Chương 246
Không cần phải đợi lâu, cuộc giao tranh đầu tiên đã nổ ra vào ngay buổi chiều ngày hôm đó.
Khó có thể tránh được điều này, khi mà quân lính của cả ba Lữ Đoàn đều ra sức tranh giành các vị trí trọng yếu tại khu vực trung tâm, nơi sẽ giúp chúng kiểm soát được trụ sở Liên Minh.
Với việc không còn nhà lãnh đạo nào đủ uy tín và sức mạnh để khống chế đại cục, đặt trong bối cảnh các Lữ Đoàn Trưởng đang chạy đua cho chức vụ Tư Lệnh, chỉ cần một tranh cãi nhỏ cũng có thể biến thành xô xát, và xô xát nhỏ cũng có thể dẫn đến cuộc chiến tổng lực.
Không ai biết cuộc xô xát đã bắt đầu như thế nào, cũng không ai quan tâm, chỉ biết rằng một chiếc xe tăng của Lữ Đoàn Đen bất thần bị bắn tan xác.
Những chiếc xe tăng được sơn màu đen bắt đầu bắn trả những chiếc xe tăng khác không được sơn màu đen đậu gần đó.
Rất nhanh, ở đâu đâu cũng thấy tiếng pháo nổ.
Vùng đất Tự Do tuy rất rộng lớn, nhưng vẫn quá chật chội cho cuộc chiến của ba thế lực mạnh tương đương nhau với gần chục triệu binh sĩ và đủ các phương tiện hỏa lực mang tính hủy diệt.
Các Lữ Đoàn chiếm giữ các khu vực khác nhau, tạo thành các chiến khu, từ chiến khu này chúng tổ chức cuộc tấn công nhằm chiếm giữ các chiến khu của đối phương.
Dĩ nhiên vào lúc này chúng đã coi nhau như kẻ thù.
Theo lối suy nghĩ thông thường, bên nào giành được lợi thế quyết định trên chiến trường sẽ khiến các Đại Biểu cấp cao khiếp sợ và phải bỏ phiếu cho Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn đó. Cần phải nói thêm rằng theo yêu cầu của các Lữ Đoàn Trưởng, tất cả các phiếu bầu đều được công khai.
Ngay cả nếu cuộc bỏ phiếu không đạt kết quả như ý, chỉ huy lực lượng quân sự mạnh nhất vẫn có thể tự đặt mình vào ngôi vị tối cao. Đây là lẽ thường của cuộc sống, vậy nên các bên đánh nhau không hề nể nang gì.
Người dân Vùng đất Tự Do đã quen với cuộc sống không tiếng súng, bỗng nhiên một ngày họ mở mắt ra và thấy khắp nơi là đạn pháo. Các tòa nhà đổ sập, xác chết đầy đường. Mọi công trình xây dựng đều biến thành gạch vụn.
Hiển nhiên Pháo Đài Dực Long cũng không phải là ngoại lệ.
Khu vực mà Pháo Đài Dực Long và Tân Thành tọa lạc thuộc về quyền kiểm soát tạm thời của Lữ Đoàn Xanh, vốn không phải là khu vực giao tranh ác liệt, nhưng thỉnh thoảng các chỉ huy Lữ Đoàn vẫn nhắm pháo vào Dực Long bắn cho vui.
Chúng cười một cách sảng khoái khi nhìn thấy một phần của Pháo Đài sụp đổ làm hơn hai trăm người thiệt mạng.
Tài gửi thư yêu cầu John Green quản quân cho chặt và không được đụng vào phần lãnh thổ của Dực Long.
Dường như việc Tài sử dụng từ "lãnh thổ" đã động đến vảy ngược của John. Chỉ ba giờ sau khi lá thư được gửi đi, một đợt pháo kích cực kỳ dữ dội đã nhắm thẳng vào khu vực nhà riêng của Tài, chỉ thiếu chút nữa đã khiến gia đình hắn thiệt mạng. Một mảnh đạn sượt qua tay Emily Hà làm cô bị thương, may mà không quá nặng.
Hơn một nghìn người chết trong vụ tấn công khủng khiếp này.
Tài liền dẫn các sát thủ của Dực Long tổ chức cuộc phục kích viên chỉ huy đội xe tăng của Lữ Đoàn Xanh, giết chết, cắt đầu, đóng vào trong một cái hộp gỗ được trang trí đẹp mắt và gửi đến John Green kèm theo một bức thư. Thư viết:
"John thân mến,
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Nếu còn một viên đạn nào cho dù là cố tình hay vô ý rơi vào lãnh thổ của Dực Long thì tao sẽ cắt đầu mày và dùng nó để đi đái.
Chúc sức khỏe!"
Sau món quà ấy, quả nhiên Lữ Đoàn Xanh không tấn công Dực Long nữa.
