Chương 234
Sáng sớm hôm sau, Quintus dẫn Marley và Erich đi bái kiến Tư Lệnh.
Đây là lần đầu tiên gã gặp trực tiếp Tư Lệnh, trước đó hai bên chỉ trao đổi qua thư từ và người trung gian.
Quintus phải chờ nửa tiếng mới được Cấm Vệ Quân dẫn vào. Marley nói rằng sức khỏe của Tư Lệnh gần đây xuống dốc nghiêm trọng, có những thời điểm nhiều ngày liên tục không tiếp bất kỳ ai. Lần này chỉ bắt Quintus đợi có ba mươi phút là đã thể hiện lòng trọng thị lắm rồi.
Tư Lệnh nhìn được Quintus qua bức vách, giọng nói tuy đã suy kiệt nhiều mà vẫn nghe ra được sự hồ hởi.
- Quintus, ta đã chờ ngươi bao lâu nay.
Quintus quỳ xuống bái kiến. Sau cái chết của Darius diễn ra bốn năm về trước, đây mới là lần đầu tiên gã quỳ gối trước mặt người khác.
Quintus nói với vẻ nghiêm trang:
- Lúc nào tôi cũng mong ngóng về Tư Lệnh. Nghe nói sức khỏe của ngài không tốt, tôi vội vã về đây, hy vọng sẽ giúp ích được cho ngài.
- Ta biết tất cả những gì ngươi đã làm ở Khu Bắc. Diện tích Khu Bắc chỉ chiếm một phần năm Vùng đất Tự Do mà các nhà buôn lại có thể nộp về ngân khố số tiền bằng một nửa khu vực còn lại. Thật là một thành công ngoài mong đợi. Marley, ngươi cần phải học tập Quintus.
Marley lúc này đã lấy lại vẻ duyên dáng và tươi tắn thường lệ, liền cười nói:
- Tôi làm sao có thể so sánh được với ngài Quintus đây, thưa Tư Lệnh.
- Ngươi đưa được Quintus về đây cho ta cũng là thành tựu to lớn lắm rồi.
Tư Lệnh bất thần ho sặc sụa. Cơn ho kéo dài mãi không dứt. Quintus chờ đến khi cơn ho tạm ngừng mới lên tiếng.
- Thưa Tư Lệnh tôn kính, các bác sĩ đã khám bệnh cho ngài chưa?
- Khám rồi, vô ích thôi. Bệnh của ta không chữa được.
- Tôi tuy không thể chữa được tận gốc căn bệnh của ngài, nhưng các bác sĩ của Cá Voi Xanh vì ngài mà dốc sức điều chế được một phương thuốc có thể kiềm chế cơn ho, khiến cho ngài không còn trải qua nỗi đau xé phổi nữa. Một khi cắt được cơn ho thì vết thương trong ngực ngài cũng ngừng lan rộng và bệnh tình cũng sẽ có chiều hướng thuyên giảm.
Tư Lệnh nói với vẻ hoài nghi:
- Ngươi biết vì sao ta trở nên như thế này ư?
- Thật vô phép, nhưng tôi đã đoán ra được căn nguyên của nó. Nếu Tư Lệnh cho phép, tôi xin được thử thuốc ngay lúc này để chứng minh hiệu quả.
Tư Lệnh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Trừ Quintus, tất cả các ngươi lui ra.
Mệnh lệnh ban xuống, chẳng mấy chốc trong căn phòng chỉ còn lại mỗi Quintus.
- Vào đây.
Quintus "vâng" một tiếng, nhanh nhẹn bước qua bước vách tiến vào nơi Tư Lệnh đang ngồi.
Gã ngạc nhiên khi nhìn thấy Tư Lệnh trông vẫn còn rất sung sức.
Mc Alister cười đau khổ:
- Ngươi biết vì sao ta trở nên thế này chứ?
- Vì ma túy Hãm Thần.
- Đúng vậy, thứ ma túy chết tiệt, nó hoạt động theo một nguyên lý kỳ quái chẳng giống bất kỳ chất độc nào. Cơ thể ta nhìn bề ngoài vẫn tráng kiện mà bên trong đã nát hết cả rồi.
