Chương 229
Cơn ho của Mc Alister kéo dài suốt năm phút đồng hồ.
Con người trung thành Ethan Kath càng nghe càng sốt ruột, không kìm được liền nhắc nhở:
- Xin Tư Lệnh bảo trọng. Có lẽ ngài nên nghỉ ngơi một lát, khi nào khỏe lại tiếp tục công việc.
Ai ngờ Mc Alister nghe câu đấy, nghĩ rằng Ethan muốn chạy tội cho Tài, càng tức hơn.
- Câm mồm ngay. Ai cho phép ngươi tự tiện ngăn cản mệnh lệnh hạ sát Trần Tuấn Tài của ta? Ngươi chỉ là một tên đội trưởng cận vệ mà việc gì cũng dám làm, không còn biết tôn ti trật tự gì cả. Ta thật hối hận vì đã giữ ngươi lại. Ngày hôm nay, ta tước bỏ mọi chức vụ của ngươi, đồng thời tước bỏ tư cách Hiệp Sĩ của ngươi.
Ethan nghe xong, bàng hoàng quá không nói được câu nào.
Tài liền lên tiếng.
- Xin Tư Lệnh bớt giận, đây là lỗi của tôi không liên quan đến đội trưởng Ethan. Mặc dù cá nhân tôi và Dực Long không hề liên quan gì đến việc Daniel đốt phá phòng điều chế của Liên Minh, cũng không hề ra lệnh hoặc ám chỉ điều gì thúc đẩy hắn làm vậy, nhưng vì Daniel là người của Dực Long nên chúng tôi biết rằng mình cần phải chịu trách nhiệm liên đới. Ngày hôm nay tôi xin lập công chuộc tội.
- Ngươi định lập công thế nào? Ta còn chưa hỏi tội ngươi vụ giết Midas thất bại khiến cả đội Kraken thiệt mạng.
- Có đội trưởng Ethan chứng kiến, tôi đã tiến rất gần đến việc giết chết không chỉ Midas mà cả ba Sát Thần. Thất bại chẳng qua chỉ do thiếu may mắn. Tôi cảm thấy mình đã đủ năng lực để thực hiện mục tiêu mà ngài vẫn đau đáu bấy lâu, đó là hạ sát Sát Chúa.
Tài nói ra câu ấy, cả căn phòng đều nhất thời trở nên im lặng.
- Ngươi định ám sát Sát Chúa?
- Vâng, thưa Tư Lệnh, với một kế hoạch hợp lý và sự hậu thuẫn đầy đủ tôi có thể giết chết người này.
- Ta không tin.
- Xin Tư Lệnh cho tôi một tháng, tôi nhất định hoàn thành lời hứa của mình.
- Nếu ngươi lại thất bại thì sao?
- Tôi không thể nào thất bại được. Nếu thất bại tôi sẽ lập tức tự sát.
- Ta không tin ngươi, nhưng ngươi đã dám nói vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Ta cho ngươi hai tuần để thực hiện lời cam kết, sau hai tuần ấy nếu ngươi thất bại, ta sẽ giết ngươi và cả Ethan Kath nữa.
- Việc này..
- Người đâu, tống Ethan Kath vào ngục, sau hai tuần nếu không nhận được chỉ thị mới nào từ ta thì lập tức giết chết hắn đi.
Các cận vệ của Mc Alister sầm sập tiến vào, cởi bỏ đồng phục của Ethan, sau đó áp tải gã vào nhà tù. Tài thấy gương mặt của Ethan xám ngoét, liền cầu xin:
- Xin Tư Lệnh nghĩ lại, thiếu sự giúp sức của Ethan tôi không hoàn thành được nhiệm vụ.
- Ngươi có thể trao đổi với Jackson. Hai người các ngươi chỉ còn hai tuần nữa để sống, bây giờ thì cút đi cho khuất mắt ta.
Tư Lệnh lại ho, lần này còn dữ dội hơn trước.
Tài, Jackson và Connor Coady đều cúi đầu, lùi ra khỏi cửa. Tài nói với Jackson:
- Jackson, tôi có việc muốn trao đổi với ông và Connor. Liệu có nơi nào kín đáo để bàn việc không?
Jackson còn đang nghĩ, thì Connor đã nói xen vào:
- Có thể về chỗ tôi, chỗ đó rất yên tĩnh và an toàn.
Ba người cùng nhau đến nhà riêng của Connor. Ngôi nhà này xa hoa hơn tất cả các ngôi nhà mà Tài từng đến trong đời, trần nhà cao, dát vàng, hai bên tường treo đầy tranh quý.
Connor có hơn hai mươi người hầu, phần lớn trong số đó là các cô gái trẻ đẹp.
Sau khi đồ uống được dọn lên, Connor đuổi hết người hầu ra ngoài, chốt cửa lại.
Tài hắng giọng nói:
- Các vị, thật không may, mạng sống của chúng ta đang đếm từng ngày.
Jackson lạnh lùng nhìn hắn:
- Nếu anh giết được Sát Chúa thì sẽ sống lâu hơn nhiều đấy.
