Chương 250
Khi những tia nắng sớm bắt đầu chiếu vào cửa sổ thì Tài chợt nghe thấy tiếng cười vọng ra từ phòng ngủ của Marley.
Hắn bước vào, thấy cô đang soi mình trước gương và cười tự giễu.
- Xem kìa, trông tôi thảm hại quá đi mất.
Phong thái của Marley tinh nghịch và vui tươi, không còn sót lại bất kỳ cảm xúc u buồn nào của đêm qua.
Tài nhìn sững Marley. Cô đã khoác lên mình chiếc mặt nạ, nhưng bởi chiếc mặt nạ này được làm quá khéo mà người ta không thể phân biệt được đâu là mặt nạ, đâu là mặt thật của cô.
Marley ngoái đầu lại nhìn Tài, nháy một bên mắt:
- Phó Tư Lệnh, sao anh nhìn tôi mãi thế? Có nhu cầu gì cần tôi giải tỏa giúp chăng?
- À không, tôi lấy làm mừng khi thấy cô khỏe lại. Đêm qua..
- Đêm qua tôi say quá, đầu cứ ngáo ngơ. Chắc tôi nói chuyện buồn cười lắm, bây giờ chẳng nhớ được gì nữa. Thật may có anh gác cửa hộ. Tôi mà đem chuyện này nói ra thì các cô gái khác ghen tị lắm đây.
- Tốt nhất cô đừng đem chuyện này ra nói lung tung thì hơn. Cô tỉnh lại rồi, tôi về đây.
Marley kêu lên:
- Chờ đã, cái váy này chật quá, nhờ anh kéo khóa hộ tôi được không?
Lúc này Tài đã xoay người bước đi. Hắn nói vọng lại:
- Cô thay cái váy khác đi.
Những ngày tiếp theo, Quintus vẫn đối xử với hắn một cách bình thường, dường như gã không muốn đề cập đến việc Tài đã ngủ qua đêm ở nhà Marley.
Trụ sở Liên Minh trước nay vẫn yên bình, từ khi các Lữ Đoàn kéo về trở nên nhộn nhạo không sao chịu nổi. Những tên lính mặc quân phục đủ màu, đi đứng nghênh ngang, cợt nhả với phụ nữ. Ngay cả con gái các gia đình quyền quý cũng không thoát được. Nhiều tên gây sự đánh nhau, hoặc mượn cớ say rượu để đánh nhau với binh sĩ các Lữ Đoàn khác, thậm chí còn rút súng bắn chết người. Với những trường hợp như thế Ethan cho người truy bắt, xử tử ngay tại chỗ. Các Lữ Đoàn khiếu nại lên Liên Minh đều được yêu cầu đến trao đổi trực tiếp với Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài, rốt cuộc cũng không ai dám đi tìm hắn.
Sự hiện diện của Tài giống như chiếc mỏ neo giúp con thuyền Liên Minh tuy tròng trành mà không bị đắm.
Được sự gợi ý của Jackson, John và Kevin liền tìm đến Tài. Sau vài câu đưa đẩy, chúng đặt vấn đề thuê Tài ám sát Thomas.
Sự kiện này thật kỳ lạ. Hai Lữ Đoàn Trưởng mặt dày thuê Phó Tư Lệnh thường trực là cấp cao hơn chúng ám sát một Lữ Đoàn Trưởng khác.
Nhưng ở một thế giới hoang dại và vô luật pháp như Vùng đất Tự Do, chuyện kỳ quái đến đâu cũng có thể xảy ra.
- Ba tỷ đô la. – Tài nói một cách thản nhiên.
John gật gù:
- Giá này không tệ.
- Mỗi năm. Hết một năm lại tự động gia hạn cho đến khi một trong hai bên đơn phương chấm dứt hợp đồng.
John và Kevin nhìn nhau, trong đầu bắt đầu nhẩm tính. Ba tỷ một năm chia cho hai Lữ Đoàn là một tỷ rưỡi một Lữ Đoàn, hơi đắt, nhưng vẫn trả được.