Quintus lấy từ túi áo ra ba viên thuốc màu xanh, giới thiệu:
- Thuốc này mới làm ra, chưa có tên. Bác sĩ nói các viên thuốc xanh này không có tác dụng chữa bệnh mà chỉ có tác dụng cắt cơn ho, nhưng về mặt này thì nó rất thần kỳ, người ho cỡ nào uống vào cũng khỏi ngay. Tôi đoán rằng hẳn tất cả các cơn ho, dù do nguyên nhân gì gây ra đi nữa, đều có cùng một cơ chế, nên uống thuốc vào nhất định sẽ đỡ. Nếu Tư Lệnh tin tôi, xin ngài uống thử thuốc này xem.
Tư Lệnh nhìn Quintus một lúc lâu, dáng vẻ chần chừ. Lão ta rất tin cậy Quintus, nhưng bảo một người có địa vị cao như lão uống một loại thuốc vừa mới được ai đó bào chế ra, còn chưa được các bác sĩ bên mình xác minh, thậm chí còn chưa được thử nghiệm rộng rãi, thì quả là liều mạng.
Đúng lúc ấy lại một cơn ho nữa ập đến. Cơn ho này thật kinh khủng, nghe như rách phổi, Tư Lệnh ho ra máu, không sao ngừng lại được. Lão ra hiệu cho Quintus mang thuốc đến, tháo ống thở ra ném một viên vào mồm. Sau vài chục giây chẳng những cơn ho ngừng hẳn, mà giọng nói của Tư Lệnh lần đầu tiên nghe thấy có âm sắc bên trong chứ không còn trống rỗng như trước nữa.
Mc Alister mừng đến phát cuồng:
- Ngươi còn bao nhiêu viên thuốc này nữa?
Quintus cười nói:
- Do không biết thuốc có hợp với Tư Lệnh không nên tôi chỉ mang theo ba viên, một viên dùng được trong một ngày. Nếu thuốc công hiệu thì tôi lập tức bảo người mang đến.
- Mang đến đây, càng nhiều càng tốt.
- Thưa Tư Lệnh, vận chuyển thuốc khối lượng lớn qua chặng đường dài như vậy có thể không an toàn, tôi muốn đích thân giám sát việc này, nhưng tôi không có chức vụ gì đáng kể trong Liên Minh, chỉ sợ gặp sự cố không giải quyết nổi. Nếu ngài có thể phong tôi làm Phó Tư Lệnh..
Quintus còn chưa nói hết câu, Tư Lệnh đã ngắt lời:
- Chức Phó Tư Lệnh có đến mười một người, chẳng có gì đặc biệt. Nay ta phong cho ngươi chức Cố Vấn Tối Cao, vị trí của người đứng trên tất cả các Phó Tư Lệnh, chỉ dưới mình ta mà thôi. Ta lại đặc biệt ban cho ngươi hàm Đại Biểu Thượng Đẳng, cao hơn Đại Biểu thường hai bậc, hơn Đại Biểu cấp cao một bậc, được đeo thẻ đỏ khắc tên và chức vụ. Đây đều là các phong thưởng chưa từng có tiền lệ, ngươi là người đầu tiên và duy nhất cho đến nay được hưởng quyền lợi này.
Quintus mừng rỡ, quỳ lạy tạ ơn.
Hắn trở ra, nói với Erich Von Daniken:
- Ta đã xin cho ngươi được sung vào Cấm Vệ Quân, làm đội trưởng phụ trách tòa nhà này. Từ nay ngươi túc trực ở đây, toàn tâm toàn ý bảo vệ Tư Lệnh. Không có mệnh lệnh của ta không được đi đâu hết, bất kể ai điều ngươi cũng nói với chúng rằng người duy nhất có thể ra lệnh cho ngươi là ta.
Lại quay sang nói với Marley:
- Ngươi lập tức cho người mời Jackson Jay và Trần Tuấn Tài đến nhà tối nay dùng cơm. Nói với chúng rằng lời mời này là của Cố Vấn Tối Cao Quintus, không cho phép từ chối.
Quintus nhìn Marley vội vã rời đi thực hiện mệnh lệnh của mình, bất giác cảm thấy thư thái.
Chuyện sống chết của Tư Lệnh bây giờ đã nằm trong tay gã, bất kể kẻ nào âm mưu làm phản cũng phải được gã đồng ý mới thành công được.
