Chương : 11
Hàn Triết Văn nghe xong chính thức ''chấn động'' con ngươi chợt lóe lên tia giảo hoạt rồi nhanh chóng thu lại: '' Là nàng vẫn có thể phát hiện ra ta.'' Không thể nào hắn đã ẩn thân rất kỹ lưỡng đến nỗi không lộ ra một chút nào khí tức sao nàng vẫn có thể nhận ra.
Thấy Hàn Triết Văn nhìn mình bằng con mắt khó tin khiến nàng trong lòng bỗng nổi lên một tia tức giận: '' Là...ta...đang...cảm...tạ...ngươi...'' nàng trầm giọng gầm ra từng chữ, gân xanh không khỏi nổi lên: lão bà đây đường đường cao ngạo lãnh tụ thiên tài cớ sao lại không nhận ra mùi hương của ngươi chứ.
'' À...ha hả không cần khách khí.'' thấy Vương Tử Hà có gì không ổn khiến Hàn Triết Văn nhất thời lúng túng.
'' Ta quen ngươi sao.'' Vương Tử Hà khàn giọng
''...........''
Giờ phút này Hàn Triết Văn cứ như bị 1 gáo nước lạnh tát vào mặt khá đau a. Hắn đường là chiến thần vạn người nể, nữ nhân cũng mê luyến ngập trời cớ sao trước mặt nàng chỉ như một hạt bụi cũng không bằng thế. Nhưng càng làm cho hắn thêm hứng thú. Bỗng hắn cởi bỏ khăn che mặt ra để lộ dung nhan phải gọi là ''siêu cấp tuấn mỹ'' à mà không những từ này chưa thể nào diễn tả hết vẻ đẹp của hắn: mắt phượng dài, mày kiếm, môi mỏng, da lại phần trắng nổi bật hơn là con ngươi màu tím tuyệt đẹp. Người trước mặt cứ như là một kiệt tác vĩ đại của chúa vậy, làm Vương Tử Hà không khỏi thở dài: quả là một nam nhân xinh đẹp a.
Mắt thấy Vương Tử Hà không dời mắt nhìn hắn khiến Hàn Triết Văn không khỏi lộ ra vài phần đắc ý cười tà mị nói: '' Nàng đây phải chăng bị vẻ đẹp của ta mê hoặc.'' kì lạ thay Hàn Triết Văn trước giờ vốn cực chán ghét bọn nữ nhân lúc nào cũng lộ ra bộ mặt e thẹn, yếu mềm trước mặt hắn nhất là những ánh mắt thèm thuồng của bọn họ nhưng không hiểu sao hắn lại thích để nàng Vương Tử Hà ngắm nhìn hắn.
'' Đúng.'' Vương Tử Hà thật thà nói thẳng.
'' Thế thì ta liền thú ngươi, sau này ngươi hằng ngày có thể ngắm nhìn.''
Nhìn vào bộ mặt đắc ý cùng tà mị của Hàn Triết Văn, Vương Tử Hà ngờ nghệch trả lời: '' Xin lỗi a, ta thực không hứng thú.''
'' Không sao, ta sẽ hảo hảo cưng chìu ngươi.'' Hàn Triết Văn vẫn không từ bỏ dụ hoặc.
'' Cảm ơn nhưng ta không cần....... mà lúc nãy khúc sáo ngươi thổi là gì a?'' Vương Tử Hà chuyển chủ đề, quả thực ở hiện đại nàng vốn rất hứng thú với nhạc cụ cổ xưa a.
'' Thu khúc.'' Hàn Triết Văn cười nói.
'' À.... mà sao lúc nãy ngươi lại thổi nó lên làm gì.''
'' Thì trường hợp thấy nàng sắp múa ta hứng lên thổi thôi.'' quả thật lúc đó cũng chỉ hứng lên nhưng khi thấy tận mắt Vương Tử Hà vũ đạo không khỏi khiến hắn tim một hồi đập mạnh.( và anh đã kết tỷ từ đây >.
Thấy Hàn Triết Văn nhìn mình bằng con mắt khó tin khiến nàng trong lòng bỗng nổi lên một tia tức giận: '' Là...ta...đang...cảm...tạ...ngươi...'' nàng trầm giọng gầm ra từng chữ, gân xanh không khỏi nổi lên: lão bà đây đường đường cao ngạo lãnh tụ thiên tài cớ sao lại không nhận ra mùi hương của ngươi chứ.
'' À...ha hả không cần khách khí.'' thấy Vương Tử Hà có gì không ổn khiến Hàn Triết Văn nhất thời lúng túng.
'' Ta quen ngươi sao.'' Vương Tử Hà khàn giọng
''...........''
Giờ phút này Hàn Triết Văn cứ như bị 1 gáo nước lạnh tát vào mặt khá đau a. Hắn đường là chiến thần vạn người nể, nữ nhân cũng mê luyến ngập trời cớ sao trước mặt nàng chỉ như một hạt bụi cũng không bằng thế. Nhưng càng làm cho hắn thêm hứng thú. Bỗng hắn cởi bỏ khăn che mặt ra để lộ dung nhan phải gọi là ''siêu cấp tuấn mỹ'' à mà không những từ này chưa thể nào diễn tả hết vẻ đẹp của hắn: mắt phượng dài, mày kiếm, môi mỏng, da lại phần trắng nổi bật hơn là con ngươi màu tím tuyệt đẹp. Người trước mặt cứ như là một kiệt tác vĩ đại của chúa vậy, làm Vương Tử Hà không khỏi thở dài: quả là một nam nhân xinh đẹp a.
Mắt thấy Vương Tử Hà không dời mắt nhìn hắn khiến Hàn Triết Văn không khỏi lộ ra vài phần đắc ý cười tà mị nói: '' Nàng đây phải chăng bị vẻ đẹp của ta mê hoặc.'' kì lạ thay Hàn Triết Văn trước giờ vốn cực chán ghét bọn nữ nhân lúc nào cũng lộ ra bộ mặt e thẹn, yếu mềm trước mặt hắn nhất là những ánh mắt thèm thuồng của bọn họ nhưng không hiểu sao hắn lại thích để nàng Vương Tử Hà ngắm nhìn hắn.
'' Đúng.'' Vương Tử Hà thật thà nói thẳng.
'' Thế thì ta liền thú ngươi, sau này ngươi hằng ngày có thể ngắm nhìn.''
Nhìn vào bộ mặt đắc ý cùng tà mị của Hàn Triết Văn, Vương Tử Hà ngờ nghệch trả lời: '' Xin lỗi a, ta thực không hứng thú.''
'' Không sao, ta sẽ hảo hảo cưng chìu ngươi.'' Hàn Triết Văn vẫn không từ bỏ dụ hoặc.
'' Cảm ơn nhưng ta không cần....... mà lúc nãy khúc sáo ngươi thổi là gì a?'' Vương Tử Hà chuyển chủ đề, quả thực ở hiện đại nàng vốn rất hứng thú với nhạc cụ cổ xưa a.
'' Thu khúc.'' Hàn Triết Văn cười nói.
'' À.... mà sao lúc nãy ngươi lại thổi nó lên làm gì.''
'' Thì trường hợp thấy nàng sắp múa ta hứng lên thổi thôi.'' quả thật lúc đó cũng chỉ hứng lên nhưng khi thấy tận mắt Vương Tử Hà vũ đạo không khỏi khiến hắn tim một hồi đập mạnh.( và anh đã kết tỷ từ đây >.