Chương 244
John Green đứng dậy, chỉ tay vào mặt Jackson:
- Jackson, chỗ đó không thuộc về ông.
Jackson mỉm cười:
- Chỗ này không thuộc về ta thì thuộc về ai?
- Ai cũng được. Ta cho ông ba giây để trả lại nó và cút đi.
Tài cảm thấy đã đến lúc mình cần phải can thiệp:
- Một, hai, ba. Ba giây đã trôi qua rồi. John Green, bây giờ tính sao nào?
John cười rộ:
- Một thằng ranh con cho đến ba ngày trước vẫn chỉ là thủ lĩnh một tổ chức sát thủ nhỏ nhoi, một tên Đại Biểu hạng bét, chỉ vì giết được Midas đã dám chễm trệ ngồi trên đầu chúng ta? Mày không tự thấy hổ thẹn hay sao? Mà tên mày là gì ấy nhỉ?
Tài thở dài, cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt John Green:
- John, ông tự so mình với Tứ Đại Sát Thần thế nào? Nếu bây giờ tôi định giết ông, ông có đỡ nổi một dao hay không?
John tự xét thấy mình không đỡ được, liền im lặng.
Cánh cửa phòng họp đột nhiên mở ra, các Cấm Vệ Quân mặc áo đỏ, tay cầm trường kiếm lần lượt bước vào.
Người vào sau cùng là Ethan Kath. Sau khi giết được Mc Alister, Tài đã đến giải cứu Ethan khỏi nhà tù và phục chức Đội trưởng Đội Cấm Vệ cho gã.
John nói to:
- Các ngươi muốn làm gì?
Tài quát to hơn:
- Vùng đất Tự Do là nơi mạnh được yếu thua. Các ngươi cậy có nhiều lính, nhưng nhiều lính như vậy có cứu được các ngươi khỏi cái chết ngày hôm nay không? Ta công khai giết các người ngay tại đây cũng chẳng ai dám phán xử chúng ta. Các ngươi hỗn xược, cậy mình đang nắm lữ đoàn quân trong tay mà không coi Tư Lệnh ra gì, không coi Đại Biểu Thượng Đẳng ra gì. Đây là tội chết.
Tài nói xong, cả phòng đều im phăng phắc.
Sự sống chết của các Phó Tư Lệnh dường như đều phụ thuộc vào ý chí của hắn lúc này.
Thomas đẩy nhẹ cái ghế, đứng dậy. Gã là người ít nói, từ đầu đến giờ chỉ ngồi nghe mà không hề tham gia vào cuộc tranh đoạt quyền lực.
- Nghe nói Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài hiện giờ đã là cao thủ số hai ở Vùng đất Tự Do, chỉ đứng sau Sát Chúa, nếu đánh một chọi một không ai cự nổi.
Tài nghĩ một lát rồi nói:
- Số ba thôi, thậm chí số bốn. Còn vài người nữa ta không bằng được.
Thomas mỉm cười:
- Số hai, số ba, hay số bốn thì với chúng tôi cũng như nhau, bởi anh có thể ám sát chúng tôi bất kể lúc nào mà lực lượng an ninh hầu như không thể làm gì để ngăn cản.
Câu nói ấy dường như không phải cho Tài nghe, mà dành cho John Green và Kevin O'connell.
Hai tên Lữ Đoàn Trưởng dường như đang suy ngẫm về câu nói này.
- Nhưng trên đời này có ai không có điểm yếu. Thậm chí cả Đức Chúa vĩ đại cũng vậy. Lòng nhân từ chính là điểm yếu của ngài. Ngài yêu thương những đứa trẻ tội lỗi chúng ta đến nỗi ngài sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm và đau đớn về những gì đang xảy ra với chúng ta. Tình yêu và trách nhiệm, chúng thật là rắc rối, phải không nào? Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài, đúng là anh có thể giết chúng tôi, và chưa chắc chúng tôi đã giết được anh, nhưng chúng tôi không cần giết anh. Các khẩu pháo đang hướng về Dực Long, sẵn sàng biến nó thành đống đổ nát một lần nữa. Vợ con anh sẽ bị bắt làm tù binh và đưa vào các công xưởng để làm nô lệ, đấy là nếu họ may mắn còn sống. Hãy nghĩ về cái giá mà người thân và bạn bè anh phải trả cho hành động thiếu suy nghĩ của anh.
Quintus cười ha hả, cố gắng xua tan bầu không khí căng thẳng:
- Thôi, ai cũng có cái mất, đối đầu với nhau làm gì, ngồi xuống bàn bạc đi.
Jackson gật đầu:
- Tôi nghĩ rằng các Phó Tư Lệnh của chúng ta đã hiểu ra vấn đề. Ethan, cho người của anh lui ra.
