Chương 277
Tài gọi Alexander, quát hỏi:
- Tôi giao cho các anh nhiệm vụ bảo vệ Marley. Cô ta đâu rồi?
Alexander đáp:
- Người của Thomas vây kín cả khu này, không chống lại được. Cuối cùng Marley tự nguyện rời đi. Tôi tuy không bảo vệ được Marley, nhưng biết Thomas đang giam giữ cô ta ở đâu.
- Lập tức dẫn tôi đến đấy. Ethan, anh dẫn người của ta rời khỏi Khu Đông.
Ethan nhìn qua cửa sổ, thấy lực lượng an ninh của Lữ Đoàn Đen đứng vòng trong vòng ngoài, liền hỏi:
- Sao mà đi được? Quân lính của chúng đông thế kia?
Đúng lúc ấy hai quả đạn pháo rơi vào cổng, đánh sập bức tường, làm chết mấy chục người.
Khói lửa mù mịt.
Tài hô lớn:
- Cơ hội kìa, chạy mau.
Ethan Kath vội vã dẫn một trăm Hiệp Sĩ và sáu mươi sát thủ Dực Long lên xe, hướng về khu vực trung tâm. Quân cảnh bị hai quả đạn pháo kia làm cho tan tác, không thể giữ họ lại được.
Tài cùng Alexander và hai mươi sát thủ còn lại đến nơi đang giam giữ Marley. Trên đường đi, thấy các đoàn quân có phù hiệu đại bàng đen chạy rầm rập, tiếng pháo nổ liên hồi, tiếng súng bắn đứt quãng.
Liên quân còn đang ở xa, nhưng đạn từ các khẩu pháo tự hành đã sớm vươn được tới nơi này.
Trời lúc này đang trưa, mà khói bốc lên dữ dội quá, tưởng chừng đã là chiều tối.
Người bên phía Tài được trang bị vũ khí đầy đủ. Tài ra lệnh hễ gặp kháng cự là bắn. Lúc này giai đoạn ngoại giao đã kết thúc, chiến tranh đã nổ ra, hai bên đã trở thành tử địch, nếu không chủ động bắn trước thì cũng sẽ bị bắn mà thôi.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Marley bị nhốt ngay chính tại tư gia của Thomas.
Thấy lính gác, các sát thủ của Dực Long không lên tiếng đã bắn luôn. Đội lính gác lập tức phản ứng, nấp từ trong các đồn, bốt chống trả dữ dội.
Tài bước thẳng vào giữa vùng hỏa lực như chốn không người. Đạn sượt qua người hắn, không chạm được vào da thịt. Hắn đi đến đâu ném dao đến đấy, chẳng mấy chốc lính gác đã chết sạch.
Hắn tiến vào bên trong, đi qua đại sảnh cực kỳ rộng lớn, tóm lấy một cô người hầu, quát hỏi:
- Marley đang ở đâu?
Cô người hầu run giọng hỏi lại:
- Marley là ai?
- Marley Valencia, cô gái mới bị Thomas bắt về.
- Anh đang nói đến con phù thủy ấy? Mụ bị nhốt trên tầng hai, cạnh phòng bà chủ.
Tài nghe vậy, không giấu được sự ngạc nhiên.
Hắn chạy lên cầu thang, mở đại một căn phòng. Ở đó hắn nhìn thấy Catherine nằm gục trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên tay cầm một lọ thuốc ngủ đã rỗng ruột.
Người phụ nữ này đã tự sát, không rõ là trước hay sau khi Marley được đưa đến đây.
Đúng là một tấn thảm kịch khủng khiếp.
Tài vỗ nhẹ vào vai Catherine, thở dài. Hắn cảm thấy thương cảm cho số phận của người từng là đệ nhất phu nhân ở Khu Đông.
Nghe nói Catherine và Thomas là đôi thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau từ lúc còn là thiếu niên, nhưng dần dần tham vọng quyền lực đã làm mờ mắt Thomas. Gã bị Marley quyến rũ, thèm khát có một đứa con trai với cô ta, vì thế mà nhẫn tâm phản bội người vợ ngoan hiền, cuối cùng đẩy cô vào chỗ chết.
Marley quả là cơn ác mộng với các gia đình. Chả trách cô người hầu lại gọi cô ta là mụ phù thủy.
Tài định mở căn phòng bên cạnh, nhưng nó đã bị khóa, hắn liền đạp tung cánh cửa.
Marley thấy Tài, chạy đến ôm chầm lấy hắn.
- Em biết rằng anh sẽ đến cứu em.
Tài khẽ đẩy ra.
- Đi nhanh không quá muộn. Đạn lạc nhiều lắm, tôi chưa chắc đã lo cho cô được.
- Còn bao nhiêu quần áo, giày dép của em.
