Chương 256
Tài tập luyện suốt bốn tháng rưỡi, phá hủy hơn một trăm bộ áo giáp chống đạn mà không đạt được chút tiến triển nào. Các thất bại nối tiếp nhau bào mòn sự tự tin của hắn và khiến hắn trở nên lo âu.
Cùng thời điểm ấy, tin xấu dồn dập báo về.
Lữ Đoàn Vàng đã tìm được năm người tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần. Lữ Đoàn Xanh còn vang dội hơn, phát hiện một lúc bảy người.
Nhưng tin xấu nhất lại đến từ Lữ Đoàn Đen.
Chúng lấy cớ mất mùa, từ chối gửi lương thực về cho Liên Minh.
Tin này loang ra khiến cả Vùng đất Tự Do đều trở nên hỗn loạn.
Lữ Đoàn Đen kiểm soát khu vực nông nghiệp màu mỡ nằm ở khu vực miền Đông trù phú, từ đây các xe tải chở lúa mỳ, ngô, đậu tương, yến mạch, táo, khoai lang, hành tây, cà rốt, dâu tây, nam việt quất, đào, dưa hấu và đủ loại lương thực, rau củ quả phổ biến khác sẽ đều đặn chạy về khu vực trung tâm để giao cho Liên Minh xử lý. Một phần rất nhỏ trong số này sẽ được cấp trực tiếp cho các Đại Biểu cấp cao hoặc bán rẻ cho các Đại Biểu thường. Phần còn lại, cũng là phần chính yếu, sẽ được người của Marley tiếp quản và phân phối đi các nơi dưới sự bảo trợ của Dực Long.
Năm nay lượng mưa hơi nhiều khiến quá trình canh tác bị chậm lại, tuy nhiên đó không thể là lý do khiến Lữ Đoàn Đen cấm tất cả các đoàn xe rời khỏi khu vực do chúng quản lý. Đây rõ ràng là hành động thách thức phần còn lại của Liên Minh.
Thiếu dâu tây thì cũng chẳng sao, mà thiếu lúa mỳ thì chết đói cả lũ.
Chỉ trong vài ngày, hết người của Jackson lại người của Marley đến tìm Tài, muốn hắn nghĩ cách xử lý vụ này, nhưng Tài tự biết mình không có biện pháp nào, nhất định đóng cửa không chịu tiếp đón.
Hắn ngồi trong phòng tối, trong lòng trăm mối tơ vò.
Đây là một cuộc khủng hoảng mà nếu không được giải quyết ngay thì cả Liên Minh sẽ sụp đổ.
Chỉ có điều làm thế nào hắn giải quyết được? Người đời nghĩ rằng Phó Tư Lệnh thường trực Trần Tuấn Tài là nhân vật bách chiến bách thắng, chuyện gì cũng làm được, chỉ bản thân hắn biết mỗi lần sự cố xảy ra là một lần cửu tử nhất sinh.
Chẳng hạn như lần này, hắn chắc chắn không thể dùng lời nói mà thuyết phục được Thomas đổi ý, cũng không thể đe dọa dùng vũ lực. Hắn biết Thomas đang ở đâu mà tìm? Tìm được rồi liệu có giết nổi gã không? Bên cạnh gã lúc này có ba tên hộ vệ đẳng cấp Sát Thần đấy, chưa kể còn bao nhiêu quân lính đã được triển khai vòng trong vòng ngoài.
Tài không nhìn, không nghe được bên ngoài, nhưng hắn mường tượng được sự căng thẳng đang tăng dần lên qua mỗi ngày trôi đi.
Bản thân hắn cũng đang hết sức căng thẳng.
Đối phương đang đồng loạt tiến lên với tốc độ nhanh chóng, nếu hắn cứ dậm chân tại chỗ thế này thì sẽ sớm đến lúc không thể cáng đáng Dực Long lẫn Liên Minh được nữa.
Từ cách đây hai tháng hắn đã nghĩ ra một cách để vượt qua giới hạn bản thân, chỉ có điều hắn không muốn dùng cách này.
Hiện tại hắn đang uống một gói ma túy mỗi ngày. Xem chừng số lượng này chưa đủ. Cần phải tăng lên nữa. Nhưng tăng lên bao nhiêu thì mới tạo được bước tiến nhảy vọt?