Tài cười lớn:
- Ông Jackson, ông nghĩ sao mà cho rằng tôi có thể giết được Sát Chúa? Sát Chúa là cao thủ số một Vùng đất Tự Do, từ mấy chục năm trước đã vượt qua ngưỡng con người để tiến tới đẳng cấp thần thánh, hơn nữa bên mình lúc nào cũng có Sát Thần theo sát hộ vệ. Liên Minh có đến cả mấy triệu quân còn phải dè chừng, cho dù tôi tự mãn thế nào cũng không dám nghĩ tới việc thách thức Sát Chúa.
- Không giết được thì nhận lời làm gì?
- Vì mạng sống người ta có thể hứa bất kỳ điều gì. Lời hứa ấy đã mang lại cho tôi thêm hai tuần để nghĩ cách. Ông Jackson, theo ông thì rắc rối lớn nhất với chúng ta là Sát Chúa hay ai?
Jackson ngồi vắt chân, tư thế chễm chệ đầy vẻ quyền lực. Lão nhìn hắn qua con mắt sâu hoắm.
- Ý anh là gì?
- Tôi chỉ đang đặt ra cho hai người các ông một câu hỏi. Ai là người sẽ quyết định sự sống và cái chết của chúng ta?
- Chẳng lẽ anh bị ngu hay sao mà không thấy rằng người đó chính là Tư Lệnh?
- Vậy đấy, câu trả lời ấy thật đơn giản nhưng cần phải có một trái tim dũng cảm mới nói ra được. Khá khen cho sự dũng cảm của ông, Jackson. Tư Lệnh cho các ông hai tuần, liệu trong vòng hai tuần ấy các ông có làm được điều mà ông ta sai bảo không?
Connor lắc đầu quầy quậy:
- Không làm được. Đừng nói hai tuần, hai tháng có khi còn chưa đủ.
- Vậy thì các ông chết chắc rồi. Nhưng tôi thấy sức khỏe của Tư Lệnh xuống lắm, nếu chẳng may ngài qua đời trước thời điểm hai tuần thì sao?
Jackson nhíu mày:
- Khả năng ấy rất thấp. Tư Lệnh hẳn sẽ còn sống được một thời gian dài nữa.
- Ông ta sống thì chúng ta chết mà ông ta chết thì chúng ta sống. Nếu cái chết không đến một cách tự nhiên thì phải chăng chúng ta nên nhân cơ hội này mà thúc đẩy nó đến sớm hơn?
Ý của Tài rất rõ ràng, cả Jackson và Connor nghe xong đều hiểu ngay.
Con người trung thành Ethan Kath càng nghe càng sốt ruột, không kìm được liền nhắc nhở:
- Xin Tư Lệnh bảo trọng. Có lẽ ngài nên nghỉ ngơi một lát, khi nào khỏe lại tiếp tục công việc.
Ai ngờ Mc Alister nghe câu đấy, nghĩ rằng Ethan muốn chạy tội cho Tài, càng tức hơn.
- Câm mồm ngay. Ai cho phép ngươi tự tiện ngăn cản mệnh lệnh hạ sát Trần Tuấn Tài của ta? Ngươi chỉ là một tên đội trưởng cận vệ mà việc gì cũng dám làm, không còn biết tôn ti trật tự gì cả. Ta thật hối hận vì đã giữ ngươi lại. Ngày hôm nay, ta tước bỏ mọi chức vụ của ngươi, đồng thời tước bỏ tư cách Hiệp Sĩ của ngươi.
Ethan nghe xong, bàng hoàng quá không nói được câu nào.
Tài liền lên tiếng.
- Xin Tư Lệnh bớt giận, đây là lỗi của tôi không liên quan đến đội trưởng Ethan. Mặc dù cá nhân tôi và Dực Long không hề liên quan gì đến việc Daniel đốt phá phòng điều chế của Liên Minh, cũng không hề ra lệnh hoặc ám chỉ điều gì thúc đẩy hắn làm vậy, nhưng vì Daniel là người của Dực Long nên chúng tôi biết rằng mình cần phải chịu trách nhiệm liên đới. Ngày hôm nay tôi xin lập công chuộc tội.
- Ngươi định lập công thế nào? Ta còn chưa hỏi tội ngươi vụ giết Midas thất bại khiến cả đội Kraken thiệt mạng.
- Có đội trưởng Ethan chứng kiến, tôi đã tiến rất gần đến việc giết chết không chỉ Midas mà cả ba Sát Thần. Thất bại chẳng qua chỉ do thiếu may mắn. Tôi cảm thấy mình đã đủ năng lực để thực hiện mục tiêu mà ngài vẫn đau đáu bấy lâu, đó là hạ sát Sát Chúa.
Tài nói ra câu ấy, cả căn phòng đều nhất thời trở nên im lặng.
- Ngươi định ám sát Sát Chúa?
- Vâng, thưa Tư Lệnh, với một kế hoạch hợp lý và sự hậu thuẫn đầy đủ tôi có thể giết chết người này.
- Ta không tin.
