Chương 270
Abraham ăn vận như một Hiệp Sĩ đích thực, ngồi hàng ghế đầu trên chiếc xe ô tô tải chở lính, đằng sau là hai mươi sát thủ mặc áo đỏ.
Cổng chính của khu nhà nghỉ được chặn lại bởi rào chắn, bên ngoài có rất đông lính gác mặc cảnh phục.
Tên chỉ huy lực lượng cảnh vệ có biển tên là George gật đầu chào gã.
- Xin cho biết tên.
- Abraham.
George có vẻ là một nhân viên mẫn cán. Gã lấy ra một tập hồ sơ và bắt đầu đọc kỹ từng dòng một.
- Abraham là chiến tướng của Dực Long, không phải là Hiệp Sĩ. Sao hôm nay anh lại ăn mặc như thế này?
Câu nói ấy thật có sức nặng. Abraham vừa nghe đã giật mình.
Ai mà ngờ được tên gã lại có trong hồ sơ an ninh của Lữ Đoàn Đen.
Tuy nhiên do bản tính trời sinh là kẻ thông minh mồm mép nên gã cãi ngay:
- Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài vừa phong tôi làm đội trưởng đội Hiệp Sĩ. Không tin anh có thể đi hỏi.
George càng tỏ ra nghi ngờ:
- Sao phải phong gấp vậy?
- Nhiệm vụ quan trọng cần giao cho người có chức trách mới xong được.
- Nhiệm vụ gì mà quan trọng thế?
- Phải hỏi rõ vậy à?
George cầm bản ghi chú lên, xem lại một lượt các lời căn dặn, rồi gật đầu:
- Đúng vậy.
- Phó Tư Lệnh bảo tôi về nói với Tư Lệnh rằng cần điều thêm thật nhiều xe đến chở lương thực mang về. Nhiệm vụ ấy đã đủ quan trọng chưa?
Tên chỉ huy cảnh vệ gật gù, lấy bút điền vào một ô trống, xem chừng đang đánh dấu các câu hỏi đã được trả lời.
- Trong bản ghi chú này viết rõ: "Phải đặc biệt cẩn thận với Abraham. Thằng cha này rất mưu mẹo.".
Abraham càng nghe càng ngạc nhiên:
- Thật vậy luôn? Ai viết câu này?
- Chính Lữ Đoàn Trưởng viết.
- Tự hào quá đi mất.
Nói vậy nhưng Abraham đã bắt đầu vã mồ hôi.
Lúc nãy gã rất tự tin, bây giờ niềm tự tin ấy đã bay mất quá nửa.
- Anh có mang theo vật gì không được phép không?
- Vật không được phép là vật gì?
- Thư từ, tranh ảnh, kiểu vậy.
- Thư mà cũng không được à?
- Tuyệt đối cấm đấy, đội trưởng.
- Không có.
- Phiền các anh xuống xe để chúng tôi kiểm tra.
Lính gác đã vây chiếc xe vòng trong vòng ngoài, tất cả đều lăm lăm khẩu súng trên tay. Abraham chỉ còn biết thở dài, xuống xe.
Hai mươi sát thủ bên gã đều bị yêu cầu xuống hết. Cảnh vệ bắt đầu lục soát từng người một.
- Cởi quần áo ra đi.
- Đừng quá đáng, anh bạn.
- Cởi ra mau.
Người của Abraham đành cởi quần áo ra, trên người lúc này chỉ còn mỗi quần lót.
Sau khi lục soát xong, lính báo cáo:
- Không có gì, thưa chỉ huy.
George lại cầm sổ lên, chăm chú đọc bản hướng dẫn.
- Trong này viết: "Nếu không phát hiện được điều gì khả nghi thì giữ lại tất cả đồ đạc.".
- Con mẹ thằng ngu nào viết ra câu đấy. – Abraham vừa mặc lại quần áo, vừa chửi.
- Vẫn là Lữ Đoàn Trưởng viết.