Theo lời kể của Mc Alister, mỗi lần cơ thể nhờn ma túy, lão phải tăng lượng thuốc lên gấp ba lần mới cảm nhận được sự thay đổi, và tăng lên năm lần mới tiến lên được một ngưỡng mới.
Nhưng việc dùng ma túy số lượng lớn sẽ dẫn đến các hậu quả vĩnh viễn và không thể đảo ngược.
Cũng giống như các loại ma túy khác, ma túy Hãm Thần sẽ dần dần thay thế các chức năng tự nhiên trong cơ thể, khiến cho người dùng phải liên tục tiếp nhận một lượng nhất định mới duy trì được trạng thái tâm lý và sức mạnh bình thường. Cái lượng nhất định ấy giống như chạm khắc trên đá, đã đạt đến rồi sẽ không bao giờ có thể rút xuống mức thấp hơn.
Thực tế này khiến Tài do dự suốt hai tháng trời.
Tổng cộng hắn đã ở trong căn phòng tối năm tháng rưỡi, đó là năm tháng rưỡi khó khăn và tồi tệ, hắn liên tục bị các khẩu súng trường nã đạn vào người, thất bại nối tiếp thất bại, tâm trạng cô đơn và buồn tẻ, chỉ có ruồi muỗi làm bạn, những lúc không bị đạn bắn hắn cứ nằm yên trên sàn nhà và nhìn trân trân vào khoảng không gian đen ngòm, sâu thẳm trước mặt, dần dần nhận thức của hắn bị bóp méo, thực tại và ảo giác đan xen.
Hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc trong đầu. Giọng nói mơ hồ và non nớt, tựa như đang thành hình.
- Sao ngươi không uống? Ngươi sợ điều gì?
- Ta sợ ngươi.
- Ngươi sợ ta. Tại sao ngươi lại sợ ta?
- Ngươi là ai?
- Ngươi biết ta là ai.
- Không, ta không biết, hãy nói cho ta nghe.
- Ta chính là ngươi. Ta là ý thức đã bị bệnh hóa của Trần Tuấn Tài. Ma túy Hãm Thần sẽ chọn một phần cơ thể để làm điểm khởi đầu cho quá trình hủy diệt và nó đã chọn trí óc của ngươi. Ngươi là một trường hợp đặc biệt. Người thường sẽ mất đi đôi mắt, tai, phổi, gan, thận, nhưng với riêng ngươi là ý thức, không ai được như thế, bởi vì các bộ phận kia đã mất là hết, là hỏng, còn với ngươi ý thức của ngươi sẽ được nhân đôi lên, ngươi sẽ mạnh hơn tất cả và cái giá ngươi phải trả cũng lớn hơn tất cả. Sẽ không ai xuất sắc hơn ngươi và cũng không ai đau khổ hơn ngươi.
- Đó chính là điều làm ta sợ hãi. Ta không muốn mất đi ý thức của mình. Ta không muốn trở thành một con quái vật.
- Trên đời này không có điều gì tốt đẹp mà không cần sự đánh đổi. Ngươi từ bỏ cơ hội này ngươi sẽ không nghe thấy ta nói nữa, nhưng đồng thời ngươi cũng sẽ không nghe thấy cả tiếng cười của con mình, giọng nói êm ái và bình tĩnh của vợ mình, âm thanh của hạnh phúc và vinh quang cho Dực Long. Ngươi sẽ đánh mất tất cả những điều tốt đẹp nhất, thứ mà cả đời ngươi đã chiến đấu để giành giật và bảo vệ.
- Ngươi nói đúng lắm.
- Hãy chọn đi, Trần Tuấn Tài, hãy chọn giữa nỗi thống khổ cho bản thân mình hay nỗi thống khổ cho tất cả phần còn lại. Ngươi có dám chấp nhận số phận như Atlas, cả đời oằn lưng gánh trọng trách nặng nề trên vai, hay trốn chạy một cách hèn nhát và day dứt khi chứng kiến thế giới này bốc cháy? Ngươi chọn hạnh phúc cho ngươi hay hạnh phúc cho những người ngươi yêu quý?