Các tổ chức sát thủ khác không được may mắn như vậy.
Các Lữ Đoàn Quân xem sự tồn tại của các tổ chức sát thủ lớn như cái gai trong mắt, nên cứ nhè vào cứ điểm của chúng mà nã pháo. Ngay cả T-rex cũng chịu chung số phận.
Cuộc pháo kích vào T-rex khởi đầu đầy bất ngờ và kéo dài trong ba ngày liên tiếp; Mê Cung sụp đổ, số người chết lên đến vài trăm nghìn. Xác người lẫn với gạch đá không thể nào nhận dạng nổi.
Jackson làm như không biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài trụ sở Liên Minh. Từ khi lên làm Tư Lệnh và sau đó là quyền Tư Lệnh, con người máu lạnh hơn cả loài bò sát này đã không còn xem T-rex là tài sản của mình nữa.
Logan liền dẫn các thành viên T-rex còn sống đầu hàng Dực Long, đề nghị được Dực Long dung nạp và che chở.
Khi được Tài hỏi ý kiến, Jackson chỉ nhún vai một cách nhạt nhẽo, tựa như người không liên quan:
- Tùy anh thôi. Cứ nhận nếu anh nuôi nổi chúng.
Tài liền đồng ý tiếp nhận gần một triệu người bên phía T-rex. Từ nay T-rex chính thức bị xóa sổ, không còn tồn tại nữa.
Hắn nói với Ethan trên cương vị là Phó Tư Lệnh Liên Minh lẫn với tư cách là một người bạn, yêu cầu Ethan huy động Cấm Vệ Quân bảo vệ các cơ sở của Dực Long. Ethan liền phái năm nghìn Hiệp Sĩ mặc quân phục tuần tra bên ngoài Tân Thành và Pháo Đài Dực Long cả ngày lẫn đêm.
Kết quả là Dực Long nổi lên như một vùng đất bình yên giữa chiến trường khốc liệt. Tin đồn loang ra, người của các băng khác cũng lũ lượt kéo về.
Cả Khaby Decker và Guan Chao đều đã bị pháo kích chết mất xác. Voi Châu Phi và Rồng tựa như rắn mất đầu, thành viên cũ của hai băng này hẳn nhiên không muốn quay về thời kỳ lang bạt, nên nhất loạt đầu quân cho Dực Long.
Dực Long trở thành băng sát thủ lớn duy nhất còn tồn tại, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với bài toán khó khăn chưa từng thấy về chỗ ở, lương thực và kinh phí hoạt động.
Khó có thể tránh được điều này, khi mà quân lính của cả ba Lữ Đoàn đều ra sức tranh giành các vị trí trọng yếu tại khu vực trung tâm, nơi sẽ giúp chúng kiểm soát được trụ sở Liên Minh.
Với việc không còn nhà lãnh đạo nào đủ uy tín và sức mạnh để khống chế đại cục, đặt trong bối cảnh các Lữ Đoàn Trưởng đang chạy đua cho chức vụ Tư Lệnh, chỉ cần một tranh cãi nhỏ cũng có thể biến thành xô xát, và xô xát nhỏ cũng có thể dẫn đến cuộc chiến tổng lực.
Không ai biết cuộc xô xát đã bắt đầu như thế nào, cũng không ai quan tâm, chỉ biết rằng một chiếc xe tăng của Lữ Đoàn Đen bất thần bị bắn tan xác.
Những chiếc xe tăng được sơn màu đen bắt đầu bắn trả những chiếc xe tăng khác không được sơn màu đen đậu gần đó.
Rất nhanh, ở đâu đâu cũng thấy tiếng pháo nổ.
Vùng đất Tự Do tuy rất rộng lớn, nhưng vẫn quá chật chội cho cuộc chiến của ba thế lực mạnh tương đương nhau với gần chục triệu binh sĩ và đủ các phương tiện hỏa lực mang tính hủy diệt.
Các Lữ Đoàn chiếm giữ các khu vực khác nhau, tạo thành các chiến khu, từ chiến khu này chúng tổ chức cuộc tấn công nhằm chiếm giữ các chiến khu của đối phương.
Dĩ nhiên vào lúc này chúng đã coi nhau như kẻ thù.
Theo lối suy nghĩ thông thường, bên nào giành được lợi thế quyết định trên chiến trường sẽ khiến các Đại Biểu cấp cao khiếp sợ và phải bỏ phiếu cho Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn đó. Cần phải nói thêm rằng theo yêu cầu của các Lữ Đoàn Trưởng, tất cả các phiếu bầu đều được công khai.
Ngay cả nếu cuộc bỏ phiếu không đạt kết quả như ý, chỉ huy lực lượng quân sự mạnh nhất vẫn có thể tự đặt mình vào ngôi vị tối cao. Đây là lẽ thường của cuộc sống, vậy nên các bên đánh nhau không hề nể nang gì.
