Chương 254
Tình hình Liên Minh lúc này có thể nói là đã đạt đến trạng thái cân bằng trong sự hỗn loạn.
Các thế lực quân sự tiếp tục cát cứ Vùng đất Tự Do và vẫn đánh nhau hàng ngày, nhưng không còn dốc sức ra quyết đấu nữa.
Thomas là Lữ Đoàn Trưởng đầu tiên rời trụ sở Liên Minh để rút về địa bàn chính của mình, lý do không gì khác ngoài vấn đề an ninh. Gã cảm thấy không thoải mái khi ở gần người có thể giết mình bất kỳ lúc nào.
Xét cho cùng giữ được mạng sống vẫn là điều quan trọng nhất.
Trước khi rút đi, Thomas đề nghị Marley đi cùng gã, nhưng cô từ chối.
Dường như Thomas rất thất vọng về điều này. Tình cảm mà gã dành cho cô là chân thành và hết sức mãnh liệt.
Một thời gian ngắn sau khi Thomas rời đi, John và Kevin cũng nối gót.
Quintus cảm thấy đã đến lúc mình phải trở về Khu Bắc để thúc đẩy quá trình xây dựng lực lượng.
Hắn triệu Ron Harper đến gặp trước khi lên đường.
- Ron, trong thời gian qua ngươi đã làm rất tốt.
Ron nghiêng mình cảm tạ:
- Bệ hạ quá khen.
- Từ nay ngươi trở thành người đại diện chính thức cho ta ở Liên Minh. Ngươi cần phải giám sát chặt chẽ Marley, đừng rời mắt khỏi cô ta.
- Vâng, thưa ngài.
- Con bé ấy luôn tìm cách thoát khỏi vòng kiềm tỏa của ta. Ta để nó sống vì nó vẫn còn có ích. Hãy bảo nó bám lấy Thomas, mối quan hệ này nhất định sẽ hữu dụng trong tương lai.
- Còn những người khác thì sao?
- Jackson Jay và Trần Tuấn Tài đều có tham vọng lớn, hai bên hợp tác công khai, đối đầu ngấm ngầm, đến một thời điểm nào đó tất sẽ có xung đột. Khi chuyện đó xảy ra, ngươi dứt khoát phải đứng ngoài cuộc, đừng để chúng cảm thấy ta cố tình thọc tay vào mối quan hệ này. Ngươi cần phải hiểu rằng cả hai người ấy đều là các chiến lược gia bậc thầy, chỉ cần hơi nghi ngờ bị bên thứ ba thao túng sẽ lập tức gác bỏ bất đồng mà liên minh với nhau chống lại ta. Ngươi không phải đối thủ của chúng đâu, đừng có dại chọc vào tổ ong mà làm hỏng việc lớn của ta.
- Tôi nhớ kỹ điều đó.
Cùng ngày hôm đó Quintus trở về Khu Bắc.
Chưa kịp nghỉ ngơi, gã đã cho gọi Tom Dixon.
- Ngươi tìm được người ta cần chưa?
Tom Dixon đáp ngay:
- Rồi, thưa bệ hạ.
- Thu xếp cho ta gặp chúng.
Tom Dixon dẫn Quintus vào trong một khu giải trí được thiết kế như một trường đấu nhỏ.
Lúc Quintus đã yên vị, Tom ra lệnh cho binh sĩ áp tải hai người vào.
Người đầu tiên là một thằng cha gốc Mehico tên là Miguel, người thứ hai là một thằng cha da đen có tên là Brian.
Gã đúng là Brian, nhưng trông gã khác xa so với hình ảnh trước đây.
Trước đây gã béo như con lợn, bây giờ gầy như chó đói, gương mặt hốc hác, xương sườn nhô ra. Bởi gương mặt của gã quắt lại mà đôi mắt trở nên to lớn một cách bất thường, ánh mắt không còn sức sống mà chỉ chứa đầy sự sợ hãi.
Brian quả là một kẻ bất hạnh. Năm xưa lúc Dực Long bị tấn công, gã lạch bạch chạy ra ngoài trốn được, nhưng do quá béo mà không đi được xa, cuối cùng bị người bên phía T-rex bắt giữ. Thay vì tốn sức giết gã, chúng quyết định đem bán gã lấy tiền. Từ đó, Brian trở thành nô lệ sang tay hết ông chủ này đến ông chủ khác trước khi bị đưa vào Khu Tối để làm việc không công cho Liên Minh.