- Ta chấp nhận mọi nỗi thống khổ để những người ta yêu mến không phải thống khổ nữa.
Tài lấy ra năm gói ma túy, đồng loạt dốc thẳng vào mồm.
Cùng thời điểm ấy, tin xấu dồn dập báo về.
Lữ Đoàn Vàng đã tìm được năm người tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần. Lữ Đoàn Xanh còn vang dội hơn, phát hiện một lúc bảy người.
Nhưng tin xấu nhất lại đến từ Lữ Đoàn Đen.
Chúng lấy cớ mất mùa, từ chối gửi lương thực về cho Liên Minh.
Tin này loang ra khiến cả Vùng đất Tự Do đều trở nên hỗn loạn.
Lữ Đoàn Đen kiểm soát khu vực nông nghiệp màu mỡ nằm ở khu vực miền Đông trù phú, từ đây các xe tải chở lúa mỳ, ngô, đậu tương, yến mạch, táo, khoai lang, hành tây, cà rốt, dâu tây, nam việt quất, đào, dưa hấu và đủ loại lương thực, rau củ quả phổ biến khác sẽ đều đặn chạy về khu vực trung tâm để giao cho Liên Minh xử lý. Một phần rất nhỏ trong số này sẽ được cấp trực tiếp cho các Đại Biểu cấp cao hoặc bán rẻ cho các Đại Biểu thường. Phần còn lại, cũng là phần chính yếu, sẽ được người của Marley tiếp quản và phân phối đi các nơi dưới sự bảo trợ của Dực Long.
Năm nay lượng mưa hơi nhiều khiến quá trình canh tác bị chậm lại, tuy nhiên đó không thể là lý do khiến Lữ Đoàn Đen cấm tất cả các đoàn xe rời khỏi khu vực do chúng quản lý. Đây rõ ràng là hành động thách thức phần còn lại của Liên Minh.
Thiếu dâu tây thì cũng chẳng sao, mà thiếu lúa mỳ thì chết đói cả lũ.
Chỉ trong vài ngày, hết người của Jackson lại người của Marley đến tìm Tài, muốn hắn nghĩ cách xử lý vụ này, nhưng Tài tự biết mình không có biện pháp nào, nhất định đóng cửa không chịu tiếp đón.
Hắn ngồi trong phòng tối, trong lòng trăm mối tơ vò.
Đây là một cuộc khủng hoảng mà nếu không được giải quyết ngay thì cả Liên Minh sẽ sụp đổ.
Chỉ có điều làm thế nào hắn giải quyết được? Người đời nghĩ rằng Phó Tư Lệnh thường trực Trần Tuấn Tài là nhân vật bách chiến bách thắng, chuyện gì cũng làm được, chỉ bản thân hắn biết mỗi lần sự cố xảy ra là một lần cửu tử nhất sinh.
Chẳng hạn như lần này, hắn chắc chắn không thể dùng lời nói mà thuyết phục được Thomas đổi ý, cũng không thể đe dọa dùng vũ lực. Hắn biết Thomas đang ở đâu mà tìm? Tìm được rồi liệu có giết nổi gã không? Bên cạnh gã lúc này có ba tên hộ vệ đẳng cấp Sát Thần đấy, chưa kể còn bao nhiêu quân lính đã được triển khai vòng trong vòng ngoài.
Tài không nhìn, không nghe được bên ngoài, nhưng hắn mường tượng được sự căng thẳng đang tăng dần lên qua mỗi ngày trôi đi.
Bản thân hắn cũng đang hết sức căng thẳng.
Đối phương đang đồng loạt tiến lên với tốc độ nhanh chóng, nếu hắn cứ dậm chân tại chỗ thế này thì sẽ sớm đến lúc không thể cáng đáng Dực Long lẫn Liên Minh được nữa.
Từ cách đây hai tháng hắn đã nghĩ ra một cách để vượt qua giới hạn bản thân, chỉ có điều hắn không muốn dùng cách này.
Hiện tại hắn đang uống một gói ma túy mỗi ngày. Xem chừng số lượng này chưa đủ. Cần phải tăng lên nữa. Nhưng tăng lên bao nhiêu thì mới tạo được bước tiến nhảy vọt?