- Xin Tư Lệnh cho tôi một tháng, tôi nhất định hoàn thành lời hứa của mình.
- Nếu ngươi lại thất bại thì sao?
- Tôi không thể nào thất bại được. Nếu thất bại tôi sẽ lập tức tự sát.
- Ta không tin ngươi, nhưng ngươi đã dám nói vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Ta cho ngươi hai tuần để thực hiện lời cam kết, sau hai tuần ấy nếu ngươi thất bại, ta sẽ giết ngươi và cả Ethan Kath nữa.
- Việc này..
- Người đâu, tống Ethan Kath vào ngục, sau hai tuần nếu không nhận được chỉ thị mới nào từ ta thì lập tức giết chết hắn đi.
Các cận vệ của Mc Alister sầm sập tiến vào, cởi bỏ đồng phục của Ethan, sau đó áp tải gã vào nhà tù. Tài thấy gương mặt của Ethan xám ngoét, liền cầu xin:
- Xin Tư Lệnh nghĩ lại, thiếu sự giúp sức của Ethan tôi không hoàn thành được nhiệm vụ.
- Ngươi có thể trao đổi với Jackson. Hai người các ngươi chỉ còn hai tuần nữa để sống, bây giờ thì cút đi cho khuất mắt ta.
Tư Lệnh lại ho, lần này còn dữ dội hơn trước.
Tài, Jackson và Connor Coady đều cúi đầu, lùi ra khỏi cửa. Tài nói với Jackson:
- Jackson, tôi có việc muốn trao đổi với ông và Connor. Liệu có nơi nào kín đáo để bàn việc không?
Jackson còn đang nghĩ, thì Connor đã nói xen vào:
- Có thể về chỗ tôi, chỗ đó rất yên tĩnh và an toàn.
Ba người cùng nhau đến nhà riêng của Connor. Ngôi nhà này xa hoa hơn tất cả các ngôi nhà mà Tài từng đến trong đời, trần nhà cao, dát vàng, hai bên tường treo đầy tranh quý.
Connor có hơn hai mươi người hầu, phần lớn trong số đó là các cô gái trẻ đẹp.
Sau khi đồ uống được dọn lên, Connor đuổi hết người hầu ra ngoài, chốt cửa lại.
Tài hắng giọng nói:
- Các vị, thật không may, mạng sống của chúng ta đang đếm từng ngày.
Jackson lạnh lùng nhìn hắn:
- Nếu anh giết được Sát Chúa thì sẽ sống lâu hơn nhiều đấy.
Tài cười lớn:
- Ông Jackson, ông nghĩ sao mà cho rằng tôi có thể giết được Sát Chúa? Sát Chúa là cao thủ số một Vùng đất Tự Do, từ mấy chục năm trước đã vượt qua ngưỡng con người để tiến tới đẳng cấp thần thánh, hơn nữa bên mình lúc nào cũng có Sát Thần theo sát hộ vệ. Liên Minh có đến cả mấy triệu quân còn phải dè chừng, cho dù tôi tự mãn thế nào cũng không dám nghĩ tới việc thách thức Sát Chúa.
- Không giết được thì nhận lời làm gì?
- Vì mạng sống người ta có thể hứa bất kỳ điều gì. Lời hứa ấy đã mang lại cho tôi thêm hai tuần để nghĩ cách. Ông Jackson, theo ông thì rắc rối lớn nhất với chúng ta là Sát Chúa hay ai?
Jackson ngồi vắt chân, tư thế chễm chệ đầy vẻ quyền lực. Lão nhìn hắn qua con mắt sâu hoắm.
- Ý anh là gì?
- Tôi chỉ đang đặt ra cho hai người các ông một câu hỏi. Ai là người sẽ quyết định sự sống và cái chết của chúng ta?
- Chẳng lẽ anh bị ngu hay sao mà không thấy rằng người đó chính là Tư Lệnh?
- Vậy đấy, câu trả lời ấy thật đơn giản nhưng cần phải có một trái tim dũng cảm mới nói ra được. Khá khen cho sự dũng cảm của ông, Jackson. Tư Lệnh cho các ông hai tuần, liệu trong vòng hai tuần ấy các ông có làm được điều mà ông ta sai bảo không?
Connor lắc đầu quầy quậy:
- Không làm được. Đừng nói hai tuần, hai tháng có khi còn chưa đủ.
- Vậy thì các ông chết chắc rồi. Nhưng tôi thấy sức khỏe của Tư Lệnh xuống lắm, nếu chẳng may ngài qua đời trước thời điểm hai tuần thì sao?
Jackson nhíu mày:
- Khả năng ấy rất thấp. Tư Lệnh hẳn sẽ còn sống được một thời gian dài nữa.
- Ông ta sống thì chúng ta chết mà ông ta chết thì chúng ta sống. Nếu cái chết không đến một cách tự nhiên thì phải chăng chúng ta nên nhân cơ hội này mà thúc đẩy nó đến sớm hơn?
Ý của Tài rất rõ ràng, cả Jackson và Connor nghe xong đều hiểu ngay.