Chương 227
Giữa cảnh giương cung bạt kiếm, một chiếc xe hú còi phóng đến. Ở Vùng đất Tự Do, người ta không hú còi để cứu thương vì vốn dĩ nơi đây không có dịch vụ cứu thương, mà họ hú còi để thể hiện quyền lực. Chỉ các quan chức cấp cao trong Liên Minh mới có đặc quyền hú còi.
Tiếng hú còi xe inh ỏi khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn với vẻ tò mò.
Chiếc xe vượt lên trước hàng xe của các Hiệp Sĩ. Ethan Kath bước xuống xe, nói to:
- Không ai được nổ súng. Tôi đến đưa Trần Tuấn Tài về gặp Tư Lệnh.
Gabriel hỏi:
- Là Tư Lệnh trực tiếp ban lệnh xuống sao, đội trưởng Ethan?
- Giết Tài là một sai lầm, sẽ mang lại các hậu quả tai hại về sau. Tư Lệnh vô cùng sáng suốt, nhưng lúc nãy trong cơn tức giận ngài đã hơi nóng vội. Chúng ta là cấp dưới, cần phải góp ý kiến trung thực mỗi khi cần thiết.
Gabriel cười nhạt:
- Vậy ra đây chỉ là quan điểm cá nhân của anh. Đội trưởng Ethan, tôi thấy anh quá lạm quyền rồi đó. Chưa nói đến việc chức vụ của anh thấp hơn tôi, ở đây tôi mới là người nhận được chỉ thị trực tiếp từ Tư Lệnh, nên tôi có toàn quyền quyết định mọi việc. Ethan, mau tránh ra, kẻo tôi xem anh là đồng phạm của Trần Tuấn Tài, lúc đó không ai cứu được anh đâu.
Ethan tức giận quát:
- Gabriel, ông định đe dọa cả tôi sao?
- Dạo này xuất hiện nhiều ý kiến cho rằng anh quá thiên vị Trần Tuấn Tài, năm lần bảy lượt bao che cho hắn khiến cho Tư Lệnh phiền lòng, các Đại Biểu cấp cao phẫn nộ. Tư Lệnh nể tình anh theo ngài lâu năm nên chưa xử phạt, nhưng lần này tôi mới là người chịu trách nhiệm cao nhất tại hiện trường. Anh chống lại tôi cũng tức là chống lại Tư Lệnh, kẻ nào chống lại Tư Lệnh đều phải chết. Tôi chắc rằng Tư Lệnh sẽ hiểu được điều này.
- Gabriel, ông mượn việc công để trả thù riêng, lúc Tư Lệnh còn đang cân nhắc người để phái đi đã tự đứng ra xin nhận nhiệm vụ. Chuyện này hậu quả rất lớn, nếu ông thực sự trung thành với Tư Lệnh thì hãy để tôi mang Tài đến gặp ngài rồi sau đó xử bắn chưa muộn.
Gabriel ôm mối thù sâu nặng với Tài, đâu thể dễ dàng buông tha như vậy được. Lão đã quyết ý ngày hôm nay phải trả rốt ráo món nợ, liền quát lớn:
- Đội hành quyết, sẵn sàng. Kẻ nào đứng chắn đường đạn cũng tức là đối tượng cần tiêu diệt. Các anh được quyền bắn tùy ý.
Ethan tái mặt. Tình hình rất hung hiểm. Gã đã làm hết sức, lúc này chỉ còn cách đứng tránh sang một bên.
Lại một chiếc xe nữa hú còi lao đến. Gabriel nổi khùng, quát:
- Thằng ngu nào lại đến phá rối nữa.
Người đến hóa ra là Marley Valencia. Cô cười duyên bước tới.
- Phó Tư Lệnh Gabriel, trời nóng quá hay sao mà trông ông khó chịu thế?
Gabriel lạnh nhạt đáp:
- Cô Valencia, tôi đang tự hỏi Siêu Thần Tài thì có liên quan gì đến việc này? Hay cô cũng muốn chết cùng Trần Tuấn Tài?
Marley không vì bị đe dọa mà tỏ ra sợ hãi. Cô đưa cho Gabriel tờ giấy có dòng chữ viết tay và con dấu của Tư Lệnh.
Dòng chữ viết:
Đưa Tài về gặp ta.
Ánh mắt của Marley chứa đầy vẻ khiêu khích.
- Phó Tư Lệnh Gabriel, bây giờ ông định làm gì đây?
Gabriel cầm bức thư trên tay, suy nghĩ hồi lâu.
- Là cô đã đến gặp Tư Lệnh xin tha cho Trần Tuấn Tài?