Sắc mặt Abraham xám như tàn tro.
Tên chỉ huy cảnh vệ hét lớn:
- Tất cả đồ đạc để lại hết. Quần áo, túi xách, dây chuyền, đồng hồ, nhẫn, tiền mặt, khăn mùi xoa, dao, kiếm, súng, không được mang theo bất cứ vật gì.
- Cái này gọi là trấn lột đấy, anh bạn.
- Nếu anh không muốn mất đồ có thể quay về nhà nghỉ.
- Chết tiệt.
Đoàn người bên phía Abraham lúc này chẳng khác gì hai mươi mốt con gà trụi lông, trên người ngoại trừ quần áo ra không còn bất kỳ vật dụng nào nữa.
- Thế nào, đã hài lòng chưa?
George lại giở quyển sổ ghi chép ra.
- Nếu không phát hiện được gì thì hãy chơi xổ số.
- Chơi xổ số nghĩa là sao?
- Các anh có hai mươi người, như vậy là quá nhiều, chỉ có năm người được đi thôi. Tôi sẽ chọn ra năm người này.
- Thần kinh à?
- Nếu anh nói thêm một câu nữa tôi sẽ cho anh ở lại.
Abraham nín bặt, không dám nói câu gì nữa.
Tên chỉ huy cảnh vệ chọn bừa năm người được phép cùng Abraham rời khỏi khu nhà nghỉ.
Abraham nhìn gã, tự hỏi mọi thứ đã kết thúc chưa.
Đây chẳng những là cuộc tra hỏi an ninh nghiêm khắc nhất mà gã từng biết, mà còn là cuộc tra hỏi kỳ dị nhất.
George một lần nữa xem sổ. Dường như quyển sổ ấy dài vô tận, bên trong có vô hạn các yêu cầu oái oăm.
- Thay xe ô tô của chúng bằng xe của ta. Các anh, đánh chiếc xe của ta ra đây, mau lên.
Binh lính đánh đến một chiếc xe ô tô năm chỗ, bé bằng một phần ba chiếc xe của Abraham.
Abraham trợn mắt lên nhìn.
- Kiểm tra kỹ xem còn thiếu câu nào nữa không.
- Hết rồi. Chúc các anh thượng lộ bình an.
Abraham không nói câu gì, gã cùng năm người bên mình lên xe, rời khỏi khu nhà nghỉ.
Suốt chặng đường tiếp theo, lúc nào cũng có ít nhất một xe ô tô sơn đen bám theo xe của gã.
Chỉ đến khi rời khỏi Khu Đông thì cuộc bám đuôi ấy mới kết thúc.
Abraham thở phào nhẹ nhõm.
Gã dừng lại, chui xuống, lấy ra một phong thư được đính chặt vào gầm xe.
Lúc mới đến khu nhà nghỉ hắn đã hai lần ra ngoài kiểm tra và nắm được thủ tục an ninh của lực lượng cảnh vệ.
Gã biết rằng không có cách nào mang bức thư đi thoát được, nên thay vì tìm cách giấu nó trong người, gã đã bí mật cài vào chiếc xe luôn được túc trực ở trước khu nhà nghỉ.
Gã là một trong các chiến tướng xuất sắc nhất của Dực Long, chuyện cài bức thư vào gầm xe là điều hết sức đơn giản. Hơn nữa đám lính gác không ngờ đến nước đi này, nên chỉ giám sát địa điểm đỗ xe một cách hời hợt.
Cách làm này nhìn qua có vẻ là một canh bạc liều. Nếu đội cảnh vệ của Lữ Đoàn Đen làm ăn qua loa thì Abraham sẽ rơi vào tình thế khôn quá hóa dại, nhưng gã biết rằng điều đó không thể xảy ra. Chưa nói đến việc lực lượng an ninh đã được yêu cầu nâng cao cảnh giác, mà gã còn nhất định ép chúng phải thực hiện chức trách của mình đến cùng.
