Cả hai đều xoay tít, tạo thành các vòng quay rất gắt, chúng lượn sát tường rồi lại quay lại, rồi lại rời tay đi tiếp vòng nữa. Ethan không thể nhìn ra được, nhưng trên thực tế vòng quay vừa rồi đã cắt đôi phân nửa số ruồi muỗi trong phòng. Sau hai vòng quay, Tài thu lại hai lá bài, người rơi xuống bên cạnh Ethan, nhẹ nhàng như cái lá rụng.
Tài nói, giọng thản nhiên và trôi chảy, không hề có dấu hiệu của hơi thở gấp gáp như lẽ ra phải có sau khi thực hiện loạt kỹ năng khủng khiếp vừa rồi.
- Thất bại rồi.
- Thất bại gì?
- Tôi giết được cả bốn mươi con côn trùng, nhưng không giết được theo thứ tự đã định. Con thứ mười lăm bị đảo vị trí với con thứ ba mươi.
- Anh đùa à?
- Tôi nói anh cũng không hiểu được đâu.
Tài nhỏm dậy, lần lượt bắt hết cả hai mươi con dao rồi ném xuống đất. Hắn vẫy tay ra hiệu, căn phòng lập tức được bật đèn sáng choang.
Một hôm Ethan Kath đến tìm Tài. Alexander thông báo cho gã biết rằng Tài đang trong quá trình tập luyện, hắn đã ở trong phòng tối ba ngày liền không ra.
Ethan tuyên bố mình đến mang theo chỉ thị của Tư Lệnh, gã sẽ không trở về chừng nào chưa gặp được Trần Tuấn Tài.
Sau một hồi trao đổi, cuối cùng Ethan được đưa vào căn phòng của các kỹ thuật viên. Từ đây gã có thể nhìn qua màn hình giám sát, thấy Tài đang nằm ngửa trên sàn nhà, hai mắt nhắm nghiền.
- Tài? – Gã nói qua micro.
Tài vẫn nằm yên trên sàn nhà, miệng đáp.
- Đội trưởng Ethan, anh đến tìm tôi gấp vậy có việc gì?
- Ra đây, chúng ta trực tiếp nói chuyện.
- Tôi không ra được. Thôi, anh vào đây. Nhớ liên tục bò sát mặt sàn nhà kẻo chết lúc nào không hay đấy.
Ethan thấy các kỹ thuật viên nhìn mình với ánh mắt quái dị, biết rằng căn phòng này hẳn có điểm đặc biệt, lúc vào bên trong cực kỳ cẩn thận trườn người dưới mặt đất như loài rắn, tiến lên từng chút một.
Sau khi gã vào bên trong, cửa phòng được đóng lại, bóng tối bao trùm, không gian tối đen như mực.
Căn phòng trông thế mà không hề yên tĩnh chút nào. Những tiếng ken két nghe như xé vải cứ liên tục vang lên, khiến đầu óc của Ethan bắt đầu cảm thấy đau nhức.
- Cẩn thận. – Tài nói vọng đến. – Đừng để những âm thanh ấy làm anh mất tập trung. Tiếp tục bò đến chỗ tôi, chậm thôi.
Khi đến được chỗ Tài, người của Ethan đã ướt đẫm mồ hôi. Gã nằm ngửa, hướng mặt lên trời, cơ thể song song với Tài, miệng liên tục thở dốc:
- Chuyện quái quỷ gì vậy?
- Anh có nghe thấy gì không?
- Có.
- Anh nghe thấy điều gì?
- Những tiếng ken két.
- Đó là âm thanh gây nhiễu. Nhiệm vụ duy nhất của chúng là khiến anh phân tâm khỏi một thứ âm thanh khác bé hơn, và thứ âm thanh ấy lại được dùng để che giấu một âm thanh khác càng khó nhận ra hơn nữa.
- Anh đang nói gì vậy?
- Đừng để ý. Anh đến tìm tôi làm gì?
- Sức khỏe của Tư Lệnh kém đi nhiều. Ông ấy sốt ruột về chiến dịch Diệt Thần, muốn tôi đi thúc giục anh. Tư Lệnh thất vọng về cuộc công phá Olympus lần trước nên không giao nhiệm vụ cho Emmanuel nữa mà để tôi làm người lãnh đội. Tài, anh đã sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng.. thì chưa.
- Tại sao, anh đã trở thành Sát Thần thứ năm rồi còn gì. Cả Vùng đất Tự Do đều chấn động trước thông tin ấy.
