Chương 272
Tài lấy ra năm gói ma túy Hãm Thần, cầm lên, uống cạn.
Hiệu lực của ma túy chạm đỉnh trong tám giờ đồng hồ đầu tiên, hiểu một cách đơn giản là trong khoảng thời gian tám giờ đồng hồ này tốc độ phản xạ của hắn sẽ chậm đi đáng kể, bù lại cảm quan không gian trở nên hoàn mỹ.
Ngược lại, khi hiệu lực ma túy mất đi, tốc độ của hắn sẽ khôi phục lại như thường, nhưng cảm quan không gian dần dần mờ nhạt.
Cảm quan không gian chính là linh giác.
Tài chấp nhận đánh đổi tốc độ để lấy khả năng kiểm soát chiều không gian thứ tư. Hắn biết rằng đây chính là vũ khí then chốt của hắn.
Matthew dùng ma túy một cách bừa bãi như con nghiện đích thực. Tài chưa hiểu rõ năng lực đặc thù của tên này, hắn chỉ đoán được rằng có lẽ Matthew không tầm thường.
Lúc năm gói ma túy vào cơ thể, linh giác của hắn bùng lên rực rỡ. Cảm tưởng như không gian xung quanh đang phát sáng.
Hắn có thể nhìn rõ những tên lính đang vây quanh mình từ cả phần mặt lẫn phần gáy. Thậm chí ngay cả khi quay đầu đi chỗ khác, hắn vẫn quan sát được tường tận chúng đang làm gì.
Nhờ sở hữu năng lực kỳ diệu này mà Tài mới dám nhận lời giải cứu Billie.
Hắn rời khỏi phòng, đi theo đoàn lính dẫn đường. Những tên lính đi rất nhanh, nhưng hắn cố tình đi chậm lại khiến chúng nhiều lần phải chờ đợi.
Đây mới là buổi sáng, vẫn còn sớm quá.
Tài biết điều gì chờ đợi mình sau khi giết được Matthew, chính vì thế mà hắn không hề vội vàng.
Hắn đã leo lên được đến chức Phó Tư Lệnh thì không thể chỉ dựa vào năng lực chém giết thông thường. Trí thông minh của hắn là trí thông minh của một chính trị gia lão luyện đang chơi một ván cờ nguy hiểm với các đối thủ cũng thông minh như mình.
Khi chơi cờ, không thể cứ đi theo lối mà đối phương bày sẵn, như vậy là đâm đầu vào cái chết.
Thư viện nằm cách khu nhà nghỉ chừng tám trăm mét, càng tiến gần càng thấy quân lính đông nghìn nghịt, dễ thường phải lên đến vài ngàn người.
Những người còn lại trong đoàn, hẳn không ai ngờ rằng cách nơi mình ở chưa đến một cây số, bầu không khí lại căng thẳng như thế này.
Thomas chờ sẵn ở tầng một, bảo vệ cho hắn là Steward và Roger.
Gã nhìn hắn với vẻ mặt tức giận:
- Phó Tư Lệnh chậm chễ thế.
Tài hỏi:
- Matthew đang ở đâu?
- Trên phòng đọc sách tầng hai.
- Tôi sẽ lên đó một mình.
- Hãy nhớ những gì anh hứa với tôi.
Tài gật đầu.
Hắn đi theo cầu thang lên tầng hai, vừa đi vừa nói lớn:
- Matthew Miller, tôi là Trần Tuấn Tài, Phó Tư Lệnh Liên Minh. Tôi mang theo ma túy Hãm Thần.
Từ trong phòng, vọng ra tiếng nói khàn khàn:
- Bao nhiêu gói?
- Một trăm gói.
- Vào đi.
Tài mở cửa phòng, bước vào.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng mét chín đang ngồi dạng chân trên một chiếc ghế, đằng sau có một thiếu niên chừng mười ba tuổi đang ngồi bệt xuống sàn nhà, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi và sợ hãi.
Người đàn ông cao lớn kia trông thật quái lạ.
Trong mắt của hắn màu đỏ, không rõ nguyên nhân là vì mất ngủ hay ma túy, nhưng trông hết sức đáng sợ. Ánh mắt tựa như con thú đang rình mồi. Da mặt của hắn đen kịt, màu đen lan ra khắp mặt, lan cả xuống cổ. Bàn tay lại trắng bình thường.
