Chương 211
Tài biết rằng Midas là một sát thủ siêu hạng.
Khi Midas dạy các kỹ năng giết người căn bản cho hắn, hắn hãy còn quá nhỏ và non nớt nên không thể xác định chính xác đẳng cấp của lão, hắn chỉ mãi ấn tượng về một động tác mà lão đã làm.
Ký ức ngày hôm ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí Tài. Xác của bố hắn nằm bất động ở bên kia đường, những tên lưu manh đang lục túi tìm tiền bạc và thức ăn, khi thấy túi rỗng chúng trút cơn giận vào thi thể của bố hắn bằng những cú đá liên tiếp.
Tài nấp trong một góc khuất bên này đường, nhìn cảnh tượng ấy một cách bất lực. Trong lòng hắn trào lên nỗi căm giận, nhưng hắn biết rằng mình không thể đánh lại được những tên lưu manh kia, chúng có tới ba người và đều cao lớn hơn hắn rất nhiều. Đằng sau hắn lúc đó còn có Trung đang run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi dàn dụa. Nếu hắn bước ra khỏi chỗ nấp thì hắn không chỉ đánh liều tính mạng của mình, mà còn cả tính mạng của em mình.
Một bàn tay cứng rắn với các ngón tay rất dài đặt lên vai hắn. Hắn quay lại, thấy một gương mặt mà hắn sẽ không bao giờ quên. Người đàn ông da trắng, gương mặt đẹp đẽ và thông minh mà sau này sẽ được biết đến với cái tên Midas đang nhìn hắn với vẻ ấm áp.
Midas hỏi:
- Cự li từ chỗ này đến những tên kia là bao nhiêu?
- Hả? – Tài hỏi lại trong vô thức.
- Hãy nói cho ta khoảng cách chính xác giữa cậu và xác của bố cậu.
Câu hỏi đó đặt trong tình huống ấy chẳng những xa lạ, vô nghĩa, mà còn mang tính xúc phạm nữa.
Nhưng không hiểu sao cả hai anh em đều tiếp nhận câu hỏi một cách nghiêm túc như thế nó sẽ quyết định tương lai cuộc đời họ.
Trung đáp:
- Hai mươi mốt mét.
Ánh mắt của Midas hơi động đậy, lão nhìn sang Tài, chờ câu trả lời.
Hắn đáp một cách dè dặt.
- Hai mươi hai.. hai mươi hai phẩy bảy mét.
Midas hít một hơi thở sâu.
- Chính xác đến cả phân số. Thật khó tin. Nhưng cậu lớn hơn em trai ba tuổi, có lẽ trí óc phát triển đầy đủ hơn. Điều ta cần là thứ bản năng không thể dạy dỗ và không đến từ kinh nghiệm sống. Hãy nói cho ta nghe, ai là người yếu nhất trong số ba người kia?
Trung nói:
- Thằng áo vàng.
- Tại sao? Nó là người cao lớn nhất trong số ba tên kia.
- Hai tên kia đang tập trung lại một chỗ. Tên áo vàng tách ra đi đái. Nếu giết được hắn một cách nhanh gọn thì sẽ có nhiều cơ may giết được cả hai tên còn lại.
- Một cách suy nghĩ thông minh và quả quyết. Mục tiêu của cậu này không phải là tìm người yếu nhất mà là giết sạch kẻ thù. Khá, khá lắm. Nhưng ý tưởng là một chuyện, muốn thực hiện được ý tưởng lớn thì phải có kỹ năng siêu hạng mới thành công. Còn cậu thì sao, cậu bé? Cậu sẽ chọn ai?
Tài nói, vẫn với vẻ dè dặt vì không hiểu mình có trả lời đúng ý người đàn ông này hay không:
- Người yếu nhất trong số ba người là thằng áo xanh.
Midas không giấu được sự thất vọng. Lão lắc đầu, sau một lúc do dự, quyết định quay người bỏ đi.
Tài đứng yên lặng nhìn theo.
Đi được vài phút, Midas đột nhiên quay lại, lần này lão nhìn thật kỹ tên áo xanh, gương mặt càng lúc càng tỏ ra bối rối.