Đây là lần đầu tiên gã gặp trực tiếp Tư Lệnh, trước đó hai bên chỉ trao đổi qua thư từ và người trung gian.
Quintus phải chờ nửa tiếng mới được Cấm Vệ Quân dẫn vào. Marley nói rằng sức khỏe của Tư Lệnh gần đây xuống dốc nghiêm trọng, có những thời điểm nhiều ngày liên tục không tiếp bất kỳ ai. Lần này chỉ bắt Quintus đợi có ba mươi phút là đã thể hiện lòng trọng thị lắm rồi.
Tư Lệnh nhìn được Quintus qua bức vách, giọng nói tuy đã suy kiệt nhiều mà vẫn nghe ra được sự hồ hởi.
- Quintus, ta đã chờ ngươi bao lâu nay.
Quintus quỳ xuống bái kiến. Sau cái chết của Darius diễn ra bốn năm về trước, đây mới là lần đầu tiên gã quỳ gối trước mặt người khác.
Quintus nói với vẻ nghiêm trang:
- Lúc nào tôi cũng mong ngóng về Tư Lệnh. Nghe nói sức khỏe của ngài không tốt, tôi vội vã về đây, hy vọng sẽ giúp ích được cho ngài.
- Ta biết tất cả những gì ngươi đã làm ở Khu Bắc. Diện tích Khu Bắc chỉ chiếm một phần năm Vùng đất Tự Do mà các nhà buôn lại có thể nộp về ngân khố số tiền bằng một nửa khu vực còn lại. Thật là một thành công ngoài mong đợi. Marley, ngươi cần phải học tập Quintus.
Marley lúc này đã lấy lại vẻ duyên dáng và tươi tắn thường lệ, liền cười nói:
- Tôi làm sao có thể so sánh được với ngài Quintus đây, thưa Tư Lệnh.
- Ngươi đưa được Quintus về đây cho ta cũng là thành tựu to lớn lắm rồi.
Tư Lệnh bất thần ho sặc sụa. Cơn ho kéo dài mãi không dứt. Quintus chờ đến khi cơn ho tạm ngừng mới lên tiếng.
- Thưa Tư Lệnh tôn kính, các bác sĩ đã khám bệnh cho ngài chưa?
- Khám rồi, vô ích thôi. Bệnh của ta không chữa được.
- Tôi tuy không thể chữa được tận gốc căn bệnh của ngài, nhưng các bác sĩ của Cá Voi Xanh vì ngài mà dốc sức điều chế được một phương thuốc có thể kiềm chế cơn ho, khiến cho ngài không còn trải qua nỗi đau xé phổi nữa. Một khi cắt được cơn ho thì vết thương trong ngực ngài cũng ngừng lan rộng và bệnh tình cũng sẽ có chiều hướng thuyên giảm.
Tư Lệnh nói với vẻ hoài nghi:
- Ngươi biết vì sao ta trở nên như thế này ư?
- Thật vô phép, nhưng tôi đã đoán ra được căn nguyên của nó. Nếu Tư Lệnh cho phép, tôi xin được thử thuốc ngay lúc này để chứng minh hiệu quả.
Tư Lệnh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Trừ Quintus, tất cả các ngươi lui ra.
Mệnh lệnh ban xuống, chẳng mấy chốc trong căn phòng chỉ còn lại mỗi Quintus.
- Vào đây.
Quintus "vâng" một tiếng, nhanh nhẹn bước qua bước vách tiến vào nơi Tư Lệnh đang ngồi.
Gã ngạc nhiên khi nhìn thấy Tư Lệnh trông vẫn còn rất sung sức.
Mc Alister cười đau khổ:
- Ngươi biết vì sao ta trở nên thế này chứ?
- Vì ma túy Hãm Thần.
- Đúng vậy, thứ ma túy chết tiệt, nó hoạt động theo một nguyên lý kỳ quái chẳng giống bất kỳ chất độc nào. Cơ thể ta nhìn bề ngoài vẫn tráng kiện mà bên trong đã nát hết cả rồi.