- Vứt hết chúng lại. Cô giàu như thế, mua gì chẳng được.
Tài kéo Marley chạy xuống cầu thang, giao cho Alexander và người của gã bảo vệ.
Vừa chạy ra khỏi nhà, một quả đạn pháo khủng khiếp đã đánh sập một bên mái, những người bên trong hẳn đã chết cả.
Tình thế thật hỗn loạn.
Đang chạy, Tài chợt nghe tiếng ngựa hí.
Là Mặt Trời Đen, con ngựa ấy đang gọi hắn.
Hắn lập tức dừng lại, do dự.
Alexander hiểu ra, vội nói:
- Anh không thể mang con ngựa ấy đi được. Quãng đường từ đây đến khu an toàn rất xa, ngựa lại chạy chậm hơn xe ô tô nhiều, anh mang nó theo chính là hành vi tự sát cho cả anh lẫn con ngựa.
- Tôi hiểu, nhưng mà..
Mặt Trời Đen vẫn hí vang. Vó ngựa nện vào mặt đất nghe rõ mồn một.
Tài lắc đầu, quay lưng đi.
Hắn để con ngựa ở đây, nếu may mắn thì nó vẫn còn sống, chứ lôi nó đi vào vùng chiến sự thì cầm chắc cái chết.
Một tiếng hí dữ dội vang lên. Con ngựa đã phá chuồng, lao đến bên cạnh Tài. Dáng vóc của nó thật khổng lồ, sức mạnh của nó thật vĩ đại, biểu hiện cảm xúc của nó thật cuồng nhiệt.
Nó đã chọn đi với Tài, cho dù có phải chết.
Tài ôm đầu nó, khóc nói:
- Tao sẽ không bỏ lại mày.
Hắn nhảy lên lưng ngựa, nói với Alexander:
- Tôi cùng các anh đến chỗ để xe ô tô lấy thanh Huyết Long. Sau đó các anh chạy hết tốc lực đưa Marley về khu vực trung tâm, hễ gặp kháng cự thì lập tức nổ súng bắn trước. Đừng lo cho chúng tôi, nhất định tôi sẽ về nhà an toàn.
Marley hét lên:
- Anh phải hứa với em.
- Đi đi, Marley. Không ai giết tôi được đâu.
Hắn nói vậy chỉ để trấn an đồng bạn, chứ tình thế này quá đỗi cam go, không có cách nào nắm chắc liệu mình có sống sót rời khỏi đây được hay không
- Tôi giao cho các anh nhiệm vụ bảo vệ Marley. Cô ta đâu rồi?
Alexander đáp:
- Người của Thomas vây kín cả khu này, không chống lại được. Cuối cùng Marley tự nguyện rời đi. Tôi tuy không bảo vệ được Marley, nhưng biết Thomas đang giam giữ cô ta ở đâu.
- Lập tức dẫn tôi đến đấy. Ethan, anh dẫn người của ta rời khỏi Khu Đông.
Ethan nhìn qua cửa sổ, thấy lực lượng an ninh của Lữ Đoàn Đen đứng vòng trong vòng ngoài, liền hỏi:
- Sao mà đi được? Quân lính của chúng đông thế kia?
Đúng lúc ấy hai quả đạn pháo rơi vào cổng, đánh sập bức tường, làm chết mấy chục người.
Khói lửa mù mịt.
Tài hô lớn:
- Cơ hội kìa, chạy mau.
Ethan Kath vội vã dẫn một trăm Hiệp Sĩ và sáu mươi sát thủ Dực Long lên xe, hướng về khu vực trung tâm. Quân cảnh bị hai quả đạn pháo kia làm cho tan tác, không thể giữ họ lại được.
Tài cùng Alexander và hai mươi sát thủ còn lại đến nơi đang giam giữ Marley. Trên đường đi, thấy các đoàn quân có phù hiệu đại bàng đen chạy rầm rập, tiếng pháo nổ liên hồi, tiếng súng bắn đứt quãng.
Liên quân còn đang ở xa, nhưng đạn từ các khẩu pháo tự hành đã sớm vươn được tới nơi này.
Trời lúc này đang trưa, mà khói bốc lên dữ dội quá, tưởng chừng đã là chiều tối.
Người bên phía Tài được trang bị vũ khí đầy đủ. Tài ra lệnh hễ gặp kháng cự là bắn. Lúc này giai đoạn ngoại giao đã kết thúc, chiến tranh đã nổ ra, hai bên đã trở thành tử địch, nếu không chủ động bắn trước thì cũng sẽ bị bắn mà thôi.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Marley bị nhốt ngay chính tại tư gia của Thomas.
Thấy lính gác, các sát thủ của Dực Long không lên tiếng đã bắn luôn. Đội lính gác lập tức phản ứng, nấp từ trong các đồn, bốt chống trả dữ dội.