Người dân Vùng đất Tự Do đã quen với cuộc sống không tiếng súng, bỗng nhiên một ngày họ mở mắt ra và thấy khắp nơi là đạn pháo. Các tòa nhà đổ sập, xác chết đầy đường. Mọi công trình xây dựng đều biến thành gạch vụn.
Hiển nhiên Pháo Đài Dực Long cũng không phải là ngoại lệ.
Khu vực mà Pháo Đài Dực Long và Tân Thành tọa lạc thuộc về quyền kiểm soát tạm thời của Lữ Đoàn Xanh, vốn không phải là khu vực giao tranh ác liệt, nhưng thỉnh thoảng các chỉ huy Lữ Đoàn vẫn nhắm pháo vào Dực Long bắn cho vui.
Chúng cười một cách sảng khoái khi nhìn thấy một phần của Pháo Đài sụp đổ làm hơn hai trăm người thiệt mạng.
Tài gửi thư yêu cầu John Green quản quân cho chặt và không được đụng vào phần lãnh thổ của Dực Long.
Dường như việc Tài sử dụng từ "lãnh thổ" đã động đến vảy ngược của John. Chỉ ba giờ sau khi lá thư được gửi đi, một đợt pháo kích cực kỳ dữ dội đã nhắm thẳng vào khu vực nhà riêng của Tài, chỉ thiếu chút nữa đã khiến gia đình hắn thiệt mạng. Một mảnh đạn sượt qua tay Emily Hà làm cô bị thương, may mà không quá nặng.
Hơn một nghìn người chết trong vụ tấn công khủng khiếp này.
Tài liền dẫn các sát thủ của Dực Long tổ chức cuộc phục kích viên chỉ huy đội xe tăng của Lữ Đoàn Xanh, giết chết, cắt đầu, đóng vào trong một cái hộp gỗ được trang trí đẹp mắt và gửi đến John Green kèm theo một bức thư. Thư viết:
"John thân mến,
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Nếu còn một viên đạn nào cho dù là cố tình hay vô ý rơi vào lãnh thổ của Dực Long thì tao sẽ cắt đầu mày và dùng nó để đi đái.
Chúc sức khỏe!"
Sau món quà ấy, quả nhiên Lữ Đoàn Xanh không tấn công Dực Long nữa.
Các tổ chức sát thủ khác không được may mắn như vậy.
Các Lữ Đoàn Quân xem sự tồn tại của các tổ chức sát thủ lớn như cái gai trong mắt, nên cứ nhè vào cứ điểm của chúng mà nã pháo. Ngay cả T-rex cũng chịu chung số phận.
Cuộc pháo kích vào T-rex khởi đầu đầy bất ngờ và kéo dài trong ba ngày liên tiếp; Mê Cung sụp đổ, số người chết lên đến vài trăm nghìn. Xác người lẫn với gạch đá không thể nào nhận dạng nổi.
Jackson làm như không biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài trụ sở Liên Minh. Từ khi lên làm Tư Lệnh và sau đó là quyền Tư Lệnh, con người máu lạnh hơn cả loài bò sát này đã không còn xem T-rex là tài sản của mình nữa.
Logan liền dẫn các thành viên T-rex còn sống đầu hàng Dực Long, đề nghị được Dực Long dung nạp và che chở.
Khi được Tài hỏi ý kiến, Jackson chỉ nhún vai một cách nhạt nhẽo, tựa như người không liên quan:
- Tùy anh thôi. Cứ nhận nếu anh nuôi nổi chúng.
Tài liền đồng ý tiếp nhận gần một triệu người bên phía T-rex. Từ nay T-rex chính thức bị xóa sổ, không còn tồn tại nữa.
Hắn nói với Ethan trên cương vị là Phó Tư Lệnh Liên Minh lẫn với tư cách là một người bạn, yêu cầu Ethan huy động Cấm Vệ Quân bảo vệ các cơ sở của Dực Long. Ethan liền phái năm nghìn Hiệp Sĩ mặc quân phục tuần tra bên ngoài Tân Thành và Pháo Đài Dực Long cả ngày lẫn đêm.
Kết quả là Dực Long nổi lên như một vùng đất bình yên giữa chiến trường khốc liệt. Tin đồn loang ra, người của các băng khác cũng lũ lượt kéo về.
Cả Khaby Decker và Guan Chao đều đã bị pháo kích chết mất xác. Voi Châu Phi và Rồng tựa như rắn mất đầu, thành viên cũ của hai băng này hẳn nhiên không muốn quay về thời kỳ lang bạt, nên nhất loạt đầu quân cho Dực Long.
Dực Long trở thành băng sát thủ lớn duy nhất còn tồn tại, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với bài toán khó khăn chưa từng thấy về chỗ ở, lương thực và kinh phí hoạt động.