Quintus lấy từ túi áo ra ba viên thuốc màu xanh, giới thiệu:
- Thuốc này mới làm ra, chưa có tên. Bác sĩ nói các viên thuốc xanh này không có tác dụng chữa bệnh mà chỉ có tác dụng cắt cơn ho, nhưng về mặt này thì nó rất thần kỳ, người ho cỡ nào uống vào cũng khỏi ngay. Tôi đoán rằng hẳn tất cả các cơn ho, dù do nguyên nhân gì gây ra đi nữa, đều có cùng một cơ chế, nên uống thuốc vào nhất định sẽ đỡ. Nếu Tư Lệnh tin tôi, xin ngài uống thử thuốc này xem.
Tư Lệnh nhìn Quintus một lúc lâu, dáng vẻ chần chừ. Lão ta rất tin cậy Quintus, nhưng bảo một người có địa vị cao như lão uống một loại thuốc vừa mới được ai đó bào chế ra, còn chưa được các bác sĩ bên mình xác minh, thậm chí còn chưa được thử nghiệm rộng rãi, thì quả là liều mạng.
Đúng lúc ấy lại một cơn ho nữa ập đến. Cơn ho này thật kinh khủng, nghe như rách phổi, Tư Lệnh ho ra máu, không sao ngừng lại được. Lão ra hiệu cho Quintus mang thuốc đến, tháo ống thở ra ném một viên vào mồm. Sau vài chục giây chẳng những cơn ho ngừng hẳn, mà giọng nói của Tư Lệnh lần đầu tiên nghe thấy có âm sắc bên trong chứ không còn trống rỗng như trước nữa.
Mc Alister mừng đến phát cuồng:
- Ngươi còn bao nhiêu viên thuốc này nữa?
Quintus cười nói:
- Do không biết thuốc có hợp với Tư Lệnh không nên tôi chỉ mang theo ba viên, một viên dùng được trong một ngày. Nếu thuốc công hiệu thì tôi lập tức bảo người mang đến.
- Mang đến đây, càng nhiều càng tốt.
- Thưa Tư Lệnh, vận chuyển thuốc khối lượng lớn qua chặng đường dài như vậy có thể không an toàn, tôi muốn đích thân giám sát việc này, nhưng tôi không có chức vụ gì đáng kể trong Liên Minh, chỉ sợ gặp sự cố không giải quyết nổi. Nếu ngài có thể phong tôi làm Phó Tư Lệnh..
Quintus còn chưa nói hết câu, Tư Lệnh đã ngắt lời:
- Chức Phó Tư Lệnh có đến mười một người, chẳng có gì đặc biệt. Nay ta phong cho ngươi chức Cố Vấn Tối Cao, vị trí của người đứng trên tất cả các Phó Tư Lệnh, chỉ dưới mình ta mà thôi. Ta lại đặc biệt ban cho ngươi hàm Đại Biểu Thượng Đẳng, cao hơn Đại Biểu thường hai bậc, hơn Đại Biểu cấp cao một bậc, được đeo thẻ đỏ khắc tên và chức vụ. Đây đều là các phong thưởng chưa từng có tiền lệ, ngươi là người đầu tiên và duy nhất cho đến nay được hưởng quyền lợi này.
Quintus mừng rỡ, quỳ lạy tạ ơn.
Hắn trở ra, nói với Erich Von Daniken:
- Ta đã xin cho ngươi được sung vào Cấm Vệ Quân, làm đội trưởng phụ trách tòa nhà này. Từ nay ngươi túc trực ở đây, toàn tâm toàn ý bảo vệ Tư Lệnh. Không có mệnh lệnh của ta không được đi đâu hết, bất kể ai điều ngươi cũng nói với chúng rằng người duy nhất có thể ra lệnh cho ngươi là ta.
Lại quay sang nói với Marley:
- Ngươi lập tức cho người mời Jackson Jay và Trần Tuấn Tài đến nhà tối nay dùng cơm. Nói với chúng rằng lời mời này là của Cố Vấn Tối Cao Quintus, không cho phép từ chối.
Quintus nhìn Marley vội vã rời đi thực hiện mệnh lệnh của mình, bất giác cảm thấy thư thái.
Chuyện sống chết của Tư Lệnh bây giờ đã nằm trong tay gã, bất kể kẻ nào âm mưu làm phản cũng phải được gã đồng ý mới thành công được.