Chương : 9
Vương Tử Hà vừa lướt qua ném cho hắn một cái nhìn đầy sát khí, nàng thấy người này không hề đơn giản quanh người tỏa ra một khí chất vương giả lại từ đầu nhìn nàng khiến nàng càng thêm khó chịu. Hắn thấy vậy không khỏi nụ cười trên môi ngày càng sâu.
Đúng lúc các nàng đang an tọa ở trên bàn ăn thì Vương Thẩm Ngư lên tiếng với ''dung lượng'' lớn đủ cả sảnh nghe thấy: '' Nay ta thân là Vương Thẩm Ngư con gái cả của phủ thừa tướng hân hạnh biểu diễn đàn cho các vị thưởng thức a.'' Nàng vừa dứt đám đông liền vỗ tay huýt sáo, bởi Vương Thẩm Ngư nàng là 1 trong Mỹ Nữ Kinh Thành tài sắc đầy người nên ai chả phấn khích. Riêng Tử Hà cười lạnh: nàng chả phải màn kịch các nàng bày biện đã quá rõ rồi sao.
Vương Thẩm Ngư lúc đó cười ôn nhu, bước người lên bậc cao trên sân khấu không quên mang theo một cây đàn tranh tinh xảo đủ để biết nàng ta đã chuẩn bị trước cùng lúc đàn lên:
(_Là tự em quá đa tình_Hồ Dương Lâm_)
Như hoa như mộng là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta
Mưa bụi triền miên, giọt lệ yên chi rơi nhẹ vào khóe miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng,hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng, chìm say vào giấc mộng cuồng si...
Kiếp này không còn tìm kiếm, dung nhan đã héo tàn để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui, quá khứ chỉ còn hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi, là tự em vẫn đa tình
Thâm tình không hiểu được, người tiều tụy, tan biến trong màn mưa mờ khuất...
Tiếng hát trong trẻo như câu hồn tất cả mọi người, chẳng mấy chốc cả tửu quán vỗ tay rầm rộ lên khen Vương Thẩm Ngư không ngớt còn nàng thì vẫn cười duyên lễ độ cùng lúc nháy mắt ra hiệu cho Vương Ngọc Nhi, Vương Tử Hà thầm cười.
'' Đúng là tỷ tỷ tài nghệ tinh thông, à hôm nay còn có Thất muội ở đây hay là cùng mọi người biểu diễn được không.'' Vương Ngọc Nhi cười nói thanh âm đủ làm mọi người lọt tai, như dự đoán tiếng bàn luận lại sôi nổi.
''Ha ha, nghe chưa kìa đệ nhất phế vật đấu với đệ nhất mỹ nữ kinh thành đó chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.''
'' Phế vật đánh đàn sao, ta cũng muốn nghe.''
'' Chuẩn bị tinh thần nhé, ha hả.''
Trong lúc thiên hạ đang bàn luận nước miếng tung bay thì lúc này Vương Tử Hà lên tiếng:'' Ta đánh đàn không hay.'' Lời nàng vừa dứt cả tửu quán cười ồ lên, Vương Ngọc Nhi cùng Vương Thẩm Ngư thầm cười độc. Trong Nhật Hạ Lâu ánh mắt khinh thường! Có! ánh mắt thương cảm! Có! ánh mắt xem kịch!Có! Đúng lúc đó Vương Tử Hà lại lên tiếng: '' Nhưng ta biết múa kiếm.''
Rầm! Mọi ánh mắt hướng về nàng:'' Muội biết múa sao.'' Vương Ngọc Nhi cười hỏi.
''Phải a.''
''Vậy có thể biểu diễn được không.''
''Hà khắc phải được.''
''Hảo.''
Lúc này Vương Tử Hà từ đâu không biết rút ra hai cây kiếm màu lục ngọc xinh đẹp mà nàng lén tìm được trong lúc Vương Thẩm Ngư đánh đàn vì thế tiện lúc cầm lên bỏ mặt các ánh mắt khinh thường của mọi người phía sau. Thẩm Ngư cùng Ngọc Nhi nhìn nhau bằng ý cười thâm đầy mặt, còn cả Vương Bích Liên.