Theo lời kể của Mc Alister, mỗi lần cơ thể nhờn ma túy, lão phải tăng lượng thuốc lên gấp ba lần mới cảm nhận được sự thay đổi, và tăng lên năm lần mới tiến lên được một ngưỡng mới.
Nhưng việc dùng ma túy số lượng lớn sẽ dẫn đến các hậu quả vĩnh viễn và không thể đảo ngược.
Cũng giống như các loại ma túy khác, ma túy Hãm Thần sẽ dần dần thay thế các chức năng tự nhiên trong cơ thể, khiến cho người dùng phải liên tục tiếp nhận một lượng nhất định mới duy trì được trạng thái tâm lý và sức mạnh bình thường. Cái lượng nhất định ấy giống như chạm khắc trên đá, đã đạt đến rồi sẽ không bao giờ có thể rút xuống mức thấp hơn.
Thực tế này khiến Tài do dự suốt hai tháng trời.
Tổng cộng hắn đã ở trong căn phòng tối năm tháng rưỡi, đó là năm tháng rưỡi khó khăn và tồi tệ, hắn liên tục bị các khẩu súng trường nã đạn vào người, thất bại nối tiếp thất bại, tâm trạng cô đơn và buồn tẻ, chỉ có ruồi muỗi làm bạn, những lúc không bị đạn bắn hắn cứ nằm yên trên sàn nhà và nhìn trân trân vào khoảng không gian đen ngòm, sâu thẳm trước mặt, dần dần nhận thức của hắn bị bóp méo, thực tại và ảo giác đan xen.
Hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc trong đầu. Giọng nói mơ hồ và non nớt, tựa như đang thành hình.
- Sao ngươi không uống? Ngươi sợ điều gì?
- Ta sợ ngươi.
- Ngươi sợ ta. Tại sao ngươi lại sợ ta?
- Ngươi là ai?
- Ngươi biết ta là ai.
- Không, ta không biết, hãy nói cho ta nghe.
- Ta chính là ngươi. Ta là ý thức đã bị bệnh hóa của Trần Tuấn Tài. Ma túy Hãm Thần sẽ chọn một phần cơ thể để làm điểm khởi đầu cho quá trình hủy diệt và nó đã chọn trí óc của ngươi. Ngươi là một trường hợp đặc biệt. Người thường sẽ mất đi đôi mắt, tai, phổi, gan, thận, nhưng với riêng ngươi là ý thức, không ai được như thế, bởi vì các bộ phận kia đã mất là hết, là hỏng, còn với ngươi ý thức của ngươi sẽ được nhân đôi lên, ngươi sẽ mạnh hơn tất cả và cái giá ngươi phải trả cũng lớn hơn tất cả. Sẽ không ai xuất sắc hơn ngươi và cũng không ai đau khổ hơn ngươi.
- Đó chính là điều làm ta sợ hãi. Ta không muốn mất đi ý thức của mình. Ta không muốn trở thành một con quái vật.
- Trên đời này không có điều gì tốt đẹp mà không cần sự đánh đổi. Ngươi từ bỏ cơ hội này ngươi sẽ không nghe thấy ta nói nữa, nhưng đồng thời ngươi cũng sẽ không nghe thấy cả tiếng cười của con mình, giọng nói êm ái và bình tĩnh của vợ mình, âm thanh của hạnh phúc và vinh quang cho Dực Long. Ngươi sẽ đánh mất tất cả những điều tốt đẹp nhất, thứ mà cả đời ngươi đã chiến đấu để giành giật và bảo vệ.
- Ngươi nói đúng lắm.
- Hãy chọn đi, Trần Tuấn Tài, hãy chọn giữa nỗi thống khổ cho bản thân mình hay nỗi thống khổ cho tất cả phần còn lại. Ngươi có dám chấp nhận số phận như Atlas, cả đời oằn lưng gánh trọng trách nặng nề trên vai, hay trốn chạy một cách hèn nhát và day dứt khi chứng kiến thế giới này bốc cháy? Ngươi chọn hạnh phúc cho ngươi hay hạnh phúc cho những người ngươi yêu quý?
- Ta chấp nhận mọi nỗi thống khổ để những người ta yêu mến không phải thống khổ nữa.
Tài lấy ra năm gói ma túy, đồng loạt dốc thẳng vào mồm.