- Tôi tự thấy mình chưa địch lại được thằng Trung em tôi, lại càng không thể đấu với Sát Chúa.
- Mục tiêu lần này của chúng ta là Midas cơ mà.
- Tôi biết, nhưng Midas được Sát Chúa cử kèm cặp Trung. Hai người bọn họ không rời xa nhau bao giờ.
- Chúng ta sẽ có cách. Chúng tôi tìm được một số nhân vật cực kỳ cừ khôi, muốn nhờ anh xét tuyển bọn họ, xem họ có phù hợp với chiến dịch lần này không.
- Cần phải làm ngay sao?
- Tư Lệnh không đợi được nữa.
- Ethan, nếu Tư Lệnh chết thì ai sẽ lên thay?
- Đó không phải là việc của anh, Trần Tuấn Tài.
- Được rồi, tôi không hỏi nữa. Tôi cho anh cái kính này, đeo vào mà xem nhé.
Tài nhét vào tay Ethan một cái kính mắt.
- Nó là cái gì vậy?
- Kính hồng ngoại, dùng để quan sát trong bóng tối.
Ethan vừa đeo kính vào, đã lập tức hoảng hồn khi thấy trên đầu mình các con dao đang bay chíu chít, chỉ cần gã ngồi dậy sẽ bị đám mưa dao này xuyên thủng đầu, thủng ngực mà chết.
- Trò quái quỷ gì vậy?
- Mức Bảy. Mức khó thứ hai trong hệ thống Sấm Rền. Có hai mươi con dao được kích hoạt, và vào bất kỳ thời điểm nào cũng có tối thiểu năm con dao đang di chuyển trong căn phòng này cùng lúc.
Tài chộp một cái vào không khí, lúc hạ xuống trong lòng bàn tay đã xuất hiện một con dao nhỏ.
Ethan kinh ngạc đến líu cả lưỡi.
- Khá quá.
- Khá gì? Tôi phải cố tình làm chậm để anh theo kịp, nếu tôi dùng hết sức thì anh sẽ không nhìn thấy gì cả.
- Anh có còn là người không?
- Nếu trò mèo vừa rồi đã khiến anh kinh ngạc như vậy, thì thật lòng tôi không hiểu anh sẽ phản ứng như thế nào với những gì tôi làm sắp tới. Đừng có quá khích mà la hét làm phân tâm tôi.
Tài lấy ra một gói bột nhỏ và dốc thẳng ma túy vào trong mồm.
- Ma túy Hãm Thần?
- Đúng vậy, để tăng độ khó.
Lời nói còn chưa dứt, cơ thể của Tài đã nảy lên trên không. Ethan trợn mắt nhìn cảnh tượng ấy, gã không thấy Tài dậm nhảy hay vặn sườn, vậy mà toàn bộ cơ thể của hắn cứ thế bật lên trên cao tựa như quả bóng vừa đập đất.
Cảnh tượng đó đã phi vật lý rồi, nhưng vẫn chỉ là điểm khởi đầu. Đầu óc của Ethan còn đang mụ mị, đã thấy Tài uốn người theo một tư thế gần như không tưởng, tựa như cơ thể hắn không hề có xương sống, để các con dao lướt qua ở khoảng cách cực gần mà không chạm được vào quần áo, từ bàn tay hắn hai lá bài đồng thời phóng ra, đi theo hai quỹ đạo khác nhau. Cả hai đều xoay tít, tạo thành các vòng quay rất gắt, chúng lượn sát tường rồi lại quay lại, rồi lại rời tay đi tiếp vòng nữa. Ethan không thể nhìn ra được, nhưng trên thực tế vòng quay vừa rồi đã cắt đôi phân nửa số ruồi muỗi trong phòng. Sau hai vòng quay, Tài thu lại hai lá bài, người rơi xuống bên cạnh Ethan, nhẹ nhàng như cái lá rụng.
Tài nói, giọng thản nhiên và trôi chảy, không hề có dấu hiệu của hơi thở gấp gáp như lẽ ra phải có sau khi thực hiện loạt kỹ năng khủng khiếp vừa rồi.
- Thất bại rồi.
- Thất bại gì?
- Tôi giết được cả bốn mươi con côn trùng, nhưng không giết được theo thứ tự đã định. Con thứ mười lăm bị đảo vị trí với con thứ ba mươi.
- Anh đùa à?
- Tôi nói anh cũng không hiểu được đâu.
Tài nhỏm dậy, lần lượt bắt hết cả hai mươi con dao rồi ném xuống đất. Hắn vẫy tay ra hiệu, căn phòng lập tức được bật đèn sáng choang.