Vừa lúc đó, Vương Tử Hà từ mắt nhắm đột ngột mở ra sát khí lan tỏa khắp nơi đồng loạt làm cả sân khấu tĩnh mịt còn không ai dám thở mạnh thì lúc đó một khúc sáo từ đâu không biết cất lên làm Vương Tử Hà thầm ngạc nhiên nhưng cũng không quan tâm vừa lúc tiếng sáo khá hợp khẩu vị của nàng.
Một cơn gió từ đâu thoảng qua, vạt áo tung bay, tóc đen như hòa cùng làn gió, khí thế ngập trời, mọi thứ dừng như tĩnh lặng chỉ mỗi tiếng sáo cùng thân nhìn thiếu nữ như tiên khẽ động nhưng sát khí xung quanh nàng như từ Tu La địa ngục tỏa ra làm mọi người lòng run rẩy.
Sáo vang, kiếm vung, hai thứ hòa hợp: tiếng sáo phiêu dạt, song kiếm uy phong lướt bay.
Tử Hà chân không chạm đất, nhanh nhẹn di chuyển, ánh mắt lạnh lẽo, song kiếm vô tình vung lên, đường kiếm bao phủ hơi thở của tử thần như đâm vào linh hồn run rẩy của mọi người.
Làn gió mang theo hàng loạt cánh hoa từ đâu không biết bay vào xung quanh thiếu nữ bạch y, rồi tích tắc, tất cả cánh hoa đồng loại bị vỡ tan thành nhiều mảnh rơi lả chả, cảnh trước mắt xinh đẹp kì ảo đến lạ thường. Bước chân nàng di chuyển xuất quỷ nhập thần hòa cùng khúc sáo không khỏi khiến lòng người gào thét trong sợ hãi.
Bỗng sáo dứt, kiếm dừng, Tử Hà thân hình xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống. Mọi người mắt chữ A mồm chữ O rồi chẳng mấy chốc tiếng vỗ tay như sấm rầm rộ vang lên còn khí thế hơn cả Vương Thẩm Ngư.
'' Hay, hay lắm quả là điệu múa trăm năm có một.'' Chưa đợi mọi người định thần thì một giọng nói trầm ấm vang lên.
Đúng lúc các nàng đang an tọa ở trên bàn ăn thì Vương Thẩm Ngư lên tiếng với ''dung lượng'' lớn đủ cả sảnh nghe thấy: '' Nay ta thân là Vương Thẩm Ngư con gái cả của phủ thừa tướng hân hạnh biểu diễn đàn cho các vị thưởng thức a.'' Nàng vừa dứt đám đông liền vỗ tay huýt sáo, bởi Vương Thẩm Ngư nàng là 1 trong Mỹ Nữ Kinh Thành tài sắc đầy người nên ai chả phấn khích. Riêng Tử Hà cười lạnh: nàng chả phải màn kịch các nàng bày biện đã quá rõ rồi sao.
Vương Thẩm Ngư lúc đó cười ôn nhu, bước người lên bậc cao trên sân khấu không quên mang theo một cây đàn tranh tinh xảo đủ để biết nàng ta đã chuẩn bị trước cùng lúc đàn lên:
(_Là tự em quá đa tình_Hồ Dương Lâm_)
Như hoa như mộng là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta
Mưa bụi triền miên, giọt lệ yên chi rơi nhẹ vào khóe miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng,hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng, chìm say vào giấc mộng cuồng si...
Kiếp này không còn tìm kiếm, dung nhan đã héo tàn để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui, quá khứ chỉ còn hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi, là tự em vẫn đa tình
Thâm tình không hiểu được, người tiều tụy, tan biến trong màn mưa mờ khuất...
Tiếng hát trong trẻo như câu hồn tất cả mọi người, chẳng mấy chốc cả tửu quán vỗ tay rầm rộ lên khen Vương Thẩm Ngư không ngớt còn nàng thì vẫn cười duyên lễ độ cùng lúc nháy mắt ra hiệu cho Vương Ngọc Nhi, Vương Tử Hà thầm cười.