Quintus phát hiện ra gã, liền đưa về đây.
Gã nhìn Brian với vẻ tò mò:
- Mày là bạn của Trần Tuấn Tài đúng không?
Brian vội gật đầu:
- Vâng, thưa ngài. Xin ngài nói với Tài một câu, anh ta nhất định sẽ trả tiền mua lại sự tự do cho tôi.
Quintus cười nhạt:
- Cho dù Tài trả bao nhiêu tiền tao cũng không bán mày.
- Ngài nói vậy là sao ạ?
- Tao căm thù bạn mày. Tao sẽ giữ mày lại đây để hành hạ mày cho đến chết.
Brian nghe vậy, lập tức bủn rủn tay chân:
- Đức ngài kính mến, lúc nãy tôi chỉ bốc phét thôi, chứ tôi không quen biết gì Trần Tuấn Tài cả.
- Mày đừng có nói dối. Chuyện của mày tao nắm rõ như lòng bàn tay.
Quintus vẫy tay, binh sĩ lập tức nhét vào tay Brian và Miguel mỗi người một con dao nhọn.
- Chúng mày giết nhau cho tao coi. Thằng nào thắng thì được sống, thua thì chết.
Miguel giết người cũng nhiều như số năm gã đã sống trên đời, vừa được cầm con dao trên tay ánh mắt lập tức toát lên vẻ hung dữ chẳng khác gì linh cẩu trên thảo nguyên. Brian sợ run bần bật:
- Ôi, mẹ ơi. Tôi đã từng giết ai đâu? Ngày xưa Tài đã huy động cả một tiểu đội người để giúp tôi thực hiện ước mơ trở thành sát thủ mà còn không làm được, thì bây giờ hy vọng gì? Thà ngài giết phắt tôi đi còn hơn.
- Mày đồng ý chịu chết thì cứ đứng yên cho nó đâm.
Brian bị ép buộc, không biết làm thế nào đành thủ thế. Nhưng gã thủ thế rất buồn cười; đầu, tay, thân, chỗ nào cũng hở ra lồ lộ. Quintus ngứa mắt quát ầm lên:
- Ơ kìa cái thằng ngu này. Thấp người xuống, co tay vào, mày đang mời nó giết mày à?
- Co tay vào đâu?
Còn đang hỏi, Miguel đã lao vào, dao đâm vào ngực Brian. Cú đâm này mà trúng đích thì gã tất chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Quintus tức giận ném con dao trong tay cắm thẳng vào chân Miguel. Gã lập tức gục xuống, kêu la dữ dội.
- Lôi thằng con hoang này ra, móc lấy quả tim băm vằm. Thi thể chặt làm năm khúc, vứt cho chó.
Quân lính hiểu nhầm ý Quintus, liền lôi Brian đi. Gã cáu quá, chửi liên mồm:
- Chúng mày bị đần à? Là cái thằng Mehico kia kìa. Thằng da đen này để lại.
Chúng quân vội vâng dạ liên tục.
Miguel bị hành quyết một cách tàn bạo. Đây là cách mà Quintus trả thù cho Emily Hà.
Brian thở phào nhẹ nhõm:
- Thế là mình vẫn chưa giết được ai. Đúng là ý trời.
Quintus cau mày. Gã bỗng cảm thấy khó xử với trường hợp của Brian.
- Trước hết đánh cho mười gậy, sau đó tống nó vào trong ngục, bỏ đói năm ngày. Sau năm ngày mang vào đây cho ta xem. Nhớ không được để nó chết, nó chết thì ta chặt đầu tất cả các ngươi.
Các binh sĩ Cá Voi Xanh lập tức mang cây gậy chuyên dùng để tra tấn vào, đánh cho Brian khóc không thành tiếng. Brian trải qua nhiều tháng khốn khổ khốn nạn, sức khỏe suy giảm trầm trọng, lúc này vừa mới đánh được bốn cái cơ thể đã tự ngắt mạch mà ngất xỉu. Chúng quân mang nước vào, dội cho gã tỉnh lại. Đánh đủ mười gậy mới thôi. Sau đó hai người kéo hai chân, lôi gã xềnh xệch trên mặt đất vào phòng giam đặc biệt, được thiết kế để làm mềm những kẻ cứng đầu nhất.