- Là tôi đã đến gặp Tư Lệnh và sau một lúc nói chuyện thì Tư Lệnh đã ban xuống bức thư này. Đây là mệnh lệnh mới nhất của ngài.
Gabriel bước tới gần, nói nhỏ với Marley:
- Tôi không hiểu, cô Valencia. Cô bị điên rồi à? Chúng tôi biết rằng cô là người của Quintus. Chủ nhân của cô không căm ghét ai như căm ghét Trần Tuấn Tài. Đây chắc chắn không phải là chủ ý của anh ta. Cô không sợ bị trừng phạt hay sao? Hay cô nghĩ rằng mình đã là Siêu Thần Tài thì không cần quan tâm đến chủ cũ nữa? Tôi thành thực khuyên cô hãy tỉnh lại đi, tôi biết Quintus, anh ta có đủ biện pháp để khiến cô sống không bằng chết. Hãy nghĩ xem Tư Lệnh ưa thích ai hơn, Quintus hay cô? Được rồi, cô Valencia, tôi sẽ xem như chưa thấy bức thư này. Hãy giả vờ rằng cô đến muộn và Trần Tuấn Tài đã chết trước khi cô đến. Sẽ chẳng ai quan tâm đến chuyện gì thực sự xảy ra đâu.
Gabriel tách khỏi Marley, lùi lại phía sau, một lần nữa hô lớn:
- Đội hành quyết, sẵn sàng.
Marley giơ bức thư lên cao, giọng càng to hơn:
- Tư Lệnh đã tha chết cho Trần Tuấn Tài. Kẻ nào công khai chống lệnh sẽ bị chặt đứt tứ chi, phần cơ thể còn lại bị đóng cọc đặt giữa quảng trường lớn, chịu cảnh bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời cho đến chết; thân nhân của những tên đó cũng sẽ chung số phận bị tiêu diệt, gia sản bị tịch thu, tên tuổi bị nguyền rủa. Hỡi những người anh em, hỡi các Hiệp Sĩ, cuộc sống của các người đang tốt đẹp, đừng để bị những kẻ mang dã tâm phản nghịch xúi giục chống lại ý chỉ của Tư Lệnh, trừ khi bản thân các người cũng muốn chết, nếu vậy thì xin chúc mừng các người, các người sẽ được chết một cách từ từ trong nỗi đau đớn tột cùng.
Các Hiệp Sĩ thấy ba quan chức cấp cao của Liên Minh liên tục giằng co nãy giờ, lại thấy Siêu Thần Tài Marley Valencia mang Tư Lệnh ra dọa nạt, không dám bắn nữa, tất cả đều đồng loạt hạ súng xuống.
Tiếng hú còi xe inh ỏi khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn với vẻ tò mò.
Chiếc xe vượt lên trước hàng xe của các Hiệp Sĩ. Ethan Kath bước xuống xe, nói to:
- Không ai được nổ súng. Tôi đến đưa Trần Tuấn Tài về gặp Tư Lệnh.
Gabriel hỏi:
- Là Tư Lệnh trực tiếp ban lệnh xuống sao, đội trưởng Ethan?
- Giết Tài là một sai lầm, sẽ mang lại các hậu quả tai hại về sau. Tư Lệnh vô cùng sáng suốt, nhưng lúc nãy trong cơn tức giận ngài đã hơi nóng vội. Chúng ta là cấp dưới, cần phải góp ý kiến trung thực mỗi khi cần thiết.
Gabriel cười nhạt:
- Vậy ra đây chỉ là quan điểm cá nhân của anh. Đội trưởng Ethan, tôi thấy anh quá lạm quyền rồi đó. Chưa nói đến việc chức vụ của anh thấp hơn tôi, ở đây tôi mới là người nhận được chỉ thị trực tiếp từ Tư Lệnh, nên tôi có toàn quyền quyết định mọi việc. Ethan, mau tránh ra, kẻo tôi xem anh là đồng phạm của Trần Tuấn Tài, lúc đó không ai cứu được anh đâu.
Ethan tức giận quát:
- Gabriel, ông định đe dọa cả tôi sao?
- Dạo này xuất hiện nhiều ý kiến cho rằng anh quá thiên vị Trần Tuấn Tài, năm lần bảy lượt bao che cho hắn khiến cho Tư Lệnh phiền lòng, các Đại Biểu cấp cao phẫn nộ. Tư Lệnh nể tình anh theo ngài lâu năm nên chưa xử phạt, nhưng lần này tôi mới là người chịu trách nhiệm cao nhất tại hiện trường. Anh chống lại tôi cũng tức là chống lại Tư Lệnh, kẻ nào chống lại Tư Lệnh đều phải chết. Tôi chắc rằng Tư Lệnh sẽ hiểu được điều này.