'' Đúng là tỷ tỷ tài nghệ tinh thông, à hôm nay còn có Thất muội ở đây hay là cùng mọi người biểu diễn được không.'' Vương Ngọc Nhi cười nói thanh âm đủ làm mọi người lọt tai, như dự đoán tiếng bàn luận lại sôi nổi.
''Ha ha, nghe chưa kìa đệ nhất phế vật đấu với đệ nhất mỹ nữ kinh thành đó chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.''
'' Phế vật đánh đàn sao, ta cũng muốn nghe.''
'' Chuẩn bị tinh thần nhé, ha hả.''
Trong lúc thiên hạ đang bàn luận nước miếng tung bay thì lúc này Vương Tử Hà lên tiếng:'' Ta đánh đàn không hay.'' Lời nàng vừa dứt cả tửu quán cười ồ lên, Vương Ngọc Nhi cùng Vương Thẩm Ngư thầm cười độc. Trong Nhật Hạ Lâu ánh mắt khinh thường! Có! ánh mắt thương cảm! Có! ánh mắt xem kịch!Có! Đúng lúc đó Vương Tử Hà lại lên tiếng: '' Nhưng ta biết múa kiếm.''
Rầm! Mọi ánh mắt hướng về nàng:'' Muội biết múa sao.'' Vương Ngọc Nhi cười hỏi.
''Phải a.''
''Vậy có thể biểu diễn được không.''
''Hà khắc phải được.''
''Hảo.''
Lúc này Vương Tử Hà từ đâu không biết rút ra hai cây kiếm màu lục ngọc xinh đẹp mà nàng lén tìm được trong lúc Vương Thẩm Ngư đánh đàn vì thế tiện lúc cầm lên bỏ mặt các ánh mắt khinh thường của mọi người phía sau. Thẩm Ngư cùng Ngọc Nhi nhìn nhau bằng ý cười thâm đầy mặt, còn cả Vương Bích Liên.
Vừa lúc đó, Vương Tử Hà từ mắt nhắm đột ngột mở ra sát khí lan tỏa khắp nơi đồng loạt làm cả sân khấu tĩnh mịt còn không ai dám thở mạnh thì lúc đó một khúc sáo từ đâu không biết cất lên làm Vương Tử Hà thầm ngạc nhiên nhưng cũng không quan tâm vừa lúc tiếng sáo khá hợp khẩu vị của nàng.
Một cơn gió từ đâu thoảng qua, vạt áo tung bay, tóc đen như hòa cùng làn gió, khí thế ngập trời, mọi thứ dừng như tĩnh lặng chỉ mỗi tiếng sáo cùng thân nhìn thiếu nữ như tiên khẽ động nhưng sát khí xung quanh nàng như từ Tu La địa ngục tỏa ra làm mọi người lòng run rẩy.
Sáo vang, kiếm vung, hai thứ hòa hợp: tiếng sáo phiêu dạt, song kiếm uy phong lướt bay.
Tử Hà chân không chạm đất, nhanh nhẹn di chuyển, ánh mắt lạnh lẽo, song kiếm vô tình vung lên, đường kiếm bao phủ hơi thở của tử thần như đâm vào linh hồn run rẩy của mọi người.
Làn gió mang theo hàng loạt cánh hoa từ đâu không biết bay vào xung quanh thiếu nữ bạch y, rồi tích tắc, tất cả cánh hoa đồng loại bị vỡ tan thành nhiều mảnh rơi lả chả, cảnh trước mắt xinh đẹp kì ảo đến lạ thường. Bước chân nàng di chuyển xuất quỷ nhập thần hòa cùng khúc sáo không khỏi khiến lòng người gào thét trong sợ hãi.
Bỗng sáo dứt, kiếm dừng, Tử Hà thân hình xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống. Mọi người mắt chữ A mồm chữ O rồi chẳng mấy chốc tiếng vỗ tay như sấm rầm rộ vang lên còn khí thế hơn cả Vương Thẩm Ngư.
'' Hay, hay lắm quả là điệu múa trăm năm có một.'' Chưa đợi mọi người định thần thì một giọng nói trầm ấm vang lên.