Thomas đợi Cấm Vệ Quân rút hết, một lần nữa cất tiếng:
- Các ngài, mục tiêu của các ngài khi phấn đấu được ngồi trong căn phòng này là gì? Chẳng phải là để đảm bảo cuộc sống của mình được dễ dàng, thoải mái, không phải lo lắng về tiền bạc, bệnh tật, chết chóc hay sao? Vị trí thứ nhất, thứ hai hay thứ mười đi nữa cũng đâu quan trọng, quan trọng là mình được hưởng các đặc quyền mà năm mươi triệu người ngoài kia không ai được hưởng. Nhưng hãy thử nghĩ xem nếu cố chấp thì các ngài liệu có còn được hưởng các đặc quyền này nữa không? Binh lính của ba Lữ Đoàn đã tràn ngập trụ sở Liên Minh, nếu nửa giờ đồng hồ nữa ba người chúng tôi không bước ra khỏi đây thì sẽ xảy ra cảnh cướp bóc, phá hoại, tàn sát, và cuộc tàn sát này sẽ lan dần ra khắp lãnh thổ của Vùng đất Tự Do. Lúc đó cái danh hão Tư Lệnh hay Đại Biểu Thượng Đẳng cũng để làm gì đâu?
Thomas trẻ nhất trong ba Lữ Đoàn Trưởng mà bản lĩnh thật ghê gớm, Tài nghe gã nói xong bất giác cảm thấy mệt mỏi.
Jackson nhíu mày:
- Đừng dọa nạt nữa. Ý ông thế nào, nói mau.
Thomas đáp:
- Tôi đề nghị bầu chọn Tư Lệnh theo hình thức bỏ phiếu. Chúng ta có hơn một trăm Đại Biểu cấp cao, có thể tiến hành Đại hội Đại Biểu để chọn ra người lãnh đạo Liên Minh. Nền dân chủ đã bị xóa bỏ từ cách đây mười lăm năm, đây có lẽ là thời điểm thích hợp để viện dẫn một trong những khía cạnh tiêu biểu nhất của nó. Người được nhiều phiếu nhất nghiễm nhiên trở thành Tân Tư Lệnh.
John đập tay xuống bàn, nói lớn:
- Ta đồng ý.
Kevin O'connell cũng lập tức tán đồng.
Ba người bên phía Tài nhìn nhau, trên nét mặt hiện ra vẻ do dự. Nếu làm theo cách này thì chắc chắn Jackson không thể chiến thắng được.
- Jackson, chỗ đó không thuộc về ông.
Jackson mỉm cười:
- Chỗ này không thuộc về ta thì thuộc về ai?
- Ai cũng được. Ta cho ông ba giây để trả lại nó và cút đi.
Tài cảm thấy đã đến lúc mình cần phải can thiệp:
- Một, hai, ba. Ba giây đã trôi qua rồi. John Green, bây giờ tính sao nào?
John cười rộ:
- Một thằng ranh con cho đến ba ngày trước vẫn chỉ là thủ lĩnh một tổ chức sát thủ nhỏ nhoi, một tên Đại Biểu hạng bét, chỉ vì giết được Midas đã dám chễm trệ ngồi trên đầu chúng ta? Mày không tự thấy hổ thẹn hay sao? Mà tên mày là gì ấy nhỉ?
Tài thở dài, cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt John Green:
- John, ông tự so mình với Tứ Đại Sát Thần thế nào? Nếu bây giờ tôi định giết ông, ông có đỡ nổi một dao hay không?
John tự xét thấy mình không đỡ được, liền im lặng.
Cánh cửa phòng họp đột nhiên mở ra, các Cấm Vệ Quân mặc áo đỏ, tay cầm trường kiếm lần lượt bước vào.
Người vào sau cùng là Ethan Kath. Sau khi giết được Mc Alister, Tài đã đến giải cứu Ethan khỏi nhà tù và phục chức Đội trưởng Đội Cấm Vệ cho gã.
John nói to:
- Các ngươi muốn làm gì?
Tài quát to hơn:
- Vùng đất Tự Do là nơi mạnh được yếu thua. Các ngươi cậy có nhiều lính, nhưng nhiều lính như vậy có cứu được các ngươi khỏi cái chết ngày hôm nay không? Ta công khai giết các người ngay tại đây cũng chẳng ai dám phán xử chúng ta. Các ngươi hỗn xược, cậy mình đang nắm lữ đoàn quân trong tay mà không coi Tư Lệnh ra gì, không coi Đại Biểu Thượng Đẳng ra gì. Đây là tội chết.
Tài nói xong, cả phòng đều im phăng phắc.
Sự sống chết của các Phó Tư Lệnh dường như đều phụ thuộc vào ý chí của hắn lúc này.