Đây hẳn là Matthew. Nhưng tên này trông không giống trên ảnh. Có lẽ ma túy đã tàn phá gương mặt của hắn, biến hắn từ một người đàn ông đẹp trai trở thành một con quỷ.
Tài đột nhiên có cảm giác ghê rợn. Bây giờ thì hắn đã hiểu thái độ của Steward lúc nhắc đến Matthew.
Người này đã không còn là anh trai gã từ lâu lắm rồi.
Tài tiến lại thêm bước nữa.
- Matthew, thả Billie ra, tôi giao ma túy cho anh.
Matthew liếm mép:
- Chỉ có một trăm gói thôi sao.
- Anh cần bao nhiêu?
- Một triệu gói.
- Anh chưa kịp dùng một triệu gói thì đã chết rồi.
- Trần Tuấn Tài, tôi biết anh. Jackson đã bảo anh sẽ đến tìm tôi.
- Jackson, lão bảo..
Cổ họng của Tài nghẹn đắng.
Tròng mắt của Matthew mỗi lúc một đỏ hơn:
- Jackson yêu cầu tôi giữ lại mạng sống của Billie cho đến khi anh đến.
Luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của Tài, lan đến cả những cơ quan nằm sâu bên trong cơ thể, khiến hắn bất giác trở nên run rẩy.
Hắn những tưởng hắn đi chuyến này theo chủ ý của mình, hóa ra hắn chỉ là quân cờ trong tay của Jackson.
Thật là một nước cờ thiên tài.
Càng nghĩ, Tài càng phục tầm nhìn của Jackson.
Lão đã không còn là sát thủ hàng đầu, nhưng cách nhìn người của lão quả thật không ai sánh bằng. Jackson đã sớm biết một người như Tài khi thấy nạn đói lan tràn nhất định sẽ không chịu ngồi yên, nên đã cố tình tạo ra thế trận giằng co cho đến khi hắn chủ động tìm đến đây.
Nhưng lão làm vậy với mục đích gì?
Hiệu lực của ma túy chạm đỉnh trong tám giờ đồng hồ đầu tiên, hiểu một cách đơn giản là trong khoảng thời gian tám giờ đồng hồ này tốc độ phản xạ của hắn sẽ chậm đi đáng kể, bù lại cảm quan không gian trở nên hoàn mỹ.
Ngược lại, khi hiệu lực ma túy mất đi, tốc độ của hắn sẽ khôi phục lại như thường, nhưng cảm quan không gian dần dần mờ nhạt.
Cảm quan không gian chính là linh giác.
Tài chấp nhận đánh đổi tốc độ để lấy khả năng kiểm soát chiều không gian thứ tư. Hắn biết rằng đây chính là vũ khí then chốt của hắn.
Matthew dùng ma túy một cách bừa bãi như con nghiện đích thực. Tài chưa hiểu rõ năng lực đặc thù của tên này, hắn chỉ đoán được rằng có lẽ Matthew không tầm thường.
Lúc năm gói ma túy vào cơ thể, linh giác của hắn bùng lên rực rỡ. Cảm tưởng như không gian xung quanh đang phát sáng.
Hắn có thể nhìn rõ những tên lính đang vây quanh mình từ cả phần mặt lẫn phần gáy. Thậm chí ngay cả khi quay đầu đi chỗ khác, hắn vẫn quan sát được tường tận chúng đang làm gì.
Nhờ sở hữu năng lực kỳ diệu này mà Tài mới dám nhận lời giải cứu Billie.
Hắn rời khỏi phòng, đi theo đoàn lính dẫn đường. Những tên lính đi rất nhanh, nhưng hắn cố tình đi chậm lại khiến chúng nhiều lần phải chờ đợi.
Đây mới là buổi sáng, vẫn còn sớm quá.
Tài biết điều gì chờ đợi mình sau khi giết được Matthew, chính vì thế mà hắn không hề vội vàng.