Tài bước thẳng vào giữa vùng hỏa lực như chốn không người. Đạn sượt qua người hắn, không chạm được vào da thịt. Hắn đi đến đâu ném dao đến đấy, chẳng mấy chốc lính gác đã chết sạch.
Hắn tiến vào bên trong, đi qua đại sảnh cực kỳ rộng lớn, tóm lấy một cô người hầu, quát hỏi:
- Marley đang ở đâu?
Cô người hầu run giọng hỏi lại:
- Marley là ai?
- Marley Valencia, cô gái mới bị Thomas bắt về.
- Anh đang nói đến con phù thủy ấy? Mụ bị nhốt trên tầng hai, cạnh phòng bà chủ.
Tài nghe vậy, không giấu được sự ngạc nhiên.
Hắn chạy lên cầu thang, mở đại một căn phòng. Ở đó hắn nhìn thấy Catherine nằm gục trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên tay cầm một lọ thuốc ngủ đã rỗng ruột.
Người phụ nữ này đã tự sát, không rõ là trước hay sau khi Marley được đưa đến đây.
Đúng là một tấn thảm kịch khủng khiếp.
Tài vỗ nhẹ vào vai Catherine, thở dài. Hắn cảm thấy thương cảm cho số phận của người từng là đệ nhất phu nhân ở Khu Đông.
Nghe nói Catherine và Thomas là đôi thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau từ lúc còn là thiếu niên, nhưng dần dần tham vọng quyền lực đã làm mờ mắt Thomas. Gã bị Marley quyến rũ, thèm khát có một đứa con trai với cô ta, vì thế mà nhẫn tâm phản bội người vợ ngoan hiền, cuối cùng đẩy cô vào chỗ chết.
Marley quả là cơn ác mộng với các gia đình. Chả trách cô người hầu lại gọi cô ta là mụ phù thủy.
Tài định mở căn phòng bên cạnh, nhưng nó đã bị khóa, hắn liền đạp tung cánh cửa.
Marley thấy Tài, chạy đến ôm chầm lấy hắn.
- Em biết rằng anh sẽ đến cứu em.
Tài khẽ đẩy ra.
- Đi nhanh không quá muộn. Đạn lạc nhiều lắm, tôi chưa chắc đã lo cho cô được.
- Còn bao nhiêu quần áo, giày dép của em.
- Vứt hết chúng lại. Cô giàu như thế, mua gì chẳng được.
Tài kéo Marley chạy xuống cầu thang, giao cho Alexander và người của gã bảo vệ.
Vừa chạy ra khỏi nhà, một quả đạn pháo khủng khiếp đã đánh sập một bên mái, những người bên trong hẳn đã chết cả.
Tình thế thật hỗn loạn.
Đang chạy, Tài chợt nghe tiếng ngựa hí.
Là Mặt Trời Đen, con ngựa ấy đang gọi hắn.
Hắn lập tức dừng lại, do dự.
Alexander hiểu ra, vội nói:
- Anh không thể mang con ngựa ấy đi được. Quãng đường từ đây đến khu an toàn rất xa, ngựa lại chạy chậm hơn xe ô tô nhiều, anh mang nó theo chính là hành vi tự sát cho cả anh lẫn con ngựa.
- Tôi hiểu, nhưng mà..
Mặt Trời Đen vẫn hí vang. Vó ngựa nện vào mặt đất nghe rõ mồn một.
Tài lắc đầu, quay lưng đi.
Hắn để con ngựa ở đây, nếu may mắn thì nó vẫn còn sống, chứ lôi nó đi vào vùng chiến sự thì cầm chắc cái chết.
Một tiếng hí dữ dội vang lên. Con ngựa đã phá chuồng, lao đến bên cạnh Tài. Dáng vóc của nó thật khổng lồ, sức mạnh của nó thật vĩ đại, biểu hiện cảm xúc của nó thật cuồng nhiệt.
Nó đã chọn đi với Tài, cho dù có phải chết.
Tài ôm đầu nó, khóc nói:
- Tao sẽ không bỏ lại mày.
Hắn nhảy lên lưng ngựa, nói với Alexander:
- Tôi cùng các anh đến chỗ để xe ô tô lấy thanh Huyết Long. Sau đó các anh chạy hết tốc lực đưa Marley về khu vực trung tâm, hễ gặp kháng cự thì lập tức nổ súng bắn trước. Đừng lo cho chúng tôi, nhất định tôi sẽ về nhà an toàn.
Marley hét lên:
- Anh phải hứa với em.
- Đi đi, Marley. Không ai giết tôi được đâu.
Hắn nói vậy chỉ để trấn an đồng bạn, chứ tình thế này quá đỗi cam go, không có cách nào nắm chắc liệu mình có sống sót rời khỏi đây được hay không