- Tại sao lại là tên áo xanh?
- Khi ông tiến lại gần ba tên này, chúng sẽ bao vây ông. Người áo xanh rất hung hăng, hắn sẽ vươn tay ra để chộp lấy cổ ông, nhưng hắn thấp hơn ông nên phải rướn người lên, để lộ phần cổ, ông có thể dùng dao đâm vào cổ hắn. Người áo vàng khỏe nhất, nhưng chậm hiểu. Hắn sẽ cúi xuống nhìn đồng bọn, và ông có thể nhân cơ hội ấy đâm dao vào tim hắn. Người áo đen yếu nhất và là một kẻ hèn nhát, hắn sẽ quỳ xuống xin ông tha mạng. Khi ấy ông có thể cắm dao vào cổ hắn.
Midas hơi run người lên:
- Ai đã dạy kiến thức này cho cậu?
- Không ai cả. Khi nhìn ông và nhìn ba người kia, mọi thứ cứ tự động hiện ra trong đầu tôi.
- Chỉ một cái nhìn đã thấy hết điểm mạnh điểm yếu của bốn người xa lạ, không những thế còn biết trước cả diễn biến và kết cục của cuộc chiến khi nó còn chưa diễn ra. Điều này ngay cả ta cũng không làm được. Ta, một trong những nhân vật cự phách nhất Vùng đất Tự Do, còn không bằng một thằng nhóc mười tuổi chưa từng cầm dao đâm ai bao giờ. Trần Tuấn Tài, một ngày kia thế giới này sẽ phải quỳ rạp dưới chân cậu. Cậu sẽ trở thành sát thủ vĩ đại nhất mà nhân loại có thể hình dung ra được, thậm chí có lẽ không chỉ là sát thủ mà thôi.
Sự hưng phấn và kích động theo lời nói ấy mà biểu hiện ra một cách rõ ràng, đến nỗi ba tên lưu manh bên kia đường cũng nghe thấy.
Chúng rời bỏ xác của bố Tài, chạy sang, định tóm lấy những con mồi mới.
Khi Midas dạy các kỹ năng giết người căn bản cho hắn, hắn hãy còn quá nhỏ và non nớt nên không thể xác định chính xác đẳng cấp của lão, hắn chỉ mãi ấn tượng về một động tác mà lão đã làm.
Ký ức ngày hôm ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí Tài. Xác của bố hắn nằm bất động ở bên kia đường, những tên lưu manh đang lục túi tìm tiền bạc và thức ăn, khi thấy túi rỗng chúng trút cơn giận vào thi thể của bố hắn bằng những cú đá liên tiếp.
Tài nấp trong một góc khuất bên này đường, nhìn cảnh tượng ấy một cách bất lực. Trong lòng hắn trào lên nỗi căm giận, nhưng hắn biết rằng mình không thể đánh lại được những tên lưu manh kia, chúng có tới ba người và đều cao lớn hơn hắn rất nhiều. Đằng sau hắn lúc đó còn có Trung đang run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi dàn dụa. Nếu hắn bước ra khỏi chỗ nấp thì hắn không chỉ đánh liều tính mạng của mình, mà còn cả tính mạng của em mình.
Một bàn tay cứng rắn với các ngón tay rất dài đặt lên vai hắn. Hắn quay lại, thấy một gương mặt mà hắn sẽ không bao giờ quên. Người đàn ông da trắng, gương mặt đẹp đẽ và thông minh mà sau này sẽ được biết đến với cái tên Midas đang nhìn hắn với vẻ ấm áp.
Midas hỏi:
- Cự li từ chỗ này đến những tên kia là bao nhiêu?
- Hả? – Tài hỏi lại trong vô thức.
- Hãy nói cho ta khoảng cách chính xác giữa cậu và xác của bố cậu.
Câu hỏi đó đặt trong tình huống ấy chẳng những xa lạ, vô nghĩa, mà còn mang tính xúc phạm nữa.
Nhưng không hiểu sao cả hai anh em đều tiếp nhận câu hỏi một cách nghiêm túc như thế nó sẽ quyết định tương lai cuộc đời họ.