- Các vị, tôi cần nhắc các vị nhớ rằng tôi sẽ chỉ ám sát Thomas nếu hắn ta được bầu lên làm Tư Lệnh. Đó là điều kiện duy nhất để kích hoạt hợp đồng. Nếu các vị không đồng ý có thể thuê người khác. Nhưng cẩn thận, giết Đại Biểu cấp cao là tội chết đấy. Tất nhiên, Đại Biểu Thượng Đẳng như ta được hưởng quyền miễn trừ hình sự trong trường hợp này.
Các khách hàng đồng ý với điều kiện của Tài. Dẫu sao, chúng cũng không thể đòi hỏi điều gì tốt hơn.
Tin Tài ký hợp đồng với hai Lữ Đoàn đối địch được cố tình phao đến tai Thomas. Sau khi cân nhắc lợi hại, gã quyết định không tham gia Đại hội Đại Biểu. Điều này cũng thật dễ hiểu, đến đấy nhỡ được bầu lên làm Tư Lệnh thì cũng là ngày chết của gã.
Với việc cả bốn ứng cử viên đều từ chối tham gia, Jackson tuyên bố hủy Đại hội. Như vậy, lão vẫn tiếp tục được giữ chức quyền Tư Lệnh.
Jackson cảm thấy rất thoải mái với kết quả này.
Sự thoải mái không tồn tại lâu. Daniel lại một lần nữa tấn công cướp phá phòng điều chế ma túy của Liên Minh. Chỉ thiếu chút nữa thì ngay cả Connor cũng thiệt mạng.
Jackson gọi Tài lên, mắng té tát.
Bản thân Tài cũng hết sức giận dữ. Thằng Daniel khốn kiếp hết lần này đến lần khác làm hỏng việc của hắn.
Hắn cam kết với Jackson sẽ đích thân xử lý vụ này.
Vốn sau vụ tấn công trước, lực lượng tình báo của Adriel đã tung toàn lực ra truy tìm nơi ẩn náu của Daniel. Lần này gã một lần nữa lộ diện, bên tình báo xác định được chính xác nơi trốn của gã là trên đỉnh ngọn núi sau nhà của David, lúc đó đã cháy thành than.
Tài liền dẫn Abraham, mang theo hai mươi sát thủ khác đi tìm Daniel.
Hắn không có ý định sát hại Daniel, nhưng cần phải bắt giữ và vô hiệu hóa tên này mới được.
Hắn bước vào, thấy cô đang soi mình trước gương và cười tự giễu.
- Xem kìa, trông tôi thảm hại quá đi mất.
Phong thái của Marley tinh nghịch và vui tươi, không còn sót lại bất kỳ cảm xúc u buồn nào của đêm qua.
Tài nhìn sững Marley. Cô đã khoác lên mình chiếc mặt nạ, nhưng bởi chiếc mặt nạ này được làm quá khéo mà người ta không thể phân biệt được đâu là mặt nạ, đâu là mặt thật của cô.
Marley ngoái đầu lại nhìn Tài, nháy một bên mắt:
- Phó Tư Lệnh, sao anh nhìn tôi mãi thế? Có nhu cầu gì cần tôi giải tỏa giúp chăng?
- À không, tôi lấy làm mừng khi thấy cô khỏe lại. Đêm qua..
- Đêm qua tôi say quá, đầu cứ ngáo ngơ. Chắc tôi nói chuyện buồn cười lắm, bây giờ chẳng nhớ được gì nữa. Thật may có anh gác cửa hộ. Tôi mà đem chuyện này nói ra thì các cô gái khác ghen tị lắm đây.
- Tốt nhất cô đừng đem chuyện này ra nói lung tung thì hơn. Cô tỉnh lại rồi, tôi về đây.
Marley kêu lên:
- Chờ đã, cái váy này chật quá, nhờ anh kéo khóa hộ tôi được không?
Lúc này Tài đã xoay người bước đi. Hắn nói vọng lại:
- Cô thay cái váy khác đi.
Những ngày tiếp theo, Quintus vẫn đối xử với hắn một cách bình thường, dường như gã không muốn đề cập đến việc Tài đã ngủ qua đêm ở nhà Marley.