- Gabriel, ông mượn việc công để trả thù riêng, lúc Tư Lệnh còn đang cân nhắc người để phái đi đã tự đứng ra xin nhận nhiệm vụ. Chuyện này hậu quả rất lớn, nếu ông thực sự trung thành với Tư Lệnh thì hãy để tôi mang Tài đến gặp ngài rồi sau đó xử bắn chưa muộn.
Gabriel ôm mối thù sâu nặng với Tài, đâu thể dễ dàng buông tha như vậy được. Lão đã quyết ý ngày hôm nay phải trả rốt ráo món nợ, liền quát lớn:
- Đội hành quyết, sẵn sàng. Kẻ nào đứng chắn đường đạn cũng tức là đối tượng cần tiêu diệt. Các anh được quyền bắn tùy ý.
Ethan tái mặt. Tình hình rất hung hiểm. Gã đã làm hết sức, lúc này chỉ còn cách đứng tránh sang một bên.
Lại một chiếc xe nữa hú còi lao đến. Gabriel nổi khùng, quát:
- Thằng ngu nào lại đến phá rối nữa.
Người đến hóa ra là Marley Valencia. Cô cười duyên bước tới.
- Phó Tư Lệnh Gabriel, trời nóng quá hay sao mà trông ông khó chịu thế?
Gabriel lạnh nhạt đáp:
- Cô Valencia, tôi đang tự hỏi Siêu Thần Tài thì có liên quan gì đến việc này? Hay cô cũng muốn chết cùng Trần Tuấn Tài?
Marley không vì bị đe dọa mà tỏ ra sợ hãi. Cô đưa cho Gabriel tờ giấy có dòng chữ viết tay và con dấu của Tư Lệnh.
Dòng chữ viết:
Đưa Tài về gặp ta.
Ánh mắt của Marley chứa đầy vẻ khiêu khích.
- Phó Tư Lệnh Gabriel, bây giờ ông định làm gì đây?
Gabriel cầm bức thư trên tay, suy nghĩ hồi lâu.
- Là cô đã đến gặp Tư Lệnh xin tha cho Trần Tuấn Tài?
- Là tôi đã đến gặp Tư Lệnh và sau một lúc nói chuyện thì Tư Lệnh đã ban xuống bức thư này. Đây là mệnh lệnh mới nhất của ngài.
Gabriel bước tới gần, nói nhỏ với Marley:
- Tôi không hiểu, cô Valencia. Cô bị điên rồi à? Chúng tôi biết rằng cô là người của Quintus. Chủ nhân của cô không căm ghét ai như căm ghét Trần Tuấn Tài. Đây chắc chắn không phải là chủ ý của anh ta. Cô không sợ bị trừng phạt hay sao? Hay cô nghĩ rằng mình đã là Siêu Thần Tài thì không cần quan tâm đến chủ cũ nữa? Tôi thành thực khuyên cô hãy tỉnh lại đi, tôi biết Quintus, anh ta có đủ biện pháp để khiến cô sống không bằng chết. Hãy nghĩ xem Tư Lệnh ưa thích ai hơn, Quintus hay cô? Được rồi, cô Valencia, tôi sẽ xem như chưa thấy bức thư này. Hãy giả vờ rằng cô đến muộn và Trần Tuấn Tài đã chết trước khi cô đến. Sẽ chẳng ai quan tâm đến chuyện gì thực sự xảy ra đâu.
Gabriel tách khỏi Marley, lùi lại phía sau, một lần nữa hô lớn:
- Đội hành quyết, sẵn sàng.
Marley giơ bức thư lên cao, giọng càng to hơn:
- Tư Lệnh đã tha chết cho Trần Tuấn Tài. Kẻ nào công khai chống lệnh sẽ bị chặt đứt tứ chi, phần cơ thể còn lại bị đóng cọc đặt giữa quảng trường lớn, chịu cảnh bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời cho đến chết; thân nhân của những tên đó cũng sẽ chung số phận bị tiêu diệt, gia sản bị tịch thu, tên tuổi bị nguyền rủa. Hỡi những người anh em, hỡi các Hiệp Sĩ, cuộc sống của các người đang tốt đẹp, đừng để bị những kẻ mang dã tâm phản nghịch xúi giục chống lại ý chỉ của Tư Lệnh, trừ khi bản thân các người cũng muốn chết, nếu vậy thì xin chúc mừng các người, các người sẽ được chết một cách từ từ trong nỗi đau đớn tột cùng.
Các Hiệp Sĩ thấy ba quan chức cấp cao của Liên Minh liên tục giằng co nãy giờ, lại thấy Siêu Thần Tài Marley Valencia mang Tư Lệnh ra dọa nạt, không dám bắn nữa, tất cả đều đồng loạt hạ súng xuống.