Hắn đã leo lên được đến chức Phó Tư Lệnh thì không thể chỉ dựa vào năng lực chém giết thông thường. Trí thông minh của hắn là trí thông minh của một chính trị gia lão luyện đang chơi một ván cờ nguy hiểm với các đối thủ cũng thông minh như mình.
Khi chơi cờ, không thể cứ đi theo lối mà đối phương bày sẵn, như vậy là đâm đầu vào cái chết.
Thư viện nằm cách khu nhà nghỉ chừng tám trăm mét, càng tiến gần càng thấy quân lính đông nghìn nghịt, dễ thường phải lên đến vài ngàn người.
Những người còn lại trong đoàn, hẳn không ai ngờ rằng cách nơi mình ở chưa đến một cây số, bầu không khí lại căng thẳng như thế này.
Thomas chờ sẵn ở tầng một, bảo vệ cho hắn là Steward và Roger.
Gã nhìn hắn với vẻ mặt tức giận:
- Phó Tư Lệnh chậm chễ thế.
Tài hỏi:
- Matthew đang ở đâu?
- Trên phòng đọc sách tầng hai.
- Tôi sẽ lên đó một mình.
- Hãy nhớ những gì anh hứa với tôi.
Tài gật đầu.
Hắn đi theo cầu thang lên tầng hai, vừa đi vừa nói lớn:
- Matthew Miller, tôi là Trần Tuấn Tài, Phó Tư Lệnh Liên Minh. Tôi mang theo ma túy Hãm Thần.
Từ trong phòng, vọng ra tiếng nói khàn khàn:
- Bao nhiêu gói?
- Một trăm gói.
- Vào đi.
Tài mở cửa phòng, bước vào.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng mét chín đang ngồi dạng chân trên một chiếc ghế, đằng sau có một thiếu niên chừng mười ba tuổi đang ngồi bệt xuống sàn nhà, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi và sợ hãi.
Người đàn ông cao lớn kia trông thật quái lạ.
Trong mắt của hắn màu đỏ, không rõ nguyên nhân là vì mất ngủ hay ma túy, nhưng trông hết sức đáng sợ. Ánh mắt tựa như con thú đang rình mồi. Da mặt của hắn đen kịt, màu đen lan ra khắp mặt, lan cả xuống cổ. Bàn tay lại trắng bình thường.
Đây hẳn là Matthew. Nhưng tên này trông không giống trên ảnh. Có lẽ ma túy đã tàn phá gương mặt của hắn, biến hắn từ một người đàn ông đẹp trai trở thành một con quỷ.
Tài đột nhiên có cảm giác ghê rợn. Bây giờ thì hắn đã hiểu thái độ của Steward lúc nhắc đến Matthew.
Người này đã không còn là anh trai gã từ lâu lắm rồi.
Tài tiến lại thêm bước nữa.
- Matthew, thả Billie ra, tôi giao ma túy cho anh.
Matthew liếm mép:
- Chỉ có một trăm gói thôi sao.
- Anh cần bao nhiêu?
- Một triệu gói.
- Anh chưa kịp dùng một triệu gói thì đã chết rồi.
- Trần Tuấn Tài, tôi biết anh. Jackson đã bảo anh sẽ đến tìm tôi.
- Jackson, lão bảo..
Cổ họng của Tài nghẹn đắng.
Tròng mắt của Matthew mỗi lúc một đỏ hơn:
- Jackson yêu cầu tôi giữ lại mạng sống của Billie cho đến khi anh đến.
Luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của Tài, lan đến cả những cơ quan nằm sâu bên trong cơ thể, khiến hắn bất giác trở nên run rẩy.
Hắn những tưởng hắn đi chuyến này theo chủ ý của mình, hóa ra hắn chỉ là quân cờ trong tay của Jackson.
Thật là một nước cờ thiên tài.
Càng nghĩ, Tài càng phục tầm nhìn của Jackson.
Lão đã không còn là sát thủ hàng đầu, nhưng cách nhìn người của lão quả thật không ai sánh bằng. Jackson đã sớm biết một người như Tài khi thấy nạn đói lan tràn nhất định sẽ không chịu ngồi yên, nên đã cố tình tạo ra thế trận giằng co cho đến khi hắn chủ động tìm đến đây.
Nhưng lão làm vậy với mục đích gì?