Trụ sở Liên Minh trước nay vẫn yên bình, từ khi các Lữ Đoàn kéo về trở nên nhộn nhạo không sao chịu nổi. Những tên lính mặc quân phục đủ màu, đi đứng nghênh ngang, cợt nhả với phụ nữ. Ngay cả con gái các gia đình quyền quý cũng không thoát được. Nhiều tên gây sự đánh nhau, hoặc mượn cớ say rượu để đánh nhau với binh sĩ các Lữ Đoàn khác, thậm chí còn rút súng bắn chết người. Với những trường hợp như thế Ethan cho người truy bắt, xử tử ngay tại chỗ. Các Lữ Đoàn khiếu nại lên Liên Minh đều được yêu cầu đến trao đổi trực tiếp với Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài, rốt cuộc cũng không ai dám đi tìm hắn.
Sự hiện diện của Tài giống như chiếc mỏ neo giúp con thuyền Liên Minh tuy tròng trành mà không bị đắm.
Được sự gợi ý của Jackson, John và Kevin liền tìm đến Tài. Sau vài câu đưa đẩy, chúng đặt vấn đề thuê Tài ám sát Thomas.
Sự kiện này thật kỳ lạ. Hai Lữ Đoàn Trưởng mặt dày thuê Phó Tư Lệnh thường trực là cấp cao hơn chúng ám sát một Lữ Đoàn Trưởng khác.
Nhưng ở một thế giới hoang dại và vô luật pháp như Vùng đất Tự Do, chuyện kỳ quái đến đâu cũng có thể xảy ra.
- Ba tỷ đô la. – Tài nói một cách thản nhiên.
John gật gù:
- Giá này không tệ.
- Mỗi năm. Hết một năm lại tự động gia hạn cho đến khi một trong hai bên đơn phương chấm dứt hợp đồng.
John và Kevin nhìn nhau, trong đầu bắt đầu nhẩm tính. Ba tỷ một năm chia cho hai Lữ Đoàn là một tỷ rưỡi một Lữ Đoàn, hơi đắt, nhưng vẫn trả được.
- Các vị, tôi cần nhắc các vị nhớ rằng tôi sẽ chỉ ám sát Thomas nếu hắn ta được bầu lên làm Tư Lệnh. Đó là điều kiện duy nhất để kích hoạt hợp đồng. Nếu các vị không đồng ý có thể thuê người khác. Nhưng cẩn thận, giết Đại Biểu cấp cao là tội chết đấy. Tất nhiên, Đại Biểu Thượng Đẳng như ta được hưởng quyền miễn trừ hình sự trong trường hợp này.
Các khách hàng đồng ý với điều kiện của Tài. Dẫu sao, chúng cũng không thể đòi hỏi điều gì tốt hơn.
Tin Tài ký hợp đồng với hai Lữ Đoàn đối địch được cố tình phao đến tai Thomas. Sau khi cân nhắc lợi hại, gã quyết định không tham gia Đại hội Đại Biểu. Điều này cũng thật dễ hiểu, đến đấy nhỡ được bầu lên làm Tư Lệnh thì cũng là ngày chết của gã.
Với việc cả bốn ứng cử viên đều từ chối tham gia, Jackson tuyên bố hủy Đại hội. Như vậy, lão vẫn tiếp tục được giữ chức quyền Tư Lệnh.
Jackson cảm thấy rất thoải mái với kết quả này.
Sự thoải mái không tồn tại lâu. Daniel lại một lần nữa tấn công cướp phá phòng điều chế ma túy của Liên Minh. Chỉ thiếu chút nữa thì ngay cả Connor cũng thiệt mạng.
Jackson gọi Tài lên, mắng té tát.
Bản thân Tài cũng hết sức giận dữ. Thằng Daniel khốn kiếp hết lần này đến lần khác làm hỏng việc của hắn.
Hắn cam kết với Jackson sẽ đích thân xử lý vụ này.
Vốn sau vụ tấn công trước, lực lượng tình báo của Adriel đã tung toàn lực ra truy tìm nơi ẩn náu của Daniel. Lần này gã một lần nữa lộ diện, bên tình báo xác định được chính xác nơi trốn của gã là trên đỉnh ngọn núi sau nhà của David, lúc đó đã cháy thành than.
Tài liền dẫn Abraham, mang theo hai mươi sát thủ khác đi tìm Daniel.
Hắn không có ý định sát hại Daniel, nhưng cần phải bắt giữ và vô hiệu hóa tên này mới được.