Gã đã hứa với Tài sẽ mang lá thư về, tất gã sẽ làm được. Abraham luôn biết cách thực hiện lời hứa của mình
Cổng chính của khu nhà nghỉ được chặn lại bởi rào chắn, bên ngoài có rất đông lính gác mặc cảnh phục.
Tên chỉ huy lực lượng cảnh vệ có biển tên là George gật đầu chào gã.
- Xin cho biết tên.
- Abraham.
George có vẻ là một nhân viên mẫn cán. Gã lấy ra một tập hồ sơ và bắt đầu đọc kỹ từng dòng một.
- Abraham là chiến tướng của Dực Long, không phải là Hiệp Sĩ. Sao hôm nay anh lại ăn mặc như thế này?
Câu nói ấy thật có sức nặng. Abraham vừa nghe đã giật mình.
Ai mà ngờ được tên gã lại có trong hồ sơ an ninh của Lữ Đoàn Đen.
Tuy nhiên do bản tính trời sinh là kẻ thông minh mồm mép nên gã cãi ngay:
- Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài vừa phong tôi làm đội trưởng đội Hiệp Sĩ. Không tin anh có thể đi hỏi.
George càng tỏ ra nghi ngờ:
- Sao phải phong gấp vậy?
- Nhiệm vụ quan trọng cần giao cho người có chức trách mới xong được.
- Nhiệm vụ gì mà quan trọng thế?
- Phải hỏi rõ vậy à?
George cầm bản ghi chú lên, xem lại một lượt các lời căn dặn, rồi gật đầu:
- Đúng vậy.
- Phó Tư Lệnh bảo tôi về nói với Tư Lệnh rằng cần điều thêm thật nhiều xe đến chở lương thực mang về. Nhiệm vụ ấy đã đủ quan trọng chưa?
Tên chỉ huy cảnh vệ gật gù, lấy bút điền vào một ô trống, xem chừng đang đánh dấu các câu hỏi đã được trả lời.
- Trong bản ghi chú này viết rõ: "Phải đặc biệt cẩn thận với Abraham. Thằng cha này rất mưu mẹo.".
Abraham càng nghe càng ngạc nhiên:
- Thật vậy luôn? Ai viết câu này?
- Chính Lữ Đoàn Trưởng viết.
- Tự hào quá đi mất.
Nói vậy nhưng Abraham đã bắt đầu vã mồ hôi.
Lúc nãy gã rất tự tin, bây giờ niềm tự tin ấy đã bay mất quá nửa.
- Anh có mang theo vật gì không được phép không?
- Vật không được phép là vật gì?
- Thư từ, tranh ảnh, kiểu vậy.
- Thư mà cũng không được à?
- Tuyệt đối cấm đấy, đội trưởng.
- Không có.
- Phiền các anh xuống xe để chúng tôi kiểm tra.
Lính gác đã vây chiếc xe vòng trong vòng ngoài, tất cả đều lăm lăm khẩu súng trên tay. Abraham chỉ còn biết thở dài, xuống xe.
Hai mươi sát thủ bên gã đều bị yêu cầu xuống hết. Cảnh vệ bắt đầu lục soát từng người một.
- Cởi quần áo ra đi.
- Đừng quá đáng, anh bạn.
- Cởi ra mau.
Người của Abraham đành cởi quần áo ra, trên người lúc này chỉ còn mỗi quần lót.
Sau khi lục soát xong, lính báo cáo:
- Không có gì, thưa chỉ huy.
George lại cầm sổ lên, chăm chú đọc bản hướng dẫn.
- Trong này viết: "Nếu không phát hiện được điều gì khả nghi thì giữ lại tất cả đồ đạc.".
- Con mẹ thằng ngu nào viết ra câu đấy. – Abraham vừa mặc lại quần áo, vừa chửi.
- Vẫn là Lữ Đoàn Trưởng viết.
Sắc mặt Abraham xám như tàn tro.