Brian không phải là kẻ cứng đầu, gã chỉ không may rơi vào tay Quintus là kẻ thù của Tài mà thôi.
Các thế lực quân sự tiếp tục cát cứ Vùng đất Tự Do và vẫn đánh nhau hàng ngày, nhưng không còn dốc sức ra quyết đấu nữa.
Thomas là Lữ Đoàn Trưởng đầu tiên rời trụ sở Liên Minh để rút về địa bàn chính của mình, lý do không gì khác ngoài vấn đề an ninh. Gã cảm thấy không thoải mái khi ở gần người có thể giết mình bất kỳ lúc nào.
Xét cho cùng giữ được mạng sống vẫn là điều quan trọng nhất.
Trước khi rút đi, Thomas đề nghị Marley đi cùng gã, nhưng cô từ chối.
Dường như Thomas rất thất vọng về điều này. Tình cảm mà gã dành cho cô là chân thành và hết sức mãnh liệt.
Một thời gian ngắn sau khi Thomas rời đi, John và Kevin cũng nối gót.
Quintus cảm thấy đã đến lúc mình phải trở về Khu Bắc để thúc đẩy quá trình xây dựng lực lượng.
Hắn triệu Ron Harper đến gặp trước khi lên đường.
- Ron, trong thời gian qua ngươi đã làm rất tốt.
Ron nghiêng mình cảm tạ:
- Bệ hạ quá khen.
- Từ nay ngươi trở thành người đại diện chính thức cho ta ở Liên Minh. Ngươi cần phải giám sát chặt chẽ Marley, đừng rời mắt khỏi cô ta.
- Vâng, thưa ngài.
- Con bé ấy luôn tìm cách thoát khỏi vòng kiềm tỏa của ta. Ta để nó sống vì nó vẫn còn có ích. Hãy bảo nó bám lấy Thomas, mối quan hệ này nhất định sẽ hữu dụng trong tương lai.
- Còn những người khác thì sao?
- Jackson Jay và Trần Tuấn Tài đều có tham vọng lớn, hai bên hợp tác công khai, đối đầu ngấm ngầm, đến một thời điểm nào đó tất sẽ có xung đột. Khi chuyện đó xảy ra, ngươi dứt khoát phải đứng ngoài cuộc, đừng để chúng cảm thấy ta cố tình thọc tay vào mối quan hệ này. Ngươi cần phải hiểu rằng cả hai người ấy đều là các chiến lược gia bậc thầy, chỉ cần hơi nghi ngờ bị bên thứ ba thao túng sẽ lập tức gác bỏ bất đồng mà liên minh với nhau chống lại ta. Ngươi không phải đối thủ của chúng đâu, đừng có dại chọc vào tổ ong mà làm hỏng việc lớn của ta.
- Tôi nhớ kỹ điều đó.
Cùng ngày hôm đó Quintus trở về Khu Bắc.
Chưa kịp nghỉ ngơi, gã đã cho gọi Tom Dixon.
- Ngươi tìm được người ta cần chưa?
Tom Dixon đáp ngay:
- Rồi, thưa bệ hạ.
- Thu xếp cho ta gặp chúng.
Tom Dixon dẫn Quintus vào trong một khu giải trí được thiết kế như một trường đấu nhỏ.
Lúc Quintus đã yên vị, Tom ra lệnh cho binh sĩ áp tải hai người vào.
Người đầu tiên là một thằng cha gốc Mehico tên là Miguel, người thứ hai là một thằng cha da đen có tên là Brian.
Gã đúng là Brian, nhưng trông gã khác xa so với hình ảnh trước đây.
Trước đây gã béo như con lợn, bây giờ gầy như chó đói, gương mặt hốc hác, xương sườn nhô ra. Bởi gương mặt của gã quắt lại mà đôi mắt trở nên to lớn một cách bất thường, ánh mắt không còn sức sống mà chỉ chứa đầy sự sợ hãi.
Brian quả là một kẻ bất hạnh. Năm xưa lúc Dực Long bị tấn công, gã lạch bạch chạy ra ngoài trốn được, nhưng do quá béo mà không đi được xa, cuối cùng bị người bên phía T-rex bắt giữ. Thay vì tốn sức giết gã, chúng quyết định đem bán gã lấy tiền. Từ đó, Brian trở thành nô lệ sang tay hết ông chủ này đến ông chủ khác trước khi bị đưa vào Khu Tối để làm việc không công cho Liên Minh.