Trung đáp:
- Hai mươi mốt mét.
Ánh mắt của Midas hơi động đậy, lão nhìn sang Tài, chờ câu trả lời.
Hắn đáp một cách dè dặt.
- Hai mươi hai.. hai mươi hai phẩy bảy mét.
Midas hít một hơi thở sâu.
- Chính xác đến cả phân số. Thật khó tin. Nhưng cậu lớn hơn em trai ba tuổi, có lẽ trí óc phát triển đầy đủ hơn. Điều ta cần là thứ bản năng không thể dạy dỗ và không đến từ kinh nghiệm sống. Hãy nói cho ta nghe, ai là người yếu nhất trong số ba người kia?
Trung nói:
- Thằng áo vàng.
- Tại sao? Nó là người cao lớn nhất trong số ba tên kia.
- Hai tên kia đang tập trung lại một chỗ. Tên áo vàng tách ra đi đái. Nếu giết được hắn một cách nhanh gọn thì sẽ có nhiều cơ may giết được cả hai tên còn lại.
- Một cách suy nghĩ thông minh và quả quyết. Mục tiêu của cậu này không phải là tìm người yếu nhất mà là giết sạch kẻ thù. Khá, khá lắm. Nhưng ý tưởng là một chuyện, muốn thực hiện được ý tưởng lớn thì phải có kỹ năng siêu hạng mới thành công. Còn cậu thì sao, cậu bé? Cậu sẽ chọn ai?
Tài nói, vẫn với vẻ dè dặt vì không hiểu mình có trả lời đúng ý người đàn ông này hay không:
- Người yếu nhất trong số ba người là thằng áo xanh.
Midas không giấu được sự thất vọng. Lão lắc đầu, sau một lúc do dự, quyết định quay người bỏ đi.
Tài đứng yên lặng nhìn theo.
Đi được vài phút, Midas đột nhiên quay lại, lần này lão nhìn thật kỹ tên áo xanh, gương mặt càng lúc càng tỏ ra bối rối.
- Tại sao lại là tên áo xanh?
- Khi ông tiến lại gần ba tên này, chúng sẽ bao vây ông. Người áo xanh rất hung hăng, hắn sẽ vươn tay ra để chộp lấy cổ ông, nhưng hắn thấp hơn ông nên phải rướn người lên, để lộ phần cổ, ông có thể dùng dao đâm vào cổ hắn. Người áo vàng khỏe nhất, nhưng chậm hiểu. Hắn sẽ cúi xuống nhìn đồng bọn, và ông có thể nhân cơ hội ấy đâm dao vào tim hắn. Người áo đen yếu nhất và là một kẻ hèn nhát, hắn sẽ quỳ xuống xin ông tha mạng. Khi ấy ông có thể cắm dao vào cổ hắn.
Midas hơi run người lên:
- Ai đã dạy kiến thức này cho cậu?
- Không ai cả. Khi nhìn ông và nhìn ba người kia, mọi thứ cứ tự động hiện ra trong đầu tôi.
- Chỉ một cái nhìn đã thấy hết điểm mạnh điểm yếu của bốn người xa lạ, không những thế còn biết trước cả diễn biến và kết cục của cuộc chiến khi nó còn chưa diễn ra. Điều này ngay cả ta cũng không làm được. Ta, một trong những nhân vật cự phách nhất Vùng đất Tự Do, còn không bằng một thằng nhóc mười tuổi chưa từng cầm dao đâm ai bao giờ. Trần Tuấn Tài, một ngày kia thế giới này sẽ phải quỳ rạp dưới chân cậu. Cậu sẽ trở thành sát thủ vĩ đại nhất mà nhân loại có thể hình dung ra được, thậm chí có lẽ không chỉ là sát thủ mà thôi.
Sự hưng phấn và kích động theo lời nói ấy mà biểu hiện ra một cách rõ ràng, đến nỗi ba tên lưu manh bên kia đường cũng nghe thấy.
Chúng rời bỏ xác của bố Tài, chạy sang, định tóm lấy những con mồi mới.