Tên chỉ huy cảnh vệ hét lớn:
- Tất cả đồ đạc để lại hết. Quần áo, túi xách, dây chuyền, đồng hồ, nhẫn, tiền mặt, khăn mùi xoa, dao, kiếm, súng, không được mang theo bất cứ vật gì.
- Cái này gọi là trấn lột đấy, anh bạn.
- Nếu anh không muốn mất đồ có thể quay về nhà nghỉ.
- Chết tiệt.
Đoàn người bên phía Abraham lúc này chẳng khác gì hai mươi mốt con gà trụi lông, trên người ngoại trừ quần áo ra không còn bất kỳ vật dụng nào nữa.
- Thế nào, đã hài lòng chưa?
George lại giở quyển sổ ghi chép ra.
- Nếu không phát hiện được gì thì hãy chơi xổ số.
- Chơi xổ số nghĩa là sao?
- Các anh có hai mươi người, như vậy là quá nhiều, chỉ có năm người được đi thôi. Tôi sẽ chọn ra năm người này.
- Thần kinh à?
- Nếu anh nói thêm một câu nữa tôi sẽ cho anh ở lại.
Abraham nín bặt, không dám nói câu gì nữa.
Tên chỉ huy cảnh vệ chọn bừa năm người được phép cùng Abraham rời khỏi khu nhà nghỉ.
Abraham nhìn gã, tự hỏi mọi thứ đã kết thúc chưa.
Đây chẳng những là cuộc tra hỏi an ninh nghiêm khắc nhất mà gã từng biết, mà còn là cuộc tra hỏi kỳ dị nhất.
George một lần nữa xem sổ. Dường như quyển sổ ấy dài vô tận, bên trong có vô hạn các yêu cầu oái oăm.
- Thay xe ô tô của chúng bằng xe của ta. Các anh, đánh chiếc xe của ta ra đây, mau lên.
Binh lính đánh đến một chiếc xe ô tô năm chỗ, bé bằng một phần ba chiếc xe của Abraham.
Abraham trợn mắt lên nhìn.
- Kiểm tra kỹ xem còn thiếu câu nào nữa không.
- Hết rồi. Chúc các anh thượng lộ bình an.
Abraham không nói câu gì, gã cùng năm người bên mình lên xe, rời khỏi khu nhà nghỉ.
Suốt chặng đường tiếp theo, lúc nào cũng có ít nhất một xe ô tô sơn đen bám theo xe của gã.
Chỉ đến khi rời khỏi Khu Đông thì cuộc bám đuôi ấy mới kết thúc.
Abraham thở phào nhẹ nhõm.
Gã dừng lại, chui xuống, lấy ra một phong thư được đính chặt vào gầm xe.
Lúc mới đến khu nhà nghỉ hắn đã hai lần ra ngoài kiểm tra và nắm được thủ tục an ninh của lực lượng cảnh vệ.
Gã biết rằng không có cách nào mang bức thư đi thoát được, nên thay vì tìm cách giấu nó trong người, gã đã bí mật cài vào chiếc xe luôn được túc trực ở trước khu nhà nghỉ.
Gã là một trong các chiến tướng xuất sắc nhất của Dực Long, chuyện cài bức thư vào gầm xe là điều hết sức đơn giản. Hơn nữa đám lính gác không ngờ đến nước đi này, nên chỉ giám sát địa điểm đỗ xe một cách hời hợt.
Cách làm này nhìn qua có vẻ là một canh bạc liều. Nếu đội cảnh vệ của Lữ Đoàn Đen làm ăn qua loa thì Abraham sẽ rơi vào tình thế khôn quá hóa dại, nhưng gã biết rằng điều đó không thể xảy ra. Chưa nói đến việc lực lượng an ninh đã được yêu cầu nâng cao cảnh giác, mà gã còn nhất định ép chúng phải thực hiện chức trách của mình đến cùng.
Gã đã hứa với Tài sẽ mang lá thư về, tất gã sẽ làm được. Abraham luôn biết cách thực hiện lời hứa của mình