Quintus phát hiện ra gã, liền đưa về đây.
Gã nhìn Brian với vẻ tò mò:
- Mày là bạn của Trần Tuấn Tài đúng không?
Brian vội gật đầu:
- Vâng, thưa ngài. Xin ngài nói với Tài một câu, anh ta nhất định sẽ trả tiền mua lại sự tự do cho tôi.
Quintus cười nhạt:
- Cho dù Tài trả bao nhiêu tiền tao cũng không bán mày.
- Ngài nói vậy là sao ạ?
- Tao căm thù bạn mày. Tao sẽ giữ mày lại đây để hành hạ mày cho đến chết.
Brian nghe vậy, lập tức bủn rủn tay chân:
- Đức ngài kính mến, lúc nãy tôi chỉ bốc phét thôi, chứ tôi không quen biết gì Trần Tuấn Tài cả.
- Mày đừng có nói dối. Chuyện của mày tao nắm rõ như lòng bàn tay.
Quintus vẫy tay, binh sĩ lập tức nhét vào tay Brian và Miguel mỗi người một con dao nhọn.
- Chúng mày giết nhau cho tao coi. Thằng nào thắng thì được sống, thua thì chết.
Miguel giết người cũng nhiều như số năm gã đã sống trên đời, vừa được cầm con dao trên tay ánh mắt lập tức toát lên vẻ hung dữ chẳng khác gì linh cẩu trên thảo nguyên. Brian sợ run bần bật:
- Ôi, mẹ ơi. Tôi đã từng giết ai đâu? Ngày xưa Tài đã huy động cả một tiểu đội người để giúp tôi thực hiện ước mơ trở thành sát thủ mà còn không làm được, thì bây giờ hy vọng gì? Thà ngài giết phắt tôi đi còn hơn.
- Mày đồng ý chịu chết thì cứ đứng yên cho nó đâm.
Brian bị ép buộc, không biết làm thế nào đành thủ thế. Nhưng gã thủ thế rất buồn cười; đầu, tay, thân, chỗ nào cũng hở ra lồ lộ. Quintus ngứa mắt quát ầm lên:
- Ơ kìa cái thằng ngu này. Thấp người xuống, co tay vào, mày đang mời nó giết mày à?
- Co tay vào đâu?
Còn đang hỏi, Miguel đã lao vào, dao đâm vào ngực Brian. Cú đâm này mà trúng đích thì gã tất chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Quintus tức giận ném con dao trong tay cắm thẳng vào chân Miguel. Gã lập tức gục xuống, kêu la dữ dội.
- Lôi thằng con hoang này ra, móc lấy quả tim băm vằm. Thi thể chặt làm năm khúc, vứt cho chó.
Quân lính hiểu nhầm ý Quintus, liền lôi Brian đi. Gã cáu quá, chửi liên mồm:
- Chúng mày bị đần à? Là cái thằng Mehico kia kìa. Thằng da đen này để lại.
Chúng quân vội vâng dạ liên tục.
Miguel bị hành quyết một cách tàn bạo. Đây là cách mà Quintus trả thù cho Emily Hà.
Brian thở phào nhẹ nhõm:
- Thế là mình vẫn chưa giết được ai. Đúng là ý trời.
Quintus cau mày. Gã bỗng cảm thấy khó xử với trường hợp của Brian.
- Trước hết đánh cho mười gậy, sau đó tống nó vào trong ngục, bỏ đói năm ngày. Sau năm ngày mang vào đây cho ta xem. Nhớ không được để nó chết, nó chết thì ta chặt đầu tất cả các ngươi.
Các binh sĩ Cá Voi Xanh lập tức mang cây gậy chuyên dùng để tra tấn vào, đánh cho Brian khóc không thành tiếng. Brian trải qua nhiều tháng khốn khổ khốn nạn, sức khỏe suy giảm trầm trọng, lúc này vừa mới đánh được bốn cái cơ thể đã tự ngắt mạch mà ngất xỉu. Chúng quân mang nước vào, dội cho gã tỉnh lại. Đánh đủ mười gậy mới thôi. Sau đó hai người kéo hai chân, lôi gã xềnh xệch trên mặt đất vào phòng giam đặc biệt, được thiết kế để làm mềm những kẻ cứng đầu nhất.
Brian không phải là kẻ cứng đầu, gã chỉ không may rơi vào tay Quintus là kẻ thù của Tài mà thôi.