Thomas đẩy nhẹ cái ghế, đứng dậy. Gã là người ít nói, từ đầu đến giờ chỉ ngồi nghe mà không hề tham gia vào cuộc tranh đoạt quyền lực.
- Nghe nói Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài hiện giờ đã là cao thủ số hai ở Vùng đất Tự Do, chỉ đứng sau Sát Chúa, nếu đánh một chọi một không ai cự nổi.
Tài nghĩ một lát rồi nói:
- Số ba thôi, thậm chí số bốn. Còn vài người nữa ta không bằng được.
Thomas mỉm cười:
- Số hai, số ba, hay số bốn thì với chúng tôi cũng như nhau, bởi anh có thể ám sát chúng tôi bất kể lúc nào mà lực lượng an ninh hầu như không thể làm gì để ngăn cản.
Câu nói ấy dường như không phải cho Tài nghe, mà dành cho John Green và Kevin O'connell.
Hai tên Lữ Đoàn Trưởng dường như đang suy ngẫm về câu nói này.
- Nhưng trên đời này có ai không có điểm yếu. Thậm chí cả Đức Chúa vĩ đại cũng vậy. Lòng nhân từ chính là điểm yếu của ngài. Ngài yêu thương những đứa trẻ tội lỗi chúng ta đến nỗi ngài sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm và đau đớn về những gì đang xảy ra với chúng ta. Tình yêu và trách nhiệm, chúng thật là rắc rối, phải không nào? Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài, đúng là anh có thể giết chúng tôi, và chưa chắc chúng tôi đã giết được anh, nhưng chúng tôi không cần giết anh. Các khẩu pháo đang hướng về Dực Long, sẵn sàng biến nó thành đống đổ nát một lần nữa. Vợ con anh sẽ bị bắt làm tù binh và đưa vào các công xưởng để làm nô lệ, đấy là nếu họ may mắn còn sống. Hãy nghĩ về cái giá mà người thân và bạn bè anh phải trả cho hành động thiếu suy nghĩ của anh.
Quintus cười ha hả, cố gắng xua tan bầu không khí căng thẳng:
- Thôi, ai cũng có cái mất, đối đầu với nhau làm gì, ngồi xuống bàn bạc đi.
Jackson gật đầu:
- Tôi nghĩ rằng các Phó Tư Lệnh của chúng ta đã hiểu ra vấn đề. Ethan, cho người của anh lui ra.
Thomas đợi Cấm Vệ Quân rút hết, một lần nữa cất tiếng:
- Các ngài, mục tiêu của các ngài khi phấn đấu được ngồi trong căn phòng này là gì? Chẳng phải là để đảm bảo cuộc sống của mình được dễ dàng, thoải mái, không phải lo lắng về tiền bạc, bệnh tật, chết chóc hay sao? Vị trí thứ nhất, thứ hai hay thứ mười đi nữa cũng đâu quan trọng, quan trọng là mình được hưởng các đặc quyền mà năm mươi triệu người ngoài kia không ai được hưởng. Nhưng hãy thử nghĩ xem nếu cố chấp thì các ngài liệu có còn được hưởng các đặc quyền này nữa không? Binh lính của ba Lữ Đoàn đã tràn ngập trụ sở Liên Minh, nếu nửa giờ đồng hồ nữa ba người chúng tôi không bước ra khỏi đây thì sẽ xảy ra cảnh cướp bóc, phá hoại, tàn sát, và cuộc tàn sát này sẽ lan dần ra khắp lãnh thổ của Vùng đất Tự Do. Lúc đó cái danh hão Tư Lệnh hay Đại Biểu Thượng Đẳng cũng để làm gì đâu?
Thomas trẻ nhất trong ba Lữ Đoàn Trưởng mà bản lĩnh thật ghê gớm, Tài nghe gã nói xong bất giác cảm thấy mệt mỏi.
Jackson nhíu mày:
- Đừng dọa nạt nữa. Ý ông thế nào, nói mau.
Thomas đáp:
- Tôi đề nghị bầu chọn Tư Lệnh theo hình thức bỏ phiếu. Chúng ta có hơn một trăm Đại Biểu cấp cao, có thể tiến hành Đại hội Đại Biểu để chọn ra người lãnh đạo Liên Minh. Nền dân chủ đã bị xóa bỏ từ cách đây mười lăm năm, đây có lẽ là thời điểm thích hợp để viện dẫn một trong những khía cạnh tiêu biểu nhất của nó. Người được nhiều phiếu nhất nghiễm nhiên trở thành Tân Tư Lệnh.
John đập tay xuống bàn, nói lớn:
- Ta đồng ý.
Kevin O'connell cũng lập tức tán đồng.
Ba người bên phía Tài nhìn nhau, trên nét mặt hiện ra vẻ do dự. Nếu làm theo cách này thì chắc chắn Jackson